Trương đại quan nhân sớm đã nghe danh của Lâm Phương Phỉ, biết nữ chủ bá này nổi danh là hoa giao tiếp ở Nam Tích, chuyện xấu về cô ta được đồn đại không ít, trong đó nổi danh nhất là cô ta là phóng viên chuyên trách của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, mỗi lần có hoạt động trọng đại, bí thư Từ đều chỉ định cô ta phụ trách phỏng vấn, có điều Trương Dương cho rằng đây có thể là có người cố ý nói xấu bọn họ, hiện tại phó thị trưởng Trần ra ngoài cũng chỉ định Lâm Phương Phỉ phụ trách phỏng vấn.
Lâm Phương Phỉ giọng nói mềm mại gọi: "Chủ nhiệm Trương, ngài cũng ở đây à!"
Trương Dương cười cười gật đầu: "Đến trước xem tình huống bố trí hiện trường." hắn biết loại hoa giao tiếp này không dễ chọc, không khéo sẽ gặp phải xui xẻo, cho nên biểu hiện vô cùng cảnh giác.
Lâm Phương Phỉ đi tới bên cạnh hắn, một mùi nước hoa nhẹ nhàng thổi tới. Mùi vị có chút nằng nặng, có điều rất dễ ngửi, Lâm Phương Phỉ nói: "Tôi trước đây đã nghe nói tới đại danh của chủ nhiệm Trương, chỉ là không có cơ hội làm quen với ngài."
Trương Dương cười nói: "Tôi thì có đại danh gì chứ? Chỉ là một người bình thường thôi, cô sao lại nghe nói tới tôi."
Lâm Phương Phỉ nói: "Anh chắc biết Từ Nhã Lạc, chúng tôi là bạn học cùng lớp ở học viện truyền hình, quan hệ rất tốt."
Trương Dương lần này thì tin rồi, nhất định là Từ Lạc Nhã nhắc tới mình ở trước mặt bạn tốt. Trương Dương nói: "Cô ấy hiện tại ở đài Thiên Không, phát triển không tồi, đã là người chủ trì kim bài của phía đó."
Lâm Phương Phỉ nói: "Cô ấy rất cảm kích anh, nói rằng anh là ân nhân cứu mạng của cô ấy."
Trương Dương cười nói: "Nào có khoa trương như vậy, lúc ấy tôi chỉ là nhìn không quen Vương Quân khi phục cô ấy, vì thế nên giúp đỡ một chút thôi mà." Chuyện này đã qua lâu rồi, có điều Từ Nhã Lạc cũng không hề khoa trương, Trương Dương đúng là ân nhân cứu mạng của cô ta, chẳng những đã cứu cô ta, còn cứu cha của cô ta là Từ Bưu, bộ trưởng tổ chức thành phố Giang Thành.
Lâm Phương Phỉ nhìn thấy hai mắt Trương Dương sáng rực lên, cô ta quay đầu lại, từ xa xa nhìn thấy bí thư thị ủy Lam Sơn Ngô Minh, Trương Dương bất giác bật cười, không ngờ Ngô Minh cũng có duyên với Nam Quôc sơn trang, mấy lần đều gặp y ở đây. Đã gặp rồi thì không thể không chào hỏi, Trương Dương mỉm cười bước tới.
Ngô Minh cũng tiến về phía hắn, tuy Ngô Minh ở trong lòng rất hận tên tiểu tử này, nhưng bản lĩnh làm lãnh đạo của y vẫn rất khá, công phu ngoài mặt làm rất tốt, Ngô Minh cũng mỉm cười đi tới. Hai người đều rất hư ngụy, rõ ràng là không thích đối phương, nhưng lại cố làm ra bộ dạng như gặp lại bạn cũ, rất nhiệt tình bắt tay nhau. Trương Dương nói: "Phó bí thư Ngô cũng tới Đông Giang à!"
Ngô Minh mắng thầm trong lòng, từ câu nói đầu tiên của thằng ôn này đã lộ ra vẻ chán ghét y, phó bí thư cái gì? Phó bí thư cũng to hơn cán bộ cấp ban nho nhỏ như mày, Ngô Minh trên mặt vẫn có thể thản nhiên, mỉm cười nói: "Tiểu Trương, không ngờ lại gặp cậu ở Nam Quốc sơn trang!"
Trương Dương nói: "Hôm nay chúng tôi tới Nam Quốc sơn trang cử hành tiệc rượu, phó bí thư Ngô nếu có rảnh thì tới tham gia đi."
Ngô Minh bỏ tay Trương Dương ra, nói: "Tôi lần này tới là để làm việc của tỉnh lý, chỉ sợ không có thời gian."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần của chúng tôi cũng ở đây, tới gặp mặt đi."
Ngô Minh nghe nói Trần Hạo cũng tới, y cũng quen Trần Hạo, là lãnh đạo thành thị anh em, về tình về lý đều nên chào hỏi, y mỉm cười nói: "Nếu rảnh thì tôi sẽ tới gặp thị trưởng Trần nói chuyện phiếm."
Sau khi Ngô Minh và Trương Dương chia tay, lại đi tới sân bóng, đều là ở cùng một khach sạn, chỉ hỏi thăm một cái là biết Trần Hạo đang ở đâu.
Ngô Minh từ xa đã nhìn thấy phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo đang đứng đó vung gậy đánh bóng, thoạt nhìn thì giống như cũng có nghề, nhưng quỹ tích mà quả bóng bay đi lại không được đẹp.
Lý Quang Nam đi theo bên cạnh Trần Hạo nhìn thấy Ngô Minh, y cười nói: "Bí thư Ngô tới rồi à?"
Trần Hạo nghe thấy y nói vậy, quay người lại, nhìn thấy Ngô Minh đứng ở phía sau gã, không khỏi bật cười: "Bí thư Ngô, anh cũng ở đây à." Gã bỏ gậy golf xuống."
Ngô Minh cười to đi tới nhiệt tình bắt tay gã: "Thị trưởng Trần thật là có nhã hứng!"
Trần Hạo nói: "Buổi tối ở đây tổ chức tiệc rượu ký hợp đồng, nhân lúc rảnh rỗi tôi đi vận động một chút, có muốn chơi vài gậy không?"
Ngô Minh lắc đầu nói: "Tôi không biết đánh golf, con người tôi tình tình nôn nóng, không thích chơi bóng nhỏ, nếu chơi bóng rổ thì tôi có thể suy nghĩ."
Trần Hạo cười nói: "Bí thư Ngô thật là hài hước." Gã cũng không đánh tiếp, cùng Ngô Minh đi tới chòi che nắng ngồi."
Lý Quang Nam sai người mang đồ uống đến cho họ, đám thuộc hạ vốn đi cùng Trần Hạo nhìn thấy lãnh đạo và lãnh đạo muốn nói chuyện, ai nấy thức thời rời đi.
Cảnh ngộ của Ngô Minh và Trần Hạo bất đồng, Ngô Minh so với Trần Hạo thì trẻ tuổi hơn, trước đây khi Trần Hạo còn là phó thị trưởng Nam Tích, phía trước gã có Thường Lăng Không chèn ép, cho tới sau khi Thường Lăng Không đi rồi, Trần Hạo mới được đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ, mới có thể trở thành một trong các thường ủy thành phố Nam Tích. Ngô Minh từ rất lâu rồi đã là thường ủy thành phố Lam Sơn, nhưng y trên đường trở thành bí thư thị ủy bị hạ hục, Thường Lăng Không đến Lam Sơn lại đảm nhiệm vị trí thị trưởng, Ngô Minh trong lần biến đổi ban lãnh đạo Lam Sơn có thể nói là hoàn toàn không được gì, Trần Hạo so với Ngô Minh hiện tại nên nói là đường làm quan rộng mở mới đúng, đáng tiếc thời gian gã đắc ý quá ngắn, còn chưa làm ổn cảng Nước Sâu thì phó thị trưởng Cung Kì Vĩ đột nhiên ngoi ra đoạt lấy quyền chỉ huy của gã, gã bị sai đi phân quản công tác thể dục thể thao, tuy rằng vị trí phó thị trưởng thường vụ không động, nhưng Trần Hạo đã thành đối tượng bị người khác giễu cợt, làm phó thị trưởng thường vụ mà uất ức như vậy, trên lịch sử thành phố Nam Tích gã được coi là người đầu tiên, con người của Trần Hạo cũng không có dã tâm lớn, nhưng tâm tình của người ta dẫu sao cũng sẽ theo sự biến động của vị trí mà phát sinh biến hóa, thông qua điều chỉnh trong khoảng thời gian này, nội tâm ủ rũ của gã mới từ từ có chút bình phục.
Ngô Minh đã biết mục đích tới Đông Giang của Trần Hạo, mỉm cười nói: "Thị trưởng Trần, công tác thể dục thể thao của Nam Tích các vị làm thật là náo nhiệt, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ."
Trần Hạo nói: "Sang năm vận hội tỉnh tổ chức ở Nam Tích, cho nên chuyện công tác thể dục thể thao cũng vô cùng cấp bách, hiện tại toàn quốc trên dưới đều nóng vì thể dục thể thao, thị lý chúng tôi tranh thủ thông qua tổ chức vận hội tỉnh lần này, có thể ở trong phạm vi tỉnh dấy lên phong trào vận động của toàn dân, coi như là cống hiến một chút đối với thành phố Nam Tích.”
Ngô Minh gật đầu nói: "Sự phát triển gần đây của Nam Tích mọi người đều thấy, vừa làm vận hội tỉnh vừa làm cảng Nước Sâu, đúng rồi, công trình cảng Nước Sâu tiến hành thế nào rồi?"
Nhắc tới cảng Nước Sâu Trần Hạonhíu mày, nghĩ thầm Ngô Minh này cũng thật là, sao lại cứ thích nhắc tới chuyện đó? Thật ra Ngô Minh cũng chính là cố ý, y đương nhiên biết Trần Hạo bị đá ra khỏi công trình cảng Nước Sâu, người ta rất hay có tâm lý này, mình xui xẻo, luôn muốn nhìn người khác xui xẻo hơn mình, mình thất bại, chỉ ước sao ai cũng thất bại hơn mình. Ngô Minh thuộc loại tam quan bất chính này, loại người nhẫn tâm trời sinh đã có vấn đề.
Trần Hạo nói: "Vẫn ổn…"
Gã càng là muốn nói qua loa cho xong thì Ngô Minh càng theo đuổi không tha, tiếp tục nói: "Mấy ngày trước đây, phó thị trưởng Cung của các anh từng tới Lam Sơn trao đổi chuyện hai bên hợp tác khai phá cảng Nước Sâu, ban lãnh đạo Lam Sơn chúng tôi đối với chuyện này vẫn cảm thấy rất hứng thú, nhưng sao đột nhiên lại không nhắc tới nữa vậy."
Trần Hạo nói: "Hiện tại tôi đã không còn phụ trách công tác cảng Nước Sâu, thị lý bảo tôi đi nắm chuyện vận hội tỉnh rồi." So với Ngô Minh, con người của Trần Hạo thật thà hơn nhiều.
Ngô Minh nói: "Chẳng lẽ thị trưởng Trần không biết gì về đề nghị của phó thị trưởng Cung ư?"
Trần Hạo trong lòng có chút khó chịu, nghĩ thầm Ngô Minh à Ngô Minh, tao dùng lễ để đối đãi với mày, mày hôm nay mắc chứng gì vậy, sao cứ nắm lấy chuyện cảng Nước Sâu không tha? Chẳng lẽ mày không biết ông đây rất không vui vì chuyện cảng Nước Sâu ư? Tao con mẹ nó không muốn bàn chuyện cảng Nước Sâu với mày.
Trần Hạo nói: "Trên cuộc họp thường ủy đã thảo luận, đề nghị của phó thị trưởng Cung không tồi, nhưng thật sự thực thi thì lại gặp rất nhiều khó khăn, huống chi hiện tại cảng Nước Sâu không còn tồn tại vấn đề tài chính, chính phủ thành phố Nam Tích có năng lực làm tốt công trình cảng Nước Sâu." Trần Hạo nói chuyện cũng không còn khách khí, chẳng khác nào là muốn nói cho Ngô Minh biết, Nam Tích bọn tao không thiếu tiền, có sự gia nhập của Lam Sơn chúng mày hay không căn bản không quan trọng.
Ngô Minh cười nói: "Thật ra hai bên hợp tác là một chuyện tốt, công trình lớn như vậy, đối với bất kỳ thành thị nào cũng đều là một sự khiêu chiến rất lớn."
Trần Hạo nói sang chuyện khác: "Bí thư Ngô đến Đông Giang họp à?"
Ngô Minh lắc đầu, ghé sát vào Trần Hạo một chút, nói với vẻ thần bí: "Phó thủ tướng Văn mấy ngày nữa sẽ tới Bình Hải, tôi ở Đông Giang là để có thể nghênh đón ông ta sớm."