Lúc Kiều Mộng Viện từ trong cục cảnh sát đi ra, cảm giác thấy rất lạnh, cô ta khép chặt bộ quần áo cảnh sát không vừa với người lại, nhìn trăng đêm bị tầng mây bao bọc, cảm giác bên má hơi lành lành, cô ta giơ tay lên lau nước mắt trên má.
Trương Dương đứng xa xa ở đằng sau nhìn cô ta, không bước lại gần, vào những lúc như thế này, nên để Kiều Mộng Viện được yên tĩnh một mình.
Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của Trương Dương, cô ta quay lại bước về phía hắn, giọng nói có chút khàn khàn: "Tôi muốn về nhà! Tôi muốn rời khỏi nơi này!" Lúc nói ra câu này, Kiều Mộng Viện đột nhiên có một loại xung động muốn khóc.
Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi đưa cô về, giờ đi luôn nhé, cô muốn đi đâu tôi đưa cô tới đó!"
Mặt trời ở phía đông ló vừa ló dạng, Trương Dương và Kiều Mộng Viện đã tới Đông Giang, Trương Dương trực tiếp lái xe tới bờ Trường Giang, Kiều Mộng Viện ngồi ở sau xe vẫn đang ngủ. Trương Dương nhẹ nhàng mở cửa xe, sợ đánh thức mộng đẹp của cô ta, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng bệch của Kiều Mộng Viện vẫn còn vương một giọt lệ, trong lòng Trương Dương nảy sinh một tia thương xót khó nói thành lời.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, bước từng bước về phía bờ sông, đứng ở bờ sông, gió sông thổi cho quần áo hắn tung bay, Trường Giang dưới ánh bình minh vẫn là một màu xanh, hoa sóng nối tiếp nhau cuồn cuộn chạy về xa, tiếng còi hơi xé toang bầu không khí yên tĩnh ban sáng ở nơi đây, ở chân trời phía đông, một chút ánh sáng màu vàng lặng lẽ thò đầu ra, mặt sông trong nháy mắt bị nhiễm đỏ, ở đằng xa, từng tia ánh sáng giống như vảy cá không ngừng nhảy nhót, nhanh chóng tiếp cận vị trí mà Trương Dương đang đứng, ánh sáng tỏa rộng ra tới tận bến phà ở giữa sông, tới kiến trúc ở hai bên bờ Trường Giang, cho tới tận từng cành cây ngọn cỏ của Đông Giang, tới mỗi một tấc đất của nơi này.
Trương Dương ngẩng đầu lên, nhắm chặt hai lắm lại, đắm mình trong ánh sáng ban mai màu vàng, mỗi một sợi lông tơ của hắn đều đang cảm thụ sự tươi mới mà không khí và ánh sáng bình minh mang lại cho hắn, giống như là một đứa bé đang tiếp nhận tẩy lễ, vẻ mặt của hắn trang trọng mà kiên thành.
Kiều Mộng Viện đã tỉnh từ lâu, đêm nay, cô ta sao có thể yên tâm mà ngủ, cô ta vốn đang chú ý tới nhất cử nhất động của Trương Dương, nhưng vào sát na mặt trời ló dạng, cô ta cũng bị cảnh tượng đẹp tuyệt vời này hấp dẫn. Cô ta đột nhiên phát hiện thế giới này trước giờ luôn rất tươi đẹp, bất kể là lúc nào, thủy chung đều tồn tại hi vọng.
Kiều Mộng Viện đẩy cửa xe bước xuống, gió sông thổi mái tóc ngắn của cô ta bay bay, cô ta cảm thấy hơi lạnh, hai tay ôm chặt vai.
Trương Dương quay đầu lại, tuy là ngược sáng, nhưng nụ cười vẫn rất xán lạn.
Kiều Mộng Viện đi tới cạnh hắn, cô ta vẫn nhớ câu nói sau cùng của mình tối qua, cô ta muốn về nhà, muốn rời khỏi nơi này, nhưng cô ta lại không nói rằng mình muốn đi đâu. Trương Dương cũng không hỏi, cứ lái xe một mạch đưa cô ta tới Đông Giang.
Trương Dương híp mắt lại nhìn ánh mắt trời đã bắt đầu biến thành gắt, nói khẽ: "Có thích không?"
Kiều Mộng Viện gật đầu, nói nhỏ: "Tôi chưa từng phát hiện cảnh mặt trời móc ở bờ sông lại đẹp đến vậy." Cô ta cúi người xuống, nắm lấy một nắm cát sông, để mặc cho cát từ từ rơi xuống trong tay, một chiếc lá phong màu đỏ từ trên cây rơi xuống, lay động một vòng, lướt qua mặt Trương Dương, rơi xuống dưới chân Kiều Mộng Viện, còn chưa dừng lại thì bị gió thổi đi, bồng bềnh trong không trung, rơi xuống mặt nước.
Trương Dương lớn tiếng ngâm: ""Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn trường giang cổn cổn lai"
Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn tên tiểu tử đột nhiên thi hứng đại phát này, không biết có phải là cảnh tượng ở trước mặt làm hắn xúc động hay không.
Trương Dương cười nói: "Có thể sống đã là một loại hạnh phúc rồi!"
Kiều Mộng Viện không nói gì, lặng lẽ phẩm vị câu này của Trương Dương, có thể sống đã là một loại hạnh phúc rồi, nhớ tới Hứa Gia Dũng đã chết, theo sự ra đi của gã còn có một phần tình cảm của mình trước kia. Kiều Mộng Viện vỗ vỗ tay, dang tay hướng về phía ánh mặt trời, nhắm mặt lại, hít sâu một hơi không khí.
Trương Dương nói: "Còn nhớ núi Thanh Đài không?"
Kiều Mộng Viện lại lắc đầu, nói khẽ: "Tôi quên rồi, chuyện trước đây tôi đều quên rồi."
Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện tới viện gia thuộc tỉnh ủy, Kiều Mộng Viện thậm chí ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, đẩy cửa bước xuống, Trương Dương nhìn bóng hình xinh đẹp của cô ta đi xa dần, cho tới khi đi tới trước cửa nhà thì hắn mới lái xe Pickup bỏ đi.
Con gái vừa sáng sớm đã về Đông Giang, vợ chồng Kiều Chấn Lương rất bất ngờ, thấy bộ dạng tiều tụy mệt mỏi của con gái mình, Mạnh Truyền Mỹ vội vào lao lên, nắm lấy bàn tay lạnh giá của con gái: "Mộng Viện, con sao vậy? Con đừng dọa mẹ?"
Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương quan tâm nhìn con gái, y nói khẽ: "Truyền Mỹ, Mộng Viện chắc là chưa ăn cơm đâu, đi chuẩn bị đi!"
Kiều Mộng Viện cười cười, cô ta nói khẽ: "Cha, mẹ, không sao đâu, chỉ là đột nhiên nhớ nhà, thế là quay về thôi!"
Kiều Chấn Lương mỉm cười bước tới, ôm lấy vai con gái, sưởi ấm thân thể đơn bạc của cô ta, đầy từ ái nói: "Nhớ nhà thì cứ về, cha nhớ con, mẹ cũng nhớ con. Đi tắm nước nóng đi, một nhà ba người chúng ta cùng nhau ăn sáng."
Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta cảm thấy sống mũi cay cay, chỉ có về nhà cô ta mới có thể cảm giác được trong lòng cảm thấy vững tâm hơn.
Với trí tuệ của Kiều Chấn Lương đương nhiên là có thể phát giác ra con gái mình đã phát sinh biến cố, có điều thân là cha, điều mà y nên làm là an ủi tình tự của con gái chứ không phải là làm rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau khi đưa con gái về phòng, Kiều Chấn Lương quay lại phòng khách.
Mạnh Truyền Mỹ vội vàng bước tới: "Lão Kiều, con gái không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Kiều Chấn Lương có chút trách cứ nhìn vợ một cái, Mạnh Truyền Mỹ thấp giọng lẩm bẩm: "Không hỏi rõ thì trong lòng tôi hoảng lắm, thật sự là rất lo lắng."
"Không được hỏi!" Kiều Chấn Lương nói xong liền bước tới sa lông.
Mạnh Truyền Mỹ thở dài, chỉ có thể quay người bước vào phòng bếp.
Kiều Chấn Lương cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho cục trưởng cục công an Giang Thành Vinh Bằng Phi.
Vinh Bằng Phi sáng sớm đã nhận được điện thoại của bí thư thị ủy, lập tức ý thức được bí thư Kiều tìm mình làm gì, vụ án tối qua khiến cho Vinh Bằng Phi cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, tới hiện tại trong lòng y vẫn còn thấy hãi, Hứa Gia Dũng to gan quá, gã thuê sát thủ không chỉ nhắm vào Trương Dương mà còn kéo cả Kiều Mộng Viện vào, nếu như không phải là Trương Dương bằng vào bản sự xuất chúng đào xuất sinh thiên, cứu được Kiều Mộng Viện ra, Kiều Mộng Viện nếu có bất trắc, sợ rằng vị cục trưởng cục công an là y sẽ gặp xui xẻo.
Vinh Bằng Phi không dám giấu Kiều Chấn Lương, liền kể lại một lượt chuyện tối qua.
Kiều Chấn Lương nghe y nói xong, cả người cũng toát mồ hôi lạnh, y căn bản không ngờ con gái mình tối qua lại gặp hung hiểm như vậy, Kiều Chấn Lương không nén được giận, nói: "Vinh Bằng Phi, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vì sao lại không nói cho tôi biết sớm?"
Vinh Bằng Phi cười bồi, rụt rè nói: "Bí thư Kiều, chúng tôi sau chuyện đã tới nơi, lúc đó Kiều tiểu thư đã an toàn rồi, là cô ấy kiên trì không cho chúng tôi báo tin tức này cho ngài, sợ ngài lo lắng, hơn nữa chúng tôi cũng sợ đánh rắn động cổ, nếu Hứa Gia Dũng biết được tin, gã có thể sẽ kịp thời tẩu thoát.”
Kiều Chấn Lương tức giận nói: "Vinh Bằng Phi, cục trưởng cục công an như anh làm ăn kiểu gì thế? Chuyện thuê sát thủ giết người phát sinh ở ngay dưới mí mắt anh mà không ngờ lại xong chuyện rồi mới biết, con gái tôi xảy ra chuyện mà anh không ngờ lai không trực tiếp thông tri cho người nhà, anh là sợ phải gánh trách nhiệm!"
Vinh Bằng Phi nghe ra là Kiều Chấn Lương thật sự nổi giận rồi, liền lí nhí nói: "Xin lỗi bí thư Kiều, thật sự là xin lỗi, tôi thừa nhận tôi đã không bảo hộ tốt Kiều tiểu thư."
Kiều Chấn Lương lạnh lùng nói: "Bảo hộ mỗi một người dân, mỗi một thương nhân đầu tư của thành phố Giang Thành đều là trách nhiệm mà anh phải làm, không chỉ là vấn đề của con gái tôi!" Kiều Chấn Lương nói xong liền gác điện thoại.
Kiều Chấn Lương trên cơ bản đã đoán ra được đầu mối đại khái, Hứa Gia Dũng thuê người muốn giết Trương Dương và con gái mình, kết cục sau cùng là Hứa Gia Dũng bị cảnh sát bắn chết, Trương Dương và Kiều Mộng Viện bình an vô sợ. Y có thể thể hội được tâm tình của con gái mình lúc này, Kiều Mộng Viện một độ vì Hứa Gia Dũng mà không ngại quyết liệt với cha mẹ, lại dồn hết sức giúp đỡ Hứa Gia Dũng xây dựng Hối Thông, Kiều Chấn Lương trước giờ không thích Hứa Gia Dũng, không chỉ là bởi vì Hứa Thường Đức, cha của Hứa Gia Dũng trên chính trị có vết nhơ, mà bởi vì y thủy chung nhận định rằng mục đích mà Hứa Gia Dũng tiếp cận con gái mình chính là muốn nương nhờ Kiều gia. Kiều Chấn Lương không hi vọng con gái mình gả cho cậu thanh niên có quá nhiều tâm cơ này. Nghe thấy Hứa Gia Dũng đã chết, Kiều Chấn Lương ngoài phẫn nộ ra thì cũng cảm thấy một chút thương tiếc, một thanh niên hào hoa phong nhã, vì cừu hận mà cuối cùng cũng tự hủy mình, Hứa Gia Dũng căn bản không nhận rõ được giá trị của nhân sinh.
Tiếng chuông điện thoại khiến Kiều Chấn Lương tỉnh lại khỏi trầm tư, y nhíu mày, cầm điện thoại lên, là trưởng thư ký tỉnh ủy Diêm Quốc Đào gọi tới, nhắc y sáng nay phải tới thị sát khu khai phá.