Y Đạo Quan Đồ

Chương 364: Thị trưởng nói chuyện

Khưu Kim Trụ không chụp được cảnh trong phòng, hơi thất vọng, lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau khi mở cửa, em họ gã là Khưu Kim Tùng đi vào, Khưu Kim Tùng nói: “Anh, sao anh không bật đèn?”

Khưu Kim Trụ nói: “Em đặt xong máy rồi à?”

Khưu Kim Tùng gật đầu, Khưu Kim Trụ thở dài một tiếng, hắn về đến cửa sổ nhìn một lát, phòng Trương Dương đã tắt đèn, Khưu Kim Trụ lộ ra một nụ cười nham hiểu. Chỉ cần lần này gã lấy được chứng cứ, hề hề…..

Khưu Kim Tùng nói: “Anh à, gã đó phạm tội gì?’

Khưu Kim Tùng nói: “Em bỏ ngay cái kiểu chất vất đến cùng đi được không?”

Khưu Kim Tùng vẫn còn muốn nói nữa, nhưng Khưu Kim Trụ đã xua tay: “Em về trước đi, ở đây không còn việc của em nữa rồi!”

Khưu Kim Dùng rất sợ người anh họ này, gã gật đầu, quay người lấy đồ đạc của mình, rồi đẩy cửa phòng.

Bên ngoài có một bóng người chắn đường gã, Khưu Kim Tùng hơi ngạc nhiên ngước đầu dậy, chưa đợi đến lúc gã nhìn thấy được gương mặt của đối phương, thì đối phương đã giáng một quả đấm vào mặt hắn, làm cho Khưu Kim Tùng ngã lăn ra mặt đất, Khưu Kim Trụ nghe thấy âm thanh đó vội chạy ra ngoài, trong phòng đèn vẫn sáng, Trương đại quan cười mà như không xuất hiện trước mắt gã.

Khưu Kim trụ nhìn thấy Trương Dương xuất hiện trước mắt gã, sợ đến độ hồn bay phách lạc, trong tay gã vẫn còn cầm chiếc máy ảnh, đứng ở đó như một pho tượng, không biết nên làm thế nào.

Trương Dương cười hì hì nói: “Đại đội Khưu, thật là có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Khưu Kim Trụ run run, rồi một lúc sau mới nói: “Thật là trùng hợp…”

Thái độ của Trương Dương ngay lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn tức giận hét lên: “Trùng hợp cái con mẹ nhà mày!”

Khưu Kim Trụ không biết lấy dũng khí ở đâu ra, gã xông về phía Trương Dương, muốn tìm đường thoát thân, bị Trương Dương đá vào bụng, Khưu Kim Trụ bay lên, rồi nằm mạnh lên giường.

Chưa đợi gã đứng dậy, Trương Dương lại xông ra giơ tay bóp lấy yết hầu của gã, rồi lại dí khẩu súng vào.

Trương Dương thở dài nói: “Khưu Kim Trụ, tôi vốn định tha cho anh một đường sống, nhưng không ngờ anh lại chẳng cần đến nó, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”

Khưu Kim Trụ nằm ở đó, hai mắt đầy sự sợ hãi, gã run rẩy nói: “Thị trưởng Trương, tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội nữa, tôi thề, tôi không dám làm như thế này nữa, tôi không dám làm như thế này nữa!” Tên này khóc không thành tiếng.

Trương Dương nói: “Anh nói thật đi, tại sao lại theo dõi tôi?”

“Vì anh nắm được đằng chuôi của tôi, vì vậy tôi….Tôi muốn trả đòn anh…”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Thông minh lắm, anh rất thông minh!” Nghĩ đến buổi tối ngày hôm nay của hắn và Tần Thanh đều bị tên này phá hoại, Trương Dương tứ giận, giơ tay tát cho một nhát, làm cho Khưu Kim Trụ đầu đầy sao.

Khưu Kim Trụ đứng dậy lắc lư lắc lư, chưa đợi gã đứng vững, Trương Dương đã ấn vào huyệt đạo của gã, Khưu Kim Trụ lại đổ xuống sàn.

Khưu Kum Trụ cũng là một tay quyền anh, nhưng trước mặt Trương Dương, chẳng có chỗ nào để phản kháng. Gã giờ đây hối hận đến cực điểm, nếu như cho gã một cơ hội làm lại từ đầu, gã sẽ không chọn cách theo dõi Trương Dương, tên này không phải là người, gã làm giấu diếm như vậy, mà vẫn bị tên đó phát hiện.

Trương Dương thả Khưu Kim Trụ ra, Khưu Kim Trụ quỳ xuống, đây là lần quỳ thứ hai trong vòng hai ngày, Khưu Kim Trụ dùng tay tát lên mặt mình: “Thị trưởng Trương, tôi đáng chết, anh tha cho tôi đi, anh cho tôi một cơ hội lần này thôi, quá tam ba bận, nếu như tôi dám làm điều gì có lỗi với anh nữa, tôi sẽ tuyệt tử tuyệt tông.”

Trương Dương nhìn Khưu Kim Trụ một cách khinh bỉ, tên này ít nhất cũng là đại đội trưởng cảnh sát hình sự Phong Trạch, mà lại chẳng có chút chí khí nào như vậy, hơi một chút là quỳ xuống, Trương Dương lạnh lùng nói: “Tối qua anh nói còn hay hơn cả hát, hôm nay chẳng phải vẫn làm việc xấu đó ư?”

Khưu Kim Trụ nói: “Thị trưởng Trương, tôi bị ma nhập, vì thế mới làm việc ngu xuẩn đến vậy, anh cho tôi một cơ hội lần này, tôi thề, tôi sẽ không dám làm thế nữa!”

Trương Dương nói; “Anh làm thế nào để tôi tin tưởng được anh?”

Khưu Kim Trụ bị hỏi ngớ người, gã thật sự không biết phải làm thế nào mới được Trương Dương tin tưởng, cắn môi nói: “Thị trưởng Trương, anh nói thế nào tôi làm như vậy, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, bảo tôi làm gì cũng được!”

Trương Dương nhìn Khưu Kim Trụ, trong lòng bắt đầu có suy nghĩ mới, Khưu Kim Trụ trước kia không thù không oán gì với hắn, hắn có đánh chết gã ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu tha cho gã, thì không thể chắc chắn rằng tên này về sau sẽ làm không làm chuyện gì gây hại cho hắn, dựa vào bảnh lĩnh của Trương Dương, giết chết Khưu Kim Trụ dễ như giết một con kiến vậy, nhưng chúng ta là cán bộ nhà nước, không thể vì quan hệ của hắn và Tần Thanh mà giết người diệt khẩu được.

Trương Dương nhìn Khưu Kim Trụ, rồi lại nhìn sang Khưu Kim Tùng, đột nhiên cười, rồi bình tĩnh nói: “Cởi quần áo của anh ta!”

Khưu Kim Trụ ngơ ngác; “Gì cơ?”

Trương Dương lắc khẩu súng trong tay: “Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai!”

Khưu Kim Trụ gật đầu, tính mạng và danh dự của gã đều nằm trong tay người ta, gã không có quyền phát ngôn, Khưu Kim Trụ làm theo lời của Trương Dương, lột sạch quần áo của Khưu Kim Tùng.

Khưu Kim Tùng kinh ngạc nhìn anh họ mình, trong lòng khó hiểu và nhục nhã đến cực điểm.

Trương Dương lại nói: “Anh cũng cởi sạch ra!”

Khưu Kim Trụ cầu cứu: “Thị trưởng Trương…” Khi gã nhìn thấy thái độ trên mặt của Trương Dương, biêt rằng việc này không còn nước thương lượng nữa, chỉ đành cắn môi, rồi cởi quần áo trên người gã ra.

Trương Dương lại ra lệnh: “Cởi cả quần lót ra!”

Khưu Kim Trụ chỉ muốn đâm đầu vào tường chết, nhưng gã không có cái dũng khí đó, thà sống quỳ còn hơn chết đứng, và gã cũng không muốn chết.

Trương Dương cầm máy ảnh của Khưu Kim Trụ lên, bấm tách tách vào hai anh em nhà họ, rồi lại nói: “Ôm anh ta lên giường!”

Khưu Kim Trụ hiểu rằng phó thị trưởng Trương muốn mình làm điều gì, gã quỳ gối lần nữa: “Thị trưởng Trương, tôi sai rồi, tôi sẽ sửa, anh tha cho tôi!”

Trương Dương cười nói: “Tôi có thể cho anh một cơ hội nữa, nhưng anh phải có chút thành ý chứ….Gì nhỉ, tôi còn có việc, nhanh nhanh lên!”

Khưu Kim Trụ ôm em họ mình lên giường, trong lòng ôm một người đàn ông trần như nhộng, Khưu Kim Trụ nổi cả da gà.

Khưu Kim Tùng mặc dù không thể động đậy được, nhưng xảy ra việc gì gã đều nhìn thấy rõ cả, gã cũng nổi hết da gà, cũng cảm thấy tủi nhục, vì cả việc này gã chẳng làm gì cả, gã là một người không liên quan, giờ đây gã là một người bị hại, gã bị anh họ ôm lên giường, bò lên giường trong khi trên người không còn tấm vải, sau đó nghe Trương Dương ra lệnh: “Anh! Đè lên người anh ta!” Nước mắt của Khưu Kim Tùng đã chảy ra, nếu như gã có thể cử động, gã sẽ quyết liều chết với Trương Dương, gã cầu cho anh họ mình có chút khí tiết, đại trượng phu, chịu giết chứ không chịu nhục, dù là chết cũng không thể nào chịu nhục như thế này!

Nhưng Khưu Kim Trụ đã làm cho gã thất vọng, vị đại đội trượng cảnh sát hình sự Phong Trạch này không ngờ nằm bò lên trên thật, làm theo lệnh của Trương đại quan.

Trương Dương nhìn thấy cảnh trước mắt, cười, tay hắn cũng chẳng thừa, liên tục chụp mấy bức, rồi lại yêu cầu: “Nào, anh cười lên một chút, tự nhiên chút đi!”

Khưu Kim Trụ cười, gã cười giờ đây còn xấu hơn cả mếu.

Đã xong, Trương đại quan thu lại tấm phim, rồi vất chiếc máy ảnh lên giường, cười hì hì: “Mặc quần áo vào đi, cẩn thận cảm đấy!”

Khưu Kim Trụ mặc quần áo với tốc độ kinh người.

Trương Dương giải huyệt cho Khưu Kim Tùng, Khưu Kim Tùng nhanh như cắt tung một nắm đấm về phía Trương Dương, hét lên một tiếng, Trương đại quan giơ tay, dùng cán súng đập vào gáy gã, đập một nhát đã làm gã ngất đi. Trương Dương chửi: “Mẹ kiếp, hai chúng mày đều giống một ruộc như nhau, rượu mời không uống, thích uống rượu phạt!”

Khưu Kim Trụ không dám nói gì, thấp lưng cúi đầu.

Trương Dương nói: “Nói xem, Làm thế nào mà đi theo được xe của chúng tôi?”

Khưu Kim Trụ vẫn còn chút nghĩa khí: “Tôi vừa vặn nhìn thấy hai người ở bãi rửa xe, vì thế đã đi theo đến đây?”

Trương Dương thở dài nói: “Anh nói xem như thế này có phải là anh quá đen đủi không? Về sau ấy, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho nó thấu đáo rồi hẵng làm! Thật là kì lạ, loại người như anh làm sao làm được đại đội trưởng cảnh sát hình sự nhỉ?”

Khưu Kim Trụ chắp tay đứng đó như học sinh tiểu học, nghe Trương Dương mắng.

Trương Dương mắng gã mấy câu, rồi vất khẩu súng về phía gã: “Cút cho xa, nếu còn dám đi theo tôi nữa, thì đừng trách tôi giết chết!”

Khưu Kim Trụ đặt khẩu súng vào bao, Trương Dương cố ý nói: “Sao anh không dùng súng bắn tôi?”

Khưu Kim Trụ nghe lời này, quỳ rạp xuống: “Thị trưởng Trương, tôi không dám nữa rồi, tôi không dám nữa rồi!” Tên này sợ thật rồi, thông qua hai lần đấu tay đôi với Trương Dương, gã đã hiểu ra rằng, gã không phải là đối thủ của người ta, người ta mấy phút là có thể kết liễu đời gã ngay lập tức.

Trương Dương đứng dậy nói: “Anh yên tâm đi, tôi không ác đến vậy, anh làm người cho tử tế, xứng với đảng, xứng với nhân dân, xứng với tôi, thì những tấm ảnh này không bao giờ tôi phát tán ra ngoài!”

Trương Dương giơ tay đóng cửa đi mất, Khưu Kim Trụ vẫn quỳ ở đó, không biết bao lâu sau, trong bóng tối mới nghe thấy tiếng khóc của gã, tiếng khóc biết mấy đau thương thê thảm.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tần Thanh đứng ở ban công phòng hào hoa tầng bảy của khách sạn Giai Uyển, nhìn cảnh đêm của Phong Trạch, trong lòng vẫn không thể nào bình ổn được.

Trương Dương sau khi tắm xong mặc chiếc áo khoác đến ôm lấy cô, ôm thật chặt cơ thể Tần Thanh vào lòng, Tần Thanh lo lắng hỏi: “Có người theo chúng ta nữa không anh?”

Trương Dương cười, đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ sợi dậy, hắn nhẹ nhàng hôn vào tai của Tần Thanh, mái tóc của Tần Thanh vẫn còn phảng phất mùi thơm, trên người cô mặc chiếc áo bằng lụa, chiếc áo ngủ màu trắng làm ôm lấy cơ thể cô, lại lộ ra đôi chân trắng ngần, các đường cong hoàn mĩ, dưới ánh sáng trăng, gương mặt hơi gầy của cô dường như có một lớp ánh sáng lờ mờ đang sáng lên trên gương mặt.

Trương Dương kề bên tai Tần Thanh, nhỏ nhẹ nói chuyện vừa nãy cho cô nghe, Tần Thanh ngạc nhiên quay mặt lại, dưới đôi lông mày thanh tú, đôi mắt sáng đang ngạc nhiên quá độ, mấy phút sau, câu chuyện của Trương Dương làm cho Tần Thanh cười không ngớt, gương mặt cô hơi đỏ lên, đấm đấm hai nhát lên ngực Trương Dương, nhẹ nhàng nói: “Anh thật là chỉ biết làm vớ vẩn!”

Trương Dương nhìn sống mũi cao của Tần Thanh, rồi lại cộng thêm với bờ môi hoàn mĩ, càng nhìn càng yêu, hắn cúi người, hôn nhẹ nhàng lên bờ môi Tần Thanh, hơi thở của Tần Thanh trở nên gấp gáp hơn vì nụ hôn của Trương Dương, đôi tay cô chủ động ôm lấy cổ Trương Dương, Trương Dương một tay ôm lấy eo cô, một tay ôm lấy chân cô, ôm người của Tần Thanh lên, nhẹ nhàng nói: “Phó thị trưởng Tần, lâu lắm rồi không gặp, tôi muốn báo cáo tình hình công tác với cô!”

Tần Thanh nói: “Lúc này mà anh còn muốn báo cáo công tác à!”

Trương Dương nói: “Ừm, muốn hỏi kinh nghiệm từ chỗ em, làm thế nào để làm tốt được phó thị trưởng!”

Trong bóng tối, Tần Thanh thấp giọng nói: “Theo khảo sát bước đầu của tôi với anh, anh làm cũng được lắm!”

“Còn chưa làm gì, phó thị trưởng Tần không thể kết luận vội vã về tôi như vậy được!”

Tần Thanh cảm thấy chiếc váy ngủ của cô dần bị tên này cởi ra, Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, cổ cô, trên vai, trên ngực….Nụ hôn của hắn ngày càng sâu, đôi tay của Tần Thanh nắm lấy tóc hắn, vẫn cảm thấy thân hình hắn đè lên người mình, rất chặt, rất chặt, một loại cảm giác hừng hực lửa chiếm lĩnh lấy cô, cơ thể Tần Thanh vô ý thức co lại.

Trương đại quan nói: “Thị Thanh à, tôi muốn làm phó thị trưởng biết bao năm rồi!”

Tần Thanh thấp giọng nói: “Anh làm xuất sắc lắm, không có ai xuất sắc hơn anh….”

Được lời khen ngợi của phó thị trưởng Tần, Trương đại quan rất dốc sức buổi tối ngày hôm nay, hắn phải làm thêm ca, hắn phải tích cực biểu hiện mình, làm cho phó thị trưởng Tần nhìn thấy sự tiến bộ của hắn, nhìn thấy thành tích của hắn, đến tận khi phó thị trưởng Tần không thể chịu nổi sự nhiệt tình của tên này nữa, khẳng định thành tích công tác của hắn rất nhiều lần, tên này mới chịu ngừng không biểu hiện nữa.

Mặc dù đã là sáng sớm, nhưng hai người vẫn chưa hề buồn ngủ, Tần Thanh nhẹ nhàng nằm trong vòng tay Trương Dương, giống như một con thuyền nhỏ cập bến vậy, tay cô nhẹ nhàng đặt vào giữa hai chân hắn, thông qua cách này để an ủi sự cần mẫn vừa rồi của hắn, rất nhanh cô đã phát hiện ra sự cổ vũ của mình làm cho Trương Dương lại nổi dậy lần nữa, cô vội vàng rút tay về, nhưng lại nói: “Không được nữa rồi, với năng lực của anh, phó thị trưởng cũng không đủ để anh làm rồi!”

Trương Dương cười ha ha, hôn lên trán Tần Thanh đầy yêu dấu, thấp giọng nói: “Cái chức phó thị trưởng này của anh, nghe thì to đấy thôi, nhưng thực chất vẫn chỉ là một cán bộ cấp phó sở, ở Phong Trạch này, những người xếp trên anh quá nhiều.”

Tần Thanh nói: “Công tác gặp phải vấn đề khó khăn ư?”

Trương Dương lắc đầu: “Không có gì, vừa mới đến Phong Trạch, tất cả mới chỉ là bắt đầu, anh còn chưa tìm hiểu được hết tình hình cụ thể của Phong Trạch kìa.”

Tần Thanh thấp giọng nói: “Làm phó thị trưởng không giống với những việc anh làm trước kia, phải bắt tay vào đại cục, nắm cái lớn bỏ qua cái bé!”

Trương Dương cười nắm lấy ngực cô: “Nắm cái lớn bỏ cái bé?”

Tần Thanh hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Cần phải nhìn vào đại cục, không thể chỉ đi theo cục bộ!”

Trương đại quan áp cả người vào: “Anh từ trước đến giờ đền nhìn đại cục cả đấy chứ!”

Tần Thanh cười đẩy hắn ra: “Anh có thể nói chuyện tử tế được không hả?”

Trương Dương làm ra bộ tử tế, nhưng trông vẫn rất giả dối, hắn thấp giọng nói: “Trước kia em đã từng alfm bí thư đoàn thị ủy, em thấy Tôn Đông Cường là người thế nào?”

Tần Thanh nói: “người này quá mong muốn leo lên trên, có điều vẫn rất cần cù làm việc.”

Trương Dương nói: “Anh và anh ta không hợp nhau!”

Tần Thanh đã nghe thấy mâu thuẫn giữa Tôn Đông Cường và Trương Dương từ lâu, đương nhiên, về tâm lí, cô đứng ở bên Trương Dương, nhưng cô thật sự nghĩ rằng muốn giúp đỡ được cho công tác của Trương Dương, thì phải đứng nhìn từ góc độ khách quan, không thể quá để ý đến nhân tố tình cảm, Tần Thanh nói: “Dù là trước kia hai người có gì không vui, giờ đây đã đến Phong Trach, thì phải lật đổ tất cả những gì trong quá khứ, lấy một tâm trạng tốt ra thì mới có thể làm tốt công việc được.”

Trương Dương nói: “Anh biết, giờ đây anh là thủ hạ của anh ta, không cần phải làm khó cho anh ta!”

Tần Thanh nói: “Trên đường em đến, nhìn thấy mực nước ở Hồ Phong Trạch rút đi rất kinh khủng, xem ra năm nay tình thế hạn hán rất nghiêm trọng rồi.”

Trương Dương nói: “Mấy ngày nay anh ở Phong Trạch, gần như ngày nào cũng có hội nghị động viên chống hạn hán, Tôn Đông Cường và bí thư Thẩm thay phiên nhau ra mặt, nói đi nói lại vẫn là hai chữ kháng hạn. Anh chủ quản phần văn giáo vệ, không có liên quan mấy đến anh.”

Tần Thanh nói: “Động viên toàn thể mọi người, anh cũng không thoát được!”

Trương Dương nói: “Em hiểu được gì về Thẩm Khánh Hoa? Ông ta rất thanh liêm sao?”

Tần Thanh nói: “Em và Thẩm Khánh Hoa chưa từng làm việc với nhau, có điều trước kia em nghe nói không ít chuyện về ông ấy, người này rất thanh liêm, nhưng hơi cố chấp bảo thủ, rất thiếu tinh thần phát triển.”

Trương Dương nói: “Anh cảm thấy ông ta theo chủ nghĩa hình thức, có một vài quy định quá cứng nhắc đến độ nực cười, giờ là thời đại nào nữa, mà ông ta làm trò đó, ngoài mặt thì có vẻ rất thanh liêm, nhưng thực tế đã ảnh hưởng lớn đến hiệu suất làm việc của chính phủ thành phố.”

Tần Thanh nhắc nhở Trương Dương: “Nếu như anh muốn làm tốt việc của anh ở Phong Trạch, thì cần phải có quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên, nếu không thì, công việc của anh sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại đấy!”

Trương Dương ôm lấy vai Tần Thanh nói: “KHông nói mấy thứ này nữa, đúng rồi, tháng sau Kiều Chấn Lương sẽ đến Bình Hải làm thư kí rồi, Lam Sơn bên em liệu có thay đổi gì không?”

Tần Thanh nói: “Trước mắt vẫn chưa có thay đổi gì cả, Lam Sơn là thành phố tiêu biểu của cải cách mở cửa ở Bình Hải, dù là lãnh đạo có thay đổi như thế nào, thì chúng em vẫn cố gắng giữ vững sự bình ổn của chính trị Lam Sơn, không thể sự thay đổi của cấp cao ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng em.”

Trương Dương nói: “Tầng lãnh đạo của Lam Sơn trải qua nhiều năm rèn giũa nên đã ổn định lắm rồi, Giang Thành thì không được may mắn như vậy, Đỗ Thiên Dã gần đây rất khó sống, Triệu Dương Lâm mang theo một đám lão già đến gây khó khăn cho anh ta, ngay cả thái độ của Tả Viên Triều cũng thay đổi rồi.”

Tần Thanh nhẹ nhàng đáp: “Càng là những lúc như thế này, anh càng phải giữ bình tĩnh, và khiêm nhường nữa, xem ra Đỗ Thiên Dã để anh đến đây thật sự là một sự sắp xếp rất tốt.”

Trương Dương nói: “Anh chẳng sao, anh thì lo về Đỗ Thiên Dã hơn.”

Tần Thanh cười nói: “Chỉ khổ tổ mình thôi, anh ta có thể ngồi đến vị trị như ngày hôm nay cũng không phải là một sự ngẫu nhiên, nếu như một chút sóng gió như thế này cũng không vượt qua được, thì điều đó chứng minh anh ta không xứng đáng với cái chức bí thư thị ủy.”

Câu này Trương Dương không phải lần đầu tiên nghe thấy.

Tần Thanh áp tay vào má Trương Dương: “Anh ấy à, anh cứ làm cho tốt công việc trước mắt anh đi, cấp cao họ có biến động thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh, không ở cấp đó thì không cần phải lo, anh hiểu không?”

Trương Dương gật đầu: “Chị Thanh dạy chí phải, tôi cần phải làm cho tốt việc trước mắt, phải làm cho tốt chức phó thị trưởng!”

Tần Thanh nói: “Thôi đi….”

“Tôi phải nỗ lực làm, tận lực làm, làm cho tốt!”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Vì đi tiễn Tần Thanh, ngày hôm sau khi Trương Dương đến chính phủ thành phố đã là hơn mười giờ, đến phòng làm việc, nhìn thấy bên trong rất sạch sẽ, thư kí Phó Trường Chinh làm việc rất hết tâm hết sức.

Thấy Trương Dương về, Phó Trường Chinh vội vàng đứng dậy đi pha trà cho gã, Trương Dương cười hì hì nói: “Tiểu Phó, không cần phải vậy đâu! Nghỉ ngơi một chút!”

Phó Trường Chinh nói: “Tôi không mệt!”

Trương Dương cầm tập báo trên bàn nhìn lướt qua, tin tức đầu là bài diễn thuyết của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa trong cuộc họp mở rộng thường ủy, chẳng có nội dung thực tế gì, Trương Dương vất tờ báo lại lên mặt bàn: “Có việc gì không?”

Phó Trường Chinh nói: “Không có gì, đúng rồi, chủ nhiệm Trương đã qua đây tìm anh! Cục trưởng cục vệ sinh Phùng cũng gọi điện thoại đến!”

Trương Dương gật đầu, lúc này chuông điện thoại vang lên, Trương Dương cầm lấy điện thoại, nói Tào Tháo Tào Tháo đến, cuộc điện thoại này là của Phùng Xuân Sinh, Phùng Xuân Sinh vẫn nhắc lại chuyện cũ, y muốn mời Trương Dương ăn cơm, Trương Dương hôm qua từ chối vì Tần Thanh đến, nhưng Phùng Xuân Sinh đã thành tâm như vậy, Trương đại quan cũng chẳng có gì để làm, thế là đã nhận lời.

Điện thoại vừa đặt xuống, thì lại có điện thoại từ bên Lương Diễm gọi đến, Lương Diễm tìm Trương Dương để kí tên, cô ta muốn lấy tám chữ của Trương Dương viêt làm mở đầu đoạn băng tuyên truyền chống hạn hán, nhưng không có chữ kí, vì thế bảo Trương Dương viết chữ mình lên, những việc xuất đầu lộ diện này Trương Dương rất thích, nhưng mới đến Phong Trạch, lại gặp phải vị bí thư cố chấp này, Trương Dương nghĩ một lúc vẫn không kí thì hơn, hắn nói với Lương Diễm: “Chị Lương à, chúng ta là đảng viên, làm một việc tốt không lưu danh, cứ xem như tôi cống hiến cho dân chúng vậy, tên thì thôi không cần phải viết đâu.”

“Thị trưởng Trương thật là cao phong độ, đúng rồi, 1000 tệ tiền công của anh, tôi đã làm theo ý của anh lấy danh nghĩa của anh quyên góp cho bộ chỉ huy chống hạn hán rồi.”

Trương Dương ừm một tiếng, Lương Diễm tự cho rằng làm rất được, thực ra Trương đại quan rất khó chịu, tám chữ của mình dù là bán theo giá thị trường cũng không đáng với con số ấy, thật là bán được giá quá, Lương Diễm cũng là người phụ nữ chẳng biết gì.

Trương Dương nói mấy câu rồi cụp điện thoại, nhìn thời gian vừa mới qua đi 20 phút đồng hồ, ngồi ở trong phòng làm việc thì rất lâu để hết giờ, xem ra hắn không thích hợp với việc ngồi bàn giấy, Trương Dương nghĩ đến Thường Lăng Phong, tên này đã đồng ý đến Phong Trạch giúp hắn, sao giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả? Trương Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại giục Thường Lăng Phong, thì chủ nhiệm phòng làm việc thị ủy Trương Đăng Cao đã vội vàng chạy vào, xem ra có việc gì xảy ra rồi, lần này gã gấp gáp đến độ đến cửa cũng quên cả gõ, thở dốc nói: “Gay rồi….Gay rồi…”

Trương Dương cười nói: “Này đồng chí Đăng Cao, mới sáng sớm ra anh chạy đến phòng làm việc của tôi mà đã nói vậy, có phải là không được may mắn không?’

Trương Đăng Cao lau mồ hội trên trán: “Thị trưởng Trương, trường nhất trung Phong Trạch làm loạn rồi, giáo viên bãi hóa, học sinh không thi, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường đến hiện trường, bị giáo viên và học sinh vây lấy, giờ đây ở trong xe đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.”

Trương đại quan đang chán không có gì làm, giờ đây đã tìm được cơ hội rồi, hắn đứng dậy nói: “Tôi đi xem thế nào!” Nhưng đi được vài bước, hắn lại nhớ ra một chuyện: “Trương Đăng Cao, anh lấy cho tôi một chiếc xe!”

Trương Đăng Cao ngớ ra.

Lúc này ngay lập tức Trương đại quan không vui: “Anh để tôi đi bộ qua đó à? Đến khi tôi tới được nơi, thì trễ hết cả rồi!”

Trương Đăng Cao vội vàng nói: “Tôi đi ngay, tôi đi ngay!”

Từ sau khi Trương đại quan đến Phong Trạch, đây là lần đầu tiên hắn ngồi xe công, mặc dù là một chiếc xe Satana cũ, nhưng ít ra cũng là xe công, Trương Dương ý thức được rằng mình đang dần dần từng bước một thay đổi tình hình, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.

Trương Dương không sợ xảy ra chuyện, chỉ sợ không có gì làm, bảo hắn ngồi lì cả ngày trong phòng làm việc, thì sẽ nhàn đến độ ngán ra mất, bất cứ sự việc gì đều có quan hệ nhân quả biện chứng cả, không xảy ra việc, thì làm sao làm việc được? Không làm việc, thì làm sao chứng minh năng lực của mình được? Không chứng minh được năng lực của mình, làm sao lấy được sự ủng hộ của người khác, không có được sự ủng hộ của người khác, làm sao có thể thăng quan?

Trương đại quan ngồi đằng sau, trong đầu đang diễn ra phép biện chứng, môi hắn ở một nụ cười nhàn nhạt, thư kí Phó Trường Chinh ngồi ở một bên quan sát vị phó thị trưởng này, trong lòng đầy hiếu kì, người khác đều sợ việc, chỉ muốn những gì mình quản lí không xảy ra chuyện gì, nhưng vi này, xem chừng hắn rất vui, thật là kì lạ.

Trương Dương không phải là lần đầu tiên trải qua sự kiện bãi khóa của giáo viên, khi hắn còn ở Giang Thành, hắn đã cùng với phó thị trưởng Lí Trường Vũ đi xử lí một vụ bãi khóa tập thể của giáo viên, điều làm cho giáo viên có thể đưa ra quyết định như thế này, chỉ có thể là vấn đề tiền nong, đây không phải là vì giáo viên rất tầm thường, mà là vì trong xã hội ngày nay, có gì là không dính đến tiền, thầy giáo cũng không phải thánh, cũng đâu thể hít khí trời nước lã mà sống được.

Từ chính phủ thành phố đến trường nhất trung Phong Trạch chỉ có hai km, họ đã đến rất nhanh, cổng trường dày đặc những học sinh, đám học sinh này bỏ thi là do giáo viên bãi khóa mà thành, đám thanh niên này rất bồng bột, gặp phải sự việc không thể khống chế được bản thân, họ tập trung đề thi trước cổng trường, rồi đốt, rất nhanh trước cổng trường đã dày đặc khói, thu hút không ít người dân ở xung quanh.

Khi Trương Dương đến nhất trung Phong Trạch, đại đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố Khưu Kim Trụ cũng đã mang hơn hai mươi viên cảnh sát đến, một trong số đó có em họ gã là Khưu Kim Tùng.

Hai anh em nhìn thấy Trương Dương bước từ trên xe xuống, thái độ của hai người khác nhau, Khưu Kim Trụ chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống, còn Khưu Kim Tùng thì vừa hận vừa sợ, hai mắt của gã dính chặt lấy Trương Dương, chỉ muốn ăn sống nuốt tươi hắn, biết rằng có người nói phó thị trưởng đến rồi, tên này mới móc nối Trương Dương và cái chức phó thị trưởng với nhau, trời ơi! Thế này là thế nào, tên thâm đọc kia mà lại là phó thị trưởng, Khưu Kim Tùng biết được thân phận thật sự của Trương Dương, tất cả bụng tức đều đổ dồn lên người anh họ, mẹ kiếp, Khưu Kim Trụ à Khưu Kim Trụ, ngay cả em họ anh mà anh cũng hại, thật là chẳng ra thể loại gì.

Trương Dương nhìn thấy Khưu Kim Trụ, cười, rồi vẫy tay với gã, Khưu Kim Trụ lật đật chạy qua đó, gã không thể không nghe lời được, vì đã bị người ta nắm đằng chuôi. Khưu Kim Trụ đến trước mặt Trương Dương cung kính nói: “Thị trưởng Trương, anh đến rồi!”

Trương Dương gật đầu, thân mật nói: “Kim Trụ à, có vấn đề gì thế?’

Một câu nói làm cho Khưu Kim Trụ suýt nữa bật khóc, Trương Dương đã bao giờ khách khí như vậy với gã? Nhưng gã thật sự không nghe nhầm, người ta vừa gọi gã là Kim Trụ kìa, một cái tên bâng quơ, nhưng đối với Khưu Kim Trụ lai có ý nghĩa vô cùng to lớn, điều này chứng minh rằng phó thị trưởng Trương tạm thời đã xé đi trang ngày hôm qua, cũng có nghĩa là gã đã tạm thời vượt qua được cửa này, Khưu Kim Trụ không phải là tên ngốc, gã hiểu rằng người ta chẳng phải tự nhiên mà tha ch gã, về sau phải xem biểu hiện của gã, chỉ cần gã ngoan ngoãn nghe lời, thì cái chức đại đội trưởng này vẫn còn tiếp tục làm được.

Khưu Kim Trụ thật thà trả lời: “Thị trưởng Trương, chúng tôi cũng vừa mới đến, hôm nay đang là đúng lúc kiểm tra học kìa của học sinh, các giáo viên vì trường nợ tiền lương nên mới bãi khóa, hôm qua mấy người giáo viên đã đại diện nói chuyện với bên phía nhà trường và phát sinh xung đột, một vị giáo viên đã đánh nhau với hiệu trưởng Mạnh Tông quý, hiệu trưởng Mạnh báo cho cảnh sát bắt mấy người giáo viên đó đi, vốn nghĩ rằng việc này điều tra rõ ràng là sẽ yên lặng lại, không ngờ hôm nay vừa đi làm, tất cả các giáo viên đã từ chối coi thi, học sinh nghe nói giáo viên bị bắt, toàn bộ đều bãi khảo, sự việc ngày càng lớn.”

Trương Dương chau mày nói: “Chẳng phải Lưu Cường đến rồi sao?”

Khưu Kim Trụ thở dài nói: “Cục trưởng Lưu đến rồi, nhưng sau khi ông ấy đến nói năng rất cứng nhắc, uy hiếp đám học sinh gây chuyện tức là trái kỉ luật, học sinh làm sao sợ được chứ, tất cả đều xông về phía ông ấy, Lưu Cường sợ bị đánh nên đã trốn vào trong xe rồi, giờ xe của ông ấy đang bị vây ở góc đông nam sân vận động, đã bị đánh đến độ không ra hình dạng nữa rồi.”

Trương Dương cười: “Không giết người chứ?”

Khưu Kim Trụ nói: “Không đến nỗi vậy, đây là những đứa trẻ ấy mà, họ chỉ là giải tỏa chút mà thôi, những việc quá đáng họ không dám làm, hơn nữa đều có giáo viên trông họ!”

Trương Dương nghĩ một lúc, rồi bảo với Khưu Kim Trụ: “Bảo người thả những giáo viên bị bắt hôm trước ra!”