Cao Liêm Minh nói: “Dụ thế nào?”
Đồng Tú Tú nối một ngọn đèn cảnh sát, rồi nói với Cao Liêm Minh: “Chúng tôi sau khi tiềm phục xong trong xưởng nhiệt điện rồi sẽ thông báo cho anh, lúc đó anh lái chiếc xe cảnh sát chạy lòng vòng ở ngoài xưởng, còi cảnh sát nhất định sẽ làm kinh động đến lũ côn đồ đó.”
Ngũ Đắc Chí nói: “Chúng ta có thiết bị thám thính, tất cả động tĩnh trong vòng hai trăm mét đều có thể phát hiện ra được.”
Cao Liêm Minh đã hiểu, họ bảo mình làm mồi câu.
Trương Dương vỗ vỗ vào vai gã rồi nói: “Bảo trọng nhé.” Nói xong hắn đeo khẩu trang lên rồi nhảy xuống xe.
Cao Liêm Minh nhìn bóng ba người đó nhanh chóng tiếp cận bức tường bao quanh xưởng nhiệt điện, Trương Dương nhảy lên trước, một tay tóm lấy một góc của bức tường để mượn lực, cơ thể đã ở trên bức tường rồi, thân thủ linh hoạt nhanh nhạy của hắn làm cho Cao Liêm Minh tặc lưỡi khen không dứt, thật ra Trương đại quan vẫn giữ phần lớn thực lực của mình, với võ công của hắn, nhảy qua bức tường này không hề có chút khó khăn nào.
Sau khi Đồng Tú Tú chạy lấy đà, cô nhảy lên một bước, Trương Dương nhanh chóng nắm lấy tay phải cô, rồi kéo cô lên, Ngũ Đắc Chí cũng dùng cách như vậy để nhảy lên tường, Đồng Tú Tú lợi dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình xung quanh, xác định không có ai tuần tra ở phạm vi xung quanh xưởng nhiệt điện, mới nhanh chóng làm một động tác tay, cả ba người cùng nhảy xuống dưới bức tường.
Vì xưởng nhiệt điện cũ bị ô nhiễm nghiêm trọng, hơn nữa lại ở trung tâm thành phố, cùng với việc phát triển không ngừng của thành phố, cần phải rời ra khỏi nội thành, giờ đây khu xưởng mới đã nằm ở khu khai phá, và ở đây cũng đã trở thành hoang phế, mảnh đất này đã được rao bán, mùa xuân năm sau sẽ tiến hành công tác bốc dỡ. Những máy móc quan trọng đã được chuyển đi gần hết rồi, giờ đây trong xưởng bình thường chỉ có hai ông già trông cửa.
Muốn tìm ra nơi ẩn nấp của đám côn đồ trong xưởng nhiệt điện lớn như thế này là điều không dễ dàng gì, Ngũ Đắc Chí trước đó căn cứ theo phân tích âm tần, vừa rồi lại quan sát vị trí của khu đóng cọc, xác định được phạm vị tương đối, Cung Nhã Hinh có lẽ bị nhốt trong khu tây bắc của xưởng nhiệt điện.
Ba người họ đến gần đó, Trương Dương thông qua điện thoại nói nhỏ với Cao Liêm Minh bắt đầu hành động.
Không lâu sau đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên, Cao Liêm Minh đã bắt đầu chạy lòng vòng xung quanh xưởng nhiệt điện.
Ngũ Đắc Chí cầm một chiếc ra đa nhỏ trong tay, lợi dụng thiết bị này, có thể thám thính được động tĩnh trong phạm vi hai trăm mét.
Không lâu sau, quả nhiên ở vị trí phía đông của họ có sự thay đổi.
Trương Dương và Đồng Tú Tú đi yên lặng về phía người đến, một người đàn ông đội chiếc mũ bảo hiểm, mặc đồng phục bước chầm chậm đến, trong tay y cầm một ngọn đèn, đang quan sát tình hình, Đồng Tú Tú giương nỏ lên, Trương Dương giơ tay ấn lấy chiếc nỏ của cô, thấp giọng nói: “Phải bắt sống.”
Đồng Tú Tú gật đầu, Trương Dương lợi dụng màn đêm xông ra.
Người đàn ông đó khi ý thức được có người áp sát đã kêu thất thanh lên một tiếng, chưa đợi y phản ứng lại, Trương Dương đã bịt lấy miệng y, con dao trong tay dí vào cổ của người đó, gằn giọng nói: “Muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Người đàn ông đó mặt đầy kinh sợ, chiếc đèn trong tay cũng rơi xuống đất, Đồng Tú Tú lúc này cũng xông đến, dùng chiếc nỏ máy đè lên cổ của người đàn ông.
Trương Dương lúc này mới bỏ tay khỏi miệng của người đàn ông.
Người đàn ông run rẩy nói: “Các người muốn lấy gì thì lấy đi…Tôi…Tôi chỉ là người trông cổng thôi….”
Trương Dương thò tay ra giật lấy tấm biển hiệu trên người đàn ông đó, soi dưới ánh đèn, bên trên có chữ Lý Phúc Lai, rồi có cả ảnh, cả mã số nhân viên, ảnh đúng với mã số nhân viên.
Lý Phúc Lai sợ đến độ kinh hồn bạt vía, run rẩy nói: “Ở đây tôi còn mẹ già tám mươi tuổi, còn vợ còn con…Các anh tha cho tôi đi…Tôi đảm bảo sẽ không nói gì…Trong xưởng còn một vài dây điện cũ, nếu các anh muốn thì tôi sẽ mở cửa cho các anh…”
Trương Dương thật là vừa tức vừa buồn cười, mẹ kiếp thế này là thế quái nào chứ, tên này vừa bị bắt đã khai tuốt tuồn tuột ra rồi, nếu như đây là thời kháng Nhật, đây nhất định là Hán gian, Trương Dương nói: “Nói tí thôi, trong xưởng các anh còn người khác không?”
Lý Phúc Lai lắc đầu.
Ngũ Đắc Chí cũng bước đến, thấp giọng nói: “Trong xưởng chỉ có một mình anh à?”
Lý Phúc Lai nói: “Tối nay chỉ có mình tôi trực ban, không còn ai khác nữa.”
Đồng Tú Tú dù sao cũng là phụ nữ, nên cô cẩn thận hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Buổi sáng có xe nào vào đây không?”
Lý Phúc Lai nói: “Có mấy chiếc xe đến để lấy phế liệu.”
Trương Dương nói: “Vào lúc năm sáu giờ chiều, có xe nào vào đây không?” Hắn hỏi như vậy, là vì Cung Nhã Hinh bị bắt cóc vào lúc này.
Lý Phúc Lai nghĩ một lúc rồi nói: “Không có.” Y nói không hề chắc chắn, Trương Dương nhìn chăm chăm vào hai mắt y, đầy hoài nghi.
Lý Phúc Lai bị Trương Dương làm cho sợ hãi, môi run lên rồi nói: “Có mấy chiếc xe dừng tạm ở hậu viện của chúng tôi…” Mảnh đất phía sau xưởng nhiệt điện từ lúc xưởng rời đi luôn để không, dù sao để không cũng chẳng làm gì, mấy người phụ trách coi cửa thương lương một lúc, lợi dụng mảnh đất này, rồi treo lên một tấm biển khu đỗ xe, dành cho một vài chiếc xe ngoại tỉnh đỗ buổi tối, họ dựa vào đó thu vài món tiền nhỏ.
Trương Dương nói: “Đưa chúng tôi đi xem.”
Lý Phúc Lai nói: “Chỉ có xe, không có người, chúng tôi chỉ giữ xe, không giữ người.”
Trương Dương tức giận nói: “Lằng nhằng ít thôi, đưa chúng tôi đi xem mau.”
Bãi để xe nhỏ ở đằng sau xưởng chí có bốn chiếc xe chở hàng, Ngũ Đắc Chí bước đến kiểm tra, chiếc xe không có gì khác thường, Trương Dương nói: “Chỉ có số này thôi sao?’
Lý Phúc Lai nói: “Khi tôi thay cả chỉ có thế này thôi.” Y lấy sổ đăng ký ra đối chiếu, đột nhiên nói: “Lão Trần đã nhận hai chiếc xe khách, đỗ ở bãi xe số hai.”
Trương Dương nhìn theo hướng tay y chỉ, Đồng Tú Tú đẩy Lý Phúc Lai rồi nói: “Mau mở cửa ra.”
Lý Phúc Lai tìm chum chìa khóa, đến trước cửa bãi đỗ xe run rẩy mở cửa, vì sợ trong đó có quân mai phục, Ngũ Đắc Chí và Đồng Tú Tú đều chuẩn bị sẵn tinh thần, vũ khí trên tay đã nhắm chuẩn vào bên trong.
Cánh cửa của bãi để xe chầm chậm mở ra, ánh sáng chiếu vào bên trong, bãi để xe này có thể đỗ hai chiếc xe khách cỡ lớn, bên trong chỉ có một tiếng xe khách hiệu Thiếu Lâm, ngoài ra chẳng còn ai khác nữa, Lý PHúc Lai nhìn vũ khí trong tay họ, suýt nữa thì đái dầm, đây là những ai cơ chứ? Ăn cướp mà con đem theo cả vũ khí nữa.
Đồng Tú Tú phát hiện ra trên chiếc móc treo quần áo ở góc tường phía tây có treo một bộ đồng phục màu xanh đậm, cô bước qua đó, cầm chiếc tay áo của bộ đồng phục lên, nhìn thấy cổ áo có một chiếc cúc, bên trên quả nhiên có chữ viết tắt của xưởng nhiệt điện Nam Tích: NXRD, Đồng Tú Tú vui mừng chỉ với Trương Dương.
Trương Dương gật đầu rồi yên lặng lắng nghe, hắn nghe thấy tiếng thở rất yếu ớt, hắn dùng đèn pin chiếu vào trong, không nhìn thấy gì, hắn quay ngược chuôi dao, đập vỡ kính ở cửa trước, sau đó thò tay vào kéo cửa xe ra, từ trước đến giờ hắn rất tin tưởng vào thính giác của mình, tin rằng mình không hề nghe nhầm, Ngũ Đắc Chí bước đến tìm cùng với hắn, trong xe không có ai, Trương Dương cẩn thận phân biệt vị trí của tiếng thở, có lẽ là đến từ dưới chân, hắn thấp giọng nói: “Trong khoang hành lý.”
Ngũ Đắc Chí lấy dụng cụ mở khóa ra, vặn đứt khóa của khoang hành lý, kéo cửa khoang hành lý ra, nhìn thấy có một bóng người đang cuộn trong đó. Từ cơ thể có thể nhận ra đó là một thiếu nữa, Trương Dương lật người cô ta ra, vẻ mặt của Cung Nhã Hinh tái mét, hai mắt nhắm chặt, miệng đã bị tím do thiếu không khí, Trương Dương bắt mạch cho cô, may mà tim vẫn đập.
Lý Phúc Lai thấy họ tìm ra một cô gái, sợ đến độ thất thanh: “tôi không biết…tôi thật sự không biết…” Y thật sự không biết trong bãi để xe lại có một cô gái.
Trương Dương tức giận nói: “Im miệng.” Hắn muốn cấp cứu ngay, nhưng nghĩ lại vẫn vẫy tay với Đồng Tú Tú, Đồng Tú Tú bước đến đặt nỏ máy trong tay xuống, nằm lên người Cung Nhã Hinh hô hấp nhân tạo, Trương Dương ngồi một bên nắm lấy tay Cung Nhã Hinh, truyền khí trong người vào cơ thể của cô ta, tình hình của Cung Nhã Hinh không tệ lắm, nếu như họ đến muộn một chút thôi, có lẽ rằng cô ấy sẽ chết vì thiếu không khí.
Ba phút sau, Cung Nhã Hinh cuối cùng đã chầm chậm mở hai mắt, cô nhìn thấy mấy người Trương Dương, sợ đến độ hét lên, Trương Dương lúc này mới nhớ ra khẩu trang mặt nạ của mình, hắn bỏ mặt nạ xuống, nói với Cung Nhã Hinh: “Nhã Hinh đừng sợ, chú là chú Trương của cháu, tất cả đã qua rồi.”
Cung Nhã Hinh nhận ra Trương Dương, nước mắt đột nhiên trào ra, chỉ kêu một tiếng chú Trương, rồi đã khóc không thành tiếng, Trương Dương đã kiểm tra cho cô ta, Đồng Tú Tú nói: “Chúng tôi đi đây, những việc còn lại giao cho anh tự giải quyết rồi.”
Trương Dương gật đầu, Đồng Tú Tú vỗ vào vai Cung Nhã Hinh bước ra khỏi cửa, Cao Liêm Minh nhận được tin lái chiếc xe cảnh sát vào trong xưởng nhiệt điện, tên này hú còi cảnh sát ở ngoài gần nửa tiếng đồng hồ mà không có ai ra hỏi han gì cả, Cao Liêm Minh thấy Cung Nhã Hinh đã được giải cứu cũng vô cùng vui mừng, gã vội vàng hỏi: “Bọn bắt cóc đâu?”