Y Đạo Quan Đồ

Chương 387: Thật là trùng hợp quá

Câu trả lời của Khưu Kim Trụ khiến Trương Dương cảm thấy bất ngờ. Từ vẻ mặt của Khưu Kim Trụ cho thấy, gã không hề có thành phần giả dối ở bên trong, Trương Dương không nhịn được liề hỏi: "Tôi cảm thấy anh cũng không tồi!"

Khưu Kim Trụ lắc đầu: "Trước đây tôi cảm thấy tôi khá, nhiều năm như vậy rồi, tôi thủy chung nhớ chuyện Triệu Quốc Đống cướp công của tôi, tôi thường nghĩ như thế này, nếu như năm đó Triệu Quốc Đống không cướp công, hiện tại người ngồi ở vị trí cục trưởng nên là tôi! Nhưng chuyện lần này khiến tôi nhìn thấy, Trình Diễm Đông ở phương diện năng lực hơn xa tôi."

Trương Dương quả thật không ngờ rằng Khưu Kim Trụ lại nhìn nhận vấn đề rõ ràng như vậy, hắn không khỏi bật cười, nói: "Lão Khưu, tôi rất hân thưởng lòng dạ của anh!"

Khưu Kim Trụ nói: "Trước đây tôi cũng chẳng được vậy đâu, nhưng trải qua nhiều chuyện, cũng tự dưng có chút lòng dạ thoáng đạt, tôi cũng không phải là không cố gắng, mà là tài không bằng người ta, tôi rất phục Trình Diễm Đông."

Thái độ của Khưu Kim Trụ khiến Trương Dương vô cùng hài lòng, ở sâu trong lòng hắn cũng có khuynh hướng để Trình Diễm Đông thay thế Triệu Quốc Đống.

Khưu Kim Trụ đối với chuyện của Trịnh Ba vẫn không yên tâm, gã nói khẽ: "Thị trưởng Trương, chuyện của Trịnh Ba..."

Trương Dương nói: "Trịnh Ba bắt cóc Tạ Quân Xước, nếu như Tạ Quân Xước không truy cứu thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Đúng rồi, còn cả Triệu Quốc Đống nữa, Triệu Quốc Đống hiện tại bị tống vào ngục, cho dù chúng ta không truy cứu thì gã chắc gì đã chịu bỏ qua cho người khác."

Khưu Kim Trụ nhíu mày, hắn cảm thấy lo lắng của tiền cảnh của Trịnh Ba.

Trương Dương nói: "Thân là cảnh sát, biết pháp mà phạm pháp, cho dù là Trịnh Ba may mắn thoát được một kiếp này thì loại người này về sau cũng không thể ở lại trong đội ngũ cảnh sát nữa!"

...

Bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh trước việc của Triệu Quốc Đống, y không không hỏi han gì cả, bởi vì dạng thái độ này mà y bị vợ là Triệu Quốc Hoa oán trách, một người làm chính trị rất nhiều lúc phải chịu cảnh cô độc, thường thường khi đối diện với tình cảnh bị người nhà và bạn bè không hiểu, Thẩm Khánh Hoa không phải là không muốn hỏi, mà là không thể hỏi, vào loại thời khắc mẫn cảm như thế này, y phải biểu hiện ra sự trấn định hơn lúc bình thường, phải lấy bất biến ứng vạn biến, y phải đảm bảo hệ thống chính trị của Phong Trạch tiếp tục vận hành theo quỹ đạo vốn có, không thể bởi vì chuyện của Triệu Quốc Đống mà thay đổi tiết tấu và bước chân vốn có, nếu không tất sẽ dẫn tới sự hỗn loạn của cả hệ thống chính trị, dẫn tới kết cục không thể nào đoán trước được.

Khiến Thẩm Khánh Hoa cảm thấy vui mừng là, Triệu Quốc Đống ứng đối trên tòa, biểu hiện ra tố chất đặc biệt của nhân viên công an, trước mắt vấn đề bị vạch trần ra chỉ là sự kiện nhận hối lộ của hắn trong việc xây dựng tòa nhà văn phòng của cục công an, Triệu Quốc Đống không bởi vì mình bị sa lưới mà kéo theo người khác xuống nước. Thậm chí ngay cả bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Triệu Kim Phân lúc tước đã để lộ nội dung bản tố cáo cho gã, gã cũng không nói ra, Triệu Quốc Đống hiểu rằng, kéo người khác theo, không những không giúp tội trạng của mình giảm nhẹ, ngược lại sẽ khiến mình càng lún càng sâu.

May mà Tạ Đức Tiêu cũng biết rõ chuyện này, sự uy hiếp và dụ dỗ của cơ quan kiểm sát Giang Thành đều không thể khiến Tạ Đức Tiêu cung cấp ra những tin tức có giá trị, nếu như là ở thời chiến tranh, hai người đều là nhân tài làm Đảng viên.

Quần long không thể vô thủ, đặc biệt là đơn vị trọng yếu như cục công an Phong Trạch, sau khi Triệu Quốc Đống bị bắt, Trình Diễm Đông đương nhiên chủ trì công tác trong cục, cục công an thành phố Giang Thành rất nhanh liền hạ công văn, do Trình Diễm Đông đảm nhiệm chức địa cục trưởng cục công an Phong Trạch, mà thường ủy thành phố sau khi trải qua thảo luận, cũng đồng thời đưa ra quyết định để Trình Diễm Đông đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy cục công an. Đại đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ lần này cũng được đề thăng, đảng nhiệm chức phó cục trưởng cục công an Phong Trạch, và là phó bí thư đảng ủy.

Người tuyên bố Trình Diễm Đông đảm nhiệm chức đại cục trưởng công an Phong Trạch là thường ủy thành phố Giang Thành, cục trưởng cục công an Giang Thành Vinh Bằng Phi tự mình tới tuyên bố, Vinh Bằng Phi lần này sở dĩ tự mình tới là bởi vì chuyện xảy ra lần này của cục công an Phong Trạch quá trọng đại. Nội bộ cục công an Giang Thành cũng bị ảnh hưởng rất lớn, đương nhiên, Vinh Bằng Phi tới còn có một ý nghĩa nữa, y là chỉ rõ cho lớp lãnh đạo Phong Trạch rằng, lần này tiến hành xử trí Triệu Quốc Đống là chuyện của nội bộ hệ thống công an, không có liên quan gì tới những người khác, cũng là giúp Trương Dương chế tạo chứng cớ không liên quan.

Sau khi Vinh Bằng Phi tuyên bố bổ nhiệm Trình Diễm Đông xong, hai vị lãnh đạo mới đều cùng y tới phòng nghỉ ngơi, Trình Diễm Đông mời: "Cục trưởng Vinh, buổi trưa ở sở chiêu đãi cục tôi đã chuẩn bị một bàn ăn."

Vinh Bằng Phi mỉm cười lắc đầu: "Tôi đã hẹn với thị trưởng Trương rồi, anh ta đã chuẩn bị xong ở khách sạn Bạch Lộ, bảo tôi họp xong thì tới đó, tâm ý của các cậu tôi xin nhận, chúng ta sau này còn nhiều cơ hội ăn uống cùng nhau mà, hệ thống công an Phong Trạch trải qua chuyện này, bị tổn thương không ít nguyên khí, tôi hi vọng hai cậu có thể dẫn dắt hệ thống công an Phong Trạch nhanh chóng đi ra khỏi vực sâu, dựng lại hình thượng chính trực công chính liêm minh của công an Phong Trạch, loại bỏ hết những thành phần sâu mọt trong hệ thống."

Hai người gật đầu lia lịa.

Vinh Bằng Phi lại nói: "Vụ án cướp tiệm vàng Phong Trạch phải tiến hành thật nhanh!"

Trình Diễm Đông lập tức tỏ thái độ: "Cục trưởng Vinh, án tình đã sơ bộ rõ ràng rồi, trước mắt đang tiến hành truy bắt đào phạm, vật bị mất cũng thu hồi lại được một bộ phận."

Vinh Bằng Phi cười nói: "Chứng minh rằng các cậu có năng lực đi, chức trách của cảnh sát là bảo hộ an toàn cho sinh mạng và tài sàn của nhân dân và quốc gia chứ không phải là lợi dụng chức quyền vơ vét tiền tài, sau này trách nhiệm nặng nề xây dựng lại hình tượng của công an Phong Trạch giao lại cho các cậu."

...

Khách sạn Bạch Lộ để nghênh đón hội hiệp đàm kinh mậu sắp tới, trong ngoài khách sạn đều làm mới lại, tuy không tiến hành sửa sang trong phạm vi lớn, những những loại dụng cụ như ga trải giường, bàn ăn cơm đều được thay mới toàn diện. Vinh Bằng Phi dưới sự đi cùng của Khương Lượng tới sảnh Mộ Vân của khách sạn Bạch Lộ.

Trương Dương và phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên, phó thị trưởng Kim Lỗi, tổng đạo diễn nghi thức khai mạc lần này Vương Chuẩn, đài trưởng đài truyền hình, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy Lương Diễm đã đợi ở đó.

Trương Dương nhìn thấy Vinh Bằng Phi và Khương Lượng tới, không khỏi cười nói: "Trình Diễm Đông đâu? Vị cục trưởng cục công an tân nhiệm sao không tới cùng?"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tôi không biết cậu gọi anh ta! Vừa rồi anh ta giữ tôi lại sở chiêu đãi của cục công an ăn cơm, nhưng tôi không nhận lời!"

Trương Dương gọi thư ký Phó Trường Chinh vào, nói: "Tiểu Phó, chuyện gì vậy? Cục trưởng Trình đâu?"

Phó Trường Chinh nói: "Vừa rồi gọi điện thoại không được, vừa mới báo tin lại!"

Vinh Bằng Phi cười ha ha, nói: "Vừa rồi tôi mở họp, yêu cầu bọn họ tắt di động, chắc là vì nguyên do này."

Trương Dương giới thiệu đám người Trần Gia Niên với Vinh Bằng Phi, Trần Gia Niên tuy là phó thị trưởng thường vụ Phong Trạch, thường ủy thị ủy Phong Trạch, nhưng Vinh Bằng Phi người ta lại là thường ủy của thành phố Giang Thành, chủ vị tất nhiên là để cho Vinh Bằng Phi. Trần Gia Niên ngồi xuống cạnh Vinh Bằng Phi, Trương Dương và Kim Lỗi đùn đẩy một hồi mới ngồi xuống bên cạnh Vinh Bằng Phi, những người khác theo thứ tự ngồi xuống, Trình Diễm Đông lúc này mới hổn hển chạy tới.

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tiểu Trình tới nhanh ghê, tôi còn chưa gọi cậu mà cậu đã hiểu ý tôi rồi!"

Trình Diễm Đông cười nói: "Kỳ thực tôi cũng muốn theo, nhưng thị trưởng Trương không gọi tôi, tôi đâu có dám tới!" Câu này khiến tất cả mọi người đều bật cười.

Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm đặc biệt cho phép tôi có thể uống rượu vì công việc, thị trưởng Trần, hôm nay chúng ta có tính là bữa ăn công việc không?"

Trần Gia Niên thầm nghĩ cậu đúng là sống uổng phí, gã và Trương Dương gần đây quan hệ với nhau khá tốt, mỉm cười nói: "Là bữa ăn công tác, nhưng tôi không uống rượu, tôi không thể uống!"

Trương Dương cười nói: "Vậy thì quyết định thế này nhé, chúng ta uống ít một chút, còn thị trưởng Trần thì uống trà!"

Lữ Yến sai người mang một thùng Thanh Giang Đặc Cung tới, đây là sự tài trợ của nhà máy rượu Giang Thành, lần này hội hiệp đàm kinh mậu Phong Trạch đã chỉ định dùng rượu Thanh Giang Đặc Cung, chỗ rượu này đương nhiên là phí quảng cáo tuyên truyền rồi, Lữ yến bởi vì gần đây có công hiến đặc biệt cho khách sạn Bạch Lộ, cũng được đề thăng lên làm phó giám đốc, chủ quản công tác tiếp đãi phía tửu điểm của hội kinh mậu lần này.

Trước tiên đưa lên mười hai món thức ăn, Lữ Yến mỉm cười giới thiệu: "Khách sạn của chùng tôi vì để hoàn thành tốt nhiệm vụ tiếp đãi lần này. Đặc biệt từ thàn phố Giang Thành mời tới hai vị đầu bếp đặc cấp! Xin các vị lãnh đạo thưởng thức rồi góp ý thêm!"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi hi vọng tới Phong Trạch lần này được thưởng thức đặc sản ở đây, không ngờ chạy tới đây vẫn ăn thức ăn của sở chiêu đãi Giang Thành!"

Cả bàn người lại bật cười, phó thị trưởng Kim Lỗi nói: "Tôi cũng có kinh lịch như vậy, lần trước tới Nhật Bản khảo sát, mua đồ về, nhưng về tới nhà thì phát hiện trên tất cả thương phẩm đều in made in china!" Câu nói này của y lại dẫn tới một tràng cười.

Lữ Yến cười nói: "Cục trưởng Vinh, đầu bếp tuy giống nhau, nhưng nguyên liệu nấu ăn thì lại khác nhau, mùi vị cũng không giống nhau, tin rằng ngài sẽ được thưởng thức phong vị của địa phương." Cô ta nói xong lại cười rất lịch sự với mọi người: "Không làm phiền các vị lãnh đạo dùng cơm nữa!"

Vinh Bằng Phi nói với Trương Dương: "Quản lý này có tố chất cao đấy!"

Trương Dương nói: "Đúng vậy, tôi vừa tới đã phát hiện ra điều này rồi, lần này giao nhiệm vụ tiếp đãi cho khách sạn Bạch Lộ cũng là vì đánh giá trình độ phục vụ của họ cao."

Trần Gia Niên cười nói: "Thị trưởng Trương có con mắt tinh tường, đề bạt không ít cán bộ!" Câu này khiến cho tim Trình Diễm Đông đập thình thịch, bản thân mình cũng là Trương Dương đề bạt mà.

Trần Gia Niên nang chén, nói: "Tôi đại biểu cho toàn thể cán bộ thành phố Phong Trạch, hoan nghênh cục trưởng Vinh tới Phong Trạch chúng tôi chỉ đạo công tác!"

Vinh Bằng Phi cười ha ha, nói: "Anh uống nước hay là uống trà. Nào! Đa tạ sự khoản đãi thịnh tình của các vị, chúng ta cạn chén này!"

Sau khi uống mấy chén, Vinh Bằng Phi nói: "Hội kinh mậu của Phong Trạch lần này làm rất lớn, những xí nghiệp và thương gia cỡ trung cỡ lớn trên cơ bản đều nhận được lời mời."

Kim Lỗi nói: "Đó là nhờ có thị trưởng Trương, không phải là tôi khen anh ấy, nhưng phóng mặt khắp Phong Trạch của chúng tôi, không có người thứ hai có thể làm được chuyện này một ngày náo nhiệt như vậy đaau

Trương Dương nói: "Thị trưởng Kim, đừng khen tôi nữa, Đảng vẫn chưa thành công, các đồng chí còn phải nỗ lực, hội kinh mậu lần này còn chưa tổ chức mà anh đã khen tôi lên tận mây xanh rồi, vạn nhất tôi làm hỏng chuyện này vậy thì mặt mũi còn biết để đi đâu nữa?"

Lương Diễm nói: "Thị trưởng Trương luôn khiêm tốn nhất, ai mà không biết năng lực công tác của anh chứ, sự kiện lễ văn hóa ẩm thức toàn dê của Giang Thành được anh làm có mùi có sắc như vậy, hội kim mậu của Phong Trạch chúng ta đối với anh mà nói chỉ là trò trẻ con!"

Trương Dương cười nói: "Tâng bốc, tuyệt đối là tâng bốc, tôi xin thanh minh, lễ hội toàn dễ của Giang Thành không có liên quan gì tới tôi, đó là công lao của bí thư Xuân Dương Tần Thanh năm đó, tôi chỉ trợ giúp thôi." Hắn cũng không phải là khiên tốn, lúc đó khoản chính tích này là của Tần Thanh thật.

Vinh Bằng Phi cười nói: "Làm cán bộ thì phải khiêm tốn nhún nhường, tiểu Trương hiện tại so với lúc còn ở Giang Thành thì cao hơn nhiều!"

Trương Dương nói: "Cục trưởng Vinh, ông là đang mắng tôi có phải không? Tôi trước khi tới Phong Trạch thì không cao à?"

Vinh Bằng Phi mỉm cười nâng chén: "Cao, cậu lúc nào chả có đạo đức tốt!"

Cả bàn đều đồng thời bật cười.

Hai người uống xong chén này, ánh mắt của Trương Dương chuyển sang Vương Chuẩn nãy giờ không nói gì: "Đại đạo diễn Vương, ông sao không nói gì?"

Vương Chuẩn hai ngày nay rõ ràng là đen đi nhiều, có điều thịt trên người vẫn chẳng thiếu đi chút nào, y cười khổ, nói: "Nói gì bây giờ? Cách khai diễn chính thức còn hai ngày nữa, diễn viên chính tôi đến một người còn không có đây này!"

Trương Dương nói: "Mau lên, ngày mai là phải tới rồi!"

Vinh Bằng Phi nói: "Đã nói trước rồi mà, buổi diễn khai mạc phải lưu lại cho tôi hai mươi vé, nghe nói là ca sĩ Mao Văn Anh tới, bạn bè thân thích đều tìm tới tôi, tôi không thể nào từ chối được."

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ đưa cho ông, có điều chỉ cần người tới hiến lòng thành, xuất chút lực cho công cuộc kháng hạn của Phong Trạch chúng tôi là được!"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi biết trong thiên hạ không có bữa trưa miễn phí mà!" y đặc chén xuống, mỉm cười nói: "Hệ thống công an Giang Thành của chúng tôi lần này có bảy vạn năm ngàn đồng quyên góp, tuy không nhiều, nhưng đại biểu cho tâm ý của chúng tôi đối với người dân Phong Trạch."

Trần Gia Niên và Kim Lỗi nhìn nhau, hai người hôm nay tham gia yến hội tiếp đãi Vinh Bằng Phi, đã nhìn rõ được một chuyện, quan hệ giữa Trương Dương và Vinh Bằng Phi có thể nói là cự kỳ thân thiết, lần này Triệu Quốc Đống xuống ngựa, Trình Diễm Đông thượng vị, người ngoài đều xem náo nhiệt, nhưng đám lão thủ chính trị như họ đều là nhìn môn đạo, sức ảnh hưởng của Trương Dương ở Phong Trạch càng lúc càng lớn, sự thượng vị của Trình Diễm Đông có liên quan mật thiết tới hắn.

Trương Dương nói: "Kỳ thực diễn xuất chỉ là một loại phương thức tuyên truyền, chúng tôi hi vọng lợi dụng loại phương thức tuyên truyền này khiến cho càng nhiều người biết tới diện mạo mới của Phong Trạch hơn, cũng để mọi người hiểu được sự khó khăn mà Phong Trạch đang phải đối mặt, hiểu được tinh thần kháng cự bất khuất trước thiên tai của người dân Phong Trạch, đây cũng là chủ đề diễn xuất mà tôi và đại đạo diễn Vương Chuẩn đã thương lượng!"

Vương Chuẩn nói: "Chủ đề chính là nhân định thắng thiên! Điệu múa mở đầu của chúng tôi là..." Y còn chưa dứt lời thì nghe thấy bên trong vang lên giọng nữ êm tai: "Đại thị trưởng Trương có ở đây không?"

Bất kỳ y phục nào được mặc lên người Hà Hâm Nhan dều có thể tạo cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui. Một chiếc T-shirt trắng bình thường, một chiếc quần bò màu xanh nhạt, phối hợp lại với nhau khiến người ta cảm thấy thoải mái tự nhiên, Hà Hâm Nhan vừa cắt tóc ngắn, trông cứ như con trai, có thêm mấy phần anh khí, nhưng đôi mắt như thiên địa linh tú của cô ta lại khiến anh khí biến thành vũ mị khôn tả.

Trong phòng nhiều người như vậy, nhưng bao nhiêu đôi mắt đều nhìn cô ta, song mắt của Hà Hâm Nhan lại chỉ nhìn Trương Dương: "Có ai làm công tác tiếp đãi như anh không? Em tới cả nửa tiếng đồng hồ mà không có ai thèm để ý tới em! Thì ra là anh trốn ở đây chè chén!"

Mỹ nữ có ưu thế thiên tiên của mỹ nữ, cho dù là nói những lời không khách khí như vậy, nhưng các nam nhân ở trong phòng đều cảm thấy người ta là giả vờ hờn dỗi, đáng yêu tới cực điểm, nếu như là một phụ nữ trung niên tới, sớm đã có người đuổi ra rồi, người ta, đặc biệt là nam nhân ở trước mặt mỹ nữ lòng dạ lúc nào cũng rộng rãi.

Trương Dương cười ha ha, nói: "Hà tiểu thư tới rồi à, mời ngồi!"

Hà Hâm Nhan nói: "Đại thị trưởng Trương còn nói những lời giả dối như vậy à, chỗ các anh ngồi chật kín thế này rồi, nào còn có chỗ cho tôi?"

Phía kia Lữ Yến đã bảo nhân viên phục vụ mang thêm ghế, vị trí thì là ở bên cạnh Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười nhắc nhở: "Đừng có hại anh, ở đây nhiều lãnh đạo lắm!"

Hà Hâm Nhan không khỏi mỉm cười dịu dàng, má lúm đồng tiền xinh tươi lộ ra, Trương đại quan nhân nhìn mà trong lòng nóng rực, không ngờ lại có cảm giác mới uống đã say.

Kỳ thực trừ mấy vị cán bộ của Phong Trạch, những người khác đa số đều đã từng thấy Hà Hâm Nhan, cho dù là cán bộ Phong Trạch, bọn họ nhìn thấy Hà Hâm Nhan cũng cảm giác có chút quen mắt, rất nhanh liền nhớ ra, đây là minh tinh quảng cáo, trên màn hình ti vi thường nhìn thấy quảng cáo mà cô ta thay mặt.

Hà Hâm Nhan hôm qua còn ở Đông Giang, sáng sớm hôm nay đã từ Đông Giang tới Phong Trạch, chuyện của Trương Dương đối với cô ta mà nói thì là quan trọng nhất, cô ta muốn phụ trách múa mở màn, cho nên so với những người khác thì tới sớm hơn một ngày.

Vương Chuẩn cười nói: "Hà tiểu thư tới thì tôi yên tâm rồi, múa mở màn là quan trọng nhất, cô mà không tới, tôi chắng thấy chắc dạ tí nào."

Mấy vị cán bộ Phong Trạch đều cảm thấy Trương Dương thủ đoạn thông thiên, không có nhân vật nào mà hắn không quen.

Trương Dương nói: "Để tôi giới thiệu với các vị nhé, vị này là Hà Hâm Nhan tiểu thư, minh tinh quảng cáo, cũng là người múa trình trong màn múa mở màn, là minh tinh đầu tiên chủ động gia nhập liên minh diễn xuất, hơn nữa Hà tiểu thư tới đây lần này chỉ là để hiến lòng thành, không thu một phân tiền, ngay cả tiền xăng xe lộ phí đều là tự mình trả, chúng ta biểu thị lòng khâm phục trước tin thần cống hiến của Hà tiểu thư này nào!" Thằng nhóc này là dấu vô tay, những người khác cũng vỗ tay theo.

Hà Hâm Nhan nhìn thấy bộ dạng hư ngụy của hắn, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười. Nhấc chân lên giẫm một cái lên mu bàn chân của hắn, nhưng lại bị Trương đại quan nhân dùng chân móc một cái, chân khều vào giữa hai chân của cô ta, lặng lẽ cọ một cái, Hà Hâm Nhan cầm cốc nước uống một ngụm, mặt hơi đỏ lên, thằng ôn này vẫn vậy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Lúc ăn trưa, Trương Dương bảo Lữ Yến đưa Hà Hâm Nhan đi nghỉ ngơi trước, mình thì đi tiễn Vinh Bằng Phi.

Vinh Bằng Phi và Trương Dương sánh vai bước tới dưới gốc cây bồ đao của khách sạn Bạch Lộ, Vinh Bằng Phi nói: "Miệng của tên Triệu Quốc Đống này rất kín, từ chỗ gã không hỏi ra được nhiều chuyện, chắc lần này bị tống vào tù nhưng mức phạt không quá nặng."

Trương Dương nói: "Gã có nói là thông qua phương thức nào mà biết được có người tố cáo gã không?"

Vinh Bằng Phi lắc đầu: "Năng lực phản thẩm vấn, phản điều tra của cảnh sát rất mạnh, gã không khai ra người khác, tất cả mọi chuyện đều tự mình gánh chịu."

Trương Dương cười nói: "Tên này cũng được tính là một nhân vật!" Căn cứ theo cánh nói của Trình Diễm Đông, chuyện này là thông qua Triệu Kim Phân của ủy ban kỷ luật tỉnh để lộ cho Triệu Quốc Đống, nếu Triệu Quốc Đống khai Triệu Kim Phân ra, vậy thì thuận theo đầu mối của Triệu Kim Phân có thể tiếp tục đào sâu thêm, có thể đào tới cả cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường, Triệu Quốc Đống rõ ràng là ý thức được chuyện này sớm có dự mưu. Sau sự kinh hoàng thất thố, bước sai đường lúc đầu, lập tức ổn định lại, gã gánh chịu tất cả mọi chuyện, để điều tra chỉ dừng trên người gã, không thể tiếp tục đi sâu hêm nữa.

Vinh Bằng Phi nói: "Một nhân vật quan kiện khác của chuyện này là Tạ Đức Tiêu, gã rất giảo hoạt, trừ khai ra chuyện thi công tòa nhà cục công an ra, những phương diện khác không chịu nói."

Trương Dương nói: "Cũng khôn ra phết, tùy họ đi, không liên quan gì tới tôi!"

Vinh Bằng Phi ý vị thâm trường, cười nói: "Không liên quan gì tới cậu à? Nếu không phải là có sự tiến cử của cậu, Trình Diễm Đông và Khưu Kim Trụ làm sao có thể thượng vị?"

Trương Dương cười nói: "Năng lực của Trình Diễm Đông rất mạnh chứ không phải là tôi dùng người không khách quan!"

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Tôi đã hồ sơ của gã, người này quả thật là có năng lực, học lịch của gã trong hệ thống công an Giang Thành cũng thuộc loại xuất sắc, bảo gã biểu hiện thật tốt đi, sau này tôi sẽ chú ý tới gã."

Trương Dương nói: "Thị lý thế nào rồi?"

Vinh Bằng Phi lắc đầu, nói: "Ngoài mặt thì có vẻ rất yên bình, có điều sự bất đồng giữa thị trưởng Tả và bí thư Đỗ càng lúc càng lớn, tôi nghe nói là bí thư Kiều rất thích y!"

Trương Dương nhíu mày, nếu như Tả Viên Triêu đứng ở phía đối lập với Đỗ Thiên Dã, vậy thì sau này ngày tháng của Đỗ Thiên Dã càng lúc càng khó khăn, các thường ủy rõ ràng là chia thành hai phái, sức ảnh hưởng của Tả Viên Triêu ở Giang Thành càng lúc càng lớn.

Vinh Bằng Phi noí: "Càng là lúc sóng ngầm cuồn cuộn thì càng phải đứng trên bờ tĩnh quan kỳ biến, phải biết rằng sóng lớn chân chính thường thường đều ở phía sau."

Trương Dương hiểu là Vinh Bằng Phi đang nhắc nhở mình, hắn cười nói: "Tôi hiện tại chỉ nghĩ tới hội kinh mậu ở trước mắt, làm thế nào mới có thể làm tốt được hội kinh mậu của Phong Trạch mới là điều mà tôi quan tâm nhất."

Vinh Bằng Phi cười nói: "Hài lòng với những gì ở trước mắt chưa chắc không phải là chuyện tốt, trên chính trị cần nhìn xa trông rộng, phải biết đặt chân vào chỗ chắc chắn, phải biết lầu cao vạn trượng phải xây trên đất bằng, nếu như nền móng không vững, vậy thì tòa lầu khẳng định là không xây được!"

Trương đại quan nhân than: "Cục trưởng Vinh, ông càng lúc càng có vị đạo của văn nhân nhã sĩ rồi đó!"

Vinh Bằng Phi nói: "Giai đoạn khác nhau thì phải có tâm cảnh khác nhau, sau này cậu sẽ hiểu thôi!"

...

Sau khi Trương Dương tiễn Vinh Bằng Phi đi, quay về phòng của mình, trước tiên là tắm rửa sạch mùi rượu trên người, sau đó đổi sáng áo phông sạch sẽ, chuẩn bị đi tìm Hà Hâm Nhan, không đợi hắn ra khỏi cửa, Hà Hâm Nhan đã đăng môn trước, tóc ngắn của cô bé này cũng ướt nhẹp, chắc là vừa mới tắm xong, mặc một chiếc quần đỏ, da thịt trắng bóc bị quần đỏ như lửa làm ánh lên màu trắng xúc mục kinh tâm, Trương Dương nhìn cặp đùi trắng bóc đó, mắt nhanh chóng biến thành nóng bỏng.

Hà Hâm Nhan đóng cửa lại, nhìn hoàn cảnh ở trong phòng: "Không tồi! Đúng là thị trưởng có khác, đãi ngộ khác hẳn với những người như em!"

Trương Dương cười nói: "Em nếu thích thì tẹo nữa anh bảo họ đổi phòng cho em!"

Hà Hâm Nhan dựa vào bàn, hay tay chống lên mặt bàn, nói khẽ: "Điều kiện phòng ốc cũng không tồi rồi, đợi lát nữa em đi diễn tập, thuận tiện xem bố trí phục trang và vũ đạo."

Trương Dương ngồi xuống cạnh giường: "Bé con, em bận trăm công nghìn việc mà vẫn chạy tới Phong Trạch giúp anh, thật là khiến anh cảm động!"

Hà Hâm Nhan gắt: "Dẫu sao thì anh cũng coi em thành một tá công nghĩa, lúc nào cần thì mới nhớ tới em!" Hôm nay thời tiết hơi nóng, Hà Hâm Nhan có chút khó thở.

Trương Dương cười nói: "Anh mỗi ngày đều cần, cho nên ngày nào cũng nhớ tới em hết!"

"Cút!" Mặt Hà Hâm Nhan đỏ hồng, trông rất là khả ái.

Trương Dương nói: "Vũ đạo chuẩn xong chưa?"

Hà Hâm Nhan nói: "Gần xong rồi, lúc trước khi em học đại học cũng từng diễn tập vũ đạo tương tự, chỉ cần thay đổi một chút là được. Hơn nữa minh tinh lần này tới nhiều như vậy, sự chú ý của người khác sẽ không đặt lên người em đâu."

Trương Dương nói: "Anh chỉ chú ý em thôi!"

Hà Hâm Nhan nói: "Biết rõ là anh nó dối, nhưng nghe vẫn thấy thoải mái!"

Trương Dương nói: "Nhảy cho em xem đi!"

"Gì cơ?"

Trương Dương nói: "Lâu rồi chưa xem em khiêu vũ, khiêu vũ cho anh xem đi!"

"Nhảy cái gì?"

"Tùy tiện nhảy gì đó..."Trương đại quan nhân nói tới đây, đột nhiên nảy sinh ý tưởng: "Em biết... múa thoát y không?"

Hà Hâm Nhan mặt đỏ bừng xông lên, hai tay quàng lấy cổ Trương Dương: "Em kẹp chết tên đại sắc lang anh!"

Trương Dương cười ha ha ôm cô ta, Hà Hâm Nhan nhẹ nhàng tránh ra, cô ta ôn nhu nói: "Đừng làm ẩu! Lát nữa người ta còn phải đi diễn tập!" Thò tay bật cái đài ở trên bàn mà Trương Dương mới mua, âm nhạc du dương đầy tiết tấu phiêu đãng trong không trung, ánh mắt của Trương Dương và Hà Hâm Nhan chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười hiểu ý.

Trương Dương kéo rèm cửa sổ, Hà Hâm Nhan biết tâm tư của hắn, trước khi hắn tiếp cận mình liền nhanh nhẹn né tránh, Trương đại quan nhân bước lên trước một bước, bàn tay mềm mại của Hà Hâm Nhan cản trước ngực hắn, nói khẽ: "Anh không phải là muốn em khiêu vũ cho anh xem ư? Ngoan ngoãn đứng đó đi!"

Thân hình của Hà Hâm Nhan múa lượn theo nhịp của bàn hát, cô ta là một vũ công trời sinh, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy nhịp điệu thanh xuân, ánh mắt của cô ta và Trương Dương thâm tình nhìn nhau, vuốt ve thân hình đầy đã của mình, ngược ưỡn lên vừa hay ma sát lên thân thể của Trương Dương. Ánh mắt của Trương Dương nóng bỏng nhìn đôi mắt đẹp của Hà Hâm Nhan, ánh mắt lướt theo bàn tay đang không ngừng di động của Hà Hâm Nhan, nhìn khuôn mặt có chút khẩn trương, có chút hưởng thụ, có chút vui mừng, có chút xấu hổ của Hà Hâm Nhan, thằng nhỏ của hắn không ngừng bành trướng.

Trương Dương vươn tay ra muốn nâng cằm Hà Hâm Nhan, răng của Hà Hâm Nhan cắn chặt môi, trong đôi mắt trong vắt lộ ra mấy phần dâm ý cuồng dã, cô ta hơi hé môi, nhẹ nhàng cắn ngón tay của Trương Dương, đôi môi ướt át không ngừng liếm láp đầu ngón tay của hắn.

Lửa dục của Trương Dương lúc này đã bốc cao, mặt đỏ bừng lên, hơi thở dồn dập, hận không thể đẩy Hà Hâm Nhan xuống giường rồi đè lên, nhưng lại không nỡ cắt đứt vũ đạo đầy dụ hoặc của cô ta.

Hà Hâm Nhan vươn ngón tay ra nhẹ nhàng đẩy lên ngực Trương Dương. Trương đại quan nhân cường tráng là vậy song lại cứ thế ngã xuống giường. Hà Hâm Nhan ngồi trên đùi Trương Dương, quần dài giống như lửa bay lên không trung, thân hình dụ người lồ lộ trước mặt Trương Dương, Trương đại quan nhân hừ rên lên một tiếng, giống như là bị người ta đá trúng tâm khảm vậy, cái gì nghệ thuật, cái gì thưởng thức, sớm đã bị thằng ôn này trong nháy mắt ném lên tận mây xanh, hắn ôm trầm lấy Hà Hâm Nhan, lật cô ta xuống đề lên giường.

Hà Hâm Nhan mặt đỏ bừng, trong con mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa cực kỳ vũ mị, nói khẽ: "Em còn chưa nhảy xuống mà..." Còn chưa dứt lời thì thấy người mát rượi, chút quần áo còn lại sớm đã bị thằng ôn này kéo xuống, giọng nói của Trương đại quan nhân vừa kích động vừa run run: "Cùng nhảy đi, anh nhảy cùng em..."

Bất kể là múa đơn hay là mua đôi thì cũng đều là hoạt động thể thao, Hà Hâm Nhan cũng con như là được lãnh giáo vũ đạo mạnh mẽ có lực của hắn, cho tới khi bị hắn dày vò cho cả người vô lực, Hà Hâm Nhan giống như là một con mèo lười biếng nằm trên ngực Trương Dương, nói: "Cái đồ xấu xa anh, có ai nhảy như anh không?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Em là vũ đạo gia, anh cũng là vũ đạo gia, có điều anh là vũ của vũ lực, đâm thẳng tới đảo Hoàng Long!"

Hà Hâm Nhan tức giận nhéo tai hắn: "Làm thị trưởng rồi nhưng anh vẫn giống một tên lưu manh!"

Trương Dương cười ha ha, Hà Hâm Nhan đột nhiên nhớ tới chuyện múa diễn tập hôm nay, nhìn đồng hồ thì đã muộn rồi, thốt lên một tiếng kinh hãi: "Hỏng rồi!"

Trương đại quan nhân không hiểu cô ta nói cái gì hỏng rồi, đưa mắt lên nhìn, vừa hay thấy thấy một dòng máu từ chỗ "ây ấy ầy ậy" của Hà Hâm Nhan chảy ra, Trương đại quan nhân giật nảy mình: "Anh dùng sức quá mạnh rồi!"

Hà Hâm Nhan trợn mắt lườm hắn rồi đỏ mặt gắt: "Nói bậy cái gì đó? Người ta đang trong ngày ấy mà!"

"Trùng hợp vậy à?"

Hà Hâm Nhan nói khẽ: "Ra ngoài mua băng vệ sinh cho em đi, đừng có để người khác nhìn thấy!"

Trương Dương gật đầu, mặc quần áo, lặng lẽ ra ngoài đi tới siêu thị của khách sạn, tới nơi mới nghĩ rằng một thằng đàn ông như mình mà đi mua thứ đó thì hình như không được thích hợp cho lắm, huống chi nhân viên công tác trong khách sạn Bạch Lộ đều nhận ra hắn, nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng phải để người ta cười cho thối mặt ư.

Trương Dương từ sau khi làm phó thị trưởng, suy nghĩ vấn đề chu toàn hơn ngày trước nhiều, hiểu rõ phải chú ý ảnh hưởng quần chúng, hắn thế là ra khỏi khách sạn Bạch Lộ, đi tới cửa hàng bách hóa ở gần đó, mua một gói băng vệ sinh, Trương đại quan nhân tuy mặt dày thật, nhưng khi trả tiền vẫn có chút đỏ mặt.

Nhân viên thu ngân nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, đẫu sao thì nam sĩ đi mua băng vệ sinh cũng không thấy nhiều, Trương Dương cúi đầu trả tiền, ngay cả tiền thối cũng quên lấy, cầm băng vệ sinh chạy ra ngoài.

Nhân viên thu ngân ở phía sau không ngừng gọi hắn, Trương Dương lúc này mới quay lại lấy tiền, nhưng luôn cảm thấy có một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn ngẩng lên nhìn, thấy một cô gái xinh đẹp tựa cười mà như không phải cười nhìn mình, không phải là Hải Lan thì còn là ai nữa?

Trương đại quan nhân cầm băng vệ sinh, mặt đỏ sắp bằng gan lợn, nói: "Trùng hợp quá nhỉ!"