Y Đạo Quan Đồ

Chương 452: Gió thu hóa mưa

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn, tin tức tỉnh lý quyết định cấp cho sân bay mới của Giang Thành năm trăm triệu cũng truyền tới tai của Hà Trường An, y cảm thấy có chút bất ngờ, bọ ngựa bắt ve sầu hoàng tước ở phía sau. Một chiêu này của Kiều Chấn Lương chính là dùng đạo của người khác trả cho người khác, y trên một trình độ nào đó đã lợi dụng chính phủ thành phố Giang Thành, thành công di chuyển thị tuyến của Tra Tấn Bắc, như vậy thì mình mới có thể ung dung ký kết hạng mục đầu tư của cảng Nước Sâu Nam Tích. Nhưng Hà Trường An lại không ngờ rằng, Kiều Chấn Lương cũng lợi dụng thủ pháp đồng dạng, ngoài mặt thì ủng hộ cảng Nước Sâu Nam Tích, phải biết rằng nhất cử nhất động của y đối với nhà đầu tư đều có sực ảnh hưởng cực lớn, thương nhân Trung Quốc không những phải có khứu giác thương nghiệp nhạy bén, đồng thời cũng phải là khứu giác chính trị nhạy bén. Nhưng lần này rất nhiều nhà đầu tư, bao gồm cả hắn đều bị Kiều Chấn Lương lừa cho một vố, bọn họ đặt báu vật ở cảng Nước Sâu Nam Tích, mà sau khi hiệp nghị đầu tư lục tục ký kết, Kiều Chấn Lương lại tung ra một đòi hồi mã thương, chiêu này vô cùng bất ngờ, nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng là nằm trong tình lý, y là chưởng môn nhân của Bình Hải, tầm nhìn của y xa hơn người khác một chút, Nam Tích và Giang Thành trong lòng y vốn là không nên phân ra đây đó, hấp dẫn tài chính dân gian đầu nhập vào Nam Tích, lợi dụng tài chính của chính phủ để giúp đỡ Giang Thành tương đôi lạc hậu, nhất cử lưỡng đắc, nếu Hà Trường An đứng ở ví trí đó thì cũng sẽ làm như vậy.

Kiều Bằng Cử lúc này đang ở trong biệt thự mà Hà Trường An vừa mua làm khách, dạng tin tức này khiến y cảm thấy có chút khó xử, gã dồn không ít tài chính để gia nhập đầu tư vào cảng Nước Sâu lần này, trên sinh ý cùng Hà Trường An lần đầu trở thành người hợp tác.

Kiều Bằng Cử là một người lãnh tĩnh, hắn biết mục đích mà Hà Trường An tiếp cận gã là gì, đó là muốn thông qua gã để đáp cầu với cha gã. Thân là một người từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình mầu hồng, Kiều Bằng Cử có một sự lão luyện vượt tuổi, Hà Trường An muốn lợi dụng gã, gã cũng muốn lợi dụng Hà Trường An để đạt được mục đích của mình, đạo đãi người là phải giữ khoảng cách nhất định, bối cảnh của gia đình mình bản thân chính là một tài phú vô hình mà lấy không hết dùng không cạn, Kiều Bằng Cử trên khí thế thì không thua bất cứ ai.

Hà Trường An nói: "Chẳng trách tôi ở Đông Giang hỏi bí thư Kiều trọng điểm đầu thư của tỉnh lý là ở đâu, ông ta nói năng thận trọng, xem ra bí thư Kiều sớm đã có quyết định rồi."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha, nhưng tới hiện tại tôi vẫn chưa hiểu được ông ấy."

Hà Trường Anh nói: "Năm trăm triệu tiền đầu tư đã đủ để thực hiện hạng mục sân bay mới của Giang Thành rồi, tôi hiện tại cũng có chút hối hận,vì sao lại từ bỏ hạng mục này, đi hai chân nói sao cũng vững hơn là nhảy một chân."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi trước giờ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thích chú ý tới việc ở trước mặt thôi."

Hà Trường Anh cười ha ha, y gật đầu, nói: "Đối với bọn bí thư Kiều mà nói, phải chiếu cố tới toàn cục của Bình Hải, cố gắng rút ngắn chênh lệch của kinh tế Nam Bắc, đối với những thương nhân như chúng ta mà nói, tất cả đơn giản hơn nhiều, chỗ nào có thể mang tới cho chúng ta lợi nhuận lớn nhất thì chúng ta sẽ tới đó."

Kiều Bằng Cử nói: "Nghe nói tổng tài của tập đoàn Tinh Nguyệt trước cuối tháng sẽ tới Bình Hải."

Hà Trường Anh gật đầu, nói: "Phạm Tư Kỳ, một phụ nữ rất có bá lực."

Kiều Bằng Cử hỏi: "Xinh không?"

Hà Trường Anh bật cười: "Kỳ thực cái mà cậu nên quan tâm là tài lực của cô ta."

Theo yêu cầu của Cố Doãn Tri, Trương Dương không thông báo chuyện ông ta tới Giang Thành cho Đỗ Thiên Dã, tuy nói Cố Doãn Tri đã về hưu, nhưng đám lãnh đạo của thị lý mà biết khẳng định sẽ vẫn tới thăm.

Đương nhiên gia đình của Cố Doãn Tri sẽ trú ở biệt thự ở bên hồ Nhã Vân, ngôi biệt thự này Cố Doãn Tri đã mua lại, vị trí ở bờ tây hồ Nhã Vân, cách xa khu thương nghiệp, phong cảnh rất tốt.

Trương Dương và Cố Giai Đồng trong lòng đầy khát vọng và nhớ nhung, nhưng tình huống hiện tại không cho phép bọn họ được ở riêng với nhau.

Trương Dương tiễn Cố Doãn Tri tới tận cửa, còn đặc biệt đề xuất lời mời, bảo Cố Doãn Tri tới đảm nhiệm chức cố vấn sân bay mới.

Cố Doãn Tri mỉm cười cự tuyệt, ông ta đã quan với sinh hoạt hoàn toàn lui khỏi chính trường, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với quan trường nữa.

Dõi mắt tiễn Cố Doãn Tri đi, Trương Dương mỉm cười vẫy vẫy tay, Thường Hải Thiên cùng hắn ra tiễn người nhận được điện thoại, là Thường Hải Long gọi tới, nói rằng Thường Hải Tâm biến mất khỏi bệnh viện rồi.

Thường Hải Thiên và Trương Dương nghe được tin tức này thì đều đại kinh thất sắc, Thường Hải Thiên hét vào điện thoại: "Sao lại biến mất? Chú không phải là phụ trách chiếu cố cho nó ư?"

Thường Hải Long ảo não nói: "Lúc sáng em phải chăm sóc cho mẹ, Hải Tâm hai ngày nay tình tự không tồi, ngày mai lại tháo băng rồi, em làm sao mà ngờ được nó lại đột nhiên biến mất."

Trương Dương cảm thấy chuyện này rất bất diệu, Thường Hải Tâm tuy ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng hắn vẫn có thể từ trong ánh mắt của cô ta nhìn ra sự bàng hoàng và bất an của cô ta, càng là lúc sắp biết kết quả, gánh nặng trong lòng sẽ càng nặng.

Thường Hải Thiên gấp đến nỗi đã bắt đầu nổi nóng, gã vừa chạy về phía xe của mình vừa gào lên: "Nếu em gái xảy ra chuyện gì thì anh không tha cho chú đâu."

Trương Dương đuổi theo, cản trước xe của Thường Hải Thiên, nói: "Lên xe của tôi đi, anh đang nóng lòng như vậy ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện."

Thường Hải Thiên gật đầu, theo Trương Dương lên xe pickup của hắn.

Hai người tới bệnh viện, ở trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Thường Hải Long đang mặt mày hoảng hốt, Thường Hải Long nói: "Em không dám nói chuyện này cho mẹ, cha đi rồi, chúng ta có cần nói chuyện này với ông ấy không?"

Thường Hải Thiên lắc đầu, cô gắng nén lửa giận, nói: "Chú đã tìm trong bệnh viện chưa?"

Thường Hải Long nói: "Trong ngoài đều tìm một lượt rồi, buổi chiều nó nói là đi tản bộ, hít thở một chút không khí trong lành, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu rồi."

Thường Hải Thiên thò tay ấn một cái lên đầu Thường Hải Long, khiến cho đầu Thường Hải Long ngửa ra sau. Thường Hải Thiên tức giận nói: "Giờ bảo anh phải nói gì với chú đây?" Từ trước tới giờ, gã đều cho rằng nếu như không phải là Thường Hải Long đòi tới quán Karaoke Thời Đại Mới để ăn mừng thì em gái mình cũng không gặp phải trận hỏa hoạn đó. Nhưng người trong nhà đều nhìn thấy Thường Hải Long rất tự trách, cho nên không ai nói chuyện này ra. Hiện tại Thường Hải Tâm trước khi tháo băng lại mất tích, vừa hay là lúc Thường Hải Long trông coi, Thường Hải Thiên giận gã cũng là bình thường.

Thường Hải Long vành mắt đỏ lựng lên, nói: "Anh, em đi tìm nó đây, nếu như không tìm thấy Hải Tâm, em sẽ không về đâu..."

Trương Dương nói: "Làm cái gì thế, Hải Tâm lớn vậy rồi chắc không ngốc thế đâu, Hải Long, anh ở lại bệnh viện chiếu có cho dì, có lẽ là Hải Tâm lát nữa sẽ về thôi. Tôi và Hải Thiên chia nhau đi tìm Hải Tâm, cô ta không đi xa được đâu."

Trương Dương kéo Thường Hải Thiên rời khỏi phòng bệnh.

Thường Hải Thiên lo lắng cự kỳ, nói: "Làm thế nào, làm thế nào bây giờ? Nếu như Hải Tâm xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với cha mẹ đây?"

Trương Dương so với Thường Hải Thiên thì vẫn bình tĩnh hơn một chút, hắn trước tiên gọiđiện thoại cho Khương Lượng, bảo gã dùng sức của cảnh sát giúp tìm Thường Hải Tâm, đương nhiên là chỉ có tính chất tình bạn. Thường Hải Thiên phụ trách tìm xung quanh bệnh viện. Trương Dương thì tới những nơi mà Thường Hải Tâm trước đây hay tới, hi vọng có thể thấy được bóng dáng của cô ta.

Mất cả một buổi chiều mà bọn họ vẫn không tìm được Thường Hải Tâm, hoàng hôn xuống, áp lực trong lòng mỗi người đều biết thành càng lúc càng nặng. Trương Dương cơ hồ là tìm qua tất cả những nơi mà Thường Hải Tâm từng tới, nhưng mỗi nơi đều mang tới cho hắn sự thất vọng.

Thường Hải Thiên gọi điện thoại, gã trước tiên về bệnh viện, mẹ nằng nặc đòi qua thăm Hải Tâm, chuyện này hai anh em họ cuối cùng cũng không giấu được, bị mẹ biết, đang khóc đến chết đi sống lại.

Trương Dương không biết nên nói gì, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Hải Thiên, anh ở lại bệnh viện đi, chuyện tìm Hải Tâm giao cho tôi, một khi có tin tức, tôi lập tức sẽ thông tri cho anh."

Tình tự của Thường Hải Thiên rõ ràng là vô cùng bi quan.

Vừa gác điện thoại, Khương Lượng lại gọi tới, gã nói với Trương Dương: "Có người báo có một cô gái mặt quấn băng thuê một con thuyền chèo vào trong hồ Nam rồi."

Trương Dương nói: "Tôi lập tức tới đây."

Thường Hải Tâm ngồi trên thuyền gỗ, ráng chiều khiến cả mặt hồ ánh lên muôn màu, vô cùng mỹ lệ. Ánh nắng chiều còn sót lại phác ra thân hình yểu điệu của cô ta, gió hồ ngày thu đã se se lạnh, con thuyền nhỏ đung đưa theo gợn sóng, Thường Hải Tâm nghiêng người xuống, nhìn bóng đổ trong nước, đôi mắt sáng chớp động, hai giọt nước mắt theo gió rơi xuống.

Thường Hải Tâm còn nhớ tình cảnh lúc tới Giang Thành, cô ta và anh hai cùng nhau theo Trương Dương chèo thuyền trên hồ, nếu như không có vụ cháy đó, trong lòng cô ta vẫn còn mơ mộng, nhưng vụ hỏa hoạn đó đã thiêu hủy dung nhan của cô ta, cũng đốt cháy mất mỹ mộng và ảo tưởng trong lòng, Thường Hải Tâm là một cô gái có lý trí, bắt đầu từ lúc quen Trương Dương, cô ta đã rất có hào cảm với hắn, loại hào cảm này theo sự tiếp xúc của họ mà ngày một tăng, hơn nữa cô ta lại biết rõ thế giới tình cảm của Trương Dương phong phú và đặc sắc, không những có vị hôn thê xuất sắc là Sở Yên Nhiên, hắn thậm chí còn có tình cảm ám muội khó nói thành lời với phó thị trưởng Tần Thanh, Thường Hải Tâm ở bên cạnh Tần Thanh, đối với những tình tiết này sớm đã nhìn thấy rõ. Cô ta không thể nào tiếp nhận được loại tình cảm quan đó của Trương Dương, nhưng ở trong tiềm thức cô ta lại coi Trương Dương là đối tượng lý tưởng, dùng tiêu chuẩn của Trương Dương để đánh giá người bên cạnh, điều khiến cô ta cảm thấy đau khổ và khốn nhiễu là không có ai có thể lưu lại được ký ức sâu sắc ở trong lòng cô ta như Trương Dương, tình yêu quả nhiên là không có lý do.

Thường Hải Thiên lúc bị lửa bao vây, trong lòng cô ta trước tiên không phải nghĩ tới cha mẹ, anh em, mà là Trương Dương. Cũng là Trương Dương không chút sợ hãi lao vào biển lửa, cứu cô ta về từ trong tay của tử thần. Sự quan tâm của Trương Dương khiến cô ta cảm thấy ấm áp, có lẽ Trương Dương trước giờ chưa hề thay đổi, mà người thay đổi là cô ta, Trương Dương vẫn là Trương Dương ái tình phân minh, nhưng cô ta lại đã không còn là Thường Hải Tâm của quá khứ nữa rồi.

Tuy Trương Dương đã thẳng thắn thành khẩn nói rằng hắn đã làm liên lụy tới Thường Hải Tâm, nhưng Thường Hải Tâm lại không hề có ý trách tội hắn, thậm chí còn giữ kín bí mật này, cô ta không muốn người nhà nghĩ xấu về Trương Dương, không muốn Trương Dương bởi vì vậy mà cảm thấy khốn nhiễu. Ngón tay trắng nõn của Thường Hải Tâm thò xuống mặt nước, nước hồ mát lạnh, khiến thần kinh của cô ta cảm thấy thoải mái. Đã lâu rồi không có loại cảm giác này, ở trung tâm hồ Nam, trong thiên địa giống như là chỉ còn lại một mình cô ta, có những lúc sự cô độc không chỉ mang lại cho người ta sự đau khổ mà cũng mang tới cho người ta sự hưởng thụ.

Thường Hải Tâm nhắm mắt lại, cô ta hiểu rõ sự cô độc, hiểu rõ sự thanh tịnh bình hòa khi ở một mình.

Gió rất lớn, thuyền bị đẩy về trung tâm hồ, trên trời mây đen mù mịt, một hạt mưa rơi xuống trán cô ta, Thường Hải Tâm giang hai tay ra, chuẩn bị ngênh đón một trận mưa thu lặng lẽ ùa đến.

Sương mù dâng lên trên mặt hồ, bóng lưng của Thường Hải Tâm có thêm mấy phầm hàm nghĩa mờ ảo, cô ta không có ý quay lại, ở tại đây, ở giữa hồ này, tắm mát gió thu, cô ta từng có một quá khứ tươi đẹp. Nhưng tương lại thì sao? Cô ta không nhìn rõ mà cũng không dám tưởng tượng.

Sóng trong hồ lớn dần, thân thuyền không ngừng nhấp nhô, trong con ngươi của Thường Hải Tâm lại không hề có vẻ sợ hãi, chuyện đáng sợ nhất cô ta đã trải qua rồi, chút gió mưa này thì đáng là gì?

Bóng tối càng lúc càng đậm, Thường Hải Tâm cảm giác mình đã triệt để cách ly khỏi cái thế giới quen thuộc này, môi cô ta phác ra một nụ cười, cuối cùng cũng có thể quên được rồi, ý nghĩ này vừa xuất hiện thì khuôn mặt tươi cười của Trương Dương lại xuất hiện trong đầu cô ta, cô ta thậm chí còn nghe thấy tiếng gọi của Trương Dương: "Hải Tâm..."

Thường Hải Tâm vốn cho rằng đó là ảo giác, nhưng giọng nói lại biến thành càng lúc càng rõ ràng, Thường Hải Tâm quay người lại, nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy ở đằng xa. Ánh đèn trong gió mưa chớp ẩn chớp hiện, nhưng ánh đèn da cam lại khiến cô ta cảm thấy ấm áp, đây là màu của sinh mệnh, cô ta phát hiện trong lòng mình vẫn tràn đầy sự chờ mong đối với cuộc sống. Ánh mắt của Thường Hải Tâm đuổi theo ánh đèn, cuối cùng cũng trả lời: "Tôi ở đây..."

Lúc Trương Dương tìm thấy Thường Hải Tâm, cả người cô ta đều đã ướt sũng nước mưa, co ro trong gió lạnh. Trong lòng Trương Dương thương xót vô hạn, hắn ôm Thường Hải Tâm vào lòng, ôm chặt lấy cô ta, sợ như nếu mình buông tay thì Thường Hải Tâm sẽ vĩnh viễn rời xa mình, không thể nào tìm lại được nữa. Hắn dùng sức hôn lên trán Thường Hải Tâm: "Hải Tâm, đừng bỏ anh."

Thường Hải Tâm nằm trong lòng Trương Dương, kiên định mà ấm áp, cô ta cảm thấy có gì đó thay đổi nhưng lại giống như tất cả lại chưa hề thay đổi. Cô ta nói nhỏ: "Em không muốn chết, trên thế giới này còn có quá nhiều người mà em không bỏ được, cha em mẹ em, hai anh trai của em, còn cả... anh nữa..." 

Trương Dương đưa Thường Hải Tâm về biệt thự nhà gỗ, nhân lúc Thường Hải Tâm đi tắm rửa, hắn gọi điện thoại cho Thường Hải Thiên, nói với họ rằng mình đã tìm được Thường Hải Tâm rồi, chỉ có điều hiện tại mưa to quá, đợi lát nữa mình sẽ dẫn cô ta về.

Thường Hải Thiên biết em gái mình bình an vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm, báo lại tin tức này cho em trai và mẹ. Viên Chi Thanh nghe nói con gái không sao, tình tự mới ổn định lại một chút, bà ta lau nước mắt, nói: "Mưa lớn như vậy, con bé ngốc này rốt cuộc là chạy đi đâu chứ?"

Thường Hải Thiên cười nói: "Đã tìm thấy rồi, đợi lát tạnh mưa, Trương Dương sẽ đưa nó về, mẹ đi ăn gì đi đã."

Viên Chi Thanh gật đầu rồi mới chịu ăn một chút.

Thường Hải Thiên và Thường Hải Long bước ra ngoài hành lang, Thường Hải Long nói: "Đại ca, em xin lỗi."

Thường Hải Thiên thở dài, nói: "Người nên nói xin lỗi là anh, anh không nên đẩy hết trách nhiệm lên người chú, những ngày này đều là chú chăm sóc cho mẹ và em, chú cực khổ rồi."

Thường Hải Long nói: "Trương Dương tìm được Hải Tâm ở đâu vậy?"

Thường Hải Thiên thở dài, nói: "Hồ Nam, Hải Tâm một mình chèo thuyền ra giữa hồ."

Tuy đã biết tin em gái bình an, nhưng Thường Hải Long vẫn toát mồ hôi lạnh.

Thường Hải Thiên nói: "Trương Dương vốn muốn đưa nó về, nhưng Hải Tâm lại không muốn gặp chúng ta."

Thường Hải Long không hiểu, hỏi: "Vì sao?"

"Ngày mai là lúc nó tháo băng, tâm tình của nó lúc này khẳng định là cực kỳ phức tạp, nó sợ trị liệu thất bại, cho nên không dám đối diện với chúng ta."

Thường Hải Long nói: "Để nó bình tĩnh lại chút cũng tốt." Tâm tình của hai anh em đều vô cùng phức tạp, ngồi trong hành lang, im lặng không nói gì.

Thường Hải Tâm tắm rửa xong liền thay áo tắm mà Trương Dương đã chuẩn bị cho cô ta, bước ra khỏi phòng thì thấy Trương Dương đang dùng bát thủy tinh điều chế một thứ sền sệt màu lục. Thường Hải Tâm nói: "Đang làm gì thế?"

Trương Dương nói: "Thay thuốc cho cô, mặt cô hôm nay dính nước mưa, phải thay thuốc."

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Hiện tại giúp tôi tháo băng luôn à?"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Đúng vậy, có điều cô phải hứa với tôi, trước ngày mai không được soi gương."

Thường Hải Tâm nói: "yên tâm đi, tôi nghĩ thông hết rồi, sẽ không làm ra những chuyện ngốc nghếch đâu."

Trương Dương bảo cô ngồi xuống ghế, giúp cô ta tháo băng trên mặt. Thường Hải Tâm nhắm mắt lại, lông mi đen dài khẽ run rẩy, có thể nhìn ra là cô ta đang rất khẩn trương, lo lắng bọ dạng xấu xí của mình bị Trương Dương nhìn thấy, lo mình sẽ bị Trương Dương ghét bỏ.

Chỗ bị bỏng trên mặt Thường Hải Tâm đã hoàn toàn bị da thịt màu hồng nhạt che phủ, tuy màu sắc khác nhau, nhưng đã không có bất kỳ một vết sẹo nào. Trương Dương lộ ra nụ cười hạnh phúc, khối đá trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi, hắn có thể đảm bảo, không mất bao lâu nữa, Thường Hải Tâm có thể hoàn toàn khôi phục lại dung nhan, hắn thoa thuốc đều lên chỗ bỏng của Thường Hải Tâm, nói khẽ: "Không đau đúng không? Giống như là trát phấn vậy."

Thường Hải Tâm không dám nói chuyện, cho tới khi Trương Dương bôi xogn hết thuốc, tìm băng sạch quấn lại cho cô ta mới hỏi: "Tôi có phải là xấu lắm không?"

Trương Dương nói: "Không xinh đẹp như xưa nữa, thành mặt hoa rồi.”

Thường Hải Tâm mặt mày buồn bã, cô ta thở dài, nói: "Tôi đã đoán trước được rồi."

Trương Dương cười nói: "Có điều một vết sẹo cũng không có, trong nửa tháng gần đây không được ra ngoài hứng nắng, vẫn phải tiếp tục thoa thuốc, vết thương muốn khôi phục lại được màu sắc bình thường thì chắc vẫn phải cần ba tháng."

Thường Hải Tâm không thể tin nổi: "Anh là nói... là nói trên mặt tôi đã lên da non rồi ư?"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Như da trẻ con ý, rất mỏng và mịn, cần phải giữ thật cẩn thận."

"Trên mặt tôi có sẹo không?"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Không có đâu, có điều tiền đề là cô không được khóc nữa, cũng không được chảy ra ngoài hứng nắng, nếu không có biến thành gái châu Phi tôi cũng mặc kệ."

Thường Hải Tâm nghe hắn nói một cách khẳng định như vậy, trong lòng cũng tin vài phần, cô ta dè dặt nói: "Tôi có thể nhìn bộ dạng của mình hiện tại không?"

Trương Dương nói: "Đã bảo ngày mai là ngày mai, cô cũng đừng ngại đợi thêm mấy tiếng nữa." Hắn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã là bảy rưỡi tối rồi, nên đưa Thường Hải Tâm về thôi.

Thường Hải Tâm nghe hắn nói muốn đưa mình về, lắc đầu, nói: "Tôi... tôi không muốn thế này đi gặp người nhà."

Trương Dương nói: "Kiểu gì cũng phải về, cô nếu một đem không về, người nhà của không chừng cho rằng tôi làm gì cô rồi đó."

Thường Hải Tâm mặt nóng lên, nói nhỏ: "Với bộ dạng của tôi hiện tại, anh không nổi được tà niệm với tôi đâu."

Trương Dương nói: "Cô đánh giá thấp sức hấp dẫn của mình rồi, nếu như.. vạn nhất... tôi nổi tà niệm, cô rốt cuộc có chiều theo hay không?"

Thường Hải Tâm: "Thà chết không chiều."

Trương đại quan nhân cảm thán: "Lập trường của thư ký Thường vẫn kiên định lắm."

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Tôi không muốn đối diện với anh như thế này." Cô ta đứng dậy: "Quần áo đã khô rồi, tôi đi thay rồi theo anh về."

Trương Dương gật đầu, nhìn bóng lưng yểu điểu của Thường Hải Tâm, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cảm khái, vụ tai nạn đột nhiên ập tới này đã khiến Thường Hải Tâm vốn rất tự tin đã thay đổi nhiều.

Trên đường về, Trương Dương quay lại đề tài cũ: "Hải Tâm, xin lỗi, là tôi làm liên lụy tới cô."

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa, cái này đâu liên quan gì tới anh, là tôi tự chọn."

Hai người đều trầm mặc, ánh mắt của Thường Hải Tâm nhìn gạt nước không ngừng đung đưa, cô ta tới giờ vẫn không thể tin nổi vết bỏng của mình đã khỏi, nếu như trời cao thật sự có thể cho cô ta một cơ hội quay lại, cô ta nhất định sẽ quý trọng tuổi thanh xuân của mình, quý trọng tình cảm của mình, quý trọng mỗi một người quan tâm tới mình.

Trương Dương phá vỡ sự yên tĩnh: "Hải tâm, những lời tôi nói đều là thật đó."

"Cái gì?"

"Vú dụ như... tôi đối với cô có những ý nghĩ không an phận..." Những lời vô sỉ như vậy mà từ miệng Trương đại quan nhân nói ra lại có vẻ rất tự nhiên, càng hiếm có hơn là, hắn nói ra câu này không những không chọc giận Thường Hải Tâm, hoặc là khiến cô ta bối rối, mà ngược lại khiến Thường Hải Tâm cảm thấy ấm áp.

Thường Hải Tâm cảm thấy một loại cảm giác ngạt thở vì hạnh phúc, nhưng cô ta không thể nào tin được lời của Trương Dương, hạ cửa sổ xe xuống một chút, nói khẽ: "Ngày mai sẽ là một ngày trong xanh?"

Trương Dương nói: "Ngày mai có mưa, ngày kia có mưa, ngày kìa cũng có mưa."

Thường Hải Tâm cười nói: "Là anh nói hay là dự báo thời tiết nói?"

"Dự báo thời tiết."

"Dự báo thời tiết trước giờ chẳng có lúc nào chuẩn."

Dự báo thời tiết không chuẩn, nhưng câu này của Thường Hải Tâm lại rất chuẩn, hôm sau là một ngày nắng chan hòa. Thường Hải Tâm sau khi quay về bệnh viện, một đêm này không ngờ lại ngủ ngon vô cùng, khi tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng rồi.

Cô ta cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, nhìn trong phòng thì thấy hai người anh và mẹ đều ở bên cạnh giường chăm mình, cô ta có chút xấu hổ cười cười: "Xin lỗi, dậy trễ quá."

Thường Hải Thiên cười nói: "Bọn anh đợi em một tiếng rồi, nói là hôm nay phải tháo băng, nhưng thấy em ngủ ngon như vậy, bọn anh cũng không nỡ đánh thức em."

Thường Hải Tâm nói: "Trương Dương đâu?"

Thường Hải Long nói: "Bảy giờ sáng có tới, cậu ấy nói là buổi sáng còn phải cùng bí thư Cố tới núi Thanh Đài, dẫu sao thì em cũng không có việc gì, cứ giao cho bác sĩ Vu là được rồi."

Thường Hải Thiên nói: "Anh đi mời bác sĩ Vu."

Không lâu sau Vu Tử Lương và vợ Chu Tú Lệ cùng tới, tình tự của hai người đều rất tốt, vừa rồi lúc Trương Dương tới đã nói với họ rằng tình hình khôi phục của Thường Hải Tâm rất tốt, tới giờ cứ tháo băng là được.

Chu Tú Lệ vẫn có chút hoài nghi về những lời của Trương Dương, cô ta thực tế không thể nào tin được vết bỏng nặng như vậy mà có thể hoàn toàn lành lặn, nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy lòng tin của Trương Dương, lại khiến cô ta không thể không tin. Cho nên cô ta lựa chọn tới cùng chồng, tự mình chứng kiến cảnh kỳ tích phát sinh.

Chu Tú Lệ từ từ tháo băng cho Thường Hải Tâm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt Thường Hải Tâm. Viên Chi Thanh là khẩn trương nhất, bà ta mỗi tay nắm tay một đứa con trai, không những tim đập thình thịch mà ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Thường Hải Thiên vỗ mu bàn tay của bà ta, tỏ ý bảo mẹ đừng quá khẩn trương.

Băng được tháo từng tầng một, tâm tình của Thường Hải Tâm lúc này không ngờ lại có chút bình tĩnh, cô ta nhớ tới trận gió mưa tối qua, nhớ tới câu nói đó của Trương Dương, anh ta vì sao lại không tới? Là không muốn đối diện với khuôn mặt của mình hiện tại hay là thực sự có việc phải đi?

Thường Hải Tâm nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc và vui mừng của mẹ, nghe thấy tiếng cười của hai anh.

Chu Tú Lệ há miệng trợn mắt nhìn mặt của Thường Hải Tâm, tuy da thịt mới lên có chút khang khác, nhưng da mới móc ở chỗ bị bỏng đã lên đầy đủ, và không có bất kỳ một vết sẹo nào với da thịt ở xung quanh, Chu Tú Lệ lúc này mới hiểu vì sao chồng mình lại có lòng tin đối với Trương Dương như vậy, cô ta lẩm bẩm, nói: "Không thể tưởng tượng được, thực sự là không thể nào tưởng tượng được."

Vu Tử Lương mỉm cười ôm vai cô ta, nói: "Anh đã nói với em từ trước rồi, Trương Dương là một người có thể sáng tạo ra kỳ tích."

….

Lúc này Trương Dương đang cùng với gia đình Cố Doãn Tri tản bộ trên núi Thanh Đài, Cố Doãn Tri bước đi như bay ở đằng trước, Cố Minh Kiện vừa mới được tự do cũng không cam lòng tụt hậu. Cố Giai Đồng và Trương Dương thì rót lại sau một chút, như vậy bọn họ vừa hay có thể nói vài câu riêng tư.

Cố Giai Đồng nhìn cái đầu trọc của Trương Dương, nói: "Anh càng lúc càng chẳng chú ý tới hình tượng gì cả, như thế này mà giống một phó thị trưởng à."

Trương Dương cười nói: "Phó thị trưởng thì phải để tóc dài à? Phó thị trưởng Viên Thành Tích của chúng ta đầu còn trọc hơn anh."

Cố Giai Đồng cười khúc khích, nói: "Người ta là bị hói, anh là cố ý thành thế này."

Trương Dương đương nhiên không nói nguyên nhân chân chính khiến mình bị trọc đầu cho cô ta, cười tủm tỉm, nói: "Vài ba ngày nữa là mọc lại thôi, sau này anh nghe lời em, không cạo trọc nữa là được chứ gì?"

Cố Giai Đồng nói: "Hôm nay tâm tình rất tốt, tỉnh lý cấp cho bọn anh năm trăm triệu, thoáng cái được nở mày nở mặt rồi."

Trương Dương đang định lên tiếng thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, hắn bật lên nghe, lại là Lương Thành Long gọi tới, thằng ôn này hôm qua vào lúc cần gã đứng ra giúp đỡ nhất thì gã lại lựa chọn bỏ đi, lúc này không ngờ vẫn còn mặt mũi để gọi điện thoại tới.

Giọng nói của Lương Thành Long rõ ràng là mang theo vẻ áy náy: "Trương Dương, xin lỗi cậu về chuyện hôm qua." Trương đại quan nhân hư tình giả ý cười nói: "Có gì mà phải xin lỗi, tôi hiểu cả mà." Nhưng trong lòng hắn hiểu rằng, sau chuyện này, quan hệ giữa mình và Lương Thành Long sẽ không thể nào khôi phục lại như trước kia.

Lương Thành Long nói: "Tôi biết là tôi rất không đủ nghĩa khí, nhưng công ty không phải là của tôi, tôi phải nghĩ cho toàn bộ công nhân viên, cho nên..."

Trương Dương cười nói: "Không cần phải giải thích, tôi có trách anh đâu, làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè. Thanh Long, anh yên tâm đi, trong lòng tôi hiểu mà."

Gác điện thoại, Cố Giai Đồng nghe ra là Lương Thành Long gọi tới, không khỏi khinh bỉ nói: "Người này thủy chung không thể nào thâm giao được." Cô ta trước giờ không hề có hào cảm với Lương Thành Long, trước đây bởi vì khi cạnh tranh khối đất của cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang phát sinh rất nhiều mâu thuẫn. Chuyện mình bị người ta hắt nước bẩn, Lương Thành Long từng là đối tượng hiềm nghi lớn nhất.

Trương Dương nói: "Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, anh không thể nào chi phối được quyết định của người khác."

Cố Giai Đồng nói khẽ: "Nhưng anh lại chi phối được em."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Anh là thuyền còn em là buồm, không có anh thì em chẳng động được."

Cố Giai Đồng cười nói: "Nếu nắm không đúng hướng gió thì anh sẽ đi lầm đường đó."

Trương đại quan nhân cười xấu, nói: "Chỉ cần buồm còn cắm trên cột buồm, em dẫn anh đi đâu cũng được."

Cố Giai Đồng mặt lại nóng lên, thằng ôn này vòng một vòng cuối cùng lại dẫn mình vào rãnh, đang định mắng hắn vài câu thì thấy cha mình dừng bước ở phía trước.

Trương Dương đã chạy lên trên trường, cười ha ha nói: "Bí thư Cố, ông còn nhớ nơi này không?"

Ánh mắt của Cố Dưỡng DưỡngTrương Dương dừng lên hòn đá to vuông vắn, mỉm cười, nói: "Nhớ, đương nhiên là nhớ, hòn đá vuông vắn như thế này đúng là quỷ phủ thần thông, là một cảnh quan hiếm có của tự nhiên." Ông ta phát hiện ở bên cạnh hòn đá còn có một tấm biển gỗ, bước lên nhìn kỹ thì thấy bên trên viết ba chữ Phương Chính Thạch (đá vuông), bên dưới còn dùng chữ in thường giới thiệu nguồn gốc của Phương Chính Thạch, chuyện năm đó mình tới núi Thanh Đài đặt tên cho hòn Phương Chính Thạch này không ngờ đã thành truyền kỳ rồi.

Trương Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tấm biển giới thiệu này, không khỏi cười nói: "Không biết là ai cả chuyện này cũng ghi dấu lại."

Cố Doãn Tri bật cười, chắc rằng là một vị quan địa phương nào đó muốn ca tụng công đức của mình, nhưng mình hiện tại đã về hưu rồi. Ông ta nói với Trương Dương: "Bảo người bỏ cái biển giới thiệu này đi, cảnh trí đẹp bị cái biển này làm hỏng hết rồi." Trong mắt Cố Doãn Tri, chuyện mình đặt tên cho khối đá này căn bản không đáng để ghi chép long trọng như vậy.

Con dường thông tới đỉnh Thanh Vân đã được sửa xong, trời vừa đổ mưa cho nên đường được rửa rất sạch, bên tai thỉnh thoảng lại nghe thấy tiến róc rách của suối núi, đi lên chưa được mấy bước đã nhìn thấy một thác nước từ trên vách núi đổ xuống.

Cố Minh Kiện và Cố Giai Đồng không phải là lần đầu tiên tới núi Thanh Đài, nhưng bọn họ cũng cảm thấy núi Thanh Đài đang phát sinh biến hóa.

Cố Doãn Tri nói: "Núi Thanh Đài làm du lịch cũng được một đoạn thời gian rồi, số lượng du khách hình như không hơn được bao nhiêu."

Trương Dương nói: "Đầu tư vào ngành du lịch là một quá trình lâu dài, sự ra đi đột nhiên của An lão đã mang tới ảnh hưởng không nhỏ tới núi Thanh Đài, hậu nhân của ông ta lại không coi trọng đầu tư núi Thanh Đài, hiện giờ trọng điểm đầu tư của Thế Kỷ An Thái đều đặt ở nước ngoài, phía nội địa chỉ có một mình An Ngữ Thần chống đỡ, tài chính có hạn, khoản đầu tư cho núi Thanh Đài tất niên là cũng rất hữu hạn, một tòa núi lớn như vậy, nếu muốn hoàn toàn làm du lịch chỉ sợ là còn khó hơn cả việc xây dựng sân bay mới."

Cố Doãn Tri bật cười.

Trương Dương lại nói: "Có điều, gần đây làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân hi làm không tồi, du khách ở khu vực xung quanh Giang Thành đều biết đến nơi đó, mỗi cuối tuần thì một phòng thừa cũng khó kiếm, tối nay chúng ta tới đó ở đi, tôi đã đặt phòng trước rồi."

Cố Doãn Tri nói: "Luôn luôn là một bộ phận phát triển trước, làng du lịch suối nước nóng nổi lên rồi, có thể từ từ kéo theo ngành du lịch của núi Thanh Đài. Vừa rồi cậu nói không sai, đầu tư vào ngành du lịch là một quá trình trường kỳ. Có điều, tài nguyên của du lịch thì lại là rất lớn. Tôi nhớ lúc trước phó thị trưởng thường vụ của Giang Thành Lý Trường Vũ chủ trương làm kinh tế xanh."

Trương Dương cười nói: "Ông ta hiện tại vẫn chủ trương kinh tế xanh, kỳ thực ngành du lịch của Giang Thành chúng tôi trong hai năm đã phát triển không ít, thu nhập du lịch mỗi năm đều rất khá."

Cố Giai Đồng nói: "Năm đó tôi cũng nhìn trúng khu dất cốc Xuân Hi đó, đáng tiếc là bị tập đoàn Benin nhanh chân đi trước."

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Tham lắm thì nhai không nát, con hiện tại làm nhà máy dược rất tốt, không cần phải nghĩ tới những chuyện khác nữa, không ngờ nhà máy dược Giang Thành trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại phát triển thành quy mô lớn như vậy, con bé này quả thật là có chút bản sự."

Cố Giai Đồng không dám chiếm công, đỏ mặt nói: "Cha, không phải là nhờ có phương thuốc của Trương Dương ư?"

Cố Doãn Tri đương nhiên biết rõ nội tình bên trong, mỉm cười tiếp tục tiến về phía trước. Cố Giai Đồng chạy elen theo, khoác lấy tay cha, cô ta băng tuyết thông minh, biết rằng cha nhất định đã biết rõ quan hệ giữa mình và Trương Dương, chỉ là không muốn điểm phá, Cố Doãn Tri sợ trong lòng cha không vui.

Cố Doãn Tri ở sâu trong lòng tất nhiên là có chút không vui, nhưng ông ta hiểu con gái mình hơn bất cứ ai, ông ta không thể nào thay đổi được quyết định của con gái, vả lại ông ta trước giờ cũng không có ác cảm gì với Trương Dương, tuy biết rõ rằng con gái mình cuối cùng không thể nào đến được với hắn, nhưng trên người thằng nhóc này lại có một vị đạo khiến người ta không thể nói rõ ra được, con người ta rất nhiêu lúc giả vờ câm điếc mà sống lại thành vui hơn, thông minh như Cố Doãn Tri đương nhiên hiểu rằng mình nên làm gì.

Trương Dương và Cố Minh Kiện sau khi trải qua mưa gió khúc mắc, quan hệ của hai người đã khôi phục lại nhiều, từ thân mật tới xa cách cần một quá trình, nhưng từ xa cách tới thân mật cũng cần một đoạn thời gian, Trương Dương có thể vứt bỏ khúc mắc trong lòng, nhưng Cố Minh Kiện trải qua nhiều khúc mắc như vậy, bất giác vẫn bảo trì một đoạn cự ly với hắn, đây là sự cảnh giác được cuộc sống rèn giũa ra, cũng là một loại bảo hộ đối với bản thân mình.

Trương Dương nói: "nghe chị cậu nói, sau này cậu chính là người đứng đầu Lam Hải."

Cố Minh Kiện nói: "Chuẩn bị tranh thầu đường dây tổng hợp và công trình phần mềm của sân bay mới, hai ngày nay đang chuẩn bị đơn xin thầu."

Trương Dương cười nói: "Cậu chuẩn bị tư tưởng cho tốt đi, lợi nhuận sẽ không quá cao đâu, Kiều Mộng Viện đã tặng cho tôi rất nhiều máy vi tính rồi."

Cố Minh Kiện nói: "Hối Thông làm rất mạnh, chủ công của chúng tôi là phần mềm, hai bên không xung đột gì với nhau."

Trương Dương nói: "Tôi không hiểu gì về những thứ này cả, trong nhà cũng có máy tính thật đấy, nhưng tôi tới giờ cũng chỉ biết chơi trò lật bài thôi."

Cố Doãn Tri nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, không khỏi quay người lại, chen vào nói: "Trương Dương, cậu thế thì không được đâu, thân là một cán bộ trẻ tuổi thì phải đi cùng với thời đại, phát triển máy tính biến chuyển từng ngày, sau này làm việc một cách tự động hóa đã là xu thế chung, cậu nếu không theo kịp sự phát triển của thời đại thì sẽ bị đào thải đó."

Trương đại quan nhân rất vô sí nói một câu: "Bí thư Cố à, tôi có thư kỳ mà."

Cố Giai Đồng và Cố Minh Kiện đều bật cười, Cố Doãn Tri thì lại không cười, chỉ vào Trương Dương, nói: "Một cán bộ cấp phó ban như cậu mà cũng có thư ký à, cậu đó, loại tư tưởng lười biếng này phải bỏ đi ngay."

Trương Dương nói: "Bí thư Cố, tôi chỉ nói đùa thôi, tôi tự biết lấy mình mà, với cái quan chức này của tôi, nào có tư cách mà dùng thư ký, ngài yên tâm đi, tôi ngày mai sẽ bắt đầu học sử dụng máy vi tính, tranh thủ đi trước thời đại."

Cố Doãn Tri nói: "Sân nay mới không chỉ là cơ hội của Giang Thành mà cũng là cơ hội tốt của cậu, bản thân phải biết nắm lấy."

Trương Dương gật đầu lia lịa, nói: "Cám ơn bí thư Đỗ đã dạy dỗ."

Cố Doãn Tri cười nói: "Cậu không hiềm tôi lắm lời là được rồi."

Buổi trưa bọn họ tới được đỉnh Thanh Vân, hiện giờ Tử Hà quan cũng có điện thoại, Trương Dương đã gọi điện thoại cho lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa từ trước, Lý Tín Nghĩa lại thông tri cho Trần Sùng Sơn chuẩn bị bữa trưa.

Lúc bọn Trương Dương tới, Lý Tín Nghĩa mặc một thân đạo bào bằng vải thô màu xanh, phía sau còn có một tiểu đạo sĩ đi theo, đứng ở ngoài Tử Hà quan đợi họ.

Trương Dương cười nói: "Lý đạo trưởng, lâu ngày không gặp, không ngờ đã có người kế nghiệp rồi."

Tiểu đạo sí đó rất thẹn thùng, cong lưng cúi đầu. Lý Tín Nghĩa cười ha ha, xua xua tay nói: "Cậu quay về đi, tôi dẫn mấy vị quý khách tới hậu sơn ăn cơm." Đây cũng không phải là vì Lý Tín Nghĩa keo kiệt, mà là bởi vì Tử Hà quan chính là nơi thanh tĩnh, chiêu đãi khách uống trà thì được, nếu như mời khách ăn thịt uống rượu thì rõ ràng là bất kính đối với tổ sư gia.

Từ Tử Hà quan tới nơi ở của Trần Sùng Sơn ở hậu sơn cũng phải đi mất hơn nửa tiếng, Cố Doãn Tri thì không sao, nhưng Cố Minh Kiện và Cố Giai Đồng đều mệt rồi.

Tới trước nhà đá của Trần Sùng Sơn, Cố Minh Kiện đặt môn ngồn lên đôn đá ở ngoài cửa, kêu khổ không thôi, nói: "Con không đi nổi nữa rồi."

Cố Giai Đồng còn đỡ, tay chống vào cây, cầm bình nước khoáng lên uống một ngụm, nói: "cha, cha không mệt tí nào à?" Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Đám thanh niên bọn con đúng là thiếu rèn luyện." Có điều câu này của ông ta có chút không đúng, Trương Dương tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Trần Sùng Sơn đã gặp Cố Giai Đồng, cảm giác Cố Doãn Tri có chút quen thuộc, tuy ông ta rất ít khi xem tivi, nhưng tin tức báo chỉ thì thỉnh thoảng vẫn xem, Cố Doãn Tri đảm nhiệm chức bí thư Bình Hải nhiều năm, cơ hội lên báo đương nhiên là không ít. Trần Sùng Sơn còn chưa kịp nhận ra ông ta là bí thư thị ủy tiền nhiệm thì Cố Doãn Tri đã mỉm cười bước đến, chủ động bắt tay, nói: "Bất hoạn vị chi bất tôn, nhi học đức chi bất sùng; bất sỉ lộc chi bất đa, nhi sỉ trí chi bất bác. Bức tranh chữ này của Trần tiên sinh khiến tôi có được không ít lợi ích."

Trần Sùng Sơn lúc này mới hiểu người ở trước mặt chính là bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cố Doãn Tri. Lúc trước chị em Cố gia tới núi Thanh Đài du ngoạn, từng thay cha xin một bức tranh chữ của ông ta, Trần Sùng Sơn vẫn còn nhớ nội dung của bức tranh đó. Cố Doãn Tri đọc ra một lượt, ông ta liền nhận ra được thân phận của Cố Doãn Tri, cười nói: "Thôn phu sơn dã, thuận tay viết ra thôi, mong bí thư Cố đừng chê cười."

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Trần tiên sinh đúng là đại tài, mỗi lần tôi nhìn vào bức tranh chữ đó, tôi trước tiên là nghĩ lại những ngôn hành cử chỉ của mình, tiên sinh đúng là tấm gương sáng trong mệnh của tôi."

Trần Sùng Sơn cười nói: "Đâu dám, đâu dám." 

Trần Tuyết lúc này từ trong phòng bếp đi ra, có lẽ là bên vì bên trong quá nóng, mặt cô ta lộ ra vẻ đỏ hây hây, mỉm cười nhìn Cố Giai Đồng nhưng lại không thèm nhìn Trương Dương lấy một cái, nói với Trần Sùng Sơn: "Ông nội, thức ăn chuẩn bị xong rồi, giờ ăn luôn chưa?"

Trương Dương như sợ Trần Tuyết không biết sự tồn tại của mình, nói toáng lên: "Ăn cơm, ăn cơm, leo núi cả nửa ngày, tôi đói lắm rồi."

Trần Tuyết quay người bước vào trong bếp chuẩn bị, Cố Giai Đồng đuổi theo, nói: "Tôi giúp cô."

Trần Sùng Sơn và Lý Tín Nghĩa sớm đã nhìn thấu hồng trần, trong mặt họ tất nhiên là không để y quan vị cao thấp, anh là bí thư tỉnh ủy cũng được, dân lao động cũng được, chỉ cần là Trương Dương dẫn tới thì họ sẽ chiêu đãi nhiệt tình. Lý Tín Nghĩa mang rượu mà mình tự ủ tới.

Lúc Trần Tuyết đưa cho Trương Dương bát đũa, Trương Dương cười nói: "Cô chưa vào học à?" Từ sau khi biết tầng quan hệ giữa Đỗ Thiên Dã và Trần Tuyết, thằng ôn này cũng dùng giọng trưởng bối để quan tâm Trần Tuyết.

Trần Tuyết lạnh nhạt nói: "Còn chưa tới tháng chín, mấy ngày nữa mới đi?"

Trương Dương đã vô cùng quen thuộc với loại thái độ này của Trần Tuyết, nhưng trong mắt người ngoài, cô bé Trần Tuyết này hơi lãnh đạm một chút, Cố Giai Đồng thì cho rằng nhất định là Trương Dương chòng ghẹo gì người ta, cái tính hoa tâm của thằng ôn này đừng hòng mà sửa được.

Mấy vị lão nhân gia nói chuyện, đám trẻ tuổi rất ít chen lời, cho nên bọn họ ăn cơm xong liền đứng dậy đi. Cố Giai Đồng mượn cớ hân thưởng thư pháp của Trần Sùng Sơn, theo Trần Tuyết vào trong phòng, mỉm cười nói: "Trần Tuyết, tôi thấy cô có chút bực bội không vui, có phải là Trương Dương khi phụ cô không?"

Trần Tuyết cười nói: "Làm gì có chuyện đó, anh ta đối với tôi không tồi, tôi cũng coi anh ta là bạn."

Cố Giai Đồng gật đầu, nhìn ra ngoài cửa số, thấy Trương Dương và Cố Minh Kiện đang ngồi dưới gốc cây uống trà, trong lòng không khỏi vui mừng, cô ta hi vọng nhất là thấy em trai mình và Trương Dương hòa giải với nhau, từ tình huống hiện tại cho thấy, đoạn ân oán trước đây sớm đã tan thành mây khói theo thời gian rồi.

Cố Doãn Tri cực kỳ hâm mộ đối với cuộc sống nhàn vân dã hạc này của Trần Sùng Sơn, lúc ông ta vừa về hưu, cũng từng muốn về quê cũ sống những ngày của người bình thường, nhưng sự thực rất nhanh đã chứng minh, suy nghĩ này của ông ta căn bản là không thể nào thực hiện được, một ngày làm quan, cả đời làm quan, tuy ông ta đã không còn ở trên cương vị, nhưng trong mắt người khác ông ta vẫn bị định nghĩa là quan, cho tới giờ người xung quanh vẫn gọi ông ta là bí thư Cố, Cố Doãn Tri hiểu rằng, mình không thể nào thay đổi được.

Cố Doãn Tri nói: "Thải cúc động ly hạ, du nhiên kiến Nam sơn, lúc tôi còn tại nhiệm hâm mộ nhất là cuộc sống như thế này, cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc về hưu, nhưng về hưu rồi mới phát hiện, chân chính làm tới loại cảnh giới này không phải là dễ dàng."

Trần Sùng Sơn cười nói: "Đích xác là không dễ dàng, một người sống trong sinh hoạt ở cao nguyên quen rồi, anh bảo hắn tới nội địa sống hắn sẽ không quen, đồng dạng một người sống ở nội địa quen rồi, anh bảo hắn tới cao nguyên, hắn sẽ nảy sinh phản ứng cao nguyên."

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: "Quả thật là vậy."

Lý Tín Nghĩa nói: "Kỳ thực quan trọng nhất vẫn là tâm cảnh, chỉ cần trong lòng có thể thực sự yên tĩnh, cho dù là ở nơi ồn ã cũng vân có thể tiềm tâm tu hành, nếu như không tĩnh tâm được, cho dù là đặt anh ở nơi thâm sơn rừng rú thì trong lòng vẫn không thể an tĩnh được."

Cố Doãn Tri nói: "Hai vị lão hữu đều là cao nhân thế ngoại, nói chuyện với hai ông một ngày, khiến cho Cố mỗ hiểu ra nhiều điều."

Lý Tín Nghĩa cười nói: "Bí thư Cố quá lời rồi, trong mắt tôi, mỗi một người sống đều là một loại tu hành, chỉ là phương thức tu hành khác nhau mà thôi, tôi tu hành trong đạo môn, lão Trần tu hành trong núi, ông tu hành trong quan trường, ông tuy về hưu rồi, nhưng không có nghĩa là tu hành đã kết thúc, chỉ là kết thúc một giai đoạn, tiến vào một giai đoạn khác mà thôi."

Cố Doãn Tri mỉm cười ậạt đầu, nói: "Những lời của Lý đạo trưởng về tu hành khiến tôi có cảm giác thật mới mẻ."

Ba người vừa uống vừa nói chuyện, không ngờ lại nói rất tâm đầu ý hợp, Cố Doãn Tri hứng chí, quyết định tối nay không tới suối nước nóng cốc Xuân Hi nữa, mà ở lại đỉnh Thanh Vân cùng Lý Tín Nghĩa, Trần Sùng Sơn hai người đàm luận về tu vi nhân sinh.

Trương Dương rõ ràng còn có công tác, cần phải về, nhà máy dược của Cố Giai Đồng sáng ngày mai thì có một cuộc họp, cũng phải về. Cố Minh Kiện lập tức bảo hắn sẽ ở lại cùng cha, bảo bọn Trương Dương về trước.

Lúc Trương Dương và Cố Giai Đồng xuống khỏi đỉnh Thanh Vân thì đã là chiều, cả núi Thanh Đài lộ ra vẻ tịch liêu. Trương Dương ngẩng mặt lên trời hú dài, thanh âm vang vọng trong khoảng không một hồi lâu.

Cố Giai Đồng cười nói: "Đừng có hú nữa, gọi sói tới bây giờ đấy."

Trương Dương cười nói: "Anh là xem thử xem xung quanh có người hay không."

Cố Giai Đồng nói: "Du khách ở núi Thanh Đài thực sự là quá ít."

Trương Dương nói: "Phát triển du lịch là một quá trình trường kỳ, chúng ta cần phải kiên nhẫn."

Cố Giai Đồng nói: "Câu này của anh quả nhiên là sắc mùi quan vị, làm việc càng lâu càng nhập tâm."

Trương Dương nói: "Anh rất nhập tâm mà, hôm nay cùng bí thư Cố leo núi một ngày, buổi chiều còn phải về, sáng sớm mai thì lại họp."

Cố Giai Đồng lí nhí nói: "Không được rồi."

Trương đại quan nhân giả về như không nghe thấy gì: "Gì cơ."

Cố Giai Đồng chìa tay ra nhéo tai hắn một cái: "Anh không nghe thấy à, không được rồi."

Trương Dương cố ý nói: "Không được rồi, em tối nay về làm gì?"

Cố Giai Đồng đỏ mặt, có chút thẹn thùng nói: "Người ta muốn anh mà."

Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt kiều diễm của Cố Giai Đồng, trong lòng đột nhiên cảm thấy kích động khôn tả, từ hôm qua gặp Cố Giai Đồng, hai người đều áp chế tình cảm, không dám thể hiện ra trước mặt người khác, sợ bị người ta nhìn ra quan hệ ám muội của họ, hiện tại cuối cùng cũng có lúc được ở riêng với nhau. Trương đại quan nhân thò tay kéo Cố Giai Đồng vào lòng, vội vã hôn cô ta một cái, Cố Giai Đồng xấu hổ nói: "Giữa ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì?"

Trương đại quan nhân nói: "Hoang sơn dã lĩnh lấy đâu ra người, tiểu nương tử, ta đột nhiên có ý đồ phi lễ, không biết ý nàng thế nào."