Tiệc rượu đêm đó tàn, Trương Dương và Hồ Nhân Như đi về căn biệt thự gỗ ở Nam Hồ, lúc hai người vào cửa, Hồ Nhân Như kéo Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, ôn nhu nói: "Mệt không, em đi chuẩn bị nước nóng, tắm rửa một chút"
Trương Dương lắc đầu nói: "Không vội, trò chuyện trước đã"
Hồ Nhân Như đứng dậy pha cho hắn một ly cà phê mang đến.
Trương Dương uống một ngụm cà phê, nói: "Hai ngày nay trong đầu nghĩ nhiều chuyện quá, loạn thành một cục, lời nói của Khương Lượng ngày hôm nay đã nhắc nhở anh, hạng mục sân bay mới rốt cục có gì hấp dẫn? Anh cũng không nghĩ ra"
Hồ Nhân Như nói: "Có phải là do thiếu tiền không?"
Trương Dương nói:" TIền không phải là vấn đề, là anh thấy có chút loạn"
Hồ Nhân Như cười nói: "Anh đó! Vì sao lại làm sân bay mới, anh khẳng định biết"
Trương Dương nói: "Ai cũng biết mà"
Hồ Nhân Như nói: "Sau khi sân bay xây xong, sẽ trở thành sân bay lớn nhất phía bắc Bình Hải, hơn nữa còn hấp dẫn thành phố Tây Bộ, tất cả du khách sẽ đến sân bay này, ưu thế của khu vực trung tâm Giang thành sẽ trở nên rõ ràng hơn, cái này không chỉ là vấn đề tăng cao chất lượng hình tượng, mà còn có thể làm cho kinh tế của Giang thành phát triển và tăng mạnh"
Trương Dương nói: "Lời em nói tất cả anh đều hiểu, nhưng mà anh làm sao có thể nói với người khác, đầu tư sân bay là một việc có lời rất lớn? Những thương nhân, công ty, ngân hàng, tiền của ai cũng không dễ lấy, người ta bỏ tiền ra là muốn thấy được hiệu quả và lợi ích, anh làm sao nói chuyện với họ? Phương pháp tốt nhất là dùng lợi ích để lay động bọn họ, em phải làm rõ bọn họ đầu tư vào thì bọn họ sẽ có chổ tốt gì?"
Hồ Nhân Như cười nói: "Thật ra cái này căn bản là không cần anh quan tâm, những thương nhân tinh mắt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, tài chính Giang thành cũng vĩnh viễn không gặp trắc trở nếu như anh đem Giang thành trở thành một phần cổ phiếu, như vậy thì giá của cái cổ phiếu này trong tương lai không lâu sẽ tăng lên gấp mười, hai mươi lần thậm chí là còn tăng lên cả trăm lần, bây giờ đầu tư vào Giang thành, tiền lời sau này tất nhiên sẽ rất nhiều, trước mặt một cơ hội tốt như vậy, thương nhân nhìn trước lo sau mới là kẻ ngu xuẩn nhất. Em dám khẳng định, không bao lâu sau, những người đã bỏ qua cơ hội này nhất định sẽ hối hận"
Trương Dương vuốt ve mái tóc của Hồ Nhân Như, thâm tình nói: "Nghe em nói vậy, trong lòng anh cũng thoải mái hơn rồi, vốn anh không cần phải đi cầu người khác, bởi vì anh đang cầm một rương châu báu, người khác không đến lấy thì đó là tổn thất của bọn họ!"
Hồ Nhân Như cười hì hì nói: "Có thể nói như vậy, được rồi, em liên hệ chú Chu giúp anh, xem chú ấy có hứng thú không"
Trương Dương lắc đầu nói: "Thôi khỏi đi, chú ấy không được sạch sẽ, chuyện này có tính chính trị quá mạnh, không thể để cho chú ấy xen vào"
Hồ Nhân Như cũng rõ ràng chốn quan trường là nơi đầy cạm bẫy, chỉ cần sơ sẩy là bị người ta nắm lấy nhược điểm, Chu Vân Phàm quả thật đúng như lời của Trương Dương nói, bàn tay không được sạch sẽ, dùng tiền của ông ta, khó bảo đảm là sau này không xảy ra chuyện. Trương Dương ở trong quan trường càng lâu, thì tính cảnh giác chính trị của hắn ngày càng tăng lên không ít. Nhược điểm có đôi khi là do chính mình đưa tặng cho người khác. Hạng mục xây dựng sân bay ở Giang thành lần này chính là tiêu điểm, hắn cần phải cẩn thận hơn nữa, cái này không chỉ liên quan đến số phận và tiền đồ của hắn, mà còn liên quan đến tiền đồ chính trị của Đỗ Thiên Dã, không thể qua loa được.
Hồ Nhân Như nói: "Hạng mục sân bay này không nên đem ánh mắt giới hạn trong Giang thành, anh hẳn là nên đưa mắt nhìn ra Bình Hải, đưa mắt ra toàn quốc, thậm chí là có thể thu hút sự đầu tư của nước ngoài, thương nhân tinh mắt trên thế giới này rất nhiều, đặt ra một cái bánh kem lớn như vậy, bọn họ không có khả năng không nhìn thấy"
Trương Dương nói: "Một ruộng ngô đồng không lo không dụ được kim phượng hoàng!" Vừa dứt lời, điện thoại của hắn vang lên.
Điện thoại là do Hà Trường An gọi đến, gã đi thẳng vào vấn đề: "Trương Dương, chú là Hà Trường An, nghe nói Giang thành các người đang chuẩn bị xây dựng hạng mục sân bay mới, chú rất có hứng thú!"
Cú điện thoại này đối với Trương Dương mà nói, có thể gọi là mưa ngay mùa hạn, Hà Trường An có thực lực kinh tế lớn, chỉ cần gã muốn tham gia đầu tư, thì căn bản là không cần những người khác nhúng tay vào, hạng mục sân bay này cũng có thể xây dựng lên. Trong lòng Trương Dương rất vui, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chú Hà, chú biết đây, hạng mục xây dựng sân bay này là công trình trọng điểm của chính phủ Giang thành, giữ thái độ bảo thủ với tư nhân tự tiến cử, chuyện này con phải thương lượng với thành phố đã"
Hà Trường An cười ha hả nói: "Trương Dương, con đại khái là không biết thói quen buôn bán của chúng, trước khi chú làm chuyện gì, đều đi điều tra chặt chẽ chu đáo cả, sau khi xác định chắc chắn là chuyện này có thể làm, thì chú mới đi làm. Do quan hệ cá nhân của chúng ta, chú cũng không gạt con, hạng mục sân bay Giang thành này chú đã nhắm thật lâu rồi, chú cũng biết là con thiếu tiền để khởi động, không có bột thì khó mà làm nên hồ, con thật sự rất có năng lực, nhưng cho dù có bản lĩnh lớn hơn, cũng không thể từ hai bàn tay trắng xây dựng một cái sân bay khổng lồ được, về phương diện này chú có kinh nghiệm, cho dù con có ký hợp đồng với một công ty xây dựng trong nước, thì cũng rất khó bảo đảm là bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất cao, biết vì sao không? Chú hiểu những công ty này, mượn tập đoàn Phong DỤ của Lương Thành Long đi, hắn từng có kinh nghiệm xây dựng sân bay chưa? Cho dù hắn có thể bảo đảm chất lượng thi công, nhưng mà khi không có nhân viên chuyên nghiệp chỉ dẫn, thì hắn có thể bảo đảm là xây dựng được đường băng máy bay hoàn hảo không? Trong phương diện này chú có ưu thế mà người khác không có, chú có tài chính, còn có thể ký hợp đồng với các công ty xây dựng nước ngoài, các người muốn hoàn tất vào trước ngày một tháng bảy năm chín mươi bảy này, thì cũng chỉ có một mình chú mới có thể làm được"
Lời nói của Hà Trường An đã cho thấy rằng gã đối với hạng mục sân bay Giang thành đã có đủ hiểu biết, gã hoặc là không làm, hoặc là làm cho hoàn hảo, đây chính là phong cách làm việc của Hà Trường An.
Trương Dương nói: "Chuyện này còn phải xin chỉ thị nữa, bên con thì không có vấn đề lớn!"
Hà Trường An nói: "Tốt, buổi sáng ngày mai chú đến Giang thành, chúng ta gặp mặt nói chuyện"
Trương Dương buông điện thoại xuống, vui mừng như một đứa nhỏ ôm lấy Hồ Nhân Như xoay tại chổ ba vòng.
Hồ Nhân Như cười nói: "Nhìn cái bộ dạng hài lòng của anh kìa, thế nào? Vấn đề được giải quyết rồi?"
Trương Dương vui mừng gật đầu, nói: "Hà Trường An muốn bắt lấy hạng mục sân bay này, tài chính và kỹ thuật do ông ta cung cấp, buổi sáng ngày mai sẽ đến Giang thành để nói chuyện với anh"
Hồ Nhân Như vui vẻ nói: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, Nhân Như, em đúng là linh vật của anh!"
Hồ Nhân Như cảm thấy không được tự nhiên trước cách dùng từ của thằng nhãi này, hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
Trương Dương cười nói: "Á vận thì gọi là phán phán, còn em là bạn bạn của anh"
Hồ Nhân Như cắn môi, đỏ mặt nói: "Lại bắt đầu giở trò lưu manh rồi phải không?"
Người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, tâm tình của Trương đại quan nhân cũng vì cú điện thoại của Hà Trường An mà trở ne6nn vui vẻ rất nhiều. Sáng sớm hôm sau hắn đi đến tòa thị chính thị ủy, đem tin tức tốt này nói cho Đỗ Thiên Dã biết.
Đỗ Thiên Dã cũng có hiểu biết về Hà Trường An, Hà Trường An có danh tiếng rất lớn trong thương trưởng ở kinh thành, người này không chỉ có tiền, mà còn có quan hệ không tồi với cán bộ trung ương cũng như lãnh đạo các cấp, Đỗ Thiên Dã đã gặp qua gã vài lần, đều là thông qua vợ chồng Văn Quốc Quyền, nhưng mà ông và Hà Trường An cũng không có gì gọi là thâm giao cả. Đỗ Thiên Dã nói: "Hắn quả thật có thực lực này, chỉ là thương nhân đều là không có lợi thì không làm, hắn đầu tư vào hạng mục sân bay này chắc chắn là có ý đồ"
Trương Dương nói: "Tôi phiền nhất chính là cái dạng này của lãnh đạo các người, lúc không có tiền, các người dem chuyện đổ lên đầu tôi, tất cả áp lực đều giao cho tôi, bây giờ có người nguyện ý ra tiền, thì lại bắt đầu lo trước lo sau, hoài nghi người ta có mục đích, những người làm ăn này, đầu tư vào đương nhiên là muốn kiếm lời, ông cho rằng người ta ngu à, không có chuyện gì tự nhiên ném tiền vào Giang thành để chơi sao?"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tính tình của cậu nóng nảy quá! Hạng mục sân bay này chính là công trình trọng điểm của chính phủ, chuyện này quan trọng, làm tốt, thì không chỉ có thể xúc tiến kinh tế của Giang thành phát triển, mà còn làm tăng hình tượng thành phố, cũng làm cho thành tích chính trị của chúng ta được thêm vinh dự và vẻ vang, nếu làm không tốt, thì không chỉ có cậu, mà ngay cả tôi cũng sẽ không may theo"
Trương Dương nói: "Cải cách phải có gan, không có tiền thì phải có gan mạo hiểm gánh chịu tất cả, chuyện này nếu mà lo trước nghĩ sau mãi, thì cái gì cũng không làm được, bí thư Đỗ, tôi cũng không có biện pháp khác, Hà Trường An là cơ hội tốt nhất của tôi bây giờ, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, thì tôi đào đâu ra mười tỷ cho ông?"
Đỗ Thiên Dã cũng biết lời nói của Trương Dương là đúng với tình hình thực tế, ông gật đầu nói: "Như vậy đi, cậu cứ gặp mặt nói chuyện với hắn, trong hai ngày này thu xếp cho tôi gặp mặt, cậu cần phải ghi nhớ nguyên tắc giai cấp của mình, ngàn vạn lần không được để cho lợi ích của quốc gia và nhân dân bị tổn hại"
Trương Dương nghe mà nhắc đầu, nói: "Thôi thôi! Tôi mang ông ta đến đây luôn, ông tự mình nói chuyện đi"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Cậu tiếp quả công chuyện cụ thể, tôi phụ trách trù tính, loại chuyện nhỏ này tôi không cần can thiệp vào"
Trương Dương có chút buồn bực, nói: "Lão Đỗ, tôi cảm thấy ông đã thay đổi"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Thay đổi chổ nào?"
"Ông càng ngày càng trở nên dối trá"
Đỗ Thiên Dã cười ha hả nói:" Biết kẻ dối trá trên chính trị gọi là gì không?"
Trương Dương lắc đầu.
"Gọi là trưởng thành!"
Trương Dương nghĩ tới nghĩ lôn, rồi thu xếp cho Hà Trường An đến Nông Gia Thái ở Nam hồ ăn, Hà Trường An có cái gì mà chưa thấy qua, mời gã đi ăn khách sạn lớn, đưa mắt ra nhìn khắp Giang thành, loại cao cấp nhất cũng chỉ có bốn sao, vậy thì có cái gì để mà ăn, mời ông ta đến Nam hồ, cho ngồi thuyền gỗ chạy máy, bàn ghế đặt sẵn trên thuyền, lúc ăn, thì cho thuyền chị, thưởng thức phong cảnh Nam hồ, uống rượu nói chuyện, như vậy còn hay hơn nhiều.
Hà Trường An rất là thỏa mãn với an bài của Trương Dương, Hà Trường An có mang đến một gã trợ thủ, bên này thì Trương Dương mang Thường Lăng Phong đến, bởi vì nói chuyện chính sự, cho nên phương diện uống rượu chỉ lướt qua thôi.
Hà Trường An mặc một bộ trang phục Trung Quốc màu xám, cái này làm cho người ta có cảm giác rất bình thản tùy ý, xem ra việc buôn bán và tu luyện võ công cũng không có nhiều phân biệt, cảnh giới càng cao thì càng trở về nguyên trạng.
Trương Dương nâng ly rượu lên nói:" Hoan nghênh! Hà tiên sinh đến Giang thành làm khách!" Theo lý mà nói thì Trương Dương nên gọi gã một tiếng chú Hà, chỉ là trong trường hợp nghiêm túc này thì nên gọi là Hà tiên sinh.
Hà Trường An cười nói: "Cảm ơn thị trưởng Trương đã thịnh tình, lần này tôi đến Giang thành không chỉ để làm khách, tôi chuẩn bị cắm rễ tại Giang thành, ít nhất cũng muốn làm một công dân danh dự"
Trương Dương cười nói: "Nếu như lần này đàm phán thành công, sân bay xây dựng xong, thì công dân danh dự của ông cứ để tôi lo"
Hà Trường An mỉm cười nói: "Một lời đã định, trí nhớ của tôi rất tốt, cậu ngàn vạn lần đừng quên"
Trương Dương gật đầu.
Hà Trường An nói: "Căn cứ theo hiểu biết của tôi, xây dựng một sân bay có quy mô như vậy, tính luôn cả vật liệu xây dựng lên giá bên trong, thì phỏng chừng cũng cần từ mười hai đến mười ba tỷ, xin hỏi thị trưởng Trương, tình huống trù bị tài chính của các người bây giờ ra sao rồi?"
Trương Dương cười nói: "Rất thuận lợi, các giới trong xã hội đều ủng hộ chúng tôi" Những lời này rõ ràng là nói láo mà không chớp mắt.
Hà Trường An nói: "Thị trưởng Trương đã coi tôi là người ngoài rồi, hai chúng ta đều đối mặt ngồi ở đây, vậy thì cũng đừng vòng vo nữa. Tôi biết các người từ ngân hàng Ngũ Gia Giang Thành lấy được hai tỷ rưỡi, số tiền này có thể đủ ứng phó để khởi động, nhưng mà lổ hổng tài chính của các người vẫn còn rất lớn, nếu như thật sự muốn khởi động một công trình lớn như vậy, trong tay chỉ có hai tỷ rưỡi, mà muốn khởi công, thì rõ ràng chính là một công trình thiếu đi trách nhiệm rồi, bởi vì không ai có thể dự tính được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như chỉ cần tài chính mà xảy ra vấn đề, thì công trình sẽ phải đối mặt với đình công"
Trương Dương tràn ngập thưởng thức nhìn Hà Trường An, người này quả nhiên không giống người thường, ông ta lần này đến đây quả thật đã chuẩn bị đầy đủ, không nắm chắc thì không bước đi. Trương Dương mỉm cười nói: "Hà tiên sinh, bây giờ ông đã hiểu rõ tình huống của chúng tôi, nhưng mà chúng tôi lại hoàn toàn không biết gì về tình huống của ông cả, ông có thể nói cho chúng tôi biết, ông có ưu thế gì không?"
Hà Trường An nói: "Lẽ nào trong điện thoại tôi nói không rõ ràng sao? Các người thiếu tiền, cũng thiếu kinh nghiệm quản lý tương qua, mà hai cái này tất cả tôi đều có đủ"
Trương Dương nói: "Hà tiên sinh dự định viện trờ không trả lại cho Giang thành?"
Hà Trường An cười nói: "Cậu hẳn là cũng rõ, tôi là một thương nhân, thương nhân lấy lợi làm đầu, nhưng mà tôi không giống với những thương nhân khác, cái bọn họ lo lắng đầu tiên chính là lợi ích kinh tế, còn tôi trong lúc lo lắng lợi ích kinh tế, cũng đồng thời cũng suy nghĩ đến hiệu quả và lợi ích tốt đẹp nhất cho xã hội. Tôi đầu tư sân bay, đương nhiên là không phải đầu tư không công, tôi cũng không phải là Lôi Phong, tôi không đi làm chuyện cứu người không cần hồi báo, tôi cũng có điều kiện của tôi"
Trương Dương nói: "Hà tiên sinh mời nói"
Hà Trường An nói: "Trong vấn đề tài chính để tôi thao tác, nhưng mà tôi muốn trong việc xây dựng sân bay có quyền lực nhất định của mình, những chổ liên quan đến tiền không cần các người hỏi tới, những mà sử dụng vật liệu, máy móc xẩy dựng, và trong phương diện điều phối nhân viên tôi muốn có quyền lực tương ứng. Tôi muốn tham gia vào tổ bình thẩm gọi thầu, nói cách khác, tôi muốn gia nhập vào ban quản lý xây dựng sân bay, yêu cầu này cũng không quá đáng, tôi là bên bỏ vốn, tôi nên có quyền lực như vậy!"
Trương đại quan nhân lắc đầu quả quyết: "Không được!"
Hà Trường An ngạc nhiên nói: "Vì sao không được?"
Trương Dương nói:"Những quyền lực theo như lời ong nói đều thuộc về phạm vi chức quyền của tôi, tôi đáp ứng yêu cầu của ông rồi, chẳng khác nào là tôi đem quyền lực hai tay dâng tặng ra ngoài, ông nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý sao?"
Hà Trường An mỉm cười nói:" Cậu là một người lấy đại cục làm trọng, tôi tin tưởng cậu sẽ đồng ý"
Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần thương lương, ông nguyện ý đầu tư thì chúng tôi hoan nghênh hai tay, nhưng mà ông muốn quyền quản lý, tôi sẽ không đồng ý, phương diện chính phủ thị ủy Giang thành cũng không đồng ý. Xây dựng sân bay là một công trình trọng điểm, đại biểu cho hình tượng của chính phủ Giang thành. Hà tiên sinh, ông muốn cướp đoạt quyền lực của chính phủ, cái này có phải là hơi quá phận không?"
Hà Trường An thở dài nói: "Tôi bỏ vốn, nhưng không có quyền nói chuyện, các người thấy như vậy là công bằng với tôi sao?"
Trương Dương nói: "Hà tiên sinh, có một điều tôi muốn nói rõ với ông, ông đến Giang thành không phải là để tranh luận công bằng với tôi, ông muốn đầu tư sân bay, thì chứng minh là ông vô cùng xem trọng tương lai kinh tế của Giang thành, xem trọng Giang thành chính là xem trọng chính phủ thị ủy Giang thành chúng tôi, và dành cho chúng tôi tin tưởng nguyên vẹn, tiền ông đầu tư vào Giang thành, tuyệt đối sẽ không uổng phí"
Hà Trường An nói: "Đây là vấn đề tin tưởng lẫn nhau, các người cũng thiếu sự tin tưởng về tôi"
Trương Dương nói: "Hà tiên sinh, ông cần phải rõ ràng chúng ta là thế chế xã hội, dựa theo lý luận của ông, ông đầu tư xây dựng sân bay, thì chúng tôi đem quyền quản lý công trình sân bay giao cho ông, như vậy tôi khuyên ông đi đầu tư xây dựng tòa thị chính đi, như vậy thì toàn bộ quyền lực ở Giang thành đều giao cho ông rồi
Hà Trường An làm sao mà không nghe ra ý trào phúng trong câu nói của Trương Dương được, chỉ là gã không tức giận, cười ha hả lên, Trương Dương còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của gã. Gã vốn tưởng rằng vấn đề thiếu hụt tài chính nghiêm trọng đã làm cho Trương Dương đau đầu, chỉ là không ngờ rằng torng chuyện giành quyền chỉ huy công trình vẫn không chịu lùi bước. Hà Trường An biết bất luận hợp tác nào cũng bắt đầu từ việc cò kè mặc cả này, bây giờ là giữa gã và Trương Dương, gã sẽ không chịu lùi bước, bởi vì bây giờ chỉ có gã mới có thể cung cấp đủ số tài chính là chính phủ Giang thành mong muốn, gã tin tưởng vững chắc, Trương Dương cuối cùng sẽ phải cuối đầu với mình.
Trương đại quan nhân cũng đã sớm có lĩnh giáo về phương pháp làm việc của Hà Trường An, lời nói vừa rồi cũng không phải là chỉ suy nghĩ cho lợi ích của bản thân hắn, mà hắn còn suy nghĩ cho phương diện chính phủ thị ủy Giang thành nữa, tuyệt đối không thể hy sinh lợi ích của chính phủ.
Hà Trường An nói: "Tôi thật lấy làm tiếc, thật ra thì vô luận là quyền quản lý nằm trong tay ai, chỉ cần sân bay xây dựng xong, thì người được lợi không phải là dân chúng sao?"
Trương Dương nói: "Chính phủ thị ủy chúng tôi xem hạng mục sân bay này là một việc tạo phúc cho dân, Hà tiên sinh có thể ôm tâm lý giống chúng tôi sao? Tôi không tin"
Hà Trường An mỉm cười hỏi: "Vì sao không tin?"
Trương Dương nói: "Bởi vì tín ngưỡng của chúng tôi là đảng, còn tín ngưỡng của ông là tiền!"
Tín ngưỡng của Trương đại quan nhân là cái gì, thật ra trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn chỉ tín ngưỡng về bản thân hắn, nhưng mà đối với Hà Trường An thì không thể nói như vậy. Lời nói vừa rồi của Trương Dương đã thể hiện được việc rèn luyện chính trị hằng ngày của hắn, hắn đã có thể đứng trên góc độ của lợi ích Giang thành mà suy nghĩ và xử lý công việc, hắn phải giữ tình lợi ích tập thể, lợi ích đoàn đội.
Sau khi chào tạm biệt Hà Trường An, bọn họ tự lên xe ô tô của mình, Trương Dương rất không hiểu được biểu hiện ngày hôm nay của Thường Lăng Phong, hắn nói: "Sao cậu không nói câu nào hết vậy? Kêu cậu đến là để cho cậu cỗ vũ giúp tôi, mà cậu thì ngược lại, trở thành một hũ nút im re"
Thường Lăng Phong mỉm cười nói:" Chỉ nói cho một mình cậu, tôi nói thì có được gì đâu? Hơn nữa, chuyện này trên nguyên tắc là không khoan nhượng, câu nói vừa nãy của cậu rất đúng, ông ta đầu tư sân bay mà muốn quyền quản lý xây dựng sân bay, vậy nếu ông ta đầu tư xây dựng tòa thị chính, vậy chẳng phải là đem cái bí thư thị ủy tặng cho ông ta? Ông ta không rõ mình đang làm cái gì sao? Ông ta là một thương nhân, chúng ta đang làm công trình chính phủ, chính phủ không yêu cầu ông ta viện trợ, mà chính phủ cho ông ta một cơ hội kiếm tiền, cho nên biểu hiện của ông ta rất cường thế, cũng bởi vì ông ta nắm đúng mạch máu của m2inh, ông ta cho rằng chúng ta bây giờ không có tiền để dùng, cho nên muốn tranh thủ được điều kiện ưu đãi và lợi ích lớn nhất"
Trương Dương nói: "Cái gì cũng cho ông ta, vậy những người chúng ta còn làm cái gì nữa? Chỉ là bây giờ trong tay chúng ta quả thật không có nhiều tiền để dùng"
Thường Lăng Phong cười nói: "Gấp cái gì, đi từng bước tính từng bước, chúng ta vẫn không thay đổi phương hướng, họp gọi thầu vẫn không đổi, Hà Trường An nói có tiền, nói ông ta có thể mời đến đội quản lý có kỹ thuật tiên tiến, tiền thì chúng ta hiện nay quả thật không có nhiều, nhưng mà đội quản lý có kinh nghiệm và hiệu suất làm việc thì chúng ta vẫn có thể mời đến đoực, tôi có một bạn học tên là Quy Điền Hạo Nhị, làm việc trong phương diện quản lý kiến trúc, đã từng tham gia xây dựng sân bay của các quốc gia nước ngoài, phụ trách công tác chỉ huy công trường"
"Người Nhật Bản à?" Trương đại qua nhân nảy lên một phán đoán, cũng khó trách, Thường Lăng Phong du học tại Nhật về, bạn học của hắn đương nhiên là người Nhật chiếm đa số, Trương Dương nói: "Tôi nghe nói người Nhật lấy lương cao lắm, cậu mời hắn về, sợ rằng tiền lương sẽ rất xa xỉ"
Thường Lăng Phong cười nói: "Có tiền thì phải có giá của nó, đem tiền đặt lên chổ cần thiết nhất, thì tất cả mọi việc đều thuận lợi"
"Người Nhật Bản mà cũng làm quản đốc à, vậy cần phải tốn bao nhiêu tiền?"
Thường Lăng Phong nói: "Tôi phát hiện ra cậu gần đây càng ngày càng giống đám keo kiệt"
Trương Dương nói: "Không cách nào không keo kiệt được, tài chính mà chúng ta có thể dùng, đều là đi cầu mấy ông nội bà nội kia, tiền có thể dùng ít đến đáng thương"
Thường Lăng Phong nở nụ cười.
Trương Dương lại nói: "Cậu nói xem nếu chúng ta mời người Nhật Bản về làm quản lý, thì có trở thành đề tài bàn tán cho mấy người kia không?"
Thường Lăng Phong nói: "Cậu vốn không phải là một người lo trước lo sau, lúc trước cậu làm việc có từng suy nghĩ đến cảm thụ của người khác không?"
Trương Dương nói: "Sao tôi nghe thế nào cũng giống cậu đang mắng tôi vậy?"
Thường Lăng Phong cười nói: "Cậu là lãnh đạo của tôi, tôi muốn mắng cũng phải mắng sau lưng cậu"
Trương Dương chỉ vào Thường Lăng Phong, nói: "Học cái xấu, không cần phải hỏi, tất cả đều học được từ Chương Duệ Dung cả"
Thường Lăng Phong nói: "Đừng có lôi cô ta vào, cô ta không liên quan gì đến chuyện này"
Trương Dương nói: "Sao lại không liên quan, cậu lột xác cũng bắt đầu từ trên người cô ta"
Thường Lăng Phong cũng không tiếp tục trọng tâm câu chuyện này nữa, nói tránh đi: "Trường học sắp khai giảng rồi, khoảng thời gian gần đây tôi phải về Phong Trạch, chuẩn bị vài chuyện, tôi chỉ có thể giúp cậu xem xét về đoàn đội xây dựng, về phần tài chính, thì cậu tự nghĩ biện pháp đi"
Trương Dương nói: "Xem ra tôi cần phải chu toàn với lão cáo già Hà Trường An này một phen rồi"
Ngay từ đầu Trương Dương đã không coi Hà Trường An là một thương nhân đơn thuần, thủ đoạn và năng lực của Hà Trường An hắn cũng rất rõ ràng, Trương Dương cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng rồi, chuyện mà Hà Trường An nhìn trúng thì không bỏ qua đơn giản. Trương Dương không muốn giao quyền quản lý, nhưng mà hắn vẫn có chút nhớ thương số tiền trong tay của Hà Trường An, hai chuyện này đúng là có mâu thuẫn với nhau trầm trọng.
Tầng lớp lãnh đạo tối cao của Giang thành bởi vì sự xuất hiện của Hà Trường An mà đã chia thành hai phái, trong đó một phái do Tả Viên Triêu dẫn đầu là phái ủng hộ, bọn họ ủng hộ không phải là Trương Dương, mà là Hà Trường An.
Trong hội nghị thường ủy, Tả Viên Triêu đại biểu cho đoàn thể của gã đưa ra quan điểm của mình, Tả Viên Triêu nói: "Tôi thấy Hà Trường An nguyện ý bỏ vốn là một chuyện tốt, người ta bỏ ra một số tiền lớn như vậy để xây dựng sân bay, giao quyền quản lý và quyền nói chuyện cho người ta cũng hẳn là nên, chúng ta làm lãnh đạo, hẳn là phải đưa ánh mắt ra nhìn xa một chút, lúc nhìn nhận vấn đề cần phải nhìn sâu hơn một chút"
Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu nói: "Vậy cũng không thể không để ý đến nguyên tắc giai cấp, nếu cái gì cũng do hắn định đoạt, thì mặt mũi của chính phủ chúng ta để đi đâu?"
Tả Viên Triêu mỉm cười nói: "Lão Từ, ông cảm thấy mặt mũi quan trọng hay lợi ích mà dân chúng thu được quan trọng?"
Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính phủ Mã Ích Dân nói:" Tôi tán thành lời nói của thị trưởng Tả, Hà Trường An là một phú thương trong nước ai cũng biết, ông ta có tài chính khổng lồ, có tài chính của ông ta rót vào, thì chuyện xây dựng sân bay Giang thành cũng có thể giải quyết dễ dàng, những cán bộ lãnh đạo như chúng ta, đều là đầy tớ của dân chúng, cần phải đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu"
Vinh Bằng Phi nói: "Có chuyện tôi muốn nhắc nhở các vị thường ủy, Hà Trường An là một thương nhân, giao quyền quản lý xây dựng sân bay cho ông ta, ai có thể bảo đảm rằng ông ta sẽ đem lợi ích của dân chúng đặt lên hàng đầu?"
Mã Ích Dân nói: "Trong thương nhân cũng có thương nhân yêu nước, theo tôi được biết thì Hà Trường An là một nhà từ thiên, cho dù ông ta dự định thu được lợi ích từ trong hạng mục này, thì đối với tình hình thiếu hụt tài chính của chúng ta hiện nay, nếu chỉ dựa vào tài chính của chính phủ, căn bản là không đủ sức làm một hạng mục lớn như vậy, ban chỉ huy sân bay cũng đã được trù bị một thời gian rồi, nhưng ngoại trừ mấy ngân hàng cho vay bên ngoài ra, thì tôi không thấy có nhiều tiến triển lắm, phương diện tài chính vẫn tồn tại một lổ hỏng rất lớn. Hà Trường An nguyện ý ra tiền, chúng ta có thể căn cứ theo nguyên tắc đôi bên cùng có lợi để hợp tác với ông ta, thật ra ánh mắt của chúng ta không nên nhìn trước mắt, hạng mục sân bay mới đại biểu cho hình tượng của Giang thành không sai, nhưng mà nếu như không xây dựng nổi, vĩnh viễn chỉ là ảo tưởng, thì đúng là không hơn gì. Bí thư đỗ đã nhiều lần nhấn mạnh rằng phải lấy hạng mục sân bay mới này làm lễ chào mừng Hồng Kong trở về, chỉ là công trình đến bây giờ vẫn chưa khởi công, tài chính thì chậm chạp không thay đổi, vậy thì cái kế hoạch này chỉ là nói suông mà thôi, bây giờ có một cơ hội tốt ngay trước mắt chúng ta, chúng ta không có lý do để bỏ qua"
Đỗ Thiên Dã không nói gì, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, ông ta đem ánh mắt lên trên người Lý Trường Vũ, là mong muốn Lý Trường Vũ trong thời gian này nên nói ra ý kiến của hắn. Chỉ là Lý Trường Vũ tựa hồ không chú ý đến ánh mắt của ông ta, cúi đầu tựa hồ như đang suy nghĩ tâm sự gì đó.
Tả Viên Triêu nói: "Tôi thấy đây là chuyện tốt, yêu cầu đầu tiên của cải cách chính là những cán bộ chúng ta cần phải khai thách tư duy của mình, ánh mắt phải nhìn xa hơn một chút, chần chừ là một biểu hiện không tốt của công tác. Sân bay mới được xây dựng trên địa bàn của Giang thành, không sợ Hà Trường An giở trò gì, cho dù giao quyền giám sát cho ông ta, cũng không có gì là không được, chúng ta vẫn có tác dụng giám sát mà!"
Đỗ Thiên Dã chậm rãi hạ tách trà xuống, nói: "Chủ nhiệm Triệu, anh là phó chỉ huy hạng mục sân bay này, anh nói một chút về ý kiến của mình đi"
Triệu Dương Lâm vốn không muốn nói, chỉ là Đỗ Thiên Dã đã gọi đích danh ông, ông cũng chỉ có thể nói ra, Triệu Dương Lâm ho khan một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy lòi nói của mọi người đều có đạo lý, ý nghĩ khai thác để hấp dẫn đầu tư là đúng, nhưng kiên trì nguyên tắc giai cấp, chiếu cố cho hình tượng chính phủ cũng đúng, tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để kết hợp hai cái này lại, đưa ra biện pháp hoàn mỹ"
Trong lòng Tả Viên Triêu thầm mắng, Triệu Dương Lâm hoàn toàn là nói nhảm, lão già này hiện nay đang âm thầm tranh thủ lợi ích chính trị lớn nhất cho con rể, căn bản là không dám đắc tội với Đỗ Thiên Dã.
Từ Bưu cũng không được vui, gã nhanh mồm nói: "Từ xưa đến năm, cá và gấu không thể gộp chung lại, muốn lấy cả hai thì căn bản là không có khả năng" Những lời này giống như đang nói về chuyện mà hội nghị đang thảo luận, chỉ là tất cả đều nghe ra gã ta đang châm chọc lập trường chính trị của Triệu Dương Lâm, trong lòng cả đám đều âm thầm bật cười.
Triệu Dương Lâm vẫn không hề đổi sắc, ông mỉm cười nói: "Có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, mọi người có thể phát huy được trí tuệ tập thể, tìm ra điểm chung, bỏ qua những điểm khác, ngih4 ra một biện pháp mà cả hai đều hoàn mỹ!" Bản sắc của lão bánh quẩy chính trị này biểu lộ ra không sót chút nào.
Lý Trường Vũ từ đầu cuộc họp đến giờ không nói gì rốt cục đã lên tiếng, gã bình thản nói: "Mọi người đã quên một việc, Hà Trường An có tiền không sai, nhưng mà hắn lợi dùng ưu thế trong tay, mà tạo áp lực với Giang thành chúng ta, hắn muốn có d9c quyền quản lý xây dựng sân bay, thật ra mục đích chân chính phía sau chính là muốn thu được lợi ích lớn nhất từ việc xây dựng sân bay, đây mới là chổ căn bản của vấn đề, nếu chúng ta đáp ứng điều kiện của hắn chính là khuất phục!" Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi còn chưa thấy thương nhân nào lợi hại như vậy, hắn ta can đảm đến mức dám dùng tiền tài quyền thế để uy hiếp chính phủ"
Mã Ích Dân nói: "Chuyện bé xé ra to, làm gì có nghiêm trọng như vậy!"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi cảm thấy phó thị trưởng Lý nói không sai, Hà Trường An đang thủ đoạn thương nghiệp để bàn điều kiện làm ăn với chính phủ chúng ta"
Tả Viên Triêu nói: "Vậy các người có ý gì? Đặt ra một đầu tư lớn, một cơ hội xây dựng sân bay tốt nhất xuất hiện, chúng ta mở to mắt ra nhìn cơ hội này bỏ đi? Cải cách cũng có thay đổi! nguyên tắc giai cấp chúng ta không thể quên, nhưng bản thân việc quản lý thành thị cũng là một loại kinh doanh, cái chúng ta cần suy nghĩ chính là dưới tình huống không làm trái lại nguyên tắc giai cấp mà vẫn thu được lợi ích lớn nhất cho dân chúng"
Đỗ Thiên Dã bật cười, tất cả thường ủy đều cảm thấy khó hiểu vì nụ cười của ông ta, cả đám đều nhìn về hướng Đỗ Thiên Dã, chờ đợi ông ta giải thích.
Đỗ Thiên Dã nói: "Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, chuyện này vẫn chưa đến lượt chúng ta quan tâm, nếu Trương Dương đã từ chối Hà Trường An, thì như vậy là có lý do của hắn, tôi giao hạng mục sân bay này cho Trương Dương đi làm, tôi làm ra lựa chọn như vậy, cũng là bởi vì tôi có đủ lòng tin với Trương Dương, các người thảo luận chuyện này tôi rất hoan nghênh, nhưng mà nếu ai phản đối Trương Dương, chính là phản đối tôi, và cũng là không tin tưởng ánh mắt của tôi. Tôi nói rồi, quyền quản lý xây dựng sân bay bây giờ vẫn thuộc về Trương Dương, chuyện này không cần phải thảo luận, câu nói của đồng chí Trường Vũ rất đúng, tôi cũng chưa từng thấy thương nhân nào lợi hại như vậy, can đảm đến mức dám dùng tiền tài quyền thế để uy hiếp chính phủ, một thương nhân không tôn trọng chính phủ Giang thành, thì không có khả năng suy nghĩ đến lợi ích của dân chúng Giang thành, cho dù hắn có tiền, thì có thể có bao nhiêu tiền, phú khả địch quốc? Đó chỉ là mấy chữ trong truyền thuyết thôi, tài chính của Giang thành chúng ta tuy rằng khẩn trương, nhưng mà vẫn còn chưa đến nổi phải nhìn mặt người khác mà nói chuyện, tôi tin rằng, chúng ta cho dù không cần tiền của hắn cũng có thể xây dựng hạng mục sân bay này"
Trong hội trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tả Viên Triêu âm thầm thở dài một hơi.
Đỗ Thiên Dã lại nói: "Chúng ta phải tin tưởng đồng chí của mình, không có đủ tin tưởng, thì đoàn đội của chúng ta vẫn chưa đạt đến đủ lực ngưng tụ"
Mã Ích Dân nói: "Bí thư Đỗ, tôi cảm thấy cơ hộ này rất hiếm có, bỏ qua thật sự đúng là đáng tiếc..."
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: "Chủ tịch Mã, anh làm công tác hội nghị hiệp thương chính trị, không hiểu kinh tế!"
Những lời này không cho Mã Ích Dân một chút mặt mũi nào hết, nghe xong mà mặt già của Mã Ích Dân đỏ bừng lên, hận không thể xông lên túm lấy cổ áo của Đỗ Thiên Dã để lý luận, Đỗ Thiên Dã mới là lãnh đạo đệ nhất của Giang thành, đầu tiên không nói về chức vị, thể trạng của Đỗ Thiên Dã cũng cường tráng hơn gã rất nhiều, các mặt đều hơn bản thân gã, nếu như còn lấy cứng đấu cứng với người ta, thì chỉ có tự tìm xấu hổ.
Triệu Dương Lâm có chút đồng tình nhìn Mã Ích Dân, biểu hiện ngày hôm nay của Mã Ích Dân quả thật có chút cấp tiến quá mức, Triệu Dương Lâm bỗng nhiên rõ ràng, lập trường chính trị của mình đột nhiên áp dụng một hình thức trung hòa, làm cho đoàn đội của Tả Viên Triệu, Mã Ích Dân xuất hiện hoảng loạn, bọn họ thiếu đi một tâm phúc, Triệu Dương Lâm không khỏi có chút đắc ý, sự thật đã chứng minh được tầm quan trọng của mình, chỉ là thời gian không cho phép gã tiếp tục chơi trò chơi chính trị thôi, tiền đồ của con rể Tôn Đông Cường mới là quan trọng nhất, trong hạng mục sân bay ông sẽ áp dụng thái độ thỏa hiệp, chính là trao đổi lợi ích chính trị giữa ông và Đỗ Thiên Dã.
Tả Viên Triêu nhìn Mã Ích Dân một chút, lại nhìn Triệu Dương Lâm một chút, trong lòng gã tràn ngập một cảm giác bất mãn không nói nên lời, lão cáo già Triệu Dương Lâm đã hoàn toàn không thể trông cậy được, mà ngoài ra, danh tiếng của Đỗ Thiên Dã gần đây cũng càng ngày càng trở nên cứng, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, thì Giang thành sau này sẽ không còn chổ cho gã nói chuyện, gã quyết không thể để chuyện này phát triển tùy ý được.
Mã Ích Dân vẫn còn chưa khôi phục lại từ trong xấu hổ, thì Đỗ Thiên Dã đã không nhịn được, khoát tay nói: "Tan họp!"