Trương Dương trong khoảng thời gian ngắn nhất phán đoán ra vị trí của cửa sổ toa lét, dùng áo sơ mi đã thấm ướt nước che phần mặt, đẩy cánh cửa bị ngọn lửa thiêu cháy ra, xông vào trong đám cháy rừng rực, Trương Dương biết rằng tốc độ dừng trong biển lửa càng ngắn thì hi vọng sinh tồn của mình sẽ càng lớn. Cái đầu lãnh tính của hắn đã mang tới tác dụng quan trọng. Trương Dương ở trong biển lửa tìm thấy vị trí của cửa số, hắn đụng vỡ cửa sổ, nhảy ra ngoài, hắn biết bình đang ở trên tầng ba, với độ cao này nhảy xuống, chắc không tạo thành tổn hại đối với thân thể hắn.
Trương Dương may mắn ngã xuống lều che nắng, lều che nắng giảm bớt lực lượng rơi xuống của hắn, hắn định lăn một cái sau đó ngã xuống đất, trên người vẫn còn lửa chưa tắt hoàn toàn, Trương Dương lăn mấy vòng, dập tắt lửa, hắn đứng dậy, trong những người xem náo nhiệt ở xung quanh có hai người nhiệt tâm chạy ra, muốn giúp hắn. Trương Dương ngẩng đầu nhìn sảnh ca hát của Thời Đại Mới, lại thấy lửa đã từ cử sổ toalet mà mình thoát ra mà ra. Khiến Trương Dương chấn kinh không thôi là tầng một của sảnh ca hát cũng bốc khói mịt mù. Đám người bàng quan chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết nơi này vì sao lại đốt nhiên xảy ra hỏa hoạn.
Trương Dương nhớ tới anh em Thường Hải Long và Thường Hải Tâm còn ở bên trong, lập tức trở nên khẩn trương, nam tử ở bên cạnh hảo tâm hỏi: "Người anh em, cậu có sao không?" Trương Dương lắc đầu, hắn xông về phía cửa lớn của sảnh ca hát, lúc không ngừng có người kinh hoàng thất thổ từ bên trong chạy ra, bởi vì có hỏa hoạn nên thang máy ngừng hoạt động, không ít người chạy theo cầu thanh, cả sảnh ca hát đều ngập tràn trong khói, tình tự kinh hoàng lập tức lan ra. Trương Dương cuối cùng cũng nhìn thấy Thường Hải Long và Tiết Yến, hắn chạy nhanh tới hét lên: "Hải Tâm đâu?"
Thường Hải Long lắc đầu, quay người lại một đi tìm Thường Hải Tâm.
Trương Dương kéo gã lại: "Anh ở lại, tôi đi!"
Hắn kéo mấy tấm khăn trải bàn xuống, ngâm vào trong bể phun nước, sau đó quàng lên người rồi đi về phía cầu thang, Thường Hải Long cũng học theo hắn, muốn cùng hắn đi tìm em gái, Trương Dương tức giận gầm lên: "ở lại cho tôi, đừng có làm vướng chân tôi!"
Thường Hải Long cũng gầm lên: "Nhưng nó là em gái tôi!"
Trương Dương nói: "Tôi nhất định có thể tìm được cô ấy!" Thường Hải Long nói: "Chúng tôi cùng nhau chạy ra khỏi phòng, ở cầu thang thì bị chen chúc nên lạc nhau!"
Trương Dương nói: "Anh và Tiết Yến đợi tôi ở đây, tôi đi tìm cô ấy!" Trương Dương nói xong liên khoác khăn trải bàn ướt sũng lao về phía cầu thang, con đường an toàn duy nhất này hiện tại đã chật kín người, người ta khi đối diện với nguy hiểm, luôn biểu lộ ra sự hoảng loạn và sợ hãi, bọn họ đều muốn chen ra ngoài, không ít người từ trên cầu thang ngã xuống. Trương Dương nhìn thấy không thể nào đi lên từ cầu thang được, ánh mắt của hắn nhìn về phía bức tranh chữ viết hạ giá ưu đãi từ trên tầng bốn rủ xuống, Trương Dương nắm lấy bức tranh chữ kéo thử một cái, sao đó men theo bức tranh chữ mà bò lên, lửa và khói đã khiến người ta tập trung tất cả sự chú ý vào việc chạy thoát, không có ai lưu ý tới thân pháp giống như một con vượn của Trương Dương.
Trương đại quan nhân tuy võ công cái thế, nhưng cũng không có nhiều biện pháp đối phó với khói, lấy áo ướt che kín mặt mũi, lại thêm phương pháp hô hấp đặc biệt của hắn, có thể tránh được khói, nhưng mắt thì lại không may mắn được như vậy. Trương đại quan nhân bị khói hun cho chảy cả nước mắt, chẳng trách ai cũng nói trong hỏa hoạn rất nhiều người bị khói hun chết.
Trương Dương cuối cùng cũng lên được tầng ba, hắn án chiếu theo ký ức trong đầu, trước tiên tìm tới phòng mà bọn họ hát vừa rồi, cửa phòng mở rộng, Trương Dương hét tên của Thường Hải Tâm, nhưng không nghe thấy trả lời, thính lực của hắn rất siêu quần, cho dù là tiếng hô hấp khe khẽ cũng có thể nghe thấy, sau khi xác định trong phòng không có ai, Trương Dương mới chuyển mục tiêu xuống căn phòng tiếp theo để tìm kiếm.
Bên ngoài vang lên tiếng còi cứu hỏa, tối nay Lam Sơn được chú định là một đêm không yên tĩnh, trước tiên là nhà máy đồ gỗ cháy, hiện tại lại là quán Karaoke Thời Đại Mới cháy, một buổi tối liên tiếp xảy ra hai vụ hỏa hoạn, bộ môn phòng cháy chữa cháy của Lam Sơn chắc mệt đứt cả hơi.
Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy Trần Quốc Thắng đang bố trí nhiệm vụ cứu hỏa thì Thường Hải Long tìm tới, Trương Dương đã vào trong hơn mười phút rồi, tới giờ vẫn còn chưa ra, Thường Hải Long và Tiết Yết cũng quan sát kỹ những người chạy ra, bên trong không có em gái của gã, tình tự của Thường Hải Long biến thành vô cùng bất động, gã lớn tiếng gào lên với Trần Quốc Thắng: "Mau cứu người, em gái tôi còn ở bên trong!"
Trần Quốc Thắng lúc bàn đầu còn không nhận ra nam tử mặt mày đầy bụi bặm này là Thường Hải Long, nhưng khi gã nhận ra, trong lòng không khỏi giật nảy mình, thiên kim của thị trưởng không ngờ cũng ở hiện trường hỏa hoạn, chuyện này phiền phức rồi, gã không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an Bàng Trung Lương, báo cáo lại tình huống cho y, Bàng Trung Lương nghe được chuyện này cũng cảm giác chuyện quá nghiêm trọng, lập tức ra chỉ thị cho quan binh phòng cháy chữa cháy nhanh chóng tập trung cứu người, y sẽ tới hiện trường ngay.
Thường Hải Long thì vừa khóc vừa gọi điện thoại cho cha, quan binh phòng cháy chữa cháy đã bắt đầu cứu hỏa rồi, nhưng Trương Dương và Thường Hải Tâm vẫn chưa ra, Thường Hải Long trong lòng hối hận như thế nào thì có thể hình dung được, nếu như không phải là gã quá hoảng loạn, nếu như nắm tay em gái chặt hơn, em gái sẽ không bị lạc giữa đường như vậy. Gã nuốt lệ nói: "Cha, đều tại con..."
Thường Tụng lúc này biểu hiện ra vẻ lãnh tĩnh vô cùng, ông ta bình tĩnh nói: "Phải tin vào Đảng, tin vào chính phủ, quan binh phòng cháy chữa cháy nhất định có thể cứu được Hải Tâm ra..." Nói tới đây Thường Tụng trong lòng đột nhiên cảm thấy đau nhói, Viên Chi Thanh ở bên cạnh chú ý tới chuyện này đã bật khóc thất thanh rồi.
Thường Tụng gác điện thoại, nói với Viên Chi Thanh: "Khóc cái gì? Chuyện đã tới nước này rồi, khóc có ích gì không?"
Viên Chi Thanh nuốt lên nói: "Đã nói từ trước rồi, bảo chúng đừng có tới những nơi đó mà bọn chúng có nghe lời đâu."
Thường Tụng im lặng không nói gì, đi thay quần áo, Viên Chi Thanh biết ông ta muốn tới hiện trường, cũng muốn đi theo, Thường Tụng nói: "Bà an tâm ở nhà đợi tin tức đi!"
Tình tự của Viên Chi Thanh đã có chút mất khống chế rồi, bà ta rít lên: "Ông bảo tôi an tâm à, tôi làm sao mà an tâm cho được? Ông không cho tôi đi thì tôi tự bắt xe!"
Thường Tụng trước giờ trong nhà luôn luôn nói một là một, nói hai là hai nhưng lúc này cũng không thể không cúi đầu.
Trương Dương đã kiểm tra mười căn phòng rồi, bên trong không có lấy cái bóng của Thường Hải Tâm, hắn lớn tiếng gọi: "Hải Tâm!" Cảm giác áy náy không thể hình dung được ngập tràn trong lòng hắn, nếu như Thường Hải Tâm xảy ra chuyện, hắn cả đời này cũng không thể tha thứ cho mình, trận hỏa hoạn ngày hôm nay rõ ràng là nhắm vào hắn, Thường Hải Tâm quá vô tội, một thiếu nữ hoa quý như vậy nếu như cứ vậy mà rời khỏi nhân thế, mệnh vận thật sự là quá bất công.
Trương Dương cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hô cứu mạng yếu ớt, hắn theo tiếng chạy tới, trong khói lửa mù mịt tìm được một thiếu nữ, thiếu nữ đó lại không phải là Thường Hải Tâm, mà chiêu đãi viên của quán. Trương Dương đỡ cô ta dậy, thiếu nữ đó liều mạng ôm chặt cánh tay của Trương Dương, giống như là người chết đuối nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy: "Cứu mạng, cứu mạng..."
Trương Dương nói: "Còn có người khác ở đây không?"
Thiếu nữ đó lắc đầu, Trương Dương ôm cô ta lên đi ra cửa an toàn, thiếu nữ đó mơ mơ màng màng nói: "Cứ đi thẳng về phía trước, rẽ trái... cột nhà rơi xuống rồi, cô ta đẩy tôi ra, còn bản thân thì bị kẹt ở trong..."
Trương Dương trong lòng chấn động, lúc nà bóng người của nhân viên phòng cháy chữa cháy đã xuất hiện trong thị tuyến của hắn, hai đội viên phòng cháy chữa cháy hô khẽ: "Nơi này có người!" Bọn họ chạy về phía Trương Dương, Trương Dương đưa thiếu nữ đó cho họ, quay người chạy về phía mà thiếu nữ đó đã chỉ.
Một nhân viên phòng cháy chữa cháy lớn tiếng gọi: "Anh ra ngoài đi, bên trong nguy hiểm lắm!" Anh ta đuổi theo Trương Dương, muốn ngăn Trương Dương lao vào đám cháy, một chiếc xà ngang bị thiêu cháy đổ sập xuống, suýt nữa thì đè trúng đội viên đó, trần nhà ở phía sau Trương Dương đổ sập xuống từng mảng, đội viên phòng cháy chữa cháy đó không thể không lui lại.
Thứ mang lại khó khăn lớn nhất cho công tác tìm kiếm và cứu người chính là khói, đội viên phòng cháy chữa cháy đang giúp đỡ những người được cứu ra rời khỏi hiện trường hỏa hoạn một cách có trật tự.
Thường Tụng và vợ xuống xe, nhìn lửa và khói ở trước mặt, cơ nhục trên mặt Thường Tụng cứng đờ ra đó như đá Đại Lý. Viên Chi Thanh thì không thể nào khống chế được tình tự nữa rồi, ôm miệng, nước mắt rơi lã chã, hét lên một cách thê lương: "Hải Tâm của tôi..."
Thường Hải Long và Tiết Yến đi tới trước mặt cha mẹ, Thường Hải Long mặt đầy vẻ áy náy, nói: "Cha, mẹ..."
Thường Tụng hỏi khẽ: "Tình hình thế nào rồi?"
"Con không biết, Trương Dương xông vào cứu Hải Tâm, nhưng mãi vẫn chưa tới ra."
Hai hàng lông mày của Thường Tụng nhíu chặt lại: "Mày vì sao không dám đi?"
Thường Hải Long nói: "Cậu ta không để cho con đi..."
Cục trưởng cục công anh thành phố Lam Sơn Bàng Trung Lương và đại đội trưởng phòng cháy chữa cháy Trần Quốc Thằng nghe nói là thị trưởng Thường Tụng đến, hai người vội vàng bước tới, Bàng Trung Lương nói: "Thị trưởng Thường, căn cứ vào tình huống hiện tại mà chúng tôi nắm được, tình hình thương vong chắc không đến nỗi quá nghiêm trọng, tầng ba bốc cháy trước, tầng một nổi lửa sau, rất nhiều khách khứa đã kịp thời thoát ly an toàn."
Trần Quốc Thằng nói: "Thị trưởng Thường, ngài yên tâm đi, quan binh phòng cháy chữa cháy chúng tội nhất định sẽ tận lực cứu mỗi một người."
Thường Tụng sắc mặt tái xanh lại, gầm lên: "Anh không đi chỉ huy cứu hỏa còn đứng đây lắm lời làm cái gì? Đi mau đi!"
Trần Quốc Thắng bị mắng cho mặt đỏ bừng, quay người vội vàng đi, Thường Tụng mắng rất đúng, công tác hiện tại của gã nên là chỉ huy cứu hỏa chứ không phải là gì khác.
Trong lòng Bàng Trung Lương cực kỳ nặng nề, biểu hiện vừa rồi của Thường Tụng đã chứng minh sự phẫn nộ của ông ta, nếu như Thường Hải Tâm xảy ra bất trắc gì, không những Trần Quốc Thắng xui xẻo, chỉ sợ ngay cả cục trưởng công an là y cũng xui xẻo theo.
Thường Tụng ở ngay hiện trường gọi điện cho phó thị trưởng Giang Cảnh Hòa phụ trách công an và phòng cháy chữa cháy, Thường Tụng gầm vào điện thoại: "Giang Cảnh Hòa, anh có biết làm việc không đấy? Một buổi tối mà đến hai vụ hỏa hoạn, ngày mai anh tự mình đưa đơn xin từ chức đến văn phòng của tôi đi!"
Bàn Trung Lương nghe mà giật thót cả mình, Thường Tụng phát uy rồi, ở Lam Sơn khác với những thành thị khác, những thành thị khác đều là bí thư nói là nhất, nhưng ở Lam Sơn bọn họ thị trưởng Thường Tụng này còn cường thế hơn, bí thư thị ủy Chu Vũ Dương chỉ là một khách qua đường, gần đây tin tức xoay quanh việc y sắp thăng thiên lên nhậm chức ở tỉnh lý bay đầy trời, chức bí thư thị ủy Lam Sơn đã là vật trong túi Thường Tụng, đám quan viên như bọn họ không ai dám đắc tội với Thường Tụng cả. Bàng Trung Lương thầm cầu khẩn, hi vọng Thường Hải Tâm có thể đại nạn không chết.
Trương Dương án chiếu theo nơi mà nữ chiêu đãi viên đã nói để tìm Thường Hải Tâm, trên đường không ngừng có vật liệu xây dựng bị thiêu cháy rơi xuống, Trương Dương lợi dụng rèm cửa sổ đã được nhúng ướt né được từng loạt không tập, thông đạo ở phía trước đã sập hoàn toàn, Trương Dương lớn tiếng gọi tên của Thường Hải Tâm.
Trong biển lửa và khói mù, hắn nghe thấy tiếng ho kịch liệt của một cô gái.
Trương Dương không thể nào đi qua được thông đạo đang bốc cháy, hắn một cước đá tung cửa phòng ở bên cạnh, lại một quyền đấm ra một cái lỗ lớn ở trên tường, những bức tường này đều là dùng tấm thạch cao và thép nhẹ hình rẻ quạt để cách ly, loại tài liệu này căn bản không ngăn cản được Trương đại quan nhân.
Trương Dương lợi dụng loại phương pháp này, liên tục xuyên qua hai phòng mới vòng được qua thông đạo đã sụp đổ, đụng bay cửa phòng đã cháy rụi, trên thông đạo hẹp đầy khói, hắn theo tiếng ho mà bước đi, ở trong khói mịt mù sờ thấy một thân thể mềm mại, Trương Dương ôm cô ta lên, bởi vì khói đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thị tuyến của hắn, cho nên hắn không thể phân biệt được cô gái này có phải là Thường Hải Tâm hay không, nhưng nghe thấy giọng nói hư nhược của cô ta: "Trương Dương, Trương Dương..."
Vành mắt Trương Dương nóng lên, cô gái ở trong lòng tất nhiên là Thường Hải Tâm rồi, hắn ôm chặt lấy thân thể của Thường Hải Tâm, một cây xà nhà từ trên cao đổ xuống, đập lên lưng hắn, Trương đại quan nhân bị một kích nặng nề này khiến cho lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất. Hắn cố gắng để không ngã, tránh cho Thường Hải Tâm bị tổn thương nặng hơn.
Con đường mà hắn đi tới đã bị khói và lửa phong tỏa rồi.
Trương Dương ôm Thường Hải Tâm đi tới cửa sổ, hắn dùng rèm cửa ướt bọc lấy tay rồi đẩy cửa sổ đang bốc cháy ra, ôm Thường Hải Tâm nhảy lên.
Thường Hải Long là người đầu tiên nhìn thấy Trương Dương, gã kích động hét lên: "Trương Dương, là Trương Dương!" Thường Tụng cũng nhìn thấy rồi, Viên Chi Thanh nhìn thấy con gái ở trong lòng Trương Dương, bà ta che miệng không ngừng khóc.
Thường Tụng gầm lên với Bàng Trung Lương ở bên cạnh: "Anh còn đứng ngây ra đây làm gì, mau đi cứu người đi!"
Bàng Trung Lương lúc này mới hồi thần lại, vội vàng chỉ huy thang mây, bảo đội viên phòng cháy chữa cháy mau mau cứu người.
Trương Dương quay người lại nhìn, thế lửa vừa giảm bớt lại ngóc đầu trở lại, giống như là thủy triều gầm rít mà tới ở sau lưng hắn, thang mây còn cách bọn họ một đoạn cự ly.
Một cảnh khiến cho tất người có mặt ở hiện trường phải há miệng trợn mắt phát sinh, Trương đại quan nhân ôm Thường Hải Tâm lăng không bay lên, ổn định hạ xuống xe thùng cấp cứu của thang mây phòng cháy chữa cháy còn cách họ tới ba mét. Đồng thời, lửa ở phía sau dẫn tới vụ nổ, một ngọn lửa phải cao tới hơn mười mét từ trong cửa sổ phun ra, một con rồng lửa hoàn toàn cắn nuốt vị trí mà Trương Dương và Thường Hải Tâm đứng vừa rồi.
Thường Tụng đã mất đi sự trấn định, ông ta gầm lên: "Hạ xuống, hạ xuống!"
Thang mây chậm rãi hạ xuống, khi Trương Dương ôm Thường Hải Tâm đứng dậy thì hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Thường Hải Long kích động ôm chầm lấy Tiết Yến.
Thường Hải Tâm đã hôn mê rồi, Trương Dương lưu ý thấy má trái của cô ta bị bỏng, lưu lại một vết thương to như miệng chén, có điều may mắn là sinh mạng của cô ta không có gì đáng ngại.
Trương Dương ôm Thường Hải Tâm hạ xuống mặt đất, gia đình Thường Tụng đều vây lên, Viên Chi Thanh nhìn con gái, đã khóc không thành tiếng rồi.
Trương Dương nói: "Sinh mạng không có gì đáng ngại cả, mọi người yên tâm đi."
Bác sĩ ở hiện trường vội vàng chạy tới, đưa Thường Hải Tâm lên cáng cứu thương, Trương Dương nói với Thường Hải Long: "Anh đi theo họ đi, tôi thu xếp chút rồi tới bệnh viện."
Thường Tụng gật đầu với Trương Dương, sự biết ơn ở trong lòng không thể nói hết thành lời.
Trương Dương ở trong vụ hỏa hoạn lần này chỉ bị thương nhẹ, hắn hơi xử lý một chút, có điều khiến Trương đại quan nhân bực bội là, tóc bị cháy thảm không nỡ nhìn, chỉ sợ là phải cạo trọc đầu rồi.
Lúc hắn tới bệnh viện nhân dân số một thành phố Lam Sơn, Thường Hải Tâm đã được đưa tới phòng cấp cứu, một nhà Thường Tụng đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi giành cho khách quý đợi, phó thị trưởng Tần Thanh nghe tin cũng chạy tới, cảm thấy lo lắng không thôi về Thường Hải Tâm.
Nhìn thấy Trương Dương vào, Tần Thanh nhìn hắn với vẻ quan thiết, tuy không nói gì, nhưng vẻ quan tâm và khẩn trương ở trong mắt sớm đã lộ ra hết.
Trương Dương mỉm cười với Tần Thanh.
Thường Hải Long bước tới, nói: "Trương Dương, cậu không sao chứ?"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Chỉ bị chút thương nhẹ thôi, tôi da thịt dày lắm, không có vấn đề gì."
Thường Tụng nói: "Tốt nhất cứ tới chỗ bác sĩ nhờ họ xử lý đi."
Lúc đang nói chuyện thì viện trưởng bệnh viện nhân dân số một thành phố Lam Sơn Dương Hồng Chính bước vào, y và hai vợ chồng Thường Tụng là bạn bè, Viên Chi Thanh vội vàng đứng dậy, nói: "Lão Dương, Hải Tâm nhà chúng tôi sao rồi?"
Dương Hồng Chính thở dài, nói: "Tính mạng thì không có gì đáng ngại cả, nhưng vết bỏng trên mặt quá nặng, sau này khẳng định là lưu lại sẹo, phải làm phẫu thuật cấy ghép da."
Trương Dương sớm đã đoán trước được những lời này của Dương Hồng Chính, hắn không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Viên Chi Thanh nghe thấy con gái bị bỏng nghiêm trọng như vậy, không khỏi lại bật khóc.
Thường Tụng nói: "Khóc cái gì? Con gái thoát chết là chuyện đáng để chúc mừng rồi, có gì mà phải khóc?"
Viên Chi Thanh sụt sịt nói: "Ông nói nghe thì dễ lắm, một đứa con gái quan trọng nhất là dung mạo của mình, hiện tại Hải Tâm bị bỏng thành như thế, ông bảo nó sau này làm thế nào mà gặp người ta đây..."
Kỳ thực trong lòng Thường Tụng cũng không dễ chịu gì, ông ta mấp máy môi, nói: "Hồng Chính, chuyện của Hải Tâm nhờ cả vào anh đó, trong trị liệu chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp."
Dương Hồng Chính nói: "Thị trưởng Thường, với quan hệ của chúng ta, tôi khẳng định sẽ tận lực mà làm, có điều vết bỏng của Hải Tâm quả thực là quá nghiêm trọng, muốn hoàn toàn khôi phục tôi thấy rất khó!"
Sau khi Dương Hồng Chính đi, cả nhà Thường Tụng lại rơi vào trong lo lắng và đau khổ. Tần Thanh lăng lẽ nói với Trương Dương: "Anh có biện pháp gì không?" Cô ta có một lòng tin cực mạnh đối với y thuật của Trương Dương, tin rằng Trương Dương nhất định có thể giúp Thường Hải Tâm khôi phục lại dung nhan ngày trước.
Tần Thanh nói vậy, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt sang Trương Dương, Trương Dương từng chữa bệnh phong thấp cho Thường Tụng, có lẽ hắn đối với vết bỏng sẽ có biện pháp. Trương Dương nói: "Đợi sau khi tình hình của Hải Tâm ổn định lại, tôi sẽ xem thương thế của cô ta rồi mới biết được."
Tâm tình của Trương Dương rất khó chịu, hắn cho rằng chuyện này là do mình mà ra, nếu không phải là có người muốn đối phó với hắn, cũng sẽ không theo dõi hắn tới quán Karaoke Thời Đại mới để phóng hỏa, tiếp theo dẫn tới vụ tai nạn đột ngột này.
Hắn một mình đi tới vườn hoa ở dưới nhà, ngồi trên băng ghế, nhìn bầu trời lưa thưa sao mà thở dài.
Tiếng bước chân khẽ khàng của Tần Thanh vang lên phía sau hắn, Trương Dương không quay đầu lại, cho tới khi Tần Thanh ngồi xuống cạnh hắn mới nói: "Tình hình sao rồi?"
Tần Thanh nói nhỏ: "Không có người chết, có hai mươi ssdu người bị bỏng với trình độ khác nhau, phía quán Karaoke Thời Đại Mới đóng mất cửa thoát hiểm khẩn cấp, thiết bị của bọn họ cũng không phù hợp với tiêu chuẩn phòng cháy, lần này nhất định phải truy cứu trách nhiệm của người liên quan."
Trương Dương nghe thấy tình huống lần này không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của hắn, ít nhất thì không phát sinh tử vong, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tần Thanh nói: "Anh có đói không?"
Trương Dương lắc đầu, hắn nói khẽ: "Chuyện này là nhắm vào anh."
Tần Thanh run bắn lên, đôi mắt đẹp trợn trừng, đầy vẻ kinh hãi.
Trương Dương nói: "Lúc anh vào toalet, có người vẩy xăng vào trong, muốn thiêu chết anh ở trong đó, anh phát hiện kịp thời, nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng anh không ngờ bọn họ lại phóng hỏa cả ở tầng một, chắc là muốn hủy diệt chứng cứ."
Tần Thanh phẫn uất nói: "Vì hủy diệt chứng cứ không ngờ lại muốn thiêu hủy cả một tòa nhà, loại người này căn bản là không có nhân tính."
Trương Dương nói: "Chuyện này anh tạm thời không muốn để người khác biết, anh nhớ giọng của tên đàn ông đó, chỉ cần để anh gặp lại hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chạy được đâu."
Tần Thanh nói: "Vì sao không nói ra, giao cho phía cảnh sát xử lý?"
Trương Dương nói: "Trước khi trị khỏi cho Hải Tâm, anh không có dũng khí đối diện với gia đình của thị trưởng Thường, anh đối với hiệu suất làm việc của phía cảnh sát thiếu hụt lòng tin nghiêm trọng."
Tần Thanh có thể thể hội được tâm tình của Trương Dương hiện tại, cô ta ôn nhu nói: "Đừng quá tự trách mình, chuyện này có lẽ chỉ là ngẫu nhiên."
Trương Dương lắc đầu, hắn tuyệt không tin đây là ngẫu nhiên.
Lúc Thường Hải Tâm tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, cô ta mở mắt ra muốn tìm gì đó, nhưng lại phát hiện cha mẹ đều ở cạnh giường, giọng nói của Thường Hải Tâm có chút khàn khàn: "Cha... mẹ..."
Thường Tụng mỉm cười gật đầu, nói: "Hải Tâm, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Thường Hải Tâm nói: "Khiến mọi người phải lo lắng cho con rồi!"
Viên Chi Thanh nhìn khuôn mặt của con gái, trong lòng chua xót vô cùng, bà ta quay đi lặng lẽ rơi lệ.
Thường Tụng cực kỳ bất mãn đối với biểu hiện của vợ, nhưng ở trước mặt con gái lại không dám phát tác, nói khẽ: "Hải Tâm, đại nạn không chết tất sau này có phúc, thoát được khỏi kiếp nạn này, đường nhân sinh của con sẽ thuận buồm xuôi gió."
Thường Hải Tâm không nhìn thấy Trương Dương, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát, cô ta nói khẽ: "Trương Dương có sao không?"
Thường Tụng nói: "Không sao, vừa rồi còn ở đây, giờ chắc theo anh hai của con đi ăn sáng rồi!" Nghe thấy con gái sau khi tỉnh lại nghĩ tới Trương Dương đầu tiên, Thường Tụng trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một loại tự vị khó nói thành lời.
Thường Hải Tâm lúc này mới ý thức được phần mặt đau ngâm ngẩm, nhìn bờ vai đang run rẩy của mẹ, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy kinh hoàng, nói khẽ: "Gương, cho con mượn gương!"
Thường Tụng không nói gì.
Viên Chi Thanh mắt đỏ ửng, nói: "Con bé ngốc này, trong bệnh viện thì lấy đâu ra gương..."
Thường Hải Tâm đột nhiên hét lên: "Đưa gương cho con, con cần gương!"
Viên Chi Thanh không nhịn được sự chua xót ở trong lòng, nước mắt không khống chế được mà rơi tí tách.
Thường Tụng mấp máy môi, nói khẽ: "Đưa cho nó!"
Viên Chi Thanh nuốt lệ lắc đầu.
Thường Tụng gầm lên: "Đưa cho nó!"
Viên Chi Thanh cuối cùng cũng lấy gương ra, tay run run đưa cho con gái.
Thường Hải Tâm nhìn mình ở trong gương, dùng sức cắn chặt môi, cô ta đột nhiên cầm gương đập mạnh vào tủ ở đầu giường, chiếc gương vỡ tan, ngón tay của cô ta bị cắt đứt nhiều chỗ, máu lại ồ ồ chảy.
Thường Tụng phản ứng nhanh chóng, đột nhiên nắm lấy hai tay con gái, Thường Hải Tâm nhìn cha, nói: "Cha... để con chết đi..."
Viên Chi Thanh lao lên nắm lấy tay con gái, thê lương nói: "Hải Tâm..."
Cảnh này cho dù là Thường Tụng trước giờ luôn kiên cường mà vành mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Trương Dương và Thường Hải Long ăn xong liền quay về phòng, nhìn thấy cảnh ở trước mặt liền giật nảy mình, Trương Dương từ tất cả ở trước mặt đã đoán được là xảy ra chuyện gì, hắn nói khẽ: "Có gì mà đòi chết đòi sống thế, có tôi ở đây thì vết thương nhẹ này có đáng là gì?"
Trương Dương nói thì nghe rất dễ dàng, nhưng hai vợ chồng Thường Tụng và Viên Chi Thanh đều nửa tin nửa ngờ, phía bệnh viện đã xác nhận rồi, vết bỏng của Thường Hải Tâm rất nặng, phần mặt bị bỏng cấp độ hai, cục bộ thì cấp độ ba, bác sĩ đã xác định nếu như không tiến hành cấy ghép phần mặt, khẳng định sẽ lưu lại vết sẹo, điều nà đối với một thiếu nữ xinh đẹp mà nói, không nghi ngờ gì nữa là một tin tức tàn khốc.
Thường Hải Tâm nhìn Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Tôi thật sự có thể được trị khỏi ư?"
Trương Dương cười nói: "Có thế? Nhưng không thể ở lại đây được!"
Thường Tụng nói: "Trương Dương, cậu nói đi, chỉ cần có thể trị khỏi được vết thương của Thường Hải Tâm, chúng tôi có thể làm tất cả."
Trương Dương nói: "Trong tay tôi thiếu một số dược liệu, muốn đạt được hiệu quả trị liệu tốt nhất, cần phải phối hợp thiết bị tiên tiến của phía nhà máy dược, như thế này đi, hôm nay để Hải Tâm và tôi cùng tới Giang Thành, tôi nghĩ muộn nhất là nửa tháng, tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy, giúp dung mạo của cô ấy khôi phục lại như xưa."
Thường Tụng không chút do dự gật đầu, nói: "Được!"
Viên Chi Thanh nói: "Nhưng phía bệnh viện nói tình huống của Hải Tâm vẫn chưa ổn đinh, cần phải quan sát thêm 24 tiếng thì tình hình của các cơ năng trên cơ thể mới ổn định lại được."
Trương Dương nói: "Vậy thì đợi thêm mấy tiếng vậy, tôi thông tri cho phía Giang Thành chuẩn bị trước."
Thường Hải Long nói: "Tôi lập tức đi chuẩn bị xe, lát nữa tôi sẽ đưa Hải Tâm đi."
Viên Chi Thanh nói: "Mẹ cũng đi!"
Lúc này bác sĩ và y tế nghe tin chạy đến xử lý vết thương trên tay cho Thường Hải Tâm.
Thường Tụng gật đầu, ông ta đánh ra mắt ra hiệu cho Trương Dương, Trương Dương hiểu ý, theo Thường Tụng đi ra hành lang ở bên ngoài. Thường Tụng nói: "Trương Dương, chuyện của Hải Tâm cậu rốt cuộc là chắc được mấy phần?"
Ở trước mặt Thường Tụng Trương Dương không dám giấu, hắn thật thà trả lời: "Bảy thành, tôi đã liên hệ với tiến sĩ Vu Tử Lương rồi, lần này mang Hải Tâm về Giang Thành, không chỉ là dựa vào một mình tôi, thanh lý vết thương cũng rất quan trọng, tiến sĩ Vu rất có trình độ trong việc trị liệu vết bỏng, tôi cần sự phối hợp của ông ấy."
Thường Tụng nói: "Trong ba đứa con, tôi yêu nhất chính là Hải Tâm, nhờ cả vào cậu đó!"
Trương Dương nói: "Thị trưởng Thường yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tận lực mà làm!"
Cục trưởng cục công an thành phố Lam Sơn Bàng Trung Lương tự mình tìm tới Trương Dương điều tra tình hình, căn cứ vào tình huống mà y nắm được, Trương Dương là người đầu tiên thoát khỏi hiện trường đám cháy, lại xông vào trong biển lửa cứu người, cũng là người sau cùng rời khỏi đó, tình huống mà hắn biết chắc là nhiều hơn người khác một chút.
Trương Dương không nói chuyện có người phóng hỏa ra, hắn bình tĩnh nói: "Lúc đó sự việc phát sinh rất đột nhiên, tôi thấy lửa bốc lên, phản ứng đầu tiên chính là nhảy ra ngoài cửa sổ, sau khi thoát hiểm, là từ cửa lớn tiến vào, giúp người bị thương thoát khỏi đó."
Bàng Trung Lương nói: "Căn cứ vào điều tra sơ bộ của chúng tôi, trận hỏa hoạn này chắc là bởi vì có người phóng hỏa, điểm xảy ra hỏa hoạn tổng cộng có ba nơi."
Trương Dương nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ có người muốn nhắm vào Thời Đại Mới ư?"
Bàng Trung Lương nói: "Trước mắt thì vẫn chưa rõ, điều duy nhất có thể xác định chính là có người phóng hỏa, ông chủ của Thời Đại Mới cũng bị tiếp nhận điều tra."
Trương Dương nói: "Hi vọng các anh có thể sớm ngày điều tra ra chuyện này."
Bàng Trung Lương nói: "Có lẽ sau này chúng tôi sẽ cần sự phối hợp của thị trưởng Trương."
Trương Dương nói: "Không có vấn đề gì, có chỗ nào cần tôi, tôi khẳng định sẽ toàn lực phối hợp, có điều, tôi hôm nay phải rời khỏi Lam Sơn rồi, phía Giang Thành còn có rất nhiều công việc phải làm."
Bàng Trung Lương nói: "Có việc thì tôi sẽ chủ động liên hệ với cậu."
Trương Dương sau khi chia tay Bàng trung Lương, không lâu sau liền nhận được điện thoại của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân vừa từ Đông Giang tới Lam Sơn, hiện tại đang ở quảng trường Thị Dân, cô ta nói rất ngắn gọn: "Tôi có đầu mối rồi, lập tức tới quản trường Thị Dân Lam Sơn."
Trương đại quan nhân đang khổ sở vì không có đầu mối, không ngờ Chương Bích Quân lúc này lại mang tới cho hắn tin tức tốt, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức lái xe tới địa điểm gặp mặt với Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân ngồi xe Mercedes màu đen đỗ ở khu C bãi đỗ xe dưới đất. Trương Dương lái xe pickup đỗ cạnh xe Mercedes, sau đó đẩy cửa bước xuống, bước vào trong xe Mercedes.
Chương Bích Quân nhìn cái đầu vừa cao của Trương Dương, không khỏi cười nói: "Cạo đầu à, sao chẳng cố kỵ tới hình tượng của cán bộ quốc gia gì cả."
Trương Dương nói: "Hôm qua suýt nữa biến thành thị quay rồi, tóc cũng bị cháy sạch, cạo đầu đi trông còn dễ coi hơn chút."
Chương Bích Quân nói: "Vừa nhận được tin tức, người muốn ám sát cậu là hai sát thủ chuyên nghiệp, bọn chúng làm thuê cho bí thư ủy ban chính pháp Nam Tích Đường Hưng Sinh!"
Trương Dương ngây ra: "Đường Hưng Sinh ư?"
Chương Bích Quân gật đầu, nói: "Tin tức nội tuyến đấy, rất đáng tin cậy, hai người này hiện tại vẫn chưa rời khỏi Lam Sơn, đang ở trong khách sạn Phú Nguyên ở mặt bắc quảng trường, tôi đã bảo người theo dõi chúng rồi, bọn chúng cả ngày hôm nay đều không rời khỏi phòng." Chương Bích Quân đưa số phòng cho Trương Dương.
Trương Dương nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tôi đi đập chết hai thằng súc sinh này!"
Chương Bích Quân nói: "cậu hại Đường Hư Sinh thân bại danh liệt, khiến y phải đi tha hương, y hận cậu cũng là bình thường, hai tên sát thủ này là nội ứng của y ở quốc nội ra mặt liên hệ, giải quyết bọn chúng nhất định phải dứt khoát gọn gàng. Chúng tôi biết được chuyện này cũng là trùng hợp thôi."
Trương Dương gật đầu.
Chương Bích Quân đưa một cái túi xách tay cho hắn: "Bên trong là một số đồ cần thiết, lúc tiến vào tòa nhà, chúng tôi sẽ đóng tất cả hệ thống giám thị, cậu cứ yên tâm lớn gan mà làm."
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, cô đối với tôi tốt quá, lần này tôi có phải là lại thiếu cô một cái nhân tình không?"
Chương Bích Quân cười nói: "Cậu là đối tượng bảo hộ trọng điểm của chúng tôi, chuyện của Lưu Khánh Vinh, Khưu Phương Tiên cậu còn chưa giúp chúng tôi tra rõ, cho nên tôi không thể để cậu xảy ra bất kỳ bất trắc gì."
Trương Dương kéo cái túi ra, từ bên trong lấy ra một cái mũ lưỡi chai đội lên đầu, sau đó lại dán râu giả lên, đeo mũi giả và kính, trông giống như một nam tử trung niên.
Chương Bích Quân nói: "Trong túi có một số độc phẩm, sau khi cậu vào phòng khống chế chúng, có thể tiêm những thứ này vào tĩnh mạch của chúng, cho dù là cảnh sát điều tra thì cũng sẽ cho rằng bọn chúng vì chích ma túy mà sốc chết."
Trương Dương cười nói: "Cô nghĩ cũng chu đáo quá nhỉ, để tôi đi chứng thực xem nào."
Trương Dương ngênh ngang đi vào trong khách sạn Phú Nguyên, tới phòng 526, lợi dụng thẻ mà phía Quốc An đã chuẩn bị sẵn mở cửa phòng. Hai tên nam tử đang ngồi ăn mì ở trong phòng ngây ra, bọn chúng thực sự nghĩ không thông người này làm sao mà vào được, một người trong đó phản ứng rất nhanh, thò tay xuống dưới gối rút ra một thanh Khai Sơn đao. Nhưng gã còn chưa kịp giơ Khai Sơn đao lên thì Trương Dương đã giống như là một con báo xông tới, một quyền đấm trúng cổ gã, một cước đá vào bụng tên còn lại. Hai người bị hắn đánh cho ngay lập tức mất đi năng lực phản kháng, Trương Dương bước lên điểm huyệt chúng.
Hai người sợ hãi nhìn Trương Dương, muốn lên tiếng như không phát ra được bất kỳ thanh âm nào.
Trương Dương trước tiên nắm lấy một tên trong đó, giải huyệt câm cho gã: "Nói đi!"
Nam tử đó run giọng nói: "Anh có phải là tìm lầm người..."
Hai mắt Trương Dương bắn hàn quang, một tay hắn nắm lấy cổ nam tử đó, nhấc thân thể to béo của gã lên khỏi mặt đất, sao đó ép vào tường, nhặt thanh Khai Sơn đao lên, dí vào ngực gã, lạnh lùng nói: "Giọng nói của mày có hóa thành tro tao cũng nhận ra, hôm qua tưới xăng có phải là thích lắm không?"
Nam tử đó sợ đến nỗi mặt trắng bệch, gã không thể nào ngờ được, sau khi phóng hỏa, Trương Dương còn có thể từ trong biển lửa thoát ra được, càng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn lại tìm được mình, run giọng nói: "Anh... anh nhận lầm người rồi..."
Trương Dương nói: "Đường Hưng Sinh đưa cho chúng mày bao nhiêu tiền?"
Nam tử đó lúc này đã hoàn toàn hiểu rằng Trương Dương đã nắm rõ được đầu đuôi chuyện này, sắc mặt biến thành trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, nói khẽ: "Tôi... tôi sai rồi..."
Trương Dương nói: "Đường Hưng Sinh thông qua ai để liên hệ với chúng mày?"
"Tông Kỳ Vĩ.."