Y Đạo Quan Đồ

Chương 484-1: Loại trừ phản ứng (1)

Sau khi rời khỏi Bá Tràng, La Huệ Ninh trở về trung tâm Khang Phục, Trương Dương lại đi cùng với Sở Yên Nhiên, vốn đã đồng ý đi xem thăng cờ với cô ấy, nhưng hôm nay muộn rồi, có điều cũng phải bù đắp một chút, Sở Yên Nhiên bám lấy cánh tay Trương Dương, hai người đi lên quảng trường, vào ngày lễ quốc khánh, nơi đây là có không khí nhất.

Nhìn lên lá cờ năm ngôi sao đang bay phất phơ trong gió, Trương đại quan nhân mặt mày nghiêm túc, Sở Yên Nhiên nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy không nhịn nổi cười, hỏi: "Làm gì mà nghiêm túc vậy?"

Trương Dương nói: "Đây là phản ứng tự nhiên, mỗi lần anh nhìn thấy cờ năm sao, lại cảm thấy mình đặc biệt thuần khiết, những tình cảm thuần khiết nhất trong tư tưởng đều được lôi ra hết."

Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Em cũng từng được xem lễ kéo cờ một lần, là ông ngoại đưa em đi, em còn nhớ rất rõ, lúc đó, khi ông nhìn thấy cờ đỏ năm sao từ từ được kéo lên, ông liền rơi nước mắt, lúc đó em còn tưởng ông đang nhớ mẹ em."

Trương Dương nói: "Chỉ có những người đã từng trải qua thời chinh chiến, đích thân tham dự thành lập Trung Quốc mới mới có cảm giác này, em không hiểu được đâu."

Sở Yên Nhiên trêu chọc nói: "Nói cứ như là anh đích thân tham gia vậy."

Sở Yên Nhiên đứng ở trong quảng trường giúp Trương Dương chụp mấy tấm ảnh.

Khi Trương Dương đứng lấy cảnh, phát hiện trong khung cảnh có một bóng người quen quen, đó là vợ của Vương Học Hải, Điền Linh, Trương Dương ngẩng đầu lên, Điền Linh cũng nhìn thấy hắn, vì chuyện của Vương Học Hải mà giữa Điền Linh với Trương Dương cũng có chút không thoải mái, thấy Trương Dương, cô ấy rõ ràng là có chút kinh ngạc ngại ngùng. Trương Dương chủ động bước tới, mỉm cười nói: "Chị Điền, trùng hợp quá, chị cũng đến quảng trường chơi à."

Điền Linh cười có chút gượng gạo: "Đúng là trùng hợp thật, tôi đưa bố mẹ đi chơi." Cô ấy chỉ tay về phía không xa nơi có một đôi vợ chồng già đang đứng. Bố mẹ cô ấy đều là cán bộ cấp cao, có điều bây giờ đã lui về rồi, ở xa xa còn có một người thanh niên, đó là em của Điền Linh, Điền Quốc Cường, lúc trước đã bị Trương Dương cho một trận ở Tân Cảnh Viên.

Trương Dương chào hỏi một chút bố mẹ Điền Linh, lại giới thiệu Sở Yên Nhiên với Điền Linh: "Đây là bạn gái tôi, Sở Yên Nhiên!"

Điền Linh cười nói: "Thật là xinh đẹp!" Trương Dương nói: "Nếu không phải vậy thì sao có thể trói buộc được tôi?" Sở Yên Nhiên má hơi đỏ lên, tên này chưa bao giờ biết khiêm tốn. Điền Linh nói: "Thôi, không phiền hai người tâm sự nữa, tôi cũng phải đi cùng với bố mẹ đây." Trương Dương nói: "Vậy cũng được, có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm nhé." Điền Linh gật đầu, xoay người đi về phía gia đình mình. Nhìn cô ấy đi rồi, Sở Yên Nhiên mới hỏi: "Chị ấy là ai?" Trương Dương nói: "Là vợ của Vương Học Hải, con người không tồi, đáng tiếc gả nhầm người."

Sở Yên Nhiên thở dài nói: "Đàn ông sợ chọn nhầm ngành, đàn bà sợ gả nhầm chồng, bây giờ em cũng có chút lo sợ rồi."

Trương Dương giơ cánh tay mình ra, vui vẻ nói: "Đừng sợ, đợi sau khi kết hôn rồi, khi nào em cảm thấy bất mãn có thể trả lại hàng bất cứ lúc nào."

Sở Yên Nhiên bám lấy cánh tay hắn, nói: "Có nhận hàng hay không em còn chưa quyết định mà, nếu như anh còn không nghe lời thì em sẽ từ chối nhận hàng đấy."

Trương đại quan nhân lắc lắc tay nói: "Chúng ta đã kí hợp đồng rồi, em mà từ chối nhận hàng anh sẽ thu tiền vi phạm hợp đồng của em."

Sở Yên Nhiên nhíu mày lên: "Vi phạm thì vi phạm, em sợ anh chắc?"

Sở Yên Nhiên phát hiện ra sợ lo lắng của mình khi mới trở về nước là thừa thãi, bất luận cô ấy và Trương Dương bao nhiêu lâu không gặp thì tình cảm đó vẫn không hề thay đổi, một chút cũng không nhạt đi.

Cuộc gặp gỡ với Điền Linh làm cho Trương Dương nhớ tới Vương Học Hải, không thấy tên này có động tĩnh gì, chắc là đã bị thanh thế của mình dọa sợ chết dí rồi. Trương Dương và Sở Yên Nhiên chơi một lát ở quảng trường, rồi đến Vương Phủ Tỉnh dạo một vòng, trời tối hai người đến Cổ Lâu ăn đêm, khi đến Cổ Lâu, Trương Dương đột nhiên nhớ tới một người, đầu bếp Tào Tam Bào cũng ở gần đây, tài nghệ nấu ăn của ông ấy tuyệt đối là bậc nhất, nghĩ đến là đã thấy thèm, có điều cũng muộn rồi, đến thăm người ta có chút đường đột, cho nên Trương Dương từ bỏ ý định, cùng Sở Yên Nhiên đi đến lân cận tìm một nhà hàng đặc sắc dùng bữa, phát hiện phía trước là một tòa tứ hợp viện có lợp ngói xanh viết chữ "Nhà hàng Tam Bào".

Trương Dương lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ lại trùng hợp như vậy, lẽ nào một thời gian không gặp lão Tào cũng đã mở cửa hàng, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không đúng, trước đây là người nấu ăn cho lãnh đạo trung ương, căn cứ vào sự suy đoán của Trương Dương, Tào Tam Bào bây giờ đã nghỉ hưu về nhà là để hưởng phúc, lão ấy chẳng thiếu thứ gì, lại không có vướng bận, không thể lại mở một nhà hàng để vất vả thêm được.

Lòng mang đầy hiếu kì, Trương Dương và Sở Yên Nhiên bước lại gần nhà hàng, bước vào trong mới phát hiện ở giữa hàng lang có không ít người đang xếp hàng, bên trong đã chật cứng khách rồi. Sở Yên Nhiên lấy một số 2J từ nhân viên phục vụ, không khỏi nhăn mày nói: "Thôi vậy, chúng ta đến chỗ khác đi, thế này chẳng biết phải đợi đến bao giờ?"

Trương Dương nói với phục vụ: "Đầu bếp chính của nhà hàng này là ông Tào Tam Bào à?"

Phục vụ đó kiêu ngạo nói: "Chính là ông Tào."

Trương Dương vừa nghe liền vui mừng nói: "Phiền cậu thông báo với ông ấy một tiếng, nói là có bạn cũ đến tìm."

Phục vụ đó nhìn thăm dò Trương Dương một lát, mặt đầy nghi vấn, Trương Dương quả thật còn quá trẻ, nói là bạn của ông Tào có chút khó tin.

Phục vụ đó nói: "Ông chủ rất bận, chỉ sợ không có thời gian gặp anh." Cửa hàng đông khách, làm ăn tốt nên ngay đến phục vụ cũng trở nên ngạo mạn.

Sở Yên Nhiên nhìn phục vụ đó liền có chút bực mình, cầm lá số ném trả lại hắn, dắt tay Trương Dương đi, không phải là ăn cơm sao, chúng ta đến tiêu tiền chứ không phải là đến để bị chọc tức.

Trương Dương cũng chẳng muốn gây nhiều với một phục vụ bé nhỏ có kiến thức tầm thường đó, đang chuẩn bị bước đi với Sở Yên Nhiên thì liền nghe thấy tiếng gọi lớn ở đâu đó: "Đây không phải là Trương Dương sao?"

Trương Dương quay người lại thì thấy Tào Tam Bào mặc áo vải màu xám từ phía sau bước ra. Ông ấy đang định vào bếp thì không ngờ lại gặp được Trương Dương ở đây, Trương Dương cười nói: "Bác Tào, đúng là bác rồi."

Tào Tam Bào cười vui vẻ bước lại nắm lấy cánh tay Trương Dương: "Đến rồi thì không thể không vào, vào đây, tôi mời hai người bữa cơm."

Phục vụ đó thấy Tào Tam Bào đối xử nhiệt tình như vậy mới Trương Dương, mới biết người thanh niên này không nói dối, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, Sở Yên Nhiên lườm lườm hắn, rồi cùng Trương Dương đi theo Tào Tam Bào vào trong tiểu lầu phía sau. Ông ấy đưa hai người vào gian phòng nhỏ chuyên dùng, bên trong đã bày biện mấy món nộm, vì đây là phía đông tiểu lầu, ba mặt đều có cửa sổ, cửa sổ gỗ đều được mở ra.

Trương Dương nhìn qua nghĩ nhất định Tào Tam Bào còn có khách, vội nói: "Bác Tào, chúng tôi tốt hơn là không nên làm phiền bác."

Tào Tam Bào cười lớn ha ha, nói: "Phiền gì chứ, cậu cũng không phải là không quen biết, chính là tên chỉ biết ăn không Sử Thương Hải."

Trương Dương nghe xong mới biết hóa ra là chưởng môn Bát Quái Môn Sử Thương Hải, hôm nay thật là rất trùng hợp, không ngờ đến đây cũng gặp được ông ta. Khi đang nói thì Sử Thương Hải cũng đã bước vào, thấy Trương Dương ông ta cũng rất vui mừng, nói: "Lúc nãy khi vừa xuống xe đã nghe tiếng hỉ thước hót líu lo, hóa ra là có quý nhân đến."

Tào Tam Bào nói: "Cậu bớt lẻo mép đi, cậu mà đòi nhìn thấy hỉ thước sao?"

Sử Thương Hải cười híp cả mắt.áy."

Tào Tam Bào mời khách khứa ngồi xuống, rồi cầm ra hai bình rượu nội cống Mao Đài, vui vẻ nói: "Thủ trưởng cũ tặng tôi đấy."

Sử Thương Hải nói: "Bên tôi cũng có một mấy chai, vừa rồi định mang cho anh nhưng khi ra cửa lại quên mất."

Tào Tam Bào nói: "Kiều Bằng Phi tặng cậu à?"

Sử Thương Hải gật gật đầu. Kiều Bằng Phi là tiểu đồ đệ của Sử Thương Hải, tận hiếu tâm là lẽ đương nhiên, Trương Dương sớm đã biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng Tào Tam Bào lại biết rõ Kiều Bằng Phi như vậy, hắn cân nhắc một chút liền hiểu ra, lẽ nào thủ trưởng cũ mà Tào Tam Bào phục vụ trước đây là Kiều Bằng Phi?

Trương Dương mở chai rượu ra, Sở Yên Nhiên đứng dậy giúp bọn họ rót rượu vào ly, cũng rót cho mình một ít.

Tào Tam Bào nâng ly rượu lên nói: "Tối nay quả là vui, bạn bè đều tụ họp ở đây cả, lâu lắm không gặp mặt rồi, nào, uống."

Trương Dương một hơi uống sạch chén rượu, Sử Thương Hải cũng một hơi uống hết, Tào Tam Bào bây giờ tuổi tác đã cao, tửu lượng không còn được như trước nữa, chỉ uống một hớp, Sở Yên Nhiên cũng chỉ nếm một chút rồi thôi.

Trương Dương mỉm cười nói: "Bác Tào sao lại đột nhiên muốn mở nhà hàng vậy?"

Tào Tam Bào cười nói: "Nhà hàng này không phải là tôi mở, là do đồ đệ Từ Thường Trí mở, nó sợ làm ăn không tốt cho nên mời tôi đến giúp đỡ, thực ra tôi chỉ là treo cái danh lên thôi, còn không làm gì cả, mỗi ngày tôi đều ở trong căn phòng nhỏ này uống trà thưởng rượu, cũng tiêu diêu tự tại."

Sử Thương Hải nói: "Chiêu bài của anh đúng là máy sinh tiền vô hình."

Tào Tam Bào nói: "Cái gì mà máy sinh tiền vô hình, một mình tôi đã sống hơn nửa đời người, không con không cháu, hoàn toàn không có vướng bận gì, tiền nghỉ hưu tiêu cũng không hết."