Y Đạo Quan Đồ

Chương 597-3: Người có chỗ dùng (3)

Thường Hải Tâm cũng không đi xa, chỉ là chậm rãi đi dọc theo đường trước cửa khách sạn quốc tế Nam Dương, không lâu sau, nàng liền nghe thấy tiếng còi ô tô ở phía sau, Trương Dương mở cửa xe ra đi tới bên cạnh nàng, hạ cửa sổ xe xuống mỉm cười nói: "Mỹ nữ, đi đâu vậy, có muốn đi nhờ xe hay không?"

Thường Hải Tâm dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt lộ ra một tia ý cười hiểu ý, nàng kéo mở cửa xe rồi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Tính là anh biết điều!"

Trương Dương cười nói: "Không nhận thấy không được, mọi người đều nói tôi là ăn cơm trắng, tôi sao có thể tiếp tục nán lại ở đó chứ."

Thường Hải Tâm khanh khách nở nụ cười.

Trương Dương nói: "Cô không tức giận sao?"

Thường Hải Tâm nói: "Chỉ một câu nói của cô ta có thể làm tôi tức sao? Tôi là bất bình cho anh, tôi cũng không phải quan, người ta nói kẻ ăn cơm trắng chính là anh."

Trương đại quan nhân mặt dày nói: "Cô thật thương yêu tôi, thời khắc mấu chốt lao thân ra, bảo vệ lãnh đạo cấp trên, nha đầu, chỉ là xuất thân gia đình mạng cây cỏ mà giác ngộ này chính là không tầm thường."

Thường Hải Tâm nói: "Đừng nói bậy, tôi chẳng nghĩ bảo vệ anh." Nàng biết rõ đối với tình tình của Trương Dương, nếu như không nhanh chóng cắt đứt hắn, thằng nhãi này còn không biết sẽ nói ra lời quá mức thế nào nữa. Thường Hải Tâm nói: " Lâm Bội Bội kia là ai?"

Trương Dương nói: "Trợ lý của Phạm Tư Kỳ, quan hệ cùng hai ta không sai biệt lắm."

Mặt Thường Hải Tâm ửng đỏ nói: "Tôi và anh không có một cái quan hệ gì." Nói ra lời này cả một chút lo lắng cũng không có, hai người đều chui vào trong một chăn, vành tai và tóc chạm vào nhau, quan hệ khẳng định không tầm thường.

Trương Dương nói xong câu nói kia, trong đầu lại bỗng nhiên sáng lên, hắn thấp giọng nói: "Cô cảm thấy Lâm Bội Bội này có phải có chút bất thường hay không?"

Thường Hải Tâm nói: "Làm sao tôi biết được?"

Trương Dương nói: "Một trợ lý không có lý do gì có thể kiêu ngạo như thế! Dường như Phạm Tư Kỳ rất chiếu cố đối với cô ta, quan hệ khẳng định không bình thường, không thể chỉ do chuyện hôm nay sẽ sa thải cô ta."

Thường Hải Tâm nói: "Có thể hai người là thân thích cũng không biết được."

Trương Dương nói: "Hẳn là không phải đâu, Hải Tâm, cô nói hai cô ấy có thể có chút không bình thường hay không?"

Thường Hải Tâm nói: "Không bình thường như thế nào?"

"Tôi cũng không nói rõ được, có điều là tôi rút cục cảm thấy lúc hai người bọn họ ở cùng một chỗ có cái gi đó là lạ."

Thường Hải Tâm nói: "Hai cô gái sao lại là lạ thế nào... Lẽ nào anh hoài nghi các nàng..." Mặt Thường Hải Tâm mắc cở đỏ bừng lên.

Trương Dương nói: "Cái gì tôi cũng chưa nói."

Thường Hải Tâm nói: "Toàn bộ đầu óc anh đều là tư tưởng đen tối, cái nhìn người có thể đàng hoàng một chút được không?"

Trương Dương đang muốn trả lời nàng thì điện thoại di động vang lên, hắn cầm lấy điện thoại di động dán tại bên tai, lại thấy Thường Hải Tâm cau mày nhìn mình, lập tức ý thức được cái gì đó, lại đưa điện thoại di động từ bên tai dời đi một chút. Thường Hải Tâm nở nụ cười, nàng bỗng nhiên ý thức được mình càng ngày càng quan tâm đối với Trương Dương, cho dù là một chút chi tiết nhỏ, chỉ cần là liên quan tới Trương Dương, nàng đều sẽ coi trở thành chuyện quan trọng nhất đi làm.

Thanh âm trong điện thoại cũng không quen thuộc, trầm thấp mà khàn khàn: "Chủ nhiệm Trương phải không?"

Trương Dương nói: "Là tôi! Ngài là?" Bởi vì phỏng chừng đối phương có tuổi không nhỏ, cho nên Trương Dương biểu hiện ra khách khí như vậy.

"Tôi là Thạch Trọng Hằng!"

Trương Dương nghe nói là bí thư Quận Ủy Quận Thiên Hối Thạch Trọng Hằng gọi điện thoại cho mình, không khỏi hơi sửng sốt một chút, hắn cùng Thạch Trọng Hằng chưa từng qua lại, nếu như nói có liên hệ cũng là bởi vì chuyện Thạch Thắng Lợi, hắn tìm mình chẳng lẽ là vì chuyện Thạch Thắng Lợi? Trương Dương cười nói: "Bí thư Thạch, ngài khỏe chứ, tìm tôi có việc tình sao?"

Thạch Trọng Hằng nói: "Tôi đi ngang qua Ủy Ban Thể Dục Thể Thao cho nên đến xem, không nghĩ tới anh không ở đơn vị."

Không có chuyện không đến Lam Bảo Điện, nếu Thạch Trọng Hằng đi tới Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thăm mình, khẳng định có chuyện, hơn nữa chuyện này còn không nhỏ.

Trương Dương nói: "Tôi đi kiểm tra an toàn ở công trường, bí thư Thạch, nếu không thì như vậy, ngài chờ tôi một hồi, tôi lập tức trở về đi."

Thạch Trọng Hằng nói: "Được! Tôi chờ anh ở Ủy Ban Thể Dục Thể Thao."

Trương Dương tắt điện thoại lẩm bẩm: "Tôi cùng lão Thạch không có bao nhiêu giao tình, hắn tìm tôi làm cái gì chứ?"

Thường Hải Tâm nói: "Đi gặp chẳng phải sẽ biết ngay sao?"

Trương Dương gật đầu.

Thường Hải Tâm nói: "Anh thả tôi ở chỗ này, tôi bắt xe đi tới chỗ anh tôi."

Thường Hải Long ngoại trừ việc lắp đặt thiết bị lắp đặt thiết bị công trình xanh hoá của Trung Tâm Thể Dục Mới ra, gần đây lại thông qua quan hệ của Trương Dương nhận việc sửa sang xây lại của Liễu Hải Thiên, hiện nay đang ở công trường của khách sạn Hải Thiên.

Trương Dương đem xe dừng lại ở ven đường, Thường Hải Tâm nói: "Anh đừng vội vàng tới xem, nghìn vạn lần đừng quên liên hệ với Cao Liêm Minh, còn hai ngày nữa toàn bộ thiết bị sẽ được chuyển đến Nam Tích, mà cao thủ máy vi tính hắn tìm cho tôi ngay cả bóng cũng không có đó."

Trương Dương cười cười nói: "Yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi."

...

Bí thư Quận Ủy Quận Thiên Hối Thạch Trọng Hằng lúc này đang ngồi ở trong phòng khách của Ủy Ban Thể Dục Thể Thao, Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Thôi Quốc Trụ đang ở một bên tiếp chuyện hắn, quận Thiên Hối là một trong các quận có kinh tế phát triển nhất của Nam Tích, Thạch Trọng Hằng này rất có bản lĩnh, sau khi hắn đảm nhiệm bí thư Quận Ủy, tổng giá trị sản xuất công nông nghiệp của quận Thiên Hối mấy năm liên tục tăng lên trên diện rộng, có thể nói là chính tích lớn lao, hắn cũng là một tỏng những người có hi vọng đề thăng lên Phó thị trưởng nhất.

Trương Dương đi vào phòng khách, vẻ mặt tươi cười nói: "Ngại quá, đã để cho bí thư Thạch phải đợi lâu."

Thạch Trọng Hằng cười đứng dậy giơ tay cùng Trương Dương bắt tay: "Chủ nhiệm Trương, tôi vừa vặn đi ngang qua ở đây, cho nên thuận tiện đi đến thăm."

Thôi Quốc Trụ rất có nhãn quang, y cười nói: "Các anh cứ trò chuyện, tôi còn có việc phải làm."

Thôi Quốc Trụ đi rồi, Trương Dương cùng Thạch Trọng Hằng ngồi xuống tại trên salon, Trương Dương cười nói: "Bí thư Thạch lần này tới có phải vì chuyện của Thắng Lợi hay không?"

Thạch Trọng Hằng lắc đầu nói: "Thắng Lợi làm cấp dưới của cậu, tôi rất yên tâm, đứa trẻ này cả ngày chơi bời lêu lổng, may mà cậu đem nó tới Ủy Ban Thể Dục Thể Thao làm việc, tôi thấy nó gần nhất thay đổi không ít, chủ nhiệm Trương, hôm nào tôi nhất định phải mở tiệc cảm tạ cậu."

Trương Dương cười nói: "Kỳ thực Thắng Lợi cũng không phải cái gì cũng sai giống như ngài nói, từ sau khi đi tới Ủy Ban Thể Dục Thể Thao, anh ta biểu hiện rất không tồi, tính tích cực trong công tác rất cao, đánh giá của mọi người đối với anh ta cũng không tệ lắm."

Con trai vẫn là một khối tâm bệnh lớn nhất của Thạch Trọng Hằng, có điều là từ khi con trai bị Trương Dương đánh cho một trận, cả người thực sự thay đổi rất nhiều, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra con trai là gặp phải khắc tinh, tại trong quá khứ, Thạch Trọng Hằng căn bản không dám tưởng tượng đứa con trai này của hắn có thể mặc lên đồng phục bảo vệ đi giữ gìn trị an, vừa lại nghe nói Trương Dương còn đem nó gia nhập vào tổ kiểm tra an toàn chất lượng, Thạch Trọng Hằng cực kỳ mừng rỡ vì thay đổi của con trai, nhưng mà hắn lại không thể tin được, hắn sợ con trai chỉ là làm bộ một hai ngày, không quá vài ngày lại sẽ chứng nào tật nấy.

Thạch Trọng Hằng cũng biết Trương Dương tại trên chuyện của Hải Thiên đã lợi dụng con của hắn, có điều là tình huống bây giờ lại là một người muốn đánh một người mong bị đánh, tuy rằng Thạch Trọng Hằng nhìn thấu, lại không thể nói ra, người trẻ tuổi Trương Dương này rất không đơn giản, hắn đem Thạch Thắng Lợi tới Ủy Ban Thể Dục Thể Thao, bằng với đem Thạch Trọng Hằng cũng bắt cóc tới trên một cái thuyền, Thạch Trọng Hằng lúc mới đầu còn phê bình kín đáo đối với những thủ đoạn này của Trương Dương, nhưng sau lại nghe nói lúc vợ chồng Phó thủ tướng Văn đi tới Bình Hải bày tỏ yêu mến đối với Trương Dương, từ đáy lòng của Thạch Trọng Hằng lại bắt đầu vận chuyển lên, nếu thật sự con trai có thể quan hệ tốt cùng Trương Dương thì đối với hắn chỉ có lợi mà không có chỗ hại, người trong quan trường đều cân nhắc lợi hại, mỗi một cái ý niệm trong đầu sẽ suy nghĩ từ trên mặt chính trị, Thạch Trọng Hằng có một nguyên tắc, hắn rất ít kết giao cùng với người quan chức thấp hơn mình, cùng với không gặp gỡ người không bằng mình, chỉ có bọn họ cầu ngươi làm việc, bọn họ ít có thể trợ giúp cho mình, muốn không ngừng tiến bộ tại trên chính trị, phải gặp gỡ những người mạnh mẽ hươn so với mình, cho nên Thạch Trọng Hằng vẫn quan hệ tốt với cậu em vợ Trần Hạo, Trần Hạo là Phó thị trưởng thường vụ của thành phố Nam Tích, tuy rằng Thạch Trọng Hằng là anh rể của y, nhưng mà tại trên quan chức lại không bằng Trần Hạo nhỏ tuổi hơn mình.

Mục đích của Thạch Trọng Hằng đến đây cũng là vì Trần Hạo, hắn đã nghe nói chuyện của Trần Hạo, hai ngày nay cũng bớt thời giờ đi một chuyến tới Đông Giang, Thạch Trọng Hằng nói: "Tôi tới là vì cảm ơn các cậu đem phó thị trưởng Trần đến bệnh viện kịp thời!"

Hai ngày nay Trương Dương quá bận rộn, đã quên mất chuyện của Trần Hạo, hắn thân thiết nói: "Tình hình của thị trưởng Trần như thế nào rồi?"

Thạch Trọng Hằng nói: "Chiều hôm qua tôi tới thăm cậu ấy, tình hình coi như ổn định, theo kết quả kiểm tra đi ra thì tình huống so với trong dự đoán tốt hơn nhiều lắm, khối u trong phổi của của cậu ấy là lành tính, không phải là cái u ác tính gì đó."

Trương Dương nói: "Vậy là tốt rồi."

Thạch Trọng Hằng nói: "Bác sĩ nói có thể giải phẫu, ổ bệnh là tại gan trái, có thể đem gan trái cắt bỏ, sau đó phối hợp với trị bệnh bằng hoá chất, dự đoán bệnh tình sẽ tốt lên."

Trong lòng Trương Dương khẽ động, nếu như ổ bệnh của Trần Hạo ở tại lá gan trái, có thể giải phẫu cắt bỏ, như vậy nếu như khối u của y không bị dịch chuyển hắn còn có biện pháp trị hết.

Thạch Trọng Hằng nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi tới là muốn sớm nói chuyện với cậu, Trần Hạo sinh ra hoài nghi đối với bệnh tình, tại dưới sự truy vấn của cậu ấy, vợ tôi đã đem tình hình thực tế nói cho cậu ấy, cậu ấy trải qua thận trọng suy nghĩ, đã quyết định từ chức để chuyên tâm trị bệnh."

Trương Dương nói: "Thân thể của thị trưởng Trần quả thực cũng đích xác không thể gánh chịu được công việc nặng nề như thế."

Thạch Trọng Hằng lại nói: "Cậu ấy sợ làm lỡ công việc, đã bảo tôi hướng tỉnh đưa ra đề xuất, công tác của phía Ủy Ban Thể Dục Thể Thao sau này đều phải đặt lên trên người cậu."