Y Đạo Quan Đồ

Chương 361: Thị trưởng say rượu

Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên ở ngay trước mặt mọi người phun rượu, tuy cái mà y uống là sprite, nhưng phun ra lại đần hơi rượu cay bũi.

Những gười có mặt đều nhìn thấy một màn thảm không nỡ nhìn của Trần Gia Niên, cũng ngửi thấy mùi rượu cay xè. Tôn Đông Cường lập tức đưa ra kết luận, khẳng định có người đổ rượu trắng vào bên trong Sprite mà Trần Gia Niên uống, gã nhìn chằm chằm vào Trương Đăng Cao, vừa rồi người đổ Sprite cho Trần Gia Niên chính là Đăng Cao, cho nên gã là người bị hiềm nghi lớn nhất.

Trương Đăng Cao mặt mày vô tội, nhưng bình Sprite ở bên cạnh đã trống không rồi, chứng cứ đã bị hủy diệt rồi.

Trương Đăng Cao nhìn về phía Trương Dương, gã hoài nghi Trương Dương, tuy không có bất kỳ chứng cớ gì, nhưng gã vẫn hoài nghi vị phó thị trưởng tân nhiệm này, nhưng gã cũng không nhớ rõ, bình Sprite này là ai đưa cho gã, chỉ nhớ là đặt ở giữa gã và Trương Dương, gã thuận tay cầm lên rót cho Trần Gia Niên.

Trương đại quan nhân là người đầu tiên đi tới bên cạnh phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên, giả vờ quan tâm vạn phần, nói: "Phó thị trưởng Tần, ngài bị bệnh à?" Rồi thuận tay đưa cho Trần Gia Niên một chiếc khăn tay, quay lại nói với Trương Đăng Cao: "Chủ nhiệm Trương, rót nước cho phó thị trưởng Trần súc miệng đi!"

Trương Đăng Cao vội vàng chạy đi lấy nước, Trần Gia Niên bị xấu mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, y uống rượu vào là say liền, cho nên mới có phản ứng mạnh như vậy, người say thường thường tình tự đều biến thành kích động, tuy Trần Gia Niên không uống nhiều rượu, nhưng y say rồi, phó thị trưởng thường vụ mà say thì cũng mượn rượu làm càn như ai thôi, y nhấc tay lên, bốp một tiếng đánh bay chai nước mà Trương Đăng mang tới, nước văng ra đầy mặt Trương Đặc, cốc thủy tinh cũng rơi xuống đất vỡ tan.

Trương Đăng Cao chẳng hiểu thế nào mà lại nói ra một câu mà gã ngàn vạn lần không nên nói: "Thị trưởng Trần, ngài uống say rồi..." Nói xong câu này bản thân gã lại thấy mình nói sai rồi.

Nhưng lời đã nói ra thì không rút trở lại được, Trần Gia Niên trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Trương Đăng Cao, chỉ vào mũi gã mắng: "Anh đáng rắm, tôi... không say..."

Trương Đăng Cao cả người như thoáng cái bị hóa đá, đứng ngây ra đó, ai bảo gã nói lung tung, lửa giận của Trần Gia Niên đều dẫn hết lên người mình.

Trương đại quan nhân lúc này tránh sang một bên, hắn không tự tìm xui xẻo nữa.

Cho tới hiện tại Tôn Đông Cường còn chưa hiểu là có chuyện gì, Trần Gia Niên sao lại tự dưng say khớt? Gã cũng hoài nghi là Trương Dương động tay động chân, nhưng loại hoài nghi này không có căn cứ, chỉ căn cứ vào sự yêu ghét cá nhân mà đưa ra phán đoán.

Nhiều người như vậy xem náo nhiệt, Tôn Đông Cường không nói một câu thì không được, gã tước tiên giả vờ vô cùng quan tâm, nói: "Lão Trần, anh có phải là sinh bệnh không, tôi đưa anh tới bệnh viện nhé!" Gã đi tới muốn đỡ Trần Gia Niên.

Trần Gia Niên lúc này hơi rượu bốc lên đầu, dung sức hất tay một cái, vương bát chi khí bắn ra loạn xạ, hơi rượu có thể khiến một người mất cảm giác, có thể khiến người ta bỏ đi lớp ngụy trang, để lộ ra thế giới nội tâm chân thực của mình, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên xưa nay không nếm một rọt rượu, bởi vì y biết tửu lượng của mình quá kém, chỉ cần nếm một chút là đảm bảo xảy ra chuyện, nhưng những người khác lại không biết chuyện này.

Trần Gia Niên lúc này đã lục thân bất nhận rồi, y nhìn chằm chằm vào Tôn Đông Cường: "Cút! Mày con mẹ nó là cái thá gì?"

Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ý thức được hôm nay có náo nhiệt để xem rồi đây, sắc mặt Tôn Đông Cường thoáng chốc đã tái xanh, ở trước mặt nhiều người như vậy Bị Trần Gia Niên nhục mạ như vậy, thân là thị trưởng Phong Trạch, mặt mũi này còn biết để đi đâu nữa. Gã nghiêm giọng nói: "Đồng chí Gia Niên!"

Trần Gia Niên lảo đà lảo đảo, dùng ngón tay chỉ vào ngực Tôn Đông Cường một cách rất gân hấn: "Tao mắng mày thì sao chứ? Mày con mẹ nó là cái thá gì? Nếu không phải là có bố vợ là chủ nhiệm đại hội nhân dân, thằng mặt trắng như mày dựa vào gì mà đòi làm thị trưởng Phong Trạch... hự..." Thằng cha này nấc rượu một cái.

Tôn Đông Cường tức đến nỗi cả người run rẩy: "Trần Gia Niên, anh uống nhiều rồi!" Lần này ngay cả vị thị trưởng đại nhân này cũng không nể mặt Trần Gia Niên nữa.

Trương Dương đứng ngoài quan sát, bình Sprite vừa rồi đưa cho Trương Đăng Cao là hắn lặng lẽ động tay động chân, hắn vốn là muốn đùa giai, bỏ chút rượu trắng vào hãm hại Trương Đăng Cao, nhưng không ngờ tửu lượng của Trần Gia Niên lại kém như vậy cùng lắm chỉ uống nhầm một hai ngụm mà đã khiến y thành ra thế này, đúng là vô tâm trồng liễu liễu thành cây, vị phó thị trưởng Phong Trạch này mang tới một kinh hỉ bất ngờ.

Trương Đăng Cao và Phó Trường Chinh xông lên, mỗi người nắm lấy một cánh tay của Trần Gia Niên, muốn khuyên y đi, Trần Gia Niên hơi rượu bốc lên đầu, thân thể rướn lên trước, gân xanh trên cổ nổi hết cả lên: "Tao kinh bỉ nhất chính là đám con cháu cán bộ chúng mày... Chúng mày có thành tựu công tác gì chứ? Có bản sự gì chứ? Chẳng phải là được sinh ra trong gia đình tốt, xuất thân tốt thôi ư. Tao nhổ vào! Con mẹ nó toàn là dùng người không khách quan... Tao kinh!"

Trương Dương ở bên kia suýt nữa thì cười ra tiếng, Tôn Đông Cường tức đến nỗi tay nắm chặt lại, gã cũng có máu nóng, nếu không phải là cố kỵ thân phận thị trưởng, gã khẳng định đã xông lên cho Trần Gia Niên ăn đấm.

Trương Đăng Cao và Phó Trường Chinh cũng rướn lên, dùng sức kéo Trần Gia Niên, Trần Gia Niên đã say đến hồ đồ rồi, đặt mông ngồi xuống đất, nhất quyết không đi.

Trương Dương quay người lại nói với đám thuộc hạ: "Nhìn ra mà nhìn, mau vào làm đi, ai về đơn vị nấy."

Gặp được loại náo nhiệt này, bất kể là ai cũng muốn xem, nhưng Trương Dương đã nói vậy, chẳng ai tiện ở lại, đám cán bộ lặng lẽ đi, trước khi đi còn quyến luyến nhìn phó thị trưởng Trần say khướt một cái.

Đám người này tuy đi rồi, nhưng người ở mặt ở hiện trường vẫn còn không ít, nhân viên công tác của sở chiêu đãi chính phủ thành phố nghe thấy động tĩnh đều bị hấp dẫn tới, bọn họ không dám tới gần, đều đứng ở đằng xa, vừa thì thầm to nhỏ vừa cười trộm.

Lúc Trần Gia Niên đang hồ ngôn loạn ngữ, bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa và thư ký thị ủy Tề Quốc Viện đi tới, y không biết từ đâu lấy được một cốc nước lạnh, hất thẳng vào mặt Trần Gia Niên, Trần Gia Niên bị nước lạnh hắt cho run bắn người, há miệng chực mắng: "Con...." Khi y nhìn thấy trước mặt là Thẩm Khánh Hoa, cả người ngây đơ ra đó, toàn thân trong nháy mắt đầm đìa mồ hôi, Trần Gia Niên tỉnh rượu rồi, thân thể của y mềm oặt ra đó, may mà Trương Đăng Cao và Phó Trường Chinh đỡ y, Trần Gia Niên run giọng nói: "Bí thư Thẩm..."

Thẩm Khánh Hoa hừ lạnh một tiếng, nói: "Thế này thì còn ra thể thống gì nữa!"

Trần Gia Niên trong đầu là một mảng trống rỗng, y thực sự không nhớ mình vừa rồi đã nói gì, đã làm gì?

Thẩm Khánh Hoa nói với Tôn Đông Cường: "Xảy ra chuyện gì?"

Tôn Đông Cường trả lời rất ngắn gọn: "Đồng chí Gia Niên uống nhiều rồi!" Những lời này quả thực là thật, nhưng bên trong sự bình đạm lại ẩn chứa sự bất mãn và oán niệm của gã đối với Trần Gia Niên, ngươi làm một thì ta làm mười lăm, bản thân Tôn Đông Cường lại không phải là loại lòng dạ rộng rãi gì, ở trước mặt nhiều người như vậy bị Trần Gia Niên nhục mạ, cục tức này, gã bất kể là như thế nào cũng không nuốt trôi nổi.

Trần Gia Niên đầu cúi gằm, giống như là một con gà trống bại trận.

Thẩm Khánh Hoa lại hừ một tiếng, ném lại một câu cuối cùng rồi bỏ đi: "Trần Gia Niên, tới văn phòng của tôi một chuyến!"

Trần Gia Niên mặt mày ủ rũ đi theo, Tôn Đông Cường nhìn Trương Dương một cái, thằng ôn này hai tay đút túi, thản nhiên như không đứng ở đó, giống như là chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn. Tôn Đông Cường cũng không nói được gì, lắc lắc đầu, quay người bỏ đi.

Trương Dương cũng đi.

Nhìn bóng lưng của Trương Dương, Trương Đăng Cao cắn chặt môi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt như con gái nhà lành sau khi bị hãm hiếp, cho tới khi Trương đại quan nhân biến mất, gã mới nói khẽ với Phó Trường Chinh: "Tiểu Phó... bình Sprite vừa rồi có phải là phó thị trưởng Trương đưa cho tôi không?"

"Tôi không thấy!"

Trương Dương quay về văn phòng chưa bao lâu thì trưởng thư ký thị ủy Tề Quốc viễn tìm hắn nói chuyện, nội dung đàm thoại xoay quanh bữa trưa ngày hôm nay, Tề Quốc Viễn nói: "Phó thị trưởng Trương, các anh trưa nay ở sở chiêu đại chính phủ ăn uống linh đình như vậy, chẳng lẽ không rõ tiêu chuẩn chiêu đãi của chính phủ thị ủy chúng ta ư?"

Trương Dương biết rõ còn giả vờ hồ đồ: "Tiêu chuẩn chiêu đãi gì cơ?"

Tề Quốc Viễn thực sự cho rằng hắn không biết, liền nhấn mạnh: "Bốn món thức ăn một món canh, bữa trưa cấm rượu, đây là bí thư Thẩm quy định."

Trương Dương cười nói: "Tôi còn tưởng là chuyện gì, chúng tôi không làm trái quy định mà, anh có thể đi điều tra, chúng tôi nhiều người như vậy ăn cơm, chẳng phải chỉ mất có ba trăm năm mươi đồng, ăn cơm tự trả tiền có tính là vi phạm quy định không? hơn nữa chúng tôi cũng không uống rượu, bữa trưa chỉ uống Sprite và Coca, anh có thể đi điều tra, đúng rồi, thị trưởng Tôn có thể làm chứng!"

Tề Quốc Viễn nói: "Các anh không uống rượu, sao phó thị trưởng Trần lại say đến mức như vậy?"

Trương Dương nói: "Cái này thì anh phải đi hỏi y, nói chung là y không uống rượu ở bàn chúng tôi, tôi cũng lấy làm ra, có phải là y uống ở đâu đó rồi mới tới không?"

Tề Quốc Viễn thấy không hỏi ra được manh mối gì, cũng chỉ đành bỏ qua, gã thở dài, nói: "Phó thị trưởng Trương, sự tình hôm nay có ảnh hưởng không tốt!"

Trương Dương nói: "Đồng chí Quốc Viễn, anh nói vậy tôi không thích nghe đâu, ảnh hưởng không tốt thì có liên quan gì tới tôi? Tôi buổi sáng triệu tập người phụ trách trong phạm vi công tác mà tôi được phân quản tới chính phủ thành phố mở họp, mục đích là để mọi người quen nhau, nghe ngóng sơ bộ hiện trạng vệ sinh và giáo dục của Phong Trạch, đã tiện khai triển công tác. Họp xong đã là nghỉ trưa rồi, mọi người cũng phải ăn cơm, cho nên tôi mới an bài bữa ăn, tiêu chuẩn của bữa ăn cũng chấp hành đúng theo quy định của chính phủ thị ủy. Phần dư ra là tôi tự bỏ tiền túi ra trả, thế thì có ảnh hưởng gì không tốt."

Tề Quốc Viễn cười nói: "Tôi là bảo chuyện phó thị trưởng Trần uống say."

Trương Dương nói: "Y uống say thì có liên quan gì tới tôi, chúng tôi ăn cơm, y và thị trưởng Tôn vừa hay cũng tới ăn cơm, thấy mọi người liền cháo hỏi nhau, bầu không khí vốn rất tốt, ai ngờ lại y lại đột nhiên say."

Tề Quốc Viễn gật đầu, nói: "Tôi cũng chỉ nhắc nhở vậy thôi, có thì sửa mà không có thì tránh, dẫu sao thì hi vọng chuyện tương tự sau này sẽ không xảy ra nữa." Gã cũng biết Trương Dương không phải là nhân vật dễ chơi, đứng dậy cáo từ.

Đồng thời vào lúc này, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên đang bị bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa mắng cho như tát nước vào mặt, Trần Gia Niên là cán bộ do một tay Thẩm Khánh Hoa đề bạt, hành vi của y hôm nay trước tiên là làm trái quy định của bí thư Thẩm, khiến Thẩm Khánh Hoa rất là tức giận.

Trần Gia Niên hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, y không thể che giấu được sự chán nản ở trong lòng, đây không chỉ là bởi vì y vi phạm lệnh cấm rượu, mà là bởi vì y ở trước mặt mọi người nhục mạ thị trưởng tân nhiệm Tôn Đông Cường. Y quả thật là rất bất mãn với Tôn Đông Cường, nhưng ngoài mặt thì trước giờ luôn vẫn tốt, nhưng vừa rồi mượn hơi rượu mà nói hết ra như vậy, chẳng khác nào là trở mặt, mâu thuẫn bày rõ ra ngoài ánh sáng. Trần Gia Niên nói khẽ: "Bí thư Trần, tôi sai rồi, nhưng.... cốc sprite đó có vấn đề, khẳng định là có người đổ rượu vào trong!"

Thẩm Khánh Hoa tức giận nói: "Tự mình đánh rắm còn đổ cho người khác!"

Trần Gia Niên đỏ mặt, nói: "Bí thư Thẩm, nhiều năm như vậy rồi, ông có thấy tôi uống rượu bao giờ không? Tôi chỉ nếm rượu thôi là say, sai lầm cấp thấp như vậy tôi không thể nào phạm phải được, vả lại, quy củ mà ngài định xuống, tôi có làm trái bao giờ không? Khẳng định là cốc sprite đó có vấn đề."

"Là ai đưa cho anh?"

"Trương Đăng Cao!"

Thẩm Khánh Hoa nhíu mày, y cũng tin là Trần Gia Niên nói thật, y biết Trần Gia Niên mười mấy hai mươi năm rồi, trước giờ chưa từng thấy Trần Gia Niên uống lấy một giọt rượu, hôm nay phát sinh chuyện này quả thật là có chút không bình thường, nhưng Trương Đăng Cao vì sao lại trộn rượu vào bên trong đồ uống của Trần Gia Niên? Không có lý do gì cả? Hạng người khôn ngoan khéo léo như Trương Đăng Cao bình thường không đắc tội với ai cả, cho gã mượn thêm một lá gan gã cũng chẳng dám làm ra chuyện như vẫy!

Trần Gia Niên cũng cho rằng như thế: "Trương Đăng Cao không to gan như vậy đâu, khẳng định là có người sai khiến hắn!"

Thẩm Khánh Hoa dựa lưng ra sau, cái ghế cũ kỹ lập tức phát ra tiếng cót két chói tai: "Anh nói là Trương Dương ư?"

Trần Gia Niên nói: "Có thể, có điều tôi cảm thấy còn có một người đáng hoài nghi hơn!"

Thẩm Khánh Hoa không nói gì, nhưng y hiểu Trần Gia Niên đang ám chỉ ai, Thẩm Khánh Hoa nói khẽ: "Tiểu Trần, một ban lãnh đạo muốn có sức chiến đấu thì phải là sức ngưng tụ, phải đoàn kết, tôi không hi vọng có bất kỳ sự không đoàn kết nào phát sinh ở Phong Trạch." y dừng lại một chút rồi lại nói: "Chuyện này tôi muốn kiểm điểm nghiêm khắc ở trên cuộc họp thường ủy, tôi sẽ án chiếu theo quy định để tiến hành xử phạt anh!"

Trần Gia Niên vội vàng gật đầu, y hoài nghi là chuyện này cũng có liên quan tới Tôn Đông Cường, y một mực mang oán niệm cực sâu với Tôn Đông Cường, Trần Gia Niên vốn cho rằng mình đảm nhiệm chức thị trưởng Phong Trạch là chuyện nước chảy thành sông, nhưng không ngờ Tôn Đông Cường lại nửa đường giết ra, khiến cho mộng đẹp trở thành thị trưởng Phong Trạch của y biến thành bọt nước, điều này đối với Trần Gia Niên mà nói thì là một đả kích nặng nề, tuy sau khi Tôn Đông Cường nhận chức, y một mực đối đãi vui vẻ, nhưng đó là cố cười mà thôi, trong lòng y thì hận Tôn Đông Cường tới thấu xương, cho nên lúc sau, mới bạo phát ra hết oán niệm ở trong lòng, y sở dĩ hoài nghi Tôn Đông Cường, là bởi vì duyên cố của Trương Đăng Cao, từ lúc Tôn Đông Cường tới Phong Trạch đảm nhiệm chức thị trưởng, Trương Đăng Cao liền bám gã rất sát.

...

Trương Đăng Cao mới là người bực bội nhất, gã sở dĩ bực bội là bởi vì vô tội, bởi vì ủy khuất, gã nhớ kỹ lại, hắn lúc đó ngồi cùng với Trương Dương, bình sprite đó đặt giữa gã và Trương Dương, nhưng sprite ở trong trong cốc nước của Trần Gia Niên là do mình rót, người ta không hoài nghi gã thì có thể hoài nghi ai đây?

Tâm tình của Trương Đăng Cao hiện tại rất mâu thuẫn, gã do dự có nên tìm Trương Dương hỏi cho rõ hay không, nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù chuyện này là Trương Dương vu hãm gã, thì gã cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt chứ không thể nói ra được. Nhưng để mặc cho người khác cứ vậy vu hãm mình thì gã không cam tâm, gã phải tìm người khác để nói ra sự ủy khuất của mình, nghĩ đi nghĩ lại, gã chỉ nghĩ tới thị trưởng Tôn Đông Cường, lúc đó thị trưởng Tôn Đông Cường nhìn thấy toàn quá trình, gã nên giải thích với Tôn Đông Cường.

Trương Đăng Cao nghĩ thì nào thì làm thế nấy, gã chạy tới văn phòng của Tôn Đông Cường, mặt mày khổ sở nói: "Thị trưởng Tôn, anh phải làm chủ cho tôi!"

Tôn Đông Cường hôm nay tự dưng bị Trần Gia Niên mắng cho một trận, tâm tình rất không vui, thấy Trương Đăng Cao nói vậy thì có chút bực mình, nói: "Đồng chí Đăng Cao, chuyện đã quá rồi, hà tất cứ giữ mãi trong lòng!"

Trương Đăng Cao nói: "Thị trưởng Tôn, cốc sprite đó là do tôi rót, nhưng tôi thật sự không đổ rượu vào trong!"

Tôn Đông Cường thầm nghĩ, thách anh cũng không có cái gan đó, gã bỏ cây bút trong tay xuống, nói: "Vậy thì ai làm?"

Trương Đăng Cao vốn nói là Trương Dương làm, nhưng ngẫm kỹ lại thấy mình không có chứng cứ, gã liền uyển chuyển nói: "Bình sprite đó đặt giữa tôi và phó thị trưởng Trương!"

Tôn Đông Cường nhíu mày, với tác phong hành sự của Trương Dương mà nói, loại chuyện này chắc là do hắn làm, có điều Tôn Đông Cường ngoài miệng thì lại bảo: "Đồng chí Đăng Cao, chuyện không có chứng cứ thì không thể nói linh tinh được, rất dễ tạo thành mâu thuẫn giữa đồng sự!"

Trương Đăng Cao nói: "Tôi chỉ hoài nghi thôi, nói chung chuyện này không phải là do tôi làm!"

Trương Đăng Cao bụng đầy ủy khuất đứng dậy, gật đầu với Tôn Đông Cường một cái, nói: "Thị trưởng Tôn, tôi đi đây!"

Tôn Đông Cường ừ một tiếng, đợi khi Trương Đăng Cao bước ra cửa, gã mới mở miệng nói: "Đồng chí Đăng Cao, bảo phó thị trưởng Trương tới chỗ tôi một chuyến, tôi có việc muốn nói với anh ta!"

Trương Đăng Cao quay người lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, gã cho rằng điều này chứng tỏ thị trưởng Tôn muốn ra mặt cho gã, đối với loại người có địa vị như Trương Đăng Cao mà nói, thông minh nhất chính là ôm đùi, đùi của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa thì gã không ôm được rồi, đùi thứ nhì là Tôn Đông Cường thì gã có thể ôm được, đây cũng là nguyên nhân mà phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên có chút bất mãn với gã.

Sau khi Trương Đăng Cao truyền lời, Trương Dương không lâu sau liền đi tới văn phòng của Tôn Đông Cường, hắn mỉm cười nói: "Thị trưởng Tôn, tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Tôn Đông Cường tỏ ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó thở dài, nói: "Tiểu Trương à, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi không biết! Tôi vừa nhậm chức, không ngờ phó thị trưởng Trần lại có thành kiến với anh như vậy!"

Tôn Đông Cường ngây ra, thằng ôn này hỏi một đường trả lời một nẻo, dẫn mâu thuẫn lên người mình, Tôn Đông Cường nói: "Phó thị trưởng Trần uống nhiều nói linh tinh, tôi cũng không để tâm."

Trương Dương không khỏi chế nhạo: "Thị trưởng Tôn lòng dạ rộng rãi, cái này gọi là trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, chuyện này nếu mà đặt lên đầu tôi, tôi không nhịn được đâu!"

Tôn Đông Cường lạnh lùng nhìn Trương Dương, mày con mẹ nó đừng có má xúi bẩy ông đây, ông đây chẳng lẽ không biết mày có đức hạnh gì chắc. Gã có nhịn để không mắng ra miệng, bình tĩnh nói: "Tôi là muốn hỏi, bình sprite đó rốt cuộc là sao?"

Trương Dương lắc đầu: "Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây? Thị lý đã hạ lệnh rõ ràng là bữa trưa cấm rượu, bữa ăn của chúng ta cũng chỉ uống Coca và sprite, nhiều người như vậy, cũng không có một ai say rượu, vả lại, cốc sprite của phó thị trưởng Trần lại không phải là do tôi rót, đúng rồi, tôi rót coca cho anh uống đấy, anh có say không?"

Tôn Đông Cường lập tức nghẹn lời.

Trương Dương nói: "Tôi và phó thị trưởng Trần bình thường không thù không oán, tôi chơi anh ta làm cái gì? Là tôi kéo các anh tới ăn cơm ư, món nợ này không thể nào tính lên đầu tâu được. Anh hoài nghi, tôi cũng hoài nghi đây, có phải là có người nhìn tôi không vừa mắt, cố ý làm ra trò này, gây chia rẽ quan hệ giữa tôi và phó thị trưởng Trần hay không?"

Tôn Đông Cường càng nghe càng tức giận, thằng ôm này rõ rang là đang ngấm ngầm ám chỉ mình, gã bực bội nói: "Bỏ đi, chuyện này không nhắc tới nữa, nói chung anh sau này muốn ăn liên hoan, muốn tạo bầu không khí, tốt nhất là đổi chỗ khác, sở chiêu đãi của chính phủ thành phố gần như vậy, có động tĩnh gì thì người của trụ sở thị ủy đều biết hết, ảnh hưởng không tốt."

Trương Dương gật đầu, nói: "Biết rồi!"

"Anh đi đi!"

Trương Dương trong lòng rất khinh thường Tôn Đông Cường, con mẹ nó còn ra vẻ ta đây cái gì, thằng mặt mo, để xem ông đây sau này thu thập mày thế nào nhé.

Chân tướng chỉ có một mình Trương đại quan nhân là biết rõ, chuyện này không thể nói với ai được, Vương Hoa Chiêu vừa rồi, hắn liền than ầm lên: "Trương Đăng Cao hại tôi đến thảm!"

....

Trương Đăng Cao ngồi trong văn phòng, mặt xanh lét, mình có phải là tự tìm xui xẻo không? Tự dưng đi rót rượu cho Trần Gia Niên làm cái gì? Vừa rồi trên đường về gặp phải Trần Gia Niên, gã chủ động chào hỏi, Trần Gia Niên căn bản không thèm để ý tới gã, xem ra món nợ này tính lên đầu mình rồi.

Trương Đăng Cao ỷ khuất, gã cho rằng khốn cảnh của mình hiện tại đều là do Trương Dương tạo thành, khổ nỗi lại không có chứng cớ, giải thích với Tôn Đông Cường nửa ngày, hình như cũng chẳng mang lại tác dụng gì, nỗi oan này chỉ có thể tự mình gánh thôi.

Lúc sắp tan làm, Trương Dương gọi Trương Đăng Cao tới văn phòng, Trương Đăng Cao trong lòng bất mãn với Trương Dương, nhưng ngoài mặt thì vẫn cười bồi, ai bảo mình là thuộc hạ chứ, có điều nụ cười chẳng dễ coi chút nào.

Trương Dương tỏ ý bảo Trương Đăng Cao đóng cửa lại, sau đó nói: "Trương Đăng Cao, tôi đắc tội gì với anh à, anh sao lại hại tôi?"

Trương Đăng Cao khóc không ra nước mặt, thật sự là đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà, trên thế giới này còn có công lý nữa không? Gã cắn môi, nói: "Tôi không làm, thanh giả tự thanh!"

Trương Dương nói: "Bữa cơm trưa nay là do anh an bài, sprite của phó thị trưởng Trần là do anh rót!"

Trương Đăng Cao không nhịn được nữa rồi: "Nhưng bình sprite đó đặt giữa hai chúng ta!"

Trương Dương giả vờ hồ đồ, nói: "Vậy à?" Hắn nghĩ kỹ lại rồi nói: "Hình như đúng rồi, anh có ý gì, anh là nói tôi động tay động chân lên sprite ư?"

Trương Đăng Cao biết mình nói sai rồi, lắc đầu như đánh trống, nói: "Tôi không có ý đó, tôi thật sự là không có ý đó!"

Trương Dương nói: "Đồng chí Đăng Cao, tôi biết trong lòng anh rất ủy khuất, tôi cũng vậy, rất là uất ức, chúng ta đang ăn cơm vui vẻ, sau cùng lại thành ra thế này, anh nói xem, có phải là có người cố ý mượn chuyện này để chơi tôi không?"

Trương Dương vừa nói vậy, Trương Đăng Cao liền cảm thấy Trương Dương tựa hồ như cũng vô tội, trừ giữa bữa đi nhà xí ra, không thấy hắn đi đâu nữa cả. Vả lại, bữa trưa căn bản không an bài rượu trắng, vậy chỗ rượu trắng đó từ đâu mà có? Chẳng lẽ trong sở chiêu đãi có người muốn chơi họ, hoặc là nói thị trưởng muốn chơi Trương Dương, Trần Gia Niên vô tội đâm đầu vào?

Trương Đăng Cao nói: "Thị trưởng Trương, tôi lát nữa tìm nhân viên liên quan của sở chiêu đãi để hỏi."

Trương Dương nói: "Hỏi cho rõ là tốt nhất."

Lúc này điện thoại trên bàn đổ chuông, Trương Dương nhấc máy, nghe thấy giọng nói cung kính ở bên trong truyền ra: "Thị trưởng Trương, tôi là Lưu Cường đây."

Trương Dương ngây ra, lúc này mới nghĩ ra Lưu Cường là cục trưởng cục giáo dục.

Lưu Cường nói: "Thị trưởng Trương, tối nay có rảnh không, tôi có đặt chỗ ở Ngư Đầu Vương, muốn hối báo công tác với anh!"

Trương Dương cười ha ha, không cẩn hỏi, đây là bởi vì chuyện ban ngày, sợ đặc tội với mình, cho nên buổi tối muốn bồi tội. Trương đại quan nhân nói: "Hết giờ làm mà lại bàn chuyện công việc ư?"

Lưu Cường ngây ra, lập tức nói: "Vậy thì đê tăng tiến chút tình cảm, đài trưởng Lương của đài truyền hình cũng tới!"

Trương Dương nghe thấy Lưu Cường lôi cả Lương Diễm ra, trong lòng cũng hiểu, khẳng định là Lương Diễm nói ra quan hệ bạn học của họ rồi, nữ nhân này đúng là không có trình độ gì cả, hắn có chút hối hận vì đã ủy thác cho Lương Diễm giúp mình tìm nhà, Trương Dương nói: "Được!"

Lưu Cường vui mừng như điên nói: "Tôi phái xe tới đón anh nhé?"

"Không cần, tôi tự đi!"

"Vậy được rồi, sáu giờ tối, tôi ở Thôi Vân các của Ngưu Đầu Vương đợi đại giá của thị trưởng Trương!"

Trương đại quan nhân đặt điện thoại xuống, Trương Đăng Cao vẫn thật thà ngồi đó, Trương Dương đang chuẩn bị gọi gã cùng đi thì điện thoại lại đổ chuống, hắn nhấc máy, lần này là cục trưởng cục vệ sinh Phùng Xuân Sinh gọi tới, Phùng Xuân Sinh cũng mời Trương Dương đi ăn cơm, người ta không thể làm chuyện sai trái, nếu không khẳng định sẽ chột dạ, Lưu Cường và Phùng Xuân Sinh đều như vậy, bọn họ bởi vì chuyện ban sáng mà vô cùng hối hận, tuy vị phó thị trưởng mới tới này nhìn thì như không để trong bụng, nhưng trong lòng họ thì lại không dám chắc, y muốn tỏ thái độ, nói xin lỗi ngay trước mặt Trương Dương.

Trương Dương biết mục đích của Phùng Xuân Sinh và Lưu Cường là giống nhau, hắn đã đáp ứng phía Lưu Cường trước nên không thể đi với Phùng Xuân Sinh rồi, hắn cười nói: "Lão Phùng à, tôi nay tôi có việc rồi!"

Phùng Xuân Sinh vội vàng nói: "Vậy ngày mai, thị trưởng Trương, anh thấy ngày mai được không?"

Loại cảm giác muôn sao vây quanh này khiến Trương đại quan nhân vô cùng thoải mái, hắn giả vờ trầm ngâm: "Ngày mai à..." Lúc hắn trầm ngâm, Phùng Xuân Sinh ở đầu dây bên kia đang phải chịu đựng sự dày vò, Trương Dương nói: "Ngày mai chắc là không có chuyện gì, gọi điện thoại sau nhé!"

"Được!" Phùng Xuân Sinh vui vẻ đặt điện thoại xuống.

Trương Đăng cao nhìn Trương Dương đang dương dương đắc ý, đột nhiên cảm thấy thằng ôn này có bộ dạng giống y như tham quan, cho dù là mời ăn thì cũng phải tị hiềm, nào có kiểu không chút che giấu như hắn.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, Lưu Cường mời tôi đi ăn tối, anh cùng đi nhé!"

Trương Đăng Cao giờ lấy đâu ra tâm tư mà ăn uống, gã lắc đầu, nói: "Không, vợ tôi đang bệnh, tôi phải về nhà làm thức ăn cho lũ trẻ!"

Trương Dương nghe thấy gã nói vậy thì cũng không miễn cưỡng, cười bảo: "Có cơ hội thì cùng đi ăn sau vậy!"

Sau khi Trương Đăng Cao đi, Trương Dương gọi Phó Trường Chinh tới, bảo gã tối nay theo mình đi, Phó Trường Chinh đương nhiên không dám cự tuyệt, phó thị trưởng bảo mình đi ăn cơm, đó chính là coi trọng mình.

Trương Dương gọi Phó Trường Chinh đi là còn có một mục đích, hắn mới tới Phong Trạch nên chưa quen thuộc với nhân sinh ở nơi này, tìm quán ăn cũng không phải là dễ, có dự dẫn đường của Phó Trường Chinh, tất cả cũng dễ dàng hơn nhiều.

...

Trương Dương và Phó Trường Chinh lái một chiếc xe Hoàng Diện, vào lúc sáu giờ mười thì tới trước cửa Ngư Đầu Vương, cục trưởng cục vệ sinh Lưu Cường đã đứng ở cửa đợi từ trước, thấy Trương Dương xuống xe, vội vàng chạy tới đón, mặt mày tươi cười chào hỏi: "Thị trưởng Trương, anh tới rồi đấy à!"

Trương Dương cười cười: "Vào trong rồi hẵng nói!"

Lưu Cường hiểu ý, người ta là sợ ảnh hưởng không tốt, gã ở bên cạnh dẫn đường cho Trương Dương, Phó Trường Chinh đi sau, cho tới hiện tại Phó Trường Chinh vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ vị trí của mình, sao lại đột nhiên thành thư ký của phó thị trưởng Trương nhỉ?

Tới Thôi Vân các, Trương Dương mới phát hiện tất cả đều đến rồi, chỉ thiếu có mình mình, đài trưởng đài truyền hình Lương Diễm, trưởng trấn trấn Liễu Tập, chủ nhiệm văn phòng cục giáo dục Dương Tư Mẫn.

Mới nghe thấy tên của Dương Tư Mẫn, Trương Dương cảm thấy có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ là gặp ở đâu. Kể ra Dương Tư Mẫn còn là em họ xa của Dương Phong, cũng tính là quan hệ họ hàng. Dương Tư Mẫn trông rất xinh đẹp, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, chủ động chìa cánh tay trắng nõn nà về phía Trương Dương, õng ẹo nói: "Phó thị trưởng Trương, đại danh của ngài đối với tôi mà nói thì như sấm bên tai! Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt rồi!"

Trương Dương cười ha ha, giọng nói của Dương Tư Mẫn rất mềm mại ngọt ngào, đầy vị đạo khiêu khích người ta, lúc nắm tay hắn đột nhiên nghĩ tới, hai ngày trước có xem một bộ phim cấp ba, nữ nhân vật chính bên trong cũng có cái tên này, lúc đó lưu lại cho Trương Dương ấn tượng sâu sắc nhất chính là cảnh nữ nhân vật chính là lắc lư cặp ngực, bất giác hắn nhìn về phía Dương Tư Mẫn thêm một cái, Dương Tư Mẫn so với Dương Tư Mẫn kia cũng đồi núi nhấp nhô, không kém gì vị minh tinh phim cấp ba đó.

Đôi mắt của Dương tư Mẫn tỏa ánh sáng nhu hòa ra bốn phía, thỉnh thoảng lại lướt một vòng trên mặt Trương Dương, Trương Dương hiểu rằng chính là phóng điện mà người ta thường nói, may mà Trương đại quan nhân kiến thức rộng rãi, duyệt người vô số, hồng nhan tri kỷ vây quanh hắn không ai không phải là mỹ nữ tuyệt thế khuynh nước khuynh thành, cho nên ánh mắt vũ mị của Dương Tư Mẫn không đả động được hắn.

Phó Trường Chinh đứng ở bên cạnh Trương Dương thì vô tội bị ảnh hưởng mấy lần, sức chịu đựng của gã rõ ràng là không thể nào sánh bằng được phó thị trưởng Trương, bị Dương Tự Mẫn nhìn cho mặt đỏ tim đập, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.