Y Đạo Quan Đồ

Chương 270: Hồng nhan bạc mệnh

Trương Dương gật đầu, nói: "Chú Tống yên tâm, bí thư Đỗ và thị trưởng Tả cũng có ý này!"

Tống Hoài Minh nói: "Ngày 28 tôi sẽ tới Giang Thành, sau nghi thức cắt

băng khánh thành thì định tới khu phát triển của các cậu xem thử, ngay

hôm đó sẽ quay lại Đông Giang, cho nên các cậu đừng ban bài chỗ ở cho

tôi."

Trương Dương ngạc nhiên nói: "Gấp vậy ư? Không định ở Giang Thành thăm thú à?"

Tống Hoài Minh nói: "Sắp năm mới rồi, việc của tỉnh lý rất bận rộn, tôi

cũng muốn tới Giang Thành thăm thú, nhưng công tác thật sự là quá bận,

không bớt đâu ra được thời gian."

Liễu Ngọc Oánh bưng hai chén trà đến, đặt ở trước mặt họ.

"Cám ơn dì Liễu!" Miệng lưỡi Trương Dương rất ngọt ngào.

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Đừng khách khí như vậy, Trương Dương, gần đây có liên lạc với Yên Nhiên không."

Trương Dương nói: "Cô ấy cùng lão thái thái tới phương nam du ngoạn rồi, cũng thường gọi điện thoại về, nói là tết âm lịch năm nay nhất định sẽ

về Tĩnh An."

Tống Hoài Minh gật đầu: "Tôi cũng chuẩn bị về Tĩnh An đón năm mới."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương, tôi định vào năm mới mời lão thái

thái tới cùng ăn bữa cơm, cả nhà đoàn tụ với nhau, tới lúc đó cậu cũng

tới nhé."

Trương Dương đáp ứng rất sảng khoái, loại đoàn tụ gia đình này hắn tất

nhiên phải tham gia, tỉnh trưởng phu nhân sở dĩ mời mình, không chỉ coi

mình là người nhà mà hơn nữa còn muốn lợi dụng hắn để tu bổ quan hệ giữa hai cha con Tống Hoài Minh.

Di động của Trương Dương lúc này đổ chuông, là Lâm Thanh Hồng gọi điện

thoại tới, giọng nói của Lâm Thanh Hồng rất tức giận, cô ta lớn tiếng

chỉ trích Trương Dương: "Trương Dương, Giang Thành các anh làm cái gì

vậy? Chúng tôi đầu tư ở Giang Thành, không phải là để cùng phát triển

kinh tế Giang Thành ư, hiện tại ba ngày thì cắt điện của chúng tôi hai

lần, tạo thành tổn thất rất lớn cho chúng tôi."

Trương Dương nghe xong đầu to ra, chuyện của cục điện lực vẫn chưa giải

quyết được à? Hắn cười bồi, nói: "Dương tổng, đừng tức giận, chuyện này

tôi sẽ phản ánh với thị lý."

"Phản ánh? Khu phát triển, thị lý tôi đều phản ảnh rồi, chỉ nói là sẽ

giải quyết cho tôi, đợi bọn họ giải quyết được thì hoa cỏ thức ăn đều

lạnh rồi!"

Trương Dương nói: "Lâm tổng, tôi đang ở Đông Giang, ngày mai tôi tới cục điện lực của tỉnh, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết nhanh chóng!"

Lâm Thanh Hồng lại cằn nhằn thêm một câu rồi mới gác điện thoại.

Tống Hoài Minh ở bên cạnh nghe ra được manh mối, chậm rãi nói: "Sao thế? Có chuyện gì mà muốn tìm cục điện lực của tỉnh vậy?"

Trương Dương vốn không định nói, nhưng tỉnh trưởng Tống đã hỏi, hắn dứt

khoát tố cáo cục điện lực luôn. Hắn kể lại một lượt những hành vi đáng

ghét của cục điện lực, Tống Hoài Minh nghe xong liền nhíu mày, y nói

khẽ: "Hệ thống điện lực là đơn vị đặc thù, cung ứng điện lực của tỉnh

Bình Hải chúng tavốn rất eo hẹp, gần đây theo sự cải cách mở cửa, lượng

điện dùng cũng tăng hơn ngày xưa, tiết kiệm điện cũng là chuyện bất đắc

dĩ."

"Vấn đề là bọn họ căn phải không phải là tiết kiệm điện mà là cố ý giở trò!"

Tống Hoài Minh cười cười, y gật đầu, nói: "Ngày mai tôi sẽ qua hỏi chuyện này!"

Có được câu này của Tống Hoài Minh, Trương Dương chẳng khác nào được ăn một viên định tâm hoàn.

...

Đi ra khỏi viện gia thuộc tỉnh ủy, nhận được điện thoại của Lương Thành

Long, gã nghe Lâm Thanh Hồng nói Trương Dương đang ở Đông Giang, liền

lập tức gọi điện thoại tới, hẹn Trương Dương tới quán bar Âu Thượng uống rượu. Trương Dương tới quán bar Âu Thượng, phát hiện Lương Thành Long

không đi một mình, bên cạnh còn có Bạch Yến và Trần Thiệu Bân. Không ngờ mấy ngày không gặp, Lương Thành Long và Bạch Yến lại tình cũ không rủ

cũng tới.

Lương Thành Long gọi cho Trương Dương một cốc bia đen, Trần Thiệu Bân

đấm một cú lên vai Trương Dương, nói: "Đúng là chẳng ra làm sao cả! Tới

Đông Giang không ngờ lại không thông tri cho chúng tôi một tiếng."

Trương Dương nói: "Lần này tới thuần túy là vì công việc, mời tỉnh

trưởng Tống tới Giang Thành cắt băng thông xe cho đường vòng tròn ba,

cũng không có nhiều thời gian cho nên không quấy rầy các anh."

Lương Thành Long nói: "Nói gì thế, chúng ta là anh em sao phải nói những lời khách sáo như vậy!"

Trương Dương mỉm cười nhìn bí thư, nói: "Sao, các người lại dan díu với nhau rồi à?"

Bạch Yến cầm chén rượu lên làm tư thế muốn đập hắn, Trương Dương vội vàng né ra sau Trần Thiệu Bân.

Lương Thành Long cười ha ha, nói: "Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, chúng tôi gọi thế này là hoạn nạn thấy chân tình!"

Trần Thiệu Bân uống một ngụm rượu, nói: "Đừng chọc cho tôi buồn nôn!

Chuyện giữa hai người chẳng ai muốn quản cả, tôi dẫu sao chỉ là coi như

không thấy."

Trương Dương cũng mang tâm lý giống như Trần Thiệu Bân, hắn ngồi xuống

cạnh Lương Thành Long, nói: "Công ti của các anh gần đây nhận được không ít việc!"

Lương Thành Long nói: "Phong Dụ gần đây quả thật nhận không ít công

trình ở khu phát triển Giang Thành. Nhưng lợi nhuận rất thấp, trên cơ

bản cũng kiếm được không ít tiền! Nhưng so với Hối Thông của Kiều Mộng

Viện thì những nhà máy của tôi trên cơ bản đều là giá thành phẩm, toàn

bộ đều là nhờ mặt mũi của Lâm Thanh Hồng."

Trương Dương biết thằng nhóc này không thấy lợi thì không làm, nói kiếm

ít một chút thì hắn còn tin, nói giá thành phẩm thì có quỷ mới tin.

Bạch Yến nhìn đồng hồng, cầm túi của cô ta lên rồi cáo từ Trương Dương,

cô ta biết lúc nam nhân nói những đề tài này thì tốt nhất nên lựa chọn

né tránh.

Trần Thiệu Bân nhìn bóng lưng của bí thư, nói: "Bạch Yến gần đây biết ngoan ngoãn rồi à."

Lương Thành Long nói: "Đấy là tôi dạy dỗ tốt."

Trương Dương cười nói: "Tâm lý hay là sinh lý?"

"Đương nhiên là hai bút cùng vẽ rồi!"

Trần Thiệu Bân quay mặt đi phun ra một ngụm rượu, hắn bị sắc đến nỗi ho

liên tục, một lúc sau mới hít thở lại bình thường, nói: "Thôi đẹp đi!

Anh mà hai bút cùng vẽ, tôi sao thấy bí thư vẫn có chút không được thỏa

mãn."

Lương Thành Long có chút đắc ý nói: "Tôi gần đây thường rèn luyện, phương diện này rất lợi hại!"

Trương đại quan nhân cũng nhìn Lương Thành Long với ánh mắt khinh thường, trong lòng thầm nghĩ anh lợi hại bằng tôi không?

Lương Thành Long bị ánh mắt của hai người đả kích, gã vẫy tay với

bartender, nói: "Tôi cũng bia đen!" Sau đó lại nói: "Không thể có tiếng

nói chung với loại nhân sĩ năng lực thấp như các cậu, kỳ thực tôi thật

sự không muốn nói, nói ra lại sợ đả kích các cậu!"

Trương Dương cố ý nói: "Người sắp làm cha không được như vậy đâu!"

Lương Thành Long cười khổ, nói: "Đó là cô ta lừa tôi thôi, cô ta căn bản không mang thai!"

Trần Thiệu Bân cảm thán, nói: "Loại động vật như nữ nhân đúng là hung mãnh!"

Lương Thành Long nói: "Đám người như chúng ta đều là dạng hám của lạ,

biết rõ nữ nhân là độc được, nhưng lại vẫn khăng khăng muốn tử!"

Trương Dương nói: "Hám của lạ là bản thân anh, đừng có kéo chúng tôi vào."

Lương Thành Long nói: "Trần Thiệu Bân, cậu không đáng bị coi thường thì sao ngày nao cũng theo đít Lê San San làm gì?"

Trần Thiệu Bân trừng mắt lườm gã: "Anh không thể nói dễ nghe một chút à."

Lương Thành Long bảo: "Trương Dương, cậu không hám của lạ sao tự dưng

lại chạy tới Bắc Kinh bận rộn vì chuyện của Cố Minh Kiện làm gì?"

Trương Dương và Trần Thiệu Bân nhìn nhau, hai người đồng thời nói: "Chẳng có gì thú vị!"

Lương Thành Long nói: "Tôi cũng thấy vậy, nhưng nếu như cứ ngoan ngoãn

mà sống thì chẳng phải càng vô vị hơn ư, nhân lúc chúng ta còn có tiền,

còn trẻ, tội gì mà không ăn chơi. Đợi khi già rồi, cho dù muốn ăn chơi

cũng chẳng được."

Trương Dương chỉ vào mũi Lương Thành Long, nói: "Chán chường, cho nên

anh mới không thể nào sánh bằng đảng viên chúng tôi, giác ngộ quá kém!"

Lương Thành Long nói: "Tôi cũng là Đảng viên!"

Trần Thiệu Bân cũng gật đầu: "Tôi cũng vậy!"

"Đảng viên cũng có nhiều loại, loại Đảng viên như các anh thuộc loại vết nhơ trên cờ Đảng!"

Trần Thiệu Bân đang muốn tranh luận thì điện thoại của gã đổ chuông,

nhìn số thì là của Âu Dương Như Hạ, gã nhận điện thoại, nói: "Bạn học

cũ, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại, có phải là nhớ tôi không?"

Âu Dương Như Hạ không nói gì, chỉ khóc.

Trần Thiệu Bân ngây ra, Lương Thành Long và Trương Dương đều mặt mày

kinh dị nhìn gã, Âu Dương Như Hạ là tình nhân của phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình, Trần Thiệu Bân không thể nào là không sáng suốt tới

mức ăn ở với y rồi chứ?

Một lúc sau Âu Dương Như Hạ mới khống chế được tâm tình: "Tôi đang ở núi Quan Âm... Trong buồng điện thoại công cộng, phiền cậu tới đón tôi..."

"Alo! Cô sao vậy?"

Âu Dương Như Hạ đã gác điện thoại rồi.

Trần Thiệu Bân nhìn Lương Thành Long và Trương Dương: "Cô ấy hình như xảy ra chuyện rồi!"

...

Quan hệ giữ Trương Dương và Âu Dương Như Hạ không tồi, nghe nói cô ta

gặp phiền phức, lập tức tỏ ý muốn đi cùng, ba người cùng nhau leo lên xe jeep của Trương Dương, nửa tiếng sau thì tới núi Qun Âm ở ngoài thành

phía bắc Đông Giang. Núi Quan Âm ở Đông Giang cũng không được tính là

địa phương nổi danh gì, bởi vì trên núi có tòa Quan Âm viện nên lấy để

đặt tên, bình thường có rất ít du khách tới đây. Tới buổi tối thì càng

vắng vẻ.

Bọn họ đi tới bốt điện thoại công công mà Âu Dương Như Hạ đã nói, thấy

tối mịt một mảng, trong bốt điện thoại lờ mờ truyền tới tiếng khóc, Trần Thiệu Bân và Lương Thành Long nhìn nhau, hai người trong lòng đều sợ

hãi, Âu Dương Như Hạ chạy tới đây làm gì?

Trương Dương bước tới đầu tiên, mượn vào ánh trăng nhìn vào bên trong

bốt điện thoại, có một nữ nhân đang ngồi co ro ở bên trong, nghĩ chắc là Âu Dương Như Hạ rồi. Trương Dương nhẹ nhàng gõ vào bốt điện thoại, Âu

Dương Như Hạ ngẩng đầu lên, mặt đầy là nước mắt, Trương Dương thị lực

siêu mạnh, phát hiện quần áo trên người cô ta bị xé rách, trong lòng lập tức ý thức được chuyện chẳng lành, hắn cởi áo khoác ngoài của mình

xuống, kéo cửa bốt điện thoại, dùng áo khoác che cho Âu Dương Như Hạ.

Thân hình của Âu Dương Như Hạ không ngừng run rẩy.

Trần Thiệu Bân và Lương Thành Long cũng chạy tới: "Chuyện gì vậy?"

Âu Dương Như Hạ trong mắt đầy vẻ sợ hãi: "Đừng hỏi tôi, tôi không biết..."

Lương Thành Long vỗ vai Trần Thiệu Bân, tỏ ý bảo gã đừng truy hỏi. Lương Thành Long cũng nhìn ra tình tự của Âu Dương Như Hạ có chút không đúng. Lúc này, lại có một chiếc xe đi tới, là Đinh Triệu Dũng, gã và Âu Dương Như Hạ là bạn học cũ, hơn nữa quan hệ trước giờ luôn rất tốt. Đinh

Triệu Dũng vừa tới đã lớn tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Lương Thành Long đánh mắt ra hiệu cho gã: "Trước tiên về đã rồi hẵng nói!"

Bốn người hộ tống Âu Dương Như Hạ về biệt thự của Lương Thành Long ở gần đó, Âu Dương Như Hạ ngồi trong phòng khách, tóc tai rối loạn, trên mặt

còn có mấy vết thâm tím, Trần Thiệu Bân rót một tách cà phê cho cô ta,

lúc cô ta nhận lấy, hai tay không ngừng run rẩy.

Lương Thành Long, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đi ra bên ngoài, Trương Dương nói nhỏ: "Hình như có vẻ không ổn!"

Lương Thành Long hạ thấp giọng nói: "Cô ta có phải là bị người ta..."

Đinh Triệu Dũng trừng mắt lườm gã, nhưng trong lòng cũng hoài nghi là vậy, hạ thấp giọng, nói: "Có cần báo cảnh sát không?"

Lương Thành Long nói: "Cô ta là nhân vật công chúng, hơn nữa..." Nói tới đây gã dừng lại, mọi người đều hiểu ý của gã, Lương Thành Long là ám

chỉ quan hệ giữa Âu Dương Như Hạ và Triệu Quý Đình.

Đinh Triệu Dũng thở dài, nói: "Chuyện này phiền phức rồi!"

Trương Dương nói: "Cũng không có gì là phiền cả, nhưng phải xem ý tứ của cô ta như thế nào."

Âu Dương Như Hạ sau khi uống xong tách cà phê, tịnh tự tựa hồ như ổn định hơn một chút.

Trần Thiệu Bân quan tâm hỏi: "Sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Âu Dương Như Hạ vừa nghe thấy gã hỏi vậy, nước mắt lại tuôn rơi, Trần

Thiệu Bân lúng túng nói: "Cô không muốn nói thì bỏ đi, coi như tôi chưa

hỏi!"

Âu Dương Như Hạ run giọng nói: "Triệu Hải Vệ dẫn theo một đám người, bọn chúng bắt cóc tôi... tới đó... cởi y phục của tôi ra... bức tôi...chụp

rất nhiều ảnh."

Trương Dương không biết Triệu Hải Vệ là ai, ba người bọn Lương Thành

Long thì biết rất rõ, Triệu Hải Vệ là con trai của phó thị trưởng thường vụ Triệu Quý Đình. Mục đích hắn làm vậy thì không cần hỏi cũng biết.

Khẳng định là thằng ôn này nghe thấy chuyện của Âu Dương Như Hạ và cha

mình, cho nên mới sinh lòng báo thù.

Đinh Triệu Dũng nói: "Có muốn báo cảnh sát không?"

Âu Dương Như Hạ kinh hoàng thất thố lắc lắc đầu: "Bọn họ... bọn họ cũng

không làm gì tôi..." Cô ta ngẩng đầu lên nhìn mấy người họ: "Xin các anh hãy giúp tôi lấy lại những tấm ảnh đó."

Lương Thành Long nói: "Cô trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này chúng tôi sẽ thương lượng xem nên làm như thế nào."

Lúc Âu Dương Như Hạ đi tắm rửa, bốn người thảo luận chuyện này, Đinh

Triệu Dũng nói: "Thằng ôn Triệu Hải Vệ là hạng tâm cao khí ngạo, chuyện

này khó giải quyết đấy!"

Lương Thành Long gật đầu: "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra

ngoài, chúng ta nếu như đi tìm hắn, chứng tỏ chúng ta biết chuyện của

Triệu Quý Đình và Âu Dương Như Hạ, chuyện này sẽ biến thành các khó giải quyết."

Trần Thiệu Bân nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào? Âu Dương Như Hạ nói

sao cũng là bạn học của chúng ta, cô ta lâm vào cảnh này, về tình vế lý

chúng ta đều nên giúp đỡ."

Trương Dương nói: "Loại chuyện này để Âu Dương Như Hạ mở miệng nói với Triệu Quý Đình có thể tốt hơn không."

Lương Thành Long nói: "Cô ta không mở miệng, được đâu, người khi phụ cô

ta là con trai của Triệu Quý Đình, cho dù là lão Triệu biết cũng không

thể làm gì. Tôi thấy chuyện này vẫn là bọn họ giải quyết nội bộ là hay

nhất. Triệu Hải Vệ tuy chụp ảnh cô ta, nhưng tôi chắc hắn cũng chẳng dám tung ra đâu, các cậu thử nghĩ xem, nếu vạch trần tất cả, mặt mũi ai sẽ

khó coi nhất?" Ý của Lương Thành Long rất rõ ràng, nếu thật sự vạch trần việc này thì người mất mặt nhất chính là Triệu Quý Đình, Triệu Hải Vệ

cho rằng chụp ảnh là có thể bức Âu Dương Như Hạ rời khỏi cha hắn, nhưng

Âu Dương Như Hạ theo Triệu Quý Đình lâu như vậy, trong tay cũng chưa

chắc đã không có chứng cứ sự thực gì.

Mấy người đồng ý với ý kiến của Lương Thành Long.

Âu Dương Như Hạ tắm rửa hết hai tiếng đồng hồ mới xong, bởi vì thời gian quá lâu, bọn họ suýt chút nữa thì cử đại biểu xông vào xem tình hình

thế nào.

Lúc Âu Dương Như Hạ quay lại phòng khách, tình tự rõ ràng đã khôi phục

lại rất nhiều, cô ta nói khẽ: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này tốt nhất

đừng để lộ ra!"

Mấy người đều gật đầu, Lương Thành Long nói: "Cô tối nay nghỉ lại đây đi, dẫu sao thì chỗ tôi cũng có nhiều phòng lắm!"

Âu Dương Như Hạ lắc đầu, nói: "Thôi, tôi về!"

Lương Thành Long cũng không giữ lại, trong mắt hắn chuyện này rất phiền

phức, dẫu sao thì Âu Dương Như Hạ cũng là nữ nhân của Triệu Quý Đình,

mình chen vào sau này nếu để Triệu Quý Đình biết, khẳng định sẽ dẫn tới

phiền phức không đáng có.

Mấy người cùng nhau đưa Âu Dương Như Hạ về nhà, lúc rời đi thì đã là hơn hai giờ sáng.

Đinh Triệu Dũng kiến nghị: "Tới đường Hoành Đạt ăn đồ nướng đi, chạy cả

nửa ngày, bụng trống rỗng rồi." Đề nghị của hắn nhận được sự tán đồng

của mấy người.

Ngồi trong một quán ăn ở phía tây bắc đường Hoàng Đạt, Đinh Triệu Dũng

từ khoang sau lấy ra hai bình rượu ngũ lương, những người làm ăn trên

thương trường trên xe thường chuẩn bị những đồ này. Trần Thiệu Bân nhìn

chai rượu nói: "Lấy của ông già cậu à?"

Đinh Triệu Dũng cười ha ha, nói: "Cha tôi không uống rượu, tôi tiêu hóa giúp ông ấy!"

Lương Thành Long mở một chai, rót đầy bốn chén, gã cầm chén lên, nói: "Nào, anh em, chúng ta nâng cốc để an ủi chính mình!"

Trần Thiệu Bân nói: "Chúng tôi không có gì phải an ủi cả, người cần an

ủi là Âu Dương Như Hạ, các anh nói xem, cô ta ở một mình, buổi tối sẽ

không xảy ra chuyện gì?"

Lương Thành Long cười nói: "Cậu lo cô anh xảy ra chuyện thì tới ngủ cùng cô ấy đi!"

Trần Thiệu Bân nghe vậy liền gắt lên: "Anh con mẹ nó ăn nó tích chút đức có được không, dẫu sao cũng là bạn cũ mà!"

Lương Thành Long nói: "Tôi cũng không có ý tứ khác, sao cậu chưa gì đã nhảy lên thế?"

Đinh Triệu Dũng vội vàng hòa giải: "Bỏ đi, bỏ đi, dẫu sao chúng ta cũng

không có ác ý gì cả, uống rượu đi, tôi thấy tâm tình của cô ta rất ổn

định, chẳng sẽ không có chuyện gì đâu!"

Trương Dương nâng chén rượu lên, hắn lúc này biến thành có chút trầm

mặc, không biết vì sao, tình huống của Âu Dương Như Hạ khiến hắn không

khỏi nhớ tới Hải Lan trong quá khứ. Hải Lan có nỗi khổ của cô ấy, còn Âu Dương Như Hạ thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì quyền thế của Triệu Quý Đình ư?

Lương Thành Long uống xong chén rượu đó, không khỏi cả thán: "Gần vua như gần hổ, có một số chuyện không phải là dễ chơi!"

Bởi vì chuyện của Âu Dương Như Hạ, hứng trí của mấy người đều không được cao, sau khi uống hai chén thì ai về nhà nấy.

Án chiếu theo kế hoạch của Trương Dương, hôm đó hắn phải về Đông Giang,

nhưng buổi sáng nhận được điện thoại của Trần Thiệu Bân: "Trương Dương,

cậu đang ở đâu?"

Trương Dương thật thà nói chỗ ở của mình hiện tại.

Trần Thiệu Bân trầm giọng nói: "Âu Dương Như Hạ tự sát rồi, cậu mau tới đi!"

Đầu Trương Dương ong một tiếng, hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng chuyện

lại phát triển tới mức này, tối qua còn thấy tình tự của Âu Dương Như Hạ rất ổn định, sao đột nhiên lại lựa chọn tuyệt lộ?

Trương Dương nghĩ không thông, biết rằng chuyện này mấy người khác cũng

nghĩ không thông, Âu Dương Như Hạ là tự sát trong bồn tắm, sau khi cắt

mạch máu, máu tươi nhiễm đỏ cả bồn tắm, hiện trường vô cùng đáng sợ,

chuyện này xảy ra ở khu Bạch Sa, người phụ trách là phó cục trưởng Loan

Thắng Văn, căn cứ theo điều tra của họ, Âu Dương Như Hạ trước khi chết

từng bị xâm phạm tình dục, từ trong điện thoại của Âu Dương Như Hạ, tra

ra được Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân, tố chất tâm lý của Trần Thiệu Bân rõ ràng vượt qua được kiểm tra, lập tức lôi cả Lương Thành Long và Trương Dương ra.

Mấy người bị dẫn tới phân cục khu Bạch Sa hiệp trợ điều tra, kế hoạch quay về Giang Thành của Trương Dương hoàn toàn thất bại.

Bởi vì vụ án quá trọng đại, mấy người bị liên quan không có ai là không

có bối cảnh thâm hậu, cho nên phía phân cục công an khu Bạch Sa quyết

định để cục trưởng Tằng Vũ Hành, phó cục trưởng Loan Thắng Văn tự tiến

hành thẩm vấn mấy người này.

Người phụ trách điều tra Trương Dương là cục trường Tăng Vũ Hành, Tăng

Vũ Hành vẫn tính là khách khí với Trương Dương. Y điềm nhiêm rút một

điếu thuốc, rít một hơi rồi hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương thật thà kể lại chuyện đã xảy ra tối qua, chỉ không nhắc

tới chi tiết của Triệu Hải Vệ, ở trong thể chế lâu như vậy, quan hệ lợi

hại hắn cũng biết, nói ra Triệu Hải Vệ, chẳng khác nào kéo cả Triệu Quý

Đình vào, chuyện sẽ biến thành phiền phức, đương nhiên Trương Dương hiện tại vẫn không biết Âu Dương Như Hạ tối qua từng bị xâm phạm tình dục.

Tăng Vũ Hành nói: "Cậu nói rằng các cậu tối qua đón Âu Dương Như Hạ về biệt thự của Lương Thành Long!"

Trương Dương gật đầu.

"Sao đó xảy ra chuyện gì? Giữa các cậu và cô ta có phát sinh quan hệ hữu nghị gì không?"

Mắt Trương Dương híp lại: "Cục trưởng Tằng, ý ngài là gì? Có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có quanh co!"

Tăng Vũ Hành gật đầu: "Cậu có phát sinh quan hệ tình dục với Âu Dương Như Hạ không?"

Trương Dương lắc đầu: "Tôi và cô ta chỉ là bạn bè bình thường, lời nói của ngài đang vũ nhục tôi đó!"

Tăng Vũ Hành lạnh lùng nói: "Căn cứ theo báo cáo sơ bộ của pháp y, Âu

Dương Như Hạ trước khi chết từng bị xâm phạm tình dục, trong cơ thể của

cô ta phát hiện tinh dịch còn sát lại, kết quả đang được phân tích!"

Tin tức này khiến Trương Dương triệt để chấn kinh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ chó má!"

Tăng Vũ Hành nói: "Cậu tốt nhất hãy nói ra toàn bộ đầu đuôi câu chuyện đi, nếu không tình huống sẽ rất bất lợi với cậu!"

Trương Dương không chút sợ hãi nhìn Tăng Vũ Hành: "Cục trưởng Tăng, nghe khẩu khí của ngài hình như coi tôi là nghi phạm, tôi khuyên ngài, trước khi chưa có chứng cứ xác thực, tốt nhất đừng có chụp mũ tôi, tôi hoàn

toàn trong sạch, bọn Lương Thành Long cũng vậy, chúng tôi tối qua sở dĩ

đi đón Âu Dương Như Hạ là bởi vì chúng tôi là bạn bè! Chỉ vậy mà thôi!"

Tăng Vũ Hành gật đầu: "Tôi cũng hi vọng các cậu trong sạch, có điều

trước khi chưa kết quả phân tích cụ thể. Tôi khuyện cậu hãy thật thà

phối hợp với cơ quan công an chúng tôi."

Lợi ích của cách ly thẩm tra là giữa bọn Trương Dương không thể trao đổi tin tức với nhau, có điều chứng cung của họ trên cơ bản đều phù hợp,

trừ Trần Thiệu Bân dưới sự tra hỏi khéo léo của Loan Thắng Văn khai ra

Triệu Hải Vệ, ba người còn lại căn bản không nhắc tới chuyện này.

Bốn người họ, một là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống, một người là con trai thứ hai của bí thư chính pháp ủy tỉnh, một người là cháu trai

bảo bối của bí thư thị ủy Đông Giang, phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, còn có một người là con trai của bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy, bất kỳ ai

Tăng Vũ Hành cũng không trêu vào được.

Tăng Vũ Hành nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, lúc gặp Loan Thắng Văn, y đau đầu không thôi, nói: "Sao?"

Loan Thắng Văn nói: "Tôi cũng không biết làm thế nào bây giờ, Âu Dương

Như Hạ trước lúc trước từng vệ sinh phần dưới, xóa đi chứng cứ, khiến

công tác tìm chứng cứ của chúng biến thành khó khăn." Y dừng lại một

chút rồi nói: "Có điều tôi cảm thấy mấy người họ chắc là không xâm phạm

Âu Dương Như Hạ đâu, thân phận bối cảnh của họ đều sờ sờ ra đó, huống

chi chuyện của Âu Dương Như Hạ, bọn họ đều biết rất rõ."

Tăng Vũ Hành nói: "Nhưng sự hiềm nghi của họ không thể nào xóa bỏ được!"

Loan Thắng Văn nói: "Trần Thiệu Bân có nhắc tới Triệu Hải vệ, nói là Triệu Hải Vệ ép Âu Dương Như Hạ đi chụp ảnh khỏa thân!"

Tăng Vũ Hành cũng biết rõ quan hệ của Âu Dương Như Hạ và Triệu Quý Đình, y nói khẽ: "Nhưng, trong chứng cung của ba người còn lại không nhắc tới chuyện này."

"Có lẽ là họ cảm thấy chuyện này quá phức tạp, nói ra Triệu Hải Vệ sẽ có thể dẫn tới phiền phức!"

Tăng Vũ Hành nói: "Giờ làm sao đây?" Y đã hỏi Loan Thắng Văn tới lần thứ hai rồi.

Loan Thắng Văn từ tận đáy lòng luôn coi thường vị thượng ti tầm thường

này. Bình thường y rất ít làm việc với Tăng Vũ Hành, nhưng vụ án ngày

hôm nay đó trói hai người họ lại với nhau.

Tăng Vũ Hành thấy Loan Thắng Văn rất lâu không có phản ứng gì, y nói khẽ: "Đã xác nhận là tự sát rồi!"

Loang Văn Thắng hiểu rõ ý của Tăng Vũ Hành, Tăng Vũ Hành định kết án như vậy, sẫu sao Âu Dương Như Hạ là tự sát mà chết, hơn nữa không có bất kỳ chứng cứ gì là bởi vì cô ta bị xâm phạm mà dẫn tới tinh thần sụp đổ rồi tự sát, kết án như vậy đối với tất cả mọi người đều có lợi, cũng tránh

dính phải phiền phức lớn hơn. Loan Thắng Văn nói: "Nếu lời Trần Thiệu

Bân nói là thật, vậy thì bọn Triệu Hải Vệ rất có khả năng đã xâm phạm Âu Dương Như Hạ."

Tăng Vũ Hành nói: "Có phải xâm phạm hay không thì rất khó nói, chúng ta tra tiếp chỉ tổ dính thêm phiền phức."

Loan Thắng Văn nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu: "Theo ý của ngài đi, trước tiên cứ thả bọn Trương Dương ra đã chứ?"

"Thả đi!"

...

Lúc bọn Trương Dương, Lương Thành Long bước ra khỏi phân cục công an khu Bạch Sa, vẻ mặt của mấy người đều đầy vẻ bi phẫn, Đinh Triệu Dũng nói:

"Là Triệu Hải Vệ bức tử Âu Dương Như Hạ."

Lương Thành Long tức giận nói: "Đ*t con mẹ nó, thằng chó đó đúng là không có nhân tính!"

Lúc này Loan Thắng Văn bước tới, y gật đầu với mấy người: "Chuyện đã

điều tra xong rồi, còn ở lại phân cục làm gì? Có phải là không nỡ rời đi không?"

Lương Thành Long nói: "Cục trưởng Loan, Âu Dương Như Hạ rốt cuộc làm sao mà chết?"

"Tự sat!" Loan Thắng Văn nói.

Đinh Triệu Dũng đầy vẻ nghi hoặc hỏi: "Ông không phải nói trước khi cô ta chết bị xâm phạm tình dục ư?"

Loan Thắng Văn nói: "Tôi không nói vậy, tôi chỉ nói là phát hiện tinh dịch trong cơ thể của cô ấy."

Trương Dương mẫn cảm phát giác ra gì đó, thái độ sự lý của phân cục Bạch Sa có thay đổi, chẳng lẽ họ cũng ý thức được chuyện ày sẽ gây ra phiền

phức lớn, cho nên không muốn điều tra tiếp? Trương Dương nói: "Cục

trưởng Loan có ý gì vậy? Cũng chính là nói các ông sẽ không tiếp tục

điều tra nguyên nhân cái chết của Âu Dương Như Hạ ư?"

Loan Thắng Văn nói: "Đương nhiên phải điều tra rồi, có điều kết quả sơ

bộ đã có rồi, cô ta là tự sát, điểm này là chắc chắn, nếu không tôi cũng sẽ không thả các cậu đi đâu!"

Trần Thiệu Bân lúc này có chút phản ứng quá khích, gã lớn tiếng nói: "Tự sát thì không truy cứu ư? Nếu không phải là Triệu Hải Vệ bức cô ta chụp ảnh, cô ta căn bản sẽ không chết."

Loan Thắng Văn nhắc nhở họ: "Không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh,

hơn nữa bất kể lúc trước anh ta có làm gì thì cũng không liên quan tới

cái chết của Âu Dương Như Hạ."

Trần Thiệu Bân còn muốn nói tiếp thì Lương Thành Long đã kéo gã rời khỏi cửa lớn phân cục Bạch Sa.

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cũng bước ra ngoài.

Bọn họ bước ra khỏi phân cục công can khu Bạch Sa, Trần Thiệu Bân tức

giận nói: "Cái chết của Âu Dương Như Hạ khẳng định có liên quan tới

Triệu Hải Vệ, bọn họ vì sao không bắt Triệu Hải Vệ?"

Lương Thành Long nói: "Âu Dương Như Hạ khẳng định là tự sát. Cục trưởng Loan vừa nói rõ ràng rồi còn gì."

Trương Dương nói: "Nghe họ nói hình như tối qua Âu Dương Như Hạ bị xâm

phạm tình dục, tôi nghĩ đây mới là nguyên nhân căn bản khiến cô ta tự

sát."

Đinh Triệu Dũng nói: "Nhưng Âu Dương Như Hạ chết rồi, cho dù là phát

sinh chuyện gì thì cũng chết rồi không có đối chứng, tôi thấy phân cục

khu Bạch Sa muốn ém chuyện này xuống!"

Lương Thành Long nói: "Các cậu còn hiềm chuyện chưa đủ phiền phức à? Hay là cứ giao tất cả cho cục công an xử lý đi, chúng ta có thể rũ được

quan hệ là tốt lắm rồi."

Trần Thiệu Bân nói: "Anh là một thương nhân thuần túy, luôn coi lợi ích

của mình là quan trọng hơn hết, Âu Dương Như Hạ là bạn của chúng ta,

chúng ta chẳng lẽ cứ để cô ấy phải hàm oan mà chết ư?"

Lương Thành Long nói: "Cậu dựa vào gì mà nói tôi như vậy? kẻ nhu nhược nhất chính là cậu đó!"

"Anh nói ai?" Trần Thiệu Bân mắt đỏ bừng xông về phía Lương Thành Long.

"Nói cậu đấy!" Lương Thành Long cũng nổi giận.

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng vội vàng giữ hai người họ lại, kỳ thực trong lòng họ giờ cũng không dễ chịu gì.

Đinh Triệu Dũng nói: "Đừng làm loạn nữa, có phóng viên tới kìa!"

Mấy người ngẩng đầu lên, quả nhiên, có mấy phóng viên của đài truyền

hình Đông Giang đang ùa về phía họ. Âu Dương Như Hạ là át chủ bài của

đài truyền hình Đông Giang, tuy trong đời sống riêng tư của cô ta tồn

tại một số vấn đề, nhưng bình thường làm người vẫn rất tốt, nhân duyên

trong ngành không tồi, cái chết của cô ta khiến đồng sự bi thương không

thôi, có không ít người tự phát chạy tới phân cục Bạch Sa đòi công đạo.

Mấy người bọn Trương Dương đều kính nhi viễn chi đối với phóng viên, đặc biệt là lúc mẫn cảm như thế này, vạn nhất bị phóng viên viết lung tung, sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức.

Bọn họ nhanh chóng đi ra xa, mấy phóng viên thấy họ muốn đi, vội vàng

đuổi theo, cuối cùng ở một chỗ rẽ thành công cản được họ, phóng viên dẫn đầu hỏi: "Xin hỏi, các anh có liên quan tới cái chết của Âu Dương Như

Hạ không?"

Lương Thành Long nói: "Chúng tôi chỉ hiệp trợ điều tra, không liên quan gì tới chuyện này!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Xin lỗi, làm ơn nhường đường, mọi người hay là kiên nhẫn đợi kết quả điều tra của cơ quan công an đi!"

Có một người nói: "Xin hỏi Âu Dương Như Hạ là chết vì tình, xin hỏi là có quan hệ với ai trong các anh?"

Tàng Thư Viện chỉ vào tên phóng viên nó: "Mày con mẹ nó bước ra đây cho

tao, có tin tao nhổ răng mày không. Nói cho các người biết, ai con mẹ nó dám viết linh tinh, tôi sẽ đập vỡ chén cơm của các người!"

Trong mấy ký giả có người biết thân phận của Trần Thiệu Bân, ai ai quả nhiên cũng bị khí thế của hắn dọa cho sợ hãi.

Bốn người bọn Trương Dương nhanh chóng rời khỏi hiện trường, mắt của

Trần Thiệu Bân đã đỏ lên, mắng: "Tôi con mẹ nó không nuốt được cục tức

này!" Vừa dứt lời, điện thoại của gã đổ chuông, là ông già Trần Bình

Triều của gã gọi, nói rất đơn giản, bảo gã lập tức về nhà.

Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng sau đó nhận được điên thoại của

người nhà, sau khi họ chia tay, Trương Dương một mực đứng ở quảng trường cổ lâu, mặt trời hôm nay rất đẹp, nhưng hắn lại không cảm thấy ấm áp

chút nào, quan hệ giữa hắn và Âu Dương Như Hạ chỉ có thể nói là rất bình thường, nhưng sự ra đi đột ngột của Âu Dương Như Hạ khiến trong lòng

hắn chấn động không thôi, tối qua còn là một sinh mạng tươi trẻ, hôm nay đã biến thành một cỗ thi thể lạnh toát, Trương Dương rất tôn trọng sinh mạng, hắn cho rằng bất cứ ai cũng không được coi rẻ sinh mạng của mình, bất kể là Âu Dương Như Hạ có lý do gì, cô ta cũng không nên vứt bỏ

quyền lợi được sống của mình.