Mắt Trương Dương nhìn chằm chằm vào chân của Kiều Mộng Viện, nhìn đến mức có chút thất thố, bị tiếng ho của Kiều Mộng Viện khiến cho tỉnh lại, hắn có chút xấu hổ cười cười, từ trong hộp cấp cứu lấy nhíp ra, cẩn thận lấy những mảnh thủy tinh ở trong chân Kiều Mộng Viện, vết thương rất sâu, tới gần hai mm, chẳng trách lại chảy nhiều máu như vậy. Trương Dương bôi thuốc kim sang tự chế lên vết thương của Kiều Mộng Viện, quan tâm hỏi: "Đau không?"
Kiều Mộng Viện cắn chặt môi, khẽ gật đầu.
Trương Dương bảo: "Cho nên mới nói nữ nhân đừng có hiếu thắng, vừa rồi để tôi cõng cô có phải là không sao rồi không?"
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Nhiều người như vậy, tôi sao lại không biết xấu hổ để anh cõng?"
Trương Dương không khỏi cười hắc hắc, ý khác của Kiều Mộng Viện là, nếu như không có nhiều người như vậy thì cũng sẽ không cố kỵ như thế. Hắn biết tình tình của Kiều Mộng Viện trước giờ luôn thận trọng, cho nên không dám nói gì quá phận, lấy băng ra chậm rãi băng bó vết thương lại cho Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện sau khi được bôi thuốc kim sang, vết thương chỉ ngưa ngứa không còn đau nữa, cô ta có chút hiếu kỳ, nói: "Sao trong xe anh tùy thời đều mang theo túi cấp cứu vậy?"
Trương Dương cười nói: "Cô biết mà, tôi là một người tính tình nóng nảy, vài ba ngày là lại động thủ với người ta, bị một chút thương ngoài da là khó tránh khỏi, cho nên mới mang theo túi cấp cứu, gặp vết thương nhẹ thì tự mình có thể tùy thời xử lý!"
Kiều Mộng Viện không nhịn được cười, nói: "Anh cũng tự biết mình nhỉ?"
Trương Dương sau khi băng bó xong cho cô ta, cũng ngồi sánh với với Kiều Mộng Viện ở cốp xe, nhân viên công tác ở đằng xa đang ai làm việc nấy, không có ai chú ý tới họ.
Kiều Mộng Viện nói: "Anh tiểu Phi tới Tây Tạng tòng quân rồi, Chung Trường Thắng cũng bị ông nội tôi sa thải, hai chuyện này đều liên quan tới anh ư?"
Trương Dương nói: "Không liên quan gì tới tôi cả, tôi thề là tôi căn bản không ở trước mặt Kiều lão nói xấu một câu nào về họ!"
Kiều Mộng Viện thở dài, nói: "Anh tiểu Phi từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ như vậy?"
Trương Dương nói: "Gã được chiều quen rồi, tới Tây Tạng nếm chút đau khổ cũng không phải là một chuyện xấu."
Kiều Mộng Viện nói: "Nghe nói anh ở kinh thành gây ra không ít chuyện."
Trương Dương nói: "Lời đồn bên ngoài không đáng tin, kỳ thực là người khác chọc tôi."
Kiều Mộng Viện bật cười, cô ta tất nhiên là không tin lời Trương Dương.
Hai kỹ sư của Hối Thông rất nhanh liền tra rõ tình hình tổn thất, qua lại báo cáo với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện sau khi nói với họ vài câu, liền quay sang Trương Dương, bảo: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng vận thiết bị tới, giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất."
Trương Dương vẫn rất cảm kích Kiều Mộng Viện, dẫu sao thì chỗ thiết bị này đều là cô ta tài trợ không ràng buộc, Trương Dương nói: "Cám ơn Kiều tổng, cám ơn sự ủng hộ của các cô đối với việc xây dựng sân bay mới của chúng tôi."
Kiều Mộng Viện nhìn về đằng xa, thở dài nói: "Tôi đã quyết định rút khỏi Hối Thông rồi." Giọng nói của cô ta tuy không lớn, nhưng Trương Dương nghe mà giống như là sét đánh giữa trời quang, hắn ngạc nhiên nói: "Vì sao? Viễn cảnh của Hối Thông rất tốt mà?"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh biết đấy, Hối Thông không phải là của một mình tôi."
Trương Dương im lặng không nói gì, hắn đương nhiên rõ, Hối Thông là Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng cùng nhau sáng lập, Hứa Gia Dũng ở trong đây chiếm một nửa cổ phần.
Kiều Mộng Viện nói: "Từ sau khi anh ta đi, một mình tôi chống đỡ Hối Thông, cũng may là nghiệp vụ của Hối Thông trước giờ luôn rất tốt, hiện tại tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore đã đề xuất mua lại cổ phần của Hối Thông trên tay tôi, đợi sau khi hoàn thành giao dịch cổ phần, tôi sẽ triệt để rút khỏi Hối Thông, tôi mệt mỏi rồi."
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, nói: "Tập đoàn Tinh Nguyệt ư? Đó chẳng phải là tập đoàn của Hứa Gia Dũng ư?"
Kiều Mộng Viện đan hai tay vào nhau, rướn về phía trước, nói khẽ: "Là tập đoàn nào cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi mệt rồi, tôi muốn kết thúc."
Trương Dương hiểu rằng Kiều Mộng Viện sở dĩ muốn kết thúc Hối Thống, nguyên nhân chân chính là muốn triệt để vạch rõ giới hạn với Hứa Gia Dũng, nhớ tới những gì mà Hứa Gia Dũng đã làm, Trương Dương trong lòng lại không khỏi tức giận, hắn lợi dụng chuyện của Kim Toa để gây hấn ranh giới nhẫn nại của mình nhiều lần, sau đó lại vạch trần chuyện của Trầm Vi, khiến Tần Bạch mất mặt trong hôn lễ, Trương Dương đã không thể nào nhịn được Hứa Gia Dũng nữa rồi, hắn biết rõ rằng, Hứa Gia Dũng coi mình là kẻ thù giết cha, nếu như mình mặc hệ gã, sau này sự báo thù của Hứa Gia Dũng đối với mình sẽ biến thành ghê gớm hơn, nếu như là báo thù quang minh chính đại, Trương Dương không sợ, nhưng sự thực chứng minh, Hứa Gia Dũng là một tên tiểu nhân bất chấp thủ đoạn, những thủ đoạn bẩn thỉu xuất hiện liên tục khiến cho Trương Dương quyết không thể để nhân vật nguy hiểm này tiếp tục tồn tại, làm nguy hại tới thân nhân, bằng hữu của mình.
Trương Dương thở dài, nói: "Cô khổ cực đưa Hối Thông tới quy mô hiện tại, chuyển nhượng cho Tinh Tuyệt, há chẳng phải là tiện nghi cho tên khốn Hứa Gia Dũng đó ư?"
Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, nói: "Chuyện trên sinh ý, tự tôi sẽ có chủ ý, còn chuyện tình cảm thì không liên quan gì tới anh, sự lo lắng của anh hình như hơi thừa rồi."
Trương Dương nói: "Cho dù là bạn bè, quan tâm nhâm cũng là điều nên làm mà."
Kiều Mộng Viện nói: "Có thời gian thì đi quan tâm nhiều đến Sở Yên Nhiên đi, có lẽ có thể khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý." Kiều Mộng Viện cũng có nghe nói tới chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên giải trừ hôn ước.
Trương Dương cười khổ, nói: "Cô nói vậy thì hai chúng ta thực sự là có chút vị đạo của kẻ luân lạc thiên nhai."
Kiều Mộng Viện nói: "Đừng có kéo tôi vào, tôi còn chưa thảm tới mức đó."
Lúc này điện thoại của Trương Dương đổ chuông, là Trình Diễm Đông gọi tới, đã tìm thấy chỗ dây cáp bị cắt ở một trạm thu mua phế phẩm, ở hiện trường bắt được hai tên tội phạm cắt dây, đã thẩm vấn sơ bộ, bọn họ đã cung khai đồng bạn ra, cảnh sát đang tiến hành hành động, tranh thủ một lưới bắt gọn bọn trộm này. Căn cứ vào tình huống hiện tại nắm được, lần cắt dây cáp này không có nhiều nhân tố phía sau, chỉ là đám trộm này phạm tội vì mưu lợi, không có ý phá hoại.
Tần Bạch ở trong chuyện này biểu hiện rất kiên trì, gã vẫn cho rằng không phải là một chuyện trộm cắp bình thường, đám phần tử tội phạm này cắt dây cáp thì có thể giải thích rõ, nhưng bọn chúng đi phá hoại thiết bị của Hối Thông thì khó mà giải thích được.
Sự kiện cắt dây cáp này khiến chính phủ thành phố Giang Thành rất chú ý, thị lý đã nhấn mạnh phải tăng cường trị an của công trường, đảm bảo công trình sân bay mới được tiến hành ổn định, ngăn chặn những sự kiện tương tự phát sinh, sau cuộc nói chuyện giữa cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi và Trương Dương, quyết định phái thêm cảnh sát tới quản lý trị an ở công trường, Tần Bạch chủ động xin đi, tới công trường phụ trách công tác trị an hiện trường.
Trương Dương ngay lập tức nói chuyện Tần Bạch được điều đến công trường sân bay mới cho Tần Thanh.
Tần Thanh sau khi từ Giang Thành về Lam Sơn, một mực đều lo lắng cho chuyện của em trai mình, hiện tại nghe nói gã được phái tới công trường sân bay mới công tác, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao thì chuyện của Trầm Vi cũng đả kích Tần Bạch rất mạnh, nếu như gã tiếp tục ở lại cục công an Giang Thành, áp lực tâm lý phải gánh chịu sẽ rất lớn, khó tránh khỏi phải đối diện với những lời đồn đại thất thiệt, đây chính là nguyên nhân mà lúc trước Tần Thanh muốn điều gã tới Lam Sơn hoặc là Nam Tích, nhưng đáng tiếc đề nghị của cô ta lại bị Tần Bạch cự tuyệt, Tần Bạch kiên trì muốn ở lại Giang Thành tiếp tục công tác, hiện tại Tần Bạch tới công trường sân bay, tuy vẫn là ở Giang Thành, nhưng dẫu sao cũng là rời khỏi hoàn cảnh công tác trước kia, thay đổi hoàn cảnh đối với sự hồi phục tâm lý của Tần Bạch có tác dụng rất lớn. Tần Thanh dặn dò Trương Dương: "Tần Bạch tới chỗ anh, anh sau này phải khai thông cho nó nhiều nhé, giúp nó sớm ngay từ trong thung lũng đi ra."
Trương Dương nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ làm tốt công tác tư tưởng, đợi khi em gặp lại Tần Bạch, nhất định sẽ thấy nó lại đầy dũng khi và hi vọng đối với cuộc sống!"
Tần Thanh cười nói: "Biết là anh có bản sự đó mà."
Trương Dương nói: "Vậy... em nếu giúp em khuyên bảo nó, em sẽ báo đáp anh thế nào đây?"
Tần Thanh gắt: "Còn ra điều kiện với em à? Anh đúng là vô sỉ!"
Trương Dương nói: "Anh gần đây phát hiện, con người ta một khi vô sỉ sẽ sống thoải mái hơn."
Tần Thanh cười khẽ: "Lần sau lúc gặp anh, anh bảo em làm gì, em sẽ làm cái đó." Thị trưởng Tần Thanh cũng chỉ có ở trước mắt Trương Dương mới biểu hiện ra nhu tình như nước như vậy.
Trương Dương trong lòng sướng rơn, hắn nói khẽ: "Em nói đấy nhé, đã nói là nhất định phải giữ lời."
Tuy là qua điện thoại, nhưng Tần Thanh vẫn có thể nghe ra vị đạo ám muội trong lời nói của tên này, mặt không khỏi nóng lên, nói: "Giữa ban ngày ban mặt, đừng có nói vậy, em gác máy đây, sắp phải đi họp thường ủy rồi."
Trương Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Bí thư Chu của bọn em đi chưa?"
Tần Thanh nói: "Chưa đi, tỉnh lý chỉ có ý định, tới giờ bộ tổ chức vẫn chưa hạ công văn."
Trương Dương nói: "Ngô Minh gần đây đang rất cố gắng tranh thủ, giúp anh nhăc nhở thị trưởng Thường phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để lật thuyền trong rãnh."