Chiếc điện thoại cổ trong phòng đột nhiên đổ chuông, làm đứt mạch suy nghĩ của Lê Thúc, hắn thở dài đưa tay ra nhấc điện thoại: "alo"
Một giọng nói lạnh lùng mà lại non trẻ cất lên: "Lê Thúc, lão nhân gia ông vẫn khỏe chứ!"
Lê Thúc có chút ngạc nhiên, chau mày lại, gã nghĩ tới một người: "Vẫn khỏe, cơ thể tôi vẫn còn cường tráng lắm!"
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ đợi sẵn, ông thực sự không đơn giản chút nào. Chiêu mượn dao giết người cũng thực là nhuần nhuyễn điệu nghệ."
Lê Thúc cười phá lên: "Chàng trai trẻ, tôi thực không biết cậu đang nói gì nữa!"
"Ông không phải là lão hồ đồ, mà đang giả bộ hồ đồ. Chiếc hòm chứa bột trắng là do ông đã đưa cho Đường Hưng Sinh, sau đó chính ông đi báo cảnh sát, nói Đường Hưng Sinh đang buôn bán ma túy với tôi, muốn mượn một mũi tên giết chết hai con chim, trừ khử cả tôi và Đường Hưng Sinh.
Sự việc đã nói trắng, Lê Thúc cũng không cần phải ngụy biện thêm nữa, gã lạnh lùng nói: "Tôi không quen biết cậu, tôi cũng không có thù oán gì với cậu, tôi chỉ là ứng phó với Đường Hưng Sinh, bây giờ hắn chết rồi, sự việc đã kết thúc."
Điện thoại lại truyền đến tiếng cười lớn: "Kết thúc, ông cho rằng chuyện này sẽ chấm dứt ở đây sao?"
Lê Thúc lạnh lùng nói: "Cậu muốn thế nào?"
"Đường Hưng Sinh đã để lại trong máy tinh của con gái hắn một số thứ, bây giờ những thứ đó đang ở trong tay tôi, tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy hứng thú!"
Lê Thúc trong lòng nhất thời lo lắng, gã dù sao cũng là một lão tướng đầy kinh nghiệm, điềm nhiên nói: "Đường Hưng Sinh cũng đã chết rồi, việc của hắn ta không quan tâm. Đừng cho rằng chỉ cần nắm được vài thứ vu vơ không căn cứ là có thể uy hiếp được ta. Chàng trai trẻ, ta khuyên cậu hãy sớm rời khỏi đây, nếu không cậu có hối cũng không kịp."
"Tại sao lại đổ tội giết Cố Giai Đồng cho Đường Hưng Sinh? Việc xảy ra với cô ta có phải là do ông bày ra không?"
Lê Thúc đáp: "Cậu là Trương Dương! Xem ra trước đây ta đã quá coi thường cậu, không sai, việc Cố Giai Đồng là do ta làm, cậu có thể làm gì chứ? Đây là nước Mỹ, tôi chỉ cần búng một ngón tay, cậu sẽ chết không có chỗ chôn đâu."
Trương Dương đáp: "Hãy nhớ kỹ câu này của ông nhé! Vì tôi mà ông phải sống đấy, tôi phải tự tay bắt sống cái mạng chó của ông!"
Trương Dương cúp điện thoai, nhưng Lê Thúc vẫn đang cầm chiếc điện thoại mà ngẩn ra, một lúc lâu sau mới định thần lại được, gã lập tức gọi tới một số khác: "Phu nhân, Trương Dương đã tra ra thân phận của tôi rồi!"
"Rốt cuộc ông làm thế nào vậy? Sao lại để hắn tra ra?"
Lê Thúc nói: "Đường Hưng Sinh đã để lại vài thứ trong máy tính của con gái hắn, nhất định là trước khi chết đã nói cho Trương Dương biết, cho nên..."
Ông có biết là tại sao ta bảo ông trừ khử Đường Hưng Sinh không, vì hắn đòi hỏi quá đáng, ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều quan viên trong nước. Nếu thật hắn có để lại tài liệu thì những thứ đó hẳn sẽ gây chấn động cả chốn chính trị Bình Hải, chúng ta là được là nhờ làm ăn với đám quan lại này. Nếu họ toi đời thì chúng ta sẽ mất đi nguồn khách hàng, mất đi nguồn khách hàng có nghĩa là chúng ta sẽ chẳng tồn tại được. Mà nếu họ gặp phải vấn đề, thì còn có ai tín nhiệm chúng ta? Còn ai sẽ rửa tiền thông qua chúng ta đây?"
Lê Thúc im bặt không trả lời được.
"Ta không cần biết ông làm thế nào, cũng không biết ông dùng thủ đoạn gì, nhất định phải bắt được hắn, càng không được để hắn về nước."
Lê Thúc nói: "Tìm thấy hắn không phải là dễ..."
"Việc này ông không cần phải lo, theo tính tình của hắn, nếu biết việc Cố Giai Đồng là do ông làm, thì dù ông không tìm hắn hắn cũng sẽ tìm đến ông!"
Lê Thúc nghe xong lời này có chút rùng mình, nhưng gã lập tức nghĩ lại Trương Dương chảng qua chỉ là một người, dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng chẳng làm được trò trống gì trong địa bàn của gã.
Đường Sơn đang ở trong khu xưởng ngầm dưới đất của mình để thưởng thức chiếc xe Porsche vừa lắp ráp xong, đột nhiên cửa xưởng bị mở tung ra, có hơn mười tên mặc áo đen nối đuôi nhau xông vào, Đường Sơn cảm thấy không ổn, vội vàng quay người chạy về phía phòng làm việc, sau lưng đã nghe thấy tiếng súng. Đường Sơn chưa kịp chạy vài bước, chân phải của y đã bị đạn bắn trúng. Y kêu lên thảm thiết rồi ngã lăn ra đất, một tên áo đen đi đến, lấy súng chĩa thẳng vào đầu y: "Trương Dương ở đâu?"
Đường Sơn lắc đầu: "Tao không biết mày đang nói gì?"
Tên áo đen giơ súng bắn thẳng vào tai trái của Đường Sơn, tai của y bị đạn bắn đến mức đau buốt, máu chảy ướt hết đầu và mặt.
Tên áo đen lại hỏi: "Bây giờ có biết hay không hả?"
Đường Sơn nói: "Tại sao lại tìm tao chứ?"
"Nếu như muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, thuộc hạ của mày lại không được kín miệng như mày lắm." Tên áo đen cười nói, lúc này Đường Sơn mới nhìn thấy Lạp Lực Hán cùng với hai tên áo đen khác đi ra, Đường Sơn cắn răng nghiến lợi: "Lạp Lực Hán, ngươi đã bán đứng ta!"
Tên áo đen cười ha ha: "Bán đứng mày? Mày chỉ có thể cho hắn cuộc sống u ám ẩn dật, nhưng bọn tao lại có thể cho nó một thân phận quang minh chính đại, cho hắn tiền, cho hắn cả gái, hoàn toàn biến hắn thành một người Mỹ, có tên kẻ ngốc mới từ chối điều kiện này." Gã lại dùng súng lục nhằm thẳng vào cánh tay phải của Đường Sơn: "Nghĩ cho kĩ đi, hãy đưa ra cho tao một câu trả lời xác đáng"
Đường Sơn đáp: "Lê Thúc phái mày tới?"
Tên áo đen đáp: "Mày không nói thì chỉ có đường chết."
Đường Sơn nói tiếp: "Tao không biết, tao thực sự không biết chỗ của hắn..."
"Bụp!" Một tiếng súng lại vang lên, cánh tay trái của Đường Sơn bị bắn một phát. Đường Sơn cũng rất kiên cường, y nghiến răng không rên một tiếng.
Đường Sơn nói: "...Két bảo hiểm....trong két bảo hiểm ở phong làm việc có điện thoại, có thể liên lạc được với họ."
"Đừng có mà giở trò đấy!"
Đường Sơn mặt mày đầy máu tươi cố lê lết vào phòng làm việc của mình, y gỡ bức tranh sơn dầu ra, phía sau là chiếc két sắt.
Tên áo đen chĩa súng vào đầu y: "Mở ra!"
Đường Sơn gật đầu, từ từ nhập mật mã, tên áo đen cảnh giác nhìn Đường Sơn, Đường Sơn ấn chữ sô cuối cùng, chiếc tường đột nhiên chuyển động, đây là một cánh cửa ngầm, cửa tự động mở ra, tên áo đen càng cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Sơn, nhưng không ngờ bàn tay y đột nhiên bấm vào mật mã trên bàn phím, từ lỗ hổng trên cánh cửa ngầm bắn ra hai mũi tên, bắn thẳng vào đỉnh đầu của tên áo đen, gã nghiên ngả rồi ngã lăn ra sàn. Cơ thể mập mạp của y trong chốc lát linh hoạt lạ thường, nhanh chóng chui vào bên trong cánh cửa, những kẻ khác ở bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vàng lao vào, nhằm bắn theo Đường Sơn, nhưng đạn đền bị bức tường ngầm chặn đứng.
Khi trời vừa sáng, cả vùng đã bị bão tuyết bao trùm trắng xóa, Triệu Thiên Tài đứng ở phía ngoài cửa, thấy tuyết đã phủ kín một nửa lốp xe ô tô, không khỏi lắc đầu, xem ra họ phải tiếp tục ở lại chỗ này.
Trương Dương từ phía sau đi ra, nhỏ giọng nói: "Chuẩn bị xuất phát thôi!"
Triệu Thiên Tài đáp: "Tuyết dày quá, chiếc xe Ford của chúng ta là xe tiên phong, khả năng tự cứu rất kém, đừng mạo hiểm nữa, ngộ nhỡ nửa đường bị mắc kệt thì rất phiền, hay là chờ rồi tính."
Trương Dương chỉ vào chiếc xe Freelander đỗ ngay bên cạnh xe mình nói: "Chiếc xe đó cũng được, chúng ta sẽ lái nó!"
Triệu Thiên Tài ngạc nhiên: "Cậu định cướp xe à?"
Trương Dương nhếch môi cười: "Tôi đâu có bản lĩnh đó, cái kĩ thuật này phải giao lai cho cậu vậy, tôi thì, cũng chỉ là giúp mở cửa xe thôi." Nói rồi hắn đi tới, định dùng quyền đập bể cửa kính, Triệu Thiên Tài vội vàng ngăn cản hắn: "Cậu cho rằng đến cửa chiếc xe này tôi cũng không mở được sao?"
Chỉ trong vòng mấy chục giây, Triệu Thiên Tài đã mở được cửa xe và dễ dàng khởi động máy, y nhìn về phía Trương Dương: "Câu lái xe đi!"
Trương Dương ngồi vào xe, lái chiếc xe đi lên chỗ tuyết đọng. Chiếc xe chuyển động làm kinh động đến chủ nhân của nó, gã kêu ầm ĩ chạy từ trong khách sạn đi ra, Trương Dương đã đẩy chân ga phóng thẳng. Gã người Mỹ phẫn nộ phát điên lên chửi mấy lần "F*** you". Lúc này Triệu Thiên Tài mới hạ cửa kính xe thò đầu ra ngoài, nghênh ngang giơ hai ngón tay giữa ra nhạo lại.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nhiều lúc làm vài việc xấu cũng thực cảm thấy vui vẻ hẳn, xem ra trong sâu thẳm mỗi người đều ẩn núp chút ý định phạm tội.
Triệu Thiên Tài mở bảng hướng dẫn của xe, xác định vị trí cần tới, sau đó điều chỉnh chiếc ghế ngồi cho thoải mái, thích thú nằm lên trên: "Tôi phát hiện thấy cậu thực sự sinh ra để làm tội phạm đó!"
Trương Dương nói: "Đừng có sỉ nhục cán bộ đảng của chúng tôi."
Triệu Thiên Tài cười: "Cậu đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng cố hữu về các bộ đảng đại lục của tôi rồi."
Trương Dương đáp: "Sau sự việc lần này, có lẽ tôi thật sự trở thành một tên tội phạm bị truy nã toàn cầu mất." Hắn vỗ vai Triệu Thiên Tài: "Liên lụy đến cậu rồi!"
Triệu Thiên Tài đáp: "Tôi là không còn đường nào để đi, năm đó khi đến Mỹ, vì gặp phải bọn cướp, tôi đã ngộ sát một người, nên mới làm ở xưởng xe lậu của Đường Sơn bây lâu nay, cậu ấy đối với tôi cũng rất tốt, giúp tôi chăm sóc em gái, tôi cũng không nghĩ tới tương lai gì, vốn cho rằng cả đời này không còn sáng sủa gì, chắc phải sống như vậy, em gái là nỗi bận tâm và hi vọng lớn nhất. Tôi liền mạng làm việc chỉ để kiến tiền cho nó đi học, để nó được sống sung sướng, nhưng..." Nghĩ đến cái chết thê thảm của em gái, mắt của Triệu Thiên Tài lại đỏ ngầu lên, y lấy nắm tay áp chặt vào miệng, mãi mới kìm chế được cảm xúc: "Tôi chẳng còn gì để bận tâm nữa, cho nên không sợ bị liên lụy đâu."