Khổng Nguyên nhận thấy cô nhắc nhở như vậy, mới ý thức được mình hơi quá, cười lắc lắc tay Tần Thanh, rồi mới bỏ ra. Từ Quang Nhiên cũng nhận ra điều đó, vị bộ trưởng Khổng này rõ ràng hơi thích Tần Thanh. Phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính nhìn sang Trương Dương, gã nhìn sang Trương Dương là có nguyên nhân, lần trước vì việc gã và Vinh Trường Trí buôn chuyện về quan hệ của Trương Dương và Tần Thanh, nên đã bị hắn làm cho chết đi sống lại, suýt nữa mất cả mạng, giờ đây vị Khổng Nguyên này lai nắm tay Tần Thanh suốt một lúc lâu như vậy, Trương Dương không biết đang nghĩ gì?
Trương Dương giờ đây thái độ cũng được coi là bình thường, thái độ trên mặt rất lãnh đạm, đang nói chuyện với bạn bên cạnh.
Khi bước vào hội tọa đàm, Khổng Nguyên gọi Tần Thanh đến ngồi bên cạnh y, sự yêu quý đối với Tần Thanh đã rất rõ ràng.
Khi Tần Thanh đứng dậy vào nhà vệ sinh, Trương Dương cũng đi theo, đến ngoài hành lang, Tần Thanh nhìn sang hắn, thì thấy mặt Trương Dương nhăn nhó, Tần Thanh cười nói: “Sao thế, mặt xanh lét cả rồi à?”
Trương đại quan nói: “Mặt xanh còn hơi đầu xanh.”
Tần Thanh mắng: “Anh nói linh tinh gì thế?”
Trương Dương nói: “Con rùa già đó thật chẳng ra cái thá gì, em xem cái bộ dạng dê già của lão ta.”
Tần Thanh nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Anh đừng nói linh tinh, người ta là bộ trưởng tổ chức, đắc tội với ông ta, anh không có quả ngon lành mà ăn đâu.”
Trương Dương nói: “Anh sợ ông ta à? Mẹ kiếp loại gì chứ, nắm tay em không bỏ ra, giống như gặp được mẹ ruột vậy.”
Tần Thanh cười nói: “Em không có đứa con trai nào già đến thế đâu.” Rồi cô thấp giọng: “Anh ghen à?”
Trương đại quan nghiến răng nói: “Ghen á? Ông ta mà đáng để anh ghen?”
Tần Thanh nói: “Được rồi, đừng tức nữa, chúng ta không chấp với ông ấy.”
Thế gian này thật không hề thiếu sự tồn tại của những con người kinh tởm, dù là địa vị cao hay thấp, quan to hay nhỏ. Buổi tối hôm đó Khổng Nguyên ở lại tham gia ăn tối, khi ăn tối, y còn gọi Tần Thanh đến ngồi bên cạnh, mặc dù Tần Thanh không tự nguyện, nhưng nghĩ lại đây là nơi công cộng, Khổng Nguyên cũng không đến nỗi làm hành động gì quá đáng, nên đã đồng ý.
Trương đại quan ngày càng khó chịu, thấy Khổng Nguyên thỉnh thoảng lại mời rượu Tần Thanh, trên mặt là nụ cười dê già, Trương Dương thầm mắng, loại người này cũng có thể bò lên địa vị cao như vậy, trên quan trường loại người gì cũng có, hắn không ngồi đấy được nữa, đứng dậy.
Tần Thanh luôn để ý đến nhất cử nhất động của Trương Dương giờ thót tim, cô sợ Trương Dương không chịu được sẽ đánh Khổng Nguyên một trận, đến lúc đó thì không còn khống chế được tình hình nữa. May mà Trương Dương không đi về phía bên này, mà là đi ra ngoài phòng ăn, Trương đại quan giờ đây tu vi ngày càng thâm hậu, đánh người là loại hành động của kẽ lỗ mãng, không thể sử dụng phương pháp đầy bạo lực như vậy được, giải quyết vấn đề cần phải nhận định rõ đối tượng, cần phải dùng biện pháp thích hợp để đối phó với từng việc cụ thể.
Trương Dương hít thở bầu không khí trong lành, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, uống hết chai Coca mang ra ngoài, rồi vất vào trong thùng rác đằng trước mắt, có lẽ vì tức giận, nên ảnh hưởng đến độ chuẩn xác của hắn, chiếc chai đập vào thành thùng rác rồi bật ra ngoài, rơi lên nền đất.
Người phụ nữ trung niên đi thu nhặt rác nhanh nhẹn nhặt chiếc chai lên, rồi trừng mắt với Trương Dương: “Này chàng trai, cậu không thể bước gần đến được à? Cậu làm ăn kiểu gì thế?”
Trương Dương hôm nay rất khó chịu, ngay cả người nhặt rác cũng dám đứng ra đối đầu với hắn, hắn hơi tức giận nói: “Tôi cứ làm ăn kiểu thế đấy, chẳng đến lượt bà quản tôi.”
Người phụ nữ trung niên khom lưng nói: “Đừng nghĩ rằng làm cái chức quan nhỏ là đã chẳng coi ai ra gì, người tôi ghét nhất là mấy người làm quan như cậu, nếu không phải là các người ăn tiền công, ăn đút lót tham ô vô độ, thì làm sao có nhiều người bị nghỉ việc đến vậy được?”
Trương Dương vừa nghe đã thấy hãi, chắc chắn đây là một người bất bình với xã hội, hắn có thể dây được với tất cả mọi người, nhưng lại không dám gây sự với những người như thế này, vội vàng nói: “Chị à, xin lỗi, xin lỗi!”
Người phụ nữ trung niên rõ ràng là một nhân vật lợi hại, lại mắng mấy câu nữa.
Trương Dương thì lại cười hì hì bước ra đằng đó: “Chị, chị nhìn xem đây là cái gì?” Hắn rút ra một nghìn tệ vẫy vẫy trước mặt người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy tiền liền ngớ ra, sau đó lại nhìn sang Trương Dương, ánh mắt đầy sựt ức giận và sợ hãi: “Cậu xem tôi là loại người gì, những việc như thế này tôi không bao giờ làm đâu.”
Trương đại quan suýt nữa thì ngất xỉu, cái quái gì thế cơ chứ, sức tưởng tượng của bà chị này thật là quá phong phú, bà không đồng ý, bà có đồng ý tôi cũng không đồng ý kìa. Trương Dương nói: “Chị à, chị đừng có hiểu lầm, tôi muốn nhờ chị làm giúp tôi một việc nhỏ, một nghìn tệ này là tiền đặt cọc, sau khi chị làm xong, tôi sẽ đưa cho chị một nghìn nữa.”
Người phụ nữ trung niên trừng to hai mắt, hai nghìn tệ cô ta cả năm cũng không kiếm được, mặc dù không có mấy văn hóa, nhưng cũng biết rằng không có việc tiền rơi từ trên trời xuống, nên nói bán tín bán nghi: “Cậu dựa vào đâu mà cho tôi nhiều tiền như vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi chỉ bảo chị đi mắng một người thôi, sau khi mắng xong chị đi ngay, mười giờ sáng mai chị đến quán bán đồ uống lạnh ở cửa, tôi sẽ đưa cho chị 1000 tệ còn lại.”
“Hai nghìn tệ?”
Trương Dương còn tưởng cô ta cảm thấy không đủ, ngay lập tức rút năm trăm tệ ra từ trong ví tiền: “Ba nghìn, tiền đặt cọc 1500.”
Người phụ nữ trung niên thò tay ra lấy tiền của Trương Dương, rồi không quên nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Mắng ai?”
“Một ông già, dám động chạm đến bạn gái tôi.”
Người phụ nữ trung niên nói: “Tôi ghét nhất là mấy lão già ấy.”
Trương Dương nói: “Người ngồi ở bàn số 1 bên phía đông ấy, chị nhìn cho rõ, ông ta tên là Khổng Nguyên, người con gái ngồi bên cạnh chính là bạn gái tôi.”
Người phụ nữ trung niên nói: “Ông ta động chạm đến bạn gái cậu, sao cậu không đi? Cậu chẳng phải là quan sao?”
Trương Dương nói: “Ông ta là lãnh đạo của tôi.”
Người phụ nữ trung niên nói: “Lãnh đạo thì đã làm sao? Lãnh đạo thì được phép làm trò đó à, được, yên tâm đi, tôi đi ngay đây, Khổng Nguyên chứ gì, được, ba nghìn tệ, nói rõ là ba nghìn tệ rồi đấy.”
Trương Dương gật đầu nói: “Mắng cho hay, thì còn có thưởng, nếu như chị dám cho lão ta một cái tát, thì tôi sẽ cho chị thêm mười nghìn tệ.” Tên này thật là thâm hiểm.
Sau khi nói rõ ràng, Trương Dương đi về trước, hắn ngồi ở đó như không có chuyện gì, huyện trưởng huyện Tu Văn ngồi cùng bàn với hắn, cầm cốc lên kính rượu hắn, Trương Dương vừa cười vừa nhìn ra ngoài cửa, hơn mười phút rồi mà chưa thấy động tĩnh gì, Trương đại quan cảm thấy lo ngại, chẳng lẽ người phụ nữ trung niên đó thay đổi ý định rồi, cầm tiền đặt cọc của mình chạy mất, mẹ kiếp, người trên thế gian này sao chẳng có chút tin tưởng nào hết vậy?
Khi Trương đại quan đang thầm chửi, thì thấy người phụ nữ trung niên đó chui vào, Trương Dương thấy thật thân thiết, trên tay cô ta còn cầm một chiếc cốc thủy tinh, trong cốc đầy những dung dịch màu nâu, Trương đại quan ngớ ra, còn mang cả đạo cụ đến đây nữa, bên trong chẳng lẽ là a xít? Chị này đừng có đùa dại như vậy chứ.
Khổng Nguyên uống mấy chén, rồi lại lên cơn cũ, khi nói chuyện với Tần Thanh, thò tay ra vỗ vỗ vào vai Tần Thanh: “Tiểu Tần, tôi rất xem trọng cô đấy.”
Tần Thanh cảm thấy rất phản cảm với vị bộ trưởng tổ chức tỉnh ủy mới đến này, đang nghĩ làm thế nào để đứng dậy, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh tức giận: “Tên họ Khổng kia!”
Tất cả mọi người đều ngớ ra, Khổng Nguyên chưa kịp nhìn rõ xem là chuyện gì, thì đã cảm thấy trên mặt mát mát, bị người ta đổ đầy coca lên mặt, y rùng mình, người phụ nữ trung niên đó vội vàng xông đến, nắm lấy cổ áo Khổng Nguyên, rồi giơ tay tát bốp lên mặt y, cái tát này thật vang thật to, tất cả tiếng nói chuyện trong phòng lớn đều im bặt, tất cả mọi người đều ngớ ra, đây là ai chứ? Sao lại dám to gan như vậy, giữa chốn đông người mà lại dám tát bộ trưởng tổ chức tỉnh.
Người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt Khổng Nguyên chửi: “Khổng Nguyên, cái loại cầm thú chẳng ra gì, có đốt thành tro tôi cũng nhận ra anh, năm đó anh lừa tôi thế nào chứ? Một mình anh phát đạt rồi, anh lại vất mấy mẹ con tôi ở lại không thèm chăm lo, cái loại Trần Thế Mĩ như anh, anh là đồ súc sinh, anh còn chẳng bằng loại súc sinh….”
Người phụ nữ trung niên vừa mắng vừa nhẩm tính, cái tát này mười nghìn, không tính đến tiền thưởng, hôm nay đã kiếm được mười ba nghìn. Trước khi đánh Khổng Nguyên, người phụ nữ đó đã nghĩ kĩ, xem tình hình người họ Khổng này là quan to, nhưng quan to thì đã làm sao? Chúng ta đi chân đất đâu sợ kẻ đi dép.
Khổng Nguyên bị hất coca vào mặt rồi lại ăn một cái tát, sau đó lại bị chửi trước mặt nhiều người như vậy, y tức đến độ suýt nữa thì ngất đi.
Sự xuất hiện của người phụ nữ trung niên quá bất ngờ, những người ngồi cùng bàn với Khổng Nguyên chưa kịp phản ứng lại, khi họ hiểu ra, thì tất cả đã xảy ra rồi. Thế là mới xông đến bảo vệ KHổng Nguyên, có người đến bên trên áp chế người phụ nữ trung niên đó. Bảo vệ của khách sạn cũng đến, nhưng khi chạy qua người Trương Dương, Trương đại quan thò chân ra ngáng, tên bảo vệ ngã sõng soài trên mặt đất.
Trương Dương lúc này cũng xông đến, hắn lớn tiếng nói: “Bảo vệ bộ trưởng Khổng.”
Người phụ nữ trung niên rất khôn khéo, lợi dụng lúc hỗn loạn, bèn chạy vào nhà vệ sinh, mấy đồng chí nam ngại không dám đuổi, đồng chí nữ cũng không dám đuổi theo, cuối cùng cũng có người đi vào xem, thì phát hiện ra cô ta đã chuồn ra ngoài cửa sổ, người ta đã quan sát địa hình từ lâu rồi mới quyết định hành động.
Khổng Nguyên tức đến độ mặt xanh như đít nhái, bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang nhiên đưa y đi nghỉ ngơi, xin lỗi liên tục, phó thị trưởng thường vụ Nam Tích Thường Lăng Không tức đến nỗi mắng như tát nước vào mặt phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính, hội nghị là do gã tổ chức, xảy ra sự việc lớn như thế này, đương nhiên phải mắng gã.
Giờ đây hiện trường lộn xộn, trong số đó người đến xem là nhiều, người thoải mái nhất đương nhiên là Trương Dương, hắn cười hì hì nhìn đoàn người hộ tống Khổng Nguyên đi, có lẽ đến ngày mai, việc Khổng Nguyên bị người ta tát một cái sẽ lan truyền đi khắp Bình Hải, bộ trưởng Khổng mất mặt hết rồi.
Tần Thanh đã nhận ra việc này là do Trương Dương làm, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, tên này thật là thâm hiểm, nghĩ ra được đủ mọi trò.
Buổi tiệc tối hôm đó đã kết thúc trong không khí hỗn loạn như vậy.
Trương Dương nhìn thời gian, vừa mới bảy giờ ba mươi, hắn và Tần Thanh đã hẹn nhau tám giờ tôi đến Di Thượng Hải Dương Hoa Viên để thăm La Tuệ Ninh.
Trên đường đến khách sạn, Trương Dương làm như không có chuyện gì. Tần Thanh cũng hiểu được, không đi hỏi hắn nữa.
La Tuệ Ninh buổi chiều hôm đó cùng với Lão Từ đi Tây Đảo chơi, bảy giờ mới về đến khách sạn, lúc này bà vừa tắm xong, đang xem ti vi trong phòng. Thấy Trương Dương và Tần Thanh tới, bà mỉm cười nói: “Mẹ về đến đây muộn quá, đến giờ vẫn chư ăn cơm, đợi chút chúng ta cùng đi ăn.”
Trương Dương nói: “Con cũng chưa ăn no, tí nữa chúng ta đến Ngư Thôn ăn cơm, bên đó còn có một con phố hải sản nữa.”
La Tuệ Ninh nói: “Buổi tọa đàm chiều nay thế nào?”
Tần Thanh cười không nói gì cả.
Trương Dương nói: “Khổng Nguyên thật là chẳng ra cái thá gì.”
La Tuệ Ninh nghe hắn nói vậy, nhẹ nhàng nói: “Sao thế? Ông ta đắc tội với con à?”
Tần Thanh vốn không muốn Trương Dương nhắc đến chuyện này, nhưng nghĩ lại, thì tên Khổng Nguyên này cũng thật là đáng ghét, Trương Dương kể tội y với mẹ nuôi cũng là chuyện bình thường.
Trương Dương nói: “Thật là háo sắc, còn nắm tay chị Thanh, giống như gặp được mẹ ruột vậy.”
Tần Thanh nói: “Anh chỉ biết nói bừa.”
La Tuệ Ninh nghe đến đây đã hiểu ra, nhất định là Khổng Nguyên thấy Tần Thanh xinh đẹp, nên đã suy nghĩ linh tinh, La Tuệ Ninh cũng biết về Khổng Nguyên, bà nhẹ nhàng nói: “Khổng Nguyên khi còn ở trong trung tổ bộ danh tiếng đã chẳng ra sao, lần này không biết đi quan hệ với ai mới được điều đến Bình Hải làm bộ trưởng tổ chức.”
Trương Dương nói: “Loại như thế này chỉ bôi nhọ cờ đảng chúng ta mà thôi.”
La Tuệ Ninh lấy sổ điện thoại ra gọi điện trước mặt Trương Dương, bà gọi cho vợ của Khổng Nguyên, vợ Khổng Nguyên Lí Kim Thái là bạn học đại học của La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh thật là thâm đọc, trực tiếp gọi điện hỏi tội vợ của y.
Lí Kim Thái nhận được cuộc điện thoại đó cũng cảm thấy rất bất ngờ, mặc dù bà và La Tuệ Ninh là bạn học cũ, nhưng quan hệ cũng bình thường, đây không phải là vì Lí Kim Thái không muốn qua lại với người khác. Mà là vì người ta là phu nhân tổng thống, thân phận bày ra ở đó, Lí Kim Thái cũng hiểu rằng giữa hai người có khoảng cách, nhưng bình thường mỗi năm đến ngày lễ tết, vẫn phải đến thăm hỏi, hôm nay chẳng phải là ngày lễ tết gì, cũng không phải là ngày trọng đại gì, vì thế La Tuệ Ninh gọi điện đến đây rõ ràng là khá bất ngờ.
La Tuệ Ninh nói một cách thẳng thắn: “Kim Thái à, Lão Khổng nhà cô đến làm bộ trưởng tổ chức Bình Hải rồi à.”
Lí Kim Thái nói: “Đúng thế, đang muốn mời cô đến Bình Hải chơi đây.”
La Tuệ Ninh nói: “Lão Khổng thật là nhiệt tình, hôm nay đi đến Tĩnh Hải tham gia buổi tọa đàm, rất quan tâm đến cán bộ nữ.”
Lý Kim Thái nói: “Sao cô lại biết?”
La Tuệ Ninh nói: “Tôi đang ở Tĩnh Hải mà, phó thị trưởng thành phố Lam Sơn là Tần Thanh, cô ấy là con gái nuôi của tôi, Lão Khổng nhà cô thật là hơi nhiệt tình thái quá, tính tôi cô cũng biết đấy, là bạn học cũ, tôi nói câu này thật, cô quản lí ông ấy cho chắc vào, một cán bộ được đảng bồi dưỡng lâu năm, dù là không nghĩ đến hình tượng của quốc gia, thì cũng phải nghĩ đến tiền đồ của bản thân mình, cũng phải nghĩ đến gia đình của chính mình chứ.”
Lí Kim Thái ngượng chín mặt, vội vàng xin lỗi, La Tuệ Ninh không muốn nghe bà ta xin lỗi, ngay lập tức gác điện thoại, cười nói: “Hai đứa có biết không? Vợ của Khổng Nguyên nổi tiếng là sư tử Hà Đông đấy.”
Trương Dương cười nói: “Con đã hiểu rồi, ở đâu có áp bức ở đó có phản kháng, vợ càng dữ dằn thì chồng càng không tử tế.”
La Tuệ Ninh điềm đạm cười nói: “Người như Khổng Nguyên, bệnh lớn nhất chính là ở đây, nếu không thì giờ cấp bậc của ông ta đã không chỉ như thế này.”
Sau khi Khổng Nguyên thay xong quần áo, rời khỏi Tĩnh Hải trong sự bực bội và xấu hổ, mặc dù bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên liên tục xin lỗi ông ta, nhưng Khổng Nguyên không hề nghe được chữ nào cả, với thân phận của y, mà lại bị ăn một cái tát giữa bàn dân thiên hạ, chẳng còn mặt mũi nào nữa. Khổng Nguyên đương nhiên hiểu rõ rằng giữa y và người phụ nữ trung niên đó chẳng có chút quan hệ nào cả, nhưng người khác sẽ nghĩ thế nào? Dù là người khác cũng tin tưởng y, nhưng cái tát này là sự thật, về sau tất cả mọi người sẽ cười chê y về cái tát của ngày hôm nay.
Chiếc xe ô tô vừa rời đi, điện thoại của Khổng Nguyên đã vang lên, vốn y không muốn nghe, nhưng thấy số nhà, không thể không nghe điện thoại, thấp giọng nói: “A lô…” Tiếng của y chẳng được uy nghiêm như lúc đến Tĩnh Hải nữa, mà giờ đây cảm thấy rất buồn bã.
Vợ y là Lí Kim Thái the thé bên trong điện thoại: “Khổng Nguyên, ông già như vậy rồi mà không hiểu cái gì là liêm sỉ hay sao? Ông đi trêu ghẹo con gái nhà người ta làm gì?”
Khổng Nguyên tức giận nói: “Bà nói linh tinh cái gì đấy?”
Lí Kim Thái tức giận: “Ông đừng có làm bộ làm tịch với tôi, mọi việc tôi đã biết hết cả rồi, tôi nói cho ông biết, Tần Thanh là con gái nuôi của Văn phu nhân, ông không muốn thể diện, thì tôi còn cần thể diện.” Lí Kim Thái nói xong liền cụp điện thoại.
Sau khi Khổng Nguyên nghe xong những lời này, một cảm giác lạnh chạy từ chân lên đến đầu, y cảm thấy chân tay lạnh cóng, ai mà chẳng yêu cái đẹp, thấy gái đẹp ai mà chẳng muốn lại gần, nhưng y không hề nghĩ được rằng Tần Thanh lại là con gái nuôi của La Tuệ Ninh, lần này thật là gặp phải họa lớn rồi, nếu như biết sớm hơn một chút quan hệ giữa hai người họ, thì dù có cho y thêm mười mấy cái lá gan, y cũng không dám làm vậy với Tần Thanh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Khổng Nguyên lại cảm thấy oan uổng, hình như y cũng chẳng làm gì quá đáng với Tần Thanh, mà tại sao người phụ nữ đó lại xông đến mắng như tát nước vào mặt y cơ chứ? Đằng sau chuyện này rốt cuộc là ai đang thao túng? Khổng Nguyên ở trong thể chế lâu đến vậy rồi, mặc dù y hơi háo sắc, nhưng đầu óc y vô cùng tỉnh táo. Y đã có kinh nghiệm lâu năm, khi bình tĩnh lại, y bắt đầu phân tích kĩ càng sự việc này. La Tuệ Ninh trực tiếp gọi điện thoại cho vợ y để kể tội, rõ ràng đã có người kể chuyện này với bà ấy, Tần Thanh ư? Không phải, bản thân y cũng chẳng làm gì quá đáng với cô ta. Vậy thì là ai? Khổng Nguyên nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến Trương Dương, tiểu tử này là con trai nuôi của hai vợ chồng Văn Hạo nam, việc này mọi người đều biết, chẳng lẽ là hắn ta sao?
Sự việc mắng nhiếc đánh đập bộ trưởng tổ chức tỉnh giao cho phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Thường Lăng Không xử lí, Thường Lăng Không buổi tối hôm đó cũng không rời khỏi Tĩnh Hải, gã thăm dò nhiều hướng, cuối cùng với hỏi ra từ chỗ một người phục vụ, người phụ nữ trung niên đã xông đến chửi mắng Khổng Nguyên là một người thu nhặt rác, nhưng những người này thường xuyên thay đổi, vì thế dù có hỏi được ra tên cô ta, cũng không thể biết được người đang ở đâu.
Thường Lăng Không cũng chỉ hỏi tình hình, gã cũng chẳng có ý định làm rõ chuyện này, nếu thật sự điều tra ra rồi thì có thể làm gì được? Những nhân vật nhỏ bé dưới đáy xã hội này, nhiều lắm anh cũng chỉ bắt tạm giam họ được mấy ngày, tất cả mọi người đều biết đằng sau bà ta có người đang thao túng, nếu như hỏi đến cùng, thì sự việc này ngày càng phức tạp.
Thường Lăng Không về phòng không được bao lâu sau, phó thị trưởng Tĩnh Hải là Vương Quảng Chính đã đến để thăm gã, từ nét mặt của Vương Quảng Chính, có lẽ gã có việc gì đó.
Thường Lăng Phong mời Vương Quảng Chính ngồi xuống rồi mỉm cười nói: “Đồng chí Quảng Chính có phải có phát hiện gì mới không?”
Vương Quảng Chính nói: “Thị trưởng Thường, tôi đến đây là để thú tội với anh, việc tổ chức ở Tĩnh Hải lần này, tôi là người tổ chức hoạt động, xảy ra sự việc lớn như vậy, tôi rất tiếc, mời thị trưởng Thường phê bình tôi.”
Thường Lăng Không nói: “Chẳng ai muốn xảy ra chuyện này hết, sở tiếp đón số 1 của Tĩnh Hải cũng chẳng phải là làm ăn tắc trách, có những việc không thể nào ngăn nó không phát sinh được.”
Vương Quảng Chính muốn nói gì nhưng lại thôi.
Thường Lăng Không thấy gã do dự, thấp giọng nói: “Có phải anh có phát hiện gì rồi không?”
Vương Quảng Chính dũng cảm nói: “Vừa nãy có người phản ánh với tôi một việc, tôi vốn không muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì nếu như không nói ra cũng không phải. Thị trưởng Thường, trước khi người nhặt rác đó xông vào trong nhà ăn, đã nói chuyện với một cán bộ thanh niên trước cửa.”
“Là ai?”
“Trương Dương!”
Thường Lăng Không nhíu mày, ngón tay của gã gõ nhè nhẹ lên bàn, một lúc sau mới nói: “Việc này cứ thế này đi, đồng chí Quảng Chính hiểu ý tôi không?”
Vương Quảng Chính đã hiểu, rõ ràng Thường Lăng Không không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này, mục đích gã ở lại không phải là để điều tra sự việc này, mà là muốn áp chế chuyện này xuống, dù là có phát hiện gì, thì cũng không được mở rộng ảnh hưởng của nó ra, từ việc lớn biến thành việc nhỏ, việc nhỏ biết thành không có. Vương Quảng Chính gật đầu nói: “Thị trưởng Thường, anh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, tôi sẽ không nói gì ra.”
Thường Lăng Không nói đầy ẩn ý: “Có một vài lúc, càng điều tra rõ ràng, thì sự việc càng rối loạn.”
La Tuệ Ninh và Trương Dương, Tần Thanh cùng đi tới Ngư Thôn ở gần đó, ở chỗ cách bờ biển không xa, ngư gia gần đó đã rất nhiều nhà hàng bán đồ hải sản, ở đây chính là một con đường hải sản ở Tĩnh Hải.
Mỗi cửa hàng đều không lớn, nhưng những chủng loại hải sản đều rất nhiều, La Tuệ Ninh chọn một vài món bà thích ăn, Tần Thanh hôm nay tâm trạng bị ảnh hưởng nên không chọn món, Trương đại quan cảm thấy rất vui vẻ, gọi không ít những món ngon, hắn còn gọi Lão Từ đi theo nữa, bốn người cùng ngồi xuống uống rượu.
Lão Từ bình thường không uống rượu, gọi một bát mì hải sản, ăn xong rồi lại vào trong xe đợi.
Trương Dương mở chai Mao Đài hắn mang theo, rồi rót một chén cho La Tuệ Ninh, rồi lại rót đầy cho Tần Thanh, hắn cười hì hì nói: “Ăn hải sản nhất định phải uống chút rượu, nếu không thì dễ bị phong hàn.”
La Tuệ Ninh nói: “Bệnh gì mà chẳng chữa được, con muốn uống rượu nên tìm lí do lí trấu mà thôi.”
Tần Thanh nói: “Lí do của anh ta là nhiều nhất, chỉ cần là việc anh ấy muốn làm nhất định sẽ tìm được lí do.”
La Tuệ Ninh cười nói: “Cán bộ quốc gia là phải nói được làm được, nếu không sẽ trở thành không có nguyên tắc.”
Trương Dương uống một ngụm rượu, rồi lại bóc một con tôm bỏ vào miệng: “Con chẳng thiếu gì nguyên tắc.”
Tần Thanh nói: “Anh thì có nguyên tắc gì?”
Trương Dương nói: “Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất phạm người.”
La Tuệ Ninh nói: “Mục đích của việc làm cán bộ không phải để tranh đấu lẫn nhau đâu, là một người đảng viên, một cán bộ quốc gia đầu tiên phải nghĩ đến lợi ích và cuộc sống của người dân.”
Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi à, những đạo lí này con đều hiểu cả, nhưng người ta hiếp đáp con ghê quá, con làm sao cứ khoanh tay đứng chịu được ạ? Đấu tranh là điều tất yếu phải xảy ra, người khác đấu tranh là để giành quyền lực, con đấu tranh là để loại bỏ những người cán bộ kohong tốt ra khỏi đội ngũ đảng, chỉ cần thanh lọc được đám rác rưởi này, mới có thể làm cho nội bộ đảng chúng ta trở nên thuần khiết, mới có thể làm cho đội ngũ cán bộ của chúng ta ngày càng đoàn kết và có sức chiến đấu, điều đó mới làm cho cuộc sống của người dân trở nên tốt hơn.”
La Tuệ Ninh nhịn không nổi cười: “Tiểu tử này, con kiểu gì cũng nói được.” Có điều những điều Trương Dương nói ra cũng có lí.
Trương Dương nói: “Con thấy cần phải xây dựng văn minh tinh thần, kiểu dạng như bộ trưởng tổ chức, chúng ta học theo liệu có ích gì?”
La Tuệ Ninh nói: “Được rồi, đừng nói nhiều nữa, con học tập là để làm việc cho nhân dân, chứ không phải là để làm việc cho lãnh đạo, còn trẻ tuổi vậy đừng hận đời thế.”
Trương Dương cười nói: “Con cũng nghĩ thông rồi, con chán ở Tĩnh Hải này rồi, ngày mai con sẽ đưa mẹ đến núi Thanh Đài chơi, núi Thanh Đài giờ đây là lúc đẹp nhất.”
La Tuệ Ninh lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, ngày mai mẹ chuẩn bị về kinh thành rồi.”
Tần Thanh ngạc nhiên nói: “Sao về sớm vậy ạ?”
La Tuệ Ninh nói: “Vốn muốn yên ổn mấy ngày, nhưng sau khi ra ngoài mới phát hiện ra, ta dù có đến đâu cũng không thể nào yên ổn được, khi ở nhà, cứ lo lắng về việc này việc nọ, sau khi ra ngoài, thì lại nghĩ về những chuyện ở nhà, tôi đã hiểu, mình đúng là số mạng bắt phải lo lắng.”
Trương Dương nói: “Có phải là Hạo Nam có việc gì không ạ?”
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: “Không phải, ông ấy rất khỏe, bên cạnh cha nuôi con cần có người chăm sóc, còn nữa….Việc của Tiểu Linh mẹ cũng không yên lòng.”
Nhắc đến Văn Linh, Trương Dương trầm tư hẳn, mặc dù tình trạng hiện nay của Văn Linh là do cô ấy tự chuốc lấy, nhưng lúc đầu, dù sao cũng là vì hắn truy đuổi nên cô ấy mới sợ hãi đâm vào xe, Trương Dương không phải cảm thấy áy náy với Văn Linh, mà là vì khi hắn đối mặt với mẹ nuôi La Tuệ Ninh cảm thấy hơi xấu hổ.
Có điều La Tuệ Ninh là một người rất mực công bằng, bà không trách Trương Dương vì chuyện này, tất cả những hành động của Văn Linh sau khi tỉnh lại bà rất rõ, hậu quả của con gái giờ đây tất cả là báo ứng với cô ấy.
Tần Thanh nói: “Tôi còn muốn mời bà đi thăm Lam Sơn mấy ngày kìa.”
La Tuệ Ninh cười nói: “Ngày mai tôi đi Lam Sơn cùng cô, buổi sáng cô đi dạo phố cùng tôi, rồi tối tôi đi máy bay về.”
Tần Thanh nói: “Được, ngày mai chúng ta đi đến Lam Sơn sớm, tôi đi đặt vé máy bay trước.”
Trương Dương nói: “Con cũng đi Lam Sơn, xe của con còn đang sửa ở Lam Sơn, lần này lấy xe lái về đây luôn.”
La Tuệ Ninh nói: “Ngày mai không cần con đi với mẹ nữa rồi, mẹ cùng đi dạo với Tần Thanh.” Bà suy nghĩ khá chu đáo, đến Lam Sơn, Tần Thanh là phó thị trưởng ở đó, nếu như để Trương Dương đi theo, thì nhất định có người nói ra nói vào, đây là vì suy nghĩ cho Tần Thanh.
Tần Thanh ngầm khâm phục, La Tuệ Ninh là phu nhân tổng thổng, quả nhiên suy xét vấn đề rất chu đáo.
Khi Trương Dương về đến sở tiếp đón số 1 của Tĩnh Hải, đã là gần 11 giờ, hắn vẫn chưa kịp tắm rửa, thì phó thị trưởng thường vụ Nam Tích Thường Lăng Không đã đến thăm.
Trương Dương mời Thường Lăng Không vào trong phòng, cười nói: “Muộn thế này rồi, thị trưởng Thường vẫn chưa ngủ ư?”
Thường Lăng Không cười nói: “Bình thường buổi tối tôi có thói quen đi dạo, vừa nãy đi qua chỗ của anh, thấy đèn vẫn sáng, biết rằng anh chưa ngủ, vì thế mới vào đây nói chuyện với anh vài câu.” Gã dừng lại một lúc rồi nói: “Không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
Trương Dương cười nói: “KHông đâu, không đâu, mời ngồi mời ngồi.” Hắn mời Thường Lăng Không ngồi xuống, rót một cốc trà cho Thường Lăng Không.
Trà này là trà Long Thiệt do Thường Lăng Không tặng hắn.
Thường Lăng Không ngửi hương trà, nhấm một ngụm rồi nói: “Trà này uống thế nào?”
Trương Dương nói: “Trà ngon, tôi uống phát nghiện lên rồi.”
Thường Lăng Không cười nói: “Thích uống thì về sau mỗi lần xuân trà có, thì tôi sẽ gửi cho anh.”
Trương Dương cười nói: “Thị trưởng Thường khách sáo quá, đúng rồi, hôm nay sao anh không đi cùng với đoàn thị sát?”
Thường Lăng Không cố ý thở dài rồi nói: “Chẳng phải là vì chuyện tối ngày hôm nay hay sao, bộ trưởng Khổng bị chửi thẳng vào mặt, lãnh đạo bảo tôi ở lại, phụ trách điều tra chuyện này rốt cuộc là có gì xảy ra.”
Trương Dương nói: “Tôi cũng rất buồn, bộ trưởng Khổng của chúng ta thân phận bất phàm, người phụ nữ trung niên đó là thân phận gì chứ? Hai người bọn họ không phải có quan hệ gì thật chứ?”
Thường Lăng Không nói: “Sao thế được, đã điều tra được thân phận người phụ nữ trung niên đó kìa, đó chính là một người nhặt rác ở sở tiếp đoán số 1, bộ trưởng Khổng làm sao có thể quen với bà ta.”
Trương Dương nói: “Cũng chẳng biết được đâu, bộ trưởng Khổng của chúng ta quen biết rộng lắm, không biết chừng lúc còn trẻ quen người ta, giờ đây già rồi lại quên mất người ta.”
Thường Lăng Không nghe Trương Dương nói khích bác, trong lòng càng chắc chắn chuyện tối nay là do hắn làm, gã chầm chậm đặt tách trà xuống rồi nói: “Tối nay khi tôi vào nhà vệ sinh, hình như nhìn thấy anh và người phụ nữ đó nói chuyện với nhau.” Thường Lăng Không đương nhiên không thể nhìn thấy, gã nói như vậy là cố ý chọc Trương Dương.
Trương Dương cười nói: “Thế à? Tôi thật sự rất muốn quen với bà ấy, người dám tát vào mặt bộ trưởng tổ chức tỉnh trước mặt mọi người thật hiếm gặp, chỉ nói sự dũng cảm này thôi,đã không phải là người bình thường rồi.”
Thường Lăng Không thấp giọng nói: “Câu này của anh đừng để người khác nghe thấy, nếu như truyền đến tai người khác, thì họ còn tưởng sự việc tối nay là do anh gây ra.”
Trương đại quan cười hì hì nói: “Tôi rất muốn thế đấy, nói thật, tôi cảm thấy ông Khổng Nguyên này chẳng ra gì cả, anh thấy thế nào?”