Y Đạo Quan Đồ

Chương 488-2: Gia yến (2)

Tống Hoài Minh không quen chứng kiến con mình chịu uất ức, từ những lời con gái nói ông càng chắc chắc một điều nó đang phải chịu điều uất ức, lại nghĩ đến đủ điều nghe được trước đây ông càng không thấy dễ chịu, trong câu nói lúc này đã toát ra sự tức giận.

Văn Quốc Quyền tươi cười cầm chén rượu lên: "Cả nhà tụ hội như vậy, đừng nên trách móc đám thanh niên trẻ tuổi nữa, Hoài Minh, lần này anh nhất định phải ở lại Bắc Kinh vài ngày mới được, để anh em chúng ta có thể hàm huyên."

Tống Hoài Minh đáp: "Việc này tôi không thể quyết định được, ở Bình Hải còn ngổn ngang công việc đợi tôi về xử lý, muốn nghỉ ngơi một chút thực cũng không có thời gian."

La Tuệ Ninh nói: "Khó khăn lắm mới đến đây chơi, đừng vội đi như thế, tôi và Ngọc Oánh còn phải nói chuyện với nhau nữa chứ!"

Liễu Ngọc Oánh gật đầu, bà cũng cảm thấy không khí của bữa tiệc hôm nay có chút là lạ, sự quan tâm của Tống Hoài Minh đối với Sở Yên Nhiên quả là quá mức. Nghĩ đến bản thân, trong lòng Liễu Ngọc Oánh cảm thấy khó chịu, cũng có thể là do phản ứng của tâm trạng gây ra, bà vội vàng đứng dậy, tay che lấy miệng mà chạy vụt ra ngoài cửa. La Tuệ Ninh nhìn Liễu Ngọc Oánh hơi chút kinh ngạc, định đứng dậy thì nghe Sở Yên Nhiên nói: "Dì La cứ ngồi đi để con đi xem sao!"

Sau khi Liễu Ngọc Oánh nôn ọe xong, đến trước bồn rửa mặt nhìn vào gương thì thấy Sở Yên Nhiên, bà có chút gượng gạo cười nói: "Ta bị lạnh rồi thì phải..."

Sở Yên Nhiên bán tín bán nghi gật đầu, đưa cho Liễu Ngọc Oánh một chiếc khăn tay, Liễu Ngọc Oánh lấy khăn lau miệng, thở một hơi nói: "Nôn ra được, cảm thấy đỡ hơn nhiều!"

"Dì không sao thật chứ?" Sở Yên Nhiên có chút lo lắng.

"Không sao..." Liễu Ngọc Oánh vừa nói dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy trong bụng đau nhói, chưa kịp giải thích gì với Sở Yên Nhiên lại vội chạy vào toilet.

Sở Yên Nhiên lo dì xảy ra việc gì, cứ đứng chờ phía ngoài. Một lúc sau mới thấy Liễu Ngọc Oánh mặt mũi tái nhợt đi từ bên trong ra, ánh mắt cô hết sức kinh hoảng. Sở Yên Nhiên vội vàng bước tới đỡ lấy dì, Liễu Ngọc Oánh cũng mệt mỏi ôm lấy cánh tay của Yên Nhiên, giọng nói yếu ớt: "Con đi gọi Trương Dương lại đây..."

Sở Yên Nhiên gật đầu, dìu Liễu Ngọc Oánh ra khu nghỉ ở bên ngoài ngồi nghỉ, lúc định quay đi gọi Trương Dương, lại nghe Liễu Ngọc Oánh dặn dò: "Đừng để cho người khác biết..."

Sở Yên Nhiên gọi Trương Dương ra ngoài, cũng không nói là Liễu Ngọc Oánh có chuyện. Trương Dương ra đến ngoài, ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Oánh ân cần hỏi: "Dì Liễu, dì sao vậy?"

Liễu Ngọc Oánh đưa tay ra: "Giúp ta chẩn mạch xem, có phải là bị làm sao không?"

Trương Dương bắt mạch cho Liễu Ngọc Oánh, đôi lông mày nhăn lên, một lúc sau mới nói: "Bị động thai..." Lời hắn vừa nói ra làm cho Sở Yên Nhiên rất đỗi kinh ngạc, Sở Yên Nhiên cũng nghĩ Liễu Ngọc Oánh bị bệnh gì đó nhưng không hề nghĩ đến điều đó. Trương Dương vừa nói, cô đã hiểu ra, triệu chứng ban nãy của Liễu Ngọc Oánh hoàn toàn là do phản ứng của thai phụ.

Liễu Ngọc Oánh có chút oán trách liếc nhìn Trương Dương, trách hắn làm lộ chuyện này ngay trước mặt Sở Yên Nhiên. Kỳ thực Trương Dương nói lộ chuyện ra cũng là vì hắn nghĩ rằng việc của hai vợ chồng Tống Hoài Minh không nên giấu Sở Yên Nhiên, dù sao thì Yên Nhiên cũng là con của lão Tống, dù quan hệ giữa họ có sao đi chăng nữa thì Yên Nhiên vẫn có quyền được biết.

Sở Yên Nhiên thấp giọng nói: "Dì có thai rồi..."

Liễu Ngọc Oánh mặt đỏ lên, bà cắn chặt môi, bị hậu bối hỏi tới chuyện này nên có chút xấu hổ, bà gật đầu đáp, rồi lại chợt nói: "Ta đã quyết định rồi, ta không muốn có đứa con này, lúc trở về ta sẽ làm phẫu thuật..."

Sở Yên Nhiên lấy làm khó hiểu hỏi: "Hai người khó khăn lắm mới có được đứa bé, sao lại không muốn chứ?"

Liễu Ngọc Oánh không nói gì, vẻ mặt bà có chút đau khổ.

Sở Yên Nhiên nói tiếp: "Có phải là vì con không?"

Liễu Ngọc Oánh vội vàng lắc đầu: "Không! Không phải... Là vì ta và cha con đều đã lớn tuổi, nếu có thai mọi người sẽ chê cười..."

Sở Yên Nhiên đáp: "Nhưng hai người không có con của chính mình..."

Câu nói này động đến đúng nỗi đau trong lòng của Liễu Ngọc Oánh, bà khao khát có đứa con này biết bao, nhưng thái độ của Tống Hoài Minh thực khiến bà thất vọng, mấy ngày nay bà đều thấy không yên ổn, ngay lúc nhìn thấy Sở Yên Nhiên bà đã quyết tâm sẽ bỏ cái thai này. Nhưng ai ngờ lại xảy ra phản ứng thai phụ, lẽ nào bản thân đứa bé cũng không muốn ra đi nên đã dằn vặt mình, làm cho chị nó phát hiện ra sao?

Liễu Ngọc Oánh nói: "Ta vừa chảy máu, dù có cố gắng giữ đứa bé, cũng chưa chắc..."

Trương Dương nói: "Không sao, cháu đã bắt mạch rồi, chỉ cần cháu kê cho dì vài đơn thuốc an thai, dì chỉ cần để tâm lý ổn định là ổn thôi..."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Nhưng..."

Lúc này họ nhìn thấy Tống Hoài Minh đi tới, Tống Hoài Minh thấy vợ ra ngoài mãi chưa quay lại nên lo lắng có chuyện gì mới chạy ra ngoài xem xem. Thấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên vây quanh Liễu Ngọc Oánh, thấy Ngọc Oánh mặt tái nhợt, trong lòng chợt trầm xuống, như đã đoán ra được sự việc, ông nhỏ giọng hỏi: "Ngọc Oánh, em sao vậy? Không khỏe à? Em nói với bọn nhỏ chuyện gì thế..."

Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy Tống Hoài Minh, không biết là vì sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng uất ức không sao nói thành lời, mắt bà đột nhiên đỏ hoe.

Tống Hoài Minh thấy vậy nhận thấy bất ổn, nhẹ nhàng nói: "Hay là anh cho tài xế đưa em về trước nghỉ ngơi..."

Liễu Ngọc Oánh gật đầu.

Sở Yên Nhiên liền hướng về phía cha nói: "Có thời gian không ạ? Tôi có việc muốn hỏi..."

Tống Hoài Minh nhíu mày, con gái mình đến bây giờ vẫn còn tiết kiệm hai chữ cha ơi không chịu gọi.

Trương Dương chủ động tránh đi nói: "Để cháu đưa dì về nghỉ..."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Không cần đâu, không thể để cả nhà thủ tướng Văn đợi lâu, thật là quá thất lễ."

Trương Dương dìu lấy Liễu Ngọc Oánh, tiếp vào lòng bàn tay một luồng nội lực ấm áp, hắn giúp Liễu Ngọc Oánh thả lỏng tinh thần, ổn định lại tâm trạng. Hắn nhận thấy rõ tâm trạng hết sức phức tạp của Liễu Ngọc Oánh, lại nghĩ đến lúc đầu ở Đông Giang chứng kiến biểu hiện của Tống Hoài Minh khi mình thông báo tin Liễu Ngọc Oánh mang thai. Là một người chồng, ông ta lại không hề có sự vui mừng khi nhận được tin vui, có lẽ điều đó đã gây ra khoảng cách giữa hai vợ chồng Tống Hoài Minh.

Sau khi Trương Dương và Liễu Ngọc Oánh đi về, Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên, có gì thì nói mau đi, gia đình bác Văn của con vẫn đang chờ..."

Sở Yên Nhiên nói: "Quyền lực chính trị trong tay ông quan trọng đến mức như vậy sao, lúc đầu ông vì lợi ích chính trị của mình mà vứt bỏ mẹ tôi, bây giờ lại muốn ruồng bỏ đứa con của mình sao?"

Trong lòng Tống Hoài Minh như bị người khác quất roi đau nhói, ông lặng người đứng yên như tượng, ánh mắt bi thương nhìn con gái, mãi hồi lâu mới nói ra tiếng: "Con...đến bây giờ vẫn nghĩ cha như vậy sao..."

Sở Yên Nhiên đáp: "Người khác nghĩ ông như thế nào không quan trọng, quan trọng là ông như thế nào..." Nói xong, cô quay người đi thẳng.

…………………….

Không khí bữa tiệc gia đình mà Văn Quốc Quyền sắp xếp này không được hòa hợp cho lắm, ông nhận thấy những đợt sóng ngầm âm thầm nổi lên trong bầu không khí bình thản này, mà nó không hề xuất pháp từ gia đình mình, là đến từ gia đình Tống Hoài Minh. Văn Quốc Quyền đương nhiên không nghĩ chuyện này có liên quan đến Liễu Ngọc Oánh, chỉ là cho rằng giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên xảy ra vấn đề lớn.

Bữa tiệc diễn ra được tiếng rưỡi thì kết thúc, Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh từ biệt cả nhà Văn Quốc Quyền quay trở về phòng làm việc của Bình Hải ở Bắc Kinh.

Văn Quốc Quyền cũng có việc quan trọng phải làm nên nhanh chóng rời đi, La Tuệ Ninh để cho con trai Văn Hạo Nam về trước, bà để Trương Dương đưa mình về, bà ngồi cùng xe với Sở Yên Nhiên và Trương Dương. Đây là cơ hội mà La Tuệ Ninh tạo ra để nói chuyện, La Tuệ Ninh ngồi ghế sau cùng Sở Yên Nhiên, bà nhìn Yên Nhiên hỏi: "Yên Nhiên, có phải Trương Dương chọc giận con phải không? Nếu có gì uất ức chỉ cần nói với ta, ta sẽ dạy dỗ cái tên tiểu tử thối này...."

Sở Yên Nhiên cười nhạt đáp: "Không đâu ạ, anh ấy từng nói, sau này sẽ không khiến con tức giận nữa..."

Qua câu nói, La Tuệ Ninh hiểu ra ý của Sở Yên Nhiên, bà đưa tay nắm chặt tay của Yên Nhiên nhẹ nhàng nói: "Yên Nhiên, có gì nhất định phải nói ra, kìm nén trong lòng không chỉ làm tổn thương mình mà còn gây ảnh hưởng đến chuyện tình cảm."

Sở Yên Nhiên nói: "Dì La, cám ơn dì đã quan tâm tới con, con và Trương Dương đã bàn với nhau rồi, việc đính hôn của chúng con lúc đó do tuổi trẻ còn bồng bột, còn có nhiều việc chưa suy nghĩ thấu đáo, vậy nên, sau khi cẩn thận nghĩ lại chúng con quyết định hủy bỏ hôn ước." Sở Yên Nhiên nói hết những lời này liền lấy chiếc hộp đựng vòng cổ tổ mẫu lục ra trả lại cho La Tuệ Ninh. Đây vốn là tín vật đính hôn giữa Trương Dương và cô trước đây, cô nhỏ tiếng nói: "Dì La, con vốn định nhờ Trương Dương trả lại chiếc dây chuyền này cho dì, nhưng bây giờ dì đã hỏi như vậy, con nghĩ tự tay trả lại cho dì vẫn là tốt nhất."

La Tuệ Ninh nhăn mày lên: "Yên Nhiên, hai đứa trẻ người non dạ, trong chuyện tình cảm phát sinh chút hiểu lầm là khó tránh khỏi, nhưng cũng không cần đến mức nghiêm trọng như vậy."

Sở Yên Nhiên đáp: "Dì La, chúng con đã suy nghĩ kĩ rồi..."

La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương đang lái xe ở ghế trước, tức giận hỏi: "Đồ đáng chết này, sao không nói gì? Yên Nhiên đang muốn cắt đứt tình cảm của hai đứa đó!"