Y Đạo Quan Đồ

Chương 615-2: Dẫn sói vào nhà(2)

Khi Trương Dương bắt tay với Heather phu nhân, hắn đã để ý đến chiếc nhẫn trên tay bà ta, Heather phu nhân không hề đeo chiếc nhẫn Tinh Linh Chi Lệ, Khưu Phụng Tiên dường như đã đoán được Trương Dương nghĩ điều gì, cô mỉm cười nói: “Heather phu nhân, gần đây Tinh Toàn chúng tôi lại đưa ra một món đồ trang sức mới, có cơ hội mời đến tiệm chúng tôi ở Đông Giang tham quan.”

Heather phu nhân cười nhận lời.

…….

Cuộc đấu thầu lần này mặc dù có nhiều điều bất ngờ, nhưng thể ủy nhận được lợi ích rất lớn trong đó, Trương Dương ngay lập tức nói thông tin này cho phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ nhận được điện thoại của hắn cũng vô cùng vui mừng, số tiền 200000000 có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, Lý Trường Vũ nói: “Sự việc của sân vận động cho tôi rất nhiều sự gợi ý, và đã mở ra con đường mới trong công cuộc phát triển kinh tế Nam Tích.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Gợi ý gì vậy? Bán đất sao?”

Lý Trường Vũ cười ha ha nói: “Tiểu tử nhà cậu đừng nói năng linh tinh. Đất là của nhà nước, không phải cậu muốn bán là được.”

Trương Dương nói: “Tôi chẳng quan tâm đến những thứ khác, cái tôi quan tâm là khi nào thì 60000000 kia của tôi có thể đến được nơi, thị trưởng Lý à, giờ đây thời gian là vàng là bạc, xây dựng trung tâm thể dục thể thao đang đi đến thời khắc quan trọng rồi, không cho tiền, thì tôi không thể nào chống đỡ được nữa rồi.”

Lý Trường Vũ nói: “Cậu yên tâm đi, thành phố đã hứa sẽ cho cậu nhất định không nuốt lời đâu.”

“Vậy thì tốt rồi!”

Lý Trường Vũ lại nhớ đến một việc, thấp giọng nói: “Sự việc của Quân Duyên đã có chút manh mối rồi đấy.”

Trương Dương không nghe nói đến chuyện này, hôm nay sức lực của hắn đều đổ dồn lên việc đấu thầu, Trương Dương nói: “Thành phố đã đưa ra quyết định xử phạt rồi?”

Lý Trường Vũ nói: “Phân cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ đã chủ động từ chức rồi, Mạnh Doãn Thanh vì bị ong mật chích, nên bị dị ứng, vậy nên đã xin nghỉ phép dài hạn.” Trương Dương nghe đến thông tin này cũng khá hài lòng.

Dù là cuối cùng lý do rời đi là gì, điều quan trọng nhất là đã đá được hai người này ra khỏi hệ thống công an, điều này có nghĩa là cục công an thành phố Nam Tích đang có hai chỗ trống rất quan trọng. Trương Dương nói: “Sự việc mà tôi nói với ông thế nào?”

Lý Trường Vũ đương nhiên hiểu được, Trương Dương muốn điều Khương Lượng và Trình Diệm Đông đến, tên này có ý thức bè phái ngày càng sâu sắc rồi. Lý Trường Vũ nói: “Cậu có biết cái gì gọi là dục tốc bất đạt không?”

Trương Dương nói: “Nghĩa là gì?”

Lý Trường Vũ nói: “Sự việc của Trình Diệm Đông không có vấn đề gì lớn, tôi đã nói ý kiến với mấy vị lãnh đạo thành phố, họ cũng không có ý kiến gì thêm, có điều vị trí của Mạnh Doãn Thanh, bên phòng công an tỉnh đã có phong thanh rồi.”

Trương Dương nói: “Phong thanh gì chứ? Chẳng lẽ Khương Lượng không được sao?”

Lý Trường Vũ nói: “Cục công an không phải do cậu mở ra, chẳng phải cậu nói gì là được nấy, phòng công an tỉnh nói rằng sẽ phái người xuống.”

“Ai?”

“Triệu Quốc Cường!”

Trương Dương vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng cảm thấy khó chịu, mẹ kiếp, đúng là sợ cái gì thì cứ phải gặp cái đó. Triệu Quốc Cường là nhân vật gì chứ? Gã ấy là anh ruột của Triệu Quốc Lương, con trai của chủ tịch tập đoàn Thái Hồng, cháu ngoại của phó thủ tướng tiền nhiệm Uông Đạt Dương, từ trước đến giờ, Triệu Quốc Cường luôn tính toán mối thù giết em lên đầu Trương Dương, coi Trương Dương là hung thủ đã dẫn đến cái chết của em trai mình. Trương Dương thậm chí còn cảm thấy, Triệu Quốc Cường đến Bình Hải, với mục đích là để gây khó dễ cho hắn, Trương Dương mặc dù xảy ra xung đột với Triệu Quốc Lương, nhưng hắn thật sự không giết Triệu Quốc Lương, có người ăn cắp xe của hắn đâm chết Triệu Quốc Lương, lúc đầu nếu không phải là Cố Doãn Tri đứng ra làm chứng cho hắn, thì có lẽ hắn không thể nào thoát được nỗi hiềm nghi giết Triệu Quốc Lương. Nghĩ lại việc này, Trương Dương đột nhiên cảm thấy đau đầu, hèn chi Lý Trường Vũ bảo hắn không nên hấp tấp vội vàng.

Lần này hắn nhân chuyện của Quân Duyên, đã thành công đẩy hai người Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ đi, nhưng không ngờ lại rước tới một con sói hung ác hơn, đó chính là Triệu Quốc Đống, sự xuất hiện của gã ta nhất định chẳng mang lại điều gì tốt đẹp!

Trương Dương thầm nói, hắn làm vậy chẳng phải dẫn sói vào nhà sao? Vừa tiễn hai người độc ác đi, lại dẫn đến một người khủng khiếp hơn, thật đúng là hối hận, nếu biết sớm thế này, thì hắn đã không gây chuyện lớn đến thế nữa, nhưng Trương đại quan chỉ giữ được sự phiền não một lúc, hắn vốn tính lạc quan, cũng rất thực tế, biết rằng trên đời này chẳng có một vị thuốc tên là hối hận. Trồng nhân nào thì gặt quả nấy, lần này hắn đã có một bước quá dài, không nắm vững được mức độ. Trương đại quan chưa bao giờ sợ chuyện, một Triệu Quốc Cường có gì mà đáng sợ cơ chứ.

Trương Dương gọi điện cho Cao Liêm Minh, hắn bảo Cao Liêm Minh trở về điều đình chuyện này, cố gắng làm tốt công tác bên phòng công an tỉnh, điều Khương Lượng đến Nam Tích, tiểu tử này đi rồi, nhưng kết quả lại làm Trương Dương thất vọng tràn trề, bạn không đến, mà lại đem đến một đối thủ.

Cao Liêm Minh nói: “Tôi đang chuẩn bị nói cho anh chuyện này, thông tin của anh nhạy bén thật đấy.”

Trương Dương nói: “Không phải là tôi nhạy bén, mà là tốc độ phản hồi của anh quá chậm thôi.”

Cao Liêm Minh nhận ra ý trách móc trong câu nói của Trương Dương, gã thở dài một hơi nói: “Sự việc này anh không thể trách tôi được, tôi đã nói chuyện của Khương Lượng rồi, nhưng cha tôi nói, sự việc này cần phải thảo luận mới quyết định được, Triệu Quốc Cường là hạ thủ lão làng của cha tôi, cũng là người mà thính trưởng Vương đích thân lựa chọn, thật ra cha tôi cũng không muốn để anh ta đi, là anh ta chủ động yêu cầu đến Nam Tích.”

]Trương Dương gần như có thể đoán định được lý do tại sao Triệu Quốc Cường chủ động đến Nam Tích. Đó là vì đối phó với hắn, còn một khả năng nữa lớn hơn, đó là gã đến Nam Tích đảm nhận phó cục, có phải là để thay thế Trương Đức Phóng không?

Cao Liêm Minh ít nhiều cũng hiểu về ân thù giữa hai người Trương Dương và Triệu Quốc Cường, gã cười nói: “Tôi bảo anh này, có phải anh lo lắng rằng sau khi Tiệu Quốc Cường đến Nam Tích sẽ đối đầu với anh không?”

Trương Dương nói: “Tôi có gì mà phải lo lắng chứ, anh ta làm công an của anh ta, tôi làm thể dục của tôi, chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau cả.”

Cao Liêm Minh nói: “Điểm này anh không phải lo, việc của Triệu Quốc Lương tôi cũng biết một chút, quan hệ của Triệu Quốc Cường và cha tôi rất tốt, được coi là môn sinh của cha tôi, đợi đến khi anh ta đến Nam Tích rồi, tôi sẽ giúp hai người các anh giảng hòa.”

Trương Dương cười hà hà nói: “Thôi đi, tiểu tử nhà anh đừng quản chuyện nữa.”

Bên Trương Dương vừa gác điện thoại, thì Lương Thành Long đã đến phòng làm việc của hắn, mặt cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, mảnh đất hôm nay đã bán được giá rất cao.”

Trương Dương nhìn gã với thái độ rất kì lạ.

Lương Thành Long nói: “Sao lại nhìn tôi thế?”

Trương Dương nói: “Anh đến đây làm gì?”

“Để chúc mừng anh.”

“Thôi đi.” Nụ cười của Trương đại quan rất nham hiểm: “Muốn tìm tôi đòi tiền thì có.”

Lương Thành Long nói: “Người anh em à, tôi thật khâm phục anh, thông minh quá, anh nói xem, sao anh lại thông minh tuyệt đỉnh vậy?”

“Anh đi chơi đi, đừng nói những câu tởm ấy với tôi.”

Lương Thành Long cười hà hà nằm ra bàn của Trương Dương nói: “200000000, 30% tức là 60000000, gì ấy nhỉ….”

Trương Dương nói: “Muốn đòi tiền có phải không?”

Lương Thành Long nói; “Đây là điều chúng ta đã nói từ trước rồi.”

Trương Dương nói: “Anh cần bao nhiêu?”

Lương Thành Long nói: “Tôi biết mọi người đều nhằm nhằm vào, tôi không thể nào lấy đi cả 60000000 được, thế này đi, anh đưa cho tôi trước 30000000.”

Trương Dương lắc đầu.

Lương Thành Long nói: “Không được à?”

Trương Dương nói: “Bên kiến thiết thế kỉ mới còn phải đưa 10000000, các tổ chức trong tỉnh đều cần tiền. Tôi không thể nào đưa cho anh nhiều như vậy một lần được, đưa cho anh 10000000 trước.”

Lương Thành Long làm mặt khổ sở: “10000000 à, bên kiến thiết thế kỉ mới chỉ cần 10000000 là tất cả đã xong rồi, sao lại nhất bên trọng nhất bên khinh thế? Hơn nữa Từ Quang Lợi bị viện kiểm sát bắt vào rồi, còn chẳng biết kết án bao nhiêu năm, anh để ý đến họ làm gì? 10000000 đó chẳng bằng cho tôi.”

Trương Dương nói: “Vì Từ Quang Lợi bị bắt vào rồi, vì thế áp lực của bên kiến thiết thế kỉ mới đã tăng rất nhiều, thể ủy chúng tôi cần phải tiếp quản công việc của họ. Tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được anh Nhật đó, để cho anh ta đến quản việc kiến thiết của thế kỉ mới, muốn hoàn thành công trình sân vận động chính, không có tiền làm bảo đảm là không được.”

Lương Thành Long nói: “Vậy cũng không thể chỉ cho tôi 10000000 chứ, giờ đây tôi phải làm nhiều việc thế này, tiền nong eo hẹp lắm.”

Trương Dương nói: “Lần này chỉ có thể thế này thôi, nếu như tôi cho anh quá nhiều, người khác nhất định sẽ dị nghị, anh có thể tìm Kiều Bằng Cử nghĩ cách xem, trung tâm thể dục thể thao mới là do hai người các anh cùng bỏ vốn ra xây dựng mà.”

Lương Thành Long thấy Trương Dương đã quyết định vậy, biết rằng không thể nào lung lay được hắn, gã thở dài rồi nói: “Kiều Bằng Cử giờ đây đang buồn đời kìa, vừa đấu giá xong là đã đi mất rồi.”

Trương Dương cười nói: “Trên thương trường, chuyện thắng bại là thường tình, Kiều Bằng Cử không phải loại người không chấp nhận được sự thua cuộc đâu.”

Trương Dương nói quả không sai, Kiều Bằng Cử không bao giờ là người không chấp nhận được sự thua cuộc, lúc này gã đang ở cùng Hà Trường An, ngồi trong thuyền, ngao du trên hồ Thúy Vân. Những động tác pha trà của Hà Trường An rất điêu luyện, người nhân viên phụ trách pha trà trước đó đứng bên cạnh, kinh ngạc nhiền nhất cử nhất động của Hà Trường An.