Mike phát mệnh lệnh để cho tất cả các đơn vị kiểm tra tất cả những người ra vào lãnh sự quán, hắn có một dự cảm cho rằng cả hai chiếc xe vừa rồi đều là nhằm đánh lạc hướng để cho Trương Dương rời khỏi.
Trong lúc hắn đang vội vàng bổ sung lực lượng thì thủ hạ liền cầm đến một chiếc điện thoại, thấp giọng nói: “Thưa sếp, có điện thoại của tham nghị viên Sademon.”
Mike ngẩn ra một lát, gã nhận lấy điện thoại, không biết vị tham nghị viên này tìm mình có việc gì.
Giọng nói của Sademon đầy sự phẫn nộ, trong điện thoại còn hét lên với Mike: “Anh đang làm cái gì thế? Bao vây lãnh sự quán Trung Quốc, áp giải nhân viên công tác Trung Quốc. Anh có biết hành động này sẽ ảnh hưởng lớn đến quan hệ của hai nước không? Anh có hiểu công ước quốc tế không. Bây giờ phía Trung đã kháng nghị lên bộ ngoại giao, anh đang bôi tro chát chấu vào mặt New York chúng ta, vào quốc gia chúng ta đấy có biết không.”
Mike biết tầm ảnh hưởng của Sademon ở New York, có điều ấn tượng trong hắn về vị tham nghị viên này đều là một phần tử phản Hoa quyết liệt, sao giờ lại nói hộ cho người Trung Quốc rồi? Mike nói: “Ngài tham nghị viên, chúng tôi nghi ngờ có gián điệp phía Trung đang ẩn trốn trong lãnh sự quán.”
“Nghi ngờ? FBI các anh đang lãng phí tiền thuế của dân đấy có biết không, xem lại xem các anh đã làm những gì, vì cái gọi là hoài nghi mà hành động mù quáng, các anh có từng nghĩ đến hậu quả mà các anh gây ra không. Tôi thật sự không chịu nổi sự ngu xuẩn của các anh, tôi sẽ báo cáo lên tham nghị viên, yêu cầu phía các anh phải đưa ra lời giải thích cho sự việ lần này.” Sademon tức giận dập điện thoại. Mike bị ông ta gào thét vào tai đến toát cả mồ hôi. Việc này càng lúc càng phức tạp rồi. Ngay cả tham nghị viên cũng nhảy vào. Nhìn về phía lãnh sự quán, Mike thấy sầu vô cùng. Việt này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, việc bao vây lấy lãnh sự quán đã kinh động đến càng lúc càng nhiều người. Nếu như thật sự vì nó mà gây ra lục đục ngoại giao giữa hai nước thì hắn cũng sẽ không gánh được trách nhiệm này. Có bắt được Trương Dương hay không sẽ là vấn đề mấu chốt. Chỉ cần bắt được hắn thì phía Mỹ sẽ chiếm được thế chủ động. Nhưng hiện giờ thái độ của phía Trung rất kiên quyết, nhất định không chịu giao Trương Dương ra, thậm chí còn phủ định sự tồn tại của Trương Dương, làm cho sự việc này rơi vào bế tắc. Nếu như gã không tìm được Trương Dương vậy phía Trung khẳng định sẽ lấy cớ gây khó dễ trên vấn đề ngoại giao, đây cúng chính là nguyên nhân thật sự tại sao Mike từ đầu đến cuối không dám phái người tiến vào lãnh sự quán................................................
Đêm giao thừa này đối với mỗi vị thường ủy thành Bình Hải chắc chắn là một đêm cực kì khó quyên. 30 tết mà không có cách nào về nhà đoàn tụ với người thân, thậm chí các thiết bị liên lạc của họ cũng đều phải nộp hết cho quản lí. Bữa cơm tất niên rất thịnh soạn, chính quyền tỉnh vì tiếp đãi các vị lãnh đạo mà chuẩn bị bữa tiệc lớn. Nhưng đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy mà mọi người chẳng có chút muốn ăn gì cả.
Kiều Chấn Lương ngồi ở vị trí chủ tọa, ông ta cười hớn hở nhìn mọi người nói: “30 tết, vui cùng đất nước, trước đây chúng ta cùng người thân đón ngày này, hôm nay mọi người cùng họp lại đón tết chắc là lần đầu nhỉ.”
Bí thư chính pháp ủy Đinh Nguy Phong cười nói: “Lần đầu tiên nên rất mới mẻ, cơ hội như thế này quả là khó kiếm, năm nào cũng cùng người thân đón 30 tết chắc cũng thấy ngấy rồi nhỉ.”
Bí thư kỉ ủy Tăng Lai Châu cũng phụ họa vào: “Ở nhà ồn lắm, nhân vật chính lại là trẻ con, chúng ta làm gì được nhàn nhã, như thế này đúng là tốt, có thể hưởng thụ một đêm giao thừa yên bình. Không tồi, đúng là không tồi!” Câu nói này đúng là không phải xuất phát từ đáy lòng, cái đám thường ủy này ai mà chẳng muốn về nhà đón giao thừa, 30 tết vốn là ngày người trong gia đình đoàn tụ mà.
Kiều Chấn Lương nói: “Nếu như mọi người đều đã thích như vậy thì dứt khoát định ra như thế này đi, sau này cứ đến 30 tết thì thường ủy chúng ta đều cùng nhau đón xuân, các anh thấy thế nào?”
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: “bí thư Kiều, tôi thì không làm được thế. Đêm 30 tết này tôi thấy không được.” Vợ của ông ấy Liễu Ngọc Doanh dự tính hai ngày này sẽ sinh, nói không chừng chuẩn bị sinh rồi, Tống Hoài Minh vốn định trong hai ngày này sẽ kề cận ở bên chăm sóc vợ, ai ngờ Kiều Chấn Lương đột nhiên có ý nghĩ kì quặc, 30 tết bắt tất cả mọi người ở lại để đón giao thừa, y đương nhiên là hiểu đã có chuyện quan trọng xảy ra.
Kiều Chấn Lương nói: “30 tết có ai lại không muốn về nhà đoàn tụ với gia đình chứ? Tôi cũng muốn, nếu như không phải việc bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn giữ mọi người ở đây làm gì. Mọi người còn nhớ câu chuyện tôi kể cho mọi người lúc chiều không.”
Bí thư kỉ ủy Tăng Lai Châu nói: “bí thư Kiều, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?” đây cũng là vấn đề mà mọi người đều quan tâm.
Kiều Chấn Lương nói: “Tiền cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sanh bị giết ở Mỹ. Trước khi ông ta chết đã giao lại một số chứng cứ qua đường bí mật cho chúng ta. Những chứng cứ này chứng minh trong bộ máy của chúng ta có không ít cán bộ làm sai nguyên tắc của Đảng, bọn họ lấy quyền mưu tư. Lợi dụng đủ các thủ đoạn đê tiện để tham ô tiền của quốc gia và nhân dân, những khoản tham ô đó đã được giấu trong những con đường bí mật và không ngừng chảy ra nước ngoài rồi lại thông qua tổ chức rửa tiền nước ngoài để biến đen thành trắng, những thủ đoạn đê tiện và tính chất nghiêm trọng đó trước nay chưa từng có.”
Lời của Kiều Chấn Lương làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Phòng trưởng phòng công an Vương Bá Hành tỏ ra trầm ngâm, từ lúc Kiều Chấn Lương tuyên bố tất cả thường ủy ở lại đón giao thừa ở thường ủy hội, ông ta đã biết chuyện hôm nay là nhắm vào mình.
Bí thư chính pháp ủy Đinh Nguy Phong phẫn nộ nói: “Thật là đáng ghét, kẻ nào lại có gan lớn đến thế?”
Ánh mắt Kiều Chấn Lương quét qua mặt từng người, thấp giọng nói: “Mọi người còn nhớ chuyện của tiền tỉnh trưởng Hứa Thường Đức không?”
Mọi người trầm mặc lại, ai có thể quên chứ, Hứa Thường Đức tuy chết vì bệnh tim đột phát, nhưng nếu như không phải vì nguyên nhân này thì y tất sẽ phải trả giá cho nhưng tội lỗi của mình, trước khi y đột nhiên chết thì Cố Doãn Tri đã nắm hết được chứng cứ phạm tội của y.
Kiều Chấn Lương nói: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, có rất nhiều lúc thức mà chúng ta nhìn thấy được chỉ là bề mặt của cỏ dại, chứ không biết được dưới mặt đất cỏ đã mọc rễ cắm sâu, nếu như không xử lí sạch đám gốc rễ này thì khi gặp môi trường thích hợp thì đám tạp cỏ đó rất nhanh sẽ sinh sôi nảy nở. Tôi đã nắm được danh sách của không ít người. Rất nhanh sẽ có hành động thống nhất. Tôi xin đảm bảo với mọi người ở đây rằng chỉ cần bất kì cán bộ nào có liên quan đến tập đoàn rửa tiền thì tôi nhất định sẽ truy tìm ra tận gốc rễ, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Bữa cơm tất niên hôm nay mọi người đều chẳng có tâm trạng gì, sau khi ăn cơm xong mọi người lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi, thực ra chẳng ai có thể ngủ được. Kiều Chấn Lương tuy là muốn đại động can qua nhưng lại không biết ngọn lửa này rốt cuộc sẽ cháy đến đầu ai.
Tống Hoài Minh sau bữa cơm tối không lâu đã được thông báo là vợ đã được đưa vào bệnh viện chờ sinh. Y đi tìm Kiều Chấn Lương, nhận được sự cho phép của bí thư Kiều mới rời khỏi nơi tiếp đãi của chính quyền tỉnh.
Kiều Chấn Lương chỉ dặn Tống Hoài Minh tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện này, không được nhắc đến một chữ về chuyện tối hôm nay ra ngoài.
Tống Hoài Mình trong lòng nóng như lửa đốt, chạy đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Vợ ông ta là Liễu Ngọc Doanh đã vào phòng phẫu thuật, bố mẹ vợ cũng đã đến, thấy Tống Hoài Minh, bố vợ Liễu Trường Trị có chút không vui. Ông ta trách nói: “Hoài Minh, công việc của con bận rộn cha biết, nhưng tỉnh lị các con đến 30 tết cũng không nghỉ sao? Ngọc Doanh đột nhiên đau bụng, chúng ta liên lạc với con đều không được. Con có coi mẹ con nó ra gì không? Làm tỉnh trưởng cũng không thể không quan tâm đến gia đình chứ.”
Tống Hoài Minh trong lòng cảm thấy áy náy, liên tục xin lỗi, ai mà ngờ được vợ lại sinh vào ngày hôm nay chứ.
Mẹ vợ vội vàng nói đỡ cho y, kéo tay Liễu Trường Trị ngồi xuống nói: “Ông này, Hoài Minh cũng đâu có dễ dàng gì, công việc gian khổ như vậy, mọi việc của cả tỉnh đều phải lo tới, ông phải lượng thứ nhiều hơn cho con nó.”
Liễu Trường Trị cũng không phải là có ý kiến gì với đứa con rể này, ông ta chỉ là quá lo lắng cho con gái thôi. Ông thở dài nói: “Được rồi. Vị trí thai của Ngọc Doanh nằm không đúng, bệnh viện kiến nghị nên làm phẫu thuật, ta đã kí tên lên giấy đồng ý phẫu thuật rồi, con không phản đối chứ?”
Tống Hoài Minh nói: “Chỉ cần mẹ con cô ấy bình an là tốt rồi, cha, sao con có thể phản đối được.” Lúc này điện thoại của y lại reo lên.
Tống Hoài Minh nhấc điện thoại lên nhìn, cười ngại ngùng với cha mẹ vợ rồi bước ra hành lang cúi đầu nói, điện thoại là do Margaret gọi đến. Giọng Margaret đầy sự lo lắng: “Hoài Minh!”
Tống Hoài Minh nghe thấy tiếng của Margaret, y liền cung kính nói: “Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ? Con đang định gọi điện chúc mẹ năm mới.”
Margaret nói: “Mẹ rất lo cho Yên Nhiên.”
Tống Hoài Minh nghe nói như vậy liền lập tức lo lắng: “Mẹ, Yên Nhiên xảy ra chuyện gì vậy?”
Margaret nói: “Không có gì, nó rất khỏe, Trương Dương đã đến Mỹ rồi, vì Cố Gia Đồng, ở Mỹ đã xảy ra động tĩnh rất lớn. Mẹ tưởng rằng Yên Nhiên đã quên nó rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy nó, mẹ mới phát hiện ra rằng Yên Nhiên vẫn có tình cảm sâu đậm với Trương Dương, nha đầu này chỉ sợ hết thuốc chữa rồi.”
Tống Hoài Minh nghe đến chuyện này liền thở phào nói: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, chuyện tình cảm của thanh niên trẻ tuổi thì cứ để cho chúng tự xử lí đi, chúng ta cho dù muốn giúp cũng không được.”
Margaret nói: “Mẹ hi vọng nó sẽ vui vẻ, nhưng mẹ luôn cảm thấy nó...” Margaret chưa nói xong thì Tống Hoài Minh liền nói: “Mẹ hãy chăm sóc thêm cho nó, đợi khi con gặp được Trương Dương sẽ nói chuyện với nó.”
Margaret nói: “FBI đã ngắm trúng nó rồi, nó muốn thoát thân cũng không dễ.”
Tống Hoài Minh không hề biết Trương Dương đã làm gì ở Mỹ, y liền thấp giọng nói: “Mẹ, cậu ta đã làm gì ở Mỹ?”