Lương Đức Quang ngập ngừng nói: "Tôi... tôi.. con chó của tôi không thể chết một cách vô ích như vậy được!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Bao nhiêu? Nói một con số đi, tôi đền."
Lương Đức Quang nói: "Ông chủ Đinh đã ra mặt thì tôi cũng nể mặt anh, một vạn đồng đi."
Người ở xugn quanh rộ lên, Đinh Triệu Dũng trong lòng cũng có chút tức giận, miệng của thằng chó này nói là nể mặt gã, nhưng cản bản là không giảng nhân tình. Một con chó bình thường mà đòi một vạn đồng, con mẹ nó thật sự dám ư.
Trương Dương nói: "Con chó thì tôi đền, xe tôi bị anh đập thì tính làm sao?"
Lương Đức Quang khinh thường nói: "Không phải là một chiếc xe pickup thôi ư? Ngay cả đã độ thì ba trăm đồng là hết cỡ."
Trương Dương không muốn so đo với loại người này, loại người này đẳng cấp quá thấp, dây dưa tiếp cũng chẳng có gì hắn, ngược lại thành làm trò cười cho thiên hạ, nhưng Lương Đức Quang thực sự là có một điểm không ra gì, vô lại thì không nói, nhưng mồm miệng quá dơ dáy.
Cảnh sát thấy người càng lúc càng nhiều, không nhịn được mà nói: "Tôi bảo này, các anh có thể ra chỗ khác mà bàn không, không phải là chuyện to tát gì, có cần phải vậy không?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Thế này đi, Lương Đức Quang, anh ngày mai tới công ty của tôi!"
Lương Đức Quang nói: "Chuyện hôm nay thì hôm nay giải quyết, nếu không thì hắn đừng hòng đi được." Thằng ôn này cũng rất nhanh gọn, trực tiếp nằm xuống trước xe của Trương Dương, bộ dạng không sợ hãi gì, nhắm mắt lại, nói: "Hôm nay mà không đền tôi tiền, chiếc xe này của anh phải để lại đây, muốn mang xe đi, trừ khi là chèn qua người tôi."
Đinh Triệu Dũng có chút bất lực nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Gã là em rể của Lưu Hiểu Trung, cục trưởng cục điện lực, nổi tiếng là vô lại."
Trương Dương cười cười, đột nhiên kéo cửa xe ngồi vào trong, Đinh Triệu Dũng rất hiểu Trương Dương, thằng ôn này mà đã điên lên thì chuyện gì cũng dám làm.
Quả nhiên Trương Dương khởi động xe Pickup, người vi quan ở xugn quanh không ít, nhưng Trương Dương vừa nổ máy, tất cả đều dạt ra. Trương Dương hơi lùi xe ra sau một chút, sau đó đạp mạnh chân gã, phóng thẳng về phía Lương Đức Quang.
Lương Đức Quang nằm ở đó, tựa hồ như nhắm mắt lại, nhưng trên thực tế thì gã thủy chung vẫn ti hí nhìn ra ngoài, thấy Trương Dương không ngờ thật sự dám chèn gã, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, lục đục từ dưới đất bò dậy, muốn bỏ chạy nhưng hai chân mềm nhũn không có lực, xe Pickup đã lao tới trước mặt gã, Lương Đức Quang mặt vàng như nghệ, hét toáng lên: "Mẹ ơi!"
Trương Dương két một tiếng đạp chân phanh, tính năng phanh của xe Pickup được thể hiện ra hết, khi còn cách thân thể của Lương Đức Quang nửa mét thì dừng lại. Lương Đức Quang sợ đến nỗi nằm vật ra đất, mông nện xuống dất một cái, không ngờ lại ở trước mặt nhiều người như vậy mà tè cả ra quần.
Người vi quan đồng thời cười rống lên, Trương Dương kéo cửa sổ xuống, thò đầu ra, mỉm cười nói: "Vừa rồi chỉ đùa vui với anh thôi, giờ mới là thật này, anh con mẹ nó còn dám ngồi dưới đất, tôi chèn chết anh luôn." Còn chưa dứt lời thì Lương Đức Quang đã lăn sang một bên.
Đinh Triệu Dũng cười nói với cảnh sát ở bên cạnh: "Xong rồi, việc đã được giải quyết!"
Lương Đức Quang trơ ắt nhìn Trương Dương và Đinh Triệu Dũng lái xe đi xa, thân thể sợ đến mức vẫn không ngừng run lẩy bẩy.
Trương Dương theo Đinh Triệu Dũng tới công ty của gã, trực tiếp đưa xe tới xưởng sửa chữa Vạn Dặm ở đối diện. Dư Xuyên của xưởng sửa chữa Vạn Dặm quen với họ từ lâu, lập tức giao xe cho công nhân xử lý, đảm bảo không làm mất nhiều thời gian của Trương Dương, Trương đại quan nhân dùng xe rất phá, thân xe có không ít chỗ lõm, xước dăm cũng nhiều vô số kể. Dư Xuyên nghe nói hắn tạm thời không phải đi gấp, trước tiên từ trong xưởng lâm thời cho Trương Dương mượn một chiếc xe Land Rover, chiếc xe Pickup của Trương Dương vừa hay có thể làm bảo dưỡng toàn diện.
Dư Xuyên sở dĩ ân cần với Trương Dương như vậy không phải là không có nguyên nhân, gã và Mã Lực của công ty thương mại xe hơi Tiêu Phong đều là tay trắng khởi nghiệp, những năm nay làm sinh ý mà không có bối cảnh thì rất khó phát triển lâu dài, Dư Xuyên lúc trước mua máy tính từ chỗ Đinh Triệu Dũng, giúp Trương Dương bảo dưỡng miễn phí, mục đích của gã chính là muốn lôi kéo quan hệ với họ.
Dư Xuyên chủ động đề xuất tối nay mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Sao có thể để anh tốn tiền mãi được, anh giúp tôi sửa xe, còn cho tôi mượn xe dùng, tôi thật sự là không biết phải cảm tạ anh như thế nào. Nhưng tối nay thì tôi thật sự không có thời gian, một người anh em của tôi kết hôn, tôi phải tới giúp đỡ. Dẫu sao thì tôi cũng không đi ngay, thế này đi, hai người nữa tôi sẽ mời anh."
Dư Xuyên nói: "Ở Đông Giang thì nhất định phải để tôi mời, đợi khi nào tôi tới Giang Thành thì thị trưởng Trương lại mời tôi."
Trương Dương cười ha ha, Dư Xuyên này rất hiểu chuyện.
Công nhân sửa xe bởi vì thấy trên bánh xe có vết máu, sợ chiếc xe này của Trương Dương là gây tai nạn bỏ chạy, Trương Dương mỉm cười kể lại chuyện vừa rồi. Dư Xuyên cũng không khỏi bạt cười, gã cười bảo: "Lương Đức Quang này tôi cũng từng gặp rồi, là một tên vô lại chính hiệu, không làm ra được trò chống gì. Gã ỷ anh rể là cục trưởng cục điện lực tỉnh, ở bên ngoài giả danh lừa bịp, kỳ thực anh rể của gã cũng chẳng buồn nhìn mặt gã, ngay cả chị em ruột của gã cũng vậy luôn.
Dư Xuyên chỉ vào một chiếc xe màu sữa ở trong gara, nói: "Chiếc xe này là của Lương Tư đấy."
Nhắc tới Lương Tư, Đinh Triệu Dũng không khỏi nhớ tới một chuyện, cùng Trương Dương bước ra khỏi xưởng sửa chữa, Đinh Triệu Dũng nói: "Lát nữa cậu gọi điện thoại cho Lương Thành Long nhé, cậu ta và Lương Tư thân như chị em ruột, chỉ cần cậu mở miệng Lương Đức Quang đó khẳng định ngoan ngoãn nghe lời."
Trương Dương đã lâu rồi chưa gặp Lương Thành Long, nhắc tới Lương Thành Long lại không khỏi nhớ tới chuyện của gã và Lâm Thanh Hồng, Trương Dương nói: "Gã và Lâm Thanh Hồng ly hôn chưa."
Đinh Triệu Dũng nói: "Chưa, Lương Thành Long không muốn, cậu ta hiện ta trên cơ bản đều ở Nam Tích, bình thường rất ít về. Đúng rồi, ngày mai con gái của bí thư Tằng kết hôn, cậu ta chắc sẽ tới đấy.”
Trương Dương gật đầu, Tằng Lai Châu là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, thường ủy Bình Hải, con gái của y xuất giá, phàm là nhân vật có chút tiếng tăm đều nể mặt y, người muốn tới rất nhiều, Tằng Lai Châu chưa chắc đã muốn mời, xem ra mình vẫn có chút địa vị.
Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi và Tằng Lệ Bình cũng rất thân, ngày mai cũng sẽ tới tham gia hôn lễ của cô ta."
Trương Dương nói: "Tằng Lệ Bình này rất khêu gợi."
Đinh Triệu Dũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, không biết thằng ôn này vì sao lại đột nhiên phun ra câu này.
Trương Dương nói Tằng Lệ Bình khêu gợi là có lý do, lúc trước khi hắn vừa tới Phong Trạch, Vương Hoa Chiêu lúc đó còn là phó thị trưởng Phong Trạch, tôi hôm đó từng đại chiến một trận với Tằng Lệ Bình, Trương đại quan nhân ở cách tường nghe thấy rõ ràng, Tằng Lệ Bình rên ri rất là thảm thiết, suýt nữa thì khiến Trương đại quan nhân vỡ mạch máu mà chết.
Đinh Triệu Dũng đương nhiên không biết chuyện này, gã lắc đầu, nói: "Thôi đi, người ta sắp kết hôn rồi, cậu đừng có ý đồ gì."
Trương đại quan nhân có chút bực bội nói: "Tôi không thể khen người ta à? Khen cái chính là tôi có ý đồ à, cậu có tư tưởng gì đó?"
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Tối nay hẹn bọn tiểu Bân và Triệu Tĩnh ra ngoài ăn cơm không?"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi thật sự không rảnh, đã nói là tới chỗ Vương Hoa Chiêu giúp đỡ rồi, để hôm khác đi."
Đinh Triệu Dũng thở dài, nói: "Được! Vậy thì để hôm khác, trưa mai chúng ta ngồi cùng bàn, uống với nhau vài chén, buổi tối tôi sẽ an bài đi uống tiếp."
Trương Dương cười nói: "Trần Thiệu Bân ở Đông Giang à?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Đi Thượng Hải rồi, Lâm Thanh Hồng cho cậu ta vay một số tiền lớn, giờ trong mắt thằng ôn này chỉ có tiền thôi."
Hai người đang nói chuyện thì Vương Hoa Chiêu gọi điện thoại tới, gã cười nói: "Trương Dương, cậu tới Đông Giang sao không báo cho tôi?"
Trương Dương có chút kinh ngạc, mình hôm nay tới Đông Giang cũng là đột ngột đưa ra quyết định. Gã làm sao mà biết được?
Vương Hoa Chiêu tiếp theo liền giải thích: "Vừa rôi tôi và Lệ Tị gặp Kiều Mộng Viện, là cô ấy nói cậu đã tới Đông Giang."
Trương Dương bật cười nói: "Đang chuẩn bị tới chỗ cậu đây."
Vương Hoa Chiêu đọc địa chỉ tân phòng của mình ra, là khu nhà Tích Thủy nằm ở khu Bích Ba Đông Giang.
Trương Dương nói: "Tôi còn cho rằng tân phòng là ở viện gia thuộc tỉnh ủy, may mà tôi không tới đó!"
Vương Hoa Chiêu có chút xấu hổ cười một tiếng, mình nếu sống ở viện gia thuộc tỉnh ủy há chẳng phải là ở rể ư, có điều gã cưới Tằng Lệ Bình, ở trong mắt rất nhiều người đều là gã trèo cao, Vương Hoa Chiêu nói: "Trương Dương, cậu mau tới đi, phù rể tôi lâm thời tìm được bị bệnh rồi, phải để cậu xuất mã thôi."
Trương Dương cười nói: "Thế phì dâu có xinh không?"
Vương Hoa Chiêu trước giờ không hay nói đùa không ngờ lại nói: "Đảm bảo khiến acậu hài lòng."
Trương Dương nói: " Tôi hài lòng hay không quan trọng, quan trọng là hai vợ chồng cậu hài lòng."
Vương Hoa Chiêu giục: "Đến mau đi, rất nhiều chuyện cần phải làm, tôi hiện tại tâm loạn như ma, chuyện kết hôn này nhìn thì đơn giản, nhưng khi thật sự phải đối mặt thì thật là phiền phức."