Cung Kì Vĩ quyết định tới Lam Sơn, nếu không phải là vì chịu áp lực, Từ Quang Nhiên sẽ không giao công trình cảng Nước Sâu cho y, đã như vậy, Từ Quang Nhiên cũng sẽ không ủng hộ y trên công tác, ý tưởng để Lam Sơn, Nam Tích cùng nhau khai phá cảng Nước Sâu của Cung Kì Vĩ ngay từ đầu đã bị Từ Quang Nhiên phản đối, Cung Kì Vĩ là người khá tự tin, y cho rằng mình nghĩ được thì sẽ làm được, chỉ có như vậy mới phù hợp nhất với lợi ích của Nam Tích, phù hợp nhất với lợi ích của Bình Hải, tuy rằng làm như vậy sẽ làm mỏng đi lợi ích chính trị của người lãnh đạo Nam Tích, nhưng lại có thể bảo đảm lợi ích của người dân được lớn nhất.
Trương Dương cũng theo Cung Kì Vĩ tới Lam Sơn, hắn tới Lam Sơn không chỉ là bởi vì hắn bởi vì quan hệ cá nhân của hắn và bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng rất tốt, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác là hắn nóng lòng muốn gặp Tần Thanh, thăm cha vợ trên thực tế Tần Truyền Lương một chút, tới Nam Tích đã được một đoạn thời gian, cách Lam Sơn gần như vậy nhưng hắn vẫn chưa tới thăm lão gia tử lần nào, trên lễ nghĩa có chút khó ăn khó nói.
Lam Sơn cũng không xa, hai người tuy rằng cùng đi, nhưng đến nơi thì ai có chuyện của người nấy, để đề cao hiệu suất làm việc, cho nên lái hai chiếc xe tới đây.
Trên đường tới Lam Sơn, Cung Kì Vĩ ngồi trong xe của Trương Dương, chiếc xe Hồng Kỳ của y đi theo sau, Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, lần này tới Lam Sơn là để thuyết phục bọn họ đầu tư vào cảng Nước Sâu ư?"
Cung Kì Vĩ cười nói: "Chuyện nào có dễ dàng như vậy, chủ yếu là muốn gặp mấy vị lãnh đạo thành phố của Lam Sơn, trình bày ý tưởng của tôi một chút."
Trương Dương nói: "Bí thư thị ủy Thường của Lam Sơn là người quyết đoán, y so với lão Từ thì sảng khoái hơn nhiều." Trong lời nói lộ ra vẻ bất mãn đối với Từ Quang Nhiên.
Cung Kì Vĩ bật cười ha ha, y cười rất thoải mái,nhưng tâm tình lại vô cùng trầm trọng, trên cuộc họp thường ủy tất cả đã cho thấy, Từ Quang Nhiên căn bản không đồng ý với giải thích của y, hiện tại chỉ chẳng qua là vì có áp lực của bên trên, cho nên mới buông tay giao cảng Nước Sâu cho y, nếu y trong vòng một tuần không giải quyết được vấn đề tài chính đang làm khốn nhiễu cảng Nước Sâu, các thường ủy do Từ Quang Nhiên cầm đầu khẳng định sẽ mượn cơ hội để làm khó dễ. Cung Kì Vĩ lần này đi phải thuyết phục được phía Lam Sơn, lúc trước giữa Lam Sơn và Nam Tích vì cảng Nước Sâu sẽ do nhà ai xây mà cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, cuối cùng Nam Tích chiến thắng. Hiện tại Nam Tích gặp khó khăn, thỉnh cầu Lam Sơn viện trợ, chuyện liệu có thuận lợi hay không? Phía Lam Sơn có thể giữa đường gia nhập hay không? Tất cả vẫn là ẩn số. Cung Kì Vĩ nói: "Người lãnh đạo khác nhau quyết định thủ đoạn chính trị sẽ khác nhau, tầm mắt của suy nghĩ của họ cũng sẽ khác nhau, bí thư Từ tuy rằng tạm thời giao quyền quản lý xây dựng cảng Nước Sâu cho tôi, nhưng y cũng không tin tôi có năng lực này, trong mắt rất nhiều người, cảng Nước Sâu là lợi ích chính trị của Nam Tích, tôi đề xuất đề nghị cùng khai phá với Lam Sơn, bản thân đã động chạm tới lợi ích chính trị của rất nhiều người."
Trương Dương nói: "Người lãnh đạo đứng ở độ cao khác nhau, quyết định lòng dạ của họ cũng sẽ khác nhau. Hiện tại Từ Quang Nhiên đứng trên lập trường Nam Tích, y hận không thể đem tất cả lợi ích chính trị về Nam Tích, thậm chí không tiếc đem lợi ích kinh tế của Nam Tích ra bán đứng cho tập đoàn Tinh Nguyệt, y không phải là không biết nhượng lại khu đất sân thể dục cho Tinh Nguyệt sẽ làm tổn hại tới lợi ích của Nam Tích, nhưng y vẫn kiên trì làm như vậy, nguyên nhân căn bản là vì muốn bảo đảm lợi ích chính trị của bản thân."
Cung Kì Vĩ bật cười: "Trương Dương, suy nghĩ của bí thư Từ không hạn hẹp như cậu tưởng đâu."
Trương Dương nói: "Trước đây tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện tại thấy người này thật sự có chút vấn đề, công trình trung tâm thể dục mới trọng yếu như vậy, y có thể giao cho em trai mình đi làm..."
Cung Kì Vĩ ngăn không cho Trương Dương nói tiếp: "Trương Dương, chúng đừng ta ở sau lưng nghị luận thị phi của lãnh đạo, câu với rồi của cậu nói rất đúng, người lãnh đạo đứng ở độ cao khác nhau, quyết định lòng dạ của họ sẽ khác nhau, cậu không hiểu về bí thư Từ, có thể là bởi vì cậu đứng thấp hơn ông ta, chờ khi cậu lên tới vị trí của ông ta rồi thì sẽ hiểu nỗi khổ bên trong của ông ta."
Trương Dương cười nói: "Nếu đặt y ở độ cao của bí thư tỉnh ủy, y khẳng định sẽ không kiên trì để Nam Tích một mình nuốt cả công trình cảng Nước Sâu đâu, Lam Sơn và Nam Tích cùng nhau khai phá xây dựng, chỉ cần xây thành trong tỉnh Bình Hải, một nhà khai phá hay là hai nhà khai phá có gì khác nhau đâu?"
Cung Kì Vĩ nói: "Thật sự hy vọng các thường ủy thành phố Lam Sơn đều sẽ nghĩ như vậy."
Sau khi Đến Lam Sơn, Trương Dương và Cung Kì Vĩ chia tay, hắn trực tiếp lái xe tới nhà Tần Thanh, Tần Thanh đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình Tần Truyền Lương, khi Trương Dương tới, Tần Truyền Lương đang ngồi ở trong sân một mình chơi đùa với cọc cây mua được từ chợ tranh hoa điểu, Trương Dương đến khiến Tần Truyền Lương rất kinh hỉ, gọi Trương Dương vào trong sân ngồi: "Tiểu Trương, mau, đến xem cái cọc cây mà tôi mới mua thế nào?"
Trương Dương ghé vào nhìn nhìn, cười nói: "Chú Tần, cái này giống như là một lão thọ tinh vậy."
Tần Truyền Lương không khỏi đắc ý gật đầu: "Tôi ở chợ tranh hoa điểu dạo rất nhiều ngày, khó khăn lắm mới thấy được một bảo bối như vậy."
Trương Dương nói: "Nhãn lực của chú Tần thật sự là lợi hại, đổi thành người khác nói không chừng sẽ bỏ qua kiện bảo bối như thế này."
Tần Truyền Lương cười nói: "Thằng ôn cậu đừng có đội mũ cao cho tôi, cậu không phải là vừa liếc một cái đã nhìn ra ư?"
Trương Dương nói: "Cháu chỉ liếc cái là nhìn ra, nhưng cháu lại không thích mấy thứ này, tất nhiên cũng sẽ không coi là bảo bối."
Tần Truyền Lương ngẫm lại cũng thấy Trương Dương nói có vài phần đạo lý, ông ta cười nói: "Cậu thấy tôi chỉ mải nói chuyện với cậu, ngay cả trà cũng quên pha rồi, cậu ngồi trước đi, tôi vào pha cho cậu ấm trà, hai chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.”
Trương Dương cũng không khách khí với ông ta, vui vẻ gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Tần Truyền Lương pha xong một ấm trà trà Long Tĩnh, tuy rằng là trà thu, nhưng chất trà vẫn rất không tồi, trong vườn cọc cây rất nhiều, tìm một cái cọc thích hợp đặt lên trên, Trương Dương và Tần Truyền Lương chuyển cái bàn tới ngồi xuống trước cọc cây, Trương Dương thử một ngụm trà rồi nói: "Chú Tần, chú gần đây sưu tập được không ít bảo bối nhỉ."
Tần Truyền Lương cười nói: "Vẫn là cậu nói đúng, chỉ mình tôi coi là bảo bối thôi, tới Lam Sơn, tôi cũng không có người quen, bình thường không có việc gì làm hoặc là tới núi Thanh Mộc leo núi tản bộ, hoặc là tới chợ tranh hoa điểu tùy tiện đi dạo, những cọc cây này có lúc là tôi đào được, hoặc là tôi mua được." Tần Truyền Lương vốn là không muốn đến Lam Sơn, ông ta đối với Giang Thành vẫn có cảm tình sâu đậm, nhưng chuyện của Tần Bạch khiến ông ta cảm thấy mất mặt, không còn mặt mũi nào ở lại Giang Thành nữa cho nên mới theo con gái tới Lam Sơn, có điều theo thời gian trôi qua, chuyện của Tần Bạch cũng dần dần phai nhạt, sự nhớ nhung của Tần Truyền Lương đối với Giang Thành cũng càng ngày càng tăng.
Trương Dương nói: "Nhớ nhà à?"
Tần Truyền Lương gật đầu: "Gần đây thị trưởng Lý gọi điện thoại cho tôi, muốn bảo tôi trở về, công trình tu sửa nha môn cũ cũng đã đến giai đoạn mấu chốt, y muốn mời tôi về làm cố vấn, tôi mấy ngày nay đang do dự đây." Nói xong ông ta lại bảo: "Tôi vẫn chưa nói với tiểu Thanh."
Trương Dương cười nói: "Chị Thanh sẽ không chi phối lựa chọn của chú đâu, chú muốn làm thế nào thì cứ làm như thế."
Tần Truyền Lương nói: "Tôi nghe thị trưởng Lý nói, biểu hiện của Tiểu Bạch ở sân bay gần đây không tồi, công tác rất tích cực."
Trương Dương nói: "Cậu ta vẫn luôn tích cực công tác mà."
Tần Truyền Lương thở dài nói: "Thằng bé này tính tình quật cường, có chuyện gì cũng chôn ở trong lòng."
Trương Dương nói: "Chuyện trôi qua lâu như vậy rồi. Cậu ấy cũng nghĩ thông rồi, chú cũng đừng lo lắng cho cậu ấy làm gì."
Tần Truyền Lương gật đầu nói: "Tôi nghe tiểu Thanh nói, cậu được điều đến Nam Tích, thế nào? Công tác có thuận lợi không?"
"Thuận lợi lắm, vừa tới không được bao lâu, chủ yếu là làm quen với công tác, thị lý bảo cháu phụ trách vận hội tỉnh, cũng không phải là công tác trọng yếu gì, so với trước đây thì thoải mái hơn rất nhiều."
Tần Truyền Lương nói: "Gần đây tiểu Thanh công tác bận rộn, người cũng gầy đi, ngày nào cũng đi sớm về muộn, tôi khuyên nó mà nó không nghe, cậu tới rồi thì giúp tôi khuyên nó đi." Tần Truyền Lương đối với quan hệ giữa con gái và Trương Dương sớm đã nhìn rõ, tuy rằng biểu hiện của hai người luôn là tương kính như tân, nhưng Tần Truyền Lương vẫn từ những chi tiết nhỏ nhìn ra tình cảm không thể nói ra của hai người, cuộc sống cảm tình của con gái, Tần Truyền Lương không muốn hỏi tới, sau chuyện của Tần Bạch, Tần Truyền Lương càng nhận định con cháu có phúc của con cháu, bất kể là con trai hay là con gái, bọn nó lựa chọn như thế nào đều là chuyện của bọn nó, mình không cần can thiệp, thật ra cho dù ông ta muốn can thiệp cũng không can thiệp được, ở điểm này Tần Truyền Lương không nghi ngờ gì nữa nghĩ rất thoáng.
Tần Thanh gần đây công tác bề bộn, cuối năm phó thủ tướng của viện quốc vụ Văn Quốc Quyền muốn tới Lam Sơn thị sát khu khai phá, có một số công phu ngoài mặt phải làm, thị trưởng Thường Lăng Không lại giao nhiệm vụ xây dựng thành phố vệ sinh văn minh cho cô ta, trong nhất thời Tần Thanh không thể phân thân được
Buổi sáng cô ta ở khu khai phá kiểm tra công tác xong, lại tới thị lý tham gia cuộc họp thường ủy.
Hôm ấy trên cuộc họp thường ủy, bí thư thị ủy Thường Tụng đề xuất một chuyện khiến tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh, phía thành phố Nam Tích có ý mưu cầu hợp tác với Lam Sơn trên công trình cảng Nước Sâu, trước khi mở cuộc họp thường ủy Thường Tụng đã tiếp kiến phó thị trưởng Cung Kì Vĩ của thành phố Nam Tích, Cung Kì Vĩ đã tiến hành trình bày tường tận mục đích lần này y tới đây.
Khi cuộc họp thường ủy vừa mới bắt đầu Thường Tụng liền nói ra chuyện này, xem ra muốn trọng điểm thảo luận chuyện này, sau khi nói xong, y mỉm cười nói: "Mọi người thấy chuyện này thế nào?"
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía thị trưởng tân nhiệm Thường Lăng Không, Thường Lăng Không trước khi tới Lam Sơn chính là phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích, khi ở Nam Tích cảng Nước Sâu là do gã phụ trách, cho nên không ai có quyền lên tiếng hơn so với gã.
Thường Lăng Không cười cười nói: "Mọi người đều nhìn tôi, là muốn để tôi nói trước, bởi vì trước đây công trình cảng Nước Sâu chính là do tôi chủ trì, tuy rằng tôi rất quen thuộc đối với công trình, nhưng tôi nếu bình luận chuyện này khó tránh khỏi sẽ bị xen lẫn một số nhân tố cá nhân, tôi thấy, tôi vẫn nên bảo trì trầm mặc, tôi không muốn quan điểm của mình làm ảnh hưởng tới mọi người."
Thường Tụng cười cười gật đầu nói: "Đồng chí Lăng Không đã nói vậy, vậy thì ý kiến của cậu ấy để đến cuối cùng mới nói, những người khác có ý kiến gì?" Ánh mắt y lướt một vòng, cuối cùng dừng ở trên mặt phó bí thư thị ủy Ngô Minh: "Đồng chí Ngô Minh, anh nói quan điểm của mình đi."