Y Đạo Quan Đồ

Chương 532-2: Lo lắng (3)

Từ Quang Lợi nói: "Tranh cái tiếng nhất thời thì được gì? Chúng ta nhận thầu công trình trung tâm thể dục, vốn đã có rất nhiều người nói ra nói vào, tao càng muốn nhún mình thì mày càng gây thêm chuyện cho tao."

Lý Trường Phong nói: "Cậu, cậu đấy là chưa nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn đấy thôi, cháu đáp ứng bồi thường hắn, còn chuẩn bị chọn một nơi khác để xây tòa nhà khác cho hắn, nhưng hắn lại rất quá đáng, đòi cháu phải khôi phục lại nguyên trạng, còn quy định thời gian cho cháu, con mẹ nó khi dễ người ta quá mà, cháu ban đầu cũng không muốn trở mặt với hắn, nhưng hắn lại giữ xe chở đất lại, đồn trưởng Hàn của đồn cảnh sát Vân Đông dẫn người tới điều đình chuyện này, cũng bị hắn mắng cho một trận, cháu thực sự không hiểu, ai cho hắn gan lớn như vậy?"

Từ Quang Lợi nhíu mày, Trương Dương so với hắn sự tưởng tượng của y thì còn kiêu ngạo hơn nhiều, con người Từ Quang Lợi rất thích cố lộng huyền hư, thường ngày thích giả vờ bộ dạng cao thâm mạt trắc, y ngẫm nghĩ một lát, thật ra tính khí của y cũng không phải là tốt, một người xuất thân đồ tể giết heo, cho dù là trải qua mấy năm nay đóng gói văn hóa, nhưng bên trong vẫn không hề thay đổi, Từ Quang Lợi nói: "Hắn thật sự nói vậy ư?"

Lý Trường Phong nói: "Còn giả chắc!"

Từ Quang Lợi nói: "Xe chở đất vẫn ở trong tay hắn à?"

Lý Trường Phong lắc lắc đầu nói: "Hắn sau khi ném lại một câu dọa dẫm liền bỏ đi, đồn trưởng Hàn sai người kéo xe chở đất đi rồi, vừa đưa tới xưởng sửa chữa, vô lăng bị hắn bẻ gẫy."

Từ Quang Lợi nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng là hành vi thổ phỉ, một cán bộ quốc gia sao lại không có tố chất như vậy?"

Lý Trường Phong nói: "Cậu, cậu đấy là chưa giao tiếp với hắn đấy thôi, con người này man hoành không giảng đạo lý, không cho hắn chút giáo huấn, hắn căn bản không biết sự lợi hại của chúng ta."

Từ Quang Lợi bất mãn trừng mắt lườm Lý Trường Phong một cái: "Nói bậy bạ gì đó? Chúng ta là người làm ăn chính đáng, làm chuyện gì cũng đều phải quang minh chính đại."

Lý Trường Phong nhỏ giọng đề nghị: "Cậu, hay là chúng ta nói chuyện này với cậu cả đi."

Từ Quang Lợi lại trừng mắt lườm hắn: "Cậu cả của mày có thân phận gì? Chút chuyện nhỏ này mà cũng muốn làm phiền tới anh ấy ư?"

Lý Trường Phong im lặng trong chốc lát rồi lại nói: "Hắn nói cho cháu mười hai tiếng, nếu ngày mai cháu không khôi phục tòa nhà đó lại nguyên trạng, hắn sẽ dựng nhà ngay ở bộ chỉ huy công trình của chúng ta."

Từ Quang Lợi khinh thường cười nói: "Tao cho hắn mượn thêm một lá gan hắn cũng không dám, ở Nam Tích chưa đến lượt hắn lên tiếng."

Lý Trường Phong nhớ tới tình cảnh xung đột với Trương Dương hôm nay, trong lòng có chút sờ sợ, thấp giọng nói: "Cậu, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Từ Quang Lợi nói rất tự tin: "Không cần làm gì cả, tĩnh quan kì biến biến, tao cũng muốn xem xem hắn rốt cuộc có gan lớn cỡ nào."

Từ Quang Lợi tuy nói như vậy, nhưng sau khi Lý Trường Phong đi liền gọi điện thoại cho Hạ Học Đông, cục trưởng phân cục công an khu Ninh Võ, nếu chuyện này đã có cảnh sát tham gia, y tốt nhất để cảnh sát giúp giải quyết vấn đề này.

Quan hệ giữa Hạ Học Đông và Từ Quang Lợi rất tốt, nghe Từ Quang Lợi nói đến chuyện này, y liền lên tiếng đảm bảo: "Từ tổng yên tâm đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, lá nữa tôi sẽ ra mặt làm công tác với phía Ủy ban thể dục thể thao."

Từ Quang Lợi nói: "Hạ cục, nghe nói người này rất khó chơi, anh biết đấy, trung tâm thể dục mới là công trình trọng điểm của thành thị, hiện tại kỳ hạn công trình của chúng tôi đã đến gần, thật sự là không thể chậm trễ được nữa, nếu bởi vì chuyện này mà làm chậm trễ tiến độ công trình, thị lý truy cứu xuống, tôi không thể nào gánh vác nổi trách nhiệm này."

Hạ Học Đông cười nói: "Từ tổng yên tâm, tôi cam đoan tiến độ công trình của các anh sẽ không bị ảnh hưởng."

Hạ Học Đông gác điện thoại, nhìn đồn trưởng đồn cảnh sát Vân Đông Hàn Bang Quân ngồi trên sa lông, cười nói: "Lão Từ gọi!"

Hàn Bang Quân nói: "Y cuối cùng cũng đành phải hiện thân rồi, công trường xảy ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ ngay cả bóng cũng không thấy đâu, chuyện gì cũng đều giao cho cảnh sát chúng ta, mâu thuẫn nội bộ giữa bọn họ và Ủy ban thể dục thể thao, nên là song phương bọn họ tự mình giải quyết, không có liên quan gì tới chúng ta cả!" Oán niệm của Hàn Bang Quân đối với Từ Quang Lợi vẫn rất lớn, từ lúc chuyện xảy ra tới hiện tại Từ Quang Lợi vẫn chưa hiện thân, Hàn Bang Quân gọi điện thoại vài lần cho y, nhưng y cũng không nhấc máy.

Hạ Học Đông nói: "Lão Hàn, cũng không thể nói như vậy được, khu trực thuộc của chúng ta xảy ra chuyện, chúng ta đương nhiên phải có trách nhiệm liên đới."

Hàn Bang Quân nói: "Hạ cục, ngài không biết trường hợp hôm nay đó thôi, chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì."

Hạ Học Đông bật cười: "Oán khí rất lớn phải không?"

Hàn Bang Quân nói: "Nếu không phải cố kỵ hắn là lãnh đạo, tôi lúc ấy không nhẫn nhịn hắn như vậy đâu."

Hạ Học Đông nói: "Bớt giận đi, trong khi chấp hành, phải chịu chút ủy khuất là không thể tránh được."

Hàn Bang Quân nói: "Hạ cục, hắn uy hiếp muốn lột mũ của tôi, anh nói xem có cán bộ quốc gia nào như vậy không?"

Hạ Học Đông cười nói: "Hắn nói thì có được gì đâu, chuyện của hệ thống công an chúng ta không tới phiên quản. Có điều..." Hạ Học Đông tạm dừng một chút rồi lại nói: "Quan hệ giữa hắn và Trương cục không tồi, chuyện này hay là nói một tiếng với Trương cục đi, để ông ta giải quyết chuyện này."

...

Sau khi Trương Dương quay lại Ủy ban thể dục thể thao không lâu thì nhận được điện thoại của đại cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng ngữ khí hơi có chút bất đắc dĩ: "Lão đệ, cậu làm gì vậy? Bối cảnh của Công ty xây dựng Thế Kỷ Mới cậu thật sự không biết ư?"

Trương Dương nói: "Bối cảnh thì sao? Có bối cảnh thì có thể khi dễ tôi à? Có bối cảnh thì cảnh sát các ông liền vẽ đường cho hươu chạy ư?"

Trương Đức Phóng bật cười ha ha: "Lão đệ à, cậu đừng nóng, tối nay tôi làm chủ mời cơm. Khách sạn Hải Thiên, có oán khí gì chúng ta gặp mặt bày tỏ, khúc mắc này tôi nhất định giúp cậu tháo gỡ!"

Trương Dương nói: "Ông luôn miệng gọi tôi là lão đệ, nhưng tôi trong lòng thật sự nóng vô cùng, ông ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng, tôi hiện tại vừa học được cách trở mặt không nhận người đó."

Trương Đức Phóng cười càng vui vẻ hơn: "Được rồi, chúng ta có giao tình gì chứ, tôi có thể để cậu chịu thiệt ư? Nhanh chuẩn bị đi, sáu giờ rưỡi nhé, đừng có đến muộn!"

Trương Dương đặt điện thoại xuống, Lương Thành Long từ bên ngoài bước vào, gã là bị Trương Dương gọi tới, chuyện phát sinh ở trung tâm thể dục mới hôm nay gã cũng nghe nói tới, vừa vào cửa liền há miệng cười: "Đã nói với cậu rằng đại đầu xà không dễ chọc đâu, cậu lại cứ không tin, giờ thì hay rồi, vừa dựng nhà xong lại bị người ta phá."

Trương Dương nói: "Bảo anh đến không phải là để anh vui mừng trước sự đau khổ của người khác đâu."

Lương Thành Long: "Được, vậy cậu nói đi, tìm tôi có chuyện gì."

Trương Dương: "Anh thì còn làm được gì nữa? Tìm anh để dựng lại nhà."

Lương Thành Long nói: "Được, sáng mai tôi sẽ bảo công nhân tới sửa nhà cho cậu."

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Chuyện xảy ra mười hai giờ trưa nay, đúng mười hai giờ tối nay, anh tìm công nhân cho tôi, tôi dẫn tới bên trong trung tâm thể dục mới dựng nhà."

Lương Thành Long nghe mà trợn mắt há hốc mồm: "Mẹ, không phải chứ? Cậu định chơi tiếp à?"

Trương Dương nói: "Tôi lớn vậy rồi nhưng chi bị ai bắt nạt như vậy, Từ Quang Lợi y là cái thá gì? Ỷ vào đại ca là bí thư thị ủy thì dám chơi tôi như vậy ư?"

Lương Thành Long nói: "Biết đại ca của y là Từ Quang Nhiên mà cậu còn chơi vậy ư?" Gã là loại thông minh cỡ nào chứ, chỉ thoáng nghĩ một cái là hiểu, liền nói khẽ: "Không không định chơi ở Nam Tích nữa à." Với nhận thức của gã về Trương Dương. Trương Dương tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc, thằng ôn này làm việc tuy phách lối, nhưng mỗi một bước đều có tính mục đích rõ ràng.

Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: "Cái đó thì phải xem thái độ của bí thư Từ như thế nào?"

Lương Thành Long kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện với Trương Dương: "Tôi còn tưởng cậu thực sự ngốc đến nỗi nhận lấy củ khoai lang nóng vận hội tỉnh này. Được, làm như vậy chẳng khác nào là ngang nhiên tát vào mặt y, y có thể tha cho cậu mới lạ!" Lương Thành Long suy nghĩ vấn đề vẫn rất toàn diện.

Trương Dương nói: "Trương Đức Phóng mời tôi đi ăn cơm, anh đi không?"

Lương Thành Long cười lạnh một tiếng nói: "Tám chín phần mười là muốn giúp hòa giải, quan hệ giữa y và Từ Quang Lợi không tồi!"

Trương Dương nói: "Y và tôi cũng không tồi."

Lương Thành Long nói: "Trước khác nay khác, cậu coi mình vẫn như khi còn là con rể tương lai của tỉnh trưởng ư?"

Trương Dương: "Tôi bảo này, anh có thể không bàn về chuyện đó nữa không?"

Lương Thành Long bật cười, hai chân gã gác lên bàn làm việc của Trương Dương: "Ha ha... Biệt thư đó cậu định khi nào thì trả lại cho tôi đây."

Trương Dương nói: "Chưa biết, nhãn quang của anh không tồi, căn biệt thự đó tôi ở thêm một đoạn thời gian nữa, rồi sẽ trả lại cho anh!"

Lương Thành Long nói: "Tôi sao cảm thấy cậu chuẩn bị xin đểu tôi nhỉ?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi lần này đắc tội với bí thư Từ, còn không biết có thể ở lại Nam Tích được bao nhiêu ngày, anh lo cái gì?"

Lương Thành Long mỉm cười, gã thật sự không nghĩ rằng Trương Dương có thể ở lại Nam Tích lâu dài, Trương Dương sở dĩ dám không chút cố kỵ làm vậy, nguyên nhân căn bản chính là không định ở lâu.

Khi hai người đang nói chuyện thì có người tới tìm Trương Dương, rất trùng hợp, cũng là người quen của học, công tử Kiều Bằng Cử của bí thư thị ủy Kiều Chấn Lương.

Kiều Bằng Cử tới đây là để mời Trương Dương đi ăn cơm, nhìn thấy Lương Thành Long cũng có mặt, không khỏi bật cười: "Hôm nay đúng là khéo quá, toàn bộ đều ở một chỗ, biết tôi chuẩn bị mời cơm phải không?"

Lương Thành Long cười nói: "Kiều, xin lỗi, hôm nay tôi đáp ứng chủ nhiệm Trương trước rồi!"

Kiều Bằng Cử kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn làm việc của Trương Dương, nói: "Nghe nói tòa nhà của cậu bị cháu ngoại của Từ Quang Nhiên hủy đi hả."

Trương Dương quay sang Lương Thành Long, nói: "Nghe thấy chưa, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, cục tức này nếu tôi không trút ra được, về sau không còn mặt mũi nào gặp ai nữa."

Kiều Bằng Cử nói: "Không phải tôi cố gây sự đâu, những thằng cháu này cũng quá kiêu ngạo rồi, lái xe chở đất đâm hỏng nhà của Ủy ban thể dục thể thao, đây là tát vào mặt vị chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao." Những lời này của Kiều Bằng Cử căn bản chính là đang khích bác người ta.