Y Đạo Quan Đồ

Chương 600-2: Truyền dịch (2)

Trương Dương mỉm cười nói: "Vậy chúng ta hãy vừa truyền dịch vừa nói. "

Tần Thanh nói: "Tôi còn đang cảm mạo đó, anh không muốn bệnh tình của tôi tăng lên chứ?"

Trương Dương nói: "Có rất nhiều loại phương thức chữa bệnh, bệnh của chị chỉ có tôi mới có thể chữa cho tốt!"

Tần Thanh lúc đầu còn có chút oán trách, cho rằng Trương Dương tại lúc này mà vẫn đang nghĩ tới chuyện nam nữ hoan hảo, cũng không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, nhưng mà nàng lại không đành lòng cự tuyệt Trương Dương, hai người dây dưa cùng một chỗ trong xe, Tần Thanh nói: "Nếu như bị tôi truyền nhiễm bị cảm, đừng trách tôi đó!" Trương Dương cười nói: "Vấn đề chủ yếu của chị không phải ở cảm mạo, mà là nội lực đối mặt với việc đột phá, tôi giúp chị!"

Tần Thanh cảm giác được bàn tay của thằng nhãi này đã bắt đầu cởi quần áo của mình, mặt nóng lên nói: "Loại chuyện này cũng có liên quan với tu luyện nội công?" Trương Dương nói: "Quá khứ tôi cho rằng không có quan hệ gì, nhưng gần đây phát hiện võ công chân chính đạt được mức đại thành, đây là một cái lối tắt." Trương đại quan nhân cũng không phải nói vui đùa, hắn chiếm được một quyển Đông Cung Đồ từ chỗ Lý Tín Nghĩa, sau khi hắn trải qua một đoạn thời gian nghiên cứu, phát hiện trong đó ẩn chứa một bộ nội công âm dương song tu.

Tần Thanh nói: "Tôi không tin!"

Trương Dương bật đèn, từ trong hốc tay vịn đem quyển Đông Cung Đồ kia ra, đưa ra cho Tần Thanh xem, Tần Thanh nhìn tấm Đông Cung Đồ, trên mặt bức tranh là hai người nam nữ lõa lồ, hai mắt mới vừa nhìn mặt liền đỏ lên,nàng xấu hổ không nhịn được nói: "Anh đúng là tên mặt dày, làm sao lại thu thập mấy thứ này? Tôi sẽ báo cảnh sát, bắt anh lại vì tội phát tán đồ đồi trụy."

Trương Dương nói: "Thứ này không bình thường như vậy, chị nhìn kỹ xem, trên người trong tranh này có tư liệu tập luyện kinh mạch, chính là một bộ nội công tâm pháp âm dương song tu, chị ngẫm lại là lực lượng một người lớn hay là lực lượng hai người lớn hơn? Dựa theo phương pháp này tập luyện, có thể đi qua phương thức âm dương giao hợp làm cho kinh mạch của hai người được đả thông, khi tu luyện cũng có thể đạt được hiệu quả làm ít ăn nhiều."

Tần Thanh có chút không thể tin tưởng nói: "Thực sự thần kỳ như thế?" Trương Dương nói: "Tôi vừa nắm được một chút phương pháp rõ ràng, có điều là còn chưa luyện tập qua."

Tần Thanh xì nói: "Tôi không tin."

Trương Dương nói: "Tôi lừa chị làm cái gì? Tu luyện loại công phu này, nội lực của hai người đều phải có căn cơ nhất định, nội lực của chị đã có thành tựu, hẳn là có thể phối hợp với tôi."

Tần Thanh xấu hổ nói: "Tên xấu xa này, làm chuyện này mà cũng đều phải tìm một lý do đường hoàng nữa." Trương Dương cười nói: "Chị vẫn là không tin tôi!"

Tần Thanh cảm thấy thân dưới mát lạnh, qua chút thời gian này đã làm cho Trương Dương đem quần của nàng cởi ra sạch, tuy Tần Thanh đã thấy tấm Đông Cung Đồ kia, nhưng mà vẫn không tín nhiệm đối với chuyện ma quỷ âm dương song tu của Trương Dương, nhưng mà kiều khu tại dưới sự vỗ về trêu đùa của Trương Dương đã bắt đầu có phản ứng, rốt cục nàng tách hai chân ra, chậm rãi ngồi ở phái trên hai chân của Trương Dương, hai người trong bóng tối yên lặng thể nghiệm cảm giác hòa hợp một thể.

Hai người lặng lẽ di động tại bên trong thùng xe tối đen, hô hấp của bọn họ trở nên càng ngày càng gấp, nhiệt độ cơ thể của Tần Thanh không ngừng tăng lên, nàng ôm chặt lấy thân thể của Trương Dương, Trương Dương cởi vạt áo của nàng ra, hôn lên cái cổ trắng của nàng, dọc theo đường cong yểu điệu của nàng tiến vào bộ ngực của nàng.

Bỗng dưng điện thoại của Tần Thanh lại vang lên đúng lúc này, vẫn là điện thoại của cha, Tần Thanh cầm lấy điện thoại, một tay che mồm của Trương Dương, rất sợ hắn xuất ra âm thanh gì đó, cố hết sức làm cho thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh: "Ba, con còn ở tại bệnh viện, tiêm xong sẽ đi..." Nói xong, Tần Thanh liền vội vàng tắt điện thoại.

Trương Dương cười xấu xa nhìn nàng, thấp giọng nói: "Trên đời này có kim tiêm lớn như vậy sao?" =))

Tần Thanh xấu hổ không chịu nổi liền cố sức đẩy ngã hắn tại trên lưng ghế dựa, cả người nhào tới, tức giận nói: "Anh muốn hại chết tôi sao?"

Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không hại nàng, cả yêu thương còn không kịp nữa, hai tay bọn họ sờ qua lại, Tần Thanh tại trong sung sướng cực độ, cả người giống như bay trên mây, không lâu sau nàng liền sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn mới chưa từng có bao giờ, giống như là kinh mạch của nàng cùng Trương Dương ở tại cùng nhau, nôi lực của hai người quán thông, thuận lợi lưu động tại trong cơ thể hai người. Trương Dương cũng là lần đầu tiên nếm thử loại phương pháp song tu này, hắn không nghĩ tới nội lực Tần Thanh lại có thể có được tu vi như vậy, lúc bắt đầu hắn còn lo lắng đến nặng lực chịu đựng của kinh mạch Tần Thanh, chỉ dám đem một chút nội lực thẩm thấu vào bên trong cơ thể của nàng, nhưng về sau lại có thể đem ba thành nội lực đẩy vào trong kinh mạch của Tần Thanh, dựa theo phương pháp trên Đông Cung Đồ, đối với hai bên tu hành nội lực như vậy đều là rất có lợi, đương nhiên đối với bên có nội lực yếu kém hơn thì lợi ích thu được lại còn lớn hơn một chút.

Tần Thanh chẳng biết mất đi ý thức từ lúc nào, một đoạn ký ức này trống rỗng. Chờ đến khi nàng tỉnh táo lại, phát hiện cơ thể trần truồng của mình đang nằm úp sấp trên người Trương Dương, kinh mạch hai người đều hiện lên như các sợi nhỏ màu đỏ, bên trong xe cũng không mở cho gió vào, nhưng là bọn hắn lại không cảm giác được bất luận cái lạnh gì.

Tần Thanh vươn tay chỉ tại trên chóp mũi của Trương Dương, điểm nhẹ một chút: "Vừa rồi tôi làm sao vậy?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Chị vừa rồi quá hưng phấn, cho nên mới ngất đi thôi."

Tần Thanh mai phục đầu tại bả vai của Trương Dương rồi mở miệng cắn một cái, lần hạ răng này tương đối nặng, để lại một cái dấu răng xinh xắn chỉnh tề tại trên vai của hắn.

Trương Dương vươn tay ra nhẹ nhàng phát lên kiều đồn của nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Loại phương pháp âm dương song tu này phải tiến hành theo chất lượng, tuy rằng nội lực của chị có căn cơ nhất định, nhưng mà vẫn kém tôi quá xa, bởi vì là lần đầu tiên luyện tập, cho nên tôi khống chế không tốt, nội lực truyền vào trong cơ thể của chị hơi mạnh mẽ một chút, kinh mạch của chị không chịu nổi áp lực lớn như vậy, cho nên mới ngất xỉu, có điều là sau này sẽ không còn như thế nữa."

Tần Thanh đỏ mặt muốn bò lên từ trên người của Trương Dương, lại bị Trương Dương ôm chặt lấy không thoát thân được, nàng vừa thẹn vừa vội nói: "Sau này tôi không cùng anh luyện cái song tu gì nữa, tôi thấy là một tà pháp, nếu như khống chế không tốt, chẳng phải là tôi bị anh hại chết sao."

Trương Dương cười nói: "Chị sợ chết à?"

Tần Thanh nói: "Không sợ chết, nhưng mà tôi sợ chết như vậy, để cho người khác biết thì xấu hổ lắm!"

Trương Dương cười nói: "Nếu như thực sự bởi vì chuyện này mà chết, tôi cùng chị cùng nhau đi, tối đa người ta nói chúng ta là bị truyện dịch phản ứng, bây giờ ở bệnh viện có khá nhiều người chết bởi vì truyền dịch phản ứng đó."

Tần Thanh xấu hổ che cái miệng của hắn: "Còn nói nữa, chỉ nói bậy!"

Trương đại quan nhân nói: "Có lẽ chúng ta phải nắm chắc thời gian!""

"Làm cái gì?" Trong lúc nhất thời Tần Thanh cũng không rõ ý tứ của hắn.

Trương Dương nói: "Truyền dịch đó, chị không phải nói có hai bình nước muốn truyền sao, muốn bệnh chóng lành nhanh một chút thì phải tiêm thuốc đúng liều."

"Cút! Có tin tôi cắn chết anh hay không!"

"Không tiếc sao?"

...........................

Phó thị trưởng Tần đương nhiên không muốn cắn chết Trương Dương, tuy rằng cắn hắn vài cái, nhưng đều là không đau không ngứa, Trương Dương vất vả khổ sở từ Nam Tích suốt đêm chạy tới đây, tuy rằng phương thức chữa bệnh cho nàng này còn phải tranh luận ( ta cũng muốn chữa bệnh cho nàng=))), có điều là sự quan tâm của Trương Dương đối với nàng quan tâm là không thể nghi ngờ, Tần Thanh rất cảm động, còn cách hừng đông một chút thì Trương Dương đưa nàng tiễn trở về nhà, lão gia tử đang chờ ở nhà, truyền dịch cũng không có khả năng mất cả một đêm, sau khi Tần Thanh đi xuống xe liền cảm thấy có chút khó chịu, giữa hai chân khô khô nhầy nhầy, thằng nhãi này trái lại chưa chuyên nghiệp, để lại không ít cái gì đó tại trong cơ thể nàng =.= nhưng Tần Thanh cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, nhiệt độ cơ thể bình thường lại, cũng không ho khan nữa, xem ra thuật song tu của Trương Dương thật đúng là rất thần kỳ.

Trương Dương hướng cửa lớn của khu gia thuộc Thành Ủy bĩu môi nói: "Tôi sẽ không tiễn chị tiến vào, quá muộn rồi, sợ người khác nhìn thấy sẽ nói xấu.

Tần Thanh cắn cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói: "Anh phải đi?"

Trương Dương gật đầu nói: "Chị không có việc gì thì tôi an tâm rồi, tôi bây giờ trở lại Nam Tích còn có thể ngủ được một giấc!"

Tần Thanh nhìn nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của Trương Dương, chẳng biết vì sao mũi bỗng nhiên sụt sịt, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi ra, tuy rằng nàng cố hết sức kiềm chế, Trương Dương vẫn thấy được hai giọt trong suốt trong đôi mắt đẹp kia của nàng, biết Tần Thanh lưu luyến mình, hắn dịu dàng nói: "Mau trở về đi, vất vả lắm bệnh mới đỡ, nghìn vạn lần đừng sinh bệnh nữa."

Tần Thanh gật đầu, vẻ mềm yếu của nàng sẽ chỉ biểu hiện ra ngoài ở trước mặt của Trương Dương, thân thiết nói: "Anh cũng đừng vội vã chạy trở về, ở lại Lam Sơn đi, chờ ngày mai hãy trở lại."

Trương Dương cười nói: "Chị cũng đừng quản tôi, thân thể tôi rất tốt, đừng nói là quay về Nam Tích, bây giờ lái xe đi kinh thành cũng không có vấn đề gì."

Tần Thanh biết cũng không thích hợp nói lâu, hướng hắn gật đầu rồi xoay người rời đi.

Trương Dương thấy Tần Thanh vào cửa cũng khởi động xe rời khỏi.