Y Đạo Quan Đồ

Chương 483-1: Tiếc quá (1)

Đêm nay bất luận đối với Trương Dương hay là đối với Sở Yên Nhiên mà nói đều là một đêm dài dằng dặc, đến lúc hừng đông, Sở Yên Nhiên mới mơ mơ màng màng lịm đi, Tần Manh Manh đã tỉnh lại từ lâu đẩy cánh cửa lộ ra khe hở nhìn một chút, sau đó rón ra rón rén trở lại phòng khách, hướng con trai Tần Hoan làm một cái động tác ra hiệu chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Mẹ nuôi của con vừa mới ngủ, đừng đánh thức cô ấy!"

Tần Hoan gật đầu, chạy đến cửa số phía trước phòng khách, hướng ra phía ngoài nhìn một chút, mưa vẫn chưa ngừng, Tần Hoan vểnh cái miệng nhỏ nhắn, xem ra ngày hôm nay lại phải ở nhà, nó bỗng nhiên mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: "Mẹ, xe của cha!"

Tần Manh Manh có chút oán trách trừng mắt nhìn nó, đi tới phía trước cửa sổ, Tần Hoan ngạc nhiên chỉ xuống dưới lầu, Tần Manh Manh đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy chiếc xe của Trương Dương đứng ở trong mưa.

Sở Yên Nhiên cũng không ngủ thật sự, một tiếng gọi kia của Tần Hoan đã làm cho nàng giật mình tỉnh giấc, nàng ngồi dậy xoa xoa cái cổ tê dại, đi tới phía trước cửa sổ, thấy chiếc xe trong mưa kia, đôi mi thanh tú hơi nhướng lên, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một đoàn sương mù mưa bụi. Sáng sớm Trương Dương mới ngủ, nằm ở trong xe, cuộn mình lại ở ghế ngồi phía sau, ngủ rất ngon. Tiếng gõ cửa sổ xe làm hắn giật mình, hắn mở hai mắt, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hoan đang mặc áo mưa kề sát tại trên cửa sổ xe.

Trương Dương bật cười ha ha, hắn ngồi dậy, mở cửa xe bất chấp mưa liền giơ tay ôm lấy Tần Hoan một cái, lúc này hắn mới nhìn đến Tần Manh Manh cùng Sở Yên Nhiên đứng ở cửa thang lầu.

Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, nhìn hắn đứng trong mưa thu rơi xuống, nhìn nước mưa chậm rãi chảy xuống dọc theo khuôn mặt oai hùng của hắn.

Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên, nhìn khuôn mặt tiều tụy mà tái nhợt của nàng, nhìn hai tròng mắt tràn ngập u oán của nàng, Trương Dương nở nụ cười, tuy rằng trên bầu trời mưa dầm kéo dài, nhưng mà thằng nhãi này vẫn là cười đến sáng lạn như ánh mặt trời.

Sở Yên Nhiên rơi lệ, nhìn thấy Trương Dương, nàng mới biết được mình kiếp này đã định trước là không thể rời khỏi hắn, bất luận hắn ghê tởm cũng được, đáng trách cũng được, chỉ cần nhìn thấy hắn, chút u oán trong lòng này sẽ tiêu tan thành mây khói trong khoảnh khắc.

Hai người một đứng ở trong mưa, một đứng ở dưới cửa hiên, chẳng biết từ bao giờ Tần Manh Manh đã nắm tay Tần Hoan dắt về trước. Ở đây chỉ còn lại có hai người bọn họ, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Tuy rằng hai bên đều nhìn lẫn nhau, lại không ai chủ động tiến tới bước chân.

Sở Yên Nhiên quát lên khóc thút thít nói: "Hỗn đản! Hỗn đản vô lương tâm, thấy tôi khóc, anh lại có thể cười hài lòng như thế sao!"

Trương Dương cười nói: "Hài lòng! Em khóc chứng tỏ em quan tâm anh, chứng minh trong lòng em có anh!"

Sở Yên Nhiên nói: "Tôi nghĩ đã quên anh..." Nước mắt trong suốt tuôn rơi chảy xuống: "Nhưng vô dụng đối với anh... Không thể quên được..." Nói xong nàng liền liều mạng hướng Trương Dương ở trong mưa vọt qua, nhảy vào trong màn mưa thu nặng hạt, Trương Dương cũng chạy hướng nàng, hai người ôm chặt lấy nhau trong mưa, Trương Dương tìm được đôi môi giá lạnh của Sở Yên Nhiên, hôn bá đạo mà thật sâu xuống tới, thưởng thức vị mặn trong nước mắt của nàng.

Tần Hoan ghé vào trước cửa sổ muốn nhìn, lại bị mẹ che mắt, trên mặt Tần Manh Manh lộ ra hiểu ý mỉm cười, nhìn đôi tình nhân gắt gao ôm nhau trong mưa, bức họa này thật là quen thuộc, nàng đã thấy qua màn này mấy lần tại các khu triển lãm ảnh tình yêu, nhưng mà chỉ có giờ khắc này cảm xúc mới là chân thật, nàng có thể cảm thấy được tình yêu khắc cốt ghi tâm say đắm giữa Sở Yên Nhiên cùng Trương Dương.

Tần Hoan muốn gạt tay mẹ, Tần Manh Manh liền nhẹ giọng nói: "Ngoan, để cho cha nuôi cùng mẹ nuôi trò chuyện thêm một hồi đi!"

Mưa thu làm cho Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đều ướt hết toàn thân, nhưng trong lòng bọn họ lại vui mừng ấm áp.

Hai người trở lại trong nhà của Tần Manh Manh, chung quy ướt như chuột lột nhưng trên mặt lại đều tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc.

Tần Manh Manh cười trêu ghẹo nói: "Hai người đều là tiểu hài tử như nhau, mưa lớn như vậy cũng không biết tránh."

Tần Hoan chớp chớp mắt mắt to nói: "Cái này gọi là lãng mạn!"

Cả nhà đều bật cười, Trương Dương vui vẻ nói: "Trẻ con biết cái gì? Con biết cái gì gọi là lãng mạn?"

Tần Hoan nói: "Chính là vừa lãng vừa mạn!" Trương Dương thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, Sở Yên Nhiên mặt đỏ hồng đi trở về phòng thay quần áo.

Trong nhà Tần Manh Manh không có quần áo của nam, Trương Dương lại nhớ tới bên trong xe có đem theo liền ra lấy, đi tới trong phòng Tần Hoan thay quần áo. Tần Hoan trèo lên trên vai hắn: "Cha, ngày hôm qua mẹ nuôi giận cha đó!"

Trương Dương vui vẻ nói: "Không có, chúng ta vui vẻ còn không kịp, làm sao tức giận chứ?" Lưng cõng Tần Hoan đi tới phòng khách. Sở Yên Nhiên đã thay một bộ quần áo màu đen, đang ngồi ở trên sô pha sấy tóc.

Tần Manh Manh cười nói: "Em đã nói rồi, hai người gặp mặt là tốt thôi!"

Trương Dương nói: "Lúc nào chúng ta cũng tốt mà!" Hắn tiến đến bên cạnh Sở Yên Nhiên muốn ngồi xuống, Sở Yên Nhiên cong môi anh đào nói: "Qua bên kia ngồi đi, tôi còn chưa tha thứ cho anh."

Trương Dương cười nói: "Mới vừa rồi không phải đều tha thứ rồi sao? Em nói đời người ngắn khổ, mắt vừa mở ra chính là một ngày đêm, lại vừa mở ra cái nữa chính là cả đời, lúc sống phải cố hết sức vui vẻ, nghìn vạn lần đừng nóng giận, tức giận sẽ làm người ta mau giá đó, Sở tiểu thư tuyệt đại phương hoa, nếu như tức giận, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của em sẽ đại suy giảm, đến lúc đó anh đi đâu mua thuốc hối hận đây?

Sở Yên Nhiên trợn tròn đôi mắt đẹp nói: "Anh ghét bỏ tôi già sao?"

Trương đại quan nhân cuống quít xua tay nói: "Không già, rất non trẻ! Mềm mại có thể nổi trên mặt nước, tươi ngon mọng nước, xinh đẹp!"

Mặt Sở Yên Nhiên ửng đỏ nói: "Thế còn tạm được.".

Thái Manh Manh nói: "Được rồi, tôi xin hai người, đừng ở chỗ này nói lời buồn nôn nữa, nghìn vạn lần đừng làm hư Tiểu Hoan."

Trương Dương mỉm cười nói: "Được rồi, anh không nói nữa, muốn nói cái gì anh đều để dưới đáy lòng, Yên Nhiên, tối hôm qua em ngủ không ngon, đi nghỉ ngơi một hồi trước đi, chút nữa chúng ta cùng đi ăn.".

Sở Yên Nhiên nói: "Không được, em không mệt, ngày hôm nay em muốn đi tới thăm dì La, bà ngoại em đặc biệt bảo em đem lễ vật tới cho dì ấy."

Trương Dương vừa nghe Sở Yên Nhiên muốn đi tới chỗ mẹ nuôi, cũng gật đầu nói: "Tốt, anh cùng đi với em."

Tần Hoan nghe hai người bọn hắn muốn ra cửa, cũng hét lên: "Con cũng muốn đi, cha, mẹ nuôi, mang con cùng đi."

Tần Manh Manh sẵng giọng: "Tiểu Hoan, con có chuyện gì phải đi chứ? Ngoan ngoan ở nhà chơi đùa đi." Tần Hoan ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn. Trương Dương nói: "Manh Manh, để cho Tiểu Hoan theo anh đi đi."

Tần Manh Manh lắc đầu nói: "Không được, nó cũng sắp đi học rồi, một tháng nữa sẽ khai giảng, phải bắt chặt bổ túc, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ của người ta."

Trương Dương lại biết Tần Manh Manh nói những cái này chỉ là mượn cớ mà thôi, nguyên nhân nàng không muốn cho Tần Hoan cùng bọn hắn cùng đi căn bản là bởi vì Văn Hạo Nam.

Sở Yên Nhiên vẫn là lần đầu tiên ngồi trên xe của Trương Dương, cảm giác đối với này chiếc xe cực kỳ mới lạ, nhìn nhìn sờ sờ mọi chỗ, đến lúc sau lại thẳng thắn đem Trương Dương đuổi xuống ghế sau, nếu chỉ luận đến kỹ thuật điều khiển thì Sở Yên Nhiên bỏ xa Trương Dương hơn mười con phố.

Trương Dương nhớ tới lần đầu tiên hắn cùng Sở Yên Nhiên gặp gỡ tại Thanh Đài Sơn, không khỏi cười nói: "Sau khi đi nước Mỹ quả thật văn nhã hơn rất nhiều, quá khứ em tựa như một nha đầu hoang dã."

Sở Yên Nhiên cười nói: "Có sao? Anh là thích em quá khứ hay là em bây giờ?" Trương đại quan nhân giả ra bộ dạng suy nghĩ khổ sở: "Vấn đề này rất không thú vị!"

"Trả lời em!"

Trương Dương nói: "Giống như là em mặc váy hay mặc quần, dù sao anh cũng biết bất luận em mặc cái gì, bên trong đều là em, đều là nha đầu hoang dã của anh, với anh mà nói, cho dù là em trần như nhộng, anh vẫn thích như nhau."

Sở Yên Nhiên xấu hổ, vươn tay muốn kéo cái lỗ tai của hắn: "Tiểu tử thối, lại dám trộm đổi khái niệm."

Trương đại quan nhân nói: "Lá xe an toàn, lái xe an toàn!"

***

La Tuệ Trữ cực kỳ bận rộn trong ngày lễ quốc khánh, ngày hôm nay mới nhàn được một chút, đi tới chăm sóc con gái, hôm nay Văn Hạo Nam đã đang ở chỗ chị gái rồi.

Trương Dương vốn là không muốn gặp Văn Linh, nhưng hắn từ trước tới bây giờ cũng không thích trốn tránh người khác, cùng Sở Yên Nhiên đi tới trung tâm phục hồi chức năng, lúc đến trung tâm phục hồi chức năng, mưa đã tạnh, Sở Yên Nhiên liền mua một bó hoa tươi trên đường.

Hai người đến làm cho La Tuệ Trữ vô cùng mừng rỡ, Sở Yên Nhiên đặc biệt từ nước Mỹ mang đến một bức Trịnh Bản Kiều mặt quạt, đây là bà ngoại Margaret của nàng mua được, làm lễ vật đặc biệt tặng cho La Tuệ Trữ, La Tuệ Trữ thích thư pháp, đối với bức Trịnh Bản Kiều này yêu thích không rời tay.

Sở Yên Nhiên đem hoa tươi cắm vào trong bình hoa bên cạnh giường của Văn Linh.