Trương Dương nói: “Bên quyền kinh doanh đồ lưu niệm đã có rất nhiều người đang bàn, quan hệ của chúng ta mặc dù khá tốt, nhưng tôi giờ đây cũng không thể nào chấp nhận được ngay, dù sao thì việc của mọi người cần phải đi theo một quá trình, có một câu gọi là xem ba nhà mới quyết định mua, tôi không những phải so sánh với những người khác, mà còn phải thương lượng một phương án phân phối lợi ích thích hợp nhất nữa.”
Khưu Phụng Tiên cũng không khách sáo với Trương Dương, cô ngay lập tức liền ngắt lời: “Chủ nhiệm Trương, theo tôi được biết, quyền kinh doanh đồ lưu niệm của các anh giờ đây vẫn chưa có nhà đầu tư nào cảm thấy hứng thú, anh có lẽ sẽ không có cơ hội lựa chọn đâu.”
Trương đại quan cười hì hì nói: “Tôi đảm bảo rằng ảnh hưởng của thế vận hội sẽ ngày càng lớn, quyền kinh doanh đồ lưu niệm cũng là một khoản nhiều người nhòm ngó, giờ đây các cô nhắm vào cho thấy các cô nhìn nhận tình hình rất tốt.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Chủ nhiệm Trương, anh không đi làm ăn thật là tiếc quá.”
Trương Dương nói: “Đang mắng tôi đấy à?”
Khưu Phụng Tiên cười, cô uống một ngụm cà phê rồi nói: “Còn một việc nữa, Tra tổng rất hứng thú với sân vận động cũ của các anh, quyết định tham gia đấu giá, lần này tôi đến chủ yếu là vì chuyện này.”
Trương Dương chau chau mày, Tra Tấn Bắc không phải vì nghe nói Hà Trường An muốn lấy mảnh đất này, nên đi theo làm loạn chứ? Lúc đầu khi sân bay mới được xây, Tra Tấn Bắc đã diễn trò này rồi, đến cuối cùng Hà Trường An không lấy nữa gã cũng tự động bỏ, suýt nữa thì bỏ bom hắn, có câu đi một ngày đàng học một sàng khôn, lần này Trương Dương chú ý hơn, hắn mỉm cười nói: “Tinh Toàn các cô chẳng phải luôn làm về bên đồ trang sức vàng bạc đá quý sao? Sao giờ lại có hứng thú với bên bất động sản thế này?”
Khưu Phụng Tiên gật đầu nói: “Thời đại đang phát triển, tốc độ phát triển của kinh tế Trung Quốc vượt ngoài sức tưởng tượng, bất cứ nhà đầu tư nào nếu chỉ chú tâm vào kinh doanh, thì sẽ không bao giờ tiến bước xa được, anh có thể không biết rằng, thời gian gần đây Tra tổng đã mua không ít đất ở Hải Nam, ông ấy chuẩn bị bước chân vào ngành bất động sản, theo phân tích của chúng tôi, ngành bất động sản Trung Quốc trong tương lai sẽ là một mảnh đất màu mỡ.”
Trương Dương cười nói: “Lần này không phải chỉ là hứng thú nhất thời chứ?”
Khưu Phụng Tiên cười nói: “Thật ra Tra tổng vốn muốn đích thân đến nói chuyện với anh, nhưng sau đó ông ấy nghĩ đến sự việc sân bay mới lúc đầu, cảm thấy ngại với chủ nhiệm Trương, vì thế để tôi đến nói chuyện với anh trước.”
Trương Dương nói: “Việc đó đã qua lâu vậy rồi, cô không nói tôi cũng quên rồi.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi luôn tin rằng chủ nhiệm Trương không phải là một người nhỏ nhen, sự việc xảy ra vào tối nay càng chứng minh điều đó.”
Trương Dương cười nói: “Trèo càng cao thì ngã càng đau, tiểu thư Khưu đừng có nâng tầm tôi quá như vậy. Có một câu tôi phải nhắc cô trước, mảnh đất sân vận động cũ đó có rất nhiều thương gia có thực lực cạnh tranh, tuần sau là đã chính thức đấu thầu rồi, tôi có thể giúp cô làm được tư cách đấu thầu, nhưng cuối cùng có thể đấu thầu được mảnh đất này hay không thì phải dựa vào thực lực rồi.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Chủ nhiệm Trương đã nói vậy, thì tôi cũng không giấu diếm nữa, Tra tổng rất chú ý đến mảnh đất này, vì thời gian chuẩn bị của chúng tôi khá gất rút, nhất thời tham gia đấu thầu nhất định không thể bằng được những đối thủ khác, nhưng biết rằng đây là một cơ hội hiếm có, bỏ qua thì quá tiếc, vì vậy nên muốn đến xem thế nào. Thành tích không quan trọng, quan trọng là tham gia.”
Trương Dương nói: “Cô có hiểu gì về đối thủ cạnh tranh không?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Nếu như nguồn tin của tôi chính xác, thì tập đoàn Tinh Nguyệt do sự cố của chủ tịch tập đoàn Phạm Tư Kỳ, nên đã bỏ cuộc, giờ đây người thực sự có năng lực đấu thầu mảnh đất này chỉ có hai người, một là công ty do công tử lớn của bí thư Kiều là Kiều Bằng Cử đầu tư, còn một người nữa là người Hoa quốc tịch Mỹ, phu nhân Heather, bà ấy là em gái ruột của thính trưởng thính công an Vương Bá Hành, tên tiếng Trung là Vương Quân Dao.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Xem ra không cần phải giải thích với cô nữa rồi.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Thật ra chúng tôi tham gia đấu thầu cũng có ích cho chủ nhiệm Trương, cạnh tranh càng khốc liệt, thì càng có thể bán được với giá cao, giá càng cao, thì lợi ích chính phủ thu được càng lớn.”
Nói chuyện với người phụ nữ thông minh như Khưu Phụng Tiên chẳng phải tốn mấy nước bọt, tất cả những điều mà cô ấy nói đều là những điều Trương Dương hi vọng, Trương Dương đương nhiên hi vọng mảnh đất này bán được giá càng cao càng tốt, tiền bán được càng nhiều, thì tiền thể ủy có được càng nhiều, việc lần này có liên hệ mật thiết với lợi ích sát sườn của thể ủy, sự tham gia của Tra Tấn Bắc thật sự có lợi rất lớn với họ.
Khưu Phụng Tiên nhớ đến việc Trương Dương nhờ cô ấy, lấy laplop ra, sau khi nhập mật mã, vào trong kho tư liệu, rất nhanh đã tìm được viên tinh linh chi lệ đó, chiếc nhẫn này là một tác phẩm tiêu biểu của Tinh Toàn, tất cả những dữ liệu liên quan đến nó đều rất hoàn chỉnh, Khưu Phụng Tiên nói nhỏ: “Để tôi xem xem, rốt cuộc là ai đã mua chiếc nhẫn này đi.” Cô vào trong kho tư liệu của khách hàng VIP, nhẹ nhàng nói: “Heather phu nhân!”
Mặc dù âm thanh của Khưu Phụng Tiên rất nhỏ, nhưng Trương Dương nghe như có một quả bom nổ bên tai, hắn vội vàng lao đến, thì nhìn thấy trên tư liệu máy tính hiển thị người mua chiếc nhẫn này là phu nhân Heather, ngay cả thời gian và địa điểm bà ấy mua chiếc nhẫn cũng đầy đủ cả.
Trương Dương nhanh chóng nhớ tư liệu trên màn hình máy tính vào đầu.
Khưu Phụng tiên nhìn hắn, hỏi hơi hiếu kỳ: “Chiếc nhẫn này đối với anh có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Trương Dương nói: “Tiểu thư Khưu, có thể giữ bí mật này cho tôi không?”
Khưu Phụng Tiên mỉm cười nói: “Yên tâm đi, việc này tôi sẽ không nói ra đâu, vốn tư liệu của khách hàng VIP bên chúng tôi là bảo mật, tôi đã phá lệ vì anh lần này rồi, tôi còn muốn dặn anh đừng nói chuyện này ra với ai kìa.”
Trương Dương cười.
]Cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh.
Khưu Phụng Tiên và Trương Dương ngạc nhiên nhìn nhau, gõ cửa vào lúc này, mà nghe tiếng gõ cửa biết là rất không lịch sự, không biết rằng ai muộn thế này rồi mà vẫn còn tìm đến đây.
Khưu Phụng Tiên nói: “Anh ngồi đi đã, tôi đi xem thế nào.” Cô đứng dậy đến trước cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, bên ngoài là ai viên cảnh sát trẻ.
Khưu Phụng Tiên mở cửa phòng, chưa đợi cô kịp hỏi gì, hai viên cảnh sát đã xông thẳng vào phòng.
Khưu Phụng Tiên nói: “Làm gì thế này? Tôi cho phép các anh vào phòng tôi chưa?”
Một viên cảnh sát để râu ngắn trong số đó nói: “Cảnh sát đến khám phòng.”
Trương Dương bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha uống cà phê, dường như chẳng hề chú ý đến tình hình này.
Viên cảnh sát râu ngắn nhìn một vòng xung quanh phòng, ánh mắt cuối cùng chú ý đến Trương Dương: “Đưa chứng minh thư của anh ra đây.”
Trương Dương chầm chậm đặt cốc cà phê xuống, lạnh lùng nhìn họ nói: “Các anh cố ý tìm đến đây hay là đã đi theo tôi từ lâu rồi?”
Hai viên cảnh sát ngớ ra, tên râu ngắn nói: “Nói ít thôi, muốn cản trở chúng tôi thi hành công vụ à?”
Khưu Phụng Tiên cũng ý thức được tình hình tối nay có gì kì lạ, có điều cô không hề lo lắng, Trương Dương ở đây, trời có đổ xuống còn có hắn ta đỡ. Trương Dương chậm rãi nói: “Đây là khách sạn Quân Duyên, thuộc quyền quản lý của phân khu ba, các anh chạy đến đây kiểm tra phòng, nhỡ gây mâu thuẫn giữa cảnh sát thì sao? Ai hạ lệnh cho các anh thế? Các anh có bao giờ suy nghĩ đến hậu quả của việc mình làm chưa?”
Tên râu ngắn nói: “Quân Duyên thuộc vào khu trực thuộc của đồn cảnh sát Hương Hà chúng tôi, giữ gìn trật tự trị an ở đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi đã nhận được lời cáo tội, có người báo rằng ở đây có giao dịch mại dâm bất hợp pháp.”
Khưu Phụng Tiên nở một nụ cười ngán ngẩm.
Trương Dương cũng cười, có điều vẫn là nụ cười lạnh lùng, hắn gật đầu nói: “Này, hệ thống cảnh sát các anh có chiêu bài nào mới mẻ hơn một chút không, chiêu này cũ quá rồi, động một chút là lấy chuyện này ra hù người khác, các anh nhìn cho kĩ đi, chúng tôi chỉ là bạn bình thường đang nói chuyện thôi.”
Viên cảnh sát còn lại nói: “Ai mà biết được các người có phải đang ngã giá không?”
Khưu Phụng Tiên đỏ mặt, cô bước đến trước cửa sổ, dựa vào bàn máy tính, đợi xem Trương Dương giải quyết chuyện này thế nào.
Trương Dương nói: “Ồ, thật là bị anh đoán đúng rồi, hai người chúng tôi đang giao dịch, thế thì sao? Phạm pháp à?”
Tên râu ngắn nói: “Ít lời thôi, lấy chứng minh thư ra đây.”
“Tôi không mang.”
“Vậy thì cùng chúng tôi về đồn giải thích.”
Trương Dương cười nói: “Các anh biết tôi là ai không?”
Hai viên cảnh sát thái độ rất cứng cỏi: “Tôi không cần biết anh là ai. Chúng tôi chỉ biết luật pháp thôi.” Câu này đã thể hiện rõ ràng, ở Nam Tích không phải ai cũng biết Trương Dương.
Trương Dương nói: “Vậy thì được, tôi về cùng các anh, tôi không tin, quốc gia xã hội chủ nghĩa này không có chỗ nào để nói lí lẽ.”
Viên cảnh sát râu ngắn hất hàm với Khưu Phụng Tiên: “Cô cũng phải đi theo.”
Trương Dương nói: “Cô ấy là người Đài Loan, tôi thấy các anh đừng gây chuyện thị phi nữa.”
Râu ngắn nói: “Người Đài Loan thì đã làm sao? Người Đài cũng là người Trung Quốc, ở trên đất Trung Quốc thì cũng phải tuân thủ luật pháp của Trung Quốc.”
Trương Dương giơ ngón tay cái về phía gã: “Câu này nói hay lắm.” Trong lòng hắn thầm nghĩ, hai tên cảnh sát này to gan thật, chẳng lẽ tất cả trò này đều là của Mạnh Doãn Thanh bày ra hay sao?