Khi Kiều Chấn Lương tới nhà khách chính phủ tỉnh, Văn Quốc Quyền đã đến rồi, cũng chính là nói, bí thư Kiều cố ý vô tình bỏ lỡ cơ hội nghênh đón phó thủ tướng Văn, Kiều Chấn Lương cho rằng do tỉnh trưởng Tống Hoài Minh ra mặt nghênh đón Văn Quốc Quyền đã đủ long trọng rồi, y thân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải có rất nhiều chuyện phải làm, Văn Quốc Quyền đến cũng không phải thành lý do để y và Tống Hoài Minh đồng thời xuất động.
Văn Quốc Quyền cũng không phải là người chú trọng hình thức, nhưng Kiều Chấn Lương hiện tại mới tới đây bái phỏng, trong mắt Văn Quốc Quyền, y có suy nghĩ của mình, cũng có mục đích của mình, nhìn thấy Kiều Chấn Lương mỉm cười đi tới, Văn Quốc Quyền đang nói chuyện với một đám cán bộ chậm rãi đứng lên, ông ta mặt mày tươi cười nhưng chân không hề động đậy, nhiệt tình chào hỏi: "Chấn Lương, anh đến rồi đấy à?"
Làm quan tới loại cảnh giới như bọn họ, mỗi một động tác nhỏ nhất đều phải trải qua nghĩ nung nghĩ nấu, cũng đều có hàm nghĩa đặc biệt.
Kiều Chấn Lương trên cấp bậc là hạ cấp, điều này quyết định y phải đi nhiều hơn, từ biểu hiện trước mắt của Văn Quốc Quyền cho thấy, ông ta đối với việc mình không tiếp đón ông ta có chút không vui, cho nên hiện tại ngay cả chân cũng lười nhấc. Kiều Chấn Lương cười tươi rói, nụ cười của y vừa là trời sinh, vừa là tu luyện hậu thiên, cái này hoàn toàn bất đồng với Kiều lão luôn luôn nghiêm túc, lão gia tử ở nhà thường xuyên phê bình y cả ngày cười hì hì, chẳng phân biệt được trường hợp, Kiều Chấn Lương tuy rằng rất khiêm tốn tiếp nhận phê bình, nhưng vẫn quen bày ra cái khuôn mặt tươi cười này, thói quen nhiều năm dưỡng thành khó mà đổi được, mà y cũng không định thay đổi.
Văn Quốc Quyền lẳng lặng quan sát bước chân của Kiều Chấn Lương, không nhanh không chậm, hoàn toàn không có sự kinh sợ của quan viên hạ cấp khi nhìn thấy thượng cấp, Kiều Chấn Lương so với quan lại đồng cấp thì trấn định hơn nhiều, bởi vì ngọn núi dựa của y rất vững, cho nên thắt lưng đương nhiên cũng thẳng hơn. Kiều Chấn Lương đi tới trước mặt Văn Quốc Quyền, nắm lấy tay phải của Văn Quốc Quyền, nhiệt tình dào dạt nói: "Hoan nghênh thủ tướng Văn đến Bình Hải của chúng tôi chỉ đạo công tác."
Văn Quốc Quyền cười nói: "Thăm quan học hỏi thôi, tôi đối với Bình Hải khẳng định không hiểu rõ được bằng các anh, cho nên không thể chỉ đạo bừa được."
Tất cả mọi người bật cười.
Sau vài câu hàn huyên, Văn Quốc Quyền và Kiều Chấn Lương cùng nhau tới phòng tiếp đãi khách quý, khi ở riêng trong phòng, Văn Quốc Quyền nói chuyện cũng tùy tiện hơn: "Chấn Lương, chúng ta là lão bằng hữu, lần này mấy vị phó thủ tướng của quốc vụ viện toàn thể xuất động, thị sát tình huống cải cách phát triển trong phạm vi cả nước, đi sâu vào trong nhân dân, tôi phụ trách địa khu Hoa Đông, tôi lần này đến chính là để tìm hiểu một số tình huống chân thật, anh đừng có bất kỳ áp lực tư tưởng nào."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Thủ tướng Văn, tôi vốn không có bất kỳ áp lực tư tưởng nào cả, anh nói như vậy tôi thành ra lại cảm thấy có áp lực đó."
Văn Quốc Quyền cười ha ha, ông ta cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Ý của tôi là, nên thế nào thì cứ thế đó, tôi muốn tìm hiểu một Bình Hải chân thật, Bình Hải trong cải cách, Bình Hải trong phát triển, bất kỳ quá trình cải cách phát triển nào cũng đều sẽ có khuyết điểm và thiếu xót thế này thế kia, tôi lần này cũng không phải là cố tình bắt lỗi."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Ý của Thủ tướng Văn tôi hiểu mà, anh là sợ chúng tôi vì để ứng phó với lần thị sát này của anh, làm công phu ngoài mặt, sợ chúng tôi dựng lên cảnh thái bình giả tạo, che giấu khuyết điểm, chỉ cố bày mặt tốt ra cho anh thấy phải không?"
Văn Quốc Quyền nói: "Hiện tại bên trong thể chế, hiện tượng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu thật sự nhiều lắm, chúng ta liên tục nhấn mạnh thực sự cầu thị, nhưng trong công tác có thể quán triệt bốn chữ thực sự cầu thị này không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi không dám cam đoan với anh, tất cả những gì anh chứng kiến, nghe thấy trong quá trình thị sát Bình Hải đều là phản hồi chân thật nhất, nhưng tôi sẽ tận lực trình hiện một mặt chân thật nhất của Bình Hải cho anh, về phần công phu ngoài mặt, mấy năm nay đã thành bệnh chung trong thể chế rồi, lãnh đạo thị sát, bên dưới có động tác, đại lãnh đạo thị sát, bên dưới sẽ có đại động tác, tôi cũng không thay đổi được tình trạng này."
Văn Quốc Quyền cười nói: "Chấn Lương, anh nói rất chính xác, chuyện thứ nhất mà hôm nay tôi tới Đông Giang chính là tới khu khai phá kinh tế, tình huống mà tôi nhìn thấy không được hài lòng lắm, cái nơi gọi là vườn công nghiệp Hàn Quốc, quy mô chiếm không ít diện tích, nhưng tôi không hề nhìn thấy có bao nhiêu xí nghiệp Hàn Quốc, tôi vừa mới tới Bình Hải, đối với sự việc không thể tim hiểu sâu được, nhưng có một số chuyện đã bày ra ngay trước mặt, tôi muốn hỏi một chút, phương hướng phát triển của khu khai phá của Đông Giang là gì? Những lãnh đạo các anh là chuẩn bị dựng rạp trước rồi mới biểu diễn hay là vừa biểu diễn vừa dựng rạp?" Vấn đề ông ta hỏi rất sắc bén.
Kiều Chấn Lương nói: "Kỳ thật là trước khi dựng rạp đã bắt đầu biểu diễn rồi, vườn công nghiệp Hàn Quốc khá là đặc thù, lúc trước Đông Giang chúng tôi liên hệ với đoàn thương mậu Hàn Quốc, cũng đã có ý đồ sơ bộ, sở dĩ tăng nhanh xây dựng khu vườn công nghiệp Hàn Quốc là vì muốn hút thu hút nhiều xí nghiệp gia Hàn Quốc tới đây đầu tư hơn, nhưng khi đoàn thương mậu Hàn Quốc tới Bình Hải khảo sát xảy ra một số vấn đề..." Y tạm dừng một chút rồi nói: "Chuyện này anh chắc cũng biết."
Văn Quốc Quyền nói: "Anh là nói sự kiện khủng bố phát sinh ở thành Hàn Quốc Tĩnh Hải ư?"
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Trong sự kiện lần đó một phó đoàn trưởng đoàn thương mậu Hàn Quốc đã chết, cho nên công tác chiêu thương của vườn công nghiệp Hàn Quốc cũng theo đó mà tạm gác lại, nhưng công trình đã xây không thể dừng được, cho nên vườn công nghiệp vẫn tiếp tục xây dựng, về phần chiêu thương thì chỉ có thể để sau thôi, dựng đài trước, biểu diễn sau cũng là chuyện bất đắc dĩ."
Văn Quốc Quyền tỏ vẻ hài lòng đối với sự giải thích của lần này, ông ta lại nói: "Tôi lần này đến, trọng điểm chính là khảo sát công trình trọng điểm và khu khai phá của các nơi."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Thủ tướng Văn cho rằng khu khai phá phát triển quá nóng, là lúc nên hạ bớt nhiệt độ rồi ư?"
Văn Quốc Quyền nói: "Trong nước rất nhiều chuyện đều như ong vỡ tổ, nhìn thấy một nơi muốn làm xây dựng, địa phương khác cũng noi theo, nhìn thấy khu khai phá của một thành thị làm thành công rồi, tất cả thành thị khác cũng đều đệ lên hạng mục khu khai phá, thật ra căn bản không cần có nhiều như khu khai phá như vậy, muốn làm khu khai phá xúc tiến phát triển kinh tế là chuyện tốt, nhưng mở khu khai phá một cách mù quáng là chuyện xấu, gần đây quốc vụ viện nhận được thư của không ít người, phản ánh rất nhiều khu khai phá của địa khu chiếm quá nhiều diện tính, nông dân mất đi ruộng đất, những ruộng đất này đều biến thành đất dùng cho công nghiệp, nhưng lại khai phá không được, không sản sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế, đây là sự lãng phí cực lớn, quốc vụ viện đã bước đầu đạt thành mục đích, trong phạm vi cả nước chỉnh đốn xây dựng khu khai phá, đối với những hạng mục khai phá không cần thiết áp dụng đình chỉ quyết đoán, trả lại cho ruộng đất cho người dân."
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, có điều thanh lí sửa trị công tác cũng không phải là dễ dàng như vậy, có một số hạng mục đang xây, một khi dừng lại giữa chừng, sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn nữa cho quốc gia."
Văn Quốc Quyền nói: "Tình huống cụ thể, phân tích cụ thể, cải cách là quá trình không ngừng lần mò dò dẫm, quốc gia chúng ta, đảng chúng ta đều đang đối diện với một thời kỳ chuyển mình chưa từng có, không có bất kỳ sự vật nào là đã hình thành thì không thể thay đổi, sự thay đổi của chúng ta là để thích ứng với thời đại này hơn, chỉ có nắm chắc mạch đập của thời đại, chúng ta mới có thể dẫn dắt quốc gia, dẫn dắt nhân dân của chúng ta không ngừng đi tới giàu mạnh."
Chuyện đầu tiên mà La Tuệ Ninh tới Đông Giang chính là đến bệnh viện nhân dân tỉnh, thăm Liễu Ngọc Oánh đang dưỡng bệnh, Liễu Ngọc Oánh không ngờ La Tuệ Ninh lại tới thăm mình, tràn ngập kinh hỉ nói: "Văn phu nhân."