Trương Dương và Khương Lượng liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai người tràn đầy vẻ thất vọng.
Vất vả lắm mới tra được đầu mối này, không ngờ manh mối đó lại bị đứt ở đây.
Khương Lượng nói: "Triệu sư phụ, ngài còn nhớ vợ của Trần Thiên Trọng tên là gì không? Làm việc ở đâu?"
Lão Triệu suy nghĩ một chút, nói: "Hình như họ Cảnh, tên gì nhĩ, cậu xem cái trí nhớ của tôi kìa, đến tuổi này rồi không dùng được nữa" Lão Triệu cúi đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ nghĩ ra cái gì đó: "Đúng rồi, cô ta có một đứa con gái, lớn lên xinh như tiên vậy, nghe nói hai năm trước đậu vào Thanh Hoa, là trạng nguyên của Nhất Trung chúng ta"
Đầu của Trương đại quan nhân nổ cái đùng! Mẹ nó chứ, đi hết một vòng lớn lại về đến trên người của Trần Tuyết, hắn có nhận định như vậy, bởi vì trạng nguyên của Nhất Trung vốn không nhiều, lớn lên xinh đẹp như tiên nữ thì càng chỉ có một, đó chính là Trần Tuyết, Trương Dương thấp giọng nói: "Vợ của Trần Thiên Trọng có phải tên là Cảnh Tú Cúc không?"
Lão Triệu bừng tỉnh gật đầu nói: "Đúng rồi, là Cảnh Tú Cúc, cậu không nói tôi cũng quên mất"
Trên đời này đúng là không thiếu những chuyện không ngờ, Trần Thiên Trọng là chồng của Cảnh Tú Cúc, cha của Trần Tuyết, con trai của Trần Sùng Sơn, anh ruột của Đỗ Thiên Dã, Trương Dương cảm thấy quan hệ bên trong càng ngày càng trở nên phức tạp, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện Tô Viện Viện thay đổi lời khai, lúc trước Tô Viện Viện từ chối làm chứng cho Trần Sùng Sơn, lẽ nào chuyện này có liên quan đến mẹ của cô ta, nếu như thật sự là Trầm Tĩnh Hiền, vì sao bà ta lại thù hận Trần Sùng Sơn? Lẽ nào giữa bà ta và Trần Sùng Sơn cũng có một đoạn quá khứ không muốn cho người khác biết?
Chuyện tình cảm trong cuộc sống, luôn là một vấn đề phức tạp, sau khi rời khỏi cục thủy lợi, và Trương Dương và Khương Lượng cũng chia tay nhau tại đây, Khương Lượng ngồi xe trở về Giang thành, còn Trương Dương thì quyết định ở lại Xuân Dương một ngày, hắn muốn điều tra rõ chuyện của Trần Thiên Trọng, hắn tin tưởng rằng từ chổ của Cảnh Tú Cúc và Trần Sùng Sơn có thể tìm được đáp án.
....................................
Trước khi Trương Dương đến núi Hắc Giả có gọi điện thoại, được báo cho biết là Cảnh Tú Cúc không ở nhà, bà ta nhân lúc được nghỉ tết nguyên đán, đã đến kinh thành thăm con gái Trần Tuyết, Trương Dương chỉ có thể lái xe đến núi Thanh Thai, hắn và Trần Sùng Sơn là bạn lâu năm, trong chuyện này, Trần Sùng Sơn hẳn là sẽ không gạt hắn.
Mấy năm nay khai thác du lịch tại núi Thanh Thai đã có quy mô tương đối, còn hơn là ở chân núi nữa, đường đi bên này cũng được xây dựng tốt hơn nhiều, những đoạn đường nguy hiểm ngày xưa, bây giờ đã được cải tạo trên diện rộng rồi, đường rộng và bằng phẳng, không còn những khúc cua quanh co nữa, Trương Dương vừa lái xe vừa thưởng thức sự thay đổi của núi Thanh Thai, xe cộ đến nơi này du ngoạn rõ ràng là gia tăng không ít, hai bên đường cũng mọc lên không ít những hàng quán, ảnh hưởng của du ngoạn núi Thanh Thai đã càng lúc càng lớn, Trương Dương bỗng nhiên nhớ ra chuyện lúc đầu thuyết phục An lão đầu tư vào du lịch cho núi Thanh Thai, xem ra phán đoán của bọn họ lúc đầu là chính xác, tài nguyên thiên nhiên tuyệt hảo trên núi Thanh Thai quả nhiên là một bảo tàng khổng lồ dùng mãi không bao giờ cạn.
Khi xe ô tô tiến vào đường lên núi, thấy được tấm ảnh thật lớn của đại sứ hình tượng Hà Hâm Nhan trên núi Thanh Thai, Trương Dương cười tủm tỉm nhìn một hồi, muốn lên núi thì phải mua phiếu tại chổ này, cái này được bắt đầu vào tháng sáu năm nay, bây giờ đang là mùa ế khách, cho nên một phiếu chỉ hai mươi đồng, mùa đông khách thì ba mươi đồng, xem ra thương nghiệp hóa du lịch là xu thế tất yếu.
Trương Dương mua phiế, lái xe dọc đường núi mà đi, bây giờ ô tô đã có thể trực tiếp chạy dưới mây xanh rồi, Trương Dương cũng không đến thôn Thanh Hà nhìn những người thân hàng xóm, hắn biết những người dân nơi này rất nhiệt tình, nếu như biết hắn đến, thì ngày hôm nay khẳng định sẽ mở tiệc tiếp đãi thịnh tình, và hắn tất nhiên là không cách nào thoát thân.
Khu giải trí điện ảnh truyền hình hiện đại hóa đang được khởi công xây dựng, khu giải trí này là hạng mục đầu tư của Hải Sắt phu nhân, bởi vì đang là mùa đông, cho nên công trường tạm thời đình công, cả một công trường lớn trông rất vắng vẻ. Mục đích chủ yếu của Trương Dương ngày hôm nay chính là đi đến gặp Trần Sùng Sơn, hắn cũng không có nhiều quan tâm đến việc khác cho lắm.
Đường đi được phủ đầy tuyết trắng, tuy rằng đường xá hơi lầy lội khó đi, nhưng mà vẫn còn tốt hơn đường núi ở Lô Gia Lương rất nhiều.
Trương Dương đột nhiên đến làm cho Trần Sùng Sơn rất là bất ngờ, ông ta và lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đang đứng trên đỉnh Thanh Vân ngắm tuyết nói chuyện phiếm, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa thấy Trương Dương đến cũng vô cùng mừng rỡ, cười ha hả đón tiếp: "Vô lượng phật! Trương thí chủ đã lâu không đến rồi"
Trương Dương lúc đi qua Tử Hà quan phát hiện ra Tử Hà quan đã được tu sửa hoàn toàn mới, bây giờ thấy Lý Tín Nghĩa, phát hiện ra ông ta cũng mặc đạo bào mới, xem ra tình huống kinh tế tại Tử Hà quan đã được cải thiện rõ rệt, Trương Dương mỉm cười nói: "Chào đạo trưởng, đã lâu không gặp, đạo trưởng càng ngày càng phát ra tiên phong đạo cốt nha, xem ra cũng sắp thành tiên rồi"
Lý Tín Nghĩa cười một tiếng, nói: "Sao tôi nghe thế nào cũng giống cậu đang trù tôi vậy?"
Trần Sùng Sơn cũng cười, ông ta vỗ vai của Lý Tín Nghĩa nói: "Ông đúng là lão đạo sĩ mũi trâu, càng sống thì càng hồ đồ, lý tưởng cao nhất của người tu đạo các ông không phải là thành tiên sao? Trương Dương đang chúc phúc cho ông đó"
Lý Tín Nghĩa mỉm cười nói: "Thành tiên thành phật, không có ý nghĩa, tôi bây giờ thấy vui sướng còn hơn thần tiên nữa"
Trương Dương kêu một tiếng bác Trần, Lý Tín Nghĩa nói: "Hai người trò chuyện đi, tôi trở về Tử Hà quan làm chút chuyện, tối nay ngủ lại trên núi nhé, tôi còn có chuyện muốn nói với hai người"
Trần Sùng Sơn nói: "Tôi đã làm vài món ăn quê, buổi tối để lão đạo sĩ ông nếm thử"
Lý Tín Nghĩa cười tủm tỉm nói: "Đợi lát nữa tôi đem hai bình rượu ngon nhất đến, tôi thích uống rượu với Trương Dương nhất!"
Lý Tín Nghĩa đi rồi, Trần Sùng Sơn kêu Trương Dương vào trong nhà đá, ông đốt chậu than lên, Trần Sùng Sơn năm nay cũng đã bảy mươi hai tuổi rồi, nhưng mà thân thể vẫn rất cường tráng, hai năm nay Trần Sùng Sơn rốt cục đã giải quyết xong tâm sự rồi, con trai mất tích cũng có thể tìm được, cháu gái cũng đậu vào Thanh Hoa, sang năm là tốt nghiệp rồi, đa số thời gian của ông đều chuyên tâm vào chuyện du ngoạn sơn thủy, săn bắn giải trí, viết chữ vẽ tranh, cả ngày sống rất tiêu dao tự tại.
Trần Sùng Sơn pha một ấm trà, cười nói: "Trương Dương, gần đây ta có viết một bức tranh chữ, lát nữa đưa cho con đánh giá một chút"
Trương Dương nói "Bức chính đại quang minh ấy con đã thấy rồi, rất là thích, lúc con đi, bác Trần nhất định phải tặng cho con một bức"
Trần Sùng Sơn cười ha hả nói: "Người trong quan trường như con ai cũng thích tranh chữ cả" Ông ta tìm hai cái chén trà, rót đầy cả hai, đưa một chén cho Trương Dương, mỉm cười nói: "Sao lại đột nhiên đến thăm ta thế?"
Trương Dương nói: "Bác Trần, con muốn mời bác xem một tấm ảnh chụp"
Trần Sùng Sơn gật đầu, Trương Dương cầm lấy tấm ảnh đưa qua, Trần Sùng Sơn cầm lấy tấm ảnh, khi ông nhìn thấy rõ tấm ảnh, tay của ông đột nhiên run lên một cách không tự chủ, cố gắng khống chế lại nội tâm kích động của mình, nói: "Tấm ảnh này con lấy ở đâu ra?"
Trương Dương nói: "Ngày hôm qua con đến thôn Thạch Oa, tám người thanh niên tri thức trong tấm ảnh này đã từng đi đến thôn Thạch Oa, con tìm được một vị bên trong, từ chổ của người đó con biết đến một người tên Trần Thiên Trọng!"
Trần Sùng Sơn hơi nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh: "Thiên Trọng là con ta!"