Từ Quang Nhiên nói: "Vừa rồi tôi đã bàn với đồng chí Kì Vĩ, công tác anh ta được phân công quản lý quá mức nặng nề, tôi thấy anh ta rất khó chiếu cố công tác thể dục thể thao, vận hội tỉnh sắp tới rồi, Nam Tích chúng ta làm chủ nhà không được có sơ xót gì."
Trần Hạo hơi ngẩn ra, Cung Kì Vĩ hiện tại được phân công quản lý thể dục thể thao và văn hóa, Từ Quang Nhiên còn nói công tác của y quá mức nặng nề, thế chẳng phải là nói đùa sao? Rõ ràng là Cung Kì Vĩ đắc tội với bí thư Từ, bí thư Từ muốn tước quyền của y, nghe thì thấy ý tứ của Từ Quang Nhiên là muốn đá Cung Kì Vĩ ra khỏi mảng thể dục thể thao, Trần Hạo đề nghị: "Tôi thấy đồng chí Hải Ba không tồi, vận hội tỉnh của chúng ta không phải là muốn thể dục thể thao dựng đài, kinh tế biểu diễn hay sao? Dứt khoát để đồng chí Hải Ba kiêm quản luôn mảng này đi, cùng lúc có thể tăng tiến tác dụng văn hóa xí nghiệp, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho đồng chí Kì Vĩ."
Từ Quang Nhiên gật gật đầu nói: "Đề nghị này không tồi!"
Hạ Bá Đạt nghe nói Cung Kì Vĩ ngay cả quyền lực thể dục thể thao được phân công quản lý cũng bị tướt đoạt, ít nhiều cũng có chút bực mình, cánh tay của Từ Quang Nhiên ông thò dài quá rồi đấy, nhưng quan hệ của bản thân Hạ Bá Đạt và Cung Kì Vĩ cũng không được tốt lắm, vì Cung Kì Vĩ mà đi lý luận với Từ Quang Nhiên, hình như cũng không đáng. Y thuật lại ý kiến của thị lý cho Cung Kì Vĩ, đối với Cung Kì Vĩ cũng chỉ có thể ôm lòng đồng tình.
Cung Kì Vĩ đối với quyết định này không hề cảm thấy bất ngờ, từ lúc y nói ra những lời đó với Từ Quang Nhiên, y đã nghĩ tới phiền phức mà mình sẽ phải đối mặt, Từ Quang Nhiên tước đoạt quyền lực thể dục thể thao mà y được phân công quản lý, chính là muốn y đừng có đưa ý kiến về khu đất sân thể dục nữa, muốn đá y ra khỏi chuyện này, Cung Kì Vĩ cảm thấy thất vọng vô cùng, là một vị bí thư thị ủy, lề lối của Từ Quang Nhiên rõ ràng so với y dự đoán thì còn nhỏ nhen hơn nhiều.
Hạ Bá Đạt tràn ngập đồng tình Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ: "Đồng chí Kì Vĩ, thị lý nghĩ rằng công tác của anh quá mức nặng nề, cho nên mới làm ra quyết định như vậy, anh cho rằng thế nào?"
Cung Kì Vĩ hỏi ngược lại: "Thị trưởng Hạ cho rằng tôi là nên cao hứng hay là nên tức giận?"
Hạ Bá Đạt không biết đáp lại như thế nào.
Cung Kì Vĩ nói: "Nếu thị lý mang mục đích muốn giảm bớt gánh nặng công tác cho tôi mà đưa ra quyết định như vậy, tôi hiện tại có thể nói cho anh biết rằng, công tác của tôi không những không nặng nề, hơn nữa còn rất thanh nhàn. Thể lực và tinh lực của tôi đều cho phép tôi gánh vác công tác nặng nề hơn, nhưng là một cấp dưới, tôi tôn trọng quyết định của lãnh đạo, vô luận là chính xác hay là sai lầm, những lời tôi nên nói thì tôi vẫn phải nói, tôi cho rằng thị lý trên quyết sách của cảng Nước Sâu đã xuất hiện sai lầm trọng đại, nếu tiếp tục như vậy, chỉ tổ tạo thành tổn thất không thể đo lường cho quốc gia."
Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Đồng chí Kì Vĩ, một số ý kiến mà anh nói tôi cũng công nhân, nhưng rất nhiều phương diện tôi lên tiếng cũng không giải quyết được gì."
Cung Kì Vĩ nhìn Hạ Bá Đạt, trong lòng tràn ngập cảm giác khinh thường, thân ở vị trí nào thì mưu chính ở đó, Hạ Bá Đạt ba phải có thừa nhưng quyết đoán thì không đủ, thật không biết một người như vậy sao lăn lộn lên tới vị trí thị trưởng, sự khoanh tay đứng nhìn của y khiến cho Từ Quang Nhiên càng cường thế hơn, tạo thành sự độc đoán của Nam Tích hiện tại, lãnh đạo cấp thành phố không có tiếng nói phản đối, đây căn bản chính là một loại chính trị bất thường. Cung Kì Vĩ lạnh lùng cười nói: "Tôi nói lại càng không giải quyết được gì, nhưng những gì nên nói thì tôi vẫn phải nói!"
Hạ Bá Đạt làm sao có thể không nghe ra là Cung Kì Vĩ đang ám chỉ mình yếu đuối, nhưng Hạ Bá Đạt cho rằng mình không yếu đuối, y cho rằng mình mới là trí tuệ chính trị, né tránh mũi nhọn, nhìn thấy Từ Quang Nhiên bước đi sai lầm, y cũng lười chẳng buồn nhắc nhở, cứ để mặc cho Từ Quang Nhiên tiếp tục men theo con đường sai lầm mà đi tiếp. Từ Quang Nhiên y gieo quả đắng thì tự mình phải ăn. Hạ Bá Đạt lại không biết rằng, bản thân y chỉ suy nghĩ từ góc độ chính trị, chỉ muốn thấy kẻ địch trên chính trường bị cười chê, nhưng y lại chưa từng nghĩ tới cứ tiếp tục như vậy sẽ mang tới tổn thất như thế nào cho Nam Tích.
Cung Kì Vĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi văn phòng thị trưởng, y cuối cùng cũng đã nói ra những lời mình muốn nói, nhưng sự thật rõ ràng là rất lãnh khốc, Từ Quang Nhiên coi kiến nghị hợp lý của mình thành sự khiêu chiến đối với quyền uy của y, hơn nữa lập tức xuống tay đá mình ra khỏi bàn cờ. Thái độ của Thị trưởng Hạ Bá Đạt khiến y lạnh lòng, đại sự liên quan tới vận mệnh tiền đồ của Nam Tích, thân là thị trưởng mà lại giống như không liên quan gì tới y, không biết trong lòng Hạ Bá Đạt rốt cuộc là đang nghĩ những gì?
….
Dương Ninh lặng lẽ đi đến thư phòng, cửa phòng vẫn đóng chặt, đứng ở ngoài cửa có thể ngửi thấy mùi thuốc lá bên trong, cô ta nhíu mày, trong hai mắt phủ lên vẻ ưu tư, chồng mình nhất định lại gặp suy sụp, sĩ đồ vốn đã không như ý gần đây hình như trở nên càng ảm đạm hơn, vào những lúc như thế này, cô ta không biết nên khuyên bảo y như thế nào.
Con gái Cung Nhã Hinh đi tới bên cạnh mẹ, ghé vào tai mẹ nhỏ giọng nói: "Mẹ, cha con làm sao vậy?"
Dương Ninh giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu con gái đừng lên tiếng, kéo con gái lặng lẽ sang một bên, thấp giọng nói: "Để cha con được yên tĩnh một chút, trên công tác có thể gặp chuyện không hài lòng."
Cung Nhã Hinh nói: "Có tám chín phần mười là bị lãnh đạo phê bình rồi, làm thị trưởng có gì hay? Cha con có bản sự như vậy sao không đi làm sinh ý, có phải đỡ gặp bực mình không."
Dương Ninh nói: "Con nhóc như con thì hiểu cái gì, chuyện của người lớn con đừng có nói leo." Khi hai mẹ con đang nói chuyện, Cung Kì Vĩ từ thư phòng đi ra, từ vẻ mặt của y không nhìn ra quá nhiều điều dị thường, cười cười với vợ, sau đó vươn tay ra xoa đầu con gái, nhẹ giọng nói: "Cha ra ngoài tản bộ đây."
"Chưa ăn cơm mà!" Dương Ninh quan tâm nói.
Cung Kì Vĩ cười nói: "Anh ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó."
Dương Ninh thế là không nói gì nữa, không ai hiểu chồng của mình hơn cô ta, chồng mình rất ít khi mang tình tự trên công tác về nhà, y sở dĩ không muốn ăn cơm ở nhà là bởi vì không muốn để loại tình tự không vui này ảnh hưởng tới mọi người trong nhà.
Cung Nhã Hinh vội vàng lấy áo khoác, khoác lên cho cha, nói khẽ: "Cha, bên ngoài lạnh lắm, cha về sớm một chút nhé!"
Cung Kì Vĩ nhìn con gái rồi lại nhìn vợ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, y mỉm cười nói: "Yên tâm đi, cha sẽ cố gắng về sớm."
Cung Kì Vĩ rời khỏi cửa nhà, y vẫn chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu, cứ vậy bước đi, bất tri bất giác đi tới sân thể dục cũ, đứng cách một con đường nhìn sân thể dục giữa trời chiều, sân thể dục và trung tâm thành phố cách nhau không đến một km, nhưng ở giữa lại có con sông Tây Lăng, Cung Kì Vĩ từng vẽ phác thảo bản đồ thành phố Nam Tích, muốn xây một cây cầu ở đây, hòng thông đường từ sân thể dục tới quảng trường trung tâm, như vậy có thể mở rộng trung tâm thương nghiệp tới tận đây, đến lúc đó giá trị của khu đất này sẽ tăng lấy mấy lần, mấy chục lần. Tập đoàn Tinh Nguyệt không nghi ngờ gì nữa cũng nhìn thấy điểm này, cho nên bọn họ mới đề xuất điều kiện, yêu cầu lấy khu đất này.
Cung Kì Vĩ cho rằng khu đất này rõ ràng là bị bán rẻ rồi, năm trăm ngàn, hơn nữa còn là ngân phiếu khống, một khu đất có tiềm lực phát triển cường đại cứ vậy bị nhượng lại, y cảm thấy đau lòng, chỉ có thực sự coi mảnh đất dưới chân là một bộ phận của mình, mới có thể cảm nhận được nỗi đau của y lúc này.
Một chiếc xe pickup cản tầm mắt của y, Cung Kì Vĩ nhìn thấy khuôn mặt sáng lạn của Trương Dương, trên khuôn mặt đó rõ ràng còn có rất nhiều vết thương chưa lành. Trương đại quan nhân vui tươi hớn hở nói: "Thị trưởng Cung, sao có hứng thú thế, tới chỗ chúng tôi thị sát công tác à?"
Cung Kì Vĩ cười cười: "Có thể là lần cuối cùng tới đây."
Trương Dương hơi ngẩn ra, từ trong lời nói của Cung Kì Vĩ hắn nghe ra có chút không đúng, hắn thấp giọng nói: "Lên xe đi, tôi mời anh đi ăn cơm!"
Cung Kì Vĩ đề nghị: "Tới phố Thủy hồ Phượng Nhãn ăn cơm đi."
Trương Dương nói: "Được, chúng ta đi ăn lẩu cát của Chu lão tam!"
Đến sa oa cư của Chu lão tam, Cung Kì Vĩ mới biết được đãi ngộ của Trương Dương ở đây không giống bình thường, Chu lão tam mời bọn họ lên trên lầu, toét miệng cười nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài chờ một chút, tôi lập tức làm vài món cho ngài."
Trương Dương cười nói: "Đúng rồi, tới chỗ lão Trang lấy ít vịt hun khói đi, vịt của ông ấy rất ngon."
Chu lão tam cười nói: "Chủ nhiệm Trương tối nay để tôi mời nhé."
Trương Dương nói: "Không được, ông nếu cứ như vậy thì tôi sẽ không đến nữa đâu đấy, làm cho tôi mấy món ngon vào, tôi trả tiền!" Chu lão tam cũng không tranh với Trương Dương, không bao lâu liền bưng lên bốn món, Trương Dương tự mang theo hai Mao Đài, mở ra một bình rót cho Cung Kì Vĩ, mỉm cười nói: "Thị trưởng Cung, hôm nay tình tự không cao lắm."