Y Đạo Quan Đồ

Chương 614-3: Lòng người khó đoán(3)

Mạnh Doãn Thanh lúc này nội tâm cực kì phức tạp. Phòng Tâm Vĩ đã đứng ra nhận tội làm cho gã thở phào một hơi, nhưng gã lại cảm thấy khó xử, dù sao thì gã mới là người gây ra tất cả những chuyện này, Phòng Tâm Vĩ chỉ là một người hạ thủ, nếu chẳng phải do mình yêu cầu, thì Phòng TÂm vĩ cũng chẳng bị cuốn vào, về điểm này, gã vô cùng cảm thấy có lỗi với Phòng Tâm Vĩ, nhưng Mạnh Doãn Thanh lại là người thiếu dũng khí đứng ra gánh chịu trách nhiệm, trong lòng gã vẫn tồn tại một ý nghĩ, thà sống quỳ còn hơn chết đứng, tình hình bất lợi, để Phòng Tâm Vĩ đứng ra gánh chịu một chút, ân tình này gã sẽ ghi nhớ, đợi đến khi phong ba bão táp qua rồi, gã lại trả lại toàn bộ tình người đã nhận, Mạnh Doãn Thanh nghĩ vậy, rồi nói: “Hay là đổi sang một bộ phận khác?” Vốn gã nghĩ có ý tốt, nhưng Phòng Tâm Vĩ nghe được lại cảm thấy là vô tình, gã cho rằng Mạnh Doãn Thanh quá ích kỉ, đến lúc này rồi, mà không nói được một câu nào tử tế.

Trương Đức Phóng không nói gì, Mạnh Doãn Thanh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, gã ho một tiếng rồi nói: “Hay là đừng từ chức nữa, cứ xin nghỉ ốm đi đã, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.” Gã cho rằng ý này của mình rất hay, ho một tiếng rồi lại nói: “Tâm Vĩ làm việc nhiều năm tận tình như vậy, mà chưa được nghỉ một lần nào cho ra hồn, lần này vừa đúng có thể nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại bản thân…” Mạnh Doãn Thanh nhìn thấy họ vẫn không có phản ứng gì, mặt đỏ bừng lên.

Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Ý hay đấy, Lão Mạnh à, tôi thấy anh cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”

Trương Đức Phóng nói ra câu này quyết không phải là do lấy lại công bằng cho Phòng Tâm Vĩ, gã rất hiểu tính Trương Dương, lần này người gây chuyện với Trương Dương là Mạnh Doãn Thanh, nếu như Mạnh Doãn Thanh không hạ đài, thì Trương Dương nhất định không thôi, nếu so sánh, thì vấn đề của Phòng Tâm Vĩ không nghiêm trọng như vậy, giờ đây gã đã chủ động từ chức, qua một thời gian nữa, chỉ cần sóng yên bể lặng rồi, mình lại có thể tìm cơ hội khôi phục lại, một người dám đứng ra chịu trách nhiệm trong lúc cần thiết là một người đáng khâm phục. Trương Đức Phóng cũng không muốn cúi đầu trước Trương Dương, nhưng gã thật sự không muốn trận phong ba này tiếp tục, trước mắt, gã vẫn chỉ là một cục trưởng thay thế cho cục công an thôi, chữ thay thế đó luôn gây áp lực trên đầu gã như một hòn đá nặng.

Trương Đức Phóng nói xong câu đó rồi rời khỏi nhà Mạnh Doãn Thanh. Người rời khỏi đó cùng gã còn có Phòng Tâm Vĩ, khi đến dưới nhà, Phòng Tâm Vĩ thành khẩn nói một câu: “Trương cục, cảm ơn!” Trương Đức PHóng thấp giọng nói: “Cảm ơn tôi cái gì? Tôi đâu có làm được gì cho anh đâu?”

Phòng Tâm Vĩ nói: “Cảm ơn anh đã đứng ra nói một câu công bằng.”

Trương Đức Phóng cười, gã không vội vàng lên xe, móc ra một hộp thuộc, lấy một điếu đưa cho Phòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ nhận điếu thuốc, rồi châm giúp gã, Trương Đức Phóng hút một hơi rồi nói: “Tối nay tôi đi Đông Giang, hi vọng chuyện này còn nước để kìm lại.” Phòng Tâm Vĩ nói: “Ngày mai khi đi làm tôi sẽ đưa đơn xin nghỉ việc!”, Trương Đức Phóng nói: “Đừng vội, đợi điện thoại của tôi!”

Khi Trương Đức Phóng nói chuyện với PHòng TÂm Vĩ ở dưới nhà, Mạnh Doãn Thanh đứng ở cửa sổ nhìn họ, gã rất hối hận, vừa nãy biểu hiện của gã thật sự quá kém cỏi, gã biết rằng Trương Đức Phóng chẳng phải là người tốt gì, Phòng Tâm Vĩ cũng vậy, nhưng hai người như vậy mà lại coi thường nhân phẩm của gã, Mạnh Doãn Thanh cảm thấy rất não lòng, thật ra mình nên biểu hiện dũng cảm hơn một chút.

……….

Miếng đất sân vận động Nam Tích cuối cùng cũng đã chính thức đấu thầu. Người tham dự có công tử của bí thư Kiều Chấn Lương là Kiều Bằng Cử, đại biểu của tập đoàn Tinh Toàn Khưu Phụng Tiên, chủ tịch tập đoàn Kim Sơn Heather phu nhân, còn có hai công ty khai phá đến từ Nam Tích.

Vì thành phố đã giao toàn quyền cho thể ủy Nam Tích, vì vậy lần này không có sự góp mặt của một vị lãnh đạo cấp thành phố quan trọng, Lý Trường Vũ quả thật đã giao quyền hết sức triệt để.

Nơi đấu thầu cũng rất đơn giản, đó chính là phòng họp tầng 2 của tòa nhà làm việc thể ủy, ngoài Nhật Báo Nam Tích và đài truyền hình Nam Tích được vào trong hiện trường, tất cả những nhà báo khác đều không được phép vào trong.

Trương Dương và mấy vị phó chủ nhiệm thể ủy và cả lãnh đạo của cục nhà đất, kiến ủy, sở công chứng cùng đến nơi đấu thầu, đầu tiên hắn gặp mặt với những đại diện đấu thầu, với những người bạn lâu năm như Kiều Bằng Cử, Khưu Phụng Tiên đương nhiên không phải nhiều lời, khi đến trước mặt Heather phu nhân, Trương Dương cười cúi đầu chào nói: “Heather phu nhân, không biết bà có hứng thú với bất động sản từ bao giờ thế?”

Heather phu nhân mỉm cười nói: “Tôi luôn làm về mảng này, sau khi chủ nhiệm Trương rời khỏi Giang Thành, tôi cũng có một số hạng mục khai phá lớn ở trong ngành vui chơi giải trí hiện đại hóa của Giang Thành.”

Trương Dương cười nói: “Tập đoàn Kim Sơn, tôi còn nhớ hình như trước kia công ty của Heather phu nhân là Kim Sa?”

]Heather phu nhân điềm đạm nói: “Tôi đã tìm thầy phong thủy đến xem, nói rằng hai chữ Kim Sa không được may mắn, Sa là cát, mà cát lại là thứ vật thể không cố định, thứ xây trên cát đều chỉ là những lâu đài cát mà thôi, và người làm ăn buôn bán sợ nhất là điều này, vì vậy tôi đã đổi tên thành Kim Sơn, muốn phát triển mãi mãi, vì vậy đã chọn một cái tên hay hơn.”

Trương Dương cười gật đầu nói: “Nghe Heather phu nhân nói vậy, tôi thật sự như được mở mang tầm mắt.”

Lúc này Tiêu Diêu mẫn bước đến nhắc Trương Dương rằng đã sắp đến giờ, bảo hắn lên phát biểu vài câu. Trương Dương gật đầu, khi chuẩn bị rời khỏi, hắn lại dừng bước, quay người hỏi: “Heather phu nhân, tôi nghe nói bà và Đổng Đắc Chí là bạn học cũ?”

Một câu hỏi đột ngột làm cho Heather phu nhân ngớ người một chút, có điều ngay lập tức bà đã bình thường lại, điềm đạm cười nói: “Anh nói là phó cục trưởng cục công an trước của Giang Thành sao?”

Trương Dương gật đầu: “Đúng là ông ấy!”

Heather phu nhân nói: “Có quen, là bạn bình thường thôi!”

Trương Dương ừm một tiếng, rồi không hỏi tiếp nữa, bước từng bước lớn lên bục chủ tịch, hội trường vang lên một tràng vỗ tay. Heather phu nhân vừa vỗ tay vừa lạnh lùng nhìn Trương Dương, Trương Dương sao đột nhiên hỏi đến vấn đề này? Hắn nghe được tin này từ đâu vậy? Chẳng lẽ hắn đã bắt đầu hoài nghi về thân phận của mình rồi sao?

Trương Dương chỉnh lại một chút micro, rồi cười ha ha nói: “Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với thể ủy, cần phải nói đúng hơn là phòng làm việc của thể ủy cũ, tôi nghĩ hôm nay có lẽ là lần cuối cùng hợp rồi, sau khi cuộc đầu thầu ngày hôm nay kết thúc, thể ủy cũ và thể ủy mới sẽ đón chào một vị chủ nhân mới, nơi ghi lại những khoảng khắc vinh dự huy hoàng của thể dục Nam Tích này sẽ mãi mãi khắc dấu trong lịch sử.”

Tràng vỗ tay vang lên, lần này Lương Thành Long vỗ tay đầu tiên, mặc dù gã không tham gia vào lần đấu thầu này, nhưng gã rất quan tâm đến kết quả của cuộc đấu thầu. Nếu như giá đấu thầu rất cao, gã liền có thể lấy được càng nhiều tiền hơn. Số nơi gã phải khai công quá nhiều, giờ đây tiền hơi căng thẳng.

Kiều Bằng Cử thấp giọng nói với Lương Thành Long: “Tài ăn nói của Trương Dương ngày càng tốt rồi.”

Lương Thành Long cười, gã thấp giọng nói: “Vương Quân Dao đúng là đến chẳng có ý tốt đẹp gì, nghe nói bà ta có trong tay một số tiền rất hùng hậu, đằng sau có cả tập đoàn tài chính Mĩ trợ giúp kia mà.”

Kiều Bằng Cử cười gian xảo nói, nói về bối cảnh chính trị, thì cha gã là bí thư tỉnh ủy, Vương Quân Dao chỉ có một người anh là thính trưởng công an tỉnh mà thôi, nói về thực lực kinh tế, đằng sau gã có cả một con rắn lớn là Hà Trường An, gã chẳng sợ gì hết. Kiều Bằng Cử thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy lo lắng về Tinh Toàn nhiều hơn, Tra Tấn Bắc và Hà tổng luôn đối chọi với nhau, nếu như lần này ông ta thật sự đến để làm loạn, thì có lẽ sẽ phiền phức rồi.” Lương Thành Long nói nhỏ: “Tra Tấn Bắc không đến, chỉ cử cô trợ lý xinh đẹp của ông ta đến thôi, có lẽ thuốc súng ngày hôm nay sẽ không mạnh thế đâu.”

Trương Dương nói: “Chính phủ thành phố Nam Tích đã giao công tác đấu thầu mảnh đất này cho thể ủy chúng tôi, chúng tôi sẽ làm tốt công việc lần này, để mọi người đấu giá với tiêu chí công khai, công bằng, công chính, vừa nãy tôi đã xem rồi, những công ty đấu thầu về cơ bản đã đến đủ cả, giờ là mười giờ sáng, tôi tuyên bố, những công ty chưa đến, số tiền đặt cọc của các công ty đó cũng sẽ bị thu hồi!”

Hội trường vang lên một tràng cười, thật ra người không đến chỉ có tập đoàn Tinh Nguyệt, Trương Dương nói câu này là để làm nóng không khí hội trường mà thôi, hắn hắng hắng giọng rồi tiếp tục: “Tôi chính thức tuyên bố, cuộc đấu giá mảnh đất sân vận động mới của thành phố Nam Tích chính thức bắt đầu, theo chỉ thị của lãnh đạo, theo dự đoán và đánh giá nhiều phương diện, mảnh đất này sẽ trở thành một mảnh đất có tiềm năng thương nhiệp. Quyền sử dụng mảnh đất là 50 năm, giá quy định là…” Nói đến đây, Trương Dương cố ý dừng lại một chút, thật ra ai nói đến đoạn quan trọng cũng đều thở một hơi, sau khi làm cho mọi người chú ý, hắn mới lớn tiếng nói: “80000000 Nhân Dân Tệ!”, hội trường vang lên tiếng nói chuyện, thật lòng cái giá này vẫn nằm trong vòng tính toán, rất nhiều người lúc đầu dự đoán rằng chính phủ Nam Tích sẽ bán đến mấy trăm triệu, giờ đây giá cả như vậy, rất nhiều nhà đầu tư có tiềm lực kinh tế ở đây, giá cả nhất định phải lên như gió, vượt qua 1 trăm triệu là điều không có gì lạ.”

Trương Dương nói: “Tôi xin tạm thời làm đấu giá viên, hi vọng tất cả chúng ta có thể đấu giá được một cái giá làm cho mọi người đều hài lòng!”

Lương Thành Long nói ở dưới: “Anh hi vọng sẽ đấu được một giá anh hài lòng phải không?” Hội trường lại rộ lên một tràng cười.