Trương Dương rèn sắt khi còn nóng, kêu nhân viên công tác quay đầu trở về làm công tác tư tưởng cho các ông già bà già ở công trường trung tâm thể dục mới, đồng thời còn đưa ra một phần văn kiện bồi thường, làm cho hắn vui mừng chính là, có hơn tám mươi phần trăm người ở đây đã bắt đầu thay đổi thái độ, đồng ý để cho chính phủ dỡ bỏ. Thật ra thì Trương Dương đã làm ra nhượng bộ lớn rồi, bởi vì những kiến trúc trái phép này căn bản là không hợp pháp, chiếm dụng đất công phi pháp, hơn nữa đa số kiến trúc được dựng lên sau khi trung tâm thể dục mới được khởi công, theo lý mà nói thì không cần bồi thường, nhưng mà lo lắng đến tâm lý của dân chúng, nên vẫn dành ra một phần bồi thường nhỏ, chỉ cần chịu chấp nhận điều kiện, thì sẽ dựa theo thành phẩm kiến trúc hiện thời mà đưa tiền bồi thường, sau đó lập tức tiến hành phá bỏ và di dời qua nơi khác.
Lúc đầu có không ít người còn ôm tâm lý quan sát, nhưng mà vừa nhìn thấy những người đồng ý phá bỏ và di dời qua nơi khác lấy được tiền, thì bọn họ cũng không khỏi động tâm, cứ như vậy đã có không ít chủ nhà chịu đồng ý phá bỏ, ngược lại chỉ có những người kiên trì không chịu thì rất ít, cuối cùng ngoại trừ hai căn nhà không đồng ý phá bỏ ra, thì những người khác đều đã đồng ý ký tên.
Lúc hoàng hôn, khi công tác phá dỡ đang tiến hành khí thế hừng hực, thì một chiếc BMW chạy đến hiện trường phá dỡ, từ trên xe bước xuống hai người, một là tổng giám đốc của Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân, người còn lại chính là chủ tịch của Nam Quốc Sơn Trang, người Singapo Lý Quang Nam.
Lúc đầu khi Nhâm Văn Bân nhờ vả Trương Dương giúp đỡ, cũng không ôm hy vọng quá lớn, Trương Dương lúc đó cũng không cho gã ta câu trả lời thuyết phục, nhưng mà không ngờ rằng khi Trương Dương vừa trở về Nam Tích, đã lập tức bắt tay vào giải quyết chuyện này, chỉ một lát là đã giải quyết xong vấn đề phức tạp của bọn họ rồi, cái chướng ngại siêu thị Cát Tinh chỉ trong một ngày đã bị Trương Dương diệt trừ, những kiến trúc trái phép còn lại, bởi vì thấy ví dụ siêu thị Cát Tinh, cho nên cũng đã đáp ứng điều kiện của bọn họ, chuẩn bị nhận bồi thường rời đi.
Trương Dương thấy hai người bọn họ đến, bất chợt nở nụ cười, nói: "Hai ông chủ, hai người cũng đến giúp vui à?"
Nhâm Văn Bân cười gật đầu, Lý Quang Nam đi đến thân thiết cầm lấy tay của Trương Dương, dùng sức mà ôm, không nói cái gì cả, nhưng tình cảm kích động đã bao hàm ở bên trong đó hết rồi.
Trương Dương nói: "Đừng quên lời hứa lúc đầu đối với tôi nhé, khi đại hội tỉnh khai mạc, thì cần chuẩn bị một số phòng để dùng cho chiêu đãi"
Lý Quang Nam sảng khoái đáp: "Chỉ cần lên tiếng, tất cả phòng của tôi đều có thể giữ cho chủ nhiệm Trương cả"
Trương Dương mỉm cười nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ không sử dụng khách sạn của các người không công đâu, tôi và các đồng chí đã khảo sát qua vị trí của các người rồi, nếu như chất lượng công trình có thể phù hợp yêu cầu, thì chúng tôi có thể suy nghĩ sử dụng khách sạn của các người làm nơi ở và nghỉ ngơi cho các vận động viên, phí dụng sẽ do đại hội chi trả"
Lý Quang Nam nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm đi, chất lượng của chúng tôi bảo đảm là hạng nhất Nam Tích này"
Trương Dương nói: "Ba cái tên nổi tiếng nhất ở Nam Tích bây giờ là Hải Thiên, Lam Thiên, Quân Duyến, mong rằng các người đến có thể xúc tiến sự phát triển của sự nghiệp khách sạn tại đây" Những lời này nói ra đầy mùi vị chính phủ.
Lý Quang Nam nói: "Tên của khách sạn đã được định rồi, gọi là khách sạn Nam Tinh, trang hoàng dựa theo tiêu chuẩn cấp năm sau, dự tính là trước tết âm lịch năm sau, chúng tôi có thể hoàn tất lắp đặt thiết bị công trình"
Trương Dương gật đầu.
Nhâm Văn Bân nhìn hiện trường phá dỡ khí thế ngất trời phía trước, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương làm việc quả nhiên là mạnh mẽ vang dội, chuyện những người khác không làm được, cậu vừa mới đến, tất cả đều được giải quyết dễ dàng"
Trương Dương nói: "Đừng tâng bốc tôi như vậy, tôi giúp anh không chỉ là bởi vì chúng ta là bạn, mà sáng tạo cho những nhà đầu tư bên ngoài một hoàn cảnh thích hợp chính là trách nhiệm của quan viên Nam Tích chúng tôi, mong rằng các người có thể làm ra cống hiến thiết thực cho Nam Tích"
Lúc này trợ lý chủ nhiệm ủy ban thể dục Tiêu Điều Mẫn đã đi đến, cô ta nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, phóng viên của đài truyền hình muốn phỏng vấn ngài"
Trương Dương lắc đầu nói: "Nói với bọn họ tôi không có thời gian" Lúc nói chuyện thì điện thoại vang lên, Trương Dương vừa nhìn, là Hạ Bá Đạt gọi điện đến, lập tức ý thức được, thị trưởng Hạ mười phần là gọi đến hỏi tội mình rồi, hắn liền vẫy vẫy tay với Tiêu Điều Mẫn, giao điện thoại cho cô ta: "Nói em không có ở đây"
"Cái này..." Tiêu Điều Mẫn làm vẻ mặt khó xử, do dự một chút, rồi vẫn nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được chuyển lập tức vang lên âm thanh giận dữ của Hạ Bá Đạt: "Trương Dương, cậu làm cái gì thế?"
Tiêu Điều Mẫn sợ hãi nói: "Chủ nhiệm Trương không có ở đây... điện thoại của ngài ấy để trong xe..."
Trương Dương giơ ngón tay cái với Tiêu Điều Mẫn.
Hạ Bá Đạt đã nghẹn một cục giận ở ngay cổ họng rồi, cả giận nói: "Cô là ai?"
"Tôi là trợ lý của ngài ấy, Tiêu Điều Mẫn..."
"Tôi là Hạ Bá Đạt, kêu hắn gọi lại cho tôi!"
Tiêu Điều Mẫn nghe đến tên của Hạ Bá Đạt, sợ đến nỗi thiếu chút nữa rơi điện thoại xuống đất luôn, cho đến khi Hạ Bá Đạt cúp điện thoại, tiếng tút tút mới làm cho cô tỉnh lại, vẻ mặt của cô đầy đau khổ trả điện thoại lại cho Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, là điện thoại của thị trưởng Hạ, hình như ông ấy rất tức giận, kêu ngài gọi điện lại cho ông ấy..."
Trương Dương nở nụ cười, Hạ Bá Đạt tức giận là chuyện bình thường thôi, ngày hôm nay hắn đã dùng danh nghĩa của Hạ Bá Đạt để đập siêu thị Cát Tinh, khẳng định là đã chọc tức bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên rồi, Từ Quang Nhiên tức giận dù sao cũng cần một chổ để phát ra, và phỏng chừng đối tượng phát tiết này mười phần là Hạ Bá Đạt, ông ta sẽ cho rằng chính Hạ Bá Đạt đã sai khiến mình làm. Trương đại quan nhân cảm thấy rất là thú vị, chó thể làm cho hai lão đại đứng đầu Nam Tích đấu với nhau cũng là một chuyện có thể cảm thấy rất thành công, con người của Hạ Bá Đạt vô cùng khéo đưa đẩy, luôn luôn chỉ lo nghĩ cho bản thân thôi, như vậy sao được chứ? Trong thể chế, cho dù bạn không muốn đấu với người khác, nhưng người khác cũng có thể đấu với bạn, mọi việc mà muốn sống chết mặc bây là điều căn bản không có khả năng rồi.
Trương Dương mới không ngu đến mức chủ động gọi điện cho Hạ Bá Đạt, bây giờ gọi cho ông ta, không phải là chủ động nghe chửi sao? Trương đại quan nhân không có sở thích tự ngược đãi bản thân đâu, thấy nhiệm vụ ngày hôm nay đã gần hoàn thành rồi, hắn cũng nói vài câu với Tiêu Điều Mẫn, kêu cô ta điều tra rõ ràng bối cảnh của hai căn nhà cuối cùng không chịu đồng ý phá bỏ kia, sau đó suy nghĩ phương pháp ứng đối.
Lý Quang Nam và Nhâm Văn Bân vốn định mời Trương Dương đi ăn, nhưng mà nhìn thấy hắn bận rộn công tác như vậy, cũng không có ý tứ quấy rầy, thế là nói chuyện vài câu rồi rời đi.
Lúc sáu giờ, Trương Dương nhận được điện thoại của Cố Giai Đồng, cô ta đã đến Nam Tích rồi, Trương Dương vô cùng mừng rỡ, hai ngày trước hắn đến Đông Giang, Cố Giai Đồng đúng lúc đi đến Giang thành để xử lý công chuyện của nhà máy thuốc, cho nên hai người không gặp mặt nhau, không ngờ rằng cô ấy lại chủ động đến Nam Tích tìm mình.
Cố Giai Đồng nói: "Chị vừa mới đưa ba chị về, nói với ba là chị trở về Đông Giang xử lý công việc"
Trương Dương cười ha hả, Cố Giai Đồng nghe tiếng cười của hắn, bắt đầu trở nên có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Em cười cái gì?