Trương Dương nói: "Nước chảy đá cũng mòn, cũng không thấy qua đàn ông trong thiên hạ nào không uống rượu"
Kiều Bằng Cử cười ha hả, lúc này cha mẹ hắn từ ngoài cửa đi vào.
Trương Dương vội vàng đứng dậy cung kính nói: "Chào bí thư Kiều, chào dì Mạnh!"
Vợ chồng Kiều Chấn Lương cười gật đầu, ông ta ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, có chút kinh ngạc nói: "Mấy đứa chưa ăn sao?"
Thì Duy nói: "Không phải là bọn con, là Trương Dương chưa ăn, trên đường đi hắn chỉ lo ngủ mà thôi!"
Trương Dương cười nói: "Tôi nghe nói bí thư Kiều triệu kiến, vội vàng chạy đến đây quên ăn quên ngủ, ngay cả thời gian ăn cũng không có"
Kiều Chấn Lương cười nói: "Tốt, tôi thích sự sảng khoái của tiểu Trương cậu đấy, cậu ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau" Ông ta cũng không khách khí với Trương Dương, cùng vợ đi lên lầu.
Trương Dương đúng là đói bụng thật, cầm lấy một bát mì lớn, và chỉ một lát sau, bát mì đã sạch sẽ.
Thì Duy ở bên cạnh châm chọc: "Ăn ngon cũng không thể nào ăn như cọp bị bỏ đói ba ngày được, lỡ như mà nghẹn chết, thì tiền đồ gì cũng không còn"
Trương Dương cười nói: "Không phải chỉ là một bát mì thôi sao, chủ nhân không nói chuyện, cô tiếc của cái gì?"
Thì Duy hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Tôi thấy anh là không vừa mắt rồi"
Trương Dương nói: "Vậy cô cứ tiếp tục không vừa mắt đi, tôi tiếp tục ăn"
Thì Duy bỗng nhiên hỏi ra một câu kinh điển: "Tôi nói này, anh đi toilet có rửa tay chưa vậy?"
Chiếc đũa trong tay của Trương đại quan nhân bỗng nhiên đứng hình lại, hình như... dường như... có thể... không có rửa... (ọe...)
Sau khi ăn xong bát mình, Trương Dương tiếp nhận ly trà do Kiều Mộng Viện đưa đến, thoải mái hớp một ngụm, ăn no cũng là một loại hạnh phút. Trong lúc hắn đang suy nghĩ về mục đích mà Kiều Chấn Lương gọi hắn đến, thì thấy có lão già khi nãy từ hoa viên đi vào cửa, trên mặt vẫn mang khẩu trang lớn, lão già vừa đi vào vừa nói: "Tại sao lại đậu xe ở đấy? Cán nát mặt cỏ mà ta vừa mới sửa rồi!"
Thì Duy thè lưỡi ra, hồi nãy là cô đậu xe lại.
Trong lòng Trương Dương nói lão già này đúng là kiêu ngạo thật, dám nói chuyện với chủ nhân như vậy? Chỉ là cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như có chút không đúng, câu nói tiếp theo của Kiều Mộng Viện đã làm cho Trương đại quan nhân nhận ra được một hiện thực xấu hổ.
Kiều Mộng Viện nói: "Ông nội, là con không tốt, đậu xe không chú ý!" Cô chủ động gánh chịu trách nhiệm thay cho Thì Duy.
Trương Dương vừa nghe Kiều Mộng Viện xưng hô với lão già xong, trước mắt nhảy ra nhiều ngôi sao, thiếu chút nữa đã té xỉu, nói thế nào thì hắn cũng không ngờ, lão già mặc quần áo lao động mang khẩu trang lớn này lại chính là Kiều lão oai phong lẫm liệt trong chính đàn quốc gia, Trương đại quan nhân đang rất xấu hổ, hồi nãy mình ngồi toilet còn nhờ người ta đưa giấy tới giùm, nếu như mà biết thân phận của đối phương, cho dù Trương Dương ngồi chồm hổm trong toilet chờ gió hông khô cũng không dám làm phiền lão nhân gia đâu, nhờ Kiều lão đưa giấy vệ sinh giùm, cái này ở đại Tùy gọi là phạm thượng đấy! Chính là bị chém đầu đấy!
Kiều lão nói: "Còn dám nói nữa, ta đã hỏi qua rồi, xe của ai ta đều biết hết!"
Thì Duy lúc này mới khiếp sợ đi lại, ôm lấy một cánh tay của Kiều lão, nói: "Ông ngoại, con sai rồi, lát nữa con sẽ sửa lại bãi cỏ giúp ông"
Kiều lão nói: "Trông cậy con giúp ta? Trừ phi là mặt trời mọc hướng tay, con không gây thêm phiền cho ta là ta cảm thấy may mắn vạn phần rồi" Ánh mắt của ông rốt cục cũng rơi lên trên người của Trương Dương.
Trương đại quan nhân vẫn còn đang cầm ly trà, da mặt có chút nóng rần lên nhìn Kiều lão: "Cái kia... cái kia..."
Kiều lão nói: "Cậu trai, hình như chúng ta đã gặp mặt"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, không phải là hình như đã gặp đâu, vừa rồi tôi ngồi chồm hổm trong toilet, ông đã đưa giấy giúp tôi, hắn đương nhiên là không hoài nghi trí nhớ của Kiều lão rồi, người ta cố ý nói vậy mà.
Kiều Mộng Viện đương nhiên không biết chuyện vừa rồi xảy ra, đẩy hắn một cái, nói: "Trương Dương, đây là ông nội của tôi!"
Trương đại quan nhân vươn tay ra, kinh sợ nói: "Lão Kiều... xin chào..."
Tất cả mọi người sửng sốt, thằng nhãi này khẩn trương đến nổi thành cái dạng này luôn sao?"
Trương đại quan nhân cũng nhanh chóng tỉnh ngộ ra: "Không... không... Kiều lão... xin chào Kiều lão..."
Kiều lão cười ha hả, ông bắt tay với Trương Dương: "Cậu chính là Trương Dương à, người trẻ tuổi, tôi đã nghe nói về cậu thật lâu!"
Trương Dương nói: "Tôi cũng nghe nói về ngài lâu lắm rồi!"
Kiều lão nói: "Ngồi đi, đừng khẩn trương như vậy!"
Trương Dương nói: "Không khẩn trương!" Biểu tình nhìn có vẻ khẩn trương, nhưng mà thằng nhãi này lại không hề có một chút khẩn trương nào hết, nếu như nói có một chút mất tự nhiên thì đó là bởi vì hắn xấu hổ, vừa rồi chữ lão Kiều hắn cố ý gọi, người khác đều cho rằng do hắn khẩn trương gọi nhầm, nhưng mà hắn lại có ý định, nhưng mà từ chuyện này có thể thấy được, lòng dạ của Kiều lão và sự độ lượng của ông ta rất lớn, người ta cũng không có tức giận vì chuyện hắn gọi ông là lão Kiều, cũng không có nhắc đến chuyện đưa giấy vệ sinh cho hắn trong toilet. bụng tể tướng có thể chống thuyền, những lời này quả nhiên là có vài phần có thể tin được.
Kiều lão đương nhiên không nghĩ là tên nhóc này lại nghĩ nhiều như vậy, đi vào toilet rửa bùn đất trên tay, lúc trở lại phòng khách, vợ chồng Kiều Chấn Lương đã xuống dưới.
Kiều Chấn Lương nói: "Cha, cha đã gặp qua Trương Dương chưa?"
Kiều lão cười nói: "Vừa mới gặp qua!"
Trương Dương cảm thấy kì quái chính là, từ khi vào cửa đến giờ, Kiều lão vẫn mang khẩu trang trên mặt.
Kiều Chấn Lương nói với Trương Dương: "Trương Dương, lần này tôi vội vàng mời cậu từ Giang thành đến đây, là muốn giúp cậu xem bệnh cho cha tôi!"
Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều yên tâm, chỉ cần tôi có thể giúp được, nhất định sẽ giúp hết sức" Hắn nhìn Kiều Mộng Viện một cái, Kiều Mộng Viện cũng thật là, ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ, tốt xấu gì cũng cho hắn chuẩn bị trước, nếu như mà hắn biết Kiều lão ở vịnh Bạch Sa, thì nói thế nào cũng sẽ không phạm vào sai lầm hồi nãy.