Những tiếng giao hỏa bên ngoài làm cho Lê Thúc cảm thấy sợ hãi. Y nhanh chóng sắp xếp quần áo, lấy một khẩu súng, xách chiếc hộp da đen, rời khỏi phòng sách, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, đi nhanh đến trước thang máy, thang máy này trực tiếp thông đến hầm để xe dưới lòng đất của y, cũng là thông đạo thoát mạng của y. Tuy không có nhìn thấy rõ người đột nhập vào nhưng Lê Thúc đã đoán biết đó nhất định là Trương Dương, tên trẻ tuổi này quả là có bản lĩnh, lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy mò tới phủ của mình, Lê Thúc cảm thấy sự sợ hãi từ sâu trong lòng.
Sau khi bước vào thang máy, Lê Thúc thở phào nhẹ nhõm. Y phải lập tức rời khỏi đây. Y thấp giọng nói với vệ sĩ: “Eide, lập tức điều động người đến đây, nhất định phải diệt hắn cho ta.”
Vệ sĩ gật gật đầu nói: “Chắc là không có vấn đề gì, chúng ta có mười ai người.”
Sau khi cửa thang máy mở ra, y bước lên một chiếc xe chống đạn, sau khi ngồi vào, Lê Thúc mới rút khăn mùi xoa ra lau mồ hôi, trái tim hắn như đã ổn định lại một chút. Hắn hối thúc: “Mau lên, phải rời khỏi đây ngay’
Cổng bãi xe mở ra, chiếc xe phóng nhanh ra ngoài.
Trương Dương lúc này vừa mới bước vào phòng sách của Lê Thúc, phát hiện trên tầng không có người, Trương Dương lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, hắn nghe thấy tiếng xe ở dưới tầng, hắn đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới, thì thấy một chiếc xe đua phóng ra ngoài. Trương Dương khó khăn lắm mới tìm thấy Lê Thúc, quyết không thể y chạy thoát trước mắt mình được. Trương Dương đẩy cửa sổ phi từ tầng ba xuống dưới, ngắm chuẩn không sai dẫm thẳng xuống nóc chiếc xe đua.
Lê Thúc vốn tưởng rằng có thể chạy thoát, nhưng không ngờ Trương Dương giống như âm hồn không tiêu tán cứ đuổi theo. Y kinh ngạc nói: ‘Nhanh, nhanh thoát khỏi hắn.’
Tài xế tăng manh tốc độ, sau đó đột nhiên dừng lại, cơ thể Trương Dương vì quán tính mà lao về phía trước, sau đó lăn xuống đất.
‘Đâm chết hắn. Đâm chết hắn.’ Lê Thúc hét lên.
Tài xế đạp ga, lao về phía Trương Dương, Trương Dương vội lăn người tránh qua, dao ở trong tay liền vung ra chém vào lốp xe. Chiếc xe này tuy có phòng đạn, nhưng lốp xe không phải là loại đao thương bất nhập, Trương Dương truyền chân khí hết vào lưỡi đao này, chém một phát lốp xe tách làm hai phần.
Chiếc xe đua lập tức biến thành xe ba bánh, thân xe lập tức sập xuống, tài xế không thể khống chế được phương hướng. chiếc xe lao vào hồ phun nước trong sân, đầu chiếc xe cắm lên trên vòi phun nước. Đúng là xe phòng đạn sắt thép đủ cứng, tượng điêu khắc hình thiên sứ ở trên đài phun nước bị vỡ tan nát, nước phun ra khắp nơi, cảm ứng tự động phun mưa bắt đầu hoạt động.
Bóng dáng Trương Dương xuất hiện ở bên cạnh xe. Lê Thúc run giọng nói: “Bắn, bắn nhanh.”
Vì quá căng thửng thậm chí y quên mất cửa sổ xe mình là loại chống đạn, giơ súng lên bắn qua cửa sổ ngắm chuẩn vào Trương Dương, nhưng viên đạn không thể bắn xuyên qua kính.
Trương Dương đến bên cạnh xe, hai tay bám chặt vào đít xe, dùng thần lực bênh được cả chiếc xe lên.
Chiếc võ sĩ đao của hắn ngắm chuẩn vào vị trí bình xăng, một đao đâm thẳng vào, xăng chảy ra lênh láng. Mùi xăng dầu xông lên dày đặc vào trong xe. Tài xế hốt hoảng mở cửa xe ra, lúc này chỉ cần có một mồi lửa thì chiếc xe sẽ nổ banh tành, bọn chúng sẽ biến thành lợn thui. Gã muốn thoát ra ngoài, Trương Dương đạp một chân tới, tên vệ sĩ giãy dụa bò ra ngoài cửa xe, vừa mới lộ đầu ra thì Trương Dương chém đao tới, một nhát vào cổ, Trương đại quan nhân lúc này đã chém giết đỏ cả mắt.
Lê Thúc mặt tái mét, khi chiếc xe bị lật y cũng không biết súng của mình rơi đâu mất. Trương Dương giọng nói lạnh ngắt vô tình vang lên: “Mày mà không ra tao cho một mồi lửa vào chiếc xe này, mày muốn bị thiêu sống trong đây à?”
Lê Thúc run giọng nói: ‘Đừng đốt, đừng đốt, tao ra.’ Hắn lồm cồm bò ra, vừa bò ra gần ngoài liền bị Trương Dương túm lấy cổ áo, kéo từ trong ra.
Lê Thúc tuy tuổi đã lớn nhưng rất sợ chết, y khổ sở cầu xin: ‘Đừng giết tao, đừng giết tao, tao cho mày tiền, tao có thể cho mày rất nhiều tiền.’
Trương Dương đưa tay ra đấm cho hắn hai bạt tai nổ đom đóm mắt: ‘Đồ khốn, tiền à, có nhiều tiền hơn nữa có thể đổi lại tính mạng của Giai Đồng không?’
Lê Thúc nói: ‘Tao không giết cô ta, tao không giết cô ta, cái chết của cô ta không liên quan đến tao…’ Lúc này y bắt đầu liên tục phủ nhận.
Chiếc dao võ sĩ nhuốm đầy máu gí sát vào yết hầu của Lê Thúc. Trương Dương nhìn tên già vô sỉ này, nỗi hận trong lòng lên đến cực điểm: ‘Là mày đã hại chết Giai Đồng, là mày tìm người mưu sát Cố Minh Kiện. là mày đã lên kế hoạch hãm hại tao và Đường Hưng Sanh.’
Lê Thúc nói: ‘Tao không có…tao….là tao nhận lệnh của người khác…’ ‘Ai?’
Chiếc dao của Trương Dương lại gí sát hơn, cứa vào lớp da khô cằn của Lê Thúc, một dòng máu chảy từ từ từ yết hầu xuống, y kinh hãi nói: ‘Đừng giết tao, đừng giết tao, tất cả đều là do phu nhân Heather bảo tao làm, tất cả đều là do bà ta, là bà bảo tao ám hại Cố Giai Đồng, là bà ta bảo tao hạ thủ với Cố Minh Kiện, tất cả đều là do bà ta…’
Trương Dương gật gật đầu: ‘Mày nói xong hết chưa?’
Lê Thúc run giọng nói: ‘Đừng giết tao, trong chiếc hộp này của tao toàn là kim cương có giá trị liên thành, tất cả tao đều cho mày… tha mạng cho tao…’ Biết mình sắp chết nước mắt nước mũi của y giàn dụa chảy xuống.
Trương Dương nói: ‘Tao có thể đồng ý, nhưng Giai Đồng không đồng ý.’ Nói rồi hắn vung dao lên, đâm thẳng vào yết hầu của y, máu chảy lênh láng xuống đất.
Trương Dương vứt dao xuống đất, lấy chiếc hộp da đen của Lê Thúc ở trong xe ra.
Lúc này Triệu Thiên Tài gọi điện tới, Triệu Thiên Tài lo lắng nói: ‘Sắp rời khỏi đây rồi, rất nhiều xe cảnh sát đang lao về bên này, mau rời khỏi đi.’
Trương Dương nó: ‘Cậu chạy trước đi, không cần phải để ý đến tôi, mấy chiếc xe trong bãi xe đều là siêu xe.’
Một chiếc Jeeps xông ra khỏi cửa lớn biệt thự hào hoa của Lê Thúc, mười mấy chiếc xe cảnh sát vừa mới tiến tới phía cổng, phía cảnh sát còn chưa kịp bố trí trận hình thì Trương Dương đã lao chiếc xe Jeeps thẳng ra ngoài, đâm thẳng vào hai chiếc xe cảnh sát chắn phía trước, phóng như bay trên con đường cao tốc.
Mười mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng quay đầu đuổi theo, kéo còi ầm ỹ.
Triệu Thiên Tài ở nơi ẩn nấp nhìn thấy Trương Dương đã rời đi, gã thầm cầu nguyện, hi vọng Trương Dương lần này có thể gặp họa hóa phúc, thoát khỏi hiểm nguy.
Người báo cảnh sát là Thomas, sau khi gã thoát khỏi việc đầu tiên làm là báo cảnh sát. Đáng tiếc cảnh sát vẫn đến muộn một bước. Trương Dương đã giết chết Lê Thúc, từ những lời moi được từ Lê Thúc trước khi chết, Trương Dương biết được tất cả mọi tội ác đều bắt nguồn từ phu nhân Heather, là bà ta đạo diễn tất cả. hắn nhất định phải tìm được mụ đàn bà này, chính tay giết chết mụ.
Trên trời truyền đến tiếng trực thăng, phía cảnh sát vì bắt Trương Dương mà đã điều động cả trực thăng. Trương Dương rơi vào vòng vây thiên la địa võng, lúc này phía trước cũng có bóng dáng cảnh sát, phía cảnh sát đã điều động mười mấy chiếc xe cảnh sát để truy bắt hắn. trước sau đều có cảnh sát bao vậy. trên trời trực thăng đuổi sát không buông. Dựa theo đèn mà ngắm bắn xuống, chốt chặt mục tiêu là chiếc xe Jeeps.
Trương Dương đã nghe thấy tiếng sóng biển, hắn cắn cắn môi rồi nhanh chóng đưa ra một quyết định quyết đoán, đổi hướng chiếc xe lao về phía rào cản rồi lao thẳng xuống biển đen sì sì.
Trương Dương trong thời khắc lao xe xuống biến, đã nhanh chóng mở cửa xe ra, cầm lấy chiếc hộp da đen rồi nhảy ra khỏi xe.
Nước biển lạnh cắt da cắt thịt. Trương đại quan nhân nín thở, muốn tránh sự truy kích của cảnh sát chỉ có thể dùng cách này. Hắn lặn xuống đáy biển, hướng về phía thành phố New York, cảnh sát Mỹ sẽ không bỏ cuộc như thế này. Trong một thời gian ngắn sẽ còn tiến hành tìm kiếm trên biển.
Không có ai có thể ngừng thở trong nước trên một tiếng đồng hồ, bên phía cảnh sát Mỹ đã điều động cảnh sát biển tới, tiến hành rà soát trong phạm vi một km tính từ chỗ chiếc xe lao xuống. hành động rà soát tiến hành đã một tiếng đồng hồ, trên trời trực thăng cũng tiến hành phối hợp tìm kiếm. Kết quả vẫn không tìm thấy gì.
Triệu Thiên Tài luôn đợi điện thoại của Trương Dương. Ba giờ sáng, điện thoại của gã cuối cùng cũng đã reo lên, từ trong điện thoại vang lên giọng mệt mỏi của Trương Dương: “Tôi đang ở bãi biển cách cầu lớn không xa, cậu có thể đến đón tôi một chuyến không?”
Triệu Thiên Tài kích động nói: ‘Cậu không sao, cậu cuối cùng cũng không sao?’
Trương Dương cười nói: ‘Sao vậy? Cậu mong tôi bị cảnh sát bắt sao?’
Triệu Thiên Tài vì vui mừng quá mà cười lớn lên: ‘Tôi sớm đã biết không có ai có thể trói buộc được cậu mà.’
Sau hai mươi phút, Triệu Thiên Tài đã lái xe đến chỗ Trương Dương đứng, nhìn thấy Trương Dương đang ngồi khoanh chân trên bãi biển, yên lặng nhìn trăng sáng trên bầu trời, lúc này khắc này không biết hắn đang nghĩ gì.
Triệu Thiên Tài đến phía sau lưng Trương Dương, Trương Dương nói: ‘Hôm nay là 29 tết, ngay mai đã là giao thừa rồi.’
Triệu Thiên Tài nghĩ nghĩ, quả nhiên không tồi. Bản thân mấy hôm nay cùng Trương Dương vào sinh ra tử nên quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Trương Dương nhặt chiếc hộp da đen lên. Đến bên chiếc Ford, Triệu Thiên Tài có chút ngạc nhiên nhìn hắn: ‘Cậu không phải là bơi từ Trường Đảo đến bên này chứ?’
Trương Dương cười nói: ‘chiếc xe đã rớt xuống biển, trên trời, dưới biến, mặt đất đều là cảnh sát Mỹ. Ngoài bơi dưới đáy biển ra thì tôi không nghĩ ra cách nào khác.’
Triệu Thiên Tài kinh ngạc không thôi, với nhiệt độ như vậy mà hắn lại có thể bơi từ Trưởng đảo về bờ biển New York, tên này đúng không phải là con người. Triệu Thiên Tài thấp giọng nói: ‘Tiếp theo chúng ta nên đi đâu.’
Trương Dương vỗ vỗ vào chiếc hộp da đen nói: ‘Lãnh sự quán ở New York, hiện giờ trên đất Mỹ này đã không còn có gì đáng để lưu luyến nữa.’
Năm giờ sáng, hai người thanh niên Trung Quốc xuất hiện trước đại sứ quán Trung Quốc ở New York, tay cần chiếc hộp da đen là Trương Dương, hắn đã bỏ đi lớp ngụy trang, hồi phục lại dung nhan bình thường.
Hắn nói với người gác cổng: ‘Chúng tôi là người Trung Quốc, đến đây xin giúp đỡ.’
Hôm nay ở lãnh sự quán vừa hay có Bạch Chí Quân trực ban, gã nghe tháy Trương Dương tìm đến cửa, vội vàng ra ngoài, sau khi nhận ra Trương Dương liền bảo cảnh vệ cho vào. Điền Linh cũng nghe thấy tin tức cũng kinh hãi nói: ‘Trương Dương, trời ơi, sao cậu lại đến đây vào lúc này.’
Trương Dương cười nói: ‘Tôi mệt rồi, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi chút.’
Bạch Chí Quân gật đầu nói: ‘Đi theo tôi.’
Tổng lãnh sự quán Thư Anh Hằng sau khi biết chuyện lập tức thức dậy, đây không phải là chuyện nhỏ. Trương Dương đã làm loạn cả một vùng, hai lần tập kích cảnh sát, rồi có liên quan đến một loạt sự việc nghiêm trọng, Thư Anh Hằng đang đau đầu vì họa mà tên tiểu tử này gây ra lại không ngờ hắn lại chủ động đến lãnh sự quán.
Thư Anh Hằng đánh răng rửa mặt xong, đến phòng làm việc, vì hôm nay là 30 tết, cho nên công nhân viên đều dậy rất sớm, đang chuẩn bị bày trí lãnh sự quán, bên trong lãnh sự quán đã chăng đèn đủ màu, Thư Anh Hằng nhìn thấy Điền Linh đang chỉ huy bày trí, y liền vẫy tay gọi Điền Linh. Điền Linh bước tới.