Hứa Gia Dũng rất lễ phép chào: "Dì Hải Sắt!"
Vương Quân Dao nghe thấy giọng nói của Hứa Gia Dũng thì quan tâm hỏi: "Gia Dũng, cháu ra rồi à, ở bên trong có bị làm khó không?"
Hứa Gia Dũng không nói ra chuyện Đỗ Vũ Phong đánh gã, liền nói khẽ: "Không sao, cháu rất khỏe."
Vương Quân Dao nói: "Gia Dũng, đừng đấu với Trương Dương nữa, tên đó căn bản chính là một địa đầu xà, cháu có mạnh hơn nữa cũng không thể áp chế được hắn, cháu về Đông Giang đi, dì có chuyện muốn nói với cháu."
Hứa Gia Dũng nói: "Chuyện của Hối Thông vẫn chưa xong, cháu tạm thời không thể đi được."
Vương Quân Dao thở dài, nói: "Gia Dũng, không phải là cô nói cháu đâu, cháu để tâm vào sinh ý đi, tranh đi đấu lại với Trương Dương thì có gì hay?"
Hứa Gia Dũng nói: "Cháu không tin loại người này có thể may mắn cả đời, cháu tin ông trời công bằng, loại người này rồi sẽ có lúc gặp xui xẻo."
Vương Quân Dao tận tình khuyên bảo: "Hắn là hắn còn cháu và cháu, dì thân là trưởng bối của cháu, thật là là không đành lòng nhìn thấy cuộc sống của cháu cứ mãi chìm ngập trong thù hận."
Hứa Gia Dũng nói: "Cám ơn sự quan tâm của dì, cháu biết mình nên làm gì."
Phạm Tư Kỳ đợi Hứa Gia Dũng gác điện thoại mới nói: "Tôi phải nhanh nhanh về Nam Tích một chuyện, phía đó xảy ra chút vấn đề nhỏ."
Hứa Gia Dũng nói: "Vợ chồng như chim liền cánh, lúc đại nạn lâm đầu lại mạnh ai người nấy bay, xem ra lời của cô nhân quả nhiên mấy phần đạo lý."
Phạm Tư Kỳ nói: "Tinh Nguyệt đầu tư vào cảng Nước Sâu Nam Tích nhiều tiền như vậy, tôi không thể vì một số chuyện ân oán cá nhân mà bỏ mặc lợi ích của ga tộc."
Hứa Gia Dũng nói: "Lý do của cô chính đáng lắm! Nữ nhân ở trên thế giới này là động vậy dễ thay đổi nhất."
Phạm Tư Kỳ đã chị đựng đủ sự dày vào của Hứa Gia Dũng rồi, mỗi lần tâm tình của gã không tốt, gã sẽ chuyện sự uất ức này lên người cô ta, gã thật sự là ma tinh trong số mạng của Phạm Tư Kỳ.
Hứa Gia Dũng vươn tay ra ôm lấy Phạm Tư Kỳ, ghé vào tai cô ta, nói khẽ: "Cô muốn thoát khỏi tôi à? Nằm mơ đi! Tôi mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng xui xẻo tôi. Cô đó, đừng cho rằng tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, thấy bộ dạng này của tôi cô có phải là vui lắm không, cao hứng lắm không? Cô chỉ mong sao cho Trương Dương hạ chết tôi để cô được tự do đúng không?"
Phạm Tư Kỳ ra sức lắc đầu, nói: "Tôi trước giờ chưa từng nghĩ vậy."
Hứa Gia Dũng cười lạnh nói: "Cô đang nói dối, lừa đảo, nữ nhân con mẹ nó toàn là bọn lừa đảo!" Hứa Gia Dũng ánh mắt tràn ngập sát khí, khiến cho Phạm Tư Kỳ không rét mà run, cô ta có gắng giãy ra khỏi tay Hứa Gia Dũng, nhưng lại bị gã ôm chặt hơn.
"Bỏ tôi ra." Phạm Tư Kỳ nhỏ giọng cầu xin.
Hứa Gia Dũng chậm rãi lắc đầu: "Chỉ cần tôi còn một hơi thở, cô hãy thật thà mà nghe lời tôi, nếu không... Hắc hắc!"
Hứa Gia Dũng về tới chính phủ nhất chiêu không lâu thì nhân viên phục vụ gõ cửa đưa tới một phong thư, mở phong thư ra thì thấy bên trong viết về chuyện ông già Hứa Thường Đức của gã ăn hối lộ, ghi chép rõ ràng những chuyện sai trái mà Hứa Thường Đức đã làm khi còn đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Giang Thành, Hứa Gia Dũng đọc xong liền nổi cơn tam bành, thấy lạc khoản ở cuối tư còn ký hai chữ Trương Dương rất ngông nghênh, Hứa Gia Dũng xé nát phong thư này. Gã cầm điện thoại lên bấm số di động của Trương Dương.
"Hứa Gia Dũng, mày tìm tao xin lỗi à? Giờ không hiềm quá muộn rồi ư?"
Ngữ khí lề rề của Trương Dương khiến cho Hứa Gia Dũng càng khó chịu hơn, gã cầm lên: "Xin lỗi mày à, trừ phi tao chết, tao thật sự hối hận, lúc đó vì sao không dùng sức hơn một chút, vì sao không đập chết thằng ôn mày!"
Trương Dương cười nói: "Chú ý ngôn từ của mày, chỉ bằng vào câu này tao có thể tố mày tội đe dọa người khác đó!"
Hứa Gia Dũng nói: "Trừ vu oan hãm hại ra thì mày còn có bản sự gì? Miệng thi luôn nói rằng mình quang minh chính đại, tao thấy mày chỉ là một tên tiểu nhân âm hiểm mà thôi!"
Trương Dương nói: "vu oan hãm hại à? Tao sao không cảm thấy vậy nhỉ? Ông già mà đột nhiên phát bệnh tim không phải là giả, mà lão chết là may đấy, ít nhất còn giữ được thanh danh, lão ở Giang Thành tham ô không ít, kỳ thực Trung Kỷ ủy sớm đã nắm được chứng cứ tham ô hủ bại của lão rồi, nếu không phải là nghĩ tới sự công tín của quan viên chính phủ, sớm đã truy cứu trách nhiệm của lão rồi."
Hứa Gia Dũng thở hổn hển, ở trong lòng gã, không ai được phép nói xấu lão, gã gầm lên: "Mày đánh rắm!"
Trương Dương nói: "Mày dẫu sao cũng là người đi du học nước ngoài về, sao mở miệng ra là nói bậy thế?"
Hứa Gia Dũng nói: "Ti bỉ, mày lợi dụng sự thiện lương của Mộng Viên, lừa dối cô ấy, mày muốn lợi dụng cô ấy để đả kích tao, báo thù tao!"
Trương Dương cười nói: "Mộng Viện là một cô gái thông minh có lý trí, mày cho rằng cô ấy không nhìn ra những gì mà tao làm ư? Cô ấy kỳ thực là cam tâm tình nguyện giúp tao! Người lợi dụng Mộng Viện là mày. Cha mày chết, mày đem cái chết của lão tính lên đầu tao. Mày muốn trả thù tao, nhưng lại không có tòa núi dựa nào, vì vậy nên mày bắt đầu theo đuổi Mộng Viên, đính hôn với cô ấy, muốn dựa vào Kiều gia để phát triển, muốn mượn sức của họ để đối phó với tao, đáng tiếc là Kiều gia sớm đã nhận rõ bản mặt thật của mày rồi."
Hứa Gia Dũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mày đứng giữa xúi giục, là mày đã phá hoại quan hệ giữa tao và Mộng Viện."
"Mộng Viện lúc trước quả thực là từng yêu mày, nhưng cô ấy cũng bị mày lừa gạt!"
Hứa Gia Dũng hét lên: "Tao thừa nhận tao cũng không cao thượng gì, nhưng mày cũng không phải là người tốt!"
"Đối phó với mày cần cao thượng à? Hứa Gia Dũng, mày tốt nhất hãyngoan ngoãn cút khỏi Giang Thành, cút càng xa càng tốt, bám váy nữ nhân mà biến khỏi Trung Quốc đi, tới Singapore cũng được, tới Mỹ cũng được, tóm lại là đừng để tao gặp lại mày."
Trương Dương dừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, buổi tối tạo hẹn Mộng Viện cùng nhau đi ăn cơm, mày có muốn đi cùng không?"
"Hỗn đản!" Hứa Gia Dũng gác điện thoại, tức đến nỗi lảo dảo, mắt không ngừng phun lửa.
Phạm Tư Kỳ nhìn Hứa Gia Dũng đang tức giận, ở sâu trong lòng sinh ra khoái ý, Hứa Gia Dũng hiện tại chính là một con dã thú sắp phát cuồng, nếu như gã thông minh thì nên rời khỏi Giang Thành, điều chính lại tâm tình cho thật bình tĩnh, tiếp tục ở lại đây ngoan cố chống cự là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, là người bàng quan, Phạm Tư Kỳ cũng nhìn ra Hứa Gia Dũng căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương, trên thương trường, tình trường, chiến trường Hứa Gia Dũng đều rời vào thế hạ phong.
...
Kiều Mộng Viện lái xe về tới trước biệt thự thì nhìn thấy xe pichup của Trương Dương đỗ ở trước cửa nhà mình, nhưng lại không thấy Trương Dương đâu, Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nhìn quanh khu nhà, xác định là hắn không ở xung quanh mới lái xe vào gara, khi đang chuẩn bị đóng cửa thì thấy Trương Dương xách một đôi giày đi tới, sự lợi dụng của Trương Dương đối với cô ta khiến cho Kiều đại tiểu thư trong lòng rất tức giận, cơn tức trút hết lên đôi giày, thế nên liền ném đôi giày này vào trong thùng rác. Nhưng không ngờ Trương đại quan nhân lại nhìn thấy rồi nhặt về.
Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Anh tới đây làm gì?"
Trương Dương nói: "Giày vẫn còn tốt sao lại vứt đi?"
Kiều Mộng Viện nói: "Đồ mà người khác tặng cho tôi nhưng tôi không thích thì đương nhiên là phải ném đi rồi!"
Trương Dương nói: "Lãng phí đáng xấu hổ quá, cho dù là có tiền cũng không thể làm vậy được!"
Kiều Mộng Viện nói: "Có người đáng phải xấu hổ, nhưng người đó tuyệt không phải là tôi!"
Trương Dương đặt đôi giày lại ở trước cửa, Kiều Mộng Viện nhấc chân lên đá bay giày đi, mở cửa đi vào. Trương đại quan nhân nói: "Giày có thể vứt bỏ, nhưng ký ức thì không thể, lúc đó khi tôi tặng cô đôi giày, trong lòng cô vẫn có chút cảm động phải không?"
Nghe thấy câu này, Kiều Mộng Viện quay đầu lại, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên: "Đúng, lúc đó tôi rất cảm động, nhưng hiện tại nhìn thấy đôi giày này thì chỉ thấy chán ghét thôi, tôi không biết anh từ lúc nào lại trở nên dối trá như vậy, vì đạt được mục đích mà không tiếc đi lừa gạt người khác, lợi dụng người khác, anh như thế thì có khác gì với Hứa Gia Dũng chứ?"
Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi thừa nhận là tôi không đúng, nhưng nếu cho tôi cô hội làm lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy!"
"Anh..." Thấy Trương Dương đến chết vẫn không hối cải.” Kiều Mộng Viện thật sự là bất lực, cô ta dừng lại một chút rồi nói: "Anh không thể bớt vô sỉ đi được một chút ư?"
Trương Dương nói: "Tôi đang bức gã, tôi phải bức gã rời khỏi Giang Thành!"
"Điều này liên quan gì tới tôi?"