Thường Tụng cười ha ha nói: "Cái này anh không thể trách tôi được, đồng chí Lăng Không đến chỗ chúng tôi đảm nhiệm chức thị trưởng là chủ ý của tỉnh lý, không liên quan gì tới tôi cả."
Từ Quang Nhiên cảm thán nói: "Lăng Không là người người có bản lĩnh, thả anh ta đi tôi thật sự rất không cam lòng."
Thường Tụng nói: "Tôi thấy Cung Kì Vĩ cũng là người trẻ tuổi rất có hoài bão."
Từ Quang Nhiên nói: "Cán bộ trẻ tuổi nào mà lòng chẳng mang chí lớn, nhưng có mấy ai có được bản sự?"
Tuy rằng chỉ nói vài câu, nhưng Thường Tụng đã nghe ra Từ Quang Nhiên có thành kiến đối với Cung Kì Vĩ. Nghe lời nghe âm, Từ Quang Nhiên xem ra căn bản là không có ý liên hợp khai phá cảng Nước Sâu với Lam Sơn, mình là tự tác đa tình rồi. Thường Tụng nói: "Có phải là rất thiếu vốn không?"
Từ Quang Nhiên cười nói: "Công trình Lớn như vậy xuất hiện vấn đề tài chính cũng là bình thường, trước mắt đang đàm phán với nhà đầu tư, nhà đầu tư bây giờ người này khéo hơn người kia, nghĩ hết mọi biện pháp để yêu cầu được ưu đãi từ chỗ chúng tôi, cứ nghĩ tới là tôi lại đau đầu."
Thường Tụng nói: "Có khó khăn thì cứ nói một tiếng, chúng tôi dưới tình huống có thể sẽ cung cấp một số trợ giúp nhất định."
Từ Quang Nhiên nói: "Cám ơn, bí thư Thường, thật sự là nếu tới nước đó, tôi sẽ tự mình đi tới Lam Sơn tìm anh cầu viện." Y đã nói rất rõ ràng, Cung Kì Vĩ đi chỉ là đại biểu cho chính bản thân hắn, không phải đại biểu cho ý tứ của Từ Quang Nhiên, Nam Tích đang gặp khó khăn thật, nhưng vẫn chưa tới mức sơn cùng thủy tận.
Thường Tụng cười cười, sau khi tạm biệt Từ Quang Nhiên liền gác máy.
Thường Tụng thật sự là không ngờ chuyện này lại thành như vậy, rất có thể bên trong ban lãnh đạo thành phố Nam Tích xuất hiện vấn đề, bước đi giữa thượng cấp và hạ cấp không nhất trí. Phía Cung Kì Vĩ nói chuyện hợp tác, Từ Quang Nhiên thân là bí thư chẳng những không ủng hộ mà ngược lại còn ở phía sau phá hoại, Thường Tụng cũng lười chẳng buồn nghĩ tới chuyện này nữa, trời phải đổ mưa, gái phải gả chồng, kệ họ đi, chuyện của Nam Tích không liên quan gì tới y.
...
Tần Thanh hôm nay về rất sớm, cô ta và Thường Hải Tâm đi cùng đường, Thường Hải Tâm trên đường đề xuất muốn được điều tới thư viện, trước đó vài ngày bởi vì thấy Tần Thanh bận quá, cho cô ta một mực không tiện đề xuất, gần đây công tác chuẩn bị khu khai phá đã đâu vào đấy rồi, tư liệu xây dựng thành thị văn minh cũng đã giúp chuẩn bị đầy đủ, nhân tuyển thư ký tương lai của Tần Thanh cô ta cũng đã giúp đỡ phỏng vấn, sinh viên tốt nghiệp hệ triết học trường đại học Đông Giang Chu Tuệ Ninh, là một cô gái rất thông minh.
Tần Thanh thấy Thường Hải Tâm lại nhắc tới chuyện này, đôi mi thanh tú không khỏi nhăn lại, cô ta không nỡ để Thường Hải Tâm đi, hợp tác lâu như vậy rồi, thường thường chỉ nhìn một cái là Thường Hải Tâm biết cô ta đang nghĩ gì, thư ký có thể phối hợp ăn ý như vậy không phải là dễ gặp, nhưng cô ta cũng biết, Thường Hải Tâm có tương lai của Thường Hải Tâm, rồi sẽ có một ngày rời khỏi mình bay đi, mục đích Thường Tụng đặt cô ta ở bên cạnh mình cũng là để rèn luyện cô ta, người ta cũng không muốn để con gái cả đời ở bên cạnh cô ta làm thư ký, nhưng điều khiến Tần Thanh không vui là, Thường Hải Tâm vì sao lại muốn lựa chọn thư viện, cô ta khó hiểu nói: "Hải Tâm, không phải chị không muốn để em đi, nhưng em còn trẻ, cái nơi thư viện đó là nơi để về hưu dưỡng lão, em tới đó sao có thể thể hiện được giá trị nhân sinh của em?"
Thường Hải Tâm nói: "Em không thích chuyện trên chính trị, phức tạp lắm, thấy là mệt rồi, thư viện tốt hơn, rất đơn thuần."
Tần Thanh nói: "Chỉ cần là đơn vị cơ quan thì tuyệt đối không có nơi nào đơn thuần, Hải Tâm, em hay là suy nghĩ kỹ một chút, cho dù em không định ở bên cạnh chị làm thư ký nữa thì cũng cần phải đến một một nơi có thể phát huy được năng lực của em. Em mất bao nhiêu công học đại học, tới thư viện làm thì những thứ học được sẽ uổng phí.
Thường Hải Tâm cười nói: "Tới thư viện em sẽ có nhiều thời gian hơn để viết, em sẽ trở thành một nhà thơ, một tác giả.”
Tần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, ô tô lái tới trước cửa nhà cô ta, Tần Thanh và Thường Hải Tâm đồng thời nhìn thấy chiếc xe pickup đỗ ở cửa, trong lòng hai người đều rất vui, đồng thời nghĩ rằng Trương Dương đã tới.
Thường Hải Tâm tuy rằng rất muốn đi gặp Trương Dương, nhưng ngoài miệng thì lại không thể nói ra được, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Tần Thanh biết Thường Hải Tâm nghĩ gì, lúc xuống xe, nói với cô ta: "Ê, hình như Trương Dương tới kìa, vào chào một tiếng đi, người ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của em đó."
Thường Hải Tâm lúc này mới xuống xe, ngoài miệng thì lại nói: "Anh ta tới à? Ồ, hình như là xe của anh ta!" Nói xong câu đó, trên mặt cô ta không khỏi có chút nóng lên, mình như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi hay sao? Cũng may là Tần Thanh không lưu ý đến vẻ mặt của cô ta lúc này.
Hai người còn chưa đi vào trong vườn thì đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười to vui vẻ của Tần Truyền Lương
Tần Thanh đẩy cửa đi vào, cười nói: "tôi còn tưởng là ai tới, cha tôi lâu rồi không được vui vẻ như vậy."
Trương Dương quay người lại, thấy Tần Thanh mặc bộ đồ màu đen, Thường Hải Tâm cũng mặc đồ đen, đều là quần áo công sở, có điều quần áo công sở được mặc lên người hai cô đều không gây trở ngại đến dáng người yểu điệu của hai cô chút nào, vẫn lả lướt xinh đẹp. Da thịt của Thường Hải Tâm đã khôi phục lại không tỳ vết như ngày xưa, từ trên mặt của cô ta đã không tìm thấy bất kỳ vết bỏng nào, đôi mắt sáng rực nhìn Trương Dương, tuy rằng đang cố gắng giả vờ trầm tĩnh, nhưng ở sâu trong mắt vẫn lộ ra vẻ vui mừng.
Tần Thanh thật sự tiều tụy đi không ít, cái cằm tròn trịa trước đây hiện giờ đã nhòn nhọn, biến thành mặt trái xoan điển hình, nhưng vẻ đẹp của cô ta không bị ảnh hưởng một chút nào, đẫy đà có chỗ hay của đẫy đà, hao gầy có phong tư của hao gầy, ánh mắt của Trương Dương di chuyển tới trước ngực của phó thị trưởng Tần, bầu ngực của cô ta vẫn cao ngất như trước, may quá, chỉ trên mặt là hơi gầy đi chút thôi.
Tần Thanh thấy sau khi bọn họ đẩy cửa bước vào, thằng ôn này liền không ngừng qua sát, không nói câu nào, không nhịn được liền trách mắng: "Sao? Không quen hai chúng tôi à?"
Trương Dương cười nói: "Chị Thanh, vừa rồi chú Tần nói chị làm việc vất vả, gầy đi không ít, cho nên tôi đang nhìn hai người."
Thường Hải Tâm nói: "Không phải anh đang ở Nam Tích làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao rất uy phong ư? Sao đột nhiên lại tới Lam Sơn? Công tác bận rộn như vậy mà vẫn rảnh để đi à?"
Trương Dương nói: "Tôi là đặc biệt tới thăm chú Tần, có bận hơn nữa tôi cũng phải đến!"
Tần Truyền Lương mặt mày hớn hở nói: "Trương Dương thật có lòng."
Tần Thanh không nhịn được liền vạch trần hắn: "Cha, đừng nghe những lời lấy lòng của cậu ấy, lần này đến Lam Sơn khẳng định là có chuyện, con thấy tám chín phần mười là có liên quan tới chuyện cảng Nước Sâu, có phải không?"
Trương Dương cười ha ha nói: "Đúng là lão lãnh đạo là của tôi, chuyện gì cũng không thể gạt được chị." Trong lòng lại nghĩ, chị Thanh à chị Thanh, cuối cùng vẫn là chị hiểu tôi, trên người tôi bộ phận nào chị cũng rõ cả.
Tần Thanh nhìn thấy hai mắt hắn đảo quanh, đoán rằng trong lòng hắn không nghĩ việc gì tốt đẹp, nói khẽ: "Thị trưởng Cung hôm nay tới tìm bí thư Thường, trên cuộc họp thường ủy đã thảo luận đề nghị của y rồi."
Trương Dương có chút khẩn trương nói: "Sao có? Có kết quả chưa?"
Tần Thanh nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, trên cuộc họp thường ủy lúc ấy không có kết quả gì, chuyện cụ thể anh phải đi hỏi bí thư Thường."
Trương Dương lại nhìn nhìn Thường Hải Tâm.
Thường Hải Tâm nói: "Anh đừng nhìn tôi, anh nếu muốn biết kết quả phải trực tiếp đi hỏi cha tôi ấy, anh quen thân với ông ấy như vậy, có gì mà ngại?"
Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ, lúc này đa số mọi người đều đã tan làm.
Tần Thanh biết ý tứ của hắn, nói khẽ: "Xe của Bí thư Thường về trước chúng tôi,hay là, anh nhân lúc này chạy đi hỏi đi. Hải Tâm, em đi cùng cậu ấy đi."
Trương Dương đứng dậy.
Tần Truyền Lương nói: "Trương Dương, buổi tối về đây ăn cơm nhé, tôi lập tức đi chuẩn bị."
Trương Dương cười nói: "Chú Tần, không cần đâu, cháu có hẹn tới Thủy Thượng Nhân Gia rồi, buổi tối cháu còn có công tác phải bàn. Hắn không quên nói với Tần Thanh: "Chị Thanh, buổi tối đi cùng nhé."
Tuy rằng mục đích của Trương Dương là mời Tần Thanh ăn cơm, nhưng lọt vào tai Tần Thanh, những lời này của thằng ôn này tràn ngập hàm nghĩa ám muội, may mà tố chất tâm lý của cô ta đủ mạnh, bằng không lúc này đã sớm hai má đỏ bừng rồi.
Thường Hải Tâm dẫn Trương Dương tới nhà mình, Thường Tụng vừa mới về nhà không lâu, đang ngồi cạnh ao cá ở trong sân cho cá ăn, nhìn thấy Trương Dương bước vào, Thường Tụng thuận tay ném tất cả đều thức ăn cho cá vào trong ao, trong nhất thời cá trong ao túm tụm lại tranh ăn, trong ao tựa như sôi sục.
Trương Dương cười gọi một tiếng: "Bí thư Thường!"
Thường Tụng cười cười gật đầu: "Đến đây lúc nào vậy?"
Ở trước mặt Thường Tụng Trương Dương cũng không cần phải nói dối: "Hôm nay đi cùng thị trưởng Cung đến Lam Sơn."
Thường Tụng nghe thấy tên Cung Kì Vĩ, y liền hiểu ra, Trương Dương lần này tới có tám chín phần mười là muốn giúp Cung Kì Vĩ làm thuyết khách. Y cũng không vạch trần, đứng ở vòi nước trong sân rửa tay, sau đó tới phòng khách, Trương Dương đi theo y vào trong phòng khách.
Thường Tụng nói với con gái: "Hải Tâm, đi lấy đại hồng bào trong văn phòng của cha ra pha đi."