Y Đạo Quan Đồ

Chương 561-2: Điệp biến (2)

Tim Lôi Quốc Thao cơ hồ nhảy lấy tới tận cuống họng, gã cố sức giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi có vấn đề gì à? Anh đừng làm mất thời gian lên máy bay của tôi."

"Tiên sinh, anh yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu."

Lôi Quốc Thao nhìn nhìn chung quanh, hắn cắn cắn môi, vẫn đi theo nhân viên hải quan đi sang một bên, khi gã nhìn thấy cách đó không xa có hai cảnh sát sân bay cũng đi tới bên này, trong lòng trầm xuống, gã cố nhắc nhở bản thân mình rằng không sao đâu, nhưng ánh mắt của cảnh sát đó rõ ràng là nhìn vè phía mình, Lôi Quốc Thao bỗng nhiên hạ quyết tâm, quay người lại bỏ chạy về phía sau, trong lúc vội vàng đã đẩy ngã một cô gái ở bên cạnh xuống đất.

Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn, hai cảnh sát sân bay nhìn thấy Lôi Quốc Thao bỏ chạy liền nhanh chân đuổi theo gã.

Lôi Quốc Thao lao tới thang cuốn tự động, trong lúc vội vàng không ngờ đi nhầm bên, gã đẩy nam tử ở trên thang cuốn ra, tóm lấy tay vịn, nhảy sang bên kia, sau đó bỏ chạy như điên xuống phía dưới. Lúc này trong lòng Lôi Quốc Thao chỉ có một một ý nghĩ, không thể để bị họ bắt được, nếu không thì mình tiêu đời rồi.

Lôi Quốc Thao cuối cùng thành công chạy trốn tới đại sảnh ở tầng một, khi đang guồng chân chạy như điên, một cô gái mặc áo đen từ bên cạnh xông ra, chân trái thò ra ngáng chân Lôi Quốc Thao một cái, Lôi Quốc Thao đang chạy như điên nhất thời mất thăng bằng, hắn lảo đảo rồi ngã xuống đất. Cô gái đó xông lên trước, dùng đầu gối đè lên thắt lưng của gã, túm lấy hai tay gã bẻ ra sau lưng, rút còng tay treo ở bên hông ra còng tay Lôi Quốc Thao lại, Lôi Quốc Thao hét to như phát điên: "Buông ra!" Gã vặn mình giống như dã thú căm tức nhìn cô gái đó, nhưng gã lập tức nhận ra cô gái vừa ra tay với hắn không ngờ là nữ lúc trước gặp trên tàu hỏa.

Chung Tú Tú cười cười với Lôi Quốc Thao: "Lôi tiên sinh, chớ đi gấp như vậy, còn có rất nhiều chuyện cần anh khai ra đấy."

Lúc này cảnh sát đã đi tới bên cạnh bọn họ.

Chung Tú Tú đứng lên, chỉ vào Quốc Đào: "Mang hắn đi!"

Quốc Đào bị đưa tới phòng bảo vệ sân bay, trừ Chung Tú Tú ra còn có một vị trung niên nhân vẻ mặt trầm ổn, người này chính là phó cục trưởng Quách Thành của cục bảy Quốc An.

Chung Tú Tú ngồi xuống đối diện Lôi Quốc Thao, cười nói: "Chủ nhiệm Lôi đi gấp như vậy, định đi đến đâu thế?"

Lôi Quốc Thao lúc này đã hoàn toàn trấn định lại, nhìn Chung Tú Tú nói: "Là tôi nhìn lầm rồi hay là thế đạo hiện tại đã thay đổi, nữ tặc cũng có thể làm cảnh sát ư?"

Chung Tú Tú lấy chứng minh thân phận của ra bản thân ra cho Lôi Quốc Thao xem: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là cảnh sát, tôi là người của Quốc An!"

Sau khi Biết thân phận Chung Tú Tú, sắc mặt Lôi Quốc Thao có chút thay đổi, gã dự cảm không sai, quả nhiên trước đây rất lâu đã có người theo dõi mình, gã cúi đầu xuống lặng yên nghĩ đối sách.

Chung Tú Tú nói: "Đi Vân Nam à, nơi đó cách Đông Nam Á rất gần, anh đây là chuẩn bị đi du lịch à? Hay là chuẩn bị lén lút vượt biên?"

Lôi Quốc Thao nói: "Đi công tác!"

Chung Tú Tú nói: "Công việc của anh hẳn là cùng đi với đoàn thương mậu Hàn Quốc tới Nam Tích cơ mà, à, tôi nói sai rồi, anh không phải bị bệnh sao? Hiện tại nên ở bệnh viện truyền dịch mới đúng chứ!"

Lôi Quốc Thao ngẩng đầu nhìn Chung Tú Tú: "Tôi phạm vào tội gì?"

Chung Tú Tú nói: "Chúng tôi là người của Quốc An, có thể khiến chúng tôi chú ý tới anh, là vì anh gây hại tới sự an toàn của quốc gia, bán đứng lợi ích quốc gia."

"Dục gia chi tội hà hoạn vô từ từ, cô có chứng cớ gì?"

Chung Tú Tú nói: "Lôi Quốc Thao, anh đã từng nghe câu có tật giật mình chưa? Anh chẳng lẽ không nghĩ rằng trong cái túi mà anh đánh mất có bao nhiêu chứng cứ à?"

Quốc Đào hỏi ngược lại: "Cô đã cho rằng nắm giữ được chứng cớ của tôi, vì sao không còn bắt tôi sớm? Việc gì phải chờ tới bây giờ?"

Chung Tú Tú nói: "Thả dây câu dài câu cá lớn, chúng tôi chẳng những muốn bắt anh, mà con phải bắt được tên gián điệp ngoại quốc liên hệ với anh nữa."

Lôi Quốc Thao mỉm cười: "Cô cho rằng là đang bắt gián điệp à, tôi làm sao mà biết được?"

Đôi mắt đẹp của Chung Tú Tú nghiêm lại: "Lôi Quốc Thao, anh tốt nhất hãy thành thật một chút, nếu không có chứng cớ xác thực, chúng tôi căn bản sẽ không bắt anh, anh muốn chạy ư? Có phải sứ mệnh của anh hoàn thành rồi hay không? Anh thành thật khai ra đi, tranh thủ cơ hội lập công giảm nhẹ tội."

Lôi Quốc Thao dựa ra sau, gã thấp giọng nói: "Tôi còn có cơ hội lập công giảm nhẹ tôi ư? Cô tưởng tôi là đứa nhỏ ba tuổi à?"

Chung Tú Tú nói: "Anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người thân chứ, cha mẹ của anh đều là lão thành cách mạng, nếu để làm cho bọn họ biết con mình phản bội quốc gia thì sẽ nghĩ như thế nào? Anh còn có một đứa con sáu tuổi. Anh không hy vọng nó sau khi lớn lên sẽ phải lấy làm hổ thẹn vì anh chứ?"

Lôi Quốc Thao nói: "Tín ngưỡng của tôi và cha mẹ bất đồng, trên đời này con bất hiếu nhiều rồi, thêm tôi nữa cũng chẳng sao, tôi và vợ đã ly hôn được bốn năm, trong bốn năm nay tôi cũng không gặp con lần nào, tôi thậm chí còn không biết nó hiện tại trông như thế nào nữa."

Chung Tú Tú nói: "Nhưng anh là cha của nó, đây là một chuyện không thể chối cãi."

Quách Thành tức giận nói: "Anh là một đảng viên, một cán bộ được đảng và quốc gia giáo dục bồi dưỡng nhiều năm, sao có thể làm ra loại chuyện phản bội quốc gia, phản bội dân tộc này được."

Lôi Quốc Thao lạnh lùng cười nói: "Đừng nhắc tới nguyên tắc đảng tính với tôi, đừng nhắc tới yêu nước với tôi, từng có một đoạn thời gian, tôi so với anh còn yêu nước hơn, tôi so với anh càng có nguyên tắc đảng tính hơn, nhưng tôi được gì chứ? Tôi không thỏa mãn được dục vọng vật chất của vợ tôi, cô ta phản bội tôi, mang theo con của tôi đi, rời khỏi cái nơi gọi là đất nước của cách mạng này, cùng người khác bắt đầu một cuộc sống mới, anh có hiểu được điều này đau đớn đến thế nào không?"

Quách Thành nói: "Bởi vì biến cố trong cuộc sống mà thay đổi tín ngưỡng của mình, tôi cảm thấy bi ai thay cho anh."

Quốc Đào thở dài nói: "Không gì buồn hơn trái tin tan nát. Tim tôi sớm đã chết rồi, tôi không thương xót cho bản thân mình thì anh việc gì phải quan tâm?"

Chung Tú Tú nói: "Anh vì sao phải đột nhiên chuẩn bị bỏ chạy? Điều này có liên quan gì tới đoàn thương mậu Hàn Quốc hay không?"

Lôi Quốc Thao nói: "Cô đừng hỏi tôi, không phải là các cô đã nắm được toàn bộ chứng cớ phạm tội của tôi rồi sao? Vậy khởi tố tôi đi, định tội cho tôi đi, đã rơi vào tay các người rồi, tôi mặc cho số phận thôi."

Chung Tú Tú nói: "Lôi Quốc Thao, đừng quên anh là người Trung Quốc, vô luận anh làm gì chuyện xấu làm gì đều không thể làm nguy hại tới dân tộc, quốc gia của mình được."

Lôi Quốc Thao nhắm mắt lại không nói câu nào nữa.

Chung Tú Tú tức giận nói: "Anh thành thật khai ra đi, rốt cuộc anh đã làm?"

Lôi Quốc Thao nói: "Các ngươi nếu có thể bắt được tôi, nhất định có thể tìm được bí mật này."

..

Trương Dương nhận được điện thoại của Chung Tú Tú rất đột nhiên, hắn vừa mới bước vào thành thương mậu Hàn Quốc ồn ào náo động. Thành Thương mậu đã chuẩn bị rất đầy đủ từ trước, hiện trường chiêng trống vang trời, Vương Quảng Chính đã dặn dò bảo phía thành thương mậu làm tốt công tác tiếp đãi, nhưng bên trên động miệng còn bên dưới chạy gẫy cả chân, lãnh đạo thành thương mậu chấp hành có chút quá phô trương, trận trượng ở hiện trường rất lớn, khiến người ta vừa nhìn đã biết là phía thành thương mậu đã chuẩn bị tỉ mỉ.

Trương Dương có chút bất đắc dĩ, thở dài nói với Kim Mẫn Nhi ở bên cạnh: "Thật không biết các cô vì sao cứ đòi tới đây tham quan? Chỉ là một cái chợ thương phẩm nhỏ mà thôi." Ở trước mặt Kim Mẫn Nhi Trương Dương không cần phải nói những lời xã giao làm gì.

Kim Mẫn Nhi nói: "Không phải phía chủ sự an bài ư?"

Trương Dương hơi ngẩn ra, vào lúc này Chung Tú Tú gọi điện thoại tới, hiện trường thật sự rất ồn ào. Hắn đi đến nơi yên lặng mới bắt máy: "Alo!"

"Trương Dương à, tôi là Chung Tú Tú đây!"

Trương đại quan nhân lập tức nghĩ tới nữ Quốc An giả mạo nữ tặc kia, hắn giả bộ không nghĩ ra: "Ai cơ?"

Ngữ khí của Chung Tú Tú khá vội vàng: "Anh đừng có giả vờ, Lôi Quốc Thao đã bị chúng tôi bắt rồi!"

"Gì cơ?" Trương Dương ngây ra.

Chung Tú Tú nói: "Hắn muốn ngồi máy bay tới Vân Nam trước. Sau đó từ Vân Nam lén lút vượt biên qua Đông Nam Á."

Trương đại quan nhân trong đầu nhất thời xuất hiện bốn chữ - sợ tội bỏ chạy, con mẹ nó, Lôi Quốc Thao à Lôi Quốc Thao. Thằng chó mày ẩn giấu đủ sâu đấy. Tối hôm qua còn nâng cốc nói cười, hôm nay liền sợ tội bỏ chạy, tiếp cận ông mày là để giúp mày yểm hộ à. Trương đại quan nhân có một loại cảm giác bị người ta lừa bịp, nếu hiện tại Lôi Quốc Thao xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn kiểu gì cũng cho thằng ôn này hai cái tát.

Chung Tú Tú nói: "Chúng tôi ở sân bay Đông Giang bắt được gã, hiện tại đang thẩm vấn, tôi hoài nghi gã vừa mới bày ra âm mưu gì đó, nhưng miệng gã rất kín, hỏi kiểu gì cũng không chịu nói."

Trong lòng Trương Dương bắt đầu thấy không ổn, Lôi Quốc Thao thông đồng gián điệp nước ngoài là điều không còn gì phải nghi ngờ, nếu gã có âm mưu gì thì tám chín phần mười là có liên quan tới đoàn thương mậu Hàn Quốc lần này?