Y Đạo Quan Đồ

Chương 560-3: Câu thông (3)

Trương Dương bỗng nhiên linh cơ máy động, mỉm cười nói: "Anh chuẩn bị đầu tư khách sạn ở Nam Tích không, tôi có ý tưởng này."

Viên Ba đối với điều này cảm thấy rất hứng thú: "Ý tưởng gì?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh thấy Hải Thiên thế nào?"

Viên Ba hơi ngẩn ra, khách sạn Hải Thiên hắn có biết, nhưng sinh ý của người ta làm đang thịnh vượng sao có thể chuyển nhượng cho hắn được, Viên Ba nói: "Hải Thiên rất có danh tiếng, là một trong nhà lá cờ đầu của ngành ẩm thực thành phố Nam Tích."

Trương Dương nói: "Nếu có hứng thú, tôi giúp anh lưu ý."

Viên Ba đương nhiên là có hứng thú rồi, nhưng hắn thấy chuyện này có chút không tưởng, thấp giọng nói thấp giọng nói: "Người ta có nguyện ý chuyển nhượng cho tôi không?"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Không phải do hắn quyết định! Chuyện này anh không cần phải sốt ruột, cứ đợi sự an bài của tôi."

Viên Ba vui mừng quá đỗi, lúc trước Vọng Giang lâu chính là Trương Dương giúp hắn lấy được, năng lực của Trương Dương rất mạnh, hắn có thể giúp mình lấy được Hải Thiên, thật sự có thể nói là quý nhân trong số mạng của hắn, Viên Ba nói: "Những lời khác tôi không cần phải nói nhiều, đợi tin lành của cậu."

Khi Trương Dương đứng dậy đi toilet, gặp chủ nhiệm ban chiêu thương thành phố Đông Giang Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao nhìn thấy Trương Dương, cười cười đi tới: "Chủ nhiệm Trương, trùng hợp thế!"

Trương Dương cười nói: "Chia tay thoáng cái đã mấy tháng rồi, chủ nhiệm Lôi hiện tại thế nào?"

Lôi Quốc Thao cười nói: "Rất tốt, rất tốt!"

Trương Dương nhìn thấy Lôi Quốc Thao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước hắn và Lôi Quốc Thao gặp nhau trên tầu hỏa, hai người ngồi chung một toa giường nằm, gặp phải nữ phi tặc Chung Tú Tú, Chung Tú Tú trộm đồ của bọn họ, thậm chí ngay cả bức tranh chữ mà Kiều lão viết cho hắn cũng bị Chung Tú Tú tiện tay trộm đi, Chung Tú Tú nhìn thấy lạc khoản của Kiều lão, lúc này mới chủ động trả lại đồ cho Trương Dương, Trương Dương cũng vì thế mà biết Chung Tú Tú là người của cục 7 Quốc An, mục đích cô ta trộm đồ là để thu thập chứng cớ Lôi Quốc Thao bán bí mất thương nghiệp của quốc gia.

Trương Dương vốn cho rằng Lôi Quốc Thao sớm đã bị bắt rồi, không ngờ thằng ôn này vẫn còn ngồi yên lành trên vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương, xem ra hình như làm cũng không tệ lắm, chuyện lần trước mất đồ không hề tạo thành khốn nhiễu quá lớn đối với gã. Rốt cuộc là chứng cớ không đủ, hay là phía Quốc An muốn thả dây dài câu cá lớn? Tình hình cụ thể trong đó khó mà biết được.

Lôi Quốc Thao nói: "Tối nay tôi tiếp đãi một đám khách Hàn Quốc!" Lúc nói chuyện, một gã nam tử Hàn Quốc trẻ tuổi đi tới, Trương Dương nhìn thấy quen mắt, nghĩ kỹ lại thì không ngờ là Phác Chính Nghĩa của tập đoàn RG, Phác Chính Nghĩa nhìn thấy Trương Dương thì cũng hơi ngẩn ra, gã là bại tướng dưới tay Trương Dương. Thiếu chút nữa bị Trương Dương từ sân thượng của khách sạn trung tâm triển lãm đánh cho rơi xuống. May mà vào thời khắc sau cùng Trương Dương đã túm gã lại.

Phác Chính Nghĩa biết rõ sự lợi hại của Trương Dương, tuy rằng trong lòng vẫn ghi hận Trương Dương, nhưng ở trước mặt Trương Dương cũng không dám biểu lộ ra nhiều oán niệm.

Thời gian trôi qua lâu rồi, Trương đại quan nhân sớm đã không còn giữ chuyện xưa trong lòng, mỉm cười nói với Phác Chính Nghĩa: "Thì ra là Phác tiên sinh, bạn cũ!" Hắn chủ động vươn tay về phía Phác Chính Nghĩa.

Phác Chính Nghĩa cười rất miễn cưỡng, nhưng vẫn vươn tay ra bắt tay với Trương Dương. Trương Dương quay sang nói với Lôi Quốc Thao: "Gọi tới đầu tư ở Đông Giang à?"

Lôi Quốc Thao cười nói: "Chúng tôi chuẩn bị xây dựng một khu công nghiệp ở khu khai phá Đông Giang."

Trương Dương nói một tiếng chúc mừng, năm đó khi hắn đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành, từng xoay quanh việc mời tập đoàn Lam Tinh tới Giang Thành, triển khai một hồi cạnh tranh kịch liệt với Lôi Quốc Thao, sau cùng vẫn là hắn giành được thắng lợi. Thuyết phục được Kim Thượng Nguyên xây dựng cơ sở sản xuất ở khu khai phá Giang Thành.

Trương Dương vốn định cáo từ, Lôi Quốc Thao lại nói thêm một câu: "Kim Thượng Nguyên tiên sinh cũng ở đây đấy, anh không tới chào hỏi một tiếng à?"

Trương Dương hơi ngẩn ra, không biết Kim Thượng Nguyên cũng tới Đông Giang, nếu đã biết Kim Thượng Nguyên ở đây, về tình về lý đều phải tới chào hỏi.

Tối nay trừ Kim Thượng Nguyên ra, cha của Phác Chính Nghĩa, tổng tài của tập đoàn RG Phác Chí Tín cũng. Lôi Quốc Thao có thể mời đám tai to mặt lớn của giới xí nghiệp Hàn Quốc đến, năng lực cũng không nhỏ. Nếu là trước kia Lôi Quốc Thao có lẽ sẽ không gọi Trương Dương đến, dù sao bọn họ cũng đều là chủ nhiệm của ban chiêu thương, trên công tác tồn tại cạnh tranh, nhưng hiện tại thì khác rồi, Trương Dương đã làm công tác của Ủy ban thể dục thể thao, không có xung đột lợi ích gì với Lôi Quốc Thao.

Ấn tượng của Kim Thượng Nguyên đối với Trương Dương rất tốt, nhìn thấy Trương Dương cũng vô cùng vui vẻ, mời Trương Dương ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Không ngờ cậu cũng đến."

Trương Dương đối với người Hàn Quốc trước giờ không có hào cảm gì, nhưng đối với Kim Thượng Nguyên này lại là ngoại lệ, từ lần đó ở hồ nam, Kim Thượng Nguyên dũng cảm quên mình nhảy vào trong hồ nước lạnh như băng để cứu bọn trẻ chết đuối, hắn đã vô cùng khâm phục thái độ làm người của Kim Thượng Nguyên. Trương Dương nói: "Tôi vừa hay tới đây ăn cơm, không ngờ lại gặp chủ nhiệm Lôi." Nhìn thấy Kim Thượng Nguyên hắn không khỏi nhớ tới Kim Mẫn Nhi, đã lâu rồi không gặp cô ta, không biết cô ta lần này có đi cùng với Kim Thượng Nguyên không. Trước mặt nhiều người như vậy, Trương đại quan nhân cũng không tiện hỏi,

Kim Thượng Nguyên gật gật đầu.

Trương Dương cầm chén rượu đi kính một vòng, kính rượu là lễ nghi đặc biệt của người Trung Quốc, Trương đại quan nhân tửu lượng cao, mỗi người đều kính hai chén, khi kính đến Phác Chí Tín, Phác Chí Tín vẻ mặt lạnh lùng, cái này cũng khó trách, giữa y và Trương Dương có ngăn cách rất sâu, bởi vì chuyện RG bán thiết bị đóng gói cho nhà máy rượu Giang Thành, giữa bọn họ đã phát sinh xung đột, ở trong hội kinh mậu mùa thu Đông Giang, đại biểu của đoàn đại biểu hai bên còn đánh lộn, chuyện này tuy đã qua rất lâu rồi, nhưng Phác Chí Tín vì vậy mà gặp không ít tổn thất. Không chỉ có tiền tài, tổn thất trên danh dự càng khó có thể tính toán được. Phác Chí Tín bởi vậy mà nhớ kỹ phó chủ nhiệm chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành Trương Dương lúc đó. Phác Chí Tín tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cũng không cự tuyệt Trương Dương kính rượu.

Trương Dương sau khi kính một vòng, phát hiện nhóm người này tất cả đều đại lão của giới xí nghiệp Hàn Quốc, hắn mỉm cười mời: "Hoan nghênh các vị tinh anh của giới xí nghiệp các vị tới Trung Quốc tham quan chỉ đạo, hy vọng hai nước chúng ta có thể khai triển nhiều hợp tác hơn trên lĩnh vực kinh tế và văn hóa. Là quan viên của thành phố Nam Tích, tôi cũng hy vọng mọi người có rảnh thì tới Nam Tích làm khách."

Lôi Quốc Thao cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh đây là ngang nhiên đào góc tường của tôi đó."

Trương Dương cười nói: "Anh mưu cầu hợp tác trên lĩnh vực kinh tế, tôi mưu cầu hợp tác trên phương diện thể dục thể thao và văn hóa, chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì cả."

Hai người đều nhìn nhau bật cười.

Lôi Quốc Thao nói: "Nói ra, nhật trình ngày mai của chúng tôi là an bài tới Nam Tích đó."

Trương Dương nói: "Thật ư?"

Lôi Quốc Thao gật gật đầu nói: "Mọi người đều muốn tới Cẩm Loan tham quan một chút, thuận tiện tới thành thương mậu Hàn Quốc ở Tĩnh Hải tham quan."

Trương Dương cười nói: "Tốt lắm, tôi vừa hay có cơ hội để tận tình địa chủ."

Lôi Quốc Thao cười nói: "Không cần, tất cả chúng tôi đều an bài xong rồi, chủ nhiệm Trương nếu có lòng thì làm hướng đạo giới thiệu phong cảnh cho chúng tôi là được rồi."

Trương Dương mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm Lôi Quốc Thao à Lôi Quốc Thao, đây không phải là tôi muốn cướp sinh ý của anh đâu, là anh chủ động tặng cơ hội cho tôi, cẩn thận tôi lừa hết đám người Hàn Quốc này tới Nam Tích đầu tư đó.

...

Sau khi rời khỏi phòng, Lôi Quốc Thao tự mình tiễn Trương Dương, gã cười nói: "Thật sự là không ngờ lại gặp anh ở chỗ này, sáng mai chúng tôi tới Cẩm Loan tham quan, vốn tôi cũng không muốn làm phiền tới anh, nhưng đám người Hàn Quốc này đột nhiên đề xuất muốn tới tham quan thành thương mậu của Hàn Quốc ở Tĩnh Hải, tôi lại không quen bên đó, sợ bên đó không có chuẩn bị, sẽ có sơ hở gì đó."

Trương Dương mỉm cười nói: "Chuyện này dễ thôi, tôi sẽ bảo người an bài." Hắn ở ngay trước mặt Lôi Quốc Thao gọi điện thoại cho phó thị trưởng thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính.

Vương Quảng Chính nghe nói có đoàn đại biểu Hàn Quốc tới thăm thành thương mậu, lập tức tỏ vẻ sẽ bảo người đi an bài, nhất định sẽ dùng diện mạo tốt nhất để tiếp đoàn đại biểu Hàn Quốc. Y hiện tại đã rất thân với Trương Dương, chuyện mà Trương Dương dặn dò y không chút do dự liền đáp ứng ngay.

Trương Dương bỏ điện thoại xuống, cười nói với Lôi Quốc Thao: "Anh đã nghe thấy rồi đó, ngày mai phía Tĩnh Hải sẽ chuẩn bị trước, nhất định sẽ trình diện một bộ mắt tốt nhất của thành thương mậu cho đám thương nhân Hàn Quốc này thấy."

Lôi Quốc Thao cười nói: "Cũng may là có anh giao du rộng rãi, món nhân tình này tôi nợ trước."

Trương Dương nói: "Chúng ta là giao tình gì chứ, có cần phải khách khí như vậy không?" Thật ra hắn và Lôi Quốc Thao cũng chỉ có quan hệ hời hợt mà thôi. Lôi Quốc Thao bỗng nhiên nhớ tới mình còn nợ Trương Dương hai trăm đồng, lần trước ở trên tàu hỏa đánh mất sạch đồ, may mà Trương Dương cho hắn mượn hai trăm đồng mới có tiền về Đông Giang. Gã móc ví tiền ra nói: "Lần trước tôi còn nợ anh hai trăm đồng."