Trương Dương đa tình vì hắn trêu chọc nhiều nợ tình, những nợ tình này ngay cả hắn cũng không biết cách nào để trả hết, Trương đại quan nhân âm thầm nghĩ: Cùng lắm thì sau này tìm một thế ngoại đào nguyên ngăn cách, xây vài căn nhà, mang tất cả các bà vợ qua đó, cái luật hôn nhân chó má gì đó, cái gì mà ánh mắt thế tục, lão tử ta mặc kệ hết, ta vốn đến từ xã hội phong kiến, ta muốn xây bao nhiêu phòng thì xây bao nhiêu phòng... Nhưng cái này chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn muốn, nhưng người khác chưa chắc đã muốn, nếu như Sở Yên Nhiên có thể chấp nhận để cho hắn phân năm sẻ bảy tình cảm, thì giữa hai người sẽ không xuất hiện sự kiện chia tay.
Cố Giai Đồng tựa vào lòng của Trương Dương chậm rãi đi dạo trên đường, đèn đường rất mờ, trên đường tuyết rơi cũng có ít người, nhưng mà trong nội tâm của Cố Giai Đồng lại cảm thấy ấm áp, chỉ cần ở cùng một chổ với Trương Dương, thì chổ đó chính là nơi ấm áp an toàn nhất, ý chí của người đàn ông này có thể che chở cho cô tất cả.
"Đang nghĩ gì thế?" Cố Giai Đồng nhẹ giọng hỏi.
Trương Dương hít vào một hơi không khí lạnh, cười nói: " Em đang nghĩ là nên ăn món gì?"
Cố Giai Đồng cười nói: "Em đó, buổi tối kêu chị xuống đi ăn, mà lại không biết nên ăn món gì"
Trương Dương nói: "Chị rành Đông Giang hơn em, chị nói xem chúng ta nên đi ăn chổ nào"
Cố Giai Đồng ôm sát cánh tay của hắn, nói: "Đã trễ như vậy rồi thì chỉ còn quán đậu lao Ma Cao ở đường Minh Tây là còn mở cửa thôi, mà mùi vị ở đó hơi đặc biệt một chút"
Trương Dương cười nói: "Chỉ cần ở cùng một chổ với chị, ăn cái gì cũng như nhau thôi"
Cố Giai Đồng cười hì hì nói: "Thật là biết nói, làm quan càng lớn, miệng mồm càng ngọt"
Trương Dương đưa miệng qua nói: "Cho chị nếm thử là ngọt hay không nhé!"
Cố Giai Đồng cười né qua, Trương Dương đuổi một hồi rồi kéo cô vào lòng, hung hăng hôn xuống.
Không lâu sau, tuyết tự nhiên lớn lên, đã bắt đầu đọng thành một tầng mỏng trên mặt đất, không biết là bởi vì do khí trời lạnh lùng hay là do ngượng ngùng, mà mặt cười của Cố Giai Đồng đỏ bừng lên, thoạt nhìn giống như một trái táo chín, cô ôm lấy cánh tay c3ua Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Nếu như em có thể cùng chị đi đến nước Mỹ, chúng ta có thể đi đến quảng trường Thời Đại, có thể đi Hollywood, có thể đi đến Alaska ngắm tuyết, còn có thể đi Hawail xem biển" Đôi mắt đẹp của Cố Giai Đồng tràn ngập sự hưng phấn, giống như những ánh sao giữa bầu trời đêm.
Trương Dương cười nói: "Được, em hứa với chị, chờ sau khi em lo xong đại hội tỉnh, nhất định sẽ cùng chị đến Mỹ, cùng chị ngắm tuyết ngắm biển"
Cố Giai Đồng nói: "Một lời đã định"
Trương Dương vui vẻ nói: "Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra, cái gì mã cũng nan truy"
Bởi vì tuyết rơi, cho nên quán đậu lao Ma Cao vô cùng vắng khách, Trương Dương và Cố Giai Đồng chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, lúc Cố Giai Đồng gọi món, Trương Dương nhận được một cú điện thoại, điện thoại là do La Tuệ Trữ gọi đến, giọng nói của bà ta tràn ngập sự thân thiết: "Trương Dương sao?"
Trương Dương nghe được âm thanh của La Tuệ Trữ, trong lòng không khỏi có chút kích động, từ khi biết được tin tức vợ chồng Văn Quốc Quyền muốn đến Bình Hải, hắn vẫn luôn suy nghĩ, không biết La Tuệ Trữ có liên hệ với hắn không, ở trong nội tâm của hắn luôn rất coi trọng tình cảm mẹ con này.
"Mẹ nuôi..." Với trình độ tu luyện tâm tính của Trương đại quan nhân mà lúc này cũng không khỏi có chút kích động.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: "Trương Dương, gần đây có khỏe không?"
Trương Dương cười nói: "Nhờ phúc của mẹ nuôi, con rất tốt!"
La Tuệ Trữ nói: " Buổi sáng ngày mai mẹ và ba nuôi của con sẽ đến Bình Hải, đến Bình Hải tiến hành khảo sát ba ngày, nếu con có thời gian, có thể bớt chút thời gian đến Đông Giang gặp mặt ba mẹ, nếu thật sự không rãnh thì đến Lam Sơn cũng có thể"
Trương Dương nói: "Con đang ở Đông Giang, mẹ đến rồi thì gọi điện cho con, con đến gặp mẹ trước"
La Tuệ Trữ nghe được Trương Dương nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, bà phát hiện ra tình cảm mẹ con của bà và Trương Dương không hề bị bất hòa do thời gian, La Tuệ Trữ buông điện thoại xuống, lúc này Văn Quốc Quyền cũng đi đến bên cạnh, thấp giọng nói: "Trễ như vậy rồi, còn gọi điện cho ai thế?"
La Tuệ Trữ cười nói: "Trương Dương!"
Nghe thấy là tên của Trương Dương, vùng lông mày của Văn Quốc Quyền hơi nhíu lại, ông ngồi xuống bên cạnh vợ, nhẹ giọng nói: "Đã lâu rồi không gặp thằng nhóc này, gần đây nó đang làm cái gì?"
La Tuệ Trữ nói: "Đến ủy ban thể dục ở Nam Tích, làm chủ nhiệm ủy ban thể dục, bây giờ phụ trách công tác tổ chức chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao tỉnh Bình Hải lần thứ mười hai"
Văn Quốc Quyền cười nói: "Nó cũng có năng lực đấy!"
La Tuệ Trữ nói: "Quốc Quyền, thật ra phẩm hạnh của Trương Dương không xấu, nó chỉ là có tính hơi xúc động một chút"
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi nói phẩm hạnh của nó không tốt khi nào? Thằng nhóc này thật đúng là biết chọc phiền phức, chuyện nhà của Tần Hồng Giang nó cũng hỏi đến, nó đoạt lấy cháu ngoại của Tần Hồng Giang, dựa vào cái gì chứ? Người nhà Tần gia không thấy cháu ngoại đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nó, còn nghi ngờ nó có liên quan đến việc Tần Manh Manh mất tích"
Nói đến chuyện này, La Tuệ Trữ không khỏi nhíu mày, bà có chút hờn giận nói: "Trương Dương mang Tần Hoan đi là không sai, nhưng mà người nhà họ Tần không thừa nhận Tần Hoan là cháu ngoại trong nhà, bọn họ cho rằng Tần Chấn Đông là do Tần Manh Manh giết chết, cho nên muốn Tần Hoan, mục đích là muốn dùng Tần Hoan làm mối áp chế Tần Manh Manh"
Văn Quốc Quyền nói: "Đó là chuyện nhà Tần gia, Trương Dương cũng tốt, chúng ta cũng tốt, tất cả đều là người ngoài, chúng ta không thể can thiệp vào chuyện nhà người khác"
La Tuệ Trữ nói: "Tôi không rõ, Tần Chấn Đông là con trai của bọn họ, nhưng mà Tần Manh Manh cũng là con gái của bọn họ, Tần gia vì sao lại coi con gái như là kẻ thù?"
Văn Quốc Quyền nói: "Con gái giết con trai, bà bảo bọn họ phải đối mặt với chuyện này như thế nào?"
La Tuệ Trữ nói: "Cuối cùng tôi luôn cảm thấy rằng chuyện này không đơn giản như vậy"
Văn Quốc Quyền nói: "Thu hồi lòng hiếu kỳ của bà lại, chuyện nhà người ta không đến lượt bà hỏi"
La Tuệ Trữ nói: "Quốc Quyền, tôi biết Trương Dương trong chuyện này đã làm cho ông khó xử, nhưng mà nó dù sao cũng là con nuôi của chúng ta, lúc đầu Tần gia đá nó ra khỏi hạng mục sân bay mới Giang thành, có phải là có vẻ quan báo tư thù không? Bọn họ làm khó Trương Dương, mặt mũi của chúng ta cũng chịu nhục, vì sao ông không nói giúp cho Trương Dương một câu?"
Trên mặt của Văn Quốc Quyền hiện ra một nụ cười bất tắc dĩ, ông vỗ vỗ bàn tay của La Tuệ Trữ, chuyện trong chính trị, rất khó giải thích, động tác khẽ của ông ý là không muốn nói, cho dù nói ra bà cũng không hiểu đâu.
Làm vợ chồng nhiều năm, La Tuệ Trữ làm sao mà không rõ ý của chồng, bà nhẹ giọng nói: "Tôi biết ông cũng khó xử, lão Tần có lực ảnh hưởng lớn trong quân đội, ông không muốn vì chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí với ông ta, nhưng mà Tần gia quả thật có chút quá đáng trong chuyện của Trương Dương"
Văn Quốc Quyền cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, nói: "Cách làm của lão Tần không thấp như vậy, chuyện này hẳn là không phải do một mình lão Tần tự mình ra tay, có lẽ là do người nhà của ông ta"
La Tuệ Trữ nhìn chồng, đợi ông ta nói tiếp.
Văn Quốc Quyền nói:" Trương Dương xông vào đại viện quân khu, cướp lấy Tần Hoan từ trong tay của Tần gia, chuyện này giống như đã đánh vào mặt của Tần gia một cái bạt tai vậy, Tần gia có thể giữ bình tĩnh, nguyên nhân lớn nhất cũng là do Trương Dương có quan hệ với chúng ta, trong điểm này, chúng ta không thể nói được, Tần Chấn Đông bị giết chết, Tần Manh Manh thì biến mất. Tần gia xảy ra việc như vậy, bọn họ khẳng định là phải tìm một đối tượng để phát tiết, Trương Dương không may trở thành người này, tôi thừa nhận, trong chuyện sân bay mới ở Giang thành, tôi đã không can thiệp nhiều, thứ nhất tôi không muốn xung đột hòa khí với lão Tần, thứ hai tôi cục giận này trước sau gì họ cũng trút ra thôi, đá Trương Dương ra khỏi sân bay mới Giang thành, tôi không hé răng, coi như đã cho họ mặt mũi rồi, nế bọn họ mà còn tiến thêm một bước làm ra chuyện quá đáng, như vậy là không nể mặt của tôi, cùng lắm thì tôi cũng sẽ có lý do can thiệp, có đôi khi, để cho người trẻ tuổi chịu khổ một chút cũng không phải là chuyện xấu"
La Tuệ Trữ im lặng không nói gì cả.