Trương đại quan nhân cười hắc hắc nói: "Vậy tôi sẽ dùng sức."
"Anh dám ư, tôi sẽ kiện anh ra tòa." Mắt của Tần Thanh tràn ngập vẻ khiêu khích nhìn hắn.
Tay của Trương Dương rất không an phận vuốt ve cặp mông của Tần Thanh, bị Tần Thanh đẩy sang một bên, Trương Dương lại thò tay ra cởi áo tắm của cô ta thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người nhìn nhau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tần Thanh chỉ chỉ vào tủ quần áo, Trương đại quan nhân vội vàng kéo tủ quần áo ra chui vào.
Tần Thanh nhanh chóng sửa sang lại quần áo trên người, vừa làm xong thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng của cha mình: "Tiểu Thanh, ngủ chưa?"
Tần Thanh nói: "Cha, con đã ngủ rồi."
Tần Truyền Lương thở dài nói: "Tiểu Thanh, có chuyện cha muốn nói với con."
Tần Thanh nhìn nhìn vào tủ quần áo, lúc này mới đi ra mở cửa phòng, giả vờ bộ dạng ngái ngủ nói: "Cha, đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì nữa?"
Tần Truyền Lương cũng không vào vòng, đứng ở cửa nói: "Tiểu Thanh, con thấy Trương Dương thế nào?"
Tần Thanh hơi ngẩn ra, không ngờ cha đã nửa đêm rồi đột nhiên còn nghĩ tới chuyện này, cô ta không khỏi cười nói: "Cậu nhỏ đó không tồi, con luôn coi cậu ấy như em trai."
Tần Truyền Lương nói: "Nó đối với con thế nào thì cha nhìn rất rõ, con đối với nó thế nào thì trong lòng cha cũng rõ."
Câu này khiến Tần Thanh đỏ mặt, cô ta oán trách nói: "Cha, nửa đêm nửa hôm cha nói linh tinh gì đó? Mau đi ngủ đi."
Tần Truyền Lương nói: "Nữ hài tử lớn rồi dù sao cũng phải tìm một nhà để gả, cha lớn tuổi rồi, không thể nào chờ con cả đời được."
Tần Thanh nói: "Cha, cha nếu không yên tâm về con thì đừng về Giang Thành nữa, hay là ở lại Lam Sơn đi."
Tần Truyền Lương cười nói: "Vừa nói mà con đã chối đây đẩy chuyện chung thân đại sự của con rồi, được rồi, cha không nói nữa."
Tần Thanh đóng cửa phòng lại, tai ghé tai lên cửa phòng, xác định cha đi rồi, lúc này mới đi ra mở tủ quần áo, Trương Dương trốn ở bên trong tủ quần áo, đầu vậy đội tất chân, Tần Thanh nhìn thấy bộ dáng của hắn thật sự vừa giận lại vừa buồn cười, thò tay ra giật cái tất chân xuống, vừa nhìn đã biết đây là tất chân của mình, thằng ôn này nhất định là thừa dịp mình tắm rửa lén lút lẻn vào, không ngờ còn nghĩ ra chiêu đội tất chân.
Trương Dương cười cười đi ra, lại bị Tần Thanh dùng sức đẩy ngã xuống giường, đôi mắt phượng như hổ đói rình mồi nhìn hắn, bàn tay mềm mại thoáng cái đã thay đổi trí của hai người, Tần Thanh hai tay ôm cổ hắn, nói khẽ: "To gan thật, không ngờ dám chạy đến chỗ em cướp sắc."
Trương đại quan nhân giả vờ đáng thương: "Thị trưởng Tần tha mạng, tiểu nhân lần sau không dám nữa."
Phong phạm nữ cường nhân của Tần Thanh lộ ra hết cả: "Không cho anh một chút giáo huấn, anh không biết sự lợi hại của em."
Trương đại quan nhân đáng thương nói: "Chẳng lẽ, em cũng muốn cướng bức anh?"
Trên mặt Tần Thanh hiện lên vẻ xấu hổ nhưng đầy quyến rũ: "Anh hiện tại hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi."
Trương đại quan nhân tuy rằng cương mãnh vô cùng, nhưng phó thị trưởng Tần am hiểu sâu đạo lý lấy nhu thắng cương, hai người ở trong bóng tối lặng lẽ quấn lấy nhau.
Vào lúc một giờ sáng, Trương đại quan nhân ham muốn chưa tận lại trèo lên người Tần Thanh, hôn hai cái lên mặt cô ta, nói khẽ: "Ngoan, ngủ cho ngon giấc vào, sáng ngày mai anh mời em đi uống trà."
Tần Thanh bị thằng ôn này giày vò cho cả người tê dại, vô lực nói: "Sớm như vậy đã về à?"
Trương Dương cười nói: "Đêm tối gió to, anh vừa hay mượn sự yểm hộ của bóng đêm để chuồn đi."
Tần Thanh gật đầu, đưa tay ra sờ sờ mặt Trương Dương, nói: "Anh thật sự là vất vả quá!"
Trương đại quan nhân cười khẽ: "Vì em, không vất vả gì cả, phải làm tặc anh cũng cam tâm tình nguyện." Hắn mặc quần áo vào, đội tất chân lên, đẩy cửa sổ tung người nhảy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Tần Thanh cười cười lắc đầu, đứng dậy đóng cửa sổ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng quát: "Đứng lại!" Mượn ánh đen từ đằng xa, thấy hai bảo vệ trực đêm phát hiện có một bóng đen đột nhiên chui ra.
Bóng đen đó chính là Trương Dương, hắn không ngờ đã khuya thế này rồi mà còn có bảo vệ tuần tra buổi đêm, thầm kêu xui xẻo, chân không dám dừng lại chút nào, chạy thật nhanh về phía xa, lại có mấy tên bảo vệ nữa vây tới, Trương đại quan nhân ức chế vô cùng, tối nay đúng là ra quân bất lợi, không ngờ thâu hương thiết ngọc cũng gặp trở ngại, từ xa nghe thấy tiếng chó săn sủa, lúc này cách tường vây của tòa nhà còn xa, Trương Dương nhìn sang bên phải, chạy nhanh tới đó, đằng không nhảy lên, tay vịn nhẹ lên tường vây, thân thể đằng không bay vào bên trong.
Mấy tên bảo vệ hội họp lại một chỗ, phát hiện bóng đen vừa rồi đã không thấy đâu, tên bảo vệ phát hiện Trương Dương đầu tiên nói: "Kỳ quái thật, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy một người từ nơi này lướt qua mà."
Mấy tên cầm đèn pin chiếu qua cửa phòng, một người trong đó nói: "Là nhà của bí thư Thường!"
Trương Dương thoáng cái đã chui vào trong một gốc cây ở bên cạnh căn nhà, đêm khuya người vắng, tiếng nói chuyện bên ngoài hắn nghe rất rõ, hắn lúc này mới ý thức được mình loạng quạng thế nào lại chạy đúng vào trong vườn nhà Thường Tụng, trong lòng thầm kêu xui xẻo, tối nay nửa đường cướp sắc bị Tần Truyền Lương cắt ngang, từ nhà Tần Thanh ra lại bị bảo vệ phát hiện, xem ra khi mình ra khỏi cửa quên xem hoàng lịch, chỉ hy vọng mấy tên bảo vệ đó chỉ đuổi đến đây thôi, trăm ngàn lần đừng vào trong nhà tìm kiếm.
Ánh đèn pin ở bên ngoài không ngừng lướt qua lướt lại, nghe thấy một giọng nói trầm thấp nói: "Phải vào xem thế nào, vạn nhất thật sự có người lẻn vào, gây bất lợi cho gia đình bí thư Thường thì phiền lắm."
Trương đại quan nhân từ giọng điệu cố làm ra vẻ nghe ra thằng ôn này là lãnh đạo, hẳn là người cầm đầu của đám bảo vệ này. Con mẹ nó, kẻ làm hỏng việc thường thường chính là loại người này, chức quan thì không lớn nhưng ở trước mặt thủ hạ luôn thích ra vẻ cao thâm. Sân vốn không lớn, Trương Dương cho dù bản sự lớn bằng trời cũng không thể nào thoát khỏi được sự tìm kiếm của họ, Trương Dương đang cân nhắc xem có nên mở một đường máu, lao ra khỏi cửa lớn của Thường gia hay không, nếu thật sự là vậy thì khẳng định sẽ to chuyện, huống chi, vừa rồi khi mình từ trong nhà Tần Thanh chạy ra vẫn chưa biết là có phải bị bảo vệ nhìn thấy không, Trương Dương đang cân nhắc thì chuông cửa kêu.
Trương đại quan nhân hít sâu một hơi, dán sát vào tường vây của căn nhà, dùng thuật bích hổ du tường nhanh chóng leo lên trên lầu.
Mới một giờ sáng đã bị người khác quấy rầy hiển nhiên là chuyện khiến cho người ta không vui, Thường Hải Long là người đầu tiên bước ra khỏi nhà, gã kéo cửa lớn, hỏi: "Chuyện gì thế?"
Mấy tên bảo vệ liền nói chuyện vừa rồi cho gã, Thường Hải Long cũng thấy chuyện có chút nghiêm trọng, mở cửa để đám bảo vệ vào.
Trương Dương lúc này đã đi lên tầng hai, hắn lẻn đến sườn bắc của căn nhà, lặng lẽ chui ra ban công, hy vọng đám người này không tìm thấy gì trong vườn sẽ bỏ đi.
Đám bảo vệ này cẩn thận tìm kiếm ở trong sân một hồi, Thường Hải Long thì vào trong nhà. Động tĩnh bên ngoài khiến tất cả người trong nhà đều tỉnh, vợ chồng Thường Tụng, Viên Chi Thanh cũng từ trên cầu thang đi xuống: "Có chuyện gì thế?"
Thường Hải Long nói rõ lại tình huống.
Thường Tụng nhíu mày, y nói với Viên Chi Thanh: "Tới chỗ Hải Tâm xem thế nào."
Trương đại quan nhân đang tìm địa điểm thích hợp để ẩn thân, cửa phòng đi thông ra ban công lại mở, Thường Hải Tâm mặc áo ngủ màu trắng đi ra, tối nay thật sự là sợ cái gì thì cái đó đên, cũng may là Thường Hải Tâm, ban công lớn như vậy, căn bản không có chỗ ẩn thân, Trương đại quan nhân giậm chân phi vào.
Thường Hải Tâm ý thức được có chút không đúng, dõi mắt nhìn liền thấy trong bóng đêm có một nam tử đầu đội tất chân màu đen lao nhanh về phía mình, sợ tới mức hoa dung thất sắc, vừa định há miệng kêu cứu thì huyệt đạo đã bị Trương Dương chế trụ, đôi môi anh đào hé ra nhưng lại không phát được bất kỳ một thanh âm nào, Trương Dương trước khi Thường Hải Tâm ngã xuống đất liền ôm lấy cô ta, nhuyễn ngọc ôn hương ôm vào trong lòng, mắt Thường Hải Tâm trợn lên, lúc này trong lòng kinh hãi đến cực điểm, hận không thể tức khắc chết đi, hiện tại mình đã mất năng lực phản kháng, chỉ sợ.... cô ta thậm chí không dám đi nghĩ đến hậu quả kế tiếp nữa.
Trương Dương nói khẽ: "Hải Tâm, là tôi!"
Thường Hải Tâm nghe thấy giọng nói của hắn, lập tức nhận rangười này không ngờ là Trương Dương, sự hoảng sợ trong lòng lập tức tan thành mây khói, chỉ trong khoảnh khắc, tâm tình lại từ địa ngục đến thiên đường, hoàn toàn là hai loại cảnh giới bất đồng, sự tín nhiệm của cô ta đối với Trương Dương là vô điều kiện.
Trương Dương lúc này mới nhớ ra đầu mình còn đội tất chân, thò tay giật tất chân xuống để Thường Hải Tâm nhìn thấy mặt mình, lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Viên Chi Thanh ở ngoài cửa nói: "Hải Tâm! Hải Tâm!"
Trương Dương ghé vào tai Thường Hải Tâm nói khẽ: "Tôi giải khai huyệt đạo cho cô, nhưng cô đừng có khai tôi ra đấy!"
Trương Dương giải khai huyệt đạo cho Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm cắn cắn đôi môi anh đào, trên mặt phủ lên một tầng xấu hổ, giọng nói của mẹ ở bên ngoài càng lo lắng hơn: "Hải Tâm, Hải Tâm!"
Thường Tụng ở bên cạnh nói: "Mau đi lấy chìa khóa đi, xem Hải Tâm có sao không."
Trương đại quan nhân đầu to như cái đấu, Trương Dương dán sát ở sau người Thường Hải Tâm, sợ bị nhìn ra sơ hở.
Vợ chồng Thường Tụng từ bên ngoài bước vào, Viên Chi Thanh quan tâm hỏi: "Hải Tâm!"