Tôn Đông Cường còn chưa kịp nói gì, thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên đã mở miệng trước tiên: "Tâm tình của bí thư Triệu không nên kích động, chúng ta nhìn người cần chú ý thực tế, có khuyết điểm phải đối mặt, thành tích cũng không thể bỏ qua được, Trương Dương đến Phong Trạch tuy rằng không lâu, nhưng mà thành tích thì mọi người đều thấy, trong công tác chiêu thương, công tác giáo dục có thành tích nổi bật, thật ra bí thư Triệu hẳn là cũng rõ ràng, lúc trước Lưu Cường không phải là cục trưởng cục giáo dục sao?" Quan hệ cá nhân của Trần Gia Niên và Trương Dương không tồi, nhưng cái này cũng không đủ trở thành lý do để ông công khai ủng hộ cho Trương Dương.
Trong lòng Thẩm Khánh Hoa hơi xúc động một chút, ông ý thức được lúc này Trần Gia Niên đứng ra chính là tỏ thái độ với mình, khiêu chiến với quyền uy của mình, trước khi Tôn Đông Cường đến Phong Trạch, Thẩm Khánh Hoa vẫn luôn muốn bồi dưỡng Trần Gia Niên lên làm thị trưởng Phong Trạch, có thể nói Trần Gia Niên vẫn đều là thuộc hạ trung thành của ông, hôm nay kẻ thuộc hạ này lại nhảy ra nói giúp cho Trương Dương, Thẩm Khánh Hoa đã rõ ràng, Trần Gia Niên cảm thấy cái vị trí thường vụ phó thị trưởng này với mình là không đủ, Tôn Đông Cường có hậu trường to lớn, Trần Gia Niên đương nhiên là không thể nào lật đổ được gã, khả năng lớn nhất chính là khi mình rời đi, Tôn Đông Cường đảm nhiệm bí thư thị ủy Phong Trạch, còn Trần Gia Niên thì cũng mượn nước đẩy thuyền lên làm thị trưởng Phong Trạch. Chính trị là vô tình, người trong thể chế thì càng thực tế hơn, lúc này Thẩm Khánh Hoa mới hiểu được, mình đã trở thành chướng ngại trên đường của bọn họ, những kẻ này đang muốn loại bỏ mình một cách mau chóng.
Triệu Kim Phân nói: "Thành tích này là kết quả nỗ lực của mọi người, không phải của một mình hắn"
Tề Quốc Viễn nói: "Cũng không thể nói như vậy, thành tích chiêu thương của Phong Trạch bắt mắt như vậy, đích thật là công lao của Trương Dương, đây là chuyện thật không thể phủ nhận, những chuyện này không nói, bây giờ sân bay mới Giang thành đang tiến hành rất khí thế, cái này là chuyện lớn đối với Giang thành, đối với Phong Trạch chúng ta mà nói càng là một chuyện lớn có thể thay đổi lịch sử, Trương Dương làm chỉ huy hiện trường của hạng mục sân bay mới, được làm thường ủy, cũng trợ giúp cho chúng ta hiểu thêm về hạng mục sân bay này"
Trong lòng Thẩm Khánh Hoa cười nhạt, ngay cả Tề Quốc Viễn cũng nói thay cho Trương Dương, đám nhãi ranh này, đều nhìn thấy mình sắp lui ra, vội vàng thay đổi trận doanh, người đi trà lạnh, nhưng tôi còn chưa đi, các người đã bắt đầu thay đổi rồi, con người sống đúng là quá thực tế!
Tôn Đông Cường không nén được đắc ý trong lòng, mỉm cười nói: "Thật ra thì Trương Dương tiến nhập hàng ngũ thường ủy của Phong Trạch đã là chuyện được cấp trên quyết định, về vấn đề này, mọi ngươi không cần tranh cãi nữa" Giọng nói của gã tràn ngập mùi vị giải quyết dứt khoát, những lời này vốn phải là do Thẩm Khánh Hoa nói mới đúng, chỉ là Tôn Đông Cường lại tự nhiên giành nói.
Thẩm Khánh Hoa cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng âm thanh bình tĩnh nói: "Mọi người nhấc tay biểu quyết đi! Đồng ý cho Trương Dương tiến nhập vào thường ủy thì giơ tay lên!" Đây là một hình thức, nhưng mà Thẩm Khánh Hoa muốn thông qua cái hình thức này để nhìn thấy được hướng gió hiện nay như thế nào.
Thẩm Khánh Hoa biết mình sẽ thất vọng, nhưng không ngờ rằng ngoại trừ Triệu Kim Phân ra thì tất cả mọi người đều giơ tay, Thẩm Khánh Hoa cười gật đầu, trong nụ cười của ông tràn ngập vẻ chua chát, ông cũng không phải bởi vì Trương Dương trở thành thường ủy mà thất vọng, ông thất vọng vì mình lại đột nhiên trở nên tứ cố vô thân, ông dùng hết khả năng bình tĩnh của mình để tuyên bố: "Thông qua!"
Sau khi thông qua thì tan họp, Thẩm Khánh Hoa không cách nào tiếp tục ngồi tại đây được nữa, ông cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, lúc nào cũng có thể hít thở không nổi.
Sau khi tan họp, Tôn Đông Cường liền đem tin tức này thông báo cho Trương Dương, đây là một loại chủ động làm việc tốt.
Trương đại quan nhân đương nhiên là rõ ràng, nhưng mà hắn cũng giả vờ biết ơn, rồi khách khí một phen với Tôn Đông Cường.
Cúp điện thoại xong, thư ký Phó Trường Chinh đúng lúc đi vào báo cáo, bức tranh chữ của Kiều lão đã được treo ở công trường, hỏi hắn có cần đến hiện trường nhìn hay không?
Trương Dương cười nói: "Đương nhiên là phải đi rồi!" Hắn đi ra cửa, nhìn thấy Thường Lăng Phong và Chung Duệ Dung hai người đang đứng ở sân nói cái gì đó, phất tay với bọn họ: "Bảng quảng cáo của Kiều lão bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi nhìn đi"
Thường Lăng Phong nói: "Tôi không đi đâu, khoản phê duyệt công trình xảy ra vấn đề"
Trương Dương gật đầu, hai người bọn họ không đi, mình đi, lúc này phía sau vang lên một âm thanh: "Thị trưởng Trương, tôi đi theo cậu!"
Trương Dương xoay người lại nhìn, chính là Quy Điền Hạo Nhị, Trương Dương không khỏi cười nói: "Tiến sĩ Quy nguyện ý đi là rất tốt, giúp tôi nhìn xem cái bảng quảng cáo này có hợp cách không?"
Trương Dương lái xe tải da của hắn chở Quy Điền Hạo Nhi cùng Phó Trường Chinh đến ban chỉ huy, chưa đi đến gần, mà đã thấy một tấm bảng quảng cáo thật to dựng lên ở công trường, trên mặt chính là những dòng chữ quen thuộc của Kiều lão được viết lớn lên: Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý! Chỉ là màu đã được đổi sang màu đỏ, phóng lớn lên càng có vẻ khí thế hùng hồn hơn.
Trương Dương lái xe chạy đến gần, lái một vòng xung quanh bảng quảng cáo xong mới dừng xe lại, xuống xe chắp hai tay sau lưng mà ngắm nhìn dòng chữ, Trương Dương có chút đắc ý quay đầu lại nhìn Quy Điền Hạo Nhi nói: "Tiến sĩ Quy, thế nào, không tệ chứ?"
Quy Điện Hạo Nhị nói: "Lúc trước từng nghe người Trung Quốc các người thích làm bệnh hình thức, bây giờ xem ra quả nhiên là thế"
Lời này đúng là không dễ nghe, Trương Dương cũng mở to mắt ra nhìn: "Cái gì mà gọi là người Trung Quốc chứ? Tổ tông của người Nhật Bản các người cũng là người Trung Quốc chúng tôi thôi"
Quy Điền Hạo Nhị nói: "Không có bằng chứng, chuyện không có thật thì không thể nói lung tung"
Trương Dương nói: "Ai nói là không có bằng chứng?"
Quy Điền Hạo Nhị không hiểu nhìn hắn.
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm giải thích: "Lãnh thổ Trung Quốc là hai đầu xòe ra, đỉnh thiên lập địa, người Nhật Bản là hậu đại của người Trung Quốc, nhưng mà bọn họ không muốn thừa nhận, vì vậy cái đầu và cái đuôi đều rụt lại, cái này còn chưa đủ, còn biến thành đường ngang, trở thành ngày hôm nay, cho nên người Nhật Bản họ Quy hơi bị nhiều"
Quy Điền Hạo Nhị biết thằng nhãi này rất giỏi nói nhảm, cho nên cũng không cãi chày cãi cối với hắn làm gì cả, chăm chú nói: "Cậu nói văn hóa Nhật Bản bắt nguồn từ văn hóa Trung Quốc, cái này tôi thừa nhận, chỉ là bây giờ không có bằng chứng xác thật nào chứng minh rằng người Nhật Bản là hậu đại của người Trung Quốc cả"
Trương Dương cũng không muốn cải cọ làm gì cho mệt, chỉ chỉ vào tấm bảng, nói: "Chữ này thế nào?"
Quy Điền Hạo Nhị nói: "Bảng quảng cáo tốt nếu như dùng để đối ngoại chiêu thương, mỗi năm có thể kiếm được rất nhiều, bây giờ biến thành một bảng quảng cáo khẩu hiệu, một chút tác dụng cũng không có"