Y Đạo Quan Đồ

Chương 495-1: Không tiếc bất kỳ giá nào (1)

Hình Triêu Huy nói: "Thanh quan còn khó dứt việc nhà, gặp phải loại chuyện này, khó xử nhất chính là Tần gia, những người ngoài như chúng ta không tiện tham gia vào."

Trương Dương cười lạnh, nói: "Tần gia ư? Chỉ sợ là trong lòng vợ chồng tư lệnh Tần sớm đã coi đứa con gái này như chết rồi!"

...

Tần Hồng Giang mấy ngày nay cơ hồ là không rời khỏi thư phòng của mình, râu của ông ta đã mấy ngày không cạo, cả người rõ ràng là trông già đi nhiều.

Thương Ngọc Khiết bưng một bát cháo vào, từ sau khi hai vợ chồng xung đột, trong thời gian này không nói với nhau câu nào, nhưng thấy chồng mình đau khổ như vậy, Thương Ngọc Khiết cũng không khỏi có chút lo lắng, sợ sức khỏe của ông ta sẽ suy sụp.

Thương Ngọc Khiết đặt bát cháo lên bàn, rồi quay người lẳng lặng bỏ đi.

Tần Hồng Giang gọi bà ta lại, Thương Ngọc Khiết đứng đó, không quay mặt lại, bà ta vẫn giận chồng.

Tần Hồng Giang nói: "Bà tới cục cảnh sát thăm Manh Manh chưa?"

Thương Ngọc Khiết quay người lại, bà ta tràn đầy phẫn nộ, nói: "Tôi đã tới rồi, tôi là muốn trực tiếp hỏi nó, nó vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Vì sao lại muốn giết Chấn Đông?"

Hỏa khí của Tần Hồng Giang đã vơi đi nhiều, ông ta không tức giận, chỉ vào cái ghế ở bên cạnh mình, nói: "Ngọc Khiết, bà ngồi đi!"

Thương Ngọc Khiết không hề động đậy.

Tần Hồng Giang nói: "Con trai chết rồi, bà đau lòng, còn tôi thì chẳng lẽ lại không à?"

Thương Ngọc Khiết nghe thấy chồng nói câu này, vành mắt không khỏi đỏ lên, bà ta lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tần Hồng Giang.

Tần Hồng Giang nói: "Hai mươi năm rồi, Manh Manh tuy không phải là con gái ruột của chúng ta, nhưng chúng ta một tay nuôi dưỡng nó lớn thành người, nó rốt cuộc là một đứa bé như thế nào thì bà rõ, tôi rõ!"

Thương Ngọc Khiết nói: "Tôi không rõ, tôi chỉ biết là nó hận Chấn Đông, nó một mực nhớ chuyện mà Chấn Đông gây ra cho nó. Nhưng Chấn Đông đã biết sai rồi, nó những năm nay nó sống có yên không? Một người phạm sai lầm một lần, không thể vì thể mà chịu khiển trách cả đời được?"

Tần Hồng Giang nói: "Chấn Đông là con trai của chúng ta, bà có từng nghĩ, Manh Manh cũng là con gái của chúng ta không?"

Thương Ngọc Khiết nói: "Nó không phải, nó trước giờ đều không phải."

Tần Hồng Giang thở dài, nói: "Manh Manh là một đứa con gái thiện lương đơn thuần, là Chấn Đông hủy đi nhân sinh của nó, hủy đi hạnh phúc của cuộc đời nó. Lúc trước nếu không phải là bà xin tôi, tôi sớm đã bắn chết thắng súc sinh đó rồi!"

Thương Ngọc Khiết nói: "Nó cho dù sai thì cũng không đáng tội chết!"

Tần Hồng Giang lạnh lùng nói: "Con hư tại mẹ, nếu không phải là bà che chở cho nó quá đáng, nó cũng không tới nước này.".

Thương Ngọc Khiết nói: "Ông vĩnh viễn là như vậy, trong mắt ông, người ngoài luôn hơn con ruột của mình!"

Tần Hồng Giang nói: "Đừng cho rằng tôi không biết bà tới cục cảnh sát làm gì? Bà sợ Manh Manh nói ra chân tướng, bà sợ chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài!"

Thương Ngọc Khiết rít lên: "Đúng, tôi làm vậy chẳng phải là vì để giữ mặt mũi cho ông, cho Tần gia ư?"

Tần Hồng Giang nói: "Bà chưa bao giờ đối đãi với Manh Manh như con gái của mình, nhưng Manh Manh thì lại không tuyệt tình như bà đâu!"

Thương Ngọc Khiết phẫn nộ nói: "Nó có thể giết chết anh trai của mình, thế còn chưa đủ tuyệt tình à?"

Tần Hồng Giang nói: "Nếu nó không niệm tình xưa, sớm đã vạch trần chuyện xấu mà Chấn Đông làm rồi, nếu nó không niệm tình xưa, hiện tại Tần gia chúng ta đã thành trò cười cho thiên hạ rồi."

Thương Ngọc Khiết nói: "Tần Hồng Giang, ông vẫn coi nó như con gái của mình à?"

Tần Hồng Giang gật đầu: "Tôi đã mất đi một đứa con trai, tôi không muốn lại mất đi một đứa con gái!"

Thương Ngọc Khiết nuốt lệ hét lên: "Nó không phải là con gái tôi, không phải, trước giờ đều không phải!"

...

Tần Hồng Giang tự mình tới thăm Tần Manh Manh. Tần Manh Manh nhìn thấy cha nuôi đột nhiên già đi nhiều, trong lòng cũng không khỏi thương xót. Từ lúc cô ta hiểu chuyện, cha nuôi luôn đối đãi với mình rất tốt, nhưng từ chuyện xảy ra sáu năm trước, Tần Manh Manh đã cắt đứt tất cả liên hệ với Tần gia, không còn gặp mặt cha nuôi nữa.

Tần Hồng Giang nhìn Tần Manh Manh ở trước mặt, hơn sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ta và con gái nuôi gặp nhau. Nhìn khuôn mặt trắng bệch tiều tụy của Tần Manh Manh, Tần Hồng Giang cảm thấy chua xót. Ông ta nói khẽ: "Vẫn ổn chứ?"

Tần Manh Manh cười nhạt một tiếng, xử cảnh hiện tại của mình thì làm sao mà ổn cho nổi? Cô ta nói: "Ông tới đây để chỉ trích tôi à?"

Tần Hồng Giang lắc đầu, nói: "Cha chỉ muốn tới thăm con thôi!"

Tần Manh Manh nói: "Cảnh sát đã ho rằng là tôi giết con trai của ông, bọn họ đã chuẩn bị khởi tố tôi rồi!"

Tần Hồng Giang nói: "Con có làm không?"

Tần Manh Manh lắc đầu: "Anh ta không đáng!"

Tần Hồng Giang nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia bi thương: "Những năm nay, ta một mực muốn nói với con một câu!" Ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Xin lỗi con!"

Tần Manh Manh nói: "Không cần!" Cô ta đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.

Tần Hồng Giang nói khẽ: "Manh Manh, trong lòng cha, con vĩnh viễn là con gái của cha!"

Bước chân của Tần Manh Manh dừng lại, cô ta dùng sức cắn môi, cố khống chế tình cảm của mình, một lúc sau mới nói: "Tôi không phải, trước đây không phải, sau này cũng không phải!"

...

Trình Chí Vĩ lại một lần nữa tới hiện trường gây án, lần này gã đi cùng Hình Triêu Huy, vị lão chiến hữu này chủ động tới hiện trường quan sát, Trình Chí Vĩ đối với điều này có chút bất lực, gã oán trách: "Từ lúc nào các cậu lại có hứng thú với tội phạm hình sự vậy?"

Hình Triêu Huy nói: "Chuyện liên quan tới an toàn quốc gia, không cần phải giải thích với cậu!" Y vỗ vai Trình Chí Vĩ, nói: "Chúng tớ chỉ muốn tìm hiểu một số tình huống thôi, không can thiệp vào việc của các cậu đâu, cậu cứ yên tâm đi!"

Trình Chí Vĩ ngồi xuống sa lông, án hung sát đã được hai ngày rồi, trong phòng vẫn là bộ dạng trước kia, vật chứng tương quan đã bị khoa giám chứng lấy đi hết rồi, hiện trường chỉ còn lại hai vũng máu.

Cùng Hình Triêu Huy tới đây còn có hai chuyên gia khoa kỹ thuật của Quốc An, bọn họ kiểm tra kỹ càng một lượt mỗi một ngóc ngách trong nhà. Đối với những dấu tay, vết máu, tóc đều tiến hành lấy mẫu.

Trình Chí Vĩ và Hình Triêu Huy tới ban công, gã móc thuốc ra, từ bên trong lấy ra một điếu cho Hình Triêu Huy.

Hình Triêu Huy xua xua tay, tự lấy một hộp ba số của mình ra: "Tôi quen hút thứ này rồi, cậu cứ tự nhiên!"

Trình Chí Vĩ mắng: "Đồ sính ngoại!"

Hình Triêu Huy nói: "Cậu có cái nhìn gì về vụ án này?"

Trình Chí Vĩ nói: "Chứng cứ còn chưa rõ ràng à? Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi nhất, căn cứ vào chứng cứ mà chúng tớ nắm được, đã chuẩn bị chứng thức khởi tố cô ta rồi."

Hình Triêu Huy nói: "Còn động cơ giết người của cô ta ở đâu?"

Trình Chí Vĩ nói: "Đó là chuyện của quan tòa, cái chúng tớ cần chí là thu thập chứng cớ và người bị hiềm nghi, rồi đưa cô ta ra tòa."

Hình Triêu Huy nói: "Tần Manh Manh thủy chung không thừa nhận mình giết Tần Chấn Đông, chúng ta có thể đưa ra một giả thiết, giả sử Tần Manh Manh là nói thật, cô ta không giết Tần Chấn Đông!"

Trình Chí Vĩ nói: "Lão chiến hữu à, giả thiết của cậu không được thành lập, không nghi ngờ gì nữa, Tần Chấn Đông là bị cô ta giết, tuyệt không thể nào là tự sát được! Án chiếu theo suy luận của cậu thì lúc đó còn có người thứ ba tồn tại!"

Hình Triêu Huy nói: "Nếu thật sự có người thứ ba tồn tại thì sao?"

Trình Chí Vĩ mỉm cười lắc đầu, nói: "Cảnh sát chúng tớ đã kiểm tra mỗi một ngóc ngách trong nhà rồi, không có tra ra dấu vết của người thứ ba, hơn nữa căn cứ vào kết quả điều tra từ hàng xóm xung quanh, bọn họ cũng không nhìn thấy người thứ ba tiến vào trong phòng."

Hình Triêu Huy nói: "Tớ tuy không phải là cảnh sát, nhưng có mấy chuyện tớ cảm thấy rất kỳ quái."

Trình Chí Vĩ gật đầu, nói: "Nói ra nghe thử đi!"

Hình Triêu Huy nói: "Thứ nhất là Tần Manh Manh thiếu động cơ giết Tần Chấn Đông, thứ hai, súng là của Tần Chấn Đông, có thể nói Tần Manh Manh căn bản không có dự mưu giết anh ta, thứ ba, căn cứ vào tình huống mà các cậu nói, lúc đó Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh đã phát sinh xung đột thân thể, Tần Chấn Đông trước tiên bị Tần Manh Manh đánh ngất, sau đó Tần Manh Manh cướp súng của anh ta, nhắm vào ngực anh ta bắn ba phát. Nhưng theo tớ biết, Tần Manh Manh không giỏi bác đấu, mà Tần Chấn Đông mới là cao thủ bác đấu."

Trình Chí Vĩ nói: "Có thể Tần Manh Manh thiếu động cơ giết Tần Chấn Đông, nhưng bọn họ rõ ràng là có xung đột, trong quá trình xung đột, Tần Manh Manh không thể khống chế tình tự, cho nên tập kích Tần Chấn Đông và giết anh ta."

Hình Triêu Huy nói: "Trên súng của Tần Chấn Đông vì sao chỉ có dấu tay của một mình Tần Manh Manh?"

Trình Chí Vĩ ngây ra, một lúc sau mới nói: "Có lẽ là Tần Manh Manh cố ý bố trí nghi trận, muốn lợi dụng chuyện này đã dụ chúng ta vào lầm lẫn.

Hình Triêu Huy nói: "Cậu giải thích không rõ rồi, chuyện này rất kỳ quái. Trên súng của Tần Chấn Đông không thể không có dấu tay của anh ta, chúng ta thử nghĩ một chút, xem thế này có hợp lý không nhé. Lúc đó Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh vào trong phòng, Tần Manh Manh phát hiện Tần Chấn Đông một mực theo dõi mình và con trai, cho nên tình tự vô cùng kích động, thế là phát sinh tranh cãi kịch liệt với Tần Chấn Đông, từ đó mà nảy sinh xung đột thân thể, Tần Chấn Đông lỡ tay đẩy Tần Manh Manh ngã xuống đất, Tần Manh Manh hôn mê, Tần Chấn Đông vô cùng kinh hoàng, khi anh tay không chú ý, người thứ ba tiến vào phòng, nhân lúc anh ta không phòng bị mà đánh ngã anh ta. Sau đó cầm súng lên, nhắm vào ngực Tần Chấn Đông bắn ba phát. Hung thủ sau khi giết người, quyết định giá họa cho Tần Manh Manh, thế là dùng khăn tay lau sạch dấu vân tay trên súng, lại đặt súng vào tay Tần Manh Manh. Tần Manh Manh sau khi tỉnh lại, phát hiện Tần Chấn Đông đã chết, cô ta kinh hoàng thất thố, chạy vào toalet rửa vết máu."