Nhâm Văn Bân nói: "Thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không đúng lúc ngủ tại đây, cho nên tôi đến làm vài ly"
Trương Dương cười nói: "Thì ra là anh ấy"
Trương Dương gọi cho cho Đinh Triệu Dũng, Viên Ba, keu hai người bọn họ làm xong việc thì chạy đến đây, không biết vì sao, hay là vì muốn cho Dư Xuyên nhìn, bạn bè mà mình kết giao không phải là hạng người nịnh nọt.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong Trương Dương mới nhớ đến Lương Thành Long, Trương đại quan nhân có đôi khi cũng bị lạc lối, bị Dư Xuyên nói cho thông suốt như vậy, hắn cũng cảm thấy mình gần đây đúng là đang đi xuống, tối nay đám bạn không thể đến có phải là có liên quan đến phương diện này không? Trương Dương cũng cần chứng minh một chút, tuy rằng rất buồn chán, nhưng mà chỉ tiết nhỏ quyết định thành bại, tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ nhưng đôi khi lại cho thấy được bản chất của sự việc.
Lương Thành Long nhận được điện thoại của Trương Dương thì đang ở công trường Nam Tích, khi nhận được điện thoại của Trương Dương, không khỏi cười nói: "Sao vậy? Hôm nay gọi cho tôi, không có tôi có phải là cậu uống rượu không được ngon không?"
Trương Dương nói: "Mọi chuyện xong chưa?"
Lương Thành Long nói: "Xong hết rồi, tôi định ngày mai quay về Đông Giang, mời mọi người uống một bữa"
Trương Dương nói: "Bây giờ cậu trở về đi, tôi ở Nam Quốc Sơn Trang chờ cậu"
"Đã tám giờ rồi, trở về chắc cũng chín mười giờ"
Trương Dương nói: "Bây giờ tôi rất nhớ mọi người, tối hôm nay, đặc biệt muốn cùng ngồi với mọi người"
Lương Thành Long sửng sốt một chút, lập tức nói ngay: "Được, tôi đến ngay"
Trương Dương gọi điện thoại xong phát hiện ra Dư Xuyên đã gục đầu xuống bàn ngủ, Nhâm Văn Bân mỉm cười, nhìn Trương Dương, ông cũng là một nhân vật nhìn quen sóng gió rồi, chỉ là đối với Trương Dương từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được, thật ra thì ông cũng có ôm cùng quan điểm với Dư Xuyên, ông cho rằng bây giờ là hiện thực, vô luận là nhân tình và tình thân trước mặt hiện thực đều trở nên vô lực, Trương Dương rốt cục là đang chứng minh cái gì?
Trương Dương gọi điện thoại cho Trần Thiệu Bân, sau đó cười tủm tỉm đứng lên, nhìn thời gian, nói: "Quản lý Nhâm, tối nay giúp tôi thu xếp vài căn phòng"
Nhâm Văn Bân gật đầu.
Người đầu tiên tới là Viên Ba, sau đó là Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long thì gần mười giờ chạy đến, cuối cùng là Trần Thiệu Bân, lúc hắn đi vào trong phòng đã là mười một giờ, vừa vào cửa liền ồn ào: "Tôi nói Trương Dương này, cậu có phải là bị bệnh không, gấp gáp cái gì, cần tôi từ Thượng Hải trở về gấp vậy?"
Trương Dương cười cười, hắn cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó tiến lại ôm Trần Thiệu Bân một cái, ôm hắn đi đến bên cạnh đám người Lương Thành Long, nắm lấy tay của Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân nói: "Các người biết không? Con người sống trên đời này, cái thứ quý giá nhất là gì?"
Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân đều ngạc nhiên nhìn hắn, thằng nhãi này có phải là uống say rồi không? Không có khả năng, tửu lượng của Trương Dương làm sao mà say được?
Trương Dương nói: "Người hữu tình sống trên đời, thứ quý giá nhất chính là người hữu tình với hắn"
"Cậu say rồi" Đinh Triệu Dũng tốt bụng nhắc nhở.
Trương đại quan nhân nói: "Tôi không say, tôi không uống say, tôi chỉ muốn chứng minh một việc, tôi, cậu, hắn, các người, giữa chúng ta không phải vì lợi ích mà sống, quan hệ của chúng ta không tồn tại vì lợi dụng, chúng ta có thể sống rất đơn giản!" Lúc hắn nói ra những lời này, mỗi người đều im lặng.
Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân nhìn nhau, bất mãn và căm thù trong mắt bọn họ trong nháy mắt biến mất, Trần Thiệu Bân lớn tiếng nói: "Thật ra con người sống trên đời này vốn đã mệt chết đi được, đám người chúng ta đừng làm cái thế giới này thêm ngột ngạt"
Lương Thành Long nói: "Thiệu Bân nói đúng, tôi không chỉ sống thuần khiết, mà còn sống rất thuần khiết, tôi thề tôi sẽ sống đơn giản trước mặt mọi người, nếu không, không chỉ các người khinh thường thôi, mà ngay cả tôi cũng khinh thường tôi" Hắn nâng ly rượu lên.
Đinh Triệu Dũng và Viên Ba cũng nâng ly rượu lên, Đinh Triệu Dũng từ trước đến nay rất ít nói lời thô tục cũng lớn tiếng nói: "Vì con mẹ nó đơn giản, cạn ly"
"Cạn ly"
Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, thế giới này vốn không có thuần khiết, bọn họ làm sao có thể đơn giản được, chỉ là bọn họ khát vọng đơn giản, khát vọng tình bạn đơn giản, khát vọng tình yêu đơn giản, khát vọng lúc bọn họ ở cùng một chổ không có lừa gạt, không có lợi dụng, không có bất kỳ xung đột lợi ích nào cả, cái thứ được giấu sâu trong đáy lòng của Trương Dương, cũng đều là khát vọng của mỗi người bọn họ, lúc bọn họ cùng ngồi với nhau mà uống rượu, trong lòng tràn ngập kích động, thì nhiệt huyết ẩn nấp đã lâu liền dâng trào lên.
Tổng giám đốc Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân thấy bàn tiệc lần này rất là kỳ quái, từ lúc đầu là tiệc tối hai người, uống uống, uống ra một đám người, hai người này nãy giờ nói cái gì, thì ông cũng không biết cụ thể, ông không thuộc về cái vòng tròn này, cũng rất khó hiểu được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, phát sinh cái gì, sau đó sẽ xảy ra cái gì nữa. Ông chỉ biết một việc, mỗi người ở đây đều là nhân vật không đơn giản, mà Trương Dương lại chính là lực lượng quy tụ đám người này ngồi lại cùng một chổ.
Dư Xuyên tuy rằng rất muốn đi vào trong cái vòng tròn này, kết bạn với những người bạn của Trương Dương, nhưng khi những người này tề tựu lại, thì gã đã uống say rồi.
Tối đó mỗi người đều uống rất nhiều, uống đến cuối cùng, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân ôm lấy vai của nhau, Lương Thành Long nói: "Thiệu Bân, oti6 xin lỗi, lúc trước đều là tôi sai"
Trần Thiệu Bân nói:" Thành Long, tôi cũng xin lỗi"
Lương Thành Long nói: "Cậu không có lỗi"
Trần Thiệu Bân nói: "Tôi xin lỗi cậu, Thanh Hồng.."
Lương Thành Long tuy rằng uống nhiều, nhưng mà vừa nghe thấy tên của bà vợ, hai mắt liền trừng to lên: "Trần Thiệu Bân, uổng công cho tôi xem cậu là bạn thân, cậu đã làm gì Thanh Hồng hả?" Lời nói của hắn nhất thời làm cho mọi người chú ý.
Trần Thiệu Bân cười khổ nói: "Cậu đừng hiểu lầm, Thanh Hồng cho tôi mượn tám chục triệu, tôi vốn dự định gỡ vốn rồi sẽ trả lại, lần này lại đánh vào, phải vài ngày nữa mới có thể trả tiền"
Lương Thành Long thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, làm tôi tưởng đâu có chuyện, không phải chỉ là tiền thôi sao? Tiền có thể so sánh với tình cảm anh em chúng ta cái rắm à, có thể sử dụng tình cảm anh em của chúng ta để so sánh sao?"
Trương Dương ở bên cạnh kêu lên: "Không thể để ảnh hưởng đến sự đơn giản của chúng ta, tiền con mẹ nó bẩn quá"
Lương Thành Long nói: "Tôi khát vọng đơn giản, chờ khi tôi chết, tôi sẽ đem tất cả tiền quyên cho xã hội, không, tôi muốn quyền tiền cho những dân chúng thật sự cần tiền, tôi muốn viết chi phiếu đưa tận tay bọn họ, đem tất cả những thứ dơ bẩn bỏ đi, tôi phải sống thanh thanh bạch bạch, thanh thanh bạch bạch tiêu sái, sau này cũng sẽ chết đơn giản"