Y Đạo Quan Đồ

Chương 471-2: Bằng tốt nghiệp (2)

Khổng Nguyên nói: "Cậu làm việc kiểu gì vậy? Một chuyện nhỏ như thế mà không xử lý được à!"

Vẻ mặt của Tống Cảnh Xuân đầy đau khổ, nói: "Hắn ngăn hết tất cả mọi người ngoài cửa, nếu ngài không gặp hắn, thì những người khác cũng đừng mơ được vào" Lúc này ngoài cửa đã truyền đến tiếng ồn ào.

Tống Cảnh Xuân vội vàng đi ra.

Những người khách đến đang ầm ĩ với Trương Dương, bọn họ đều có hẹn trước, nhưng mà Trương đại quan nhân thì kiên trì xếp hàng theo thứ tự trước sau, cái gì mà hẹn trước cũng không được cả, phải xếp hàng phía sau hắn, cho nên xảy ra mâu thuẫn.

Đây là cơ quan làm việc của tỉnh ủy, tiếng ồn bên này nhanh chóng khiến cho bảo vệ chú ý, lập tức có bảo vệ chạy đến.

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Mọi người bình tĩnh lại một chút, nơi này là cơ quan chính phủ, ngàn vạn lần đừng gây nhiễu loạn công tác, Khổng bộ trưởng của chúng ta đang bận, tiếp khách cũng phải từng bước!"

Người chung quanh nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, mấy người khách đang cãi nhau với Trương Dương lúc này cũng đã biết được thân phận của hắn, cả đám cũng chỉ biết cười khổ.

Tống Cảnh Xuân đi đến trước Trương Dương, trên mặt nặn ra nụ cười, nói: "Đồng chí tiểu Trương, cơ quan làm việc tỉnh ủy chúng tôi có chế độ thăm hỏi, hay là tôi đăng ký cho cậu một chút, hẹn trước một chút được không?"

Trương Dương nói: "Không được! Chuyện của tôi liên quan trọng đại, liên quan đến sự phát triển sau này của Bình Hải, tình huống đặc thù công việc đặc thù, nếu anh còn ngăn cản tôi, có chuyện lớn gì anh có thể gánh nổi không?"

Tống Cảnh Xuân đang rầu rĩ gần chết, thì lúc này chợt nghe một âm thanh vang lên: "Trương Dương, cậu đến Bình Hải khi nào vậy?" Là phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng đến, cô ta đến nơi này làm việc đúng lúc gặp phải cảnh này.

Trương Dương cười nói: "Bí thư Lưu, cô đến thật đúng lúc, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp bộ trưởng Khổng, bị kẹt ở chổ này. Hay là cô nói giúp tôi một chút, tôi thật sự có chuyện rất gấp, liên quan đến số phận và tiền đồ của một cán bộ tốt, nếu như làm lỡ, hậu quả tạo thành không thể đo được"

Lưu Diễm Hồng làm sao mà tin tưởng hắn nói, nhưng mà cô ta cũng rõ ràng ân oán của Trương Dương và Khổng Nguyên, lúc Khổng Nguyên đi đến Tĩnh Hải để thị sát về lớp học tập tinh thần văn minh kiến thiết, bị một nữ công nhân vì giữ gìn sự trong sạch nên đánh cho một cái tát, chuyện này đồn ra mọi người đều biết, sau đó lại nghe đồn nữ công nhân kia là do Trương Dương mướn tới, tuy rằng không có chứng cứ xác thật, nhưng mà chuyện này vẫn còn vang vọng mãi, Khổng Nguyên không có thành kiến đối với Trương Dương là không có khả năng rồi.

Lưu Diễm Hồng nói: "Đúng lúc tôi có việc phải gặp bộ trưởng Khổng, cậu theo tôi cùng vào đi"

Tống Cảnh Xuân cho dù có thêm một lá gan nữa cũng không dám ngăn cản Lưu Diễm Hồng, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn Lưu Diễm Hồng dẫn Trương Dương đi vào.

........................................

Khổng Nguyên đang ngồi xem báo tại chổ, thật ra trong lòng ông cũng rất rõ, Trương Dương là loại nhân vật gì, ông đã sớm lĩnh giáo qua rồi, tuy rằng không có chứng cứ xác thật cô công nhân đã đánh mình một bạt tai là do Trương Dương sai khiến, nhưng mà từ các dấu hiệu mà phán đoán ra, chuyện này tám phần là do Trương Dương làm, lòng dạ của Khổng Nguyên vẫn chưa đến trình độ có thể tiếp nhận chuyện này.

Trương Dương đoán không sai, bằng tốt nghiệp của hắn sở dĩ xảy ra vấn đề, chính là do Khổng Nguyên cả.

Lưu Diễm Hồng tìm Khổng Nguyên nói chuyện công, Trương Dương tìm Khổng Nguyên là vì chuyện riêng, hắn nhìn thấy Khổng Nguyên, cười nói: "Bộ trưởng Khổng thật là bận a!"

Khổng Nguyên biểu hiện ra khí phách rất tốt, mỉm cười nói: "Tiểu Trương à, tìm tôi có việc sao? Có cần kinh động đến bí thư Lưu của chúng ta không?"

Lưu Diễm Hồng cười cười ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Hắn luôn mồm bảo có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông, nói là liên quan đến sự phát triển tương lai của bình hải, liên quan đến số phận tiền đồ của một cán bộ tốt, tôi thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy nên dẫn hắn vào"

Khổng Nguyên thầm mắng Lưu Diễm Hồng nhiều chuyện, nhưng biểu hiện bên ngoài cũng không để lộ một chút gì cả, nhẹ giọng nói: "Tiểu Trương, nếu vào rồi thì cậu nói trước đi, rốt cục là chuyện gì nghiêm trọng vậy?"

Trương Dương nói: "Lần này tôi đến tìm hiệu trưởng trường đảng, tôi báo danh tham gia lớp học chính quy của trường đảng, hai năm nay, mỗi chương trình học của tôi đều trải qua rất thuận lợi, mắt thấy có thể lấy được bằng tốt nghiệp rồi, chỉ là bên trường đảng làm khó làm dễ tôi, giam bằng tốt nghiệp của tôi lại không cho lấy"

Lưu Diễm Hồng ngồi một bên nghe, lập tức rõ ràng nguyên nhân gây ra chuyện này, hèn chi Trương Dương lại đi tìm Khổng Nguyên, hắn không lấy được bằng tốt nghiệp mười phần là do Khổng Nguyên làm, nếu như thật sự là vậy thì lòng dạ của Khổng Nguyên đúng là khó tránh khỏi hẹp hòi rồi.

Khổng Nguyên cười nói: "Tiểu Trương à, tuy rằng tôi là hiệu trưởng trường đảng, nhưng mà việc dạy học cụ thể thì tôi không có hỏi, trường học không cho cậu lấy bằng tốt nghiệp, cũng không phải là làm khó làm dễ gì cậu đâu, như vậy đi, cậu cứ về trước, tôi giúp cậu hỏi thăm tình huống một chút, nhìn xem có phải là có hiểu lầm gì hay không?"

Trương Dương nói: "Không có hiểu lầm, chủ nhiệm Trương Lập Lan nói rõ với tôi là tôi không phù hợp tiêu chuẩn của lớp học, không lấy được bằng tốt nghiệp chính quy"

Khổng Nguyên nói: "Như vậy, cậu đến tìm tôi, là muốn tôi biện hộ cho cậu một chút?"

Lưu Diễm Hồng nhìn thấy trong mắt, ấn tượng về Khổng Nguyên trong lòng cũng giảm bớt một chút, một chuyện nhỏ mà thôi, huống chi Trương Dương lại là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, Khổng Nguyên ông chỉ là bộ trưởng bộ tổ chức của tỉnh, thường ủy tỉnh, hiệu trưởng trường đảng, một câu nói là xong, cần gì phải làm khó làm dễ người trẻ tuổi chứ? Trong lòng Lưu Diễm Hồng đã đứng về phía của Trương Dương, cô ta cũng không xuất phát từ lập trường của Khổng Nguyên, Khổng Nguyên bị ăn một cái bạt tai nên mang oán niệm rất sâu, hôm nay cuối cùng cũng tìm được một cơ hội, ông ta đương nhiên là muốn gây khó dễ một chút.

Lưu Diễm Hồng nói: "Bộ trưởng Khổng, ông giúp đứa nhỏ này đi, nếu như hắn không lấy được bằng tốt nghiệp, thì tỉnh trưởng Tống khẳng định là sẽ không được vui" Những lời này của Lưu Diễm Hồng nghe ra thì có vẻ đang giúp Trương Dương, nhưng trong lời nói lại có ý uy hiếp Khổng Nguyên một cách rõ ràng.

Khổng Nguyên nghe vào trong lổ tai, nội tâm cực kỳ khó chịu, ông không phải là không biết quan hệ của Trương Dương và Tống Hoài Minh, cũng biết Trương Dương là con nuôi của phó tổng lý Văn, nhưng mà không có nghĩa là ông sẽ nể mặt của những người này, trong Bình Hải này Tống Hoài Minh cũng không phải là lớn nhất, trong chính đàn quốc nội, Văn Quốc Quyền cũng không phải lớn nhất, chỉ bằng một tiểu bối nho nhỏ mà muốn khi dễ tôi? Khổng Nguyên cười nhạt, ông cầm lấy điện thoại, ngay trước mặt của Trương Dương và Lưu Diễm Hồng gọi điện cho giáo vụ trường đảng.

Chủ nhiệm trường đảng Trương Lập Lan hiển nhiên là chưa hết cơn giận trong lòng rồi, hầm hừ thêm mắm thêm muối vào hành vi của Trương Dương rồi báo cáo lại một lần. Khổng Nguyên nghe xong liền nhíu mày, ông ta buông điện thoại xuống, thở dài nói: "Tiểu Trương, đây là cậu sai rồi, cho dù bên giáo vụ không giao bằng tốt nghiệp cho cậu, thì cậu cũng không thể đe dọa lãnh đạo giáo vụ, tôi đã nói chuyện với bên trường đảng, bọn họ sẽ thảo luận lại về vấn đề của cậu, hai ngày nữa sẽ có kết quả cuối cùng, tiểu Trương à, tôi thấy cậu đi xin lỗi chủ nhiệm Trương một tiếng đi!"

Trương đại quan nhân thầm mắng trong lòng: Xin lỗi cái đếch! Hắn rốt cục đã nhìn ra, Khổng Nguyên hoàn toàn là cố ý chơi hắn, nếu như Khổng Nguyên muốn nói, thì Trương Lập Lan khẳng định sẽ ngoan ngoãn giao bằng tốt nghiệp ra.

Trương Dương nói:"Bộ trưởng Khổng, tôi không làm chậm trễ công tác của ông!" Nói xong xoay người rời đi.

Khổng Nguyên không ngờ hắn lại dễ dàng rời đi như vậy, có chút tò mò nhìn ra chổ ngoài cửa.

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Bộ trưởng Khổng, tôi cũng đi!"

Khổng Nguyên cười nói: "Bí thư Lưu không phải là tìm tôi có việc sao?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, nếu ông bận như vậy, tôi không lãng phí thời gian của ông"

Khổng Nguyên cũng nghe ra vẻ hờn giận trong lời nói của Lưu Diễm Hồng, ông cũng biết là do nguyên nhân Trương Dương, cười tủm tỉm nói: "Chuyện của Trương Dương tôi sẽ phối hợp hỗ trợ một chút, thanh niên bây giờ nên cần phải rèn luyện một chút, chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió cũng không có chổ tốt đối với hắn"

Lưu Diễm Hồng nói: "Mong rằng hắn có thể hiểu được nổi khổ tâm của bộ trưởng Khổng" Nói xong cô cũng cất bước đi luôn.

Khổng Nguyên lạnh lùng nhìn bóng lưng của Lưu Diễm Hồng, trong lòng có chút tức giận, con đàn bà này có ý gì? Uy hiếp mình sao? Mình có cấp bậc gì, Lưu Diễm Hồng có cấp bậc gì, chẳng qua chỉ là một chức phó của ủy ban kỷ luật, mà dám nói lời đe dọa mình, không phải là ỷ vào Tống Hoài Minh làm hậu trường sao?