Y Đạo Quan Đồ

Chương 456: Chuẩn bị công tác

Con đường thông tới bộ chỉ huy xây dựng sân bay mới đã hoàn toàn thông suốt, đây là xây dựng gấp trước khi lễ khởi công được tiến hành, tuy Đỗ Thiên Dã tỏ ý bảo tất cả nghi thức phải đơn giản, nhưng có một số công phu ngoài mặt vẫn phải làm. Trương Dương kiểm tra xong tình huống xây sửa đường, cơ bản là hài lòng với chất lượng công trình, hắn nói với Tạ Quân Xước nhận thầu công trình: "Tiểu Tạ, xanh hóa ở dải cách ly đường phải tiến hành nhanh chóng, tôi cho cô ba ngày, trong ba ngày phải làm xong."

Tạ Quân Xước cười nói: "Anh yên tâm đi, tôi đã truyền đạt cho công nhân rồi, bắt đầu từ hôm nay, ngày đêm không ngừng làm thêm ca, trong ba ngày phải hoàn thành xanh hóa ở giải cách ly." Tạ Quân Xước trong việc xây dựng bộ chỉ huy hiện trường sân bay mới làm rất chất lượng, giành được sự hân thưởng nhất chí của bộ chỉ huy, cho nên con đường một km thông tới quốc lộ cũng giao cho cô ta làm, trong đó có thành phần Trương Dương chiếu cố cho cô ta ở bên trong, mà cũng bởi vì sự nỗ lực và nghiêm túc của Tạ Quân Xước mà giành của sự khẳng định.

Trương Dương chỉ vào đồ thải xây dựng ở hai bên đường, nói: "Những đồ thải này cũng phải mau mau xử lý đi, chúng ta cứ phải quy định trước, nếu như tới ngày khởi công mà đồ thải vẫn còn thì tôi sẽ khấu trừ tiền công trình của cô."

Tạ Quân Xước tràn đầy lòng tin, nói: "Tôi mà làm việc thì thị trưởng Trương cứ yên tâm đi." Lúc nói câu này, xe xử lý đồ thải đã tới.

Trương Dương hài lòng gật đầu, nhìn thấy Triệu Dương Lâm và Thường Lăng Phong, Quy Điền Hạo Nhị từ đằng xa đi tới.

Trương Dương mỉm cười đón tiếp: "Chủ nhiệm Triệu, ngài thấy con đường đón khách này đã hoàn thành chưa?"

Triệu Dương Lâm cười nói: "Chuyện của phía công trình tôi không hiểu, cậu hỏi tiến sĩ Quy đi." Y cũng gọi là tiến sĩ Quy giống Trương Dương.

Quy Điền Hạo Nhị đương nhiên biết tiến sĩ quy không phải là tên gọi gì hay ho, nhưng đã bị Trương Dương gọi rồi, hiện tại những người khác của bộ chỉ huy cũng đều gọi theo hắn, y cũng chỉ đành chấp nhận, tiến sĩ Quy thì tiến sĩ Quy, ít nhất thì vẫn là tiến sĩ, nếu như gọi y là đốc công Quy thì chẳng phải là còn khó nghe hơn ư.

Quy Điền Hạo Nhị gật đầu, nói: "Tôi kiểm tra một lượt rồi, chất lượng công trình rất tốt, có điều có một số chi tiết cần phải chú ý, chỗ thiếu xót cụ thể thì tôi đã nói với Tạ tiểu thư rồi."

Tạ Quân Xước nói: "Tiến sĩ Quy đã giúp tôi rất nhiều."

Quy Điền Hạo Nhị nói: "Công ty xây dựng của cô tuy quy mô nhỏ, nhưng không thể bởi vì vậy mà nới lỏng yêu cầu đối với bản thân, muốn phát triển thì cần phải nghiêm túc tỉ mỉ, không được lơ là."

Triệu Dương Lâm nói: "Tiến sĩ Quy nói rất đúng, kỳ thực làm chuyện gì cũng phải như vậy."

Thường Lăng Phong báo cáo lại với Trương Dương: "Thông tin và điện lực của công trường sân bay đã toàn bộ được vận hành bình thường, máy móc công trình cũng được gửi đến, tôi và Quy Điền đã thương lượng rồi, ở góc đông nam của bộ chỉ huy dựng một trung tâm vật chất, sau này thiết bị vật tư đều đặt ở đó."

Tạ Quân Xước nghe rất rõ, lập tức giơ tay nói: "Chúng tôi yêu cầu được giao nhiệm vụ xây dựng."

Trương Dương cười cười, loại kiến trúc này không yêu cầu công nghệ cao, công ty của Tạ Quân Xước có thể đảm đương được, hắn nói với Tạ Quân Xước: "Những chuyện cụ thể như thế này thì cô tìm tiến sĩ Quy mà bàn, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là phải làm xong công trình đường."

Tạ Quân Xước biết hiện tại không thích hợp làm phiền họ, thè lưỡi cười nói: "Không làm phiền cách lãnh đạo vẽ bản đồ quy hoạch nữa, tôi đi lo chuyện công trường đây."

Thường Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của Tạ Quân Xước, cười nói: "Tiểu Tạ cũng rất có năng lực."

Trương Dương nói: "Một cô gái mà có thể chống đỡ được một công ty xây dựng cũng không phải là dễ dàng gì, có thể chiếu cố thì hãy chiếu cố cho người ta, có điều chất lượng công trình là tiền đề, nhất định phải đảm bảo chắc chắn."

Quy Điền Hạo Nhị nói: "Tiện nhắc tới chất lượng công trình, tôi có một chuyện phải nói rõ."

Mấy người đều nhìn y.

Quy Điền Hạo Nhị nói: "Công ty xây dựng Bình Trung là một đơn vị thi công của sân bay mới, bọn họ tranh thầu 38000 mét vuông khoang để hàng cơ vận, 2000 mét vuông lều hàng cơ vận, khu xử lý hàng hóa là 20000 mét vuông, mấy hôm nay thiết bị của họ đã bắt đầu được đưa tới, tôi phát hiện bên trong có rất nhiều chỗ không phù hợp với điều kiện tranh thầu, hạng mục cụ thể thì tôi dã liệt kê ra rồi."

Trương Dương không chút do dự, nói: "Gửi cho họ đơn thông tri sửa đổi đi, trong hạn kỳ nếu như không thể đạt được yêu cầu thì bảo bọn họ cuốn gói cút cho mau."

Triệu Dương Lâm ở bên cạnh ho khan một tiếng, Trương Dương nhìn về phía y, phát hiện trong ánh mắt của Triệu Dương Lâm có mấy phần ý vị sâu xa, Trương Dương trong lòng rúng động, chẳng lẽ bên trong còn có nội tình mà mình chưa biết ư?

Thường Lăng Phong nói: "Căn cứ vào chỉ thị của thị lý, ngày diễn ra lễ khởi công, khách khứa sẽ ngồi xe buýt quay về Giang Thành ăn trưa."

Trương Dương cười nói: "Được, nhà ăn của chúng ta đỡ phải làm cơm."

Triệu Dương Lâm há miệng trợn mắt, nói: "Cậu chẳng lẽ định chiêu đãi lãnh đạo tỉnh ở nhà ăn của đội công trình chúng ta chứ?"

Trương đại quan nhân nói: "Vốn là nghĩ vậy thật, lãnh đảo tỉnh có gì mà chưa từng ăn? Chúng ta càng là thịt cà đề huề chiêu đãi họ, người ta cũng sẽ không cao hứng, cho rằng chúng ta phô trương lãng phí, cho rằng năm trăm triệu mà tỉnh lý cấp cho chúng ta đều dùng để tiêu xài hoang phí, cho nên nguyên tắc tiếp đãi lần này của chúng ta là có thể tiết kiếm thì tiết kiệm, náo nhiệt thì phải có, nhưng tuyệt không thể khiến họ cảm thấy chúng ta phô trương lãng phí."

Triệu Dương Lâm cũng đồng ý với quan điểm này của Trương Dương, y gật đầu, nói: "Mấy ngày nay tôi cũng đang suy nghĩ xem nên tiếp đãi các lãnh đạo tỉnh thế nào."

Trương Dương nói: "Không cần nghĩ nữa, làm tiệc đứng đi, mọi người muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, thức ăn cũng không cần quá phong phú, nhưng nhất định phải đủ, tỉnh trưởng Tống từ xa tới, chúng ta không thể để họ ôm bụng đói mà về được."

Mấy người đều bật cười, Triệu Dương Lâm thầm nghĩ Tống Hoài Minh là bố vợ của cậu, cậu muốn thế nào thì cứ làm vậy đi.

Trương Dương và Triệu Dương Lâm sau khi quay về bộ chỉ huy, Triệu Dương Lâm đi tới văn phòng của Trương Dương, Trương Dương nhìn thấy vẻ trịnh trọng trên mặt y, nhớ tới vẻ mặt thần bí của Triệu Dương Lâm vừa rồi, biết rằng khẳng định là có chuyện quan trọng muốn nói, mỉm cười bảo: "Mời chủ nhiệm Triệu ngồi, tôi pha một ấm trà Đài Loan Thiết Quan Âm cho ông thử nhé."

Triệu Dương Lâm nói: "Được!" y ngồi xuống, thuật tay cầm tờ Nhật báo Giang Thành lên đọc lướt, vừa hay nhìn thấy một bài tưởng niệm Tào Chính Dương, không khỏi thở dài, nói: "Con người của lão Tào quá cố chấp, ai mà chả có ngày phải về hưu, ông ta sao lại nghĩ không thông như vậy." Nhắc tới cái chết của Tào Chính Dương, trong lòng Triệu Dương Lâmlại có chút áy náy, dẫu sao thì người trên cuộc họp thường ủy đề xuất để Tào Chính Dương lui xuống cũng là y.

Trương Dương nói: "Cái chết của Tào Chính Dương chỉ là ngoài ý muốn, lại không phải là tự sát, kỳ thực khi người ta tâm tình không tốt uống say cũng là chuyện bình thường, đáng tiếc là lúc ông ta uống rượu không có bạn bè ở bên cạnh, bên cạnh nếu như có người chiếu cố thì cũng không xảy ra loại chuyện này."

Triệu Dương Lâm nói: "Lão Tà công tác nghiêm túc, tính tình nóng nảy, bình thường đắc tội với không ít người, kể ra cũng không nghĩ ra được là ông ta có ai là bạn."

Trương Dương nói: "Đến Tần Cối còn có hai người bạn thân, người ta sống quá cô tịch cũng không tốt."

Triệu Dương Lâm nhận lấy Thiết Quan Âm mà Trương Dương đưa, ngửi một chút, sau đó nhấp một ngụm, nói: "Trà ngon."

Trương Dương cười nói: "Thích uống thì mang một hộp về đi." Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một hộp Thiết Quan Âm đặt ở trước mặt Triệu Dương Lâm, Thiết Quan Âm này là Khưu Phượng Tiên tặng cho hắn, bản lĩnh mượn hoa hiến Phật của Trương đại quan nhân trước giờ rất khá.

Triệu Dương Lâm cười nói: "Vậy tôi cũng không khách khí đâu." Y cầm hộp Thiết Quan Âm đó lên nhìn nhìn, cuối cùng thì chuyển sang chính đề: "Công ti xây dựng Bình Trung là công ty xây dựng có tiếng nhất Bình Hải, cũng là đơn vị có chất lượng tin tưởng được."

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Triệu, ông đừng vòng vo với tôi nữa, rốt cuộc là công ty xây dựng này có bối cảnh gì, có phải là có quan hệ gì với ông không?"

Triệu Dương Lâm lắc đầu, nói: "Tôi không có giao tình gì với lão tổng của Bình Trung cả, có điều..." Y dừng lại một chút rồi mới nói: "Cậu thật sự không biết ư, lão tổng của công ty xây dựng Bình Trung Ngô Trung Nguyên chính là em trai của thính trưởng thính xây dựng Bình Hải Ngô Trung Lương?"

Trương Dương nói: "Tôi thật sự không biết, sớm biết có tầng quan hệ này thì tôi không đồng ý cho họ vào đâu, tôi ghét nhất là đám hoàng thân quốc thích này, chuyện này cũng muốn chen vào, nhưng nếu họ thật thà làm việc thì cũng thôi đi, đằng này vừa vào đã chơi thủ đoạn với tôi, tôi bất kể y và Ngô Trung Lương có quan hệ gì, ai dám giở trò trong công trình sân bay mới với tôi thì tôi sẽ đá y ra."

Triệu Dương Lâm nói: "Tôi còn chưa nói xong mà, Ngô Bình Trung là lão tam, Ngô Trung Lương là lão nhị, còn lão đại nhà họ tên là Ngô Trung Hạo."

Trương Dương nghe thấy cái tên này thì không khỏi ngây ra: "Ngô Trung Hạo ư? Ông nói rằng lão đại nhà họ là phó bộ trưởng bộ giám sát ư?"

Triệu Dương Lâm gật đầu, nói: "Lúc trước khi công ty xây dựng Bình Trung tranh thầu, tôi cũng hi vọng bọn họ sẽ không thành công, nhưng người ta vẫn thành câu, cái này gọi là mời thần tới thì dễ mà tiễn thần đi thì khó, tên Ngô Trung Nguyên này sợ rằng rất khó hầu hạ."

Trương Dương cười nói: "Anh của y là thinh trưởng thính xây dựng cũng được, mà là bộ trưởng bộ giám sát cũng được, thế thì sao chứ? Y ở trên một mẫu ba phân đất Bình Hải này làm sinh ý thì phải quy củ cho tôi, dám không thật thà thì chúng ta vẫn đá y như thường."

Triệu Dương Lâm lưu ý tới thằng ôn này dùng chữ chúng ta, trong lòng không khỏi cười khổ, y là người sắp về hưu rồi, tranh cường đấu ngoan trên chính trị căn bản không muốn tham dự vào, Đỗ Thiên Dã đặt y vào cái nơi xây dựng sân bay này, không gì ngoài là nghĩ rằng Trương Dương không đủ phân lượng, muốn y giúp giữ trận cước, nhưng y đột nhiên phát hiện, mình muốn bo bo giữ mình đứng ngoài cuộc căn bản là điều không thể, bất kể là có chuyện gì, Trương Dương cũng luôn nghĩ cách kéo y vào. Cái chết của Tào Chính Dương có liên quan gián tiếp tới đề nghị của y, Triệu Dương Lâm cuối cùng cũng ý thức được, người trong giang hồ làm gì có chuyện không ăn chém, trên chính trị của vậy. Triệu Dương Lâm thầm nhắc nhở mình, nên bảo trì cự ly một cách lý trí. Trương Dương chính là một đấu sĩ không biết sợ, hơn nữa thằng ôn này trời sinh đã thích đấu, bất kể đối thủ yếu hay mạnh, bất kể tình thế như thế nào, hắn vẫn dám lao lên. Mà Triệu Dương Lâm thì khác, sĩ đồ của y đã tới hoàng hôn rồi, điều đáng mừng là trên sinh nhai chính trị nhiều năm y luôn đi rất ổn, tuy không thể gọi là triều dâng sóng dậy, nhưng ít nhất cũng gió êm sóng lặng, lúc sắp kết thúc, y muốn đánh một dấu chấm viên mãn.

Triệu Dương Lâm nhắc nhở Trương Dương: "Nhiệm vụ của chúng ta chủ yếu là làm xây dựng, không phải là làm đấu tranh."

Trương Dương cười nói: "Xã hội có đấu tranh thì mới có phát triển, cho dù là chúng ta không muốn đấu tranh thì người ta cũng không tha."

Sau khi Triệu Dương Lâm đi, Thường Lăng Phong tới văn phòng của Trương Dương, hồi báo một số tình hình xảy ra gần đây cho hắn. Trương Dương cực kỳ tín nhiệm người bạn gắn bó này, hắn xua tay, nói: "Không cần phải nói chi tiết như vậy đâu, chuyện tiền thì anh cứ xem thế nào mà xử lý, nói chung chỉ cần nhớ một nguyên tắc, ít tiền thì không nợ mà nhiều tiền thì trả!"

Thường Lăng Phong không khỏi bật cười: "Cũng không thể đánh đồng như vậy được, rất nhiều chuyện phải án chiếu theo hợp đồng mà làm việc, không chịu ctrả tiền thì chúng ta há chẳng phải thành con nợ lớn à."

Trương Dương nói: "Tỉnh lý tuy cấp năm trăm triệu, nhưng vẫn phải tiết kiệm, tiền ở trong tay chúng ta, chúng ta nắm quyền chủ động, một khi giao vào túi người khác thì tới lượt người ta lên tiếng rồi."

Thường Lăng Phong noi: "Tính nguyên tắc của Quy Điền rất mạnh, đối với mỗi một chi tiết của hợp đồng đề kiểm tra rất kỹ, công ty xây dựng Bình Trung vào được mấy ngày đã bắt đầu phát sinh nhiều mâu thuẫn rồi."

Trương Dương nói: "Tôi cũng vừa mới nói chuyện với chủ nhiệm Triệu xong, công ty xây dựng Bình Trung cũng có chút bối cảnh, có cần tôi tự mình đi nói chuyện không?"

Thường Lăng Phong nói: "Vậy cũng không cần, chút chuyện nhỏ như vậy không tới lượt anh xuất mã, giao cho Quy Điền được rồi."

Trương Dương nói: "Mục đích mà chúng ta mời Quy Điền tới chính là để y kiểm định nghiêm nhặt, tôi đối với ngành xây dựng này một khiếu cũng không thông, chuyện cụ thể thì để tôi, Người Trung Quốc chúng ta chú trọng quân hệ nhân tình, người Nhật Bản như y ở đây không có thân thích, không có bạn bè, có thể làm được gì chứ, hiện tại tôi phát hiện trả y chút tiền đó khiến y thật oan uống, tiến sĩ Quy quả thật là tận hết chức trách."

Thường Lăng Phong cười nói: "Anh đừng có mở miệng ra là tiến sĩ Quy nữa, người ta lại không phải là không hiểu tiếng Trung Quốc, biết là anh đang chửi người ta đó."

Trương Dương nói: "Không gọi là y tiến sĩ Quy thì gọi là gì? Đánh là thân, chửi là yêu anh không biết à?"

Thường Lăng Phong không nhịn nổi cười, nói: "Bỏ đi, đúng là hết nói nổi anh, hiện tại tiến sĩ Quy đã gọi ra rồi, trên trên dưới dưới ai cũng đều gọi là tiến sĩ Quy, tôi thấy Quy Điền đã quen rồi."

Trương Dương cười ha ha, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Chuyện phân hiệu của Phong Trạch nhất trung đã chuẩn bị xong chưa?"

Thường Lăng Phong gật đầu, nói: "Đều là do Duệ Dung xử lý, hôm nay còn nhận được điện thoại của An tiểu thư, mấy ngày này cô ta ấy dẫn một đoàn đội quản lý tới Phong Trạch, đợi sau khi họ tới rồi, tôi cũng có thể triệt để thở phào nhẹ nhõm, bỏ được chuyện phía Phong Trạch xuống."

Trương Dương nói: "Anh không phải là không bỏ được Phong Trạch nhất trung mà là không bỏ được một người."

Thường Lăng Phong xấu hổ nói: "Anh nói ít đi một câu thì chết à?"

Trương Dương nói: "Tôi đang bực đây, anh và Chương Duệ Dung đầu mày cuối mắt lâu như vậy, rốt cuộc là phát triển tới trình độ nào rồi?"

Thường Lăng Phong sợ nhất là Trương Dương lại nhắc tới chuyện này, gã đứng dậy, nói: "Tôi còn có chuyện, đi trước đây!"

Trương Dương nói: "Đừng gấp, tôi còn chưa hỏi xong mà." Thằng ôn này thích nhất là lấy chuyện này ra để trêu Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong đã vội vàng bỏ chạy rồi, suýt nữa thì va phải Phó Trường Chinh từ ngoài cửa tiến vào.

Trương Dương nhìn bóng lưng của Thường Lăng Phong, có chút hả hê hắn mỉm cười hỏi Phó Trường Chinh: "Có chuyện gì à?"

Phó Trường Chinh gật đầu, nói: "Quản lý hạng mục xây dựng của Bình Trung Phùng Khắc Dũng tới rồi."

Bởi vì công tác gọi thầu cụ thể Trương Dương đều giao cho Thường Lăng Phong và Quy Điền Hạo Nhị xử lý, cho nên hắn không quen những người phụ trách nhận thầu hậu mục này, có điều bởi vì hôm nay Quy Điền Hạo Nhị đã đặc biệt nhắc tới chuyện của Phùng Khắc Dũng, Trương Dương cũng đặc biệt lưu tâm, hắn gật đầu, nói: "Để anh ta vào đi!"

Phó Trường Chinh quay người bước ra ngoài, một lúc sau liền dẫn quản lý hạng mục của công ty xây dựng Bình Trung Phùng Khắc Dũng vào, Phùng Khắc Dũng năm nay ba mươi bảy tuổi, là người phụ trachs hiện trường hạng mục sân bay mới của công ty xây dựng Bình Trung, gã còn có một thân phận quan trọng khác là em vợ của lão tổng công ty xây dựng Bình Trung Ngô Trung Nguyên. Phùng Khắc Dũng lúc bước vào văn phòng của Trương Dương liên mỉm cười, ở ngoài cửa chìa tay ra, nói: "thị trưởng Trương, nghe đại danh của ngài như sấm bên tai, hôm nay thật sự được gặp mặt rồi!"

Trương Dương há miệng cười, thân là lãnh đạo của nơi này thì dẫu sao cũng vẫn phải biểu hiện ra phong độ bình dị dễ gần, hắn đứng dậy bắt tay với Phùng Khắc Vũ: "Giám đốc Phùng phải không, khẩu tài giỏi quá, trước đây từng học diễn giảng à?" Câu nói này mang theo mấy phần chế giễu.

Phùng Khắc Vũ cười ha ha, nói: "Đâu có, đâu có, tôi trời sinh đã như vậy rồi, trời sinh đã như vậy rồi." Hắn từ trong túi lấy ra một hộp tiểu Hùng Miêu định mời Trương Dương hút thuốc.

Trương Dương xua xua tay từ chối, thằng ôn này cũng không nói rằng mình không biết hút thuốc là mà chỉ lên ký hiệu cấm thuốc trong văn phòng, đây đều là sáng ý của Quy Điền Hạo Nhị.

Phùng Khắc Vũ thuật tay đặt thuốc lên bàn, không đợi mời ngồi đã tự đặt đít xuống ghế.

Trương Dương cũng không phật lòng, ngồi xuống đối diện với Phùng Khắc Dũng, cười nói: "Giám đốc Phùng tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Phùng Khắc Dũng gật đầu, nói: "thị trưởng Trương tối nay có rảnh không, tôi mời anh đi ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, giao lưu tình cảm một chút."

Trương Dương cười nói: "Thật sự xin lỗi, tôi tối nay có hẹn với bạn rồi, để hôm khác đi."

Phùng Khắc Dũng cười nói: "thị trưởng Trương thật là khó mời!"

Trương Dương trong lòng có chút không vui, thằng láo toét, nói chuyện mang theo ngữ điệu khệnh khạng, ông đây sao phải nể mặt mày? Nhưng Trương Dương vẫn mỉm cười, nói: "Giám đốc Phùng có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi, chuyện trong công tác thì giải quyết trong thời gian làm việc."

Phùng Khắc Dũng nói: "Ai cũng nói thị trưởng Trương là người sáng khoái, hiện tại xem ra quả nhiên là vậy, anh đã nói vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Chúng tôi nhận thầu công trình kho hàng của sân bay mới, hiện tại công trình vẫn chưa bắt đầu, vậy mà cái tên Nhật Bản đó cả ngày chạy đến chỉ chỉ trỏ trỏ, nói rằng thiết bị của chúng tôi không hợp cách, lúc thì lại nói rằng tài liệu của chúng tôi không ổn, ngay cả quản lý nhân viên nội bộ của chúng tôi mà y cũng nhúng tay vào. Tôi bực lắm, công trình của người Trung Quốc chúng ta cơ mà, phía Giang Thành các anh sao lại đi gọi một tên Nhật Bản tới làm đốc công? Thôi thì không nói tới cừu hận dân tộc, nhưng người Nhật Bản hiểu được quốc tình của chúng ta ư? Đại nghiệp cải cách của Trung Quốc chúng ta cần y chỉ tay chỉ chân ư? Công trình sân bay này không phải là chuyện nhỏ, y vạn nhất nếu là một gián điệp quốc ta, âm mưu phá hoại xây dựng chủ nghĩa xã hội của chúng ta thì to chuyện mất rồi."

Trương Dương vốn không có bao nhiêu ấn tượng đối với Phùng Khắc Dũng, nhhe thấy những lời này của gã thì càng thấy bực, hắn không chút khách khí nói: "Quy Điền là tôi mời tới, dùng người thì không nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì không dùng người. Tôi thấy anh ta trên công tác thì không có bất kỳ vấn đề gì, còn có phải gián điệp quốc tế hay không thì không đến lượt anh lo, đó là chuyện của cục Quốc An."

Phùng Khắc Dũng vẫn tươi cười nói: "thị trưởng Trương, con người tôi trước giờ nói chuyện rất thẳng thắn, có chỗ nào đắc tội xin anh đừng tức giận, chỗ cần sửa đổi chúng tôi sẽ cố gắng sửa đổi, nhưng Quy Điều cũng muốn chúng tôi phải thay đổi rất nhiều chỗ đã ký hợp đồng, điều này khiến người ta khó hiểu, anh nói xem có phải là ông ta cố ý làm khó chúng tôi không?"

Trương Dương nói: "Thế này đi, anh viết một bản báo cáo, lát nữa gửi cho bộ chỉ huy xem." Hắn nhìn vào văn kiện ở trên bàn, rõ ràng là có ý hạ lệnh đuổi khách.

Phùng Khắc Dũng cười cười, cũng không tiếp tục ở lại nữa, đứng dậy nói: "thị trưởng Trương suy nghĩ lại một chút, hôm nào tôi lại hẹn anh đi ăn."

Trương Dương nhìn bóng lưng của Phùng Khắc Dũng, không khỏi nhíu mày, thằng ôn này là đồ gì vậy? Chỉ là một quản lý hạng mục mà thôi, không ngờ lại dám chạy tới trước mặt mình chỉ tay chỉ chân.

Trương Dương không bận tâm tới Phùng Khắc Dũng, nhưng mâu thuẫn giữa Quy Điền Hạo Nhị và công ty xây dựng Bình Trung cuối cùng cũng nổ ra, nguyên nhân là công nhân của công ty xây dựng Bình Trung trong công tác làm sai thao tác, Quy Điền Hạo Nhị lập tức yêu cầu phía xây dựng đình công, ở ngay tại chỗ hạ đơn thông tri phát tiền, điều này khiến cho công nhân xây dựng nổi giận, hơn mười công nhân xây dựng ùa lên vây Quy Điền Hạo Nhị vào giữa. Lúc ban đầu chỉ là nói lý với hắn, nhưng Quy Điền Hạo Nhị thiết diện vô tư, chỉ vào hai công nhân làm sai bảo họ lập tức đi ngay, nói rằng họ bị đuổi việc.

Hai công nhân đó cũng không phải là dễ đôi phó, họ nói rằng tên Nhật Bản ngươi dựa vào gì mà đòi đuổi việc ta? Đây là đất của người Trung Quốc, nên là người Trung Quốc quyết định, các ngươi quá khứ xâm lược chúng ta, hiện tại còn muốn khi phụ chúng ta, lão tử dù không làm nữa cũng phải liều với ngươi.

Trong phương diện đối phó với người Nhật Bản rất dễ kích động lòng hận thù, không lâu sau, hơn trăm công nhân xây dựng của công ty xây dựng Bình Trung vây lên, không biết là ai nói một câu: "Đánh chết tên Nhật Bản này đi, người Trung Quốc chúng ta không phải là dễ khi phụ như vậy đâu!"

Tình tự ở hiện trường lập tức nóng lên, hơn trăm công nhân ùa lên, Quy Điền Hạo Nhị lập tức rơi vào trong biển chiến tranh nhân dân, trợ thủ đi theo y thấy tình hình bất diệu, vội vàng co giò bỏ chạy về thông tri cho bộ chỉ huy.

Quy Điền Hạo Nhị từng luyện Không Thủ Đạo, cũng tính là một vị cao thủ, nhưng đối diện với hơn trăm công nhân xây dựng Trung Quốc thì y lại không thể làm được gì, vừa đánh ngã được hai người, những người khác thấy đồng bạn bị đánh, lửa giận càng bốc lên, mặc kể cái gì người ít ta nhiều, cũng mặt kể đối phương trong tay không có vũ khí, toàn bộ lao lên, còn có mấy người cầm công cụ của hiện trường.

Quản lý hạng mục của công ty xây dựng Bình Trung Phùng Khắc Dũng đứng ở trong văn phòng, nhìn tình cảnh ở bên ngoài qua cửa sổ, khóe miệng không khỏi phác ra một nụ cười lạnh, phó quản lý Lý Đông Hải nói: "Quản lý Phùng, chuyện càng lúc càng lớn rồi, nhiều người như vậy đánh một mình y, cẩn thận không xảy ra án mạng đấy."

Phùng Khắc Dũng cười lạnh, nói: "Yên tâm đi, không xảy ra án mạng đâu, cho dù là thật sự xảy ra án mạng thì luật không phạt được nhiều người, tên Nhật Bản đó không ngờ lại dám chạy tới chỗ chúng ta chỉ tay chỉ chân, còn cho rằng là thời Mãn Thanh dân quốc à? Con mẹ nó, để cho y biết thế nào là sự lợi hại của người Trung Quốc." Phùng Khắc Dũng cũng nổi giận rồi.

"Nhưng..."

Phùng Khắc Dũng nói: "Không có gì mà phải sợ, xảy ra chuyện thì tôi gánh!"

Quy Điền Hạo Nhị lúc ban đầu còn phản kháng được một chút, nhưng sau cùng chỉ có thể hai tay ôm đầu nằm co ro trên mặt đất, có gắng tránh quyền cước như vũ bão làm thương hại y.

Trương Dương sau khi nhận được tin tức thì lập tức chạy tới hiện trường, cảnh sát phụ trách trị an của công trình cũng chạy theo sau. Trương Dương nhìn thấy cảnh hỗn loạn ở trước mặt, tắc đến nỗi mặt xám lại, gầm lên: "Con mẹ nó dừng tay hết lại cho tao!" Thằng ôn này trung khí thập túc, chấn cho tai của người xung quanh đều ong ong, đám công nhân đang đánh Quy Điền Hạo Nhị đó ngây ra, lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cảnh sát nhận được tin tức đã tới.

Quy Điền Hạo Nhị từ dưới đất lảo đảo đứng dậy, mắt giận dữ nhìn đám người xung quanh, gầm lên: "Tới đây! Tới đây!"

Trương Dương tách đám người ra bước vào, muốn đỡ y nhưng lại bị Quy Điền Hạo Nhị đẩy ra. Trương Dương nói: "Tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra!"

Quy Điền Hạo Nhị lắc đầu, quần cường ưỡn ngực bước đi.

Trương Dương quay người lại, tức giận nhìn đám công nhân xây dựng gây chuyện, nói: "Có tin tôi bắt tất cả các người không?"

Người nhiều thì lực lượng lớn, đám công nhân xây dựng này có chút vị đạo chân trần không sợ ươt dày, có người nói: "Có gì hay chứ, không phải chỉ là Hán gian thôi ư? Trung Quốc năm đó chính bởi vì có sự tồn tại của loại người như mày mà bị bọn quỷ Nhật Bản xâm lược đó."

"Giặc bán nước!" "Hán gian!" Tiếng mắng chửi Trương Dương vang lên.

Trương Dương bị mắng cho nổi giận, hắn lười chẳng buồn lý luận với đám công nhân này, ánh mắt hướng về phía văn phòng quản lý của công ty xây dựng Bình Trung, bước tới đó, dùng sức đá tung cửa, thấy Phùng Khắc Dũng và Lý Đông Hải đang ngồi hút thuốc, vẻ mặt đều rất nhàn nhã thản nhiên.

Phùng Khắc Dũng thấy Trương Dương vào, mỉm cười nói: "thị trưởng Trương, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy."

Trương Dương cười lạnh, nói: "Oai phong lắm!"

Phùng Khắc Dũng ngây ra, trên mặt lại mỉm cười.

Trương Dương nói: "Công nhân của các anh lợi hại lắm, dám đánh tổng giám chất lượng công trình mà tôi mời đến."

Phùng Khắc Dũng giả vờ giả vịt như không biết gì, nói: "Cái gì, thật ư, ai mà to gan thế?" Chuyện xảy ra ở bên ngoài văn phòng của gã, gã giả vờ không biết thì đúng là có chút quá đáng.

Trương Dương nói: "Công nhân của anh làm trái chương trình thi công, Quy Điền chỉ án chiếu theo quy trình mà đình chỉ, bọn họ vì sao lại đánh người?"

Phùng Khắc Dũng nói: "Tình hình cụ thể thì tôi không rõ, thị trưởng Trương, hay là đợi tôi ra rõ đã rồi hẵng nói."

Trương Dương gật đầu, nói: "Anh đùa tôi đấy à?"

Phùng Khắc Dũng cười nói: "Đâu dám, anh là tổng chỉ huy xây dựng sân bay mới, chúng tôi đều rất tôn trọng anh, nịnh hót còn không kịp, nào có dám đùa anh?"

Trương Dương hết kiên nhẫn với thằng ôn này rồi, chỉ vào mũi gã, nói: "Phùng Khắc Dũng, loại người như mày tao thấy nhiều rồi, đừng nói rằng tao không cho mày cơ hội, lập tức dẫn công nhân của mày cút đi, tao cho mày ba tiếng, hoặc là mày đi, hoặc là tao gọi người đuổi mày đi."

Mặt Phùng Khắc Dũng đỏ bừng, câu này của đối phương nói cũng quá khí phách rồi, Phùng Khắc Dũng gã cũng là người nóng tính, phẫn uất đứng dậy, nói: "Anh có thái độ gì đây? Xảy ra chuyện thì mọi người cùng nhau giải quyết, dựa vào gì mà đuổi chúng tôi đi?"

Trương Dương đang định nói thì Triệu Dương Lâm và Thường Lăng Phong đều tới, sau khi Triệu Dương Lâm bước vào, khuyên: "Đừng xung động, có gì thì từ từ nói, xung động không giải quyết được vấn đề gì đâu."

Phùng Khắc Dũng nói: "Chủ nhiệm Triệu đến đúng lúc lắm, công nhân của chúng tôi có phát sinh chút mâu thuẫn với Quy Điền Hạo Nhị, thị trưởng Trương đòi đuổi hết chúng tôi đi, thế thì quá đáng quá rồi."

Trương Dương hôm nay giận thật rồi: "Mày con mẹ nó nói ít thôi, cho mày ba tiếng, ta mà còn nhìn thấy mày thì cả công ty xây dựng Bình Trung của chúng mày toàn bộ phải cút hết cho tao!" Nói xong câu này hắn quay người bỏ đi.

Trong mắt Phùng Khắc Dũng, câu này của Trương Dương quá lớn rồi, cho dù hắn là chỉ huy hiện trường hạng mục sân bay mới thì cũng không có quyền đuổi công ty của họ đi, Phùng Khắc Dũng lớn tiếng nói: "Anh ta nói cái gì vậy, chúng tôi là thông qua tranh thầu mà được chọn, hợp đồng cũng ký rồi, anh ta muốn hủy hợp đồng à? Được, các anh chỉ cần bồi thường tổn thất cho công ty xây dựng Bình Trung của chúng tôi thì chúng tôi lập tức dẫn công nhân đi ngay."

Triệu Dương Lâm vỗ vai gã, nói: "Tiểu Phùng, cậu có thể nói ít đi vài câu không?" Triệu Dương Lâm và thính trưởng tính xây dựng Ngô Trung Lương cũng có chút quan hệ, sau khi công ty xây dựng Bình Trung trúng thầu, Ngô Trung Lương còn đặc biệt bắn tiếng với Triệu Dương Lâm, hi vọng y có thể chiếu cố cho công ty xây dựng Bình Trung một chút, ai ngờ rằng, công ty của họ vừa vào đã phát sinh mâu thuẫn lớn như vậy với Trương Dương. rồi.

Phùng Khắc Dũng bực bội nói: "Anh ta quá khi phụ người khác rồi?"

Triệu Dương Lâm nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Phùng Khắc Dũng thở dfai, kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra.