Trương Dương nói: "Anh dính phải nhiều phiền toái nhiều như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn có thể mang theo sáu trăm vạn ung dung bỏ đi, đã là trời mở một mặt lưới cho anh rồi."
Đoàn Kim Long minh bạch đây không phải là trời mở một mặt lưới cho y mà là Trương Dương, nhưng y không hề cảm kích Trương Dương, bởi vì kết cục hôm nay của y hơn phân nửa là do Trương Dương ban cho, y ở sâu trong lòng cũng không oán hận gì Trương Dương, bởi vì y không dám.
Viên Ba nghe nói Đoàn Kim Long chỉ cần sáu trăm phí chuyển nhượng, không nói câu nào đáp ứng chuyện này ngay, đây đã là nằm ngoài kỳ vọng của hắn rồi, ngay từ đầu hắn cũng không tin Đoàn Kim Long sẽ đành lòng chuyện nhượng một khách sạn sinh ý náo nhiệt như vậy cho mình, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Trương Dương, hắn vẫn làm không ít công tác tiền kì, tiến hành đánh giá giá trị thực tế của khách sạn, hắn đã chuẩn bị một ngàn hai trăm vạn, nhưng Trương Dương lại mang tới hắn một sự kinh hỉ cực lớn, hắn vốn định xuất ra một bộ phận tiền cho Trương Dương, nhưng Trương Dương lại cự tuyệt, Trương Dương bảo hắn trong lúc được mời dự họp vận hội tỉnh, gánh vác một bộ phận công tác tiếp đãi, về phần Hải Thiên, Viên Ba tất phải nhận một cổ động mới - Thạch Thắng Lợi, Viên Ba đáp ứng ở ở Hải Thiên giữ lại một vị trí thành viên hội động quản trị cho gã, cũng hứa sẽ cho gã năm phần trăm cổ phần trong tương lai, Trương Dương sau sự kiện của Đoàn Kim Long đã minh bạch một đạo lý, đối với loại địa đầu xà như Thạch Thắng Lợi, phải thu nhận sử dụng cho mình, chỉ khi bản thân gã cũng trở thành một bộ phận của Hải Thiên, gã tự nhiên sẽ trở nên quy củ hơn nhiều.
Trương Dương vào buổi chiều ngày hôm sau tới bệnh viện số hai thăm Thạch Thắng Lợi, lúc ấy khu trưởng khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng và vợ là Trần Phượng Lan đều ở trong phòng, Thạch Thắng Lợi là con trai duy nhất của bọn họ, hai người tuy rằng tức giận gã chẳng ra gì, nhưng trong lòng thủy chung vẫn thương yên gã nhất.
Nhìn thấy Trương Dương tới phòng bệnh, Thạch Trọng Hằng hơi có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của y Trương Dương và con mình từng có một lần xung đột kịch liệt, xung đột lần đó giải quyết được là nhờ con mình tới văn phòng của hắn quỳ xuống xin lỗi, Thạch Trọng Hằng đối với bối cảnh của cậu thanh niên Trương Dương này đã tiến hành một lần tìm hiểu kỹ càng, đối với hắn cũng áp dụng thái độ kính nhi viễn chi.
Trương Dương mỉm cười chào một tiếng bí thư Thạch, cầm bó hoa tươi trong tay đưa cho Trần Phượng Lan.
Thạch Thắng Lợi làm ra vẻ muốn ngồi dậy, Trương Dương vội vàng ấn hắn xuống, nói: "Đừng cử động, anh còn chưa khỏi bệnh, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Thạch Thắng Lợi nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài sao phải tự mình tới đây, tôi không có chuyện gì cả, chỉ bị ngộ độc thức ăn thôi."
Trương Dương cười thầm trong lòng, hiện tại kẻ thô lỗ cũng biết giả vờ.
Thạch Trọng Hằng tuy rằng ở trong đáy lòng tràn ngập đề phòng đối với Trương Dương, nhưng ở ngoài mặt vẫn khá là lịch sự, cười nói: "Chủ nhiệm Trương đâu cần phải tự mình đến đây, thằng bé này cũng chẳng phải gặp chuyện gì lớn, cả ngày cứ lêu lổng chơi bời, để cho nó nhận được một bài học cũng tốt."
Trương Dương nói: "Hiện tại vấn đề vệ sinh thực phẩm của ngành phục vụ cần phải được chú ý hơn, tôi vốn còn muốn chỉ định Hải Thiên làm địa điểm chiêu đãi cho vận hội tỉnh, nhưng hiện tại xem ra cần phải cân nhắc lại, nếu như trong thời gian diễn ra vận hội tĩnh mà lại gặp phải sự kiện ác liệt như vậy, hậu quả thật sự là khó bề tưởng tượng."
Trần Phượng Lan lúc này mới biết người trẻ tuổi ở trước mặt chính là Trương Dương đã từng đánh con trai mình, trong lòng có chút không vui, có điều nhìn Trương Dương nói chuyện rất hòa ai, hình như có quan hệ không tồi với con mình, thế giới này thật sự là phức tạp, một người phụ nữ như bà ta cũng không nhìn rõ được sự ảo diệu bên trong, bà ta mượn cớ đi lấy nước để rời khỏi phòng.
Thạch Thắng Lợi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Đoàn Kim Long, tôi muốn hắn phải cửa nát nhà tan."
Thạch Trọng Hằng nhíu mày, thằng con trai này thực sự là khiến y đau đầu, mở miệng ra là ăn nói bậy bạ, Thạch Trọng Hằng trách mắng: "Mày nói bậy bạ gì đó."
Thạch Thắng Lợi có chút ủy khuất nói: "Con nói sai à? Hắn dùng loại thức ăn có độc cho con ăn, thiếu chút nữa là hại chết con rồi."
Trương Dương cười nói: "Bí thư Thạch, chuyện điều tra ra sao rồi? Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã dẫn tới ngộ độc thức ăn?"
Thạch Trọng Hằng nói: "Cũng không tra ra kết quả cụ thể, trên cơ bản nhận định là ngộ độc thức ăn, có thể là có thể là do đậu cove không được làm kỹ."
Trương Dương cười thầm trong lòng, thủ đoạn của hắn, bộ môn phòng dịch vệ sinh khu có mệt chết cũng không tra ra.
Thạch Thắng Lợi vẫn không chịu buông tha, nói: "Con muốn kiện Đoàn Kim Long, con muốn hắn phải bồi thường."
Trương Dương nói: "Chuyện này có chút phức tạp."
Thạch Trọng Hằng hơi ngẩn ra, không biết Trương Dương vì sao lại nói như vậy.
Trương Dương nói: "Thật ra Hải Thiên từ nửa tháng trước đã ký hợp đồng chuyển nhượng rồi, là Đoàn Kim Long một mực không chịu tuyên bố ra ngoài đấy thôi, hắn đã chuyển nhượng Hải Thiên cho thương nhân Viên Ba của Đông Giang, Viên Ba là bạn tốt của tôi."
Thạch Thắng Lợi sớm đã biết cả chuyện này là một cái bẫy do Trương Dương bố trí, gã chỉ là giúp Trương Dương làm việc, sự ảo diệu cụ thể thì gã căn bản không biết, nghe Trương Dương nói như vậy, vẻ mặt có chút ngơ ngác nhìn Trương Dương.
Trương Dương nói: "Bí thư Thạch, Viên Ba vừa mới tìm tới tôi, hắn và Đoàn Kim Long đã thương lượng xong, Đoàn Kim Long đồng ý lập tức để hắn tiếp nhận Hải Thiên, về phần sự kiện ngộ độc thức ăn này, hắn cũng đã có cách bồi thường."
Thạch Thắng Lợi vừa nghe có bồi thường, hai mắt phát sáng nói: "Hắn định cho tôi bao nhiêu tiền?"
Trương Dương nói: "Không phải tiền mà là 5% cổ phần trong tương lai của Hải Thiện, có chỗ cổ phần này, anh về sau chính là thành viên hội động quản trị của Hải Thiên."
"Cổ phần ư?" Thạch Thắng Lợi nghe thấy vậy có chút ngơ ngác, hắn không hiểu những thì này.
Nhưng Thạch Trọng Hằng thì hiểu, 5% cổ phần của Hải Thiên này giá trị chân chính tuyệt không thấp hơn một trăm vạn, con trai mình vẫn không có việc làm tử tế, hiện tại có chỗ cổ phần này, chẳng khác nào có được một mỏ vàng dùng mãi không hết, điều kiện này cũng không phải là hậu đãi bình thường, Thạch Trọng Hằng lăn lộn trong chính đàn nhiều năm, có một số việc chỉ cần hơi ngẫm nghĩ một chút là có thể hiểu được sự ảo diệu bên trong, Trương Dương là tới làm thuyết khách, Đoàn Kim Long từ bỏ Hải Thiên, bằng hữu của Trương Dương thì hoàn toàn tiếp nhận Hải Thiên, 5% cổ phần chưa chắc là do Đoàn Kim Long nghĩ ra, chắc chắn là chủ ý của Trương Dương và Viên Ba đó, bọn họ lợi dụng 5% cổ phần này để trói chặt con trai mình lên thuyền, mà con trai y lên thuyền, người làm cha như y đương nhiên cũng phải lên theo, cao minh, thật sự là rất cao minh. Đừng nhìn Trương Dương tuổi không lớn, nhưng suy nghĩ thì vô cùng linh hoạt.
Thạch Trọng Hằng nghĩ thấu đạo lý trong đó, lạnh lùng cười nói: "Vô duyên vô cớ, sao có thể nhận cổ phần của người khác?"
Trương Dương nói: "Thắng Lợi lần này phải chịu đau đớn như vậy, phía khách sạn đưa ra một số bồi thường cũng là điều nên làm mà."
Thạch Trọng Hằng nói: "Người phải chịu ủy khuất không chỉ có một mình nó, sao có thể chỉ bồi thường một mình nó được."
Trương Dương mắng thầm trong lòng, Thạch Trọng Hằng à Thạch Trọng Hằng, ông cũng đòi hỏi quá đấy, tổng cộng tám người bị ngộ độc thức ăn, mỗi người bồi thường 5% thì một nửa Hải Thiên đã thành của nhà các người rồi, hắn mỉm cười nói: "Thắng Lợi là người chi tiền, những người khác chỉ là đi theo ăn nhờ uống nhờ, hơn nữa cũng không bị nặng như Thắng Lợi."
Thạch Trọng Hằng thật ra không phải là có ý đòi Trương Dương thêm tiền, y chỉ thấy Trương Dương muốn kéo con trai mình vào cái vòng luẩn quẩn này thì có chút không ổn.
Thạch Thắng Lợi mở miệng nói: "Cha, con thấy hay là cứ như vậy đi, người hại con là Đoàn Kim Long, chỉ cần hắn biến khỏi Hải Thiên thì chuyện này coi như kết thúc." Gã cũng rất thống khoái.
Trương Dương biết thời biết thế nói: "Được, vậy thì tôi sẽ trả lời với Viên Ba như vậy, Hải Thiên là tôi lá cờ đầu trong ngành khách sạn của thị lý, thật sự tôi không muốn nó lâm vào cảnh này." Hắn cáo từ Thạch Trọng Hằng.
Thạch Trọng Hằng tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, đây không phải là vì y khách khí, mà là y có chuyện muốn nói riêng với Trương Dương.
Đi ra ngoài hành lang, Thạch Trọng Hằng nhìn thấy chung quanh không có người, nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, tôi thấy chuyện cổ phần cậu hay là giúp thu hồi đi, tôi thấy không thích hợp."
Trương Dương nói: "Bí thư Thạch, Thắng Lợi cũng đã đồng ý rồi, tôi thấy chuyện này hay là đừng chối từ nữa."
Thạch Trọng Hằng nói: "Cậu cũng biết, với thân phận của tôi hiện tại, có một số việc người khác sẽ nói ra nói vào."
Trương Dương nói: "Bí thư Thạch, có mấy câu tôi muốn nói với ngài, hi vọng là ngài đừng tức giận."
Thạch Trọng Hằng gật đầu, y thích thẳng thắn, nếu Trương Dương có thể nói rõ mục đích của hắn, đối với ai cũng đều là một chuyện tốt.
Trương Dương nói: "Bình thường ngài chắc cũng biết về một số hành vi của con ngài chứ?" Câu này khiến mặt Thạch Trọng Hằng không khỏi đỏ bừng, thằng con trai mình trước giờ là hạng chẳng ra gì, người ngoài nhìn Thạch Thắng Lợi như thế nào, y trong lòng biết rất rõ.
Thạch Trọng Hằng nói: "Đứa nhỏ này hơi gàn bướng một chút."