Y Đạo Quan Đồ

Chương 376: Khó được yên tĩnh

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Ông nội tôi là nhà buôn gạo rất có tiếng có Nam Tích, tới đời của cha tôi, ông ấy mở rộng phạm vi kinh doanh tới đồ gốm, sinh ý ở trong tay ông ấy càng lúc càng hưng vượng, vào thời kháng Mỹ viện Triều, lão gia tử cơ hồ là quyên hết tài sản, chỉ để lại tòa nhà này." Cố Doãn Tri vừa nói vừa bước vào bên trong.

Trương Dương nói với Cố Giai Đồng: "Chẳng trách chị làm sinh ý tốt vậy, thì ra là di truyền!"

Cố Doãn Tri nói: "Tôi thì lại không có chút tế bào kinh thường nào cả! Nếu nói là di truyền thì là di truyền cách đời!"

Trương Dương nói: "Bí thư Cố là người làm đại sư, không làm sinh ý nhỏ, ngài là nhân vật khống chế đại cục, kinh tế Bình Hải phát triển ồn đỉnh chính là nhờ có công lao của ngài!"

Cố Doãn Tri cười ha ha: "Thằng nhóc cậu lém lỉnh lắm!"

Men theo cầu thang gỗ đi lên tầng hai, cầu thang là mới hoàn toàn, trên lầu vẫn bảo trì hình dáng trước kia, ở gần cửa số có một băng ghế dài, Cố Doãn Tri nói: "Cái này gọi là Mỹ nhân kháo, tiểu thư của xã hội cũ đều ngồi đây ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, cả trấn Tây Tiều chỉ có mình nhà chúng ta có, không ngờ vẫn gìn giữ nguyên vẹn!"

Cố Giai Đồng ngồi lên trên, Trương Dương giúp cô ta chụp một kiểu ảnh.

Lúc chụp ảnh, Cố Doãn Tri đã bước ra hậu viện.

Trương Dương nhìn thấy Cố Doãn Tri đi xa, mới dám nói: "Nếu emmặc cổ trang, ngồi ở đây, thật sự là khó mà phân được thời đại!"

Cố Giai Đồng cười nói: "Anh thích mỹ nữ cổ đại à?"

Trương Dương giảo hoạt nói: "Bất kể là cổ đại hay là hiện đại, cứ xinh là được!"

Cố Giai Đồng nào có biết được kinh lực của hắn, gắt khẽ: "Sắc ma, không ngờ có cả chủ ý với người cổ đại!"

Trương đại quan nhân trong lòng thầm nghĩ: "Đừng nói là chủ ý, ngay cả cái đó mình cũng làm rồi!" Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi hiện ra bóng dáng của Xuân Tuyết Tình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thất lạc.

Sự trầm mặc đột ngột của Trương Dương đã hấp dẫn sự chú ý của Cố Giai Đồng, cô ta bắt được sự ưu thương trong mắt của Trương Dương, điều này rất ít thấy trên người Trương Dương. Cố Giai Đồng nắm tay Trương Dương, nói: "Anh có phải là có tâm sự không?"

Trương Dương giật mình tỉnh lại, nói: "Không có gì đâu, anh là đang nghĩ, nếu chúng ta làm việc đó ở trên Mỹ nhân kháo này, rốt cuộc là có tư vị gì?"

Cố Giai Đồng xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, giận dỗi nói: "Mặt dày vô sỉ!"

Giọng nói của Cố Doãn Tri ở bên dưới truyền tới.

Hai người bước xuống, Cố Doãn Tri ở hậu viện nhìn cây chuối tây và câu lục la ở trong vườn, mặt lộ ra vẻ mừng vui.

Cố Giai Đồng bước tới, ôm tay cha, nói: "Cha, thích không?"

Cố Doãn Tri gật đầu: "Khu vườn này con sửa sang tốt lắm!"

Cố Giai Đồng cười nói: "Sự kinh hỉ vẫn còn ở phía sau kìa!"

Sự kinh hỉ mà cô ta nói là ở hai bên, trạch viện ở hai bên lão trạch của Cố gia đều bị Cố Giai Đồng mua hết, trạch tử ở bên phải bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên tu sửa viện lạc cơ hồ chẳng khác gì xây lại.

Lão trạch của Cố gia tuy được gìn giữ nguyên vẹn, nhưng bố cục phòng ốc đã không còn thích hợp để cư trú, suy nghĩ tới sinh hoạt của cha sau khi về hưu, Cố Giai Đồng dứt khoát xây lại một tòa tiểu lâu phỏng theo kiểu cổ, bên dưới sáu gian bên trên bốn gian. Tất cả thiết bị ở bên trong đều được hiện đại hóa.

Cố Giai Đồng dẫn cha đi tham quan xong, Trương Dương lợi dụng thảo dược mà hắn mang tới, thanh lý tòa trạch viện của Cố gia từ trong ra ngoài, đây là để phòng ngừa trùng độc, sau khi hun các nơi xong, Trương Dương lại mang tro đi rải một lượt.

...

Lúc này đã đến giờ cơm trưa, Cố Giai Đồng tới đưa trà cho Trương Dương, bảo hắn đi nghỉ một chút rồi cùng tới khách sạn Cổ Phong.

Cố Giai Đồng vẫn còn sợ hãi độc tính của rết, có chút lo lắng hỏi: "Thật sự là không sao chứ?"

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, không sao cả, anh thuận tiện reo một ít mầm hoa tinh túc, đợi tới hoa nở, ngay cả muỗi cũng rất ít."

Cố Giai Đồng nói: "Cha em rất thích nơi này, em thấy ông chuẩn bị ở lại đâu lâu dài rồi!"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Cầu nhỏ nước chảy nhà dân, dạng địa phương như thế này ở trong xã hội hiện giờ khó tìm lắm, anh thấy sau khi cha em về hưu, nên được hưởng thụ sinh hoạt một chút."

Cố Doãn Tri đã đổi sang Đường trang bằng lụa, đi một đôi dày vải mũi tròn, mỉm cười từ trên tầng bước xuống, bí thư tỉnh ủy rất thích thú khi trở lại thành lão bách tính bình thường. Cố Doãn Tri nói: "Đi, ra ngoài ăn cơm nào!"

Trương Dương quan sát Cố Giai Đồng từ trên xuống dưới.

Cố Doãn Tri nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt hắn, cười ha ha, nói: "Sao, thấy tôi mặc thế này có phải là có chút không thích ứng không?"

Trương Dương thật thà nói: "Không phải là không thích ứng, mà là rất không thích ứng!"

Cố Doãn Tri nói: "Lúc tôi thay quần áo cũng có chút không thích ứng, soi gương một lúc thì cảm thấy đây mới là bản thân tôi, đổi sang bộ quần áo này, đi đường cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."

Trương Dương nói: "Từ vị trị bí thư tỉnh ủy lui xuống là có thể lập tức thích ứng với sinh hoạt của người bình thường, tôi thấy Trung Quốc của chúng ta tuy lớn, nhưng chỉ có một mình bí thư Cố thôi."

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Tôi thích nhất là quan viên của nước Mỹ, hôm nay là tổng thống, ngày mai sau khi từ nhiệm, lập tức có thể tìm thấy vị trí của mình, có thể cưỡi xe đạp, có thể nói chuyện với người dân hàng xóm, có thể ra đường mua thức ăn và mặc cả với người ta, thế mới gọi là nhân sinh chân thực!"

Trương Dương nói: "Tôi tán đồng với câu này của bí thư Cố, quan viên Trung Quốc chúng ta khác với quan viên của quốc gia khác, chỉ cần làm quan là có dáng vẻ nhà quan, cho dù là không làm quan nữa nhưng dáng vẻ nhà quan vẫn không mất đi."

Cố Giai Đồng lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương, những lời này nghe như có chút nói bóng nói gió lão gia tử.

Cố Doãn Tri bật cười, ông ta gật đầu, nói: "Đúng vậy, rất nhiều người làm quan rồi thì quên mất làm người như thế nào, làm người mà không làm tốt được thì làm sao có thể làm quan tốt?"

Trương Dương từ sâu trong lòng nảy sinh một loại sùng kính đối với Cố Doãn Tri, từ vị trí cao lui xuống, có thể có được loại tâm thái này, tuyệt đối không phải là ai cũng làm được.

Ba người bước ra khỏi cửa nhà, một lão thái thái móm mém đang nhìn về phía này, bà ta nhìn thấy Cố Doãn Tri, trên mặt lập tức cười toe toét: "Cậu là Trường Sinh à?"

Trường Sinh là tên lúc nhỏ của Cố Doãn Tri, người biết được cái tên này không nhiều, Cố Doãn Tri mỉm cười đi tới: "Từ a bà, là cháu! Sức khỏe của bà vẫn tốt quá nhỉ.

Từ a bà kích động nắm tay Cố Doãn Tri: "Tốt quá, tốt qua, mấy hôm trước tôi nghe Giai Đồng nói cậu về nhà cũ ở, thật sự là về rồi!"

Cố Doãn Tri cười nói: "Đúng vậy, trước tiên là tới xem, qua vài ngày nữa sẽ chính thức chuyển tới, không đi nữa đâu!"

Từ a bà gật đầu, nói: "Tốt tốt! Người của quê nhà chúng tôi đều ngóng trông, cậu chính là đại tài từ Tây Tiều của chúng ta bước ra, mang lại sự vẻ vang cho quê hương chúng ta!"

Lão thái thái lại bước về phía Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng dạo trước vì chuyện tu sửa nhà cửa nên thường tới Tây Tiều, cũng rất quen thuộc với đám người đồng hương này. Cô ta chào Từ a bà, Từ a bàn nhìn về phía Trương Dương, cười nói: "Đây là nam nhân nhà cháu hả?" Câu này hỏi cho Cố Giai Đồng đỏ bừng mặt.

Trương Dương thầm nghĩ, tôi đúng là nam nhân của Cố Giai Đồng thật, nhưng thân phận này không thể công khai, hắn cười nói: "A bà, cháu chào bà!" Thắng nhóc này chẳng ừ là có mà cũng chẳng chối là không. Để lão thái thái tự mình đoán đi.

Cố Doãn Tri men theo con đường đá ở bên cạnh dòng sông đi về phía khách sạn Cổ Phong, Cố Giai Đồng và Trương Dương đi phía sau ông ta. Trương Dương phát hiện bí thư Cố tuy ngoài miệng thì nói là phản phác quy chân, muốn quay về cuộc sống bình dân, nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân của ông ta vẫn đầy đủ khí trường, điều này tuyệt không thể thay đổi trong khoảng thời gian ngắn được.

...

Cố Doãn Tri rất nhanh ý thức được rằng, mình rất khó được hưởng thụ cuộc sống của bách tính bình thường, bởi vì ông ta nhìn thấy một người quen.

Thị trưởng Nam Tích Hạ Bá Đạt đang chạy tới đón ông ta, Hạ Bá Đạt cười vui vẻ vô cùng, từ xa đã gọi: "Bí thư Cố! Ngài nhanh vậy đã tới Nam Tích rồi à!"

Cố Doãn Tri thực sự nghĩ không thông Hạ Bá Đạt vì sao lại biết rằng mình về quê, ông ta có chút nghi hoặc nhìn con gái. Cố Giai Đồng vội vàng nói: "Cha, cha đừng có nhìn con, con chẳng nói gì với chú Hạ cả!"

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Cố, từ sau khi tôi biết tin ngài muốn về định cư, tôi đã đặc biệt dặn dò ban quản lý phong cảnh Tây Tiều phải chú ý, chỉ cần ngài về, lập tức điện thoại thông tri cho tôi, ha ha, vừa rồi các người vừa tới Tây Tiều đã có người báo cho tôi rồi, tôi rất lợi hại phải không?"

Cố Doãn Tri bất lực cười nói: "Thật đúng là muốn thanh tĩnh cũng không được. Cậu đó! Nếu như ở thời Đại Minh mà làm cẩm y vệ thì là một nhân tài." Hạ Bá Đạt là cán bộ mà một tay ông ta đề bạt, theo ông ta nhiều năm, hai cười có quan hệ như thầy như bạn.

Hạ Bá Đạt thấy lãnh đạo cũ thì vô cùng cao hứng.

Cố Doãn Tri chỉ vào khách sạn Cổ Phong ở trước mặt, nói: "Đã tới rồi thì cùng vào ăn cơm đi!"

Bọn họ đi tới khách sạn Cổ Phong, Trương Dương lưu ý thấy ở đằng xa có người nhìn về phía họ, chắc là theo Hạ Bá Đạt tới. Hạ Bá Đạt hiểu rõ tính của Cố Doãn Tri, biết rằng ông ta không thích nào nhiệt, cũng không thích ở cùng với người xa lạ, cho nên không bảo người khác đi theo.

Tiến vào khách sạn Cổ Phong, phát hiện trong nhà ăn không có nhiều thực khách, bọn họ ngồi xuống bàn ở gần cửa sổ tầng hai, Cố Doãn Tri gọi mấy món thức ăn, nhưng phát hiện Hạ Bá Đạt đã sớm có chuẩn bị rồi, rât nhanh nhân viên phục vụ liền mang một bàn thức ăn tới. Cố Doãn Tri trong lòng có chút không vui, ông ta nói khẽ: "Tiểu hạ, cậu đã an bài trước rồi à?"

Hạ Bá Đạt nắm rất rõ tâm tư của Cố Doãn Tri, y biết sự an bài của mình hôm nay khiến Cố Doãn Tri không cao hứng, vội vàng giải thích: "Nghe nói ngài tới, tôi vui lắm, cho nên mới tới đây chuẩn bị một ít thức ăn để tẩy trần cho bí thư Cố."

Cố Doãn Tri nói: "Cậu biết rõ là tôi không thích à!"

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Cố, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, bữa ăn hôm nay là tôi bỏ tiền túi ra mời ngài, chỉ là để tẩy trần cho ngài chứ không hề có ý gì khác."

Cố Doãn Tri thở dài, nói: "Cậu đó, tôi muốn thanh tĩnh một chút cũng không được, đúng là...!"

Hạ Bá Đạt tới gặp mặt với Cố Doãn Tri là chân tâm thực ý, nếu như không có sự chiếu cố và đề bạt của Cố Doãn Tri, y thật sự là không có được vị trí như ngày hôm nay, Hạ Bá Đạt là muốn thông qua phương thức này để khiến Cố Doãn Tri biết rằng, bất kể là ông ta có tại vị hay không, sự tôn kính của mình đối với ông ta tuyệt đối sẽ không giảm đi nửa phần.

Trương Dương nhìn ra Hạ Bá Đạt còn có lời muốn nói với Cố Doãn Tri. Hắn ăn mấy miếng rồi cùng Cố Giai Đồng tới trấn nhỏ du lãm phong cảnh.

Sau khi Trương Dương và Cố Giai Đồng đi, Hạ Bá Đạt rót rượu cho Cố Doãn Tri, nói: "Bí thư Cố, ngài định ở lâu dài tại Tây Tiều à?"

Cố Doãn Tri nói: "Cũng có ý định này, người già rồi, luôn muốn lá rụng về cội."

Hạ Bá Đạt nói: "Tây Tiều tuy là khu du lịch mới mở rộng, nhưng hoàn cảnh cư trú ở đây vẫn không được tính là quá tốt, cơ sở đồng bộ ở xung quanh rất lạc hậu, hay là tới Nam Tích ở đi, hồ Ảnh khai phá không tồi, tôi an bài một căn biệt thự ở ven hồ Ảnh cho ngài."

Cố Doãn Tri nhíu mày, Hạ Bá Đạt nói câu này tuy đầy thành ý, cũng mang theo vị đáo tri ân báo đáp, nhưng Cố Doãn Tri ở sâu trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, ông ta nhắc nhở Hạ Bá Đạt: "Bá Đạt, cậu hiện tại là thị trưởng Nam Tích, nhất cử nhất động của cậu đều quan hệ tới lợi ích của tất cả thị dân Nam Tích, không thể lơi lỏng yêu cầu đối với bản thân."

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Cố, ngài yên tâm, những gì mà ngài dạy tôi, tôi vẫn nhớ kỹ."

Cố Doãn Tri nói: "Không có gì là dạy cả, công tác nhiều năm như vậy, kinh nghiệm công tác của cậu rất phong phú, tôi trước đây làm những gì thì cậu cũng nhìn thấy cả, còn có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu hoàn toàn là dựa vào bản thân cậu."

Hạ Bá Đạt không ngừng gật đầu.

Cố Doãn Tri nói: "Sau khi tới Nam Tích, công tác có được thuận lợi không?"

Nhắc tới công tác, Hạ Bá Đạt không khỏi thở dài: "Khó khăn lắm! Lúc trước theo bên cạnh bí thư Cố, nhìn quen tranh đấu trên quan trường, tôi cho rằng mình sóng gió gì cũng đã thấy qua, nhưng sau khi thật sự tự mình độc lập khai triển công tác, mới phát hiện quá khứ là bàng quan giả thanh, một khi tiến vào trong cuộc, rất nhiều chuyện so với những gì mà tôi thấy còn phức tạp hơn nhiều, vẫn thấy bó tay bó chân!"

Cố Doãn Tri cười nói: "Đừng có than khổ với tôi, tôi hiện tại chỉ là một người dân bình thường nói!"

Hạ Bá Đạt: "Tôi cũng chỉ nói thôi mà, bí thư Cố, tôi cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao lúc trước ngài không để tôi ra ngoài rồi."

Cố Doãn Tri nói: "Con người của cậu rất thông minh, giỏi thính ngôn quan sắc, đây là ưu điểm của cậu, nhưng khi cậu xử lý sự việc thì lại thiếu tính khuyết điểm, có thể nguyên nhân là vì trước đây một mực công tác bên cạnh tôi, tạo thành tính ỷ lại, thiếu năng lực tự cáng đáng một mặt, một khi tới địa phương công tác, khuyết điểm của cậu liền lộ ra ngay." Cố Doãn Tri dừng lại một chút rồi nói: "Tôi tặng cậu mấy chữ, làm nhiều, nói ít! Lãnh đạo Nam Tích phối hợp khá là hợp lý, Tử Quang Nhiên và Thường Lăng Không đều là cán bộ rất có năng lực, muốn làm một lãnh đạo tốt, không thể cứ nhìn chằm chằm vào quyền lực của người khác, mà phải dựa vào chính mình, vận dụng quyền lực trong tay mình, làm thế nào để mang tới hạnh phúc và lợi ích lớn nhất cho người dân mới là vấn đề mà cậu cần suy nghĩ."

Hạ Bá Đạt nhìn Cố Doãn Tri, trong lòng cảm thấy một loại mất mát khôn tả, từ hôm nay Cố Doãn Tri đã chính thức rời khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, có nghĩa là từ giờ gã đã mất đi một tòa núi dựa lớn nhất trên chính trị, trong mắt bất kỳ ai, Hạ Bá Đạt đều là đích hệ của Cố Doãn Tri, quyền lực và địa vị của y đều là Cố Doãn Tri ban cho, sao khi Cố Doãn Tri về hưu, chính trị sinh nhai của mình sẽ theo đó mà bước vào thời kỳ bình đài.

Hạ Bá Đạt không tin, một nhân vật phong vân trên chính đàn Bình Hải có thể thích ứng với sự chênh lệch lớn như vậy, thật sự có thể tiếp nhận loại cuộc sống của người dân bình thường?

Trương Dương tuy tin Cố Doãn Tri có thể thích vứng với sự thay đổi vai này, nhưng hắn không tin rằng Cố Doãn Tri ở Tây Tiều có thể được thanh tịnh như ông ta muốn, Hạ Bá Đạt đã có thể tìm tới, những cán bộ khác của Nam Tích cũng có thể tìm tới.

Cố Giai Đồng cũng có tâm tư giống như Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Em luôn cảm thấy cha em trở về cũng không được thanh tịnh."

Trương Dương cười nói: "Anh vừa rồi đã nói rồi, quan trường của Trung Quốc chúng ta và nước ngoài khác nhau, sau khi người làm quan, không những bản thân thay đổi, cách nhìn của những người khác đối với anh cũng thay đổi, người ta sẽ thủy chung coi anh là cán bộ, kỳ thực Trung Quốc chúng ta nên chia thành năm mười bảy dân tộc, quan trường nên được liệt vào một dân tộc!"

Cố Giai Đồng bị suy nghĩ kỳ lạ của hắn khiến cho bật cười: "Anh đừng có kỳ thị dân tộc!"

Trương Dương nói: "Tâm lý của người ta rất vi diệu, khi anh làm quan, mọi người đều sẽ kính úy anh, nhưng một khi anh không còn quan chức, người ta sẽ cảm thấy anh hiện tại không còn thần khí, chỉ là một người dân bình thường. Nói chung, anh một ngày làm quan, cả đời sẽ bị đóng dấu của quan viên, ở Trung Quốc chúng ta, muốn từ quan biến thành người bình thường, khó lắm, thực sự là khó lắm!"

Cố Giai Đồng nói: "Cho nên em không muốn cha em ở lại đây lâu dài, thỉnh thoảng tới thăm là được!"

Trương Dương nói: "Anh nói thật nhé, em đừng tức giận!"

Cố Giai Đồng gật đầu.

Trương Dương nói: "Cha em ngoài miệng thì nói là thích ứng, nhưng ông ấy chưa thích ứng tí nào, ông ấy làm bí thư tỉnh ủy quá lâu rồi, đã quên cách làm một người dân rồi!"

Cố Giai Đồng trợ tròn mắt phượng lên, nói: "Không cho phép anh nói cha em như vậy!"

Trương Dương cười nói: "Đã bảo em đừng tức giận rồi mà!"

Cố Giai Đồng thở dài, nói: "Thật sự là nếu để cha em ở lại cái trấn nhỏ này, em không an tâm chút nào!"

Cố Doãn Tri không cần quá lâu để hiểu rằng, mình rất khó được thanh nhàn ở nơi này, ít nhất thì trước mặt, ông ta vừa rời khỏi chức bí thư tỉnh ủy vẫn còn có quan uy không thể nào xua đi, Hạ Bá Đạt là người đầu tiên, sau đó là bí thư đảng ủy thị trấn, trưởng trấn, chủ nhiệm ban quản lý phong cảnh, còn có hương thân trong xã tới phản ảnh tình huống. Cả một buổi sáng, Cố Doãn Tri đều bận rộn tiếp đãi khách tới, ông ta cuối cùng cũng ý thức được rằng, suy nghĩ mình có thể cư trú lâu dài ở đây chỉ tồn tại trong lý tưởng mà thôi, thế là sau khi bí thư Cố tiễn mấy hương thân oán trách xã hội bất công đi liền nói với Cố Giai Đồng: "Chúng ta về thôi!"

"Không ở nữa à?"

"Qua một đoạn thời gian nữa rồi hẵng tính!"

Cố Doãn Tri chỉ ở Tây Tiều có tám tiếng, sự mất mát lộ rõ trên mặt, trấn cổ Tây Tiều tuy thanh tịnh, nhưng sự thanh tịnh này không thuộc về ông ta.

Cố Giai Đồng ngồi cùng cha ở ghế sau, ôm lấy cánh tay cha, mặt dựa vào vai ông ta, nói khẽ: "Cha, hay là con cùng cha tới Bắc Kinh ở một đoạn thời gian nhé?"

Cố Doãn Tri hiểu rõ ý của con gái, cái mà ông ta muốn hiện tại là sự yên tĩnh, chỉ có rời khỏi Bình Hải mà thôi, ông ta nói khẽ: "Bắc Kinh cũng không tồi, có thể thăm một số bạn bè cũ, có thể thăm Dưỡng Dưỡng, thuận tiện đi thăm Minh Kiện luôn!"

Bất kỳ ai rời khỏi vị trí mà mình quen thuộc đều sẽ xuất hiện sự thất lạc và hoang mang trong khoảng thời gian ngắn, cho dù là loai người duệ trí của Cố Doãn Tri, tuy phản ứng tiếp sau của ông ta thì chậm chạm hơn người khác một chút.

Cố Giai Đồng sở dĩ đề xuất tới Bắc Kinh chính là muốn vào đoạn thời gian sau khi cha về hưu có thể có được sự thanh tịnh chân chính, khiến cho tâm lý của ông ta có thời gian thuận lợi quá độ.

Đèn đuốc của Đông Giang vẫn huy hoàng, nhưng Trương Dương thì lại ngửi thấy một mùi không tầm thường, vừa tới Đông Giang, hắn đã nhận được điện thoại của Đinh Triệu Dũng, Trần Thiệu Bân bị người ta đánh, hiện tại đang nằm ở bệnh viện nhân dân tỉnh, Trương Dương lập tức liên tưởng tới chuyện xảy ra tối qua, Trần Thiệu Bân lần này bị ăn đòn có tám chín phần mười là bị báo thù.

Trương Dương đưa cha con Cố Doãn Tri về viện gia thuộc tỉnh ủy, sau đó đổi sang ngồi xe Nissan pickup của mình, Cố Giai Đồng nhìn ra hắn có chuyện, một mực đòi tiễn hắn ra ngoài cửa, Trương Dương kể lại chuyện Trần Thiệu Bân bị đánh.

Cố Giai Đồng dặn dò: "Anh gặp chuyện thì đừng xung động, cố gắng thông qua con đường chính đáng mà giải quyết!"

Trương Dương nghe ra hàm nghĩa ở phía sau câu nói của Cố Giai Đồng, hiện tại khác với trước kia rồi, bí thư Cố đã về hưu, hiện giờ người lãnh đạo số một của Giang Thành đã đổi thành Kiều Chấn Lương, nếu như lại gây chuyện, bí thư Cố không thể nào giúp đỡ hắn giống như trước đây nữa.

Trương Dương cười cười: "Em yên tâm đi, anh hiện tại tốt xấu gì cũng là một phó thị trưởng, chuyện đánh đấm anh sớm đã không làm nữa rồi!" Thằng ôn này đứng nói thì không đau eo, tối qua còn tay đấm chân đá mấy tên của ban nhạc Thiên Đường.

Cố Giai Đồng mỉm cười, nói: "Đi đi, nói chung anh phải nhớ, bạo lực không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề!"

...

Khi tới bệnh viện nhân dân tỉnh, Trần Thiệu Bân vừa xử lý vết thương xong, gã bị thương không nặng, có điều đều bị thương ở phần mặt, chỗ xanh chỗ đỏ trông rất thê thảm, mà đáng bực nhất là, ngay cả ai đánh gã gã cũng không nhìn rõ.

Trương Dương biết gã không bị thương nặng liền yên tâm, nhưng nhìn bộ dạng đầu heo của tên này thì không nhịn được cười, Đinh Triệu Dũng cũng cười, nín nhịn lâu nắm rồi, ánh mắt của gã và Trương Dương gặp nhau, hai người đều không nhịn được, bật cười ha hả, mà đã cười rồi thì không thể nào nín lại được.

Trần Thiệu Bân phẫn hận nói: "Tôi x, các cậu có chút lòng đồng tình nào không?"

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cười nghiêng ngả, khó lắm mới nhịn được cười, Trương Dương nói: "Nói nghe thử đi, rốt cuộc là tình huống thế nào?"

Trần Thiệu Bân nói: "Tôi hôm qua vừa từ đơn vị về, lúc đi tới bãi đỗ xe, đột nhiên có người từ phía sau tôi xông lên, dùng bao tải chụp lấy đầu tôi, sau đó dùng gậy đánh tôi, khi tôi giãy ra được thì đám người đó đã chạy mất rồi, tôi ngay cả bị ai đánh cũng nhìn không rõ!"

Trương Dương có chút đồng tình nhìn gã.

Trần Thiệu Bân nói: "Tôi đoán có tám chín phần mười là Kiều Bằng Phi làm!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Cậu dựa vào gì mà cho rằng là người ta? Có chứng có gì không?”

Trần Thiệu Bân cực kỳ bực bội thở dài: "Thật sự con mẹ nó đau quá mà, tôi bị ăn đòn oan một trận!"

Trương Dương tuy cũng cho rằng là Kiều Bằng Phi sắp đặt chuyện này, nhưng đúng như Đinh Triệu Dũng nói, không có bất kỳ chứng có thể chứng minh là Kiều Bằng Phi làm, người tập kích đều dùng gậy gộc, Trần Thiệu Bân lại không nhìn rõ hình dáng của người ta, hiện trường cũng không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.

Lúc này Lương Thành Long cũng tới nơi, vừa vào cửa đã thốt lên: "Sao lại thế này?"

Nhìn thấy bộ dạng của Trần Thiệu Bân gã cũng buồn cười, nhưng trên mặt vẫn cố làm ra vẻ đồng tình: "Thiệu Bân, bị thương có nặng không?"

Trần Thiệu Bân lạnh lùng nói: "Đừng có giả vờ với tôi!"

Lương Thành Long nói: "Cậu nói gì thế? Tôi con mẹ nó bỏ hết cả việc của công ty vội vã tới đây thăm cậu, cậu sao lại đối với tôi như vậy?"

Trần Thiệu Bân đang đầy một bụng tức mà không có chỗ phát tiếc: "Ai bảo anh con mẹ nó đến thăm tôi!"

"Cậu..." Trương Dương tóm lương Lương Thành Long khuyên gã ra ngoài, Đinh Triệu Dũng thì ở lại khuyên Trần Thiệu Bân.

Lương Thành Long vừa ra khỏi cửa liền tức giận mắng: "Thật đúng là chó căn Lữ Động Tân, không hiểu lòng người tốt, gã bị ăn đòn thì liên quan gì tới tôi? Cậu nhìn cái bộ dạng của hắn xem, cứ như là có thâm cừu đại hận với tôi vậy."

Trương Dương nói: "Gã có ủy khuất trong lòng tất nhiên là không được vui, thân là bạn bè, chúng ta nên rộng lượng với gã một chút."

Lương Thành Long nói: "Là gã tự chuốc lấy, ai đắc tội với gã chứ? Người ta là nói chuyện với nữ hài tử, gã nhìn không thuận mắt, đánh người ta thành như vậy, hôm nay tới lượt gã, biết ủy khuất là gì chưa?"

Trương Dương nhíu mày, nói: "Anh con mẹ nó rốt cuộc là đứng trên lập trường của ai vậy?"

Lương Thành Long ngây ra, gã lúc này mới ý thức được lời nói của mình khiến Trương Dương không vui. Lương Thành Long nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, cho dù là không thành bạn bè với người khác thì cũng không cần thiết phải làm kẻ thù?"

Trương Dương nói: "Thằng ôn con Kiều Bằng Phi đó không phải là hạng tốt lành gì, anh tốt nhất nên tránh xa gã!"

Lương Thành Long nói: "Tôi nói này, các cậu sao mà hồ đồ thế, tôi với họ thì có thể có được giao tình gì chứ? Tôi chỉ muốn kiếm tiền không bị gặp cản trở thôi, sau này Bình Hải này không còn là họ Cố nữa mà là họ Kiều, chúng ta không cần phải gây xích mích với họ?"

Những lời này của Lương Thành Long khiến Trương Dương cực kỳ không vui, hắn lạnh lùng nói: "Bình Hải này trước đây không phải họ Cố, hiện tại cũng không phải là họ Kiều, mà là họ Đảng!" Nói xong Trương Dương quay đầu bước vào phòng cấp cứu, Lương Thành Long đứng ngây ra đó, do dự một lát, gã cuối cùng vẫn không đi theo, chậm rãi bước về phía bãi đỗ xe của bệnh viện.

Đinh Triệu Dũng nhìn Lương Thành Long đi xa, có chút kinh ngạc hỏi Trương Dương: "Sao thế? Cãi nhau à?"

Trương Dương cười nói: "Không có gì, gã có việc nên đi trước!"

Lúc này lại có người tới thăm Trần Thiệu Bân, khiến mọi người đều kinh ngạc là, người này không ngờ lại là Kiều Bằng Phi, Kiều Bằng Phi cầu một giỏ hoa quả tới, mặt mày cợt cợt nhả nhả, từ vẻ mặt của gã có thể nhìn ra, thằng ôn này là tới để cười trên nỗi đau của người khác.

Trần Thiệu Bân tức giận nhìn Kiều Bằng Phi, sâu trong lòng gã cho rằng lần tấn công này là do Kiều Bằng Phi làm: "Anh tới làm gì?"

Kiều Bằng Phi cười tủm tỉm, nói: "Tôi nghe nói anh bị người ta đánh, cho nên đặc biệt tới thăm!" Gã nhìn Trần Thiệu Bân mặt mày bầm dập, tấm tắc không thôi nói: "Thật là đáng thương, sao lại bị người ta đánh thằng đầu heo thế này?"

Trần Thiệu Bân tức giận nói: "Mày con mẹ nó im mồn đi!" Gã muốn lao vào Kiều Bằng Phi nhưng lại bị Đinh Triệu Dũng kéo lại.

Kiều Bằng Phi bước lên trước một bước: "Mày hiện tại biết cái gì gọi là thiên lý tuần hoàn báo ứng rồi chứ? Ỷ ông già mày làm quan, cho rằng mình ghê lắm, cáo mượn oai hùm, tác oai tác quái, tao ghét nhất là loại người như mày đấy!"

Trương Dương nhắc nhở Kiều Bằng Phi: "Tôi nói này Kiều Bằng Phi, làm việc gì cũng phải có chừng mực, nếu không là gặp báo ứng đấy."

Kiều Bằng Phi nhìn Trương Dương: "Chuyện này không liên quan gì tới anh, anh họ tôi không truy cứu, nhưng tôi không thể không truy cứu, gã đánh anh em của tôi, tưởng vậy là xong à? Nói ra thì mặt mũi tôi để đâu? Trần Thiệu Bân, Lượng Tử đi làm giám định tư pháp rồi, xương mũi bị gãy, xương tay bị nứt, mày đã cấu thành tội thương hại rồi, đợi ra tòa đi!"

Trần Thiệu Bân trong lòng trầm xuống, gã vốn cho rằng chuyện hôm qua thế là xong rồi, nhưng hiện tại mới biết được ảnh hưởng phía sau chuyện này vẫn tiếp tục.

Trương Dương nói: "Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi, đừng có chọc cho tôi giận!"

Kiều Bằng Phi nhìn Trương Dương cười lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Tình tự của Trần Thiệu Bân rõ ràng là bị ảnh hưởng, sau khi Kiều Bằng Phi đi rồi, gã biến thành trầm mặc, gã không phải là loại không sợ trời không sợ đất như Trương Dương, tối qua đánh người một là bởi vì tâm tình không vui, hai là vì người có hơi men, sau khi tỉnh táo lại, gã thật sự có chút sợ hãi, hiện tại nghe Kiều Bằng Phi nói Lượng Tử đã đi giám định tư pháp, mình phạm tội đánh người, chuyện này sợ rằng không dễ giải quyết.

Đinh Triệu Dũng an ủi Trần Thiệu Bân: "Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo cha tôi ra mặt giúp cậu giải quyết chuyện này!" Đinh Nguy Phong, cha của gã là bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Bình Hải, giải quyết chuyện này không khó.

Nhưng Trương Dương lại không cho rằng như vậy, Kiều Bằng Phi sở dĩ dám chạy tới bệnh viện gây hấn với Trần Thiệu Bân, chứng tỏ gã không sợ gì cả, chuyện này nếu nói một cách công bằng thì là Trần Thiệu Bân sai. Cha của Trần Thiệu Bân là bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh Bình Hải Trần Bình Triều, nhưng bác của Kiều Bằng Phi là bí thư tỉnh Bình Hải Kiều Chấn Lương, so bối cảnh, người sau vẫn mạnh hơn một chút, dưới tiền đề này, Kiều Bằng Phi nếu đọ với Trần Thiệu Bân thì Trần Thiệu Bân rơi vào thế hạ phong rồi.

Trương Dương nói: "Để tôi nhờ Kiều Mộng Viện ra mặt vậy!"

Kiều Mộng Viện sau khi nghe nói tới chuyện này thì có chút kinh ngạc, cô ta vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc rồi, không ngờ anh họ lại đuổi cùng giết tận Trần Thiệu Bân, lúc Trương Dương gọi điện thoại cho cô ta, một nhà Kiều gia đang ăn cơm, Kiều Bằng Phi cũng có mặt, Kiều Mộng Viện nói: "Anh tiểu Phi, tên ca sĩ đó không sao chứ?"

Kiều Bằng Phi ngây ra, lập tức hiểu rằng là Trương Dương gọi điện thoại cho em gái họ của mình, gã vừa uống canh vừa nói: "Bị thương!"

Kiều Chấn Lương nhìn thằng cháu, nói: "Có chuyện gì thế?"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Không có gì, hôm qua mấy người bạn uống nhiều nên đánh nhau, trong đó có một người bị thương!"

Kiều Chấn Lương gật đầu, nói: "Người trẻ tổi, ở bên ngoài đừng có xung đông như vậy, một lời không hợp là ra tay đánh người, thế không phải là hay, vạn nhất vi phạm pháp luật, không ai bảo vệ được các cậu đâu!"

Kiều Mộng Viện nói: "Nghe nói là anh định khởi tố Trần Thiệu Bân?"

Kiều Bằng Phi có chút xấu hổ cười cười: "Không phải là anh, chuyện này không liên quan gì tới anh cả, là Lượng Tử muốn tố gã!"

Kiều Chấn Lương đặt bát cơm xuống, đứng dậy, nói: "Hai thằng nhóc này theo tôi vào đây!"

Kiều Bằng Phi mặt lộ ra vẻ sợ hãi, tức giận trừng mắt nhìn Kiều Mộng Viện một cái, Kiều Bằng Cử bất lực, thò tay ra chỉ vào trán em gái, nói: "Cái con bé lắm miệng!"

Kiều Mộng Viện cười có chút đắc ý, mục đích của cô ta chính là gợi sự chú ý của cha, khiến cho hỏi tới chuyện này.

Kiều Chấn Lương vào thư phòng rồi ngồi xuống, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi đi theo sau, hai người đều rất thật thà, cúi đầu đứng ở đó, giống như là học sinh tiểu học mắc lỗi.

Kiều Chấn Lương nhìn họ: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Kiều Bằng Phi gọi một tiếng bác cả rồi kể lại chuyện ngày hôm qua một lượt, Kiều Chấn Lương nghe nói hai anh em họ không tham dự đánh nhau, lập tức yên tâm, y nói khẽ: "Đã nói với hai đứa từ lâu rồi, hộp đêm quán bar là nơi không nên đến, các con còn trẻ, không chống lại được các loại dụ hoặc, dễ xung động, dễ phạm sai lầm.”

Kiều Bằng Cử nói: "Cha, chuyện này không liên quan gì tới Bằng Phi cả, là Trần Thiệu Bân uống say rồi xông lên đánh người, đã cấu thành tội thương hại!" Gã dừng lại một chút rồi bổ sung: "Trần Thiệu Bân là con trai của bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Bình Triều!"

Kiều Chấn Lương hơn ngây ra, sau đó nói: "Con ai cũng thế cả, chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, ở trước pháp luật ai ai cũng bình đẳng, không thể bởi vì gia đình và xuất thân của hắn mà nhận được đặc quyền, bất kỳ ai cũng như nhau!" Y xua tay, nói: "Ra ngoài đi, sau này đừng có mà gây chuyện nữa!"

Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi sau khi đi ra, nhìn nhau một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý nhưng không thể nói ra, Kiều Bằng Cử hiểu cha, những lời vừa rồi của ông ta không phải là nói vô ích, dụng ý vô cùng rõ ràng, chuyện nhắm vào Trần Thiệu Bân có thể tiếp tục giải quyết theo trình tự, ở trước pháp luật tất cả đều bình đẳng.

Hai ngày nay Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần cùng nhau du lịch Đông Giang, cho nên không biết hướng đi của chuyện này, cho tới khi Trương Dương lại tìm tới cô ta, cô ta mới biết rằng, anh họ mình không những dừng tay, hơn nữa còn bảo Lượng Tử chính thức khởi tố Trần Thiệu Bân. Kiều Mộng Viện ý thức được rằng cha không can thiệp vào chuyện này, thậm chí trên một loại trình độ nào đó còn dung túng chuyện này, cho nên mới có kết quả hiện tại.

Trương Dương vốn hôm nay định về Phong Trạch, nhưng chuyện của Trần Thiệu Bân lại khiến hắn đành đẩy lùi kế hoạch, hắn cảm thấy cần phải gặp mặt Kiều Mộng Viện, bảo Kiều Mộng Viện tăng thêm chút ảnh hưởng, giải quyết phiền phức của Trần Thiệu Bân.

Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần bắt Trương Dương đi ăn đồ ngọt cùng, Trương đại quan nhân là tới cầu người ta, đành phải trơ mặt cùng họ tới tiệm đồ ngọt, hắn gọi một cốc nước chanh, nhìn hai vị mỹ nữ đang chiến đấu kem, không khỏi cười nói: "Thứ này có gì ngon!"

An Ngữ Thần nói: "Trời nóng, ăn kem có thể giảm nhiệt!"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh đi mấy ngày rồi sao vẫn chưa về?"

Trương Dương nói: "Buổi sáng thị lý gọi điện tới giục tôi về, nhưng trong lòng tôi có việc, không đành về!"

Kiều Mộng Viện biết Trương Dương nói về chuyện của Trần Thiệu Bân, cô ta nói khẽ: "Tôi thật sự không biết chuyện khởi tố, lát nữa tôi lại hỏi anh họ tôi xem sao!"

Trương Dương nói: "Cô nói với gã, có thể tha thì hãy tha đi, chuyện này làm to lên cũng không được gì."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh đừng có nhúng tay vào, hai người vốn đã có hiềm khích, chuyện này anh càng giúp càng loạn!"

Trương Dương ngẫm thấy cũng có lý, Kiều Bằng Phi và hắn có oán thù quá sâu, lần này gã đuổi cùng giết tận Trần Thiệu Bân trừ sự cừu thị đối với bản thân Trần Thiệu Bân ra, trong đó cũng xen lẫn oán niệm đối với mình. Trương Dương nói: "Chuyện này đành nhờ cô rồi, mọi người đều là bạn bè, đừng làm tới mức sau cùng không thể thu thập!"

An Ngữ Thần nói: "Tôi bảo này, các người có mệt không, cả ngày đều nói những chuyện này, ngay cả ăn đồ ngọt cũng không ngon!"

Trương Dương cười nói: "Một cán bộ quốc gia trăm côn ngàn việc như tôi có thể so với loại nhàn rỗi vô công rồi nghề như cô à?"

An Ngữ Thần trợn tròn mắt lên: "Anh nói anh thế? Anh...!"

Trương Dương đang đinh đấu khẩu với cô ta thì Thường Lăng Phong gọi điện thới, gã cũng giục Trương Dương mau về Phong Trạch, Trương Dương từ trong ngữ khí của gã nghe ra một số điều dị thường, truy hỏi tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, Thường Lăng Phong không nói rõ, chỉ bảo với hắn rằng "anh về là biết".

Gác điện thoại, Trương Dương có chút bất lực nói: "Hai vị, xin lỗi, tôi không thể tán gẫu với hai cô nữa rồi, Đảng và chính phủ kêu gọi tôi, tôi phải về thôi."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh ra ngoài mấy ngày rồi, nếu còn không về sợ rằng sẽ bị gạch tên đó! Chuyện của Trần Thiệu Bân, tôi sẽ cố gắng giải quyết giúp anh!"

...

Kiều Mộng Viện đi tìm Kiều Bằng Cử, Kiều Bằng Cử nghe nói tới chuyện này thì không khỏi bật cười, gã chỉ vào ban công ở bên ngoài, hai anh em ra ngoài ban công nói chuyện.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, anh tiểu Phi sao thế? Vừa tới Đông Giang đã gây chuyện, khiến cho mọi người đều khó xử, mọi người đều là bạn bè, đừng vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí!"

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện, kỳ thực chuyện này anh không nói được, em sao không đi tìm cha?"

Kiều Mộng Viện không nói gì.

Kiều Bằng Cử cười nói: "Em không nhìn ra à, căn nguyên của chuyện này không phải là chúng ta, không có cha cho phép, tiểu Phi cũng không dám làm vậy!"

Kiều Mộng Viện kỳ thực đã ý thức được chuyện này có liên quan tới cha, nếu không phải là có sự cho phép của ông ấy, Kiều Bằng Phi chắc không dám đuổi cùng giết tận Trần Thiệu Bân, nhưng cha cho phép chuyện này phát triển rốt cuộc là có mục đích gì?

Kiều Bằng Cử nói: "Lão gia tử của chúng ta vừa tới Đông Giang, vạn sự khởi đầu nan, những người này đều là ban để cũ của bí thư Cố, đối với lão gia của nhà ta tuy vẻ ngoài thì cung thuận, nhưng ở trong lòng thì chắc gì đã phục, lại thêm vụ thảm án 4.17 lúc trước ở sân vận động Đông Giang, lúc đó cha là đại biểu cho lợi ích của Vân An, thế tất phải đắc tội với một bộ phận người của Đông Giang, cong tác lúc ban đầu rất khó khai triển. Chuyện của Trần Thiệu Bân vừa hay tạo ra một cơ hội tốt." Kiều Bằng Cử tuy đã không còn ở trong thể chế, nhưng gã nhìn vấn đề rất rõ ràng, cũng hiểu khá rõ ý của cha.

Kiều Mộng Viện tuy cũng có chút cảm giác, nhưng không nghĩ sâu được như vậy, hiện tại anh trai nhắc nhở, đột nhiên hiểu ra, cha là muốn lợi dùng chuyện này để đốt bó đuốc đầu tiên sau khi thượng nhiệm.

Kiều Bằng Cử nói: "Cha của Trần Thiệu Bân là bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Thiệu Bân, y là lão thường ủy của Bình Hải, bó đuốc này đốt lên đầu y, tuyệt đối là đủ lực độ, lão gia tử của chúng ta thông minh thật, đập núi chấn hổ, ông ấy tuy không ra mặt, nhưng tiểu Phi làm vậy đã khiến Trần Bình Triều sứt đầu mẻ trán rồi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Em ghét chính trị!"

Kiều Bằng Cử nói: "Bất kể là em có thích hay không, chính trị là học vấn cao thâm mạt trắc nhất trên thế giới này, người không chơi được chính trị thì bị chính trị chơi đùa. Anh không phải là nhân tài ở mảng này cho nên sáng suốt lựa chọn rút lui!"

Kiều Mộng Viện nói: "Nhưng anh tiểu Phi làm ầm ỹ như vậy, phiền phức của Trần Thiệu Bân há chẳng phải là rất lớn ư?"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Mộng Viện, trong làm ăn thì em là thiên tài, nhưng trên chính trị thì em không bằng anh, Trần Thiệu Bân khẳng định là không sao!"

Kiều Mộng Viện kinh ngạc nhìn anh trai, Kiều Bằng Cử gằn từng chữ, nói: "Chỉ cần ông già gã chịu cúi đầu, Trần Thiệu Bân nhất định sẽ không sao!"