Hà Trác Thành đi theo Trương Dương đi vào văn phòng của hắn, ngồi trên sô pha, nhấc chân lên bắt chéo vào nhau, bởi vì Trương Dương giới thiệu một số nghiệp vụ quảng cáo cho y, công ty quảng cáo nhỏ của Hà Trác Thành cũng buôn bán lời được ít tiền, nhẫn và xe đều là mới mua, trên người bất tri bất giác tiêm nhiễm rất nhiều khí chất của hạng nhà giàu mới nổi.
Trương Dương nhìn y một cái, tuy rằng không nói gì, nhưng Hà Trác Thành vẫn lập tức cảm giác được Trương Dương có chút không vui, y tỉnh ngộ, mình có sĩ diện khệnh khạng thì cũng phải phân rõ đối tượng, nếu không phải là Trương Dương giới thiệu khách sộp Tưởng Kì Vĩ cho y, y hiện giờ vẫn không biết là đang ở đâu uống gió tây bắc, Hà Trác Thành cuống quít bỏ chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh, thành ra lại có vẻ quá mức nghiêm túc.
Trương Dương rót trà cho y, mỉm cười nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Hà Trác Thành nói: "Là như thế này, lần trước may mà có cậu giới thiệu khách sộp Tưởng tiên sinh cho tôi, gần nhất công ty quảng cáo Hoan Nhân của chúng tôi cũng làm ăn được, tôi cũng kiếm được ít tiền."
Trương Dương nhìn cái nhẫn lớn sáng long lanh của y, cười nói: "Nhìn ra rồi."
Hà Trác Thành đứng dậy đi tới trước mặt Trương Dương, lấy ra một cái phong bì đưa cho hắn, nói: "Chút tâm ý nho nhỏ để tỏ lòng."
Trương Dương vừa nhìn đã biết bên trong cái phong bì này là một vạn đồng, không thể ngờ được Hà Trác Thành cũng có trò này, xem ra thương trường thật sự là một cái thùng nhuộm, người nào đi vào đều phải học được trò này, Trương Dương nói: "Mau cầm về đi, nếu không tôi sẽ bắt ông tới viện kiểm sát đó."
Hà Trác Thành biết Trương Dương là cố ý dọa y, không muốn cầm tiền, liền cười nói: "Tôi là cha của Hâm Nhan mà, cậu không đến nỗi làm vậy với tôi đâu."
Trương đại quan nhân rất là bất mãn đối với những lời này của Hà Trác Thành, tuy rằng hắn và Hà Hâm Nhan là quan hệ tình nhân, nhưng Hà Trác Thành cũng không nên tự dưng không có việc gì lại lôi Hà Hâm Nhan ra nói, hắn nhíu nhíu mày nói: "Chính bởi vì ông là cha của Hâm Nhan, cho nên tôi mới khách khí như vậy với ông, ngang nhiên đút lót là phạm tội, tôi cũng không phải là nói đùa với ông, nếu tôi đưa ông đến viện kiểm sát,với chỗ tiền này đủ để cho ông ngồi tù hai năm rồi."
Hà Trác Thành lúc này mới có chút sợ hãi, cuống quít cất tiền đi, nói: "Tôi không phải là có ý hối lộ cậu, là muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn của tôi thôi."
Trương Dương trên mặt lúc này mới lộ ra mới lộ ra vẻ tươi cười: "Đừng sợ, nói đùa với ông thôi mà, tiền tôi không cần, những cán bộ quốc gia chúng tôi quan trọng nhất chính là thanh bạch, ông đưa tôi tiền không phải là cám ơn tôi mà là hại tôi đó."
Hà Trác Thành nói: "Ngại quá! Tôi sau này sẽ không làm vậy nữa."
Trương Dương nói: "Ông có chuyện gì thì cứ nói ra đi, tôi có thể giúp được thì sẽ nhất định hỗ trợ hết sức."
Hà Trác Thành nói: "Ta gần đây bàn một vụ làm ăn, muốn treo biển quảng cáo cỡ lên trên mấy tòa nhà của Nam Tích, nhưng tôi ở Nam Tích lại không có quan hệ gì, vừa hay nghe nói cậu tới đây đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, cho nên tôi mới mặt dầy tới tìm cậu."
Trương Dương nói: "Mấy tòa nhà nào?"
Hà Trác Thành liền đưa danh sách đưa cho hắn, Trương Dương cầm lên đọc, có khách sạn Hải Thiên ở trung tâm thành phố, quảng trường xe lửa Nam Tích gần khách sạn Thiên Lam, còn có khách sạn quốc tế Nam Dương mà ông chủ của Nam Quốc sơn trang Lý Quang Nam đầu tư, ba tòa này đều là khách sạn năm sao, Trương Dương nói: "Đã bàn với họ chưa?"
Hà Trác Thành gật gật đầu nói: "Bàn rồi, bọn họ đòi giá rất cao, tôi muốn áp dụng phương thức chia phần."
Trương Dương nói: "Như vậy đi, quốc tế Nam Dương và Hải Thiên tôi có thể thuyết phục giúp ông, còn khách sạn Thiên Lam thì tôi cũng không quen, tốt nhất là tự ông đi bàn."
Hà Trác Thành vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, y vốn hi vọng Trương Dương có thể giúp y thuyết phục một nơi là tốt lắm rồi, không ngờ Trương Dương lại thống khoái như vậy, đã đáp ứng giúp y thuyết phục hai nơi, Hà Trác Thành nói: "Thật sự là rất cám ơn cậu, đợi sau khi xong việc, tôi nhất định sẽ hậu tạ."
Trương Dương cười nói: "Không cần, cái này cũng không tính là chuyện lớn, tôi giúp ông cũng không cần hồi báo gì cả, ông về sau đối tốt với Hâm Nhan hơn là được."
Hà Trác Thành liên tục gật đầu. Trương Dương lúc này cầm lấy điện thoại, gọi cho chủ tịch Lý Quang Nam của Nam Dương Quốc Tế, Lý Quang Nam thiếu hắn nhân tình, vừa nghe thấy chuyện c Trương Dương, lập tức gật đầu đáp ứng, Trương Dương sau đó lại gọi cho Chung Hải Yến, Chung Hải Yến cũng không dám không nể mặt hắn, lập tức nói rằng mình sẽ xin chỉ thị của Đoàn Kim Long, trên cơ bản chuyện này không có vấn đề gì lớn.
Trương Dương đặt điện thoại xuống nói với Hà Trác Thành: "Ông tới chỗ Nam Dương Quốc Tế trước, chủ tịch và tổng giám đốc của bọn họ đều là bạn của tôi, không thành vấn đề, điều kiện cụ thể thì các ông gặp mặt nhau bàn bạc."
Hà Trác Thành ngàn ân vạn tạ cáo từ rời đi.
Hà Trác Thành đi được không lâu, Trương Dương liền nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan, trong giọng nói của Hà Hâm Nhan lộ ra vẻ tức giận, không đợi Trương Dương lên tiếng đã liền chất vấn: "Anh sao lại thế? Đã bảo anh đừng có quản chuyện của ông ta, anh sao lại đi quản làm gì?"
Trương Dương bật cười: "Cô bé, sao lại tức thế, em sao mà biết được vậy?"
Hà Hâm Nhan cả giận nói cả giận nói: "Ông ta hôm qua bảo em đi tìm anh, em không đồng ý, nưng em nghĩ đi nghĩ lại vẫn không an tâm, sợ ông ta trực tiếp tới tìm anh, cho nên mới gọi điện thoại cho ông ta, không ngờ ông ta đã tìm tới rồi, còn vui mừng hớn hở nói chuyện đã được anh giúp giải quyết rồi."
Trương Dương nói: "Nói sao cũng là cha của em mà, có thể giúp được thì anh sẽ giúp, em cũng không muốn ông ta sống lông bông qua ngày phải không?"
Hà Hâm Nhan nói: "Ông ta không thay đổi được đâu, có tiền chỉ tổ càng làm thêm nhiều chuyện xấu."
Trương Dương bật cười.
"Anh cười cái gì?" Hà Hâm Nhan bực bội nói.
"Máu mủ tình thâm, em ngoài miệng thì mắng ông ta, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm."
"Em chẳng quan tâm, có quan tâm thì chỉ quan tâm anh thôi."
Trương Dương nói: "Nhớ em quá, khi nào thì trở về vậy?"
Hà Hâm Nhan nói: "Hôm nay!"
Trương Dương sững người: "Hôm nay ư?"
Hà Hâm Nhan cười khanh khách nói: "Quảng cáo mới của Thủy Chi Vận quay xong rồi, em có được kỳ nghỉ một tuần, hôm nay sẽ bay về."
"Thật ư?"
Hà Hâm Nhan ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Chín giờ tối, đừng quên tới đón nhé."
Trương Dương nhìn đồng hồ, hiện tại đã là bốn giờ chiều, hắn cười nói: "Được, anh tối nay sẽ tới sân bay đón em đúng giờ."
Thấy còn cách lúc tan làm một đoạn thời gian nữa, Trương Dương triệu tập mấy vị thành viên đảng tổ tới mở họp, chủ đề của họp vẫn là xoay quanh việc tiến hành công tác trù bị cho vận hội tỉnh.
Trương Dương nói: "Lãnh đạo thành phố vừa mới chuyển đạt đến một ý kiến, cho rằng đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh cho chúng ta còn cần phải tăng thêm mấy người, chủ yếu lo tiểu thư Quan Chỉ Tình là người Hoa quốc tịch Mỹ, nói rằng cô ấy không đại biểu cho hình tượng của Nam Tích chúng ta được."
Phó chủ nhiệm Thôi Quốc Trụ nói: "Thị lý lo lắng như vậy cũng đúng, dù sao Quan Chỉ Tình cũng là người Mỹ, vận hội tỉnh chúng ta vẫn phải suy nghĩ tới hình tượng đảng và quốc tế."
Trương Dương: "Không phức tạp như vậy, nhưng thị lý đã nói thế, chúng ta cũng không cần phải phản đối, tìm thêm mấy đại sứ cũng chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm, tôi thấy chuyện này giao cho chủ nhiệm Lý phụ trách đi."
Lý Hồng Dương cười cười nói: "Tôi cũng không biết phải mời ai."
Trương Dương nói: "Thị lý nói phải mời quán quân thế giới của bản thổ Nam Tích chúng ta, đề danh quán quân thể thao Đổng Lệ Na, anh mời cô ấy đi."
Lý Hồng Dương nói: "Thế thì phải tìm Dương Quảng Chí, Đổng Lệ Na là đệ tử của ông ta."
Trương Dương nói: "Chuyện cụ thể thì tôi không hỏi, anh mau chóng hoàn thành chuyện này đi." Hắn lại nói: "Chuyện mời huấn luyện viên thế nào rồi?"
Lý Hồng Dương nói: "Trên cơ bản đã định ra rồi, chỉ thiếu mỗi ký hợp đồng cuối cùng thôi."
Trương Dương nói: "Rất tốn tiền à?"
Tất cả mọi người ở đây đều bật cười bật cười khẳng định là phải tốn tiền rồi, những người mà Trương Dương yêu cầu mời đều là huấn luyện viên nổi danh trong nước, không có thù lao đãi ngộ tốt thì người ta sẽ không tới.
Phó chủ nhiệm Tang Kim Đường nói: "Thị lý sẽ không chi cho chúng ta đâu, khoản tiề này phải tính sao?"
Trương Dương nói: "Dễ thôi mà, thành phố Nam Tích có nhiều xí nghiệp như vậy, tìm xí nghiệp tài trợ đi."
Tang Kim Đường cười khổ nói: "Xí nghiệp không có hứng thú đối với loại đại hội thể dục thể thao cấp bậc này, người ta chắc gì đã tài trợ."
Trương Dương nói: "Đầu tháng sau trận đấu của đội bóng đá ngôi sao là một cơ hội, tôi chuẩn bị một số vé khách mời, mời hết những lãnh đạo xí nghiệp tài đại khí thô của Nam Tích tới."
Tang Kim Đường thật sự là hối hận rồi, mình sao mà lắm mồm thế, lắm mồm thế này, chuyện này khẳng định là loại rơi lên đầu mình. Tổ trưởng Kiểm tra kỷ luật Đoạn Kiến Trung nói: "Nghe nói vấn đề cảng Nước Sâu có hi vọng được giải quyết rồi, như vậy, chúng ta sẽ có hi vọng được thị lý ủng hộ thêm tài chính."