Bệnh tình của Từ Lập Hoa đã bắt đầu có chuyển biến tốt, Trương Dương thay đổi bài thuốc theo bệnh tình của bà, thấy mẹ mình ngày một khỏe lên trông thấy, Trương Dương cũng cảm thấy vui, hắn cũng giữ lời hứa với Đỗ Thiên Dã, ngay lập tức đưa bài thuốc cho xưởng sản xuất thuốc, giờ đây nếu như muốn có một loại thuốc mới, chỉ việc đi xin cấp phép đã mất mấy tháng, Thường Hải Thiên thầm bảo xưởng thuốc điều chỉnh bài thuốc của thuốc kháng độc, sản xuất nhiều hơn để phục vụ thị trường. Hiệu quả lớn lao của nó ngay lập tức gây ra phản ánh tốt từ phía xã hội, loại thuốc kháng độc không đủ bán, những đoàn xe đến xưởng thuốc nhập hàng xếp thành hàng dài, hình thành một hình ảnh rất hùng vĩ.
Trong cuộc họp thường ủy ở Giang Thành, Đỗ Thiên Dã đã khẳng định năng lực lãnh đạo và tác dụng của các cán bộ toàn thành phố, còn về Trương đại quan là người đứng đằng sau nỗ lực, rất bất hạnh, lần này lại trở thành anh hùng vô danh.
Đỗ Thiên Dã tuyên bố một tin tức tốt lành, Giang Thành xin đưa vào sử dụng sân bay mới đã được phê chuẩn, Đỗ Thiên Dã nói: “Sự lạc lậu nghiêm trọng của các thiết bị sân bay đã kìm hãm sự phát triển của kinh tế Giang Thành, lần này phương án sân bay mới của chúng ta được phê chuẩn, chúng ta cần phải hoàn thành công tác đấu thầu sân bay trong thời gian ngắn nhất, cần phải xây dựng một sân bay đứng đầu Giang Thành, đứng đầu Bình Hải, đứng đầu cả nước.”
Tất cả các đảng ủy đều vỗ tay cho tin này, thị trưởng Tả Viên Triều nói: “Về việc kiến thiết sân bay, chính phủ thành phố đã có phương án hoàn chỉnh từ lâu, tước kia phương án này luôn do đồng chí Tiêu Minh phụ trách, tôi đều nghị để đồng chí Tiêu Minh đảm nhận việc chỉ huy hiện trường của sân bay lần này, phụ trách công tác chỉ huy và lãnh đạo cụ thể.” Gần đây Tiêu Minh và Tả Viên Triều rất thân nhanu, Tả Viên Triều đề nghị để gã đảm nhận công việc này không có gì là lạ.”
Tiêu Minh cười khiêm tốn đap: “Cảm ơn sự xem trọng của các vị lãnh đạo, tôi….”
Đỗ Thiên Dã ngắt lời của gã: “Đồng chí Tiêu Minh còn công tác quan trọng hơn nữa, sự phát triển của khu khai phá Giang Thành không thể rời khỏi đồng chí ấy được, công tác chỉ huy của sân bay mới lại vô cùng phức tạp, tôi thấy đồng chí Tiêu Minh không phù hợp.” Đỗ Thiên Dã đã phủ quyết ngay Tiêu Minh tại hiện trường.
Tiêu Minh rất khó xử, một câu nói đến một nửa, đã bị Đỗ Thiên Dã đập vào mặt không thương tiếc rồi, xem ra Đỗ Thiên Dã khá khó chịu với gã. Gã nhìn sang Tả Viên Triều như cầu cứu, Tả Viên Triều không nói ngay, dù sao Đỗ Thiên Dã cũng mới là người lãnh đạo đứng đầu, hội thường ủy là vũ đài của người ta.
Đỗ Thiên Dã nói: “Sân bay mới của chúng ta chọn địa điểm ở Phong Trạch, nên để một vị cán bộ hiểu tình hình của Phong Trạch đứng ra đảm nhận công tác chủ trì. Tôi thấy Trương Dương khá được, trẻ tuổi, năng nổ, hơn nữa, chỗ nào cũng có quan hệ, những công việc bẩn mệt thế này nên đưa cho cán bộ trẻ phụ trách.”
Đại đa số thường ủy ở đó đều biết, Đỗ Thiên Dã là nhét người thân của mình vào, có điều họ cũng không thể nào phủ nhận những đánh giá của Đỗ Thiên Dã với Trương Dương, Trương Dương thật sự trẻ tuổi và năng động, còn có những quan hệ thượng tầng nữa, nhưng điều này không thể nói được rằng hắn có tư cách đảm nhận công việc quan trọng như vậy. Thị trưởng Tả Viên Triều đứng đầu phản đối: “Tôi thấy Trương Dương không phù hợp với những công việc thế này, cậu ấy quá trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm chính trị, công trình quan trọng như thế này giao cho cậu ấy phụ trách là không phù hợp.”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Thị trưởng Tả đợi tôi nói xong rồi hẵng phát biểu ý kiến được không?” Thời gian gần đây, Đỗ Thiên Dã cực kỳ khó chịu với Tả Viên Triều, từ tin tức mà gã có được, không biết làm thế nào mà Tả Viên Triều lại leo lên được đến chỗ Kiều Chấn Lương, đã trở thành nhân vật trung tâm luôn đứng cùng gã trong thường ủy, đám người Triệu Dương Lâm đoàn kết xung quanh gã, thường xuyên hát trái điệu với Đỗ Thiên Dã về mặt phương án, thực ra phương án sân bay mới giao cho Tiêu Minh cũng chẳng có gì là không thỏa đáng cả, nhưng Đỗ Thiên Dã không muốn để cho Tả Viên Triều được thỏa lòng, Đỗ Thiên Dã không phải là người hẹp hòi, nhưng trên mặt chính trị không thể nào dễ dàng nhượng bộ được, hạng mục sân bay mới là một thành tích lớn, nếu như gã nhượng bộ, thì có nghĩa là dâng thành tích này cho người khác, sự nhượng bộ trong chính trị, chỉ làm cho người khác mạnh lên, Đỗ Thiên Dã quyết không bao giờ phạm phải những sai lầm đơn giản như thế này, Đỗ Thiên Dã nói: “Đầu tiên, hạng mục sân bay mới đối diện là vấn đề một lỗ hổng lớn về tiền tài, là một người phụ trách hạng mục đầu tiên phải có năng lực thu thập tiền tương đối, tôi muốn hỏi một chút, trước mắt trong những cán cộ trẻ tuổi của Giang Thành, còn ai có khả năng vượt qua Trương Dương trong khoản này?”
Câu này làm cho tất cả mọi người đều á khẩu, mặc dù Trương Dương hay gây rối, nhưng năng lực chiêu thương của hắn là điều mọi người không thể phủ nhận. Hắn ở Xuân Dương, chỗ này nổi, hắn đến Giang Thành cũng nổi, giờ đây hắn đến Phong Trạch, làm cho công tác chiêu mộ nguồn vốn ở Phong Trạch làm đâu ra đấy, thành tích bày ở đó không thể phủ nhận được.
Đỗ Thiên Dã lại nói: “Cậu ấy là phó thị trưởng Phong Trạch, khá rõ tình hình ở Phong Trạch, có ưu thế.”
chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm không nói gì, với y, Trương Dương đảm nhận việc tổng chỉ huy sân bay chưa chắc đã không phải là việc tốt, sân bay đồng nghĩa với việc đã chôn một quả mình xuống Phong Trạch, đã vạch ra một khu đặc biệt, về sau mâu thuẫn giữa Trương Dương và bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa nhất định sẽ ngày càng kịch liệt hơn, Triệu Dương Lâm nghĩ đến con rể của mình Tôn Đông Cường, đấu tranh chính chỉ, chỉ có ở trong đấu tranh mới tìm được cơ hội.
Tả Viên Triều nói: “Năng lực quan trọng, nhưng kinh nghiệm lãnh đạo cũng quan trọng.”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Tôi đã nói rằng, tôi chưa nói hết câu, đồng chí Viên Triều trở nên nóng vội như vậy từ bao giờ thế?”
Tả Viên Triều nóng hết mặt, Đỗ Thiên Dã không thèm nể mặt gã trước mặt nhiều người như vậy.
Đỗ Thiên Dã nói: “Bất cứ công tác lãnh đạo nào cũng cần phải có một sự phân bố hợp lý, cũng chính là cái hợp nhóm mà chúng ta thường nói, Trương Dương quả thật thiếu kinh nghiệm chính trị, vì thế tôi đề nghị để cậu ấy làm công tác chỉ đạo hiện trường, còn tổng chỉ huy để tôi tự trách đảm nhận, đương nhiên, tôi chỉ là góp tên vào đó thôi. Do chủ nhiệm Triệu đảm nhận phó tổng chỉ huy, chủ nhiệm Triệu có đồng ý không?”
Triệu Dương Lâm không ngờ Đỗ Thiên Dã lại đá quả bóng lên đầu y, y ngớ người, y và Đỗ Thiên Dã hát trái điệu đã lâu, Đỗ Thiên Dã đâu có lý do gì chọn y cơ chứ? Triệu Dương Lâm dựa vào kinh nghiệm chính trị của mình, ngay lập tức đã phân tích ra, chiêu này của Đỗ Thiên Dã là để làm phân hóa nội bộ, trước đó y và Tả Viên Triều hiểu nhau như vậy, giờ y là phó tổng chỉ huy, bên trên có Đỗ Thiên Dã, bên dưới có Trương Dương, rõ ràng chẳng có tác dụng gì cả, Đỗ Thiên Dã làm như vậy cũng chỉ là để bày trò mà thôi, dùng y để bịt miệng những người khác. Nhưng Triệu Dương Lâm lại không thể khước từ, y cười nói: “Bí thư Đỗ đã tín nhiệm tôi như vậy, thì tôi sẽ phát huy hết ức.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Phối hợp giữa mới và cũ, giữa già và trẻ, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn năng lực có năng lực, tôi nghĩ kết hợp như thế này là khá hợp lý rồi, có chủ nhiệm Triệu hộ giá, Trương Dương nhất định có thể phát huy được hết năng lực của mình.” Gã cố ý nhấn mạnh chữ hộ giá, mục đích là để nói rõ, công việc chính của Triệu Dương Lâm là hộ giá mà thôi, còn những công việc chủ yếu không đến lượt y quản.
Tả Viên Triều á khẩu không nói được gì, gã phát hiện ra vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này đã bắt đầu có sự tiến bộ trong thủ đoạn chính trị rồi, hơn nữa điều làm Tả Viên Triều kinh ngạc là, người ta đã nhìn ra sự ngầm kết nối của các vị thường ủy rồi, một cái kết rất đẹp.
Sau khi hội nghị kết thúc, Đỗ Thiên Dã gọi bộ trưởng tổ chức Từ Bưu đến phòng làm việc của mình, gã bảo Từ Bưu nhanh chóng làm công tác bổ nhiệm.
Từ Bưu nói: “Cái chức chính sở của Trương Dương đã có thể giải quyết được rồi.”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Không cần gấp, nếu như cậu ta có thể hoàn thành hạng mục lần này một cách đẹp đẽ, thì giải quyết cho cậu ta vấn đề chính sở.”
Từ Bưu hiểu ý của Đỗ Thiên Dã, cười nói: “Anh cẩn thận bị cậu ấy ghét đấy!”
Đỗ Thiên Dã cười ha ha nói: “Cậu ta không dám đâu!”
Trương Dương nghe nói thành phố đã đưa hạng mục sân bay cho hắn, thật sự hắn đã vui một lúc, nhưng ngay lập tức hắn bình tĩnh lại, mấy năm quần thảo chính trị, hắn đã hiểu được rất nhiều điều, ở trên đời đâu có gì rơi từ trên trời xuống, mặc dù Đỗ Thiên Dã là anh em tốt với hắn, nhưng về mặt chính trị sẽ không nể mặt nhiều, Đỗ Thiên Dã vất hắn vào trong hạng mục này, chủ yếu là vì cảm thấy hắn khả dụng. Từ Bưu phụ trách truyền đạt cho Trương Dương bổ nhiệm lần này, y nhận ra Trương Dương có sự thay đổi trong thái độ, mỉm cười nói: “Thế nào? Có phải có khó khăn gì không?”
Trương Dương có quan hệ rất tốt với Từ Bưu, hắn cũng chẳng giấu diếm gì: “Bộ trưởng Từ, đây có phải là một cái hố không?”
Từ Bưu cười nói: “Sao cậu lại nói vậy chứ? Thăng quan là một việc tốt kia mà!”
Trương Dương nói: “Chỉ huy hiện trường xong, liệu mọi người có giải quyết chính sở cho tôi không?”
Từ Bưu lắc đầu nói: “Cần phải làm theo yêu cầu của nhà nước mà!”
Trương Dương nói: “Tôi vẫn là phó sở, cấp vẫn là cấp đó, chỉ là phải làm nhiều việc hơn.”
Từ Bưu nói: “Cán bộ trẻ tuổi không nên sợ khổ và sợ mệt.”
Trương Dương nói: “Theo những gì tôi biết, tài chính thành phố rất khó khăn, thiếu rất nhiều tiền, trước kia muốn trùng tu, giờ đây muốn xây mới, sự khác biệt này quá lớn, cần phải một lượng lớn tiền đầu tư, có phải muốn tôi tay không bắt giặc không?”
Từ Bưu nói: “Trước kia chẳng phải cậu quản lí công tác chiêu thương sao? Chiêu mộ nguồn vốn đầu tư đúng là thế mạnh của cậu.”
Trương Dương thở dài nói: “Nói đi nói lại vẫn là một cái hố, mọi người đào sẵn rồi để tôi nhảy vào.”
Từ Bưu nói: “Cậu đã được lợi ích rồi mà còn làm ra vẻ mình khổ lắm vậy, thị trưởng Tả đã đề nghị Tiêu Minh đảm nhận công việc này, người ta là cấp bấc gì chứ? Là bí thư Đỗ ra sức nói cho cậu, để cậu phụ trách việc này, cậu là một cán bộ cấp phó sở, phụ trách một công trình lớn như vậy, chưa từng có chuyện này xảy ra trong lịch sử của Giang Thành. Làm xong chuyện này, là một việc tạo phúc cho con cháu về sau, lịch sử Giang Thành sẽ ghi danh cậu, nhân dân Giang Thành sẽ nhớ đến cậu…”
Trương đại quan ngắt lời: “Bộ trưởng Từ, ông đừng trù ẻo tôi nữa, nói thêm tí nữa là mọi người sẽ tưởng nhớ tôi rồi.”
Từ Bưu cười nói: “Dù sao thì tôi cảm thấy đây là một việc tốt, sau khi sân bay được xây dựng xong cậu sẽ có thành tích chính trị, cấp bậc của cậu tất nhiên sẽ được nâng lên, không biết chừng lại còn đượng vào thẳng hội thường ủy ấy chứ.”
Trương Dương nói: “Nhờ lời nói tốt này của tôi, tôi nhảy xuống cái hố này vậy.”
Thẩm Khánh Hoa không ngờ lần này Trương Dương lại trở về, hắn đi học chẳng được mấy ngày đã về rồi, không những trở về, lại còn được tăng cấp, giờ đây đã là chỉ huy hiện trường kiến thiết sân bay mới Giang Thành. Đây là một chức nắm thực quyền, một cán bộ cấp phó sở, mà được nhiệm vụ quan trọng như vậy, có thể thấy được rằng quan hệ với cấp trên của tên này rất tốt.
Thành phố đã lựa chọn địa chỉ xây sân bay mới ở Lương Gia Bình phía bắc hồ Phong Trạch, chỗ này cách trung tâm thành phố Giang thành 38 km, cách Phong Trạch 31 km, sau khi xây dựng xong sẽ trở thành sân bay lớn nhất của vùng bắc bộ và phía đông bình nguyên phía bắc Giang Thành, vấn đề đầu tiên Trương Dương phải đối mặt là vấn đề tiền vốn.
Việc di dời không khó khăn gì, Nguyên Chân Chính chỉ có một thôn, chỉ cần làm tốt công tác tư tưởng với người dân, cho họ một mảnh đất màu mỡ hơn, người luôn hướng tới những điều tốt đẹp, nhân dân không có lý do gì không đồng ý.
Trương Dương trở về đại viện thị ủy Phong Trạch lần nữa tạo nên tiếng tăm không nhỏ, tổng chỉ huy hạng mục sân bay mới là bí thư thị ủy, Trương Dương phụ trách chỉ huy hiện trường, nhưng là người nắm quyền lớn nhất, hạng mục sân bay mới là trọng điểm của thành phố Giang Thành, chính phủ địa phương cũng phải nhường đường cho hạng mục sân bay mới.
Thẩm Khánh Hoa vốn rất ủng hộ cho hạng mục sân bay mới này, nhưng y không thể ngờ rằng, quyền tổng chỉ huy hạng mục lại rơi lên đầu Trương Dương, trong lòng ngay lập tức cảm thấy khó chịu, điều này đồng nghĩa với việc xây dựng một đặc khu ở Phong Trạch, quyền chức của Trương Dương phút chốc được nâng lên bằng với y, Phong Trạch do y làm chủ, nhưng ở trong đám đất xây dựng sân bay mới đó, Trương Dương mới là ông chủ.
Trương Dương thông báo một vài tình hình về hạng mục sân bay mới với Thẩm Khánh Hoa, cười nói: “Bí thư Thẩm, trong thành phố bảo tôi phụ trách hạng mục sân bay mới, sân bay này đặt ở Phong tRạch, về sau ông phải ủng hộ tôi vào nhé.” Ngữ khí của tên này đầy đắc ý.
Thẩm Khánh Hoa cảm thấy rất buồn, trong lòng thầm nói, tiểu tử nhà ngươi đang khoe mẽ với ta sao? Có điều ngoài mặt Thẩm Khánh Hoa vẫn không lộ ra bất cứ điều gì bất mãn, điềm đạm cười nói: “Hạng mục sân bay mới là điều quan trọng vô cùng trong quá trình kiến thiết Giang Thành, về sau chính phủ thành phố Phong Trạch chúng ta nhất định sẽ ủng hộ công tác của cậu, công tác trong thành phố, cậu có thể tạm thời dừng lại một chút.”
Trương Dương đã hiểu rồi, người ta đang tìm cách tước đi quyền lực của hắn ở Phong Trạch đây mà. Trương đại quan đâu có chịu thua, mỉm cười nói: “Phải còn một thời gian nữa mới đến lúc chính thức bước vào xây dựng sân bay mới, giờ đây đang chiêu mộ tiền vốn, tôi vẫn làm được cả hai bên.”
Thẩm Khánh Hoa cười, cũng không tiếp tục tước đi công tác của hắn, ho một tiếng rồi nói: “Công việc học tập ở Tĩnh Hải thế nào rồi?” Lớp học ở Tĩnh Hải vẫn chưa kết thúc, tên này đã chạy về, được coi là trốn học.
Trương Dương nói: “Quản lý rất lỏng, nói trắng ra là lần này chỉ là đi dưỡng bệnh nghỉ ngơi mà thôi, cách một thời gian tôi đi một lần là được rồi, dù là không đi, thì đợi đến khi kết thúc tôi qua đó cũng thế thôi.”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Kiến thiết tinh văn minh tinh thần rất quan trọng, Tiểu Trương à, thái độ này của cậu tôi phải phê bình rồi đấy.”
Trương Dương thầm chửi, phê bình mẹ nhà ông, lúc đầu ông bảo tôi đi học chẳng phải là để đày đọa chính trị tôi sao, Trương Dương nói: “Nếu như ông cảm thấy quan trọng, thì tôi sẽ nói lại những điều tôi học được cho ông hay.”
Thẩm Khánh Hoa cũng là lão thành rồi, y hiểu tính của Trương Dương, tên này thật sự dám nghĩ dám làm, đường đường một bí thư thị ủy như y mà phải nghe hắn giảng về văn minh tinh thần, thật là nực cười, Thẩm Khánh Hoa chau chau mày nói: “Có thời gian thì tổ chức mọi người cùng học tập.”
Trương Dương cười nói: “Bí thư Thẩm, vậy tôi đi làm chính thức rồi?”
Thẩm Khánh Hoa gật đầu: “Chú ý làm tốt thủ tục, đừng để các đồng chí khác nói ra nói vào.”
“Tôi biết rồi!”
Rời khỏi chỗ Thẩm Khánh Hoa, Trương Dương lại đến phòng làm việc của thị trưởng Tôn Đông Cường, Tôn Đông Cường đã nghe nhạc phụ nói về việc Trương Dương phụ trách việc chỉ huy hiện trường của sân bay mới, gã ngưỡng mộ, nhưng càng ghen tị hơn, một thành tích lớn như vậy sao lại rơi lên đầu Trương Dương được cơ chứ, nhưng Tôn Đông Cường cũng hiểu, bối cảnh của người ta không giống nhau, vận mệnh của người ta không giống nhau, có một vài việc muốn ngưỡng mộ cũng không được. Trương Dương đi một con đường khác với gã, người ta xông thẳng tiến thẳng trên con đường chính trị, phát triển theo kiểu nhảy vọt, còn gã thì lại là đánh đâu chắc đấy, đi từng bước ổn từng bước, mục tiêu thiết thực nhất là chức bí thư thị ủy Phong Trạch, muốn thực hiện mục tiêu này cần phải quét sạch cái trở ngại là Thẩm Khánh Hoa.
Muốn đạt được mục tiêu này, thì không thể nào chiến đấu đơn đợc, mà cần phải đoàn kết, lợi dụng sức mạnh của đoàn kết, trước mắt, Trương Dương chính là đồng minh cần phải đoàn kết hàng đầu của gã.
Tôn Đông Cường nói: “Sân bay mới là hạng mục công trình quan trọng nhất trong năm năm gần đây của Giang Thành, thành phố giao hạng mục này cho anh, có thể thấy được sự xem trọng với anh, Trương Dương anh nhất định phải trân trọng cơ hội lần này đấy.”
Trương Dương cười nói: “Tôi cũng biết quan trọng, người khác cảm thấy tôi nở mày nở mặt, thật ra tôi cảm thấy việc này cực kì khó khăn. Nhìn thấy nhiều người muốn ăn, nhưng khi nắm được rồi thì lại cảm thấy rất nóng tay, chỉ muốn vất đi thôi.”
Tôn Đông Cường bị câu này chọc cười, sự bình phẩm của gã với lời này của Trương Dương là đã được lợi rồi còn giở trò, ai mà chẳng biết hạng mục sân bay mới là một hòn đất màu mỡ, Tôn Đông Cường nói: “thành phố rất thiếu thốn tiền, áp lực anh phải đối mặt cũng không nhỏ đâu.”
Trương Dương nói: “Chứ còn gì nữa, tôi đã tính một chút, tiền vốn lúc đầu và cuối cùng cũng phải rất nhiều tiền. Nếu muốn thuận lợi xây được sân bay, thì rất có ích lợi với sự phát triển của Phong Trạch.
Tôn Đông Cường gật đầu nói: “Chính phủ thành phố Phong Trạch nhất định sẽ phối hợp với hạng mục này.”
Trương Dương nói: “Theo yêu cầu của thượng cấp, đầu tiên toi phải xây dựng đội lãnh đạo kiến thiết sân bay mới, dự định mời thị trưởng Tôn tham gia vào nhóm chỉ huy của chúng tôi.”
Tôn Đông Cường thầm mừng, Trương Dương đang cho mình lợi đây, gã nói: “Mời bí thư Thẩm chưa?”
Trương Dương ranh ma nói: “Ông ấy quản chính trị, mời ông ấy làm gì?”
Tôn Đông Cường nghe thấy lời này, trong lòng cực kỳ thoải mái, nhưng gã lại nghĩ đến việc, đây chẳng phải là Trương Dương đang khích lên mâu thuẫn giữa gã và Thẩm Khánh Hoa hay sao, có điều Tôn Đông Cường cũng không để ý đến mục đích của Trương Dương, những sự việc từ lúc hắn đảm nhận chức vụ đã chứng minh, mâu thuẫn giữa gã và Thẩm Khánh hoa là không thể hòa giải được, nhất định phải tiếp tục chiến đấu rồi. Tôn Đông Cường nói: “Nếu anh đã xem trọng như vậy, tôi đồng ý.”
Trương Dương cười nói: “Anh đừng nghĩ chỉ đến ghi danh mà không làm gì cả, về sau công tác di dời dân giao cho anh rồi.”
Tôn Đông Cường cười khổ sở nói: “Công việc đi đắc tội người khác lại giao cho tôi, anh thật là biết sắp xếp.”
Trương Dương nói: “Hay là anh đến phụ trách chiêu mộ tiền vốn?”
Tôn Đông Cường vội vàng xua tay: “Đừng đừng, nói đến chiêu thương luôn là thế mạnh của anh.”
Trương Dương cười nói: “Nói đến công tác lãnh đạo, phó tổng chỉ huy của chúng ta là chủ nhiệm Triệu, hai cha con anh làm việc với nhau dễ dàng hơn.”
Tôn Đông Cường nói: “Mọi người đều làm vì một mục đích, đó là xây dựng nhanh chóng sân bay mới, cống hiến cho sợ nghiệp phát triển kinh tế Giang Thành.”
Buổi tối ngày hôm đó, Lữ Yến đã được thăng cấp lên làm phó tổng giám đốc của khách sạn Bạch Ngạo mở tiệc đón Trương Dương, Trần Gia Niên, Kim Lỗi, Trình Diệm Đông, Khưu Kim Trụ, Thường Lăng Phong đều được mời đến, mời Trần Gia Niên và Kim Lỗi là ý của Trương Dương.
Trần Gia Niên và Kim Lỗi đều biết việc Trương Dương phụ trách hạng mục sân bay mới, họ rất kỳ vọng về bước đường phía trước của Trương Dương, họ không dám ngồi cùng bàn rượu với Trương Dương, dù sao ai cũng rõ rằng quan hệ giữa bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa và Trương Dương không tốt, mặc dù Thẩm Khánh Hoa là người đứng đầu của Phong Trạch, nhưng dù sao cũng là người đã sắp về hưu, Trương Dương thì lại là một minh tinh chính trị vừa sáng, tương lai của hắn quyết không chỉ dừng lại ở Phong Trạch, tiền đồ của hắn còn rất rộng mở.
Trần Gia Niên là thị trưởng thường vụ, Kim Lỗi phân quản công tác công an nhân khẩu, Trình Diệm Đông và Khưu Kim Trụ đều tỏ ra khá cung kính.
Trương Dương nói: “Mọi người đừng giữ phép tắc nữa, trong lúc làm việc phải làm rõ ràng quan to quan nhỏ, nhưng sau khi hết việc, thì chúng ta là bạn bè, cùng uống rượu, khép nép quá không tốt.”
Trần Gia Niên cười nói: “Thị trưởng Trương nói đúng lắm, có điều tôi phải nói trước, tôi không uống được rượu, mọi người cứ uống cho thoải mái, tôi uống trà cùng mọi người.”
Lữ Yến nói: “Thị trưởng Trương về thật nhanh, tôi tưởng rằng phải đến tháng mười cơ đấy, không ngờ nhanh thế đã về rồi.”
Trương Dương nói: “Sao, không mong tôi về à?”
Lữ Yến cười khanh khách: “Thị trưởng Trương là quý nhân của chúng tôi, anh ở đây, luôn luôn chào đón anh, anh ra ngoài học tập, khách sạn của chúng tôi vắng khách hẳn đi, tôi chỉ muốn anh về đấy chứ.”
Trương Dương cười, Lữ Yến thật là biết ăn nói.
Sân bay mới đã trở thành tiêu điểm của Giang Thành, khi ăn cơm, đương nhiên lại nói đến vấn đề kiến thiết sân bay mới, Trần Gia Niên nói: “Thị trưởng Trương, về sau chủ trì công tác kiến thiết của sân bay mới, công tác nhất định sẽ bận hơn trước kia.”
Trương Dương cười nói: “Ví thế muốn nhờ đến mấy người anh như mọi người giúp tôi giải nan.”
Trần Gia Niên khiêm tốn nói: “Chúng tôi làm sao giúp được gì, xây dựng sân bay là một hạng mục lớn, cũng chỉ có thị trưởng Trương mới có thể phụ trách.”
Trương Dương lại than thở vài câu, hắn cầm cốc rượu lên nói: “Đợi khi nhóm chỉ huy được thành lập, tôi dự định chuyển đến hiện trường làm việc, bí thư Đỗ đã để lại cho tôi mệnh lệnh rằng, năm nay phải khởi động toàn phần kiến thiết sân bay, còn hơn bốn tháng nữa là đến cuối năm rồi, trong thời gian ngắn như vậy, lại còn phải chiêu thương, tiến hành đấu thầu nữa, ông ấy thật là biến tôi thành ba đầu sáu tay rồi.”
Kim Lỗi nói: “Đó là lãnh đạo tin tưởng anh, chỉ huy hiện trường sân bay là một miếng mỡ, các cán bộ thành phố Giang Thành đều rất ngưỡng mộ anh.”
Trương Dương nói: “Nếu như ai muốn làm, thì tôi nhường cho người ấy, thật sự tôi không muốn làm việc này.”
Thường Lăng Phong mỉm cười nhìn Trương Dương, biết rằng tên này nhất định là miệng một đằng dạ một nẻo, miệng thì nói không muốn làm, nhưng trong lòng đang vui như tết.
Kim Lỗi nói: “Tôi muốn làm, nhưng tôi chẳng có năng lực đó, lãnh đạo thành phố cũng không giao cho tôi công tác quan trọng như vậy.”
Trần Gia Niên nói: “Xây dựng sân bay liên quan đến sự phát triển trong tương lai của Bình Hải chúng ta, tính quan trọng của nó không nói cũng biết, tôi thấy ngoài thị trưởng Trương, những người khác cũng chẳng ai có bản lĩnh đó.”
Trương Dương cười nói: “Quá khen, thị trưởng Trần đang quá khen tôi rồi.”
Trần Gia Niên cầm cốc trà lên nói: “Tôi chẳng quá khen gì đâu, chỉ là tôi nói thật mà thôi, xây dựng một sân bay không chỉ thể chỉ dựa vào nói mồm không, đầu tiên là vấn đề tiền, thành phố dự định đưa cho anh bao nhiêu tiền?’
Trương Dương cụng ly với gã, uống cạn cốc rượu, rồi chầm chậm đặt xuống nói: “Bí thư Đỗ rất hào phòng, nói là sẽ cố hết sức giúp tôi giải quyết vấn đề tiền vốn, người khác không hiểu, tôi chẳng lẽ lại không hiểu hay sao, câu này của anh ấy đồng nghĩa với việc chẳng nói gì cả, tôi tính toán thì thấy anh ấy có giải quyết được khoảng tầm đến 20000000 là đã chẳng dễ dàng rồi, 800000000 còn lại cần phải dựa vào tôi đi chiêu thương rồi.”
Trần Gia Niên nói: “Vì thế mới nói, việc này ngoài anh chẳng ai làm được cả, ai mà có bản lĩnh kiếm được 800000000 nhân dân tệ?”
Kim Lôi thở dài nói: “Tôi chẳng có cái bản lĩnh ấy.”
Lữ Yến nói: “800000000, thật là nhiều tiền!”
Trình Diệm Đông nói: “có thể hiệu triệu các doanh nghiệp lớn ở Giang Thành đến quyên góp.”
Trương Dương cười nói: “Diệm Đông, về việc phá án anh làm rất giỏi, nhưng về kinh tế anh thật là không chuyên, quyên góp ư? Chính phủ chúng ta cũng không thể nào trông chờ vào quyên góp để sống qua ngày.”
Thường Lăng Phong nói: “800000000 không phải là con số lớn gì, hạng mục sân bay còn lớn hơn thế, có sức hấp dẫn rất lớn đối với những nhà đầu tư nước ngoài, chỉ cần anh chiêu thương chính thức trên xã hội, tôi tin rằng vấn đề thu thập tiền vốn sẽ không khó khăn gì.”
Trình Diệm Đông nói: “Chuyên gia nói rồi đấy, tiền không thành vấn đề.”
Trương Dương cười nói: “Vấn đề bảo vệ trị an của kiến thiết sân bay giao cho anh rồi, Diệm Đông cũng phải vào nhóm chỉ huy, chúng ta cần phải lấy kiến thiết sân bay làm trọng.”
Trần Gia Niên không uống rượu, Kim Lỗi cũng uống rất ít, buổi tiệc diễn ra một tiếng rưỡi là kết thúc.
Tiễn Trần Gia Niên xong, Khưu Kim Trụ đề nghị đi ăn thịt nướng, vừa nãy vì có hai vị phó thị trưởng ở đó, mấy người đều chưa uống hết hứng, vì vậy tiến hành ca hai, Trương Dương gật đầu đồng ý, hắn cười nói: “Chúng ta đến cửa hàng của thầy Phùng.”
Việc làm ăn của Phùng Thiên Du ngày càng tốt, hai người con gái đều đến giúp đỡ bán hàng, con gái lớn Phùng Lộ đã lấy được giấy báo nhập học của đại học y khoa, mấy ngày nữa là đến kinh thành báo danh.
Khi mấy người Trương Dương đến, vừa vặn một đám học sinh của Phùng Thiên Du cũng ở đó, trước khi đi học đại học, họ chọn chỗ này đề làm lần gặp gỡ cuối cùng, trạng nguyên văn khoa đại học Lý Đương Dương cũng ở đó.
Thấy Trương Dương đến, Phùng Lộ ngay lập tức vui vẻ đón: “Thị trưởng Trương, anh đến rồi!”
Trương Dương cười hà hà nói: “Lâu lắm không đến nhà cô ăn thịt nướng, thật là thèm!” Hắn chỉ Khưu Kim Trụ nói: Tối nay Khưu cục mời, có gì ngon cô cứ đưa lên đây!”
Mã Thiên Du đang xâu thịt lợn, đứng ở trước bàn nướng cười chào: “Thị trưởng Trương, mời anh ngồi trước, đợi một chút tôi xong rồi sẽ đến nói chuyện với anh, Tiểu Lộ, mau sắp bàn cho mấy vị khách quý.”
Lý Đương Dương bên đó cũng đứng dậy chào Trương Dương.
Trương Dương cười nói: “Lý Đương Dương, cậu được lắm, vết thương đã khỏi chưa?”
Lý Đương Dương xấu hổ cười, lúc đầu họ đi đòi công bằng cho Dương Văn Nguyệt, suýt nữa thì xe bị lật, may mà Trương Dương kịp thời đến, họ mới thoát chết. Lý Đương Dương nói: “Cảm ơn thị trưởng Dương, chúng tôi đều không sao!”
Trương Dương nói: “Bạn gái cậu thế nào?”
Lý Đương Dương đỏ mặt, dù sao thì anh ta cũng vừa tốt nghiệp cấp ba, mặc dù có tình cảm ngầm với Dương Văn Nguyệt, nhưng quan hệ này dù sao thì cũng vẫn chưa nói rõ: “Khỏe rồi, đã xuất viện về nhà rồi.”
Trương Dương nói: “Cậu thi trường nào?”
“Khoa Trung trường đại học Thanh Hoa!”
Trương Dương gật đầu, cùng ngồi xuống với Trình Diễm Đông và Khưu Kim Trụ, Thường Lăng Phong không đi theo, anh ta không thích những nơi đầy khói thế này.
Khi Khưu Kim Trụ gọi món, Phùng Lộ đến trước mặt Trương Dương nói: “Thị trưởng Trương, báo cho anh một tin tốt lành, tôi đã đỗ vào đai học y khoa rồi!”
Trương Dương cười nói: “Tốt lắm, sắp đi học rồi đúng không? Đến đại học thì phải học tập cho tốt, phấn đấu để nâng cao sức khỏe toàn dân.”
Mấy người đều cười, câu này của Trương Dương thật là hầm hố.
Mã Thiên Du mang lên cho Trương Dương một cân thịt nướng, Khưu Kim Trụ nói: “Thầy Phùng, gần đây có ai đến gây phiền phức cho anh nữa không?”
Phùng Thiên Du lắc đầu nói: “Không có nữa rồi, họ đều biết Khưu cục thường đến đây, ai cũng chẳng dám đến đây gây sự.”
Trương Dương cầm cốc rượu lên, cụng ly với Trình Diệm Đông nói: “Nghe nói anh phá được mấy vụ án rồi, chúc mừng!”
Trình Diệm Đông nói: “Chẳng phải là vì mọi người giúp hay sao, năng lực của một người dù sao cũng là có hạn, tôi và Kim Trụ kết hợp rất ăn ý.”
Khưu Kim Trụ gật đầu liên tiếp, sau khi Trương Dương dọn Triệu Quốc Đống ra khỏi đội ngũ công an, hệ thống công an Phong Trạch đã hoàn toàn thay đổi, Trình Diệm Đông không những có năng lực phá án xuất chúng, hơn nữa còn có năng lực quản lý xuất chúng, nắm vững kỷ luật trong nội bộ công an, điều chỉnh kết cấu cán bộ, làm cho hệ thống công an của Phong Trạch đi theo một con đường mới.
Khưu Kim Trụ nói: “nghe nói thị trưởng Trương gạt cả cục trưởng công an thành phố Nam Tích rồi?”
Trương Dương cười nói: “Đâu mà, tôi là cán bộ của Phong Trách, ai mà có bản lĩnh gạt người ta ra chứ! Những lời đồn ở ngoài các anh đừng tin!”
Trình Diệm Đông nói: “Thị trưởng Trương, tôi nghe nói, Vinh cục của chúng ta sắp thăng chức rồi, không biết tin này có tin được hay không?”
Trương Dương đã nghe qua tin này, Vinh Bằng Phi và Đường Hưng Sinh lúc đầu là người lựa chọn cho phó thính trưởng thính công an tỉnh, giờ đây vì Đường Hưng Sinh tham ô bị phạt, Vinh Bằng Phi đã trở thành sự lựa chọn duy nhất của chức đó, từ một phương diện nào đó mà nói, Trương Dương đã giúp đỡ Vinh Bằng Phi. Nhưng những chuyện bên trên, một ngày không có văn bản, thì chẳng thể xác nhận được, Trương Dương nói: “Tôi cũng nghe nói rồi, có điều sự việc này vẫn chưa được chứng thực, năng lực của Vinh cục ở đó, thăng cấp là việc sớm muộn thôi.”