Y Đạo Quan Đồ

Chương 634-1: Báo thù (1)

Trương Dương không ngờ Lưu Diễm Hồng lại tới thăm mình, Lưu Diễm Hồng lần này đến Nam Tích là để tìm hiểu chuyện của Trương Đức Phóng, nghe nói Trương Dương bị bệnh cho nên đặc biệt tới thăm.

Cô ta đối với tình cảnh gần đây của Trương Dương cũng có nghe nói ít nhiều, mỉm cười nói: "Ở trong ấn tượng của tôi, cậu hình như chưa bao giờ bị bệnh cả."

Trương Dương nói: "Con người ăn ngũ cốc hoa màu, ai có thể cả đời không sinh bệnh được? Bí thư Lưu, chị hôm nay rốt cuộc là tới thăm tôi hay là đến điều tra tôi?"

Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: "Cậu đừng sợ hãi, bằng vào cấp bậc hiện tại của cậu, còn chưa tới lượt tôi tới tra hỏi cậu đâu." Cô ta để bó hoa tươi lên tủ ở đầu giường.

Trương Dương đứng dậy rót nước cho cô ta, Lưu Diễm Hồng xua tay, nói: "Lạnh quá, tôi cũng không khát."

Trương Dương nói: "Chị thật sự là tới chỉ để thăm tôi thôi sao?"

Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: "Chung Hải Yến bị bắt rồi."

Trương Dương nghe thấy tin tức này không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ Chung Hải Yến nhanh như vậy đã bị bắt rồi, không cần nói cũng biết, phiền toái lần này của Trương Đức Phóng khẳng định rất lớn.

Lưu Diễm Hồng và Trương Đức Phóng quen nhau từ lâu, hơn nữa quan hệ cũng không tồi, đối với kết cục hiện tại Trương Đức Phóng cũng có chút cảm thán, cô ta nói khẽ: "Con người ta rất dễ đánh mất chính mình trước tiền tài và sắc đẹp, Trương Đức Phóng trước đây luôn làm phó thủ, chịu đựng từng đấy năm, tới Nam Tích cuối cùng cũng được làm chức chính, không ngờ chưa làm được bao lâu thì lại xảy ra chuyện, rất nhiều người dân đều hâm mộ người làm quan, nhưng lại không biết rằng trên thế giới này, làm quan là nghề mạo hiểm nhất, chỉ hơi không cẩn thận một chút,không những sẽ mất tiền trình và tự do, thậm chí còn phải bồi thường tính mạng."

Trương Dương nghe ra Lưu Diễm Hồng đang nhắc nhở mình, hắn cười nói: "Lăn lộn trong quan trường lâu như vậy rồi, gan cũng biến thành càng lúc càng nhỏ, tôi hiện giờ làm gì cũng phải lấy cẩn thận làm đầu."

Lưu Diễm Hồng trợn mắt lườm hắn, nói: "Vậy chuyện của Hải Thiên cậu có thể nói rõ, chuyện của Nam Dương Quốc Tế cậu có thể nói rõ không? Gần đây có không ít thư tố cáo cậu, đều là trực tiếp viết lên Ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi nhắc cậu, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ toàn diện, một khi làm quan, làm việc không thể dùng cảm tình, ai cũng có quan hệ xã hội các mặt, nhưng nếu như mỗi một quan hệ đều phải chiếu cố, vậy thì cậu trong bất tri bất giác sẽ làm trái với nguyên tắc, trái với kỷ luật, thậm chí là làm trái pháp luật. Ai cũng nói chúng ta làm quan phải lục thân không nhận, thật ra lục thân không nhận chưa chắc đã phải là chuyện xấu gì, thà để người thân và bạn bè mắng cậu, còn hơn là để người dân mắng cậu, chỉ có như vậy thì cậu mới có thể làm quan tốt."

Trương Dương nói: "Tôi biết tật xấu của mình, con người tôi tình cảm quá nặng."

Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: "Cậu là đang khen mình hay đang kiểm điểm mình vậy? Những lời này rất đáng để tranh luận, cậu và Yên Nhiên gần đây thế nào rồi? Có liên lạc với nhau không?"

Nhắc tới chuyện này, Trương Dương bỗng nhiên linh cơ khẽ động, Sở Yên Nhiên không muốn nghe điện thoại của hắn, nhưng Lưu Diễm Hồng gọi tới thì cô ta sẽ nhấc, Trương Dương vì thế nhờ Lưu Diễm Hồng hỗ trợ gọi một cú một chiếc điện thoại cho Sở Yên Nhiên.

Lưu Diễm Hồng cho rằng Trương Dương là muốn thông qua mình để nối lại tình xưa với Sở Yên Nhiên, tất nhiên là vui vẻ giúp đỡ, nhưng cô ta không biết rằng, Trương Dương chỉ là muốn xác định Sở Yên Nhiên được bình an.

Sở Yên Nhiên quả nhiên nghe điện thoại của Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng chỉ ân cần thăm hỏi hai câu rồi cười nói: "Không phải là cô tìm cháu, là có người nhờ cô gọi điện thoại cho cháu." Cô ta đưa di động coh Trương Dương, Trương đại quan nhân cầm lấy di động, trong nhất thời tim đập bìch bịch, Sở Yên Nhiên ở bên kia thì trầm mặc, nghe ra được là tần suất hô hấp của của cô ta cũng có chút dồn dập.

Trương Dương nói khẽ: "Em có khỏe không?"

Giọng nói của Sở Yên Nhiên rất bình tĩnh: "Vẫn khỏe, còn anh?"

"Cũng vậy." Trương đại quan nhân trước giờ miệng lưỡi lanh lẹ lúc này không biết vì sao lại trở nên ấp úng. Lưu Diễm Hồng đứng nghe ở bên cạnh không khỏi có chút sốt ruột.

Sở Yên Nhiên nói khẽ: "Em còn phải họp..."

"Được, vậy nói chuyện sau nhé."

"Ừ."

Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã kết thúc cú gọi điện xuyên quốc gia này.

Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Trương Dương gác máy, tức giận đến nỗi vươn tay ra ấn một cái vào trán hắn: "Thằng ôn cậu sao thế? Một chút thông minh vặt bình thường đâu rồi?"

Trương Dương bất lực cười nói: "Mọi người đều bận mà."

Lưu Diễm Hồng nói: "Con gái là cần phải lừa, cậu không phải là làm quan làm tới ngu người rồi chứ hả?"

Trương Dương nói: "Biết cô ấy bình an vô sự là được rồi."

Lưu Diễm Hồng cũng cảm thấy Trương Dương có chút kỳ quái, nói khẽ: "Cậu hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?"

Trương Dương cầm mức thư đe dọa được gửi từ nước Mỹ đưa cho Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng giở ra xem, cũng sợ đến giật nảy mình, ngạc nhiên nói: "Cái này... là ai làm vậy?"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Nếu tôi biết là ai, tôi sớm đã giết tới lôi hắn ra rồi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Cho nên cậu mới lo lắng cho Yên Nhiên?"

Trương Dương nói: "Hy vọng chỉ là một trò đùa, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy mình ở Mỹ hình như không có kẻ thù nào cả?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Có thể là cậu đắc tội với người ta nhưng bản thân mình lại không rõ."

Trương Dương nói: "Muốn làm tốt công tác, luôn sẽ đụng chạm tới lợi ích của một số người, chỉ cần tôi tiếp tục lăn lộn trong thể chế, sau này khó tránh khỏi đắc tội với người khác."

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Cho nên tôi đã nói từ trước rằng cậu thích hợp làm công tác của Ủy ban kỷ luật mà, công tác của chúng tôi chính là đắc tội với người ta, loại người không sợ đắc tội với người khác như cậu, rất thích hợp vào đội ngũ của chúng tôi, thế nào? Cân nhắc một chút, tới Ủy ban kỷ luật tỉnh công tác đi." Lưu Diễm Hồng là thật lòng hân thưởng Trương Dương, mắt thấy Tằng Lai Châu sắp về hưu, chuyện cô ta tiếp nhận chức bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đã thành định cục, bên cạnh Lưu Diễm Hồng cũng thiếu một tướng tài đắc lực, nếu Trương Dương có thể công tác dưới trướng cô ta, công tác về sau khai triển khẳng định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Trương Dương lắc đầu nói: "Bản thân tôi quản mình còn không xong, cô bảo tôi Trương Dương Ủy ban kỷ luật công tác, không biết sẽ mang đến cho cô bao nhiêu phiền toái, hơn nữa, tôi hiện tại có bệnh trong người, tôi trước tiên phải nghỉ dưỡng cho khỏe đã, có sức khỏe tốt mới có thể phụng hiện thanh xuân và nhiệt tình của tôi, tôi không muốn làm liệt sĩ trẻ đâu."

Lưu Diễm Hồng gắt: "Nói năng linh tinh, tôi sao chẳng thấy cậu giống có bệnh gì cả, có phải là giả vờ không?"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Lưu, Lưu đại tỷ, chị ruột của tôi, chị là phó bí thư Ủy ban kỷ luật, nói năng phải có trách nhiệm chứ, những lời này nếu truyền ra ngoài, tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch dâu." Thằng ôn này không quên kéo gần quan hệ với Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng bật cười: "Cậu đó, phiền phức đều là tự mình chuốc lấy." Cô ta lần này tới còn có một việc chuyện rất trọng yếu, chính là liên quan tới vụ án con trai và vợ của Phó Liên Thắng tử vong, Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, tôi nghe nói khi tiểu khu Hướng Dương phát sinh vụ nổ khí ga, cậu cũng có mặt ở hiện trường."

Trương Dương gật đầu nói: "Lúc ấy tôi đưa bí thư Lý của Ủy ban kỷ luật về nhà cha mẹ y, vừa hay nhìn thấy chuyện này, sao? Chuyện này có manh mối gì à?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Cảnh sát căn cứ vào điều tra ở hiện trường và báo cáo nghiệm thi đã đưa ra kết luận, chứng minh của hai người chết là vợ và con gái của Phó Liên Thắng, hơn nữa hai người bọn họ đều là bị giết từ trước, sau đó hung phạm mới chế tạo hiện trường hoả hoạn."

Trương Dương cũng không kinh ngạc với kết luận này, hôm ấy ở hiện trường xảy ra vụ án, Triệu Quốc Cường qua khám tra hiện trường cũng đã đưa ra kết luận này.

Lưu Diễm Hồng nói: "Vụ án của Đường Hưng Sinh đã qua lâu rồi, Phó Liên Thắng và Chu Tiếu Nguyệt cũng cùng chết ở nhà khách chính phủ thành phố Tĩnh Hải, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc là ai hạ thủ với vợ và con gái y?"

Trương Dương nói: "Lúc ấy bí thư Lý nhận được một cú điện thoại của Đường Hồng Anh, Đường Hồng Anh nói rằng đang nắm trong tay một số chứng cớ, có thể chứng minh là chồng của cô ta bị vu hãm."

Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: "Tôi đã từng nói chuyện này với bí thư Lý rồi, từ tình huống hiện tại cho thấy, chính những chứng cớ mà Đường Hồng Anh nói đã hại chết cô ta, chúng tôi trước đây đã phân tích vu án, cho rằng Phó Liên Thắng là đồng lõa của Đường Hưng Sinh, y sắm vai trò lính hầu, bởi vì Chu Tiếu Nguyệt đã uy hiếp đến sự an toàn của Đường Hưng Sinh, cho nên Đường Hưng Sinh muốn bảo Phó Liên Thắng giết cô ta, nếu chứng cớ mà Đường Hồng Anh đang nắm là nhắm vào Đường Hưng Sinh, như vậy Đường Hưng Sinh đã trốn ra nước ngoài vì sao ngay lập tức biết được chuyện này? Muốn giết chết cô ta? Chuyện này căn bản là không thể nào nói một cách hợp lý được, tội hành của hắn đều đã bại lộ, hắn vì sao còn phải xuống tay đi giết hai mẹ con đáng thương đó?"

Trương Dương nói: "Chị thấy sao?"