Y Đạo Quan Đồ

Chương 626-1: Phô trương thanh thế (1)

Chu Vân Phàm mua một biệt thự gần hồ Phượng Nhãn ở Nam Tích, chỉnh đốn bộ mặt của Nam Tích cũng được một đoạn, hồ Phượng Nhãn đã khôi phục lại như ngày xưa.

Biệt thự cách bờ hồ không xa, xung quanh là cây xanh vờn quanh, đứng trong đình viện của biệt thự có thể nhìn thấy được phong cảnh của hồ Phượng Nhãn, Lạp Khố Mã cũng biểu thị sự thỏa mãn đối với hoàn cảnh nơi này, trong cùng ngày ông ta đã mang Ngả Tây Ngói Á đến.

Vư Tử Lương trong buổi sáng cùng ngày cũng chạy đến, đi xe giường nằm từ Giang thành đến, một ngày nghỉ ngơi này có vẻ không đủ, tinh thần có chút uể oải, lên xe của Trương Dương, nói nói mấy câu, rồi dựa vào ghế mà ngủ mất.

Trương Dương lái xe đến trước biệt thự, khi xe dừng lại, phát hiện ra Vu Tử Lương vẫn đang ngủ, hắn không đành lòng quấy rối Vu Tử Lương, mở cửa xe bước xuống đất, tuy rằng tiếng mở cửa xe rất nhỏ, nhưng mà Vu Tử Lương vẫn bị giật mình tỉnh giấc, ông dụi dụi con mắt, ngượng ngùng cười nói: "Mệt mỏi quá, tự nhiên ngủ quên luôn"

Trương Dương cười nói: "Thấy ông ngủ ngon như vậy, thật sự không đành lòng đánh thức ông"

Vu Tử Lương nói:" Hôm qua làm phẫu thuật cả ngày, buổi tối ngồi xe nằm, mà giường bên cạnh cứ làm ổn, làm cho cả đêm tôi không ngủ được gì hết"

Trương Dương áy náy nói: "Khổ cực rồi, tôi hẳn là nên an bài cho ông nghỉ ngơi trước"

Vu Tử Lương nói: "Thăm bệnh nhân quan trọng hơn, chờ thăm bệnh nhân rồi, cậu tìm cho tôi một chổ, tôi ngủ một giấc cho đã"

Lạp Khố Mã trong biệt thự nghe được tiếng động liền ra đón, Chu Vân Phàm không có mặt, nhưng mà ông ta để lại Trác Đình ở đây, Trương Dương ở Đông Giang đã từng gặp qua Trác Đình, cô ta là bạn học cùng lớn với Triệu Tĩnh, Trác Đình nhìn thấy Trương Dương đến liền cười hì hì, vui vẻ nói:" Chủ nhiệm Trương, anh còn nhớ rõ tôi không? Tôi là bạn học cùng lớp với Triệu Tĩnh"

Trương Dương cười nói: "Đương nhiên là nhớ rồi, Trác tiểu tỷ xinh đẹp như vậy, gặp một lần là nhớ mãi không quên" Thằng nhãi này rất biết nói xạo chọc con gái thích, Trác Đình vui mừng cười hì hì.

Trương Dương giới thiệu Vu Tử Lương cho Lạp Khố Mã, Vu Tử Lương đã sinh hoạt tại Mỹ nhiều năm, tiếng Anh cũng nói đúng tiêu chuẩn, ông ta và Lạp Khố Mã trò chuyện rất ăn ý, đến nổi ném Trương Dương qua một bên luôn, Trương Dương mượn cơ hội này kêu Trác Đình mang hắn đi tham quan biệt thự, Trác Đình cũng có hảo cảm với Trương Dương, mang hắn đi lòng vòng biệt thự, trong sân nhỏ của biệt thự, có một cửa nhỏ có thể trực tiếp đi đến hồ Phượng Nhãn, dọc đường đi còn có cây cầu dài được xây bằng gỗ chống mục.

Trương Dương khen: "Hoàn cảnh ở đây thật sự không tồi, bình thường tôi cũng hay đến đây, mà không phát hiện ra ở chổ này có một căn biệt thự"

Trác Đình nói: "Những biệt thự này đều là do người Đức xây lên, nghe Lạp Tư tiên sinh nói, nhà máy môi quáng Nam Tích từng có hợp tác với người Đức, lúc chuyên gia Đức đến đây, đã xây khu biệt thự tiêu chuẩn cho bọn họ ở chổ này, chỉ là hợp tác được một năm thì thất bại, người Đức đi, chỉ còn lại hơn mười căn biệt thự này, bình thường để cho bên nhà máy dùng để chiêu đãi khách, cũng có căn cho bên ngoài thuê, Lạp Tư liền thuê căn biệt thự này, mỗi lần thanh toán tiền là một năm tiền thuê"

Trương Dương nói: "Lạp Tư đối với người bạn Ấn Độ này quả thật không tồi"

Trác Đình nói: "Con người của ổng rất là rộng rãi, nhưng mà căn biệt thự này cũng không tính là đắt, tiền thuê nhà một năm chỉ có mười ngàn thôi"

Trương Dương gật đầu, lúc này điện thoại của hắn vang lên, là phó chủ nhiệm Tang Kim Đường gọi đến, giọng nói của Tang Kim Đường tràn ngập vui sướng: "Chủ nhiệm Trương, nói cho cậu nghe một tin tức tốt, Lưu Thúy Vân và mấy bà già kia tất cả đều đã xuất viện rồi"

Trương Dương cười nhàn nhạt, những cái này đều là chuyện nằm trong dự tính của hắn, Trương Dương nói: "Cũng tốt, tiếp tục gây nhau thì cũng không có ý nghĩa gì, tất cả mọi người nhường một bước không phải được sao"

Tang Kim Đường nói: "Chúng tôi đều đang ở tại bệnh viện thăm chủ nhiệm Tiêu, cậu có muốn nói với cô ta vài câu không?"

"Được!"

Bên kia, Tiêu Điều Mẫn đã tiếp điện thoại.

Trương Dương nói: "Chị Tiêu, cảm giác thấy thế nào?"

Tiêu Điều Mẫn nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cũng không có bị gì, tôi muốn xuất viện"

Trương Dương nở nụ cười, Tiêu Điều Mẫn nằm viện chỉ là một trong các thủ đoạn của bọn họ, bây giờ nếu mục đích đã đạt được rồi, Tiêu Điều Mẫn đương nhiên không cần phải tiếp tục ở trong bệnh viện nữa, hắn thấp giọng nói: "Chị muốn trở về nhà sao, đừng vội làm thủ tục, những người đó không biết khi nào lại phát điên lên, mượn cơ hội này nghỉ ngơi hai ba ngày đi, lần này đã để cho chị chịu khổ"

Tiêu Điều Mẫn nói: "Tôi không sao, cảm ơn chủ nhiệm Trương quan tâm"

Trương Dương cúp điện thoại, không đợi hắn kịp cất điện thoại vào, phó cục trưởng Triệu Quốc Cường lại gọi đến, Triệu Quốc Cường gọi đến số điện thoại này, là vì muốn giúp đỡ hai bên điều giải với nhau. Triệu Quốc Cường nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi đã nói qua với Lưu Thúy Vân, cô ta đã xuất viện, cũng không dự định truy cứu chuyện ngày hôm qua nữa, bên ủy ban thể dục các người dự định làm cái gì?"

Trương Dương nói: "Cục trưởng Triệu, quyền chủ động của chuyện này không nằm ở chúng tôi, ngay từ đầu là bà ta dẫn người đến, bên chúng tôi chủ trương giải quyết vấn đề trong hòa bình, bất cứ chuyện gì cũng có thể nói chuyện, hơn nữa, chúng tôi có nhiều công tác phải làm, cũng không có thời gian giỡn với đám bát quái đó!"

Triệu Quốc Cường nhắc nhở Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, chú ý cách dùng từ của cậu, nếu cậu đã sớm chú ý đến phương pháp làm việc của mình, thì sẽ không để mọi chuyện trở nên rối loạn đến tình trạng không thể vãn hồi"

Trương Dương nói: "Anh có ý gì? Hay là anh cảm thấy chuyện này đều là nguyên nhân do tôi?"

Triệu Quốc Cường nói: "Trên đời này chổ nào cũng cần có đạo lý cả, cậu đừng nói với tôi, tôi cũng không muốn nghe, trong cục đem chuyện của các người giao cho tôi, tôi giúp các người điều giải, chỉ cần hai bên các người đạt thành điều giải, thì tôi và chuyện này sẽ không còn bất luận quan hệ nào" Ý ngoài lời nói của Triệu Quốc Cường rất rõ ràng, tôi cũng lười quản chuyện của mấy người lắm.

Trương Dương nói:" Cảm ơn anh, cục trưởng Triệu, đã gây phiền phức cho anh, nếu như anh thật sự cảm thấy phiền, vậy thì anh cũng đừng quản!"

Triệu Quốc Cường bị thằng nhãi này chọc tức đến điên máu, mẹ nó, cái này là tiếng người sao? Ông đây vì chuyện của mấy người mà chạy tới chạy lui, bây giờ mọi chuyện cuối cùng cũng có thể giải quyết xong, cậu lại nói bóng nói gió với tôi: "Việc của các người sau này tự mà giải quyết lấy, đừng báo công an!" Triệu Quốc Cường tức giận cúp điện thoại cái kịch!

Trương đại quan nhân nhếch miệng cười, hắn cũng không cho rằng Triệu Quốc Cường giúp được hắn cái gì, Lưu Thúy Vân sở dĩ không tiếp tục gây chuyện, cũng là do Lý Trường Phong nổi lên tác dụng, không liên quan đến gã ta. Thấy Trác Đình có vẻ kinh ngạc nhìn mình, Trương Dương cười nói: "Vừa nói đến đâu rồi?"