Y Đạo Quan Đồ

Chương 403: Người một nhà

Trương Dương vốn định ngày thứ hai sẽ đến Xuân Dương thăm mẹ, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Tra Tấn Bắc đã làm hắn từ bỏ ý định.

Tra Tấn Bắc khi cách thành phố Ly Giang khoảng hai trăm km đã gọi điện cho Trương Dương, Trương Dương vừa mới rời khỏi căn nhà gỗ ở Nam Hồ, nghe nói Tra Tấn Bắc buổi trưa sẽ đến Giang Thành, liền vui mừng vô cùng. Lần này Tra Tấn Bắc đến đây là vì chuyện cửa hàng chi nhánh Tinh Toản ở Giang Thành, việc tu sửa đã được hơn một nữa, y đến để khảo sát một chút. Lần này đi cùng y còn có bạn làm ăn của y là Khâu Phượng Tiên.

Trương Dương ở lại tiếp đón Tra Tấn Bắc không chỉ vì hắn muốn bám vào con cá sấu bằng đá quý này mà còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là hắn vẫn chưa quên nhiệm vụ quốc an đã giao cho mình, điều tra tập đoàn Tinh Toản, làm rõ thân phận của Khâu Phượng Tiên, còn phụ trách điều tra rõ ràng xem tổng giám thiết kế của tập đoàn Tinh Toản Lưu Khánh Vinh rốt cuộc có phải là gián không.

Tra Tấn Bắc lần này đến đây là còn muốn gặp mặt nhà đầu tư quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự. Trương Dương đặt điện thoại xuống, lại liên lạc với An Ngữ Thần. Cũng đúng lúc An Ngữ Thần đang đánh tennis với Kiều Mộng Viện. Kiều Mộng Viện và Tra Tấn Bắc đã quen biết từ lâu, cô ta liền cười nói: "Tra Tấn Bắc tiến quân vào thị trường vàng bạc đá quý của Giang Thành thì sau này cửa tiệm chuyên kinh doanh đá quý Tinh Toản của anh ta sẽ trở thành tập đoàn dẫn đầu của ngành đá quý Giang Thành. Thực lực của con người này rất lớn, sự gia nhập của anh ta sẽ làm cho sự phát triển của thị trưởng thương nghiệp Nam Lâm Tự tiến thêm một bước nữa."

Trương Dương nói: "Lần này anh ta đến cũng với chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tinh Toàn và tổng giám đốc của tập đoàn Kim Vương Phủ, Khâu Phượng Tiên. Là chủ nhà chúng ta cần phải làm tốt công tác tiếp đón!"

Kiều Mộng Viện thoải mái nói: "Để tôi tiếp đón cho, tôi sẽ lập tức bảo Tân Đế Hào chuẩn bị một chút."

Trương Dương cũng không khách sáo với cô ta: "Được, vậy buổi trưa chúng ta đến thẳng Tân Đế Hào nhé."

Trương Dương vốn muốn đi thăm Đỗ Thiên Dã, nhưng sau khi gọi điện thoại xong mới biết bí thư Đỗ đã đến Thanh Đài Sơn để tìm cha của y, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, Đỗ Thiên Dã vẫn là người chú trọng tình thân.

Tra Tấn Bắc đúng 12 giờ đến được Tân Đế Hào, y vẫn chưa kịp vào trong thì đã thấy Trương Dương tươi cười bước ra nghênh đón. Tra Tấn Bắc một thời gian không gặp mà da đã đen đi rất nhiều. Nhìn thấy Trương Dương y liền mỉm cười bước tới. Trương Dương vốn muốn bắt tay với y nhưng Tra Tấn Bắc liền nồng nhiệt ôm hắn một cái, vốn cũng chẳng có gì, nhưng Trương đại quan nhân đột nhiên nhớ tới việc quốc an đã nhắc với hắn rằng phía Tra Tấn Bắc khả năng có vấn đề, làm hắn không khỏi có chút sợ hãi.

Khâu Phượng Tiên mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, eo thắt một chiếc thắt lưng nhỏ, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng bạch kim có đính bảo thạch, trên cổ cũng đeo một chiếc vòng cũng bộ có đính hồng bảo thạch, đây là một loạt các sản phẩm Mãn Giang Hồng mà công ty bọn họ vừa mới đưa ra. Bộ Mãn Giang Hồng này được Tra Tấn Bắc giành được trong buổi đấu giá di tác của Thiên Trì tiên sinh, trải qua sự tuyên truyền hiệu quả nhất của các loại truyền thông mà bộ sản phẩm Mãn Giang Hồng vừa đưa ra thị trường đã nhận được những phản hồi cực mạnh trong xã hội.

Trương Dương cười híp mắt đi tới trước mặt Khâu Phượng Tiên, Khâu Phượng Tiên chủ động đưa tay ra bắt tay với Trương Dương, Trương Dương nói: "Tôi phát hiện ra bộ Mãn Giang Hồng này hợp nhất với Khâu tiểu thư."

Khâu Phượng Tiên cười nói: "Nói thật lòng, tôi không thích phong cách của sản phẩm Mãn Giang Hồng lắm, nhưng Tra tổng cứ nhất quyết đeo lên người tôi, nói tôi thân làm đổng sự của công ty, phải có trách nhiệm quảng bá sản phẩm công ty!"

Tra Tấn Bắc cười ha ha.

Trương Dương dẫn hai người bọn họ đến cửa lớn nhà hàng thì Kiều Mộng Viện đã xuất hiện ở đó, mỉm cười đón tiếp.

Tra Tấn Bắc cười nói: "Kiều tổng, hôm nay Tra Tấn Bắc tôi mạo muội đến thăm, làm phiền rồi."

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Tra tổng đến là niềm vinh hạnh của Tân Đế Hào chúng tôi, tôi phải cảm ơn mới đúng chứ."

Mấy người bọn họ đang định bước vào bên trong thì đột nhiên nghe thấy có tiếng còi ô tô inh ỏi vang lên từ phía ngoài, một chiếc Beetle màu xanh đang phi thẳng qua cổng, phía sau là hai người bảo vệ đang thở hổn hển đuổi theo ngăn lại.

Chiếc Beetle đó dừng lại, cửa xe mở ra, một cô gái dáng cao dáo bước từ trong ra, đến khi cô ta mở lời, Trương Dương mới phát hiện ra mình đã nhìn nhầm, đó là một thằng con trai. Hắn lẩm bẩm có vẻ tức giận: "Tấn Bắc, Ruth, sao mấy người lại muốn ăn ở đây, đồ ăn ở đây không ngon!" Khi nói tay hắn còn xoa xoa cái mũi, trông hết sức yêu dị.

Trương Dương không khỏi thầm buồn cười. Tên nhãi này tóc để dài qua gáy như cái đuôi ngựa, trên người lại mặc một chiếc áo phông hoa hòe hoa sói, cùng một chiếc quần bò trắng bó sát vào hai chiếc chân dài nhỏ của gã. Da thì rất trắng, vì hắn đeo một chiếc kính to nên không thể nhìn rõ diện mạo của hắn. Khi hắn bước đi còn lắc lư lắc lư thân mình, đầy dáng vẻ của phụ nữ, cũng khó trách lúc đầu Trương Dương nhìn hắn thành phụ nữ.

Hai người bảo vệ chạy tới: "Thưa cô, cô không thể dừng xe ở đây được!" Xem ra người có cùng cách nhìn với Trương Dương không phải là ít.

Gã đó liền tức khí dậm chân: "Đáng ghét, người ta là ngài!"

Kiều Mộng Viện nhận ra người trước mặt, gã chính là thiết kế chính của Tinh Toản, Lưu Khánh Vinh, cũng là bạn tốt nhất của Tra Tấn Bắc. Kiều Mộng Viện liền xua xua tay, bảo hai bảo vệ đó lui ra.

Tra Tấn Bắc cười nói: "Khánh Vinh, đừng đùa nữa, ở đây đều là bạn tốt của tôi, chúng ta vào trong rồi hãy nói."

Lưu Khánh Vinh lắc lắc cái tay, yểu điệu nói: "Ruth, lâu rồi không gặp, có nhớ tôi không?"

Ruth là tên tiếng anh của Khâu Phượng Tiên. Cô ta liền cười nói: "Shawn, tôi lúc nào cũng nhớ đến anh cả!" Hai người ôm nhau một cái rồi chào hỏi áp má vào nhau.

Trương đại quan nhân quả thực nhìn không thể ưa được phong thái của Lưu Khánh Vinh, liền ghé sát tai Kiều Mộng Viện nói: "Cái thứ chẳng nam chẳng nữ này chính là Lưu Khánh Vinh?"

Kiều Mộng Viện suýt nữa thì bật cười, nói: "Chúng ta vào trong trước đã."

Lưu Khánh Vinh vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Kiều tổng, cô đừng giận nha, tính tình tôi ngay thẳng, thức ăn ở chỗ Tân Đế Hào các cô quả thật chẳng ngon gì cả. Lần trước tôi gọi một phần tôm hùm, rõ ràng thứ tôi muốn là tôm hùm châu Úc, thế mà nhân viên phục vụ lại bê lên một đĩa tôm hùm bé tẹo lại còn cay. Haizzz! Trời ạ, tôi suýt nữa cay đến chết. Đến ngày thứ hai trên mặt còn mọc lên ba cái mụn, làm người ta buồn bực chết đi được..."

Trương đại quan nhân đã từng gặp đủ loại người, nhưng loại người như Lưu Khánh Vinh thì mới là lần đầu tiên thấy. Cái tên này có chút giống với thái giám trong hoàng cung ngày xưa, nhưng rõ ràng vẫn chưa bị hoạn. Từ cách ăn mặc và phong thái của gã có thể nhìn ra đủ chất đàn bà, tám phần là loại đồng tính luyến ái mà xã hội vẫn hay nói. Hắn lại nhớ tới chuyện kí giả ở bên ngoài viện mỹ thuật quốc gia vì phỏng vấn về cảm hứng với giới tính nào mà đã chọc giận Tra Tấn Bắc, Trương Dương lúc này mới hiểu được tại sao gã lại giận, hắn liền âm thầm quan sát vẻ mặt của Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc nhìn Lưu Khánh Vinh, rõ ràng là không có chút chán ghét bực mình nào mà ánh mắt lại vô cùng hiền dịu, có thể thấy những gì người ta đồn đại không phải không có căn cứ.

Tên Lưu Khánh Vĩnh này đúng là lắm mồm, từ lúc gã xuất hiện đến giờ, những người khác đều ít có cơ hội nói chuyện, sau khi ngồi xuống, Trương Dương lại phát hiện ra trên tai hắn còn có đeo hoa tai, lòng thầm nghĩ khẩu vị của Tra Tấn Bắc quả thật quá nặng rồi, lại đi thích một thứ chẳng nam chẳng nữ gì như thế.

Tra Tấn Bắc nói: "Cô An không đến sao?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Cô ấy có hẹn với khách hàng, không thể phân thân được!"

Tra Tấn Bắc nói: "Lần này có thể thuận lợi kí được hợp đồng ở Nam Lâm Tự phần nhiều là nhờ vào sự giúp đỡ của Kiều tổng, hôm nay tôi có mang một chút quà đến tặng cho mọi người."

Khâu Phượng Tiên mang ra hai hộp trang sức đưa cho Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: "Đây là bộ sản phẩm Mãn Giang Hồng mà công ty chúng tôi vừa mới đưa ra thị trường, một chút quà mọn, mong cô không chê."

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Vậy thì tôi xin nhận, từ chối lại thành bất kính."

Khâu Phượng Tiên lại cầm một bộ đưa cho Trương Dương: "Thị trưởng Trương hãy cầm về tặng cho bạn gái nhé!"

Trương Dương cười nói: "Cảm ơn."

Kiều Mộng Viện đứng dậy cầm chén rượu nói: "Tôi xin thay mặt phía công ti phát triển của quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự hoan nghênh tập đoàn Tinh Toản gia nhập liên minh."

Mọi người đứng dậy cụm li, rồi uống cạn.

Tra Tấn Bắc nói: "Năm nay chúng tôi sẽ hết sức mở rộng thị trường của tập đoàn Tinh Toản ở trong nước, cửa hàng ở Giang thành sẽ là một trong hai cửa hàng trọng điểm của Bình Hải chúng tôi, vì đặc thù địa lí của Giang Thành, không những cần phải điều động thị trường tiêu thụ của phía bắc Bình Hải mà còn cần phải điều động thị trường của Bắc Nguyên, chúng tôi bây giờ vẫn chưa có tiệm kinh doanh chuyên nghiệp ở Bắc Nguyên."

Khâu Phượng Tiên mỉm cười bổ sung: "Vương Triều kim cương Đài Loan đã lại tăng thêm đầu tư cho Tinh Toản, Tinh Toản chúng tôi không những muốn trở thành tập đoàn chế tác đá quý lớn nhất trong nước mà còn muốn trở thành lớn nhất ở châu Á."

Kiều Mộng Viện nói: "Theo như tôi biết, cô Khâu là người đứng đầu trong tương lai của Vương Triều kim cương Đài Loan, đúng không?"

Khâu Phượng Tiên cười nói: "Cha tôi vẫn đang rất khỏe mạnh, nói đến chuyện về hưu thì còn sớm quá, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú lắm với việc kế thừa tổ nghiệp. Theo tôi thấy thứ mà đời người nên hưởng thụ nhất chính là quá trình sáng nghiệp, chứ không phải là nằm trên thành quả của cha ông."

Trương Dương tán thưởng nói: "Cô Khâu nói rất đúng.”

Lưu Khánh Vinh nói: "Ruth là một người mạnh mẽ nhất trong tất cả những cô gái tôi biết. Tôi kính cô một li."

Tên này vừa mở mồm là Trương đại quan nhân đã thấy có chút buồn nôn, có điều Trương Dương vẫn phải nể mặt Tra Tấn Bắc. Nếu như hai người thật sự có loại quan hệ như người ta đồn đại thì Trương Dương có muốn nôn cũng phải kìm lại.

Lưu Khánh Vinh nhìn lướt lướt lên người Kiều Mộng Viện, một lúc sau hắn đột nhiên lấy một tập vở ra, cầm bút vẽ, đúng là người làm nghệ thuật, linh cảm vừa đến một cái là chỉ trong một lúc đã vẽ được hình tượng của Kiều Mộng Viện lên giấy, có điều trọng điểm thật sự chính là sợ dây chuyền trên cổ.

Trương đại quan nhân ngồi gần lại, hắn cũng không khỏi kinh ngạc mà nói: "Thật là đẹp quá, cao nhân, cao nhân."

Lưu Khánh Vinh đắc ý nói: "Trong cuộc sống này linh cảm không có chỗ nào là không tồn tại." Gã nói với Kiều Mộng Viện: "Cô Kiều, cô đã tạo ra linh cảm cho tôi, đợi khi tôi thiết kế xong chiếc vòng cổ này tôi sẽ tặng cho cô."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Món quà của anh quý hóa quá, tôi không nhận nổi."

..................

Sau bữa trưa, Kiều Mộng Viện sắp xếp cho bọn họ nghỉ ở phòng khách Tân Đế Hào. Khâu Phượng Tiên tìm đến chỗ Trương Dương, cô ta nhẹ nhàng nói: "Thị trưởng Trương, tôi có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ."

Trương Dương cười nói: "Đều là bạn bè, chỉ cần tôi có thể giúp được thì cô cứ nói."

Khâu Phượng Tiên nói: "Ông tôi là tướng lĩnh cấp cao của quốc dân đảng, sau khi chiến tranh giải phóng liền đến Đài Loan. Ông năm nay đã 90 tuổi rồi. Những ngày còn sống cũng không còn nhiều. Nhưng có một chuyện vẫn làm ông day dứt không yên. Tôi có một người cô, quan điểm chính trị của cô ấy với ông tôi không giống nhau, khi còn trẻ cô ấy đã đến Duyên An, tìm ước mơ và chân lý của mình. Đã nhiều năm rồi chỉ có khi cô ấy kết hôn mới viết một bức thư về cho gia đình, nói với ông tôi là cô đã kết hôn rồi, gả cho một đảng viên cộng sản, một tướng lĩnh giải phóng quân. Từ đó về sau, hoàn toàn mất liên lạc với gia đình. Sau chiến tranh giải phóng, ông đã đưa cả nhà đến Đài Loan, rồi mỗi lần nhớ đến cô tôi là ông lại khóc. Vì chuyện của cô tôi mà ông tôi sớm đã rời khỏi quân giới, cũng lệnh cho Khâu gia tôi tuyệt đối không được bước vào chính đàn."

Trương Dương cười nói: "Cho nên mới có Vương Triều kim cương."

Khâu Phượng Tiên gật đầu nói: "Vương Triều kim cương là do một tay ông tôi dựng lên, rồi được phát triển trong tay bố tôi. Đến tận bây giờ ông tôi vẫn còn giữ lại một gian phòng cho cô. Ông nói, bất luận là cô còn sống hay đã chết, chỉ cần Khâu gia còn thì căn nhà này vẫn sẽ có vị trí của cô tôi."

Trương Dương nói: "Từ khi kiến quốc đến nay đã hơn 40 năm rồi, thật sự muốn tìm cũng không dễ."

Khâu Phượng Tiên nói: "Đúng vậy, tôi đã thông qua rất nhiều con đường mà đều không có kết quả, chỉ điều tra được là cô đã từng sống ở Giang Thành này."

"Cô ấy tên là gì?"

Khâu Phượng Tiên nói: "Khâu Mẫn!"

Trương đại quan nhân cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.

Khâu Phượng Tiên lại nói: "Trong bức thư cô ấy gửi về nhà có nói cô đã gả cho một quân quan tên là Trần Sùng Sơn."

Trương Dương nghe đến cái tên Trần Sùng Sơn, miệng liền há to ra đến mức đủ nhét một quả trứng vịt vào. Sao mọi việc trên thế giới này lại trùng hợp thế. Chẳng trách sao hắn lại thấy cái tên Khâu Mẫn quen thuộc thế. Khâu Mẫn chẳng phải là vợ của Trần Sùng Sơn sao? Cái người mà phong tình vạn chủng, xinh xắn yểu điệu này lại là cháu gái của Trần Sùng Sơn, em gái họ của Đỗ Thiên Dã.

Khâu Phượng Tiên nhìn vẻ mặt của Trương Dương đã phát giác ra được điều gì đó, nhẹ nhàng nói: "Anh quen sao?"

Trương Dương cười ha ha: "Sao lại chỉ là quen biết!" Hắn liền lôi điện thoại ra, gọi điện cho Đỗ Thiên Dã, rất vui mừng hưng phấn nói với Đỗ Thiên Dã: "Bí thư Đỗ, em họ nhà anh đến thăm anh rồi này."

Đỗ Thiên Dã quả thực cũng có em họ, nhưng là họ nhà đằng nội Đỗ gia, gã liền mắng cho Trương Dương một câu, nhưng sau một lát mới hiểu ra chuyện gì.

...............

Đỗ Thiên Dã đến tối là về tới Giang Thành. Trần Sùng Sơn cũng đi cũng gã. Quan hệ giữa Đỗ Thiên Dã và Trần Sùng Sơn đã trở thành bí mật công khai, bây giờ tất cả mọi người đều biết Trần Sùng Sơn chính là bố để của gã. Đỗ Thiên Dã cũng không giấu diếm, điều này cũng thể hiện rõ sự thẳng thắn thanh bạch của Đỗ Thiên Dã.

Khâu Phượng Tiên đã đồng ý với yêu cầu của Trương Dương là không nói chuyện này cho người ngoài biết, đến tối cô ta liền đi cùng với Trương Dương đến nhà Đỗ Thiên Dã.

Sau khi Trương Dương dẫn dắt nói một chút cho bọn họ, Khâu Phượng Tiên liền lấy ra bức thư mà nhiều năm trước Khâu Mẫn đã viết gửi về nhà, Trần Sùng Sơn run run nhận lấy bức thư. Khi ông ta nhận ra đúng là nét chữ của vợ mình thì lập tức nước mắt liền trào ra. Ở cuối bức thư còn có dòng kí tên kính thượng của con rể Sùng Sơn. Trước mắt ông ta liền hiện ra cảnh tượng năm đó, khi ông cùng vợ là Khâu Mẫn trải qua sự suy nghĩ đắn đo rất lâu mới viết ra được bước thư này, nói với Khâu gia sự thật là hai người đã kết hôn.

Trần Sùng Sơn bùi ngùi thở dài nói: "Con trai, ta thật hổ thẹn với Khâu gia..." Nói xong ông ta liền cầm bức thư, yên lặng đi ra ban công lầu hai.

Đỗ thiên Dã đương nhiên hiểu được sự áy náy và buồn bã trong lòng cha mình, gã liền nói với Khâu Phượng Tiên: "Anh nên gọi em là em họ nhỉ, chú và ông ngoại vẫn khỏe chứ?"

Khâu Phượng Tiên nhìn thấy người thân đã thất lạc từ lâu, hai mắt cũng đỏ lên, cô ta gật đầu nhẹ, nói: "Bọn họ đều rất khỏe, có điều ông tuổi đã cao rồi, sức khỏe càng lúc càng yếu đi, nhưng ông luôn nói muốn đến đại lục tìm cô."

Nhắc đến người mẹ đã mất, tinh thần Đỗ Thiên Dã liền buồn bã đi, hắn thấp giọng nói: "Anh cũng chưa từng được gặp mẹ."

Khâu Phượng Tiên vô cùng cảm thương nói: "Thực ra chuyện trên thế gian này thật không thể cưỡng cầu. Ông luôn mong có một ngày có thể gặp được cô, không biết nếu như biết được chuyện này thì ông sẽ ra sao."

Đỗ Thiên Dã nói: "Có thời gian thì đưa ông qua đây đi, phần mộ của mẹ anh đã tu sửa xong rồi, đang ở trên núi Thanh Đài."

Trần Sùng Sơn nghe thấy có tiếng bước chân phía sau lưng, quay người thì thấy Trương Dương đang bước lại, ông ta nói: "Trên đời này Thiên Dã lại có nhiều thêm người thân rồi."

Trương Dương cười nói:"Không phải nhiều thêm mà vốn đã là người một nhà rồi."

Trần Sùng Sơn gật đầu, ánh mắt lại hướng về bầu trời đêm xa xăm: "Dù đau lòng, nhưng bác như có có giác trút được gánh nặng, rốt cuộc cũng tìm được người nhà của Khâu Mẫn rồi."

Trương Dương nói: "Những ngày ở Thanh Đài Sơn bác sống thế nào?"

Trần Sùng Sơn cười nói: "Chuyển ra sau núi rồi, đang chỉnh tu Từ Hà Quan, đám công nhân đã dựng bốn gian nhà gỗ, rất thoáng mát. Lão đạo sĩ cũng chuyển đến sống cùng bác, đợi khi đạo quán tu sửa xong sẽ lại chuyển đi. Sau này nếu có thời gian cháu cũng có thể lên trên đó sống vài ngày, bác càng ngày tuổi càng cao rồi, cũng không thể giống như ngày trước đi săn bắn được, bây gờ ở trên núi cũng trồng mấy luống rau, lại nuôi mấy con dê, nhàn nhã thì viết thư pháp, cũng coi như là vui vẻ!"

Trương Dương nói: "Có thời gian cháu sẽ đến tìm bác xin ít bút tích."

Trần Sùng Sơn nói: "Nghe nói Trì tiên sinh qua đời rồi."

Trương Dương gật đầu, đoán là Trần Tuyết đã nghỉ hè, việc này chín phần mười là nó nói với ông.

Trần Sùng Sơn thở dài nói: "Bác nghe Tuyết Nhi nói rồi, ông ấy đi quả là quá sớm."

Trương Dương nói: "Sống chết có số, ai cũng sẽ có ngày này."

Trần Sùng Sơn không khỏi cười nói: "Trẻ tuổi như vậy mà đã có cái dáng vẻ nhìn thấu hồng trần, nếu như đã nhìn thấu hồng trần rồi hà tất còn ở lại chốn quan trường?"

Trương Dương nói: "Con người cháu dung tục, việc rời xa trần thế, tiêu diêu tao nhã cháu không quen."

Lúc này đột nhiên điện thoại của Trương Dương reo lên, hóa ra là Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong. Bọn họ đã đến Hán Giang ăn đồ nướng, nên hẹn Trương Dương cùng đến uống mấy chén. Trương Dương cũng nhân cơ hội này mà cáo từ cả nhà Trần Sùng Sơn, người nhà nói chuyện hàn huyên với nhau, mình ở lại cũng dư thừa.

..............

Mọi chuyện trong cuộc sống quả thật là kì diệu, Trương Dương không ngờ Khâu Phượng Tiên và Đỗ Thiên Dã lại có quan hệ họ hàng, có điều Khâu Phượng Tiên bây giờ vẫn nằm trong danh sách bị quốc an nghi ngờ, rất khó nói cô ta có phải là gián điệp Đài Loan không. Trương Dương khi rời khỏi nhà Đỗ Thiên Dã mới nghĩ tới chuyện này. Nếu như Khâu Phượng Tiên thật sự là gián điệp Đài Loan vậy thì mình giúp cô ta bước vào cửa nhà Đỗ Thiên Dã nhận thân thích há chẳng phải là càng thuận tiện cho cô ta tiến hành công tác tình báo sao? Quốc an nếu như biết được chuyện này khẳng định sẽ tìm mình tính sổ. Nhưng Trương đại quan nhân từ trước đến nay là người dám làm dám chịu, kệ xừ nó, dù sao cũng đã làm rồi, mà cũng chẳng có ai quy định rằng làm gián điệp thì không được có họ hàng cả. Hơn nữa Khâu Phượng Tiên người ta chỉ là bị nghi ngờ, vẫn chưa có chứng cứ khẳng định.

Đi tới tiệm đồ nướng Hán Giang, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong đã uống rượu rồi, không thấy Tần Bạch cùng tới, Trương Dương có ngạc nhiên: "Tần Bạch đâu?"

Đỗ Vũ Phong nói: "Đang vi vu với Thẩm Vi rồi, người ta vừa lấy được bằng nóng hôi hổi mà."

Trương Dương cười nói: "Anh Đỗ, sao em thấy anh có vẻ có chút mầm xuân tình nhỉ?"

Khương Lượng nói: "Đúng thế, tên này gần đây hormone sinh lý vượt mức bình thường, khi đi làm hai con mắt lúc nào cũng nhìn chăm chú vào cái mông của nữ cảnh."

Đỗ Vũ Phong mặt đỏ lên nói: "Cái đầu cậu ý, là cậu thì có, tôi bây giờ tu tâm dưỡng tính, hoàn toàn không có chuyện đó, cậu nghĩ tôi là Trương Dương sao?"

Trương Dương trừng mắt lên: "Hơ! Em đâu có chọc tức anh, sao lại lôi em vào rồi?"

Lúc này ông chủ tiệm nướng Lý Thừa Càn tươi cười bước tới: "Chủ nhiệm Trương đến rồi à, tối nay các cậu cứ ăn thỏa mái, tính hết cho tôi là được rồi."

Khương Lượng nói: "Lão Lý, anh đúng là biết tạo quan hệ nhé, lần nào anh ta đến anh cũng mời khách, sao chưa thấy lần nào anh mời chúng tôi vậy?"

Lý Thừa Càn cười nói: "Chủ nhiệm Trương thỉnh thoảng mới đến một lần, hai vị thì tuần nào cũng đến mấy lần mà."

Đỗ Vũ Phong cười nói: "Thế chẳng phải là nói chúng tôi thường xuyên đến chiếu cố đến việc làm ăn của anh là sai rồi."

Lý Thừa Càn cũng biết bọn họ đang nói đùa, cười ha ha nói: "Cho nên mấy vị phải cố hết sức mà ăn nhé, một lát tôi lại mang lên món đầu dê đặc biệt và thêm cả cá nướng nữa."

Mấy người bọn họ đang nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên có hai người quen đến, là hai anh em Quách Chí Cường và Quách Chí Hàng. Năm nay Quách Chí Cường đã tốt nghiệp trường quân đội, trở về mới được mấy ngày. Vừa nhìn thấy Trương Dương, tên tiểu tử đó đã kêu lên: "Trương Dương, sao lại ở đây? Có phải là biết tôi trở về nên đến không, đang ở đây để đợi mời khách tôi à?"

Trương Dương cười đứng lên, Quách Chí Cường đi tới trước mặt, hai người đồng thời xuất quyền, hai quyền đập vào nhau, đương nhiên không dùng lực, nếu không Quách Chí Cường đâu phải là đối thủ của Trương đại nhân, Trương Dương nói: "Đã từng gặp người mặt dày, nhưng chưa gặp ai mặt dày hơn cậu, đến đây, ngồi xuống."

Quách Chí Hàng cũng đều quen biết họ, đương nhiên sẽ không khách sáo. Lý Thừa Càn vội lấy một chiếc bàn lớn hơn cho bọn họ.

Quách Chí Cường uống mấy hớp rượu, nói: "Đi đến đâu cũng không ăn được đồ nướng chính tông như thế này!"

Khương Lượng cười nói: "Thực ra Hán Giang đã thay đổi mùi vị rồi, hoàn toàn không phải mùi vị đồ nướng theo kiểu Hàn nữa, mà đã được điều chỉnh theo khẩu vị của người Giang Thành chúng ta rồi, người Hàn quốc sẽ không ăn như thế này đâu." Gã chia mấy xiên thịt dê cho mọi người.

Quách Chí Hàng nói: "Chất bổ trong nội tạng động vật cao."

Đỗ Vũ Phong nói: "Nhưng nó quá bổ rồi."

Trương Dương cười nói: "Anh Đỗ, anh lại nhầm rồi, đây là xiên thịt dê, em không tin anh ăn nó rồi có thể bổ được vào người, hơn nữa nếu thật sự có bổ được thì khi anh làm việc thì tính là anh làm hay là dê làm?"

Cả đám cười cùng cười ầm lên.

Đỗ Vũ Phong mặt đỏ hẳn lên, cười mắng: "Cám đám tiểu tử này, chẳng có đứa nào tốt cả."

Khương Lượng cười nói: "Mọi người đừng có ức hiếp người thật thà nữa. Trương Dương, có một chuyện tôi quên nói với cậu, con của chị gái tôi năm nay học lớp 10, cậu xem có thể sắp xếp cho nó học ở trường Nhất Trung Phong Trạch không."

Trương Dương cười nói: "Chuyện của anh tôi đương nhiên là sẽ làm rồi. Gần đây người tìm đến tôi vì việc xin học nhiều quá, tôi có chút làm không xuể, nhưng không sao, mà có một câu tôi cần phải nói trước, đứa trẻ đó thành tích học tập phải tốt mới được."

Khương Lượng nói: "Yên tâm đi, nó học rất giỏi."

Đỗ Vũ Phong tràn đầy cảm xúc nói: "Nhất Trung Phong Trạch trước đây là trường nổi tiếng của Giang Thành chúng ta, năm nay lại có hai thủ khoa văn và vật lí, làm chấn động cả Bình Hải, nghiễm nhiên đã trở thành trường đứng đầu của Bình Hải, ai mà chẳng muốn cho con đến một trường tốt để học. Đợi khi con tôi lớn rồi tôi cũng sẽ để nó học ở Nhất Trung Phong Trạch."

Trương Dương nói: "Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đi học nữa, Nhất Trung Phong Trạch cũng không phải là trường nhà chúng ta mở, thực ra cũng không cần phải quá tin tưởng vào một trường học nào đó, con cái nếu như không phải là đồ bỏ đi thì học ở đâu mà chẳng được."

Hai anh em Quách Chí Hàng cùng gật đầu.

Quách Trí Cường nói: "Nghe nói lần này các anh muốn trọng thưởng hai thủ khoa, thật hay là giả vậy?"

Trương Dương cười nói: "Mỗi em một vạn tệ, chuyện đã định rồi."

Khương Lượng nói: "Việc trọng thưởng lớn như thế này là lần đầu tiên ở Giang Thành đấy."

Quách Chí Hàng nói: "Đừng nói là Giang Thành, mà Bình Hải cũng là lần đầu tiên đó."

Trương Dương nói: "Lần này tôi phải hết sức tuyên truyền một chút, làm cho mọi người biết được thành quả giáo dục của Phong Trạch chúng ta."

Đỗ Vũ Phong cười nói: "Phải là để cho mọi người biết được thành tích chính trị của cậu mới đúng."

Trương Dương cười híp mắt nói: "Có gì khác sao?"

..............

Lễ ban thưởng cho hai thủ khoa được tỏ chức tại hội trường nhỏ của Nhất Trung Phong Trạch, Trương Dương không những đích thân đến mà còn mời phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên đến. Thực ra với chuyện này thì mời ai thì họ cũng sẽ đồng ý đến. Đây là việc dát vàng lên mặt, chuyện tốt.

Trương Dương và Trần Gia Niên đích thân phát phần thường một vạn tệ cho hai thủ khoa, khi đó đài truyền hình Phong Trạch, đài truyền hình Giang Thành, thậm chí cả tổ báo của đài truyền hình Bình Hải cũng đến để đưa tin. Trương Dương làm lớn như thế chính là muốn để cho tất cả người trong tỉnh Bình Hải thấy rằng từ sau khi mình lên nắm phần giáo dục của Phong Trạch thì thành quả như thế nào? Nhân chuyện này hắn còn muốn xóa bỏ đi ảnh hưởng không tốt từ chuyện gian lận của Phong Trạch lần trước.

Đương nhiên, lần này tuy trọng thưởng cho hai thủ khoa đại học, bọn họ cũng không quên việc thành lập quỹ học bổng, cũng thưởng cho cả những học sinh gia đình khó khăn nhưng vẫn đạt được thành tích tốt trong kì thi lần này.

Khi Phùng Lộ nhận từ tay Trương Dương một vạn tệ, trong lòng xúc động vô cùng, đối với cô mà nói số tiền này có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Điều kiện gia đình cô không tốt, cả nhà chỉ dựa vào một chút tiền lương của cha cô để sinh sống. Trước khi thi đại học, cô còn phải tranh thủ lúc rảnh rỗi để bày gian hàng bán kiếm tiền phụ giúp gia đình, có điều cô vẫn dùng nghị lực hơn người để đạt được thành tích như hôm nay.

Hai thủ khoa Phùng Lộ và Lý Đương Dương đứng chụp ảnh chung với các vị lãnh đạo, đứng ở giữa chính là Trương Dương và Trần Gia Niên.

Cả nhà Phùng Thiên Du ngồi dưới khán đài nhìn cảnh tượng con gái huy hoàng, không khỏi xúc động rơi nước mắt. Phùng Thiên Du khó che giấu nổi sự cảm kích với Trương Dương, thấp giọng nói: "Cám ơn, cám ơn..." Nếu như không có Trương Dương thì ông ấy không thể được sống ở trong căn nhà ba phòng, nếu như không có Trương Dương thì sau khi sạp hàng đồ nướng của ông bị người ta đập nát thì cũng sẽ không có người lấy lại công bằng cho ông. Nếu như không có Trương Dương thì con gái ông cũng sẽ không nhận được học bổng một vạn tệ này. Trong lòng cả nhà Phùng Thiên Du, Trương Dương chắc chắn là một đại ân nhân.

Hai thủ khoa sau khi chụp ảnh liền tiếp phỏng vấn của kí giả, bản thảo phát biểu đều đã được chuẩn bị trước, đối với hai học sinh tài cao này mà nói việc học thuộc lòng bài phát biểu chỉ là chuyện nhỏ, điều làm cho Trương Dương tán thưởng chính là khả năng nói trước đám đông của hai người bọn họ rất tốt.

Vốn mấy đài truyền hình muốn tiến hành phỏng vấn Trương Dương, nhưng Trương Dương lại khéo léo từ chối, bảo bọ đến phỏng vấn phó thị trưởng Trần Gia Niên. Đối với Trần Gia Niên mà nói, đây là chiến tích tự dưng nhặt được, Trần Gia Niên vừa vui mừng lại vừa có chút áy này, dù sao thì sau vụ gian lận của Phong Trạch xảy ra, y vẫn chưa hề công khai ủng hộ Trương Dương.

Trương Dương và Thường Lăng Phong đứng sóng vai với nhau, nhìn phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên đang hứng khởi trả lời phỏng vấn, Thường Lăng Phong không khỏi cười nói: "Tìm được đồng minh chính trị rồi à?"

Trương Dương cười nhạt: "Vẫn còn đang trong quan sát khảo nghiệm, không biết ông ta có đủ tư cách không."

Thường Lăng Phong nói: "Con người này đúng là không vừa."

Trương Dương nói: "Bây giờ cái chức hiệu trưởng này phải chăng đã có chút mùi vị rồi? Còn muốn từ chức nữa không?"

Thường Lăng Phong nói: "Cậu vất vả như vậy mới giữ được cái ghế này của tôi, tôi giờ mà từ chức chẳng phải có lỗi với cậu sao? Tôi không cho cậu cơ hội đó đâu."

Trương Dương cười lớn ha ha.

Thường Lăng Phong nói: "Tôi đã nói chuyện điện thoại với cô An, cô ấy đồng ý sẽ đầu tư nhiều hơn cho Nhất Trung Phong Trạch, tôi đã nhắm được một mảnh đất tốt ở khu bắc thành phố Phong Trạch rồi, muốn xây một cơ sở Nhất Trung nữa ở đấy."

"Ở đâu?"

Thường Lăng Phong nói: "Trường dạy nghề Húc Nhật, vì kinh doanh không tốt mà đã đóng cửa rồi, bây giờ mảnh đất đó đã bị chính quyền thu hồi, tôi đã đi khảo sát thực địa rồi, thiết bị cơ sở không tồi, nếu như thành phố có thể giao mảnh đất đó cho tôi, tôi tu sửa một chút là có thể chính thức mở trường rồi."

Trương Dương nói: "Có kịp không?"

Thường Lăng Phong nói: "Kịp."

"Được, chuyện này cứ để tôi lo."