Y Đạo Quan Đồ

Chương 475-1: Mất trộm (1)

Trương Dương trở về khách sạn thu dọn một chút, rồi nói một tiếng với Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng gần đây bận rộn chuyện thuốc men, cho nên cũng không có nhiều thời gian tiễn hắn, căn dặn hắn là không nên làm việc quá cực khổ, qua vài ngày nữa sẽ đến Giang thành thăm hắn.

Lúc Trương Dương đến Đông Giang cũng không có mang theo thứ gì cả, vậy mà lúc đi lại mang theo một thứ, chính là một cái bọc nhỏ, thứ thật sự quý giá chính là bức tranh chữ mà Kiều lão tặng cho hắn:

Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thưởng cửu vạn lý.

Trương đại quan nhân đã nghĩ kỹ rồi, đem bức tranh chữ này treo ở vị trí bắt mắt nhất trong công trường sân bay, có bức tranh chữ của Kiều lão tọa trấn, thì ngưu quỷ xà thần cũng không dám đến gây rối với bọn họ nữa, đầu tư trong nước khẳng định sẽ bu đến như là ruồi thấy mật vậy!

Trương Dương mua một vé xe lửa tại nhà ga, tìm đi đến đoàn tàu vừa chạy từ kinh thành đến, tìm xe trưởng Trần Bộ Dao, Trần Bộ Dao là bạn học tiểu học của Trần Thiệu Bân, vừa nhận được điện thoại của Trần Thiệu Bân khi nãy, hắn cười cười mời Trương Dương vào trong toa tàu, nói với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, trở về tôi sẽ kêu toa ăn chuẩn bị một chút rượu thịt, chúng ta uống rượu làm quen"

Trương Dương cười gật đầu, Trần Bộ Dao đi ok bao lâu, toa giường nằm này lại có người tiến vào, mà tự nhiên lại là chủ nhiệm phòng chiêu thương thành phố Đông Giang Lôi Quốc Thao.

Lôi Quốc Thao cũng không ngờ rằng lại gặp phải Trương Dương ở chổ này, gã cười nói: "Chủ nhiệm Trương, sao trùng hợp vậy, chúng ta ngồi cùng một toa tàu"

Trương Dương cười nói: "Tôi vừa lên xe, chuẩn bị quay về Giang thành"

Lôi Quốc Thao thả hành lý xuống, nói: "Tôi đi Thiên Tân công tác"

Trương Dương cười nói: "Xem ra không thể cùng đi với anh rồi"

Lôi Quốc Thao cất đồ xong, nói với Trương Dương: "Có hẹn không bằng vô tình gặp, chờ xe chạy thì xuống toa ăn nha"

Trương Dương gật đầu, có Lôi Quốc Thao làm bạn đồng hành, thì chuyến đi này cũng không đến mức cô độc.

Xe chạy không bao lâu, Trần Bộ Dao đã đến mời bọn họ, hắn không quen với Lôi Quốc Thao, Trương Dương liền dẫn cả Lôi Quốc Thao cùng đi, trong lòng Lôi Quốc Thao âm thầm kỳ quái, quan hệ giữa người với người của Trương Dương thật sự đúng là phức tạp, không ngờ rằng trong hệ thống đường sắt của Đông Giang mà cũng có quen biết.

Bọn họ theo Trần Bộ Dao đến toa ăn, toa ăn không có phòng, Trần Bộ Dao đã chuẩn bị tốt một bàn rượu và đồ ăn, Trần Bộ Dao cười nói: "Tôi không dám uống với các người, bây giờ tra xét rất nghiêm, hai vị lãnh đạo tận hứng là được, đồ ăn ít thì cứ gọi đầu bếp làm thêm, tôi đã nói chuyện rồi"

Trương Dương gật đầu, ngồi xuống đối diện với Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao cũng là một người mê rượu, nâng ly lên cụng với Trương Dương một cái rồi uống hết một ngụm, hắn cười nói: "Từ lần trước tập đoàn Lam Tinh bị bên cậu khai thác, chúng ta mới có cơ hội ngồi cùng một chổ"

Trương Dương nở nụ cười, nhớ lại lúc hắn đảm nhiệm phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang thành, thành công dẫn dắt tập đoàn Lam Tinh của Hàn Quốc vào trong khu khai phá của Giang thành, khi đó bên phương diện Đông Giang có cạnh tranh rất là ác liệt, thân là chủ nhiệm phòng chiêu thương, Lôi Quốc Thao là đối thủ trực tiếp của hắn, giữa hai người trong lúc đó đã tồn tại quan hệ cạnh tranh rồi, đương nhiên là không thiếu mùi thuốc súng. Trương Dương nói: "Lam Tinh ở tại Giang thành, phát triển cũng không tồi"

Lôi Quốc Thao nói: "Nếu như ở tại Đông Giang thì có thể phát triển tốt hơn" Thật ra lúc đầu Lôi Quốc Thao bại bởi tay Trương Dương cũng không phục lắm, gã cho rằng lúc đó sở dĩ Lam Tinh bị Giang thành cướp đi tất cả là bởi vì Trương Dương thông qua quan hệ của Kim Mẫn Nhi mới có thể làm thông công tác.

Trương Dương mỉm cười, thắng làm vua thua làm giặc, lòng dạ của người thắng thì luôn luôn rộng rãi, bây giờ Lam Tinh cũng đã ở tại Giang thành rồi, Lôi Quốc Thao tranh luận mấy vấn đề này cũng không thể làm nên bất kỳ ý nghĩa nào cả.

Lôi Quốc Thao cũng chỉ nói mà thôi, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, gã đương nhiên là sẽ không léo nhéo mãi, nâng ly rượu lên nói: "Công tác chiêu thương của Giang thành không giao cho cậu đi làm chính là tổn thất của bọn họ"

Trương Dương cười nói: "Bây giờ tôi phụ trách xây dựng sân bay mới, cũng kiêm quản công tác chiêu thương của Phong Trạch"

Lôi Quốc Thao cười nói: "Người giỏi làm nhiều, năng lực của cậu như vậy cho dù có cho cậu thêm một ít công tác thì cậu vẫn có thể làm yên ổn, thấy công tác chiêu thương của Giang thành triển khai rất là náo nhiệt, thật sự là làm cho tôi hâm mộ"

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lôi đã khiêm tốn rồi, Đông Giang là thành phố cấp tỉnh, chủ nhiệm phòng chiêu thương như anh cũng là người có cấp bậc cao nhất trong nội bộ chúng ta, đầu tư một hạng mục lớn trên cơ bản đều phải tìm anh, chúng tôi chỉ là đánh nhỏ kêu nhỏ, kiếm một chút cháo để húp mà thôi"

Lôi Quốc Thao nói: "Đừng nói như vậy, sân bay Giang thành, cảng nước sâu Nam Tích, cái nào mà không phải là hạng mục mười tỷ? Đông Giang tuy rằng là thành phố cấp tỉnh, nhưng mà trong chuyện này rõ ràng không bằng hai thành phố anh em, gần đây bí thư Kiều cố ý nhắc nhở tôi, kêu tôi hướng về hai thành phố anh em mà học tập, trong đó còn nhấn mạnh về Giang thành của cậu"

Trương Dương cười nói: "Giang thành có cái gì mà học? Ở Bình Hải, Đông Giang mới là lão đại, mới là tấm gương để chúng tôi học tập"

Lôi Quốc Thao nói: "Ba người cùng đi tất có một người là thầy ta, mỗi thành phố đều có một sở trường của mình, chiêu thương dẫn tư thì bên cậu đã đi trước rồi, bí thư Kiều kêu tôi học tập các người cũng là không sai..."

Trương Dương nói: "Thật ra thì phương hướng của chúng ta đều như nhau cả, đều là muốn xúc tiến kinh tế của Bình hải, hấp dẫn tất cả những nhà đầu tư bên ngoài đến mảnh đất Bình Hải này" Những lời này nghe sặc mùi chính phủ.

Lôi Quốc Thao nói: "Cùng chung chí hướng, nhưng tâm tư cũng phải có, luôn muốn hấp dẫn tài chính bên ngoài đến phần đất ba tấc của mình"

Trương Dương và Lôi Quốc Thao đồng thời đưa mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười lên, Trương Dương nói: "Thật ra chúng ta cần phải giao lưu nhiều hơn, hỗ trợ nhiều hơn"

Lôi Quốc Thao cũng tỏ vẻ đồng ý, nói: "Thành phố khác nhau, con đường phát triển cũng khác nhau, có vài hạng mục thích hợp với chúng tôi, cũng có vài hạng mục thích hợp với bên cậu, nếu như chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, lấy nhiều bù ít, chỉ có cùng nhau xúc tiến, cùng nhau phồn vinh thì Bình Hải của chúng ta mới có thể đi xa hơn trên con đường cải cách" Gã cũng không tự chủ nói về chính phủ, thân trong quan trường, có vài thứ đã trở thành ngôn ngữ chuyên dụng của bọn họ, ngôn ngữ tập thành thói quen, trong bất tri bất giác tự nhiên thốt ra thôi.

Giữa hai người cũng không có khả năng thành thật nói chuyện với nhau, Đông Giang và Giang thành tuy rằng cùng tồn tại trong Bình Hải, nhưng mà quan hệ cạnh tranh giữa hai bên thì nhất thiết phải tồn tại.

Trương Dương nói: "Đến Thiên Tân có chuyện gì vậy?"

Lôi Quốc Thao thật ra cũng không giấu diếm: "Tham gia hội nghị kinh tế mùa thu, bên phía Giang thành của cậu khẳng định cũng sẽ phái người đến"

Trương Dương à một tiếng, trong lòng thầm nghĩ lần này tại sao không ai thông báo với mình nhĩ?